Đọc truyện Tình Hệ Long Thành – Chương 11: Hai Đại Đường Chủ
Qua một ngày bị ép buộc, Vũ Lam mệt mỏi trở về nhà. Lam Vũ nói có việc cần giải quyết ở công ty, đã rời đi lúc đêm qua, cho nên mấy ngày nay vấn đề ăn uống đều do nàng tự “giải quyết”.
Nàng ăn cơm cũng chẳng thấy ngon miệng, trực tiếp đeo kính mắt lên đăng nhập Long Hồn.
Hiện tại lúc này đang là buổi chiều, khai giảng vừa kết thúc nàng liền trực tiếp xin nghỉ ốm với giáo viên sau đó trốn về nhà, bỏ mặc nhóm học sinh mới đang ở lại tiếp tục chịu trận…. ….
Nàng mở khung bạn tốt ra, phát hiện Kiều đang online. Vội vàng mở hộp tin nhắn ra, “Kiều, ngươi không phải đang ở trường học sao?”
Kiều thấy nàng login thì rất hưng phấn, “Tiểu Lạc! Lễ khai giảng chỗ tụi ta còn chưa chấm dứt đâu, vốn mấy tên kia đều lén đeo kính mắt lên định lén đăng nhập game, kết quả. . . . . . Hắc hắc, mấy tên kia mới chân ướt chân ráo vào trường, cái gì cũng chưa biết, thế là bị thầy giáo túm được ngay từ đầu luôn.”
“. . . . . .”
Sao lúc đầu nàng không phát hiện thì ra Kiều cũng là một cô nàng lưu manh giảo hoạt nhỉ? “Vậy, người làm cách gì mà thoát được vậy?”
“Ta mang theo một bộ tóc giả, sau đó mua chuộc được người ngồi bên cạnh ta, lại ngồi ở chỗ giữa, nếu không có gì đặc biệt thầy giáo sẽ không quản đâu.” Kiều kích động cười hai tiếng, nhưng đột nhiên lại im bặt một lát mới nói, “Ngươi hiện tại ở chỗ nào, ta có việc cần nói với ngươi.”
Vũ Lam khẽ thở dài một hơi, chuyện gì nên đến thì đến luôn đi, “Rời khỏi chỗ tập kết bang phái đi, không phải hai ngày trước tên Ngải Tư kia than thở nhàn rỗi quá không có việc gì làm nên đã xây một cái đình nghỉ mát sao?”
“Ân.”
Lúc nàng đến Kiều đã rót trà sẵn sàng hỏi chuyện. Quả nhiên khi nàng vừa ngồi xuống Kiều liền mở miệng, “Ngày hôm qua ngươi sao lại lạ vậy? Tự nhiên quát to như vậy làm tụi ta ai cũng hết hồn luôn.”
“Aizzzzzzzzzzzzz. . . . . . Ngươi nói làm ta lại thấy buồn rồi…. …… …” Vũ Lam nhấp một chút trà, bắt đầu hít sâu.
“Được rồi được rồi, thời gian của ta không có nhiều, mau nói đi.” Kiều phất phất tay, đánh gãy việc hít sâu giữap chừng của nàng.
“Ngày hôm qua ta rất tức giận. Dù sao cũng vô cùng tức giận, không thể nào nhịn xuống được.” Nàng bình tĩnh nói xong, lại có điểm ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Cùng Ám Dạ ở một khoảng thời gian cũng không hề ngắn, đột nhiên hắn lại thay đổi thái độ, làm cho cảm xúc của nàng đột nhiên trở nên bất thường. Nhưng sau khi nhớ lại, lại cảm thấy rằng mình làm vậy có phần hơi quá, tại sao lại không thể nhẫn nhịn một chút chứ? Dù sao ở trước mặt nhiều người như vậy mà bộc phát ra cũng chẳng có gì hay ho cả.
“Ngươi cùng Ám Dạ đã xảy ra chuyện gì sao?” Kiều bình tĩnh hỏi, lại bất giác nhíu nhíu mày.
“Ngươi có thấy thái độ của hắn đối với các ngươi có gì không giống với thái độ hắn đối xử với ta không?” Lòng nàng bắt đầu có chút cảm giác phập phồng.
“Ừ ha, cũng có thấy được, thái độ của hắn đôi với ngươi thực TMD khác nhau nha. . . . . . Không đúng không đúng. . . . . . Ta lại nghĩ. . . . . . có cảm giác như hắn đang đối xử với họ hàng thân thích của hắn vậy.” Kiều cau mày suy tư.
“Hắn coi ta như họ hàng thân thích của hắn sao?” Nàng kinh ngạc.
“Thật sự có cảm giác như vậy nha, hắn đối xử với huynh muội họ hàng như vậy đấy. Tuy bên ngoài là vui vẻ thân thiết cùng bọn họ, nhưng thật ra lại vô cùng khó gần, cũng thường hay nghe theo bọn họ nữa. Gần đây hắn vô cùng buồn bã, cũng rất ít khi nói chuyện cùng bọn ta nữa.” Kiều bĩu môi, giống như con sâu sống trong bụng Ám Dạ vậy .
“Vậy ngươi nghĩ là đã có chuyện gì xảy ra sao?” Nàng càng ngày càng kinh ngạc.
“Ta làm sao mà biết. Kỳ thật lúc trước hắn luôn miệng nhắc tới ngươi, vốn chúng ta đều chắc chắc rằng nếu mà không có bọn ta, dám cá hắn không thể nào kết giao bạn bè được , kết quả là hắn vừa mới chơi game một cái đã quen biết ngươi rồi.” Kiều nhớ lại tình trạng lúc đó.
“Nói như vậy, không chừng hắn thay đổi từ sau khi biết ta là con gái của Triệu Bảo An.” Nàng cũng nhớ lại.
“Cái vị ba ba trẻ tuổi kia của ngươi ấy hả? Hm…. ….Không rõ lắm, để ta đi hỏi thăm giúp ngươi vậy, tới tối là sẽ có thông tin thôi, giờ ta out trước, buổi tối gặp.” Kiều vội vàng logout, còn nàng vẫn là ngồi tại chỗ uống trà.
Tiểu Hạ hỏi có phải nàng thích Tiểu Ám không. Nàng để tay lên ngực tự hỏi một lát, không có kết quả. Tiểu Hạ là người biết rõ tính cách háo sắc của nàng nhất, lúc bình thường cũng thường cùng Tiểu Hạ tám nhảm, khoe rằng mình đã “tia” được soái ca nào, nhưng dù thế nào thì nàng ấy cũng luôn dùng ánh mắt xem thường, mắng nàng không đứng đắn. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc suy nghĩ như vậy. . . . . . Có phải nàng thích hắn rồi không?
Đúng là phiền phức mà! Nàng rời khỏi lương đình đi tới nơi Phong Nguyệt Cư của ba mẹ được xây dựng, nếu hai người họ mà có ở trong đó thì rủ đi dạo một lát cũng tốt.
“Tiểu Lam, cơn gió nào ném con tới đây vậy? Nói đi để mai mẹ thân yêu của con đi chém nó.” Tĩnh đang ở khu luyện tập kỹ năng, nàng cùng Vũ Lam đều là pháp sư hệ Phong giống nhau, không hổ là mẹ của mình mà, ngay cả loại ý tưởng này cũng nhất trí đến vậy, “Ba con đang bận sáng tác ra một tác phẩm mới, nên đã kêu mẹ thân yêu của con qua đây để ý bang phái giúp ông ấy, làm sao vậy con?”
Nàng vẻ mặt u buồn nhìn mẹ mình, “Mẹ, con đang có chuyện buồn.”
“A, con nhóc ngoan ngoãn của mẹ mà cũng có chuyện buồn sao? Mau nói cho bà mẹ này biết, có tên nào dám bắt nạt con?” Tĩnh kéo Vũ Lam ngồi xuống, vô cùng hưng phấn nghe nàng nói chuyện.
Thật có lỗi nếu như không thực hiện được nguyện vọng của mẹ, dù sao thì “mẹ cũng là bạn thân” mà, nói cho mẹ biết cũng giống như nói cho bạn thân mình thôi.
“Mẹ, người kia chẳng hiểu vì sao tự dưng lại thay đội đối xử với con, trở nên vô cùng xa lạ, khiến cho con thực sự không thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì nữa. . . . . .” Nếu như bản hân mình cũng không giải đáp được, mà mẹ của nàng và nàng lại giống nhau như cùng một thể như vậy, cứ để mẹ tư vấn một chút xem sao.
“Tiểu Lam, con đã từng hỏi hắn lý do vì sao chưa?” Tĩnh vuốt tóc Vũ Lam khiến cho nàng bình tâm trở lại.
“Con không nói được.” Nàng giải thích rõ cho mẹ mình, “Nhìn hắn như vậy con quả thật rất muốn hỏi vì sao không ít lần, nhưng là không biết vì điều gì mà lại không nói ra được.”
Mẹ nàng thở dài, “Con cũng phạm phải một lỗi giống như bà mẹ này lúc trước.”
“. . . . . . ?”
” Lúc trước mẹ với ba con bắt đầu quen nhau là khi chúng ta mới vào cao trung , sau đó khi mẹ mười tám tuổi đã sinh ra tỷ tỷ con là Lam Vũ, lúc đó mẹ với ba con đều vô cugf swoj hãi, nhất là mẹ, mẹ sợ ba con sẽ không cần mẹ nữa. Rồi một ngày, ba con trở nên rất trầm tĩnh, nhìn thấy mẹ cũng không nói gì, mẹ đã cho rằng chuyện mẹ sợ hãi nhất đã xảy ra. Mẹ cũng không dám hỏi ba con lý do vi sao. Cho tới một ngày, một người bạn của ba con đã nói cho mẹ biết, khuyên mẹ nên cùng ba con nói chuyện một lần.Vì vậy mẹ hạ quyết tâm quay lại tìm ba con, mẹ hỏi ba con, vì sao lại thay đổi thái độ với mẹ như vậy? Ba con sửng sốt thật lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Tiểu Tĩnh, ngươi có hận ta không?” Mẹ hỏi ban con vì sao lại muốn mẹ làm vậy. Ba con nói ba đã gây ra tổn thương lớn như vậy với mẹ, ba con nhìn Lam Vũ mỗi ngày một lớn như vậy ba con không biết nên làm thế nào mới là điều tốt nhất cho cả hai người. Vì vậy mẹ nói, mẹ không một chút hối hận, chỉ mong có thể cùng ở một chỗ với ba con như vậy là đủ rồi…. …… .”
Thật lâu sau, Vũ Lam mới nhìn lại Tĩnh còn đang chìm trong hồi tưởng. Mỗi người đều có một đoạn đường đi cùng nhau trong đời, dù buồn hay vui, cuối cùng cũng chỉ là kỷ niệm.
Sau này lúc thấy được Ám Dạ, nhất định phải túm lấy hắn hỏi rõ lý do mới được!!!!!!!!!!!!!!!!!!!.