Đọc truyện Tình Hệ Long Thành – Chương 14: Là Phúc Hay Họa?
Gió đêm thổi nhè nhẹ, những ngôi sao cùng nhau che kín cả bầu trời trong Long Hồn, đâu đó vang lên tiếng đám lá cây cọ vào nhau nghe xào xạc xào xạc.
“Ờ, nơi này phong cảnh không tệ, chi bằng chúng ta cùng……ăn cơm ở đây đi.” Kiều lấy từ trong túi ra một cuộn vải bố trải trên mặt đất, sau đó vẫy vẫy tay gọi mọi người lại gần.
Vũ Lam cùng Ám Dạ ngồi ở bên cạnh chỗ vừa hạ con boss kia không lâu, một người thu thập tài liệu, tạo trang bị, một người ở bên cạnh lặng lẽ giám định, không ai để ý tới nàng. Lam Vũ đã qua chỗ Kiều ngồi uống trà cắn hạt dưa từ lâu rồi. Vài người khác nghĩ nghĩ một lúc,cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi trên tấm vải bố Kiều đã chuẩn bị ăn cơm tiện thể khôi phục thể lực.
“Chủ nhân chủ nhân!” Bỗng nhiên Tiểu Cửu ở trong hộp sủng vật trở nên rất kích động, Vũ Lam còn tưởng rằng nó vẫn “dỗi” khi nàng đem tống nó vào nhốt bên trong, cho nên nàng định không đẻ ý tới nó, nhưng kết quả nó lại trực tiếp nói vọng ra từ trong hòm với nàng, “Các ngươi mau rời khỏi nơi này nhanh lên!!!!!!!!!!!”
“Cái gì vậy?” Nàng tạm gác công việc lại, đem thả Tiểu Cửu từ trong hộp sủng vật ra , “Nơi này có nguy hiểm sao?”
“Nhanh lên, nếu không nhanh sẽ không kịp đâu .” Tiểu Cửu thúc giục, bộ dạng rất gấp gáp.
“Này, Mưa Bụi, nơi này sẽ không phải là có. . . . . .” Vũ Lam vốn muốn hỏi Mưa Bụi một chút vì hắn thông thuộc địa hình nơi này, nhưng còn chưa nói xong nàng đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho nàng choáng váng, “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . . Mau nhìn kìa. . . . . .”
Mọi người cùng quay lại nhìn theo hướng nàng chỉ, vốn còn đang ù ù cạc cạc chưa hiểu chuyện gì nên tất cả đều kinh ngạc không thôi.
“Kia. . . . . . Đó là cái thứ gì nha. . . . . .” Kiều đang ngồi trong tấm vải bố nhanh chóng đứng bật dậy, “Con bướm? Thế quái nào còn khủng bố hơn con người vậy. . . . . . Hay là quái điểu? Nhưng cái cánh của nó nhìn thế nào cũng giống cánh bướm mà. . . . . .?????????????”
“Đây là Chuối Tây Hồ, là quái level năm mươi đó.” Mưa Bụi bình tĩnh giải thích.
Xem ra level của nó giống với bầy quái Lôi Quang Điểu mà Vũ Lam cũng Ám Dạ gặp được lúc trước, nhưng hiện tại muốn đối phó với nó, cho dù đông người đi chăng nữa, nhưng muốn thắng cũng rất khó có khả năng
“Tuy nó chỉ có level bốn mươi sáu, nhưng lại là con boss a!” Chỗ Lam Vũ đứng cách con boss Chuối Tây Hồ gần nhất, cho nên nàng là người thấy được chỉ số của nó đầu tiên, nhưng sau khi nghe nàng nói ra mọi người đều giật nảy mình.
“Mẹ nó!!!!!!!!!!!!!!!!! Mưa Bụi, cái ngọn núi này đúng là chỗ thừa boss mà!!!!!!!!!!!!” Vũ Lam vội vàng thu gọn đống đồ vừa giết boss lợn rừng được thưởng vào túi hành lí, làm ra vẻ khi nào rảnh rỗi lại nghiên cứu.
“Có lẽ đi. . . . . .” Hiện tại thể trạng bọn họ cũng không kém, thể lực cũng đã khôi phục được mấy phần, hồng dược cùng lam dược cũng có đầy đủ, nhưng phải đối mặt với một con quái có cấp bậc so với mình còn cao hơn hai mươi level, hơn nữa lại còn biết bay, nên bọn họ không thẹn mà cùng quăng ra ánh mắt có viết rõ ràng ba chữ “Hắn phải chết!!!!!!!!!!!!!!!” dành “tặng” Mưa Bụi.
“Mọi người hợp sức lại một chút đi.” Tiểu Phong yếu ớt mở miệng, nhưng mọi người cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Tiến vào trạng thái công kích, Mưa Bụi muốn dùng dây leo vươn lên túm nó xuống dưới, nhưng boss Chuối Tây Hồ kia lại có thể bay rất cao, căn bản dây leo không với được tới, khiến cho vài vị thành viên trong đội đang muốn xung phong kia chỉ có thể đứng dưới đất lo lắng không ngừng, thầm trách level bản thân vẫn còn quá thấp, chưa thể học được kỹ năng công kích xa.
“Mưa Bụi, nó có thuộc tính gì vậy?” Vũ Lam vẫn chưa sửa được thói quen xem xét bề ngoài của quái mà xác định thộc tính, vừa rồi thấy nó bay được liền nghĩ thầm có lẽ nó thuộc hệ Phong, nhưng vẫn chưa dám xuất chiêu, phòng khi nó lại hấp thu ngược lại chiêu thức của mình.
“Thuôc hệ Hỏa, ngươi cứ việc đánh đi, Ngải Tư, ngươi có thể sử dụng những công kích khác để giúp chúng ta, nhưng đừng phóng cầu lửa lung tung là được.” Cấp bậc quái trong Long Hồn có thể tuỳ ý giám định, nhưng nếu muốn biết thuộc tính nhất định phải biết công kích của chúng trước, cho nên những khi hành động nếu như đụng phải một con quái có cùng thuộc tính với bản thân mà chỉ biết đánh loạn, cuối cùng chỉ có thể tự ngẫm bản thân xui xẻo thôi.
Trong khi mọi người còn đang tìm cách, Chuối Tây Hồ đã phóng ra vô số ngọn lửa nhỏ, nhưng mật độ phóng ra lại lớn khiến bọn họ không thể tránh đi. Kiều vội vàng niệm một cái khiên nước giúp bọn họ chỗng đỡ, nhưng thực lực của nàng chưa đủ, chỉ sau một lát đã không thể chống đỡ, khiến một vài người bị thương.
“Không được rồi, tất cả đều công kích không đến!” Tiểu Phong không thể làm chiến sĩ tiên phong được, chỉ có thể giẫm chân oán giận không ngững. Sau đó mấy vị pháp sư cũng không biết đã trốn ở đâu, ánh sáng phòng ngự cũng đã đủ phiền toái, thời gian phục hồi công kích cũng đủ dài.
Mọi người quyết định thay đổi trận hình, Ngải Tư đứng ở trước phía trước, đều cùng thuộc tính là Hoả, hắn cũng là người có thương tổn ít nhất, cho nên hắn hung hăng quyết định làm một cái khiên thật lớn để bảo vệ kiêm giảm công kích của boss. Mà Kiều lại được giao cho vị trí cuối cùng cùng một người chơi khác là Đoan phụ trách thêm máu, tuy rằng thuộc tính thuỷ của nàng có thể khắc hoả, nhưng level lại chênh lệch quá lớn so với boss, điểm ưu thế kia căn bản không giúp nàng chiếm được thế thượng phong.
Trong tổ “công tác” ba người, Ám Dạ là người có độ công kích lớn nhất, nhưng giới hạn xa nhất cũng chỉ tác động tới bề mặt bên ngoài của con boss, dù kiếm khí có phóng ra, khi đánh trúng vào Chuối Tây Hồ cũng sẽ tiêu tán rất nhanh, cho nên mỗi khi phóng công kích phụ trợ kia ra hắn đều sẽ có biểu tình xấu hổ, mà cứ như vậy có khi tới Tết sang năm cũng chẳng đánh xong được con quái này mất!!!!!!
Đoản kiếm của Tiểu Phong có độ công kích độ thấp nhất, đừng nói là da, có khi tới phạm vi thở của con boss hắn cũng đánh chẳng trúng nữa, nhưng lại còn cố tình tỏ ra không cam lòng mà định xông lên, đừng nói là đánh chó, cho dù muốn phóng ra gió làm đổ cờ cũng là chuyện không thể nữa kìa.
Chỉ có Vô Trần là tỉnh táo nhất, hắn quan sát kĩ hướng bay cũng khoảng cách bay của Chuối Tây Hồ, mỗi lần nó phóng xuống cũng là lúc hắn vung đao trong tay lên, nhưng lại đấu pháp này cũng chẳng thể giúp ích gì nhiều, dù sao thực lực hắn cũng khá chênh lệch so với con quái, hơn nữa còn có vấn đề về khoảng cách, lực công kích đã thấp lại càng thấp hơn.