Bạn đang đọc Tinh Hỏa – Chương 164: Đao Lai Quá Khứ
Trước những đòn công kích từ bốn phương tám hướng, Đàm Phi huyền phù một cách quỷ mị trên không trung, Lạc Việt Kim Tiền xoay tròn dưới chân, sáu mươi tư cái hư ảnh lạc điểu bay thành đoàn, bổ thẳng vào những chiếc xúc tu từ dưới mặt đất đâm lên, chặn đứng đòn công kích từ mặt đất.
Thụ Thiên Ấn sáng rực ngũ thải quang mang bay theo quỹ tích bất định, trực tiếp đập thẳng vào pháp khí tấn công của Chương Bật, những lằn sét nhá lên liên hồi khiến linh tính vũ khí của Chương Bật đại giảm.
Liệt Không Đao tán phát xích quang ngay trước mặt, một tay gã kết ấn chỉ lên trời, một tay kết ấn chỉ xuống dưới, sát chiêu Mạ Thiên Oán Địa lập tức được thi triển.
Trong Tinh Húc đao pháp, luận về lực sát thương thì Mạ Thiên Oán Địa được coi là mạnh nhất, còn trên Đao Yếu Kiến Huyết một bậc, pháp lực tiêu hao cũng rất lớn.
Khi còn ở tu vi Thượng Linh Sư, gã cũng không có dám mạo hiểm mà triển ra chiêu này.
Mạ Thiên Oán Địa tên như ý nghĩa, nó lột tả tâm trạng của kẻ chẳng còn gì để mất, một tay chỉ lên chửi trời, một tay hướng xuống mắng đất, dồn mọi căm hờn thành đao ý.
Sát khí dâng lên quá nặng, lại được quỷ khí, oán khí gia trì.
Không gian bỗng trở nên ngột ngạt bức bối, hàn khí lan tỏa trong phương viên ba mẫu khiến tâm thần đối thủ thoáng chút tê cứng trì trệ.
Quanh quẩn còn có tiếng lẩm nhẩm ai oán như của kẻ điên lảm nhảm, thực chất là phát ra từ rung động của chuôi tàn đao.
Rồi Liệt Không Đao bạo phát tiếng ông ông ghê rợn.
“Ầm”
Đao Liệt Không nổ mạnh, muôn vạn đạo quang mang tán phát chói lóa.
Từ trên không trung rơi xuống một hư ảnh cự đao đỏ như máu, lít nhít những tầng linh văn đỏ thắm vờn quanh thân đao, khí thế thật áp bách cuồng bạo.
Đại địa phía dưới rung lên bần bật, Thược Dược Chương Ngư như nhìn ra được huyền cơ, thân thể nó co rút lại rồi bắn về phía xa.
Nơi nó vừa đứng mặt đất nứt toác nổ rền vang, lại một hư ảnh tàn đao khổng lồ đen đúa với muôn vàn vòng xuyến ma văn chạy quanh đâm lên.
Hai cái hư ảnh tàn đao một đỏ một đen xoay tít rồi cứ thế nhằm chỗ Chương Bật chém tới với khí thế đầy hung lệ.
Những nơi lưỡi đao chém qua không khí trở nên vặn vẹo, đâu đó còn thấp thoáng mùi vị của sự chết chóc.
Chương Bật trong hình dáng bản thể cũng đâu có kém cạnh, pháp bảo phòng ngự là một chiếc vỏ sò màu xám biến lớn, linh văn chạy thành đoàn quay quanh thân hộ chủ.
Tiếp đến là một chiếc khiên có hình thù gần giống vỏ ốc đón đỡ lấy thế đao từ trên không chém xuống, hai món pháp bảo phòng ngự tạm thời vẫn bảo vệ hiệu quả cho Chương Bật trước thế công mãnh liệt đến từ song đao.
Do uy lực cực mạnh của Mạ Thiên Oán Địa, hiện Thược Dược Chương Ngư chỉ biết có chống đỡ, hi vọng Đàm Phi cạn kiệt pháp lực mới có cơ hội phản kích.
Nhưng Chương Bật đâu có biết được, trong thể nội Đàm là ba cái khỏa Kim Đan thay nhau cung cấp pháp lực cho gã, dẫu chưa thể đạt đến cảnh giới viên mãn, nhưng lực lượng pháp lực của Đàm còn dày hơn cả những tên Kim Đan đại viên mãn rất nhiều.
Thần niệm vẫn phải duy trì kết giới Li Địa, lại tương tác thông tin qua lại cùng ba tên nô tài.
Đàm buộc phải hành động khẩn trương hòng kết thúc nhanh trận đấu này, dẫu biết Chương Bật cũng chẳng phải dạng dễ xơi.
Đã đến lúc xuất ra đòn sát thủ áp rương.
Tinh Húc đao pháp chỉ vỏn vẹn có ba sát chiêu; Đao Yếu Kiến Huyết, Hoa Lạc Quỷ Môn và Mạ Thiên Oán Địa.
Chiêu thứ tư gã tự sáng tạo chính là kế thừa từ Mạ Thiên Oán Địa mà phát triển lên, Đao Lai Quá Khứ (1).
Trong đó còn có sự kết hợp của Toái Giáp Công, và một phần của công kích thần niệm Tinh Vân Đại Pháp, lấy chính thân thể Đàm Phi làm đao, thanh đao thứ ba sau khi triển ra Mạ Thiên Oán Địa.
Trong lúc Chương Bật đang mải đối phó với song đao hắc hồng, và thầm tính kế phản kích.
Cơ thể Đàm Phi chợt phát sinh dị biến, tám mươi mốt điểm huyền văn sáng lên rực rỡ, thân ảnh gã mờ dần rồi biến thành hình dạng bán trong suốt.
Cả cỗ thân thể bắn vọt về phía Thược Dược Chương Ngư theo hình xoắn trôn ốc, độn tốc chẳng khác nào thuấn di nhanh đến không tưởng.
Quanh thân còn bột phát ra một cỗ đao ý ngưng thực thành hư ảnh tàn đao Liệt Không, lít nhít linh văn cùng huyền văn kết thành những vòng quang lân đỏ đen vô cùng quỷ dị.
Chương Bật vẫn luôn để mắt đến Đàm Phi, khi thấy gã mặt sẹo tự lấy thân hóa đao thì mừng thầm, cơ hội diệt sát kẻ khó chơi là lúc này chứ đâu.
Hắn gầm lên thị uy, hai món pháp bảo phòng ngự kiên cố cuốn lấy song đao.
Bản thể là khối thịt tròn vo lại tiếp tục trương lên, nở rộ tầng tầng lớp lớp nhục thân đỏ hồng, chẳng khác đóa hoa thược dược nở bung.
Từ bên trong đám thịt bầy hầy lại mọc ra một cánh tay, bàn tay móng vuốt nắm chặt lấy một cái nhãn cầu đầy gân máu, đồng tử đỏ máu chớp chớp rồi bắn ra một cột hồng quang thô to đánh thẳng về phía Đàm.
Mới trông thấy chút hồng quang xuất ra từ chiếc đồng tử tà dị kia, Đàm Phi thầm kêu không tốt.
Với tất cả kiến thức gã có, thứ ánh sáng hồng nhạt này chính là Hồng Mông Quang Dao, cũng có thể gọi là Hồng Mông pháp mục, thứ ánh sáng công kích thần niệm khó phá giải nhất tại Vân Lam giới.
Tinh Thần Mục lập tức khởi vận, từng đoàn quang luân bích lục từ song mục bắn ra, kích thẳng đến quang trụ hồng nhạt kia.
Nhưng Tinh Thần Mục dường như chẳng mấy tác dụng, đoàn ánh sáng hồng nhạt mặc dù đã bị tán đi ít nhiều nhưng vẫn len lỏi ập đến chiếu lên thân thể gã.
Tâm thần Đàm Phi chợt rúng động, văng vẳng bên tai là tiếng tụng niệm chú ngữ cổ xưa, ý thức dần trở nên trì trệ.
Trong khoảnh khắc đó, khi vẫn còn đôi chút thanh tỉnh, gã đã kịp liên hệ tâm thần với ‘Quang Điểm’ trong đan điền.
Quang Điểm như được đánh thức, gã còn cảm nhận thấy sự cuồng hỷ trong đó.
Nó nháy sáng liên hồi, tham lam huýt lấy hút để thứ ánh sáng hồng nhạt kia, qua đó mà tinh thần Đàm đã lấy lại sự cân bằng.
Thời gian diễn ra toàn bộ sự việc, từ khi Hồng Mông pháp mục bắn ra Hồng Mông Quang Dao cho đến khi bị Quang Điểm hấp thụ chỉ chưa đầy hai nhịp thở.
Thân ảnh Đàm vẫn lao đến theo đường xoắn trôn ốc kích thẳng vào chương ngư, từ đôi con ngươi sâu thẳm nhá lên điểm sáng kỳ dị của Tinh Vân Đại Pháp.
Sự việc diễn biến rất nhanh, Chương Bật vẫn còn đang lầm tưởng gã mặt sẹo kia đã dính đòn công kích thần niệm.
Còn chưa có kịp làm ra phản ứng gì, bỗng trời đất chung quanh trở nên tối tăm lạnh lẽo.
Hắn đang đứng trên một phiến tinh không bao la với vô vàn ngôi sao lấp lánh, bản thân mình lại đang là một cái yêu nhân chương ngư nhỏ bé chưa có bước vào cảnh giới Luyện Khí, bao nhiêu ký ức về tộc loại ùa về, từ việc toàn tộc bị Hải Sa ngư đồ sát cho đến việc mình chạy chối chết để bảo toàn mạng sống.
Lạnh lẽo, đau đớn chợt ập đến kéo Chương Bật về với thực tại, hình ảnh cuối cùng hắn thu nhận được là bóng lưng của tên mặt sẹo Lân tộc, cùng với thân thể chính mình tan nát thành một đống thịt nhão bầy hầy máu tươi.
Rồi tất cả là một màu tối đen và cái lạnh đến thấu tâm phế.
Sát chiêu Đao Lai Quá Khứ quả thật quái dị vô cùng, lần đầu triển ra đã mang lại hiệu quả ngoài mong đợi.
Đao đến là hồi tưởng về quá khứ, điểm mấu chốt ở đây chính là đối phương bị vướng vào huyễn cảnh do Tinh Vân đại pháp làm ra.
Đao Lai Quá Khứ đao thứ ba chính là thân thể Đàm hóa đao ý, như một cơn lốc đâm xuyên qua Thược Dược Chương Ngư, toái nát nhục thân, kích tan nguyên đan.
Chương Bật cứ như vậy mà vẫn lạc dưới đòn sát thủ của Đàm, còn chẳng kịp thốt lên câu nào.
Đàm Phi đứng đó thở dốc, giơ tay thu hồi toàn bộ pháp khí về, pháp lực trong thể nội cạn kiệt đến bảy thành, thần niệm cũng gặp chút phản phệ mà đau nhức mãi không thôi.
Gã nhanh tay ném ba khỏa Phục Nguyên Đan vào miệng nhai nuốt, tiện tay thu về Ngọc Loa trữ vật và toàn bộ pháp khí, pháp bảo của họ Chương, Hồng Mông thần mục đương nhiên không thể bỏ lại.
Chẳng biết bằng cách nào mà Chương Bật lại có được thứ quý giá đến vậy, và bây giờ lại tiện nghi cho gã.
Liếc qua chiến đoàn giữa Khốc Ly và đám U Nhãn, đã có năm đầu chương ngư bỏ mạng, năm con còn lại do mất đi sự điều khiển của Chương Bật thì chỉ biết chạy quanh trong màn hắc vụ do chính tự thả ra, để cho Khốc Ly cùng Ngọc Hân mặc sức đuổi giết.
Phệ Linh Cổ coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, vô ảnh vô tung chạy về trong linh thú đại, đôi mắt gian giảo ánh lên tia phấn khích, đây là lần đầu tiên nó được tham gia chiến đấu cùng đám quan ‘đồng liêu’ dưới trướng chủ nhân Đàm mặt sẹo.
Mới có tu vi trúc cơ viên mãn mà đã khủng bố bá đạo như vậy, chẳng hiểu khi tiến cảnh lên kim đan còn như thế nào nữa đây?
Với việc Chương Bật vẫn lạc, U Nhãn Chương Ngư tan tác, chiến cuộc coi như đã an bài, vấn đề chỉ là ở thập tam vương mà thôi, bỏ chạy? Đầu hàng? Hay bị diệt sát?
Đàm Phi bay đến bên kết giới Li Địa, trực tiếp tiến nhập vào bên trong.
Chỉ nghe thấy những tiếng rú thảm liên tiếp vang lên, rồi gã lầm lũi đi ra ngoài, triệt đi kết giới Li Địa.
Bốn tên hộ vệ Thanh Giao do được trang bị thêm Hỏa Lôi Đạn, chiến lực bỗng chốc tăng mạnh, chúng lần lượt đánh chết bốn cái tộc loại Cửu Thánh, chẳng cần đến sự can thiệp từ bên ngoài.
Thập tam vương Trình Thiên Ngạo chẳng thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra, toàn quân bị diệt, đến Chương Bật mạnh mẽ xảo quyệt là vậy cũng đã vẫn lạc rồi.
Mặc dù đánh ngang tay cùng huynh muội giao long kia, nhưng chiến ý đã tụt xuống đến đáy.
Hơn nữa, tên đồ tể mặt sẹo lại đang khoanh tay bên ngoài quan chiến, gã này đem lại một cảm giác tử vong không phải nhỏ.
Hắn đang cảm thấy rất ân hận khi nghe theo những lời tâng bốc và gièm pha của Chương Bật, ngày hôm nay mạng nhó khó bảo toàn rồi.
Thiên Ngạo chớp thời cơ phóng bậy một cột sét thô to vào Thanh Vân khiến nàng phải vội vã tránh né, hắn lắc mình nhảy ra khỏi vòng chiến, bộ dạng vẫn giữ được phong thái vương giả, miệng hô lớn:
– Thanh Tuyền… đánh đến đây thôi, dù sao các ngươi cũng chẳng thể lấy mạng ta được.
Chuyện ngày hôm nay chỉ coi như luận bàn, các ngươi cứ đi đường của các ngươi, ta đi đường ta, mọi chuyện coi như xong, ta chẳng nhớ gì hết cả.
Thế nào?
Thanh Tuyền vì mối giao hảo lâu dài với tộc Cửu Thánh, lại là lời nói của thập tam vương đã mang ý tứ cầu thị rõ ràng, vậy nên còn chút lưỡng lự.
Thanh Vân lại chẳng cấp cho vị thập tam vương kia chút mặt mũi nào:
– Mới rồi Thiên Ngạo ngươi còn muốn lấy mạng tất cả chúng ta mà… giờ muốn phủi đít bỏ đi đâu có dễ, định quay về trong tộc cầu thêm viện binh á?
Thanh Tuyền chợt quay ra Đàm Phi hỏi ý kiến:
– Đam Săn huynh tính thế nào, có thể tha cho thập tam hiền vương một mạng?
Tất cả đều nhìn qua gã mặt sẹo chờ chỉ thị, kể cả Trình Thiên Ngạo.
– Hết Chương 166 –
(1) Đao Lai Quá Khứ: Đao đến là nhìn thấy quá khứ (Quá khứ là một thuật ngữ thường dùng để chỉ tất cả các sự kiện xảy ra trước một mốc thời gian cho trước.
Đối lập với hiện tại và tương lai.
Khái niệm về quá khứ bắt nguồn từ việc con người nhận thức tính tuyến tính của thời gian, quá khứ được xem xét thông qua trí nhớ và hồi tưởng).