Tinh Hỏa

Chương 171: Tầm Bảo


Bạn đang đọc Tinh Hỏa – Chương 171: Tầm Bảo


Vừa nói dứt lời, Thanh Tuyền đảo ánh mắt cho mọi người trong khoang thuyền, cả đoàn hiểu ý vội rời khỏi Thủy Đĩnh, hóa thành những vệt kinh hồng nhắm thẳng phía trước bay đi.
Chiến địa nằm tại một rãnh sâu tối đen hun hút, ánh sáng trên mặt biển không thể chiếu xuống được.

Đây là một vết nứt địa tầng hoàn toàn bình thường, xuất hiện nhan nhản đầy rẫy dưới đáy hải để.
Tám tên yêu nhân mang hình hài nửa người nửa sứa biển, tất cả đều có làn da màu lam nhạt, xen kẽ cả những vằn vện đầy đủ màu sắc.

Chúng đang vây lấy ba tên yêu nhân Giao tộc, trong đó đã có hai kẻ trọng thương, không còn khả năng chiến đấu.

Vòng vây từ từ siết chặt dần, pháp khí pháp bảo giăng đầy chiến địa, tình cảnh của tên Giao nhân còn lại đang hết sức nguy cấp.
Chợt phía xa xuất hiện bảy vệt sáng đủ màu sắc, nhanh chóng tiến về nơi này.

Đám Hải Triết tạm thời để yên con mồi trong vòng vây, chúng đổ dồn ánh mắt về phương hướng đó mà cảnh giác.
Thanh Tuyền là người đến đầu tiên, hắn đánh giá chiến trường một lượt rồi hướng tên Giao tộc còn lành lặn sử dụng thổ ngữ Đông A:
– Phải chăng các hạ là người của Nhâm Giao tộc?
Kẻ kia đang bị vây giết, đồng bọn tử thương đã mất đi chiến lực, tình cảnh vạn phần nguy ngập.

Thấy có Giao tộc đến tiếp ứng thì mừng quýnh, dẫu chẳng phải người bản xứ nhưng ít nhiều cũng là đồng tộc, cùng chảy chung chút huyết mạch.

Hắn cất giọng lơ lớ nửa như nhân loại già thiên, lại có chút âm sắc của Cô Thiên đại lục:
– Tại hạ Tư Đồ Sơn, Nhâm Giao tộc, cầu tráng sĩ ra tay tương trợ… sẽ có báo đáp!
Thanh Tuyền vốn đã có chủ ý, hắn đảo mắt nhìn qua tám tên Thủy Mẫu tộc đánh giá thực lực, sau đó dùng lời lẽ hết sức ôn hòa:
– Chư vị có thể buông bỏ sát ý, lấy hòa khí làm trọng, để Đồ Sơn bằng hữu đây rời đi chăng?

Tư Đồ Sơn chưa hiểu ý đồ của Thanh Tuyền, hắn vội truyền âm vài lời cho tam thái tử Thanh Giao, chỉ thấy cặp mày kiếm thanh tú của tam thái tử khẽ nhíu, rồi giãn ra ngay lập tức.
Tên cầm đầu Thủy Mẫu tộc cũng đang âm thầm đánh giá lại cục diện chiến trường, hai tên Nhâm Giao mất đi chiến lực chẳng cần phải tính đến, bảy tên mới xuất hiện nhìn y phục đã biết là tộc loại đến từ hải vực khác, thế cuộc như vậy đang là khá cân bằng.

Hắn chẳng việc gì phải ngán ngại cả, dù sao thì bảo tàng mới phát lộ kia chẳng thể buông bỏ.

Việc phải chia sẻ tài bảo cho số lượng đương sự lớn như thế này vốn dĩ không thể chấp nhận được, vẫn là chiến một trận để giảm bớt nhân số, rồi sau tính tiếp.

Hắn cầm tam tiêm phi xoa chỉ thẳng mặt Thanh Tuyền mắng lớn bằng thổ ngữ Đông A:
– Hỗn đản, từ chỗ rừng rú nào chạy ra, lại còn muốn nói đạo lý với lão tử? Có hai lựa chọn cho các ngươi, một là cút, hai là chết…
Lời vừa dứt, tên Thủy Mẫu đầu xỏ giơ tay làm hiệu, đám tộc loại được lệnh đều tế ra pháp khí xông lên tấn công đoàn người Thanh Giao tộc.

Bản thân hắn lao về phía Tư Đồ Sơn quyết lấy mạng tên yêu nhân Nhâm Giao này.
Thanh Tuyền chỉ cười nhạt đầy ẩn ý, mọi việc đều theo đúng như ý đồ của hắn.

Kích cho tên kia động nộ mà diệt đi toàn quân, bảo tàng từ trong miệng Tư Đồ Sơn truyền âm qua chẳng biết là như thế nào, nhưng bản thân hắn cũng chẳng muốn cùng ăn chia trong hòa bình với đám Sứa Biển đáng ghét này.
Hai chiến đoàn bắt đầu lao vào xung đột mạnh bạo, pháp khí pháp bảo lập lòe nhá sáng liên hồi, lôi điện rồi xoáy nước cùng băng tiễn bay rào rào ầm ĩ náo động một vùng hải để.
Đàm Phi lặng lẽ huyền phù trong một cột nước xoáy, gã không có tham gia vào tranh đấu, Khốc Ly trong bộ dạng áo trùm tư tế bay ra nghênh chiến một tên Thủy Mẫu lao tới.

Biểu hiện của gã trong mấy ngày gần đây rất lạ, tộc loại Thanh Giao đều nhìn ra nhưng chẳng kẻ nào dám manh động dò hỏi, họ cũng đã quen với những việc kì dị thế này lâu rồi.
Tên cầm đầu Thủy Mẫu bỗng thấy nhiều thêm một ma vật thì thầm kêu không ổn, gã mặt sẹo im lìm trong màn nước xoáy kia còn chưa có xuất thủ, chỉ biết là kẻ này mang lại một cảm giác ma mị khó diễn tả.

Nhưng tất cả đã an bài, hắn tự mình leo lên lưng hổ thì đương nhiên phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.
Tư Đồ Sơn chớp lấy thời cơ đối thủ xao nhãng, hắn gầm lên:

– Mao Tài… nạp mạng…
Thân hình Tư Đồ bạo phát quang mang, trương phình lên hóa thành bản thể Thủy Giao, hai tay cầm hai cây đinh ba như thể được tạo lên từ nước, cứ thế thuấn di lao đến cận chiến cùng Mao Tài Thủy Mẫu (1).

Không ai hiểu Thủy Mẫu tộc bằng Nhâm Giao tộc, mọi công kích về vật lý đều rất khó phạm vào thân thể mềm dẻo của tộc này, chỉ có cận chiến và dùng công pháp thủy hệ may ra mới gây tổn thương cho chúng.
Ở phía bên kia, Thanh Tuyền đã được họ Tư Đồ truyền âm từ trước, vậy nên Thanh Giao tộc loại cũng động dạng sử dụng chiến thuật tương tự Tư Đồ Sơn.

Chỉ tiếc cho tên Thủy Mẫu đánh cùng ma vật của Đàm, thân thể hắn hiện đã héo rũ, chuyển sang màu xám xanh.

Tiêm cốt Khốc Ly đang quấn chặt lấy thân thể đó, hút đi từng đoàn dịch lỏng làm nguồn đại bổ cho ma vật.
Sau hơn một khắc thời gian, Thủy Mẫu tộc toàn quân tuyệt diệt, riêng Mao Tài bị cả Thanh Vân, Thanh Tuyền và Tư Đồ Sơn vây công, ba người phải rất vất vả mới có thể giải quyết êm đẹp tên đầu sỏ này.

Có một điểm rất dễ nhận ra, hải tộc từ Hoàng Sa cho đến Đông A đều không có bồi dưỡng sủng thú, chí ít là từ tu vi Kim Đan trở xuống.
Khốc Ly đã trở về trong tràng hạt mười tám khỏa trên cổ Đàm Phi, bản thân gã vẫn là lầm lì ngồi riêng một góc chờ đợi, thi thoảng còn lảm nhảm vài câu chẳng đâu vào đâu.
Tư Đồ Sơn sau khi chữa trị thương thế cho hai tên tộc nhân liền chào hỏi xã giao cùng Thanh Vân, Thanh Tuyền, thái độ hết sức khách khí.

Hắn liếc qua chỗ mặt sẹo dò xét, có vẻ như rất lạ lẫm với biểu hiện quái dị của Đàm Phi.

Thanh Tuyền như hiểu được tâm ý của Tư Đồ, thái tử Thanh Giao chỉ cười cười giả thích qua loa:
– Đừng để ý, gã đang tu luyện một loại công pháp cổ quái thôi.

Giờ là lúc tính đến chuyện thâm nhập bảo tàng này… phiền Đồ Sơn huynh giới thiệu sơ bộ một chút… chúng ta cũng cần phải làm rõ vài điểm nhỉ!?
Tư Đồ Sơn chợt bừng tỉnh, về cơ bản là gã mặt sẹo kia đem đến cho hắn một cảm giác quái dị, thậm chí là hoảng sợ.


Nhưng việc trước mắt cần làm là thực hiện giao kèo cùng tên Thanh Giao tộc có ân cứu mạng hắn.

Hiện tại Nhâm Giao chỉ có mình hắn là còn đủ khả năng chiến đấu, chuyện lật kèo đối với bảy cái tồn tại cùng cấp là không thể.

Bản thân hắn cũng chẳng biết trong cái bảo tàng kia có những gì, cứ dẫn đám người này vào trong đó, nhún nhường bảo toàn mạng nhỏ mới là sáng suốt.
Tư Đồ Sơn vội ngoắc tay cho Thanh Tuyền cùng đi xuống dưới rãnh sâu.

Thanh Vân truyền âm gì đó cho bốn tên hộ vệ, không hẹn mà chúng tách ra vài phương vị cảnh giới hai tên Nhâm Giao thụ thương, Đàm Phi lững thững đi đoạn hậu.
Bên dưới vết nứt địa tầng lại là một mảnh phế tích cũ kỹ, chỉ còn trơ lại lớp móng, những khối đá lớn nằm ngổn ngang, bị nước biển bào mòn đến chẳng thể nhận dạng.

Đây có vẻ như một ngôi đền thờ hoặc tế đàn cổ xưa nào đó.

Lấp ló sau một rừng san hô nấm có chút ánh sáng le lói.
Tư Đồ Sơn chỉ tay về phía đó giải thích với Thanh Tuyền:
– Tại hạ và hai tên kia mải mê săn đuổi một đầu Băng Giáp Mãng mà vô tình phát hiện ra chỗ này, đang tính chạy về trong tộc gọi thêm nhân thủ thì đụng độ đám Hải Triết khốn nạn.

Bọn chúng vì bảo tàng mà quyết vây giết chúng ta, cũng may Thanh Tuyền huynh xuất hiện kịp thời, không thì ba kẻ chúng ta đã chết thảm dưới ‘nanh vuốt’ của đám Thủy Mẫu tộc rồi… ân này Sơn mỗ nguyện khắc cốt ghi tâm.
Thanh Tuyền xua tay như thể chẳng có gì đáng kể, hắn đảo mắt với Tư Đồ Sơn vẻ hồ nghi:
– Nói vậy chưa chắc đây đã phải là bảo tàng, Tư Đồ huynh có dám chắc…?
Tư Đồ Sơn liền giơ tay vận lực, rừng san hô tự động rẽ ra một khoảng trống rộng rãi.

Ánh sáng mờ ảo chợt bùng lên, chính giữa khoảng đất trống lờ mờ những đồ hình kỳ dị vờn quanh một cái miệng giếng, có thể cảm ứng được bên dưới là một thông đạo dài, chẳng biết là sẽ dẫn đến đâu nhưng linh khí từ bên trong phát ra rất mạnh mẽ.
Thanh Tuyền “Ồ” lên, đưa mắt đánh giá lại toàn bộ quang cảnh.

Thì ra bên ngoài miệng giếng là pháp trận tán đi ba động linh lực thoát ra từ bên trong, phải đến thật gần mới có thể cảm ứng được.


Lại là bên trong giếng có thiết hạ cấm chế, thần niệm chẳng thể phóng thích đi xa hơn một dặm.
Tư Đồ Sơn hướng Thanh Tuyền đưa ra lập luận:
– Ba động linh lực trong đây rất mãnh liệt, chín phần là bảo tàng rồi.

Nếu như không phải bảo tàng, khẳng định cũng cất giấu thứ gì đó đáng giá, cũng có thể là một mỏ Mặc Kim hoặc Tinh Thạch đi.
Thanh Tuyền ngẫm nghĩ một hồi, sau đó đưa ra quyết định:
– Được rồi… Vẫn là cắt cử nhân thủ ở bên ngoài cảnh giới.

Chúng ta cùng xuống thám hiểm thôi…
Hai tên Nhâm Giao trọng thương được lệnh từ thượng cấp liền đến sau một cây san hô lớn, coi như vừa cảnh giới vừa hành công điều trị thương thế.

Bốn tên hộ vệ Thanh Giao cũng nhận nhiệm vụ, chúng tản ra ẩn vào sau những gốc san hô lớn, thực chất là giám sát hai tên Nhâm Giao mà thôi.

Dù sao thì hai bên vẫn có chút phòng bị, gặp nhau ở đây chỉ như nước chảy bèo trôi, một cái thỏa hiệp lỏng lẻo chẳng thể nói lên điều gì, nhị tộc cũng là đến từ hai hải vực độc lập, chẳng có gì ràng buộc, có thể đồ sát lấy mạng nhau bất cứ lúc nào.
Tư Đồ Sơn cùng Thanh Thuyền đi trước, Thanh Vân và Đàm Phi đi sau đoạn hậu, tất cả đều cảnh giác bước vào miệng giếng.

Thanh Tuyền còn cẩn trọng thả thêm ra một cây đèn lưu ly huyền phù trên đầu, nhểu ánh sáng vừa đủ để soi tỏ thông đạo bên trong giếng.
Thông đạo hơi thoải xuống dưới, chiều rộng đủ cho ba bốn người cùng đi song song, chỉ có điều nó rất dài, thần niệm lại bị hạn chế.

Vậy nên đoàn người không có dám manh động, tất cả đã sẵn sàng khí giới, từng bước, từng bước chậm chạp đi xuống.
Đàm Phi đã cảm ứng được không gian đang mở ra rộng lớn, ba động linh khí lại càng mạnh mẽ hơn, cùng với đó là một tia áp bách lăng lệ phủ xuống.

Ba người còn lại cũng bắt đầu cảm nhận được mối nguy hiểm đang rình rập, Thanh Tuyền chợt quay lại nhìn Đàm với ánh mắt dò hỏi, Thanh Vân cũng vậy.
– Hết Chương 173 –
(1) Thủy Mẫu: Tương tự như Hải Triết, đều là tên gọi của loài Sứa Biển.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.