Tinh hà xán lạn

Chương 90


Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 90:

Edit: Trúc
Beta: Khánh Vân
 
Đây là một trận chiến thực lực cách xa, không thấy khói thuốc súng, chỉ có từng bước sát khí.
Cùng Lăng Bất Nghi tranh cãi ầm ĩ xong, lòng Thiếu Thương đầy hỗn loạn, nhất thời nghĩ phải làm thế nào để thoát khỏi những người theo dõi này, nhất thời lại nghĩ trăm chuyển ngàn vòng, nghĩ đến Lăng Bất Nghi cũng là có ý tốt, vừa rồi mình không nên ầm ĩ lớn như vậy, hẳn nên nói chuyện mềm mỏng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai ngờ không đến giờ tan tầm, Hoàng Môn lệnh bên người Hoàng đế đã tới truyền khẩu dụ, để Thiếu Thương ngay trong ngày bắt đầu vào Trường Thu Cung ở, không cần về nhà, học hành lễ nghi thành thạo gấp bội, giúp đỡ sắp xếp tiệc thiên tu của Hoàng hậu thiên.
Nói ngắn lại, ngày đêm làm bạn với Hoàng hậu đoan trang hiền thục, có thể làm Thiếu Thương mưa dầm thấm đất, gần đèn thì sáng, hiển nhiên Hoàng đế không suy xét đến còn có gần mực thì đen.
Thiếu Thương lập tức mềm nhũn, như gặp sét đánh giữa trời quang, lại giống bị đổ vào đầu một thùng nước chua bị thiu. Sau một lúc cả người cứng đờ mờ mịt mới tỉnh thần lại. Chân trước cãi nhau, sau lưng lập tức bị giữ lại, chuyện còn có cái gì không rõ đây?!
Trong bụng nàng mắng to một vạn làn Lăng Bất Nghi là đồ khốn nạn mười tám đời tổ tông không tích đức. Bà đây một không ăn hết gia sản của ngươi, hai không làm hỏng tiền đồ của ngươi, ba không làm đỉnh đầu ngươi xanh thành đại thảo nguyên Hulunbuir(*), cưới hỏi đàng hoàng bị ngươi suy diễn ra chặn đường đánh cướp, phong cách chủ nghĩa hậu hiện đại cũng coi như ngươi có phẩm vị độc đáo, tóm lại bà đây cùng ngươi thù sâu như biển không chết không ngừng!
(*) Đại thảo nguyên Hulunbuir: Là thảo nguyên nằm phía đông bắc của khu tự trị Nội Mông Cổ, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
“Vị nội quan đại nhân này, thần thiếp lĩnh ý chỉ của bệ hạ, cũng hiểu ý tốt của bệ hạ, nhưng mà…” Thiếu Thương hấp hối giãy giụa: “Có thể hay để hôm nay ta về nhà để sắp xếp ít đồ tùy thân được không? Sáng sớm ngày mai ta tiến cung là được, không chậm trễ chút nào.” Nàng phải về nhà khiêm tốn học hỏi Trình phụ cùng Tiêu chủ nhiệm làm thế nào chỉnh tên khốn họ Lăng kia!

Ai ngờ vị Hoàng Môn lệnh kia mặt đầy tươi cười: “Trình nương tử đừng vội, Lăng đại nhân đã sớm chuẩn bị cho ngài rồi. Qua lúc nữa người bên cạnh hắn sẽ đưa các đồ cần thiết tới cho ngài. Lăng đại nhân làm việc ngài cứ yên tâm, hắn từ mười bốn tuổi đã bắt đầu làm việc cho bệ hạ, mọi việc thoả đáng, một giọt nước không lọt.”
Thiếu Thương đầu váng mắt hoa, thật có cảm giác tẩu hỏa nhập ma.
Quả nhiên, chưa tới bữa tối, chỉ thấy Lương Khâu Phi dẫn một hàng hoạn quan cùng tỳ nữ bê đồ nối đuôi nhau dọn tất cả đồ cần cho sinh hoạt hàng ngày vào phòng Hoàng hậu mới cấp cho Thiếu Thương, mà Thiếu Thương chỉ có thể nhìn mọi người bận bận rộn rộn ở trong nhà thu dọn đồ.
Một bộ tủ gỗ sơn bốn giá cao ngang người dựa tường lần lượt đặt xong; tám ngọn đèn cung đình đồng thau cao lớn đặt ở bốn khóc, phân biệt là bốn ngọn đèn hình chim yến bay, hai ngọn đèn hình cung tì, hai ngọn hình cành lá, sáu ngọn đèn trước đều có thể giấu hơi khói vào trong;
Sáu bộ màn gấm thêu hoa mới tinh, hai bộ lụa mềm, hai bộ sa mỏng, còn có lụa thông khí cùng gấm vóc dày nặng;
Tam cái bàn, một bàn trang điểm hình vuông, một án thư dài, còn có một bàn nhỏ hình tròn tinh xảo, có thể bày biện đồ ăn vặt hoa cỏ;
Trên bàn trang điểm bày hai cái hộp một lớn một nhỏ, lớn là hộp đựng trang sức hai tầng  tô màu, nhỏ là hộp chín ngăn đựng son phấn hương cao đồ trang điểm, xem dáng vẻ nặng trĩu này thì trong hai hộp này hẳn là đựng đầy đồ;
Một bên song song thả bảy tám cái quạt che mặt, đồ tre trúc, đồ gỗ sơn, thậm chí còn có cả đồ đính hoa gấm…
Thiếu Thương vừa quay đầu lại, trong tủ gỗ sơn đã được lấp đầy từng chồng vải lụa muôn màu muôn vẻ, từ đồ bên ngoài, nội y đến lụa khoác, áo choàng, thậm chí áo lót bên người, đầy đủ mọi thứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng không khỏi thở dài: “Phi thị vệ, thiếu chủ công nhà ngươi làm việc thật đúng là nhanh chóng vô cùng đó.” Nhanh như vậy đã đặt mua đầy đủ hết, không phải là sớm để trong nhà rồi chứ? Nghĩ đến chỗ này, trong lòng nàng lại mềm xuống, quyết định hơi chút tha thứ cho Lăng Bất Nghi.
Lương Khâu Phi xa xa đứng ở ngoài hành lang, môi mấp máy vài cái, tiểu hoàng môn ở bên cướp lời cười đáp: “Trình nương tử có điều không biết, vốn dĩ Lăng đại nhân phải về phủ đi lấy, sau đó bệ hạ lại trực tiếp mở kho cung để đại nhân tự đi chọn.”

Thiếu Thương nuốt xuống một bụng chân khí hỗn loạn, cố gắng cười nói: “Ta đã nói mà sao có thể nhanh như vậy đã làm thỏa đáng.” Được rồi, là nàng không có kiến thức, bây giờ nàng một phân cũng không tha thứ!
“… Nhưng mà những xiêm y này, thật ra là Lăng đại nhân sai người về phủ đi lấy.” Tiểu hoàng môn tiếp tục nói.
Thiếu Thương: Ngài có thể nói một lèo xong không hả?
“Đại nhân các ngươi còn có cái gì muốn ngươi chuyển đạt à?” Xem tiểu hoàng môn cực kỳ ân cần chạy vào trong phòng chỉ huy cung tì làm việc, nàng ra vẻ cao ngạo hỏi.
Lương Khâu Phi giống như biết chút gì đó, vẻ mặt đau khổ: “Đại nhân nói cứ theo ý ngài, nhân thủ đều rút về, nếu ngài có việc có thể tự đi tìm hắn.”
Những lời này người khác nghe không hiểu, Thiếu Thương lại rõ ràng trong lòng, lập tức vui mừng nói: “Chàng đồng ý rồi? Vậy ta có thể về nhà không?” Không việc nào tốt hơn biết sai chịu sửa, nàng lại quyết định tha thứ cho hắn một ít.
“… Ngài vẫn không thể về nhà.” Lương Khâu Phi càng nói càng nhỏ: “Đại nhân nói, hoặc là nhân thủ đều ở, hoặc là nhân thủ đều bỏ. Mấy ngày này ngài tự mình ngẫm lại cho kỹ.”
Thiếu Thương đem lời lời này qua lại mấy lần, mới hiểu được, lập tức cười lạnh nói: “Đại nhân các ngươi sẽ không cho rằng ta không có chàng thì không sống nổi trong cung chứ?”
Lương Khâu Phi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, qua nửa buổi mới tự cổ vũ đủ dũng khí: “Tiểu thư, đại nhân nhà ta đều… đều là vì tốt cho ngài, mới…” Lời còn chưa nói hết, đã bị nữ hài giận tím mặt ngắt ngang: “Chẳng lẽ ta sẽ không tốt cho chính ta à? Chỉ có chàng mới vì tốt cho ta à?”
Gầm xong câu này, mắt thấy suýt nữa dẫn nhóm hoạn quan cùng thị tỳ hai bên lại đây, Thiếu Thương chỉ có thể dậm chân rời đi.
Lương Khâu Phi lại không dám há mồm, chạy như bay ra khỏi Trường Thu Cung, vừa chạy vừa thề sau khi trở về nhất định phải học hỏi huynh trưởng có được bốn vị hồng nhan tri kỷ làm thế nào để nói chuyện với nữ tử.

Thiếu Thương lập tức trở về phòng ở tạm lúc trước, lấy một cuốn thẻ trẻ viết xuống mấy lời, lại lấy túi niêm phong kín nhờ cung tì ra ngoài cung đưa đi Trình gia. Ai ngờ kia cung tì tỏ vẻ khó xử, không có ‘biện pháp’, tin tức trong cung là không đưa ra được, nếu nàng ta tùy ý tìm thị vệ ngoài cung truyền tin sẽ bị đánh chết, tội danh là ‘lén lút trao nhận, truyền bá việc cấm trong cung’.
Thiếu Thương hít sâu một hơi, bảo vệ ba tấc đan điền, mạnh mẽ vỗ lên án kỉ, quay đầu đi tìm Hoàng hậu xin cứu binh.
Kết quả Hoàng hậu dường như hoàn toàn không biết tình hình, hơi kinh ngạc nói: “Truyền tin? Không cần, Tử Thịnh nói hắn sẽ thay ngươi nói với trong nhà, hắn không nói với ngươi à? Ngươi nguyện ý ở trong cung làm bạn cùng ta, tất nhiên ta cực kỳ vui mừng, chỉ sợ ngươi cảm thấy vắng vẻ.”
Thiếu Thương nhìn khuôn mặt Hoàng hậu mỉm cười sung sướng, nhịn xuống nội thương, lần thứ hai thất bại mà về.
Mấy ngày kế tiếp, Thiếu Thương giống như bị ngăn cách với thế giới hiện thực bên ngoài, mỗi ngày chỉ là học tập ăn uống ngủ nghỉ, tản bộ tiêu khiển nói chuyện phiếm với Hoàng hậu. Thân ở trong bức tường cung bọc bốn phía, thời gian quá đặc biệt thong thả, nước trong đồng hồ nước đều giống như những thước phim quay chậm trong phim điện ảnh, mỗi một giọt thật lâu mới có thể rơi xuống.
Ngày thứ hai ở trong cung, Thiếu Thương đã đếm xong con mèo mướp mà mấy cung tì kia nuôi có mấy cọng râu mấy cái lông mi. Ngày thứ ba nàng đã đếm xong từ cửa Trường Thu Cung đến dưới hành lang có mấy khối đá xanh. Bây giờ cuối cùng nàng cũng biết vì sao Hoàng hậu bác học như vậy, bởi vì mỗi ngày nhàn tới không có việc gì chỉ có thể cầm sách từ từ đọc an ủi bản thân.
Thật ra Lăng Bất Nghi mỗi ngày đều tới, nhưng Thiếu Thương rất kiên định không thèm nói chuyện với hắn, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn một chút. Nhưng mà nhìn dáng vẻ thì Lăng Bất Nghi cũng không muốn đối diện nói chuyện cùng nàng, vẫn là lễ phép ôn hòa, cử chỉ đoan chính, như ánh trăng đêm xuân trong suốt, hiên ngang như gió mát ngày mùa thu, từ một khắc khi hắn bước vào Trường Thu Cung, trước mắt nhóm nữ tỳ đều là ánh sáng vui sướng.
Thiếu Thương không thể cùng bất kỳ ai nói bọn họ cãi nhau, chỉ có thể tự mình nghẹn gần chết.
Nhưng mặc dù hai người bọn họ cử chỉ như thường, mới ngắn ngủn ba ngày, Hoàng hậu đã nhìn ra manh mối.
Màn đêm buông xuống, lúc Hoàng đế ngủ ở Trường Thu Cung, bà ấy không khỏi hỏi Hoàng đế. Hoàng đế đầu tiên là giả ngây, hỏi một cái đến ba câu là không biết, Hoàng hậu đập phượng tháp thấp giọng nói: “… Bọn họ giả vờ chuyện gì cũng không có, nhưng ngôn ngữ lời nói đều không còn thân mật như trước nữa.”
“Tử Thịnh thế mà thân thiết với Thiếu Thương trước mặt nàng?” Hoàng đế có chút kích động.
Hoàng hậu không đập phượng tháp nữa đổi thành đập Hoàng đế: “Ta nói là thân mật, thân mật! Không phải thân thiết! Bệ hạ nghe đi đâu đó? Trước kia, khi có cánh hoa ở trên đầu Thiếu Thương, Tử Thịnh sẽ lấy xuống cho nàng; khi đi đường hai người sẽ tay cầm tay, vừa nói vừa cười; còn có ánh mắt hai người nhìn nhau… Ôi, đã nhiều ngày này, hoàn toàn thay đổi. Bệ hạ, có phải bọn họ cãi nhau không?”
Hoàng đế nói: “Chẳng qua là ầm ĩ ngoài miệng vài câu, không có gì quan trọng.”
Hoàng hậu cúi đầu suy nghĩ, hiểu ra nói: “Bệ hạ, Thiếu Thương ở lại trong cung không phải ý của chính nàng, có phải Tử Thịnh ép nàng ở lại không?”

“Nói gì mà ép chứ.” Hoàng đế ra vẻ thản nhiên: “Nam nữ trẻ tuổi cãi nhau, đều là trêu chọc, đùa giỡn.”
Hoàng hậu vội la lên: “Bệ hạ, đã nhiều ngày, Thiếu Thương uể oải ỉu xìu, nhìn thật đáng thương. Tính tình nàng tự do đã quen, sao chịu nổi trói buộc trong cung, cái này không thể được!”
“Tử Thịnh cũng rất đáng thương mà!” Hoàng đế lập tức mở miệng phản bác: “Đã nhiều ngày hắn lại gầy một vòng.”
“Ở trong mắt bệ hạ, Tử Thịnh mỗi ngày đều gầy.” Hoàng hậu hiếm thấy cãi lại một câu.
Hoàng đế thấy Hoàng hậu tức giận, ôm đầu vai bà ấy nằm xuống bên người, dỗ dành: “Nàng không biết, có câu là không oán không thành phu thê, không cãi nhau sao có thể xích lại gần? Trước kia bọn họ hòa hòa khí khí, trẫm vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó. Cãi nhau cũng tốt, thỉnh thoảng ầm ĩ một trận không phải chuyện xấu, chờ hòa hảo lại hai người sẽ không còn ngăn cách. Nói nữa, bọn họ chỉ là ầm ĩ mồm…”
Hoàng hậu kinh sợ nói: “Chỉ ầm ĩ mồm? Chẳng lẽ còn động tay chân? Chẳng lẽ là đánh nhau mới tính à?”
Hoàng đế bật cười: “Thần Am chớ sợ. Nếu thật động tay chân, vậy không phải cãi nhau, gọi là ‘đánh nhau trong màn’. Đánh nhau là giống Nhữ Dương Vương thúc cùng lão Vương phi ấy, ầm ĩ mọi người đều biết, thể diện đều bỏ. Hai người bọn họ lúc này mới đến chỗ nào chứ.”
Nghe Hoàng đế nói sung sướng thông thuận, giống như cực kỳ quen thuộc, Hoàng hậu có chút buồn bực, qua một lát, bà ấy nhẹ giọng nói: “Vậy nếu bọn họ không làm hòa thì sao? Cứ để giằng co như vậy?”
Hoàng đế làm như nhớ tới chuyện cũ, thở dài: “Sao có thể giằng co mãi được, ôi, thế gian này nào có người yêu vĩnh viễn giằng co. Sau khi cãi nhau, hoặc là hòa hảo, hoặc là mỗi người một ngả. Nhưng mà…” Ông ấy lại cười nói: “Nàng yên tâm, Tử Thịnh cùng Thiếu Thương sẽ không như thế, có trẫm ở đây, bọn họ sẽ tốt đẹp thôi…”
Hoàng hậu trầm mặc lúc lâu, gối lên cánh tay Hoàng đế, vừa nghiêm túc lại vừa dịu dàng thỉnh cầu: “Bệ hạ, Thiếu Thương tuy ngẫu nhiên có không hiểu chuyện, nhưng bản tính thuần hậu, tâm địa nàng sạch sẽ. Nàng đối xử với thần thiếp lại là hoàn toàn thành ý hiếu thuận. Ngài cho thần thiếp chút mặt mũi đi, để Thiếu Thương mỗi ngày về nhà hít thở không khí đi.”
Hoàng đế cười than: “Lại nói tiểu cô nương này lại có vài phần bản lĩnh làm cho người ta thích. Được rồi, nể mặt Thần Am, để qua sinh nhật Thần Am thì thôi. Chờ sinh nhật nàng qua đi, cho dù bọn họ có làm hòa hay không thì trẫm cũng sẽ thả người. Nhưng mà nàng cũng không thể nói việc này cho Thiếu Thương, nếu không Thiếu Thương sẽ không chút hoang mang chờ mấy ngày để về nhà đó!”
Nhìn Hoàng đế cũng đã nhượng bộ, Hoàng hậu chỉ có thể cười gật đầu đồng ý.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.