Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 80:
Edit: Trúc
Vừa thấy Hoàng đế đến, Hoàng hậu, Thiếu Thương cùng Vương Linh rối rít từng người hành lễ, Lăng Bất Nghi cũng khom người chắp tay thi lễ với Hoàng hậu, chỉ có Văn Tu Quân vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, Vương Linh vội đến sắp chảy nước mắt, Thiếu Thương lại âm thầm khuyến khích ‘Bác gái à, ngài ngàn vạn lần đừng quỳ, nhất định phải bưng cái kiêu ngạo ương ngạnh này cao lên’! Ai ngờ nàng vừa mới nghĩ vậy, Văn Tu Quân đã mềm người quỳ xuống hành lễ với Hoàng đế.
Thiếu Thương khinh thường hô một tiếng cắt.
Hoàng đế chậm rãi đi đến chỗ trên cùng trong điện, phất tay áo ngồi xuống, Lăng Bất Nghi đi qua kéo vị hôn thê ngây ngốc (chờ xem kịch vui) qua cùng nhau ngồi vào vị trí phía dưới bên phải của Hoàng đế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàng hậu ngồi quỳ gần bên Hoàng đế, thấp giọng nói: “Bệ hạ tới, xin thứ tội cho thiếp không ra nghênh giá.”
Hoàng đế vỗ nhẹ tay bà ấy trấn an, sau đó quay đầu nói với phía dưới: “Vừa mới nghe thấy Văn Tu Quân luôn mồm nhắc nhở Hoàng hậu đừng quên ân tình của Càn An lão Vương gia. Có việc này không?”
Người khác còn chưa phản ứng lại, Thiếu Thương đã lộp bộp trong lòng một tiếng trước, thầm kêu không ổn, thế mà Hoàng đế đã nghe thấy được từ sớm như vậy; nàng không khỏi đưa ánh mắt cầu cứu Lăng Bất Nghi, ai ngờ Lăng Bất Nghi không chút sứt mẻ, ánh mắt thẳng tắp, chỉ nhéo nhéo lòng bàn tay nàng.
Thiếu Thương thầm giận muốn rút tay nhỏ về, luật pháp quy định quyền lực cùng nghĩa vụ phải đi đôi, cho nên không giúp đỡ thì không cho nắm tay nhỏ!
… Nhưng nàng không rút nổi, sau đó nàng nhớ tới bàn tay mạnh mẽ có lực kia của vị hôn phu có thể trực tiếp bóp nát nghiên mực, cho nên là cái thứ đồ chơi luật pháp này vốn chẳng có mấy người đọc.
Văn Tu Quân vốn cúi đầu, nghe vậy bà ta ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Cô phụ Tuyên gia chết sớm, phụ thân ta trợ cấp cho cô mẫu ở góa, nuôi nâng nhi nữ lớn lên, chẳng lẽ đây không được coi là ân tình? Hay là thần thiếp không thể nói ra.”
Hoàng đế hơi cười, liếc mắt nhìn con nuôi một cái.
Lăng Bất Nghi hiểu ý gật đầu, không nhanh không chậm nói: “Quan hệ giữa thông gia, nếu bàn về ân tình cũng rất khó nói. Mấy chục năm trước, tổ phụ Văn Tu Quân ngài từng gặp nạn lớn, đều nhờ bên tộc Tuyên thị tương trợ mới vượt qua cửa ải sinh tử khó khăn, cho nên lệnh tổ phụ mới đính hôn ái nữ với Tuyên Thái công, có phải thế không?”
Văn Tu Quân cắn môi, không nói một lời.
Lăng Bất Nghi tiếp tục nói: “Sau đó Tuyên thái công mất sớm, tộc Tuyên thị thanh danh giảm mạnh, nhưng rốt cuộc vẫn để lại của cải, không đến mức để vợ con thiếu ăn thiếu mặc. Là Càn An lão Vương gia thấy thế đạo không ổn, mới chuyện một nhà muội muội trong nhốn nháo hoảng loạn tới chăm sóc, đây không phải là việc theo lẽ thường à?! ‘Ân tình’ như vậy Văn Tu Quân cho rằng đáng giá nhắc đi nhắc lại à? Nói ra cũng không sợ chọc người đời chê cười. Về phần hôn phối…” Hắn nhíu lông mi dài mảnh, nhìn về phía Hoàng đế ở trên đầu, ngậm miệng không nói.
Hoàng đế giả vờ trừng mắt với con nuôi một cái, chuyển hướng nói: “Lúc trước trẫm cùng Càn An vương cùng làm đại sự, trẫm từng nói uống máu ăn thề là được, là lệnh tôn một hai phải lấy quan hệ thông gia để kết minh, nhưng trẫm cùng lệnh tôn lại là đồng tông, cả tộc Càn An to như vậy không tìm ra nữ tử có thể kết hôn. Tình hình lúc đó, lệnh tôn trừ đưa Hoàng hậu nuôi bên người từ nhỏ ra đính hôn, chẳng lẽ còn có phương pháp càng tốt hơn à?”
Thiếu Thương thỉnh thoảng lại liếc Hoàng hậu, chỉ thấy bà ấy vào lúc Hoàng đế nói ‘lệnh tôn một hai phải lấy quan hệ thông gia để kết minh’, sắc mặt lập tức tái nhợt vài phần, mà Hoàng đế chưa từng phát hiện chút nào.
“Huống hồ, năm đó Càn An lão Vương gia cùng bệ hạ kết minh chưa được ba năm, định ‘đường ai nấy đi’…” Khi Lăng Bất Nghi nói bốn chữ này cố ý nhấn mạnh vào. Văn Tu Quân cúi đầu cắn răng, tránh đi ánh mắt.
Thiếu Thương nháy mắt đã hiểu: Cái gì mà đường ai nấy đi, chắc chắn là muốn làm kiểu khác thậm chí mưu phản!
“Lúc đó, lão Vương gia làm đủ mọi việc, nhưng chưa từng cố kỵ Hoàng hậu nương nương đã gả chồng sinh con.” Lăng Bất Nghi chậm rãi nói xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Văn Tu Quân cúi đầu mặt mang phẫn hận, khi ngẩng đầu lại làm ra dáng vẻ buồn bã khóc lóc: “Nhưng mà bệ hạ, hiện giờ đệ đệ ta bị Quốc phó trông giữ nghiêm khắc, ăn uống cuộc sống hàng ngày hoàn toàn không được tự do. Nhớ tới năm đó thần thiếp có mấy chục người huynh đệ tỷ muội, cho tới bây giờ ly tán bốn phương, chỉ còn lại có một đệ đệ tuổi nhỏ này, vạn mong bệ hạ xem ở tình cảm năm đó…”
“Quyền đúc tiền là chuyện lớn của quốc chính, không phải một người đàn bà như ngươi có thể xen vào.” Hoàng đế chợt ngắt lời: “Nếu ngươi thật sự có lòng, vì sao không để Xa Kỵ Tướng quân bẩm tấu ở trong triều? Lại ở chỗ này gây khó dễ với Hoàng hậu.”
Thiếu Thương ở trong lòng khen Hoàng đế 180 điểm, bác gái Vương nói chuyện tình cảm cùng ngài, ngài lại nói lễ pháp với bà ta, lợi hại, thật là lợi hại! Phải biết rằng một khi cùng nữ nhân nói về cảm tình vậy thì sẽ khó dứt. Hơn nữa ngài nói như vậy, chắc chắn là bác trai Vương kia đã sớm đổi từ lão nhạc phụ người đi trà lạnh sang ôm lấy đùi ngài rồi, đương nhiên không chịu nghe lão bà nói cho cậu em vợ chỗ tốt được!
Quả nhiên, nhắc tới trượng phu Vương Thuần, sắc mặt Văn Tu Quân càng thêm khó coi, bà ta cắn môi gần như chảy máu.
Hoàng đế lại không chịu buông tha cho Văn Tu Quân, tiếp tục nói: “Chuyện nào đi chuyện đấy, hôm nay ngươi bất kính với Hoàng hậu, lời nói việc làm không theo quy củ, không tôn trọng lễ pháp, nên luận tội như thế nào. Luận tội coi rẻ…”
“Bệ hạ!” Hoàng hậu chợt ngắt lời, mặt lộ vẻ cấu khẩn: “Thân thể thiếp không khoẻ, hôm nay đến đây thôi.”
Hoàng đế biết bà ấy là muốn cầu tình cho Văn Tu Quân, nhưng ông ấy lại muốn đè ép uy phong vị nữ nhi của Càn An Vương này một chút, nên trầm ngâm không nói. Thiếu Thương cũng nghĩ Hoàng hậu cũng quá tốt bụng, phải hung hăng trị bác gái Vương một lần mới đúng!
Hoàng hậu xem thần sắc Hoàng đế như vậy, biết tâm ý, đành phải lo lắng đưa ánh mắt ra hiệu cho con nuôi.
Thiếu Thương thấy thanh niên bên cạnh cúi đầu than nhẹ một tiếng, rồi sau đó chỉ nghe hắn nói: “Bệ hạ, không phải hôm nay ngài có chuyện muốn nói với Thiếu Thương à? Hiện giờ sắc trời đã tối, ngài còn không nói, nàng cần phải về nhà đó, ngày mai…” Hắn khẽ cười một tiếng, “Ngày mai nàng nghỉ hưu mộc.”
Đầu Thiếu Thương ong một tiếng, nàng có nằm mơ cũng không thể ngờ được Lăng Bất Nghi thế mà bán nàng để giải vây cho Hoàng hậu! Nàng phẫn nộ đến nói lắp: “Chàng Chàng… Sao chàng lại như vậy…”
Cái đồ con rùa trời đánh mười tám đời không tích đức dám hãm hài bà, bà đây đào phần mộ tổ tiên nhà ngươi nộp cho quốc gia, còn đánh ngươi Thất Thương quyền để đầu ngươi xanh mượt như thảo nguyên, ba ngày không đánh leo ngươi đã lên nóc nhà lật ngói, quả nhiên phu thê vốn là chim cùng rừng tai vạ đến mạnh ai nấy bay, nàng muốn ly hôn! Không đúng, nàng còn chưa kết hôn mà, nàng muốn từ hôn!
Nàng tức đến đôi mắt đều đỏ, lúc này cũng cố nhịn đau mắng vị hôn phu vô lương, vội không ngừng nói với Hoàng đế: “Không, không, không phải! Bệ hạ ngài đừng nghe Lăng đại nhân nói bậy, ngài muốn nói gì Văn Tu Quân mời ngàn vạn lần nói tiếp không cần bận tâm đến tiểu nữ tử! Thần thiếp châm chọc chỉ là việc nhỏ, trên không liên quan đến triều chính dưới không liên quan đến hậu cung. Chuyện Văn Tu Quân đòi quyền đúc tiền cho Càn An vương phủ mới là đại sự. Lại nói, bệ hạ là miệng vàng lời ngọc, đều đã mở miệng sao có thể bị ngắt ngang chứ, đây không phải là vàng đứt ngọc vỡ ư! Lăng đại nhân, thật là quá không biết điều…”
Dù vẻ mặt Hoàng đế uy nghiêm, lúc này cũng không nhịn được nghiêng đầu kìm nén chút ý cười, Hoàng hậu không màng nước mắt rưng rưng trong mắt, gần như cười phì ra, Văn Tu Quân cũng bị tức mà cười, Vương Linh từ lúc bắt đầu vẫn luôn là vẻ mặt dại ra, chưa hồi thần được.
Lăng Bất Nghi nhịn cười, không ngừng cố gắng nói: “Bệ hạ, không bằng để thần tiễn mẹ con Văn Tu Quân trước.”
Hoàng đế nghiêng mặt không nói lời nào, vẫy vẫy tay áo xem như đồng ý.
Lăng Bất Nghi chắp tay với hai gã tiểu hoàng môn, kia hai người hiểu ý, lập tức chỉ huy vài tên cung tì kéo mẹ con Văn Tu Quân đi ra ngoài, Lăng Bất Nghi đi theo ra ngoài, cho đến khi đến ngoài cửa điện, Văn Tu Quân chợt quay đầu lại, thấp giọng nói: “Đế hậu nuôi ngươi cũng thật không phí công, cái gì bọn họ khó mà nói thì để ngươi tới nói, chuyện gì các Hoàng tử Công chúa không tiện làm thì để ngươi làm, thật là tay sai tốt!”
Lăng Bất Nghi như bị chọc cười, bật cười một tiếng, sau đó lập tức nói với Vương Linh ở một bên: “Linh nương tử, sau khi trở về lập tức báo việc trong cung hôm nay cho lệnh tôn. Bây giờ lệnh đường thần trí không rõ, trong lòng bà ta, tánh mạng lang tế nhi nữ đều không quan trọng bằng tiểu Vương gia Càn An sống thư thái, nếu không tăng thêm ước thúc, Vương gia sắp bị tai vạ đến nơi.”
Vương Linh vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, trong mắt rưng rưng, chắp tay thi lễ nói lời cảm tạ: “Cẩn tạ Thập Nhất lang, gia phụ thường nói thường ngày có việc khó thường nhờ ngài không màng giúp đỡ.”
Lăng Bất Nghi chắp tay, không thèm để ý Văn Tu Quân vẫn nổi giận đùng đùng, xoay người đi vào trong điện, vừa bước vào trong điện, chỉ nghe Hoàng đế đang dùng giọng điệu sung sướng người khác khó có thể phát hiện quở trách vị hôn thê thân ái của hắn: “… Trẫm nhắc ngươi một câu, ngươi không sai ở chỗ khác, chỉ sai ở trên người Tử Thịnh.”
Khóe miệng Lăng Bất Nghi hơi hơi nhếch lên, thả chậm bước chân chậm rãi đi vào.
Trán Thiếu Thương đã vội đến đổ mồ hôi: “Lăng đại nhân? Lăng đại nhân… Thần thiếp làm gì với hắn? Không, không, không đúng, 10 ngày này trời chưa sáng thần thiếp đã dậy, sắc trời tối tăm mới về đến nhà, làm gì có thời gian làm sai với Lăng đại nhân đâu?”
Hoàng đế chống khuỷu tay vào đầu gối, hơi ngả người ra trước: “Ngươi lại ngẫm cho kỹ xem, chuyện tới hiện giờ, ngươi cảm thấy một chút cũng không có lỗi với Tử Thịnh à?! Có thể thấy được lòng dạ ngươi bạc bẽo!”
Thiếu Thương đều vội sắp khóc, hoảng loạn nói: “Thần thiếp ngu dốt, thần thiếp là thật sự ngu dốt mà. Bệ hạ, xin ngài lại chỉ điểm cho hai câu.” Rốt cuộc là làm sai chỗ nào, nàng thật biết mà, chẳng lẽ là mấy ngày hôm trước không cho Lăng Bất Nghi hôn môi? Không phải chứ, Hoàng đế chỉ vì nàng không cho con nuôi ông ấy ăn đậu hũ mà răn dạy nàng? Thế giới này thật quá huyền huyễn.
Hoàng hậu xem nàng vội đến xoay quanh, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thiếu Thương, ngươi ngẫm lại xem, ngươi đều là trời chưa sáng đã dậy sắc trời tối tăm mới về đến nhà. Vậy Tử Thịnh mỗi ngày đón đưa ngươi ra vào thì thế nào?”
Thiếu Thương há to miệng, đầu trống rỗng, dù nàng linh hoạt xưng bá ở trấn trên thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên ứng đối như thế nào. Bởi vì từ trước đến nay nàng không nghĩ tới việc này! Như vậy xem ra, nói nàng lòng dạ bạc bẽo cũng không sai.
Hoàng đế nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Ngươi cũng biết 10 ngày này, cho dù nắng mưa giá rét, bất kể bận rộn khổ cực, Tử Thịnh đều là đêm khuya ra phủ đi Trình gia đón ngươi, sau đó tắt đèn mới về phủ. Lúc gặp ngươi vui vẻ, còn để hắn ở Trình phủ dùng cơm tối rồi mới đi, nếu ngươi không vui thì ngay cả bữa cơm cũng không cho đã đuổi Tử Thịnh về!”
Nói đến chỗ này, một tay ông ấy vỗ đầu gối, lạnh lùng nói: “Trẫm hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có tim hay không? Có biết đau lòng lang tế không? Tử Thịnh muốn một nữ tử trái tim sắt đá như ngươi có tác dụng gì?”
“Ta… Ta… Ta…” Thiếu Thương cứng họng. Vừa rồi nàng thiếu chút nữa đã thuận miệng nói ‘vậy ngài để cho ta từ hôn đi’, nhưng dục vọng cầu sinh làm nàng gắt gao cắn môi.
“Ngươi còn có thể xem như tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nhưng phụ mẫu ngươi đâu, cũng cứ trơ mắt nhìn Tử Thịnh chịu khổ như vậy?!” Hoàng đế lại vỗ lên đầu gối, thật mạnh giống như đánh vào trong lòng Thiếu Thương.
Thiếu Thương không còn lắp bắp nữa, vội vàng nói: “Bệ hạ minh giám, đây đều là thiếp không biết cái gì, không liên quan đến gia phụ gia mẫu. 10 ngày trước gia phụ bị cấp trên triệu đi quận bên cạnh, cùng ngày gia mẫu cũng đi ra ngoài thành, lo liệu việc đồng ruộng, hai người bọn họ đến nay đều chưa về. Bọn họ cũng không biết việc này! Đều là thần thiếp không tốt, bệ hạ ngài đừng trách gia phụ gia mẫu, bọn họ trước nay vẫn cẩn thận tu thân, sao có thể phạm sai lầm như vậy!” Nói đến đoạn sau, nàng gần như muốn khóc.
“Coi như ngươi còn có vài phần hiếu tâm, biết không làm phụ mẫu vạ lây.” Vẻ mặt Hoàng đế hơi hòa hoãn lại: “Vậy ngươi nói xem có vài lần Tử Thịnh mệt mỏi, sao không thể để hắn ngủ qua một đêm ở Trình phủ hả?”
Thiếu Thương mồ hôi đầy đầu giải thích: “Không, không phải, cái này… Bệ hạ, cái này không hợp lễ nghĩa mà!”
“Ồ, ngươi muốn nói lễ nghĩa với trẫm, vậy ngươi đọc một lần cho trẫm nghe một chút đi.”
“Cái này… Cái này… Cái này…” Lần này Thiếu Thương khóc thật, Hoàng đế là lão nhân hư, cứ như vậy bắt nạt người ta. Người ta nói lễ pháp với ngươi, ngươi lại nói tình cảm với người ta: “Hu hu hu, thiếp không đọc ra được…”
Hoàng hậu nhìn nữ hài giống như con thú nhỏ bị giam nơi nơi vấp phải trắc trở, vừa muốn cười lại cảm thấy đáng thương, vài lần muốn mở miệng đều bị Hoàng đế dùng ánh mắt ngăn cản về.
“Thần thiếp… Thần thiếp cũng không phải vô tình, thần thiếp thật sự không nghĩ tới mà…” Thiếu Thương bị dọa khóc, đành nói thật.
Hoàng đế lạnh mặt: “Không nghĩ tới, chính là trong lòng ngươi không có Tử Thịnh. Nữ tử bình thường hỏi han ân cần với lang tế chưa cưới còn không kịp, nào có ai như ngươi. Chính ngươi nói, nên làm thế nào cho phải?”
“Đều là thần thiếp sai lầm. Thần thiếp, về sau thần thiếp nhất định hỏi han ân cần, quan tâm săn sóc với Lăng đại nhân…” Thiếu Thương cầm tay áo thút tha thút thít: “Về sau bệ hạ bảo Lăng đại nhân không cần đón đưa thần thiếp.”
“Đây là lời nói ghê tởm gì thế?” Trên mặt tuy Hoàng đế giả uy nghiêm nhưng trong mắt đã là mỉm cười: “Trong lòng tiểu cô nương nhà ngươi quả thực không có một chút tình cảm nào! Lúc tình đến, đều hận không thể ngày ngày gặp mặt, Tử Thịnh như thế, chẳng lẽ ngươi không phải?!”
“Vậy… Vậy… Rốt cuộc nên làm như thế nào…” Thiếu Thương cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, chỉ có thể cúi đầu cầu khẩn tội lỗi: “Thần thiếp ngu dốt. Xin… Xin bệ hạ chỉ điểm…” Nàng tuyệt vọng, ngài là Hoàng đế một ngày trăm công ngàn việc mà luôn mồm nói về tình cảm như vậy được à?!
“Bệ hạ…” Hoàng hậu thật sự không nhịn nổi nữa, dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hoàng đế: “Nghe bệ hạ dặn dò, gia yến đã đặt ở thiên điện!”
Hoàng đế vê chòm râu, cảm thấy cũng tàm tạm rồi, ho nhẹ một tiếng nói: “Thiếu Thương, ngươi cùng Tử Thịnh chung quy là phải sống với nhau cả đời, về sau tự giải quyết cho tốt.”
Vẻ mặt Thiếu Thương đưa đám, liên mồm thưa vâng: “Thiếp cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ…”
“Ý chỉ? Hay là trẫm không phân phó, ngươi coi như không nhìn thấy tình ý của Tử Thịnh?” Hoàng đế lại bắt đầu cao giọng.
Da đầu Thiếu Thương tê dại, vội vàng cầu xin: “Không không không, thần thiếp nói sai rồi, về sau thần thiếp nhất định lấy tình cảm lấy chân thành đối đãi với Lăng đại nhân, tuyệt không cô phụ…”
Lúc này Hoàng đế mới hơi vừa lòng, phất tay áo đứng dậy, thảnh thảnh thơi thơi đi ra ngoài, đi đến một nửa, còn quay đầu lại nói một câu: “Tối nay gia yến, Thiếu Thương cũng tới đi.”
Thiếu Thương EQ chưa vào được vị trí, theo phản ứng trực giác nói: “Tạ bệ hạ ân điển, nhưng mà thần thiếp mới vừa phạm vào sai lầm, sao có thể không biết xấu hổ lĩnh ân chỉ của bệ hạ…” Trọng điểm hôm nay là ngày trước nghỉ phép nha, ai mà bằng lòng tăng ca buổi tối thứ sáu chứ!
Mắt thấy Hoàng đế lại trừng mắt, lần này Hoàng hậu cũng phải vỗ trán, cười khổ nói: “Thiếu Thương, nghe bệ hạ nói.”
Thiếu Thương chỉ có thể dập đầu tạ ơn.
Nhìn theo Đế hậu song song rời đi, lúc này Thiếu Thương mới thấy Lăng Bất Nghi vẫn luôn ngồi quỳ ở phía sau mình, lập tức thẹn quá hóa giận, khóc mắng: “Đều tại chàng! Có cái gì vì sao không tự nói với ta, hại ta bị bệ hạ tàn nhẫn dạy dỗ một lượt! Có phải chàng cố ý không, cố ý nhìn ta phạm sai lầm, sau đó lại xem ta xấu mặt… Hu hu hu…”
Ánh mắt Lăng Bất Nghi dịu dàng, sờ sờ gương mặt khóc đến hồng của nữ hài, cảm thấy cho dù nàng nước mắt nước mũi lem nhem cũng thật là đáng yêu: “Nàng đừng để ý bệ hạ, ta nguyện ý mỗi ngày che chở nàng ra vào cung đình, chúng ta về sau cứ như cũ là được.”
“Như cũ?” Thiếu Thương xém bị sặc chết: “… Chàng cảm thấy ta còn dám sao?!”
Lăng Bất Nghi rũ hàng mi dài xuống, giọng điệu u buồn thanh lãnh: “Ta hy vọng có một ngày, nàng có thể tự mình muốn đối xử tốt với ta, mà không phải bị bệ hạ trách cứ, mới nghĩ đến tốt với ta.”
Nói xong câu này, hắn lập tức cô đơn chiếc bóng đi ra ngoài, chỉ còn lại Thiếu Thương giống như vào vai nữ phụ ác độc, cả người vô lực đờ đẫn ngồi ở trong điện. Cho đến ngày hôm nay, rốt cuộc nàng có thể nói một câu, con đường dài nhất mà nàng đã đi, chính là kịch bản hoàng thất!
Vào lúc Thiếu Thương thở dài đến lần thứ mười ba, Lạc Tế Thông cười nhẹ nhàng đi đến, ngồi vào nàng bên cạnh: “Vừa rồi ngươi nói gì đó, để bệ hạ thích vậy?”
“Bệ hạ thích ta?” Thiếu Thương cảm thấy mình vào hoàng cung giả rồi. Thích nàng còn mắng nàng máu chó đầy đầu?!
Lạc Tế Thông cười nói: “Đó là tự nhiên. Bằng không sao có thể để ngươi ngồi vào vị trí gia yến, đây là đối xử với ngươi như con dâu nhà mình. Phải biết rằng, trước khi thành hôn đã có thể dự thính, ngay cả Thái Tử Phi cũng chưa từng được đó.”
“Cái này… Cái này không được à?” Thiếu Thương ngơ ngác: “Lần trước hôm ta đính hôn ấy, không phải cũng là gia yến à, ngày đó Tế Thông a tỷ cũng ở đó mà.”
Lạc Tế Thông che miệng cười khẽ: “Lần đó không tính, chẳng qua là các ngươi vừa khéo đụng phải, hơn nữa ta là đi hầu hạ. Ui da, ngươi đi sẽ biết. Được rồi, mau đi với ta nào. Lăng đại nhân dặn ta đưa ngươi đi rửa mặt chải đầu…”
Thiếu Thương ngốc ngốc gật đầu, vừa đứng dậy vừa nói: “Được, được… Nhưng mà bệ hạ thật sự thích ta à, thích ta cái gì nhỉ?”
Lần này, Lạc Tế Thông không cười, trên dưới đánh giá Thiếu Thương một lượt, trịnh trọng nói: “Ta nghĩ có lẽ là ngươi vừa thông minh vừa ngây thơ.”
Vừa thông minh vừa ngây thơ, đây là có ý gì, Thiếu Thương vẫn không rõ.
Nếu nói nàng thông minh, ở trước mặt Hoàng đế cùng Lăng Bất Nghi nàng không hề có sức phản kháng, nếu nói nàng ngây thơ… So sánh với Vương Linh, Lâu Ly thì nàng cũng không ngây thơ tí nào.