Tinh Hỏa

Chương 161: Hai Tên Hồ Ly


Bạn đang đọc Tinh Hỏa – Chương 161: Hai Tên Hồ Ly


Thủy Đĩnh chạy hết tốc lực suốt một ngày, khung cảnh bên ngoài cũng dần biến đổi, núi đá và cồn cát chen chúc xuất hiện ngày một nhiều hơn, lớp thủy sinh lại thưa thớt dần rồi gần như chẳng còn, lác đác vài loại hải thú thân nhuyễn qua lại kiếm ăn trong đám bọt phù du.

Xa xa là một quầng xoáy nước hình ống trắng xóa cuộn lên trông vô cùng hung dữ, tiếng ầm ì phát ra từ đó tựa như tiếng sấm động trước cơn mưa.
Thanh Tuyền cho thủy đĩnh dừng lại trên một bãi loạn thạch, thực chất đây là tầng kiến trúc hoang phế bị thời gian cả vạn năm bào mòn đến chẳng còn sót lại thứ gì.
Thanh Vân công chúa tiến đến gần Đàm Phi, ngọc chỉ điểm về phía bức tường trắng xóa cuồn cuộn trước mặt giới thiệu:
– Đó chính là Hàm Hận Ám Lưu, bức tường thiên nhiên ngăn cách giữa hai hải vực, Vô Biên Hải có đến hai chục dòng ám lưu dạng này.
Thanh Tuyền thu thủy đĩnh lại, nhìn quanh một hồi xác định phương hướng rồi làm hiệu cho cả đội đi theo mình.
Lần đầu tiên được tận mắt mục kích dòng đại ám lưu của Vô Biên Hải, khiến Đàm Phi không khỏi ngỡ ngàng.

Bọt nước trắng xóa cuồn cuộn xoắn xuýt vào nhau tạo nên một bức tường khổng lồ xuyên suốt từ đáy lên tận mặt biển.

Thấp thoáng bên trong còn nhá lên những tia lôi điện ngoằn ngoèo, nhìn vào đó sinh vật liền cảm nhận được mình thật quá nhỏ bé so với những gì mẹ thiên nhiên tạo ra.
Lối vào Tuyệt Long Lộ là một động khẩu hình bán nguyệt cực lớn, chiều cao dễ có đến cả trăm trượng.

Quỷ khí từ bên trong tán phát ra khiến tâm thần những người có mặt ở đây đều rét run, trừ Đàm Phi.
Nếu như Đàm chưa có kinh qua Luân Hồi Viên, khẳng định sẽ lập tức quay gót bỏ đi, nhưng hiện tại gã có thể tạm coi như một tên ma nhân với khỏa ma đan trong thể nội, không khí u ám chết chóc kia đối với gã lại như thứ không khí hít thở hàng ngày vậy.
Thần niệm khẽ động, Khốc Ly từ trong Phục Ma Đỉnh chạy ra đợi lệnh, vẻ mặt đau khổ và hình dạng dữ tợn của ma vật khiến bốn tên hộ vệ Thanh Giao không dám thở mạnh.

Đàm đưa ra mệnh lệnh:
– Đi trước thám thính, kẻ nào ngáng đường cho phép tùy ý đánh chết.

Có biểu hiện nghi vấn thì quay về ngay lập tức.

Vẻ cuồng hỷ hiển hiện rõ trong đôi mắt đỏ quỷ mị, Khốc Ly khom người cất tiếng nhân loại ồm ồm lơ lớ:
– Rõ… chủ nhân!
Khốc Ly vừa xoay lưng bay đi, chợt từ trong thể nội Đàm chạy ra một hỏa cầu trắng xanh, huyễn hóa ra hình hài tiểu oa nhi bụ bẫm, nhiệt độ chung quanh bỗng tăng mạnh.

Ngọc Hân vờn quanh Đàm vài vòng, thì thầm vào tai gã mấy câu, gã cười cười rồi gật đầu:
– Được, ta cho phép!
Chờ cho bóng dáng Khốc Ly và Ngọc Hân tiêu thất dưới bóng tối mờ ảo trong động khẩu, Đàm cất bước tiến vào màn quỷ vụ mỏng manh, cứ như thể đây là đất của gã vậy:
– Chư vị lên đi thôi, ở khu vực này chẳng có gì đáng sợ cả!
Tất cả đều nhìn nhau đầy nghi hoặc rồi cùng tiến nhập Tuyệt Long Lộ.
Bên trong đường Tuyệt Long hoàn toàn khô ráo, tách biệt hoàn toàn so với thủy giới bên ngoài.

Có thể nói đây gần như một cái kết giới mở, là một cái thông đạo vô cùng lớn.

Vòm thông đạo khum khum cao đến hai trăm trượng, nhìn rõ cả những xoáy nước cuồn cuộn vần vũ bên trên.

Không gian tràn ngập quỷ vụ tranh sáng tranh tối, quỷ khí tuy không thể so sánh cùng Luân Hồi Viên nhưng khẳng định sẽ có rất nhiều mối nguy hiểm rình rập.
Đàm Phi tế ra linh chu lớn mà gã vẫn sử dụng tại Tử Huyền Môn, hướng đoàn người lên thuyền rồi bay đi với vận tốc vừa phải, tránh gặp rủi ro mà không kịp phòng bị.
Linh Chu phi hành trong thông đạo tầm nửa canh giờ vẫn bình an vô sự, quỷ khí mỗi lúc một nặng, đâu đó còn văng vẳng tiếng gió hú rợn rợn, hoặc cũng có thể là tiếng gào khóc nỉ non thật khó phân biệt.

Mặt đất gập ghềnh bên dưới rải rác những đống xương trắng tàn khuyết, tất cả đều không rõ hình hài.

Đây hẳn là những sinh vật bị đi lạc và chết trong Tuyệt Long Lộ, vẫn chưa bị quỷ khí xâm nhiễm triệt để mà hóa thành ma vật.
Chợt Khốc Ly và Ngọc Hân cùng quay trở lại, bộ dáng khá khẩn trương, chúng lại gần thì thầm trao đổi thông tin cùng chủ nhân.


Đàm cho dừng linh chu, lơ lửng huyền phù trên không trung, gã quay sang Thanh Tuyền thương nghị:
– Phía trước có một đoàn ma thú với mười ba cái cảnh giới cấp ba tương đương Kim Đan, trong đó có một con sắp tiến vào cảnh giới Nguyên Anh, Dạng ma thú này còn mạnh mẽ hơn tu sĩ và yêu tộc.

Lực lượng của chúng ta mỏng hơn, chín phần chẳng thể vượt qua… vậy ta nghĩ tam điện hạ nên quay đầu.
Thanh Tuyền đứng chắp tay nơi mũi thuyền, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, mới tiến nhập con đường Tuyệt Long đã đụng ngay thiết bản.

Thật dễ dàng có thể nhìn ra nội tâm hắn đang giằng xé, quyền thủ nắm chặt rịn mồ hôi.

Sau vài nhịp thở, hắn lật tay lấy ra một chiếc vỏ ốc ném cho Đàm, chất giọng khàn đặc nhưng đầy quả quyết:
– Quay lại cũng chết, ta chỉ chọn cách tiến lên.

Nếu Đam Săn huynh đã coi huynh muội ta như bằng hữu, vậy hãy dốc sức hỗ trợ chúng ta vượt qua cửa ải này.

Ngọc loa kia là chút tài vật cá nhân ta tặng riêng huynh, cứ tùy tiện mà thu lấy.

Còn một điểm nữa, lấy danh dự thái tử Thanh Giao, Tiểu Tuyền ta hứa sẽ đưa người đến bảo khố, để người tùy ý lựa chọn ba món bảo vật, nếu như còn có cơ hội.
Bốn tên hộ vệ đều trợn tròn mắt, cổ họng khô khốc nuốt nước bọt ừng ực.

Chúng đều là những chiến binh vào sinh ra tử cùng Thanh Giao suốt nhiều năm, lập đại công có liên quan đến tồn vong của bộ tộc mới có được ân sủng bước chân vào bảo khố, hơn nữa lại được quyền chọn đến ba món, quả thực vị tam thái tử kia đã ưu ái gã ngoại tộc này đến hết mức rồi.
Đàm Phi nghe vậy chỉ cười nhạt, chẳng coi cái đặc ân đặc quyền lớn lao đó vào đâu cả:
– Hắc, bảo vật dù có quý giá đến đâu cũng chẳng thể đem ra so sánh cùng mạng sống.


Ta không muốn mạo hiểm ở một nơi chưa nắm rõ bối cảnh như ở đây, quay lại vẫn là giải pháp an toàn nhất.
Thanh Tuyền bật cười lớn, trong tiếng cười còn ẩn chứa sự mỉa mai chua chát:
– Hahaha… Đam Săn huynh tính một mà chẳng nghĩ đến hai.

Chúng ta vừa đánh chết một tên Kim Đan đại viên mãn đó, khẳng định giờ này Kim Thánh tộc đã biết chuyện, và truy binh kéo tới vấn tội không còn là cấp độ Kim Đan nữa rồi.

Lại là Chương Bật quỷ kế đa đoan ngoài kia rình rập, ai mà biết được hắn cầu viện quân ở phương nào? Hoàng Sa hải vực bị năm đại bộ tộc chi phối, trong đó có đến ba tộc không vừa mắt với Thanh Giao ta, có thể xuất ra tồn tại Nguyên Anh mà trừ đi thái tử tộc đối địch.

Hài… Chủ ý của ta vẫn là tiến về phía trước, Đam Săn huynh đã ký kết khế ước, vậy cũng nên thành toàn cho kẻ khốn cùng này.

Mọi yêu cầu về thù lao chúng ta có thể đàm phán lại.
Đàm Phi nghe vậy thì trầm lặng suy nghĩ một hồi, đi đi lại lại quanh mũi thuyền rồi thở dài thườn thượt.
Hai tên hồ ly thực chất là đang khéo léo đàm phán quyền lợi, và phần thua thiệt đang nghiêng về phía tam thái tử.

Dẫu vậy, Đàm Phi cũng không làm ra cái gì công phu sư tử ngoạm, gã chỉ cần một số đồ vật cần thiết mà thôi.
Từ trong tay gã bay ra một cuộn da nhỏ, cuộn da huyền phù đến trước mặt Thanh Tuyền, giọng Đàm cất lên âm u:
– Đồ hình trong cuộn da kia tam điện hạ đã thấy qua? Đây là vật ta cần!
Thanh Tuyền mở cuộn da nhỏ ra nhìn qua một lượt, Thanh Vân cạnh đó không dấu được tò mò cũng nghển cổ ngó nghiêng.

Nét mặt cả hai đều giãn ra, Thanh Tuyền còn chưa kịp nói gì Thanh vân đã lên tiếng:
– Thứ này xác định có trong bảo khố, nhưng kể cả phụ thân cũng chẳng biết nó có tác dụng gì? Đam Săn huynh có thể giải thích một hai?
Đàm Phi vẫn tỏ ra lạnh lùng cố hữu:
– Đây là đồ vật từ Luân Hồi Viên, ta có trách nhiệm phải thu hồi.

Còn về tác dụng như thế nào bản thân ta cũng chẳng thể biết được, đây là nghiêm lệnh từ trưởng bối trong nhà.
Huynh muội họ Thanh cùng trợn mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.


Có lẽ gã mặt sẹo kia đang cố tình dấu diếm chuyện gì đó, và cái địa danh Luân Hồi Viên kia là hoàn toàn có thật.
Đàm lại tiếp tục:
– Vật kia tạm thời cứ gửi lại Thanh Giao tộc, sau này thu hồi cũng chưa muộn.

Giờ là lúc tính kế vượt qua cái nơi hung hiểm này.
Thanh Vân, Thanh Tuyền cùng thở phào giải tỏa áp lực, tam thái tử là người thức thời, hắn hướng Đàm Phi tỏ thái độ rất chân thành:
– Vậy mọi đường đi nước bước trong Tuyệt Long Lộ này đều theo sắp đặt của Đam Săn huynh, chúng ta nguyện làm thiên lôi chỉ đâu đánh đấy.
Đàm phi lại quay sang Thanh Vân:
– Bàn Long đan do ta luyện chế phải chăng là để dùng cho chuyến đi này?
Thanh vân chớp đôi mắt to mỹ lệ thật thà trả lời:
– Đúng là như vậy! Một phần chia cho đám người ở đây, một phần để lại trong tộc đề phòng binh biến.
Đàm gật đầu, trong ánh mắt còn biểu hiện sự khích lệ đối với vị ngũ công chúa Thanh Giao này.

Gã đưa mắt khắp lượt rồi cất tiếng:
– Bối cảnh phía trước vô cùng hung hiểm, ta cũng chẳng có kế sách nào phù hợp trong hoàn cảnh này.

Đây là khí cụ có thể khắc chế ma vật, số lượng lại có hạn, vì vậy chư vị cần cân nhắc thật chắc chắn mới đem ra sử dụng.
Nói rồi tay gã vung lên, mười tám khỏa Hỏa Lôi Đạn mới chế luyện bay về từng người, đám Thanh Giao tự hiểu ý mà mỗi người thu lấy ba khỏa, vẻ mặt rất là phấn khích.
Đàm nhìn sâu vào mắt Thanh Tuyền chốt một câu:
– Ta đã xác định mục tiêu rõ ràng, mong tam điện hạ người cũng xuất ra bản lãnh chân chính đi… hắc, hắc hắc…
Linh Chu từ từ di chuyển tiến về phía trước, bắt đầu cho một hải trình đầy gian nan sóng gió.

Đây chính là manh nha khởi nguồn của hiệp định hòa bình giữa nhân tộc và hải tộc ngàn năm sau.
– Hết Chương 163 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.