Bạn đang đọc Tinh Hỏa – Chương 167: Huyết Ma Thượng Công Pháp
Quỷ Xương Cuồng sau khoảng nửa khắc thời gian đã lấy lại được chút sức lực, hóa thành một đoàn quỷ vụ mỏng mảnh như làn khói xám bay về phía xa.
Đám ma vật đi theo hắn sau một hồi lại kéo đến bu lấy những cái xác của đám hải yêu nhị tộc mà cắn nuốt, chẳng cần quan tâm đến ‘lão đại’ đang mang thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Đàm Phi an tĩnh xếp bằng trong trận đồ, chợt gã mở bừng mắt rồi ra hiệu cho mọi người cảnh giác, bản thân vội vã rời khỏi kết giới Tiểu Càn Khôn Hấp Linh, phi hành quay lại phía chiến địa.
Gã di chuyển một đoạn chừng năm mươi dặm, đến một bãi loạn thạch tạp nham gồm đá tảng, mảnh vỡ san hô, vỏ sò vỏ ốc, xen kẽ cùng những bụi cây dại khá giống với hải tảo rồi dừng lại.
Quỷ Xương Cuồng lúc này trong hình dạng một bộ khô cốt nhân loại, hai hốc mắt là hai cái điểm sáng xanh u ám, không còn đỏ thắm như lúc mới xuất hiện hù dọa nhị vị hoàng tử.
Hắn ngồi đó trên một phiến đá lớn, đôi quang điểm đảo qua đảo lại đánh giá Đàm Phi.
Đàm đặt tay lên ngực trái thể hiện sự tôn kính:
– Tiền bối…! Thương thế của ngài thật đáng quan ngại…
Xương Cuồng khục khặc cái đầu lâu cất giọng khê nồng:
– Tiểu tử! Ngươi và ma vật kia đến từ đâu?
Đàm hiểu ý vội thả ra Khốc Ly, vẫn tỏ thái độ cung kính:
– Chúng vãn bối đến từ Luân Hồi Viên.
Là bí địa rất ít khi giao tiếp với ngoại giới!
Xương Cuồng đưa cẳng tay lên, mấy ngón tay xương xẩu gõ nhẹ lên cái đầu lâu sọ dừa như thể lục tìm thông tin vậy:
– Luân Hồi Viên…? Trong trí nhớ của ta không có cái địa phương này.
Có lẽ do ngươi tự nghĩ ra mà thôi, nhưng cũng chẳng quan trọng, hắc hắc…
Hắn lại quay ra nhìn Khốc Ly thật sâu, khiến ma vật này chột dạ làm ra tư thế phòng bị.
Rồi lại lắc cái cần cổ cứng ngắc qua Đàm Phi mà cất giọng khàn đặc:
– Vậy mà cứ nghĩ các ngươi đến từ Thâm Uyên Hắc Hải… hóa ra bên ngoài Thâm Uyên vẫn còn có địa phương uẩn dưỡng ra ma khí thuần khiết đến thế.
Quả thật Luân Hồi Viên là một cái không gian ma khí vô cùng tinh thuần, chỉ tiếc là ma vật ở trong đó bị pháp tắc kìm hãm chẳng thể tiến giai lên cấp bốn.
Đàm Phi may mắn mang được Khốc Ly ra ngoài, chẳng biết sau này hắn có thể đột phá lên cảnh giới Nguyên Anh nữa không? Nếu được, Khốc Ly sẽ là một tên trợ thủ vô cùng đắc lực.
Điểm khiến gã chột dạ chính là nhận xét đầy tinh tế của con quỷ trước mặt, mới nhìn qua thôi đã biết được gã và Khốc Ly đến từ một vùng ma khí tinh thuần đậm đặc.
Qua dò xét, có thể thấy được Xương Cuồng kia gặp thương thế rất nặng, thậm chí cảnh giới đã bị đánh tụt xuống một bậc.
Đàn Phi cùng Khốc Ly và Ngọc Hân có thể chiến cùng y một trận, thế nhưng lạc đà gầy vẫn còn tốt hơn ngựa béo, gã chẳng thể coi thường một tồn tại ma quỷ đã từng hơn mình về cảnh giới được.
Mặc dù đã có đủ tự tin nhưng vẫn phải giữ chút cảnh giác, cũng coi như để ra một cái đường lùi.
– Tiền bối đang mang trọng thương không phải nhẹ, vậy ngài đã có chủ ý? Chúng vãn bối đang có nhiệm vụ quan trọng bên mình, liệu có thể ly khai?
Hai cái quang điểm xanh lè trong hốc mắt đảo lia lịa, Xương Cuồng cất giọng trào phúng:
– Tiểu tử ngươi cũng thật ma lanh, cố tình dụ cho hai tên hải tộc kia đến đây quấy rầy bản tọa, để rồi khiến bản tọa ra nông nỗi này.
Tạm thời cho ngươi nợ một mạng, biết tại sao ta gọi ngươi ra đây không?
Đàm lắc đầu trả lời:
– Vãn bối ngu muội, mong tiền bối chỉ điểm!
– Muốn làm một giao dịch với ngươi, tất nhiên cả hai bên đều có lợi, ngươi có nguyện ý? – Xương Cuồng lấp lửng dò hỏi.
Đàm vê cằm tỏ rõ sự quan tâm:
– Vậy mời tiền bối chỉ giáo…!
Xương Cuồng giơ bàn tay xương xẩu nhịp nhịp năm đầu ngón tay trong không khí, lòng bàn tay hắn bỗng nhiều ra một cái đầu lâu sắc đỏ trong trẻo như pha lê, hai quang điểm lập lòe trong hốc mắt thập phần sinh động, xương quai hàm lập cập đập vào xương gò má chính tỏ hắn đang cười đểu cáng.
Đàm Phi triệt để rúng động rồi, đầu lâu pha lê đỏ kia giống hệt chiếc đầu lâu trong suốt mà hắn đang cất giữ, Huyết Ma Đồng Nhân công pháp.
Tuy nhiên gã vẫn giữ được sự bình thản vốn có, đưa ánh mắt thăm dò qua Xương Cuồng.
Quỷ Xương Cuồng từ tốn:
– Đừng nói ngươi không biết thứ này.
Hắc, ta và ngươi đều là ma tu, thật trớ trêu lại tu cùng một loại công pháp, Huyết Ma Đồng Nhân.
Đây chính là bộ thượng công pháp, có thể tu một mạch lên đến Đại Thiên Sư… nói lại là Đại Thiên Sư nhé! Tiểu tử ngươi có hứng thú?
Đàm Phi hớp lấy một ngụm lương khí, mặc dù bộ tiểu công pháp trong tay còn chưa có tu xong, nhưng hấp lực từ bộ thượng công pháp quả thực không hề nhỏ, biết đâu một ngày nào đó may mắn thu được đủ bộ ba thiên của công pháp tu mà này.
Gã hướng Xương Cuồng thắc mắc:
– Đúng là vãn bối có thu luyện qua Huyết Ma Đồng Nhân, nhưng tại sao tiền bối lại nhìn ra khi mà vãn bối chưa triển ra chiêu nào?
– Hô hô… nếu ngươi tu luyện tiểu thành bộ thượng công pháp này, ngươi sẽ hiểu, ta chẳng cần giải thích dài dòng.
Tiện đây cứ gọi ta là Ngọc Truyện.
– Vâng…! Ngọc Truyện tiền bối.
Vậy giao dịch là như thế nào? Tiểu bối phải làm những gì? – Đàm trực tiếp đi vào vấn đề.
Ngọc Truyện quỷ vật nằm dài ra phiến đá, xương cẳng chân khẳng khiu vắt lên theo hình chữ ngũ có vẻ rất thảnh thơi:
– Đơn giản thôi, đưa bản tọa rời khỏi đây để trở về Thâm Uyên Hắc Hải, hoặc Luân Hồi Viên gì gì đó cũng được.
– Trong hình dạng gớm ghiếc này? – Đàm trố mắt hỏi.
Ngọc Truyện vẫn trong tư thế nằm bắt chân chữ ngũ, nhịp nhịp bàn chân lủng lẳng, đầu lâu nghiêng sang nhìn Đàm:
– Người bị não à? Thương thế của ta ít phải vài chục năm nữa mới có thể hồi phục.
Ở lại đây liền sẽ bị đám ma vật sẵn hiềm khích truy sát, đi ra ngoài kia lại là hải thú vây giết.
Trên người ngươi có đồ vật tạm thời trú ẩn được, như thế nào?
Hắn lại lấy ra chiếc đầu lâu màu đỏ tinh xảo tung tẩy trên tay, đúng là đang làm trò câu dẫn Đàm.
Đàm Phi hiểu được Xương Cuồng Ngọc Truyện ám chỉ đến đồ vật nào, thứ này hiện đang là nơi trú ngụ của Khốc Ly, mà mỗi lần đem ra lập trận Li Địa Diệm Quang lại là một lần làm kinh động đến tên nô tài đắc lực này.
Gã đang có dự án cấp cho hắn một nơi trú ngụ mới xứng đáng với công lao của hắn, tiện đây có thể thu tên ma vật cấp bốn kia vào, dẫu không phải là thuộc hạ thân tín thì cũng là thêm một trợ thủ khi hành tẩu tại Vô Biên Hải hung hiểm.
Tính toán một hồi, Đàm đưa ra chủ ý:
– Vậy phải làm rõ với tiền bối vài vấn đề… Thứ nhất, vãn bối còn rất nhiều việc bên mình, chưa thể đi Hắc Hải ngay được.
Thứ hai, mang theo tiền bối chẳng khác nào cưỡi hổ xem hoa, ai mà biết được tiền bối sẽ làm ra chuyện gì phương hại đến mạng nhỏ của ta đây? Cầu ngài đưa ra giải pháp thỏa đáng cho cả hai đi!
Ngọc Truyện cười khẩy:
– Ngươi cũng thật là tính toán quá đi, thân ta mang thương thế, chỉ cần một chỗ an tĩnh dưỡng thương, làm gì có thời gian tính kế với ngươi.
Nếu tiểu tử thối chưa yên tâm, chúng ta có thể phát thệ tâm ma.
Còn việc trở về Hắc Hải, cứ từ từ thủng thẳng cũng được… mà ta lại rất tò mò về cái gọi là Luân Hồi Viên kia.
Đàm cười nhạt:
– Hắc, bản thân chúng ta là ma tu, lấy tâm ma ra phát thệ phỏng ích gì? Tiền bối nghĩ ta là mục đồng ấu ngưu chắc? Vẫn là phải có cái gì đó ràng buộc thì vãn bối mới yên tâm giao dịch cùng tiền bối được.
Xương Cuồng đã tỏ ra khó chịu, nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì suy nghĩ của tiểu tử mặt sẹo kia cũng là xuất phát từ sự cẩn trọng.
Mà hắn lại đang rất cần đối tác là người cẩn trọng tính toán trong mọi công việc.
Ngọc Truyện cố dằn sự ức chế tâm lý xuống:
– Vậy phải làm thế nào thì ngươi mới chịu?
– Ngoài tâm ma phát thệ ra, tiểu bối sẽ thi triển một thuật pháp nho nhỏ lên tiền bối, chỉ khi nào tiền bối động tâm làm hại đến vãn bối, thuật pháp kia mới có tác dụng, ngoài ra sẽ chẳng có phát sinh gì ghê gớm cả.
Ngọc Truyện lắc đầu:
– Không được, không được, ngươi tính cách khác đi! Ta chẳng phải thằng ngu để ngươi gieo ấn ký lên người đâu.
Đàm Phi trố mắt nhìn lại bộ khung xương trắng hếu kia, trong lời nói có chút ngữ điệu như diễu cợt:
– Hắc, tiền bối từ khi nào lại hóa ra bản tính đa nghi thỏ đế vậy? Lại lo đến chuyện một tên vãn bối tính kế với mình…
Gã lại lật tay lấy ra hai khỏa đan dược thơm phức:
– Đây là Hữu Hối Đan, mỗi lần luyện chế chỉ có một cặp, thường được tu sĩ nhân tộc sử dụng vào những mục đích dạng như thế này, khi mà tâm ma phát thệ không mấy ý nghĩa.
Cả ta và tiền bối mỗi người phục dụng một khỏa.
Nếu có kẻ nào trong hai ta làm trái với thương luân đạo lý, phương hại đến tính mạng của người kia, kẻ còn lại sẽ bị tâm ma xông phá, ân hận cả đời vĩnh viễn chẳng thể tiến cảnh.
Quỷ Xương Cuồng Ngọc Truyện vì hoàn cảnh xô đẩy mà lưu lạc đến Tuyệt Long Lộ này, chết đi mà linh hồn chẳng thể siêu thoát, rồi vì một số duyên kỳ ngộ do tu luyện ma công mà hóa ra quỷ loại Xương Cuồng.
Tồn tại ở bên trong kết giới này không biết bao nhiêu năm tháng, tranh tranh đấu đấu cùng đám quỷ vật bản địa đã cảm thấy mệt mỏi lắm rồi.
Thằng mặt sẹo ma lanh kia chính là chiếc vé khứ hồi trở về với cố hương Hắc Hải Thâm Uyên, mặc dù chủ ý làm giao dịch do hắn tự đưa ra, nhưng tiểu tử nọ cũng thuộc dạng lão quái hồ ly, đưa ra những điều kiện mà rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của hắn.
Thế nhưng động lực đi ra ngoài kia thật sự là thôi thúc rất lớn, cũng phải nhắm mắt làm liều thôi.
Dẫu vậy thì Ngọc Truyện vẫn còn cố vớt vát:
– Còn cách nào khác không?
Đàm Phi lắc đầu quầy quậy:
– Chỉ có hai cách này thôi, nếu như tiền bối còn nghi kỵ tiểu bối thì chúng ta cũng chẳng còn gì để nói cả, đường ai nấy đi…
Xương Cuồng vội cướp lời:
– Được rồi tiểu tử đừng có gây sức ép, coi như hôm nay bản tọa chịu chút thua thiệt vậy…
– Hết Chương 169 –