Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 78:
Edit: Trúc
Rất nhiều năm trước, đương kim Hoàng đế cũng chỉ là một chư hầu nhỏ nổi dậy trong số quần hùng, địa bàn không coi là lớn nhất, nhân mã không nhiều nhất, thậm chí ban đầu cũng không phải ra mắt ở vị trí trung tâm. Nhưng người ta ra tay bất phàm, chính thức bay một mình đến năm thứ hai đã xưng Đế, cùng năm hạ xong tòa thành trì này, sau đó định ra thủ đô, hoàn thiện luật pháp, tổ chức triều đình… Hết sức nhanh chóng dựng lên một gánh hát rong, nhiều năm qua cẩn thận kinh doanh, hai tay cùng xây dựng chinh chiến, dần dần phát triển thành quy mô thiên hạ gần nhất thống như hiện tại.
Thiếu Thương không nhịn được nói một tiếng chịu phục.
Như toà đô thành trước mắt này, trước kia chỉ là đất phong của phiên vương tiền triều nào đó, sau khi Hoàng đế chiếm lĩnh nơi này, vì giản lược, trực tiếp lấy hoàng cung cũ ra làm cung thành, chính là Nam cung bây giờ. Dù sao gia đình hoàng thất nhân khẩu cũng không nhiều, cung điện Nam cung khá rộng lớn, nhà ở sinh hoạt cùng vào triều chấp chính đều ở cùng một chỗ. Mãi đến năm đó hai huynh đệ Vạn Trình tìm tới nương tựa, Hoàng đế nhìn quốc khố cũng dần dần đầy đủ, mới bắt đầu khởi công xây dựng quần thể Bắc cung quy mô hơi lớn.
Quan sát cả tòa cung thành khổng lồ dựng đứng hình chữ nhật này, Bắc cung ở trên, Nam cung ở dưới, khoảng rộng lớn bên trên gần hai dãy cung điện tứ phương, giống như một chữ ‘Lữ’ (吕) đảo ngược, Nam Bắc cung ở giữa các con đường lặp đi lặp lại, vây quanh chữ ‘Lữ’ này, xung quanh còn có rất nhiều cung riêng rải rác, ngoài ra, còn có tháp cao lâm viên, đền thờ miếu tự, cơ cấu hành chính, vân vân…
Hoàng hậu ở Trường Thu cung ngay tây nam Bắc cung.
Đời thứ nhất gia tộc hoàng thất bình thường đều tương đối đơn giản.
Đầu tiên, phụ mẫu Hoàng đế chết sớm, cho nên Thái hậu Thái phi là không có, trước mắt trưởng bối tối cao ở hoàng thất là Nhữ Dương Vương đang ở trạng thái nửa tu tiên. Tiếp theo, một huynh một đệ của Hoàng đế đều treo trong chinh chiến, lúc đệ đệ qua đời thậm chí còn không có con nối dõi, đành phải chia hai đứa con trai còn sót lại của huynh trưởng ra cho đệ đệ thừa kế hương hỏa. Thêm nữa, tỷ muội của Hoàng đế chỉ còn lại một Trưởng Công chúa năm nay gần sáu mươi, dưới gối bà ta có một ấu tử miệng tiện, chính là em nhỏ Hoàng Dương hôm đó ở phủ Lăng Bất Nghi nói Thiếu Thương cùng Viên Thận gặp riêng trong tiệm thợ rèn.
Cuối cùng, Hoàng đế trước mắt chỉ có một Hậu hai phi, theo thứ tự là Tuyên Hoàng hậu, Việt phi, Từ Mỹ nhân, over.
“Chỉ có từng này?” Còn nhớ kỹ lúc Thiếu Thương vừa nghe được biên chế hậu cung thì cực kỳ kinh ngạc: “Cơ thiếp của Vạn bá phụ cũng không chỉ có như vậy đó.”
Lăng Bất Nghi hỏi lại: “Nhưng Vạn công tử có bao nhiêu?”
Thiếu Thương thở dài, đây là đau đớn vĩnh hằng của Vạn gia.
“Lệnh tôn chỉ có một mình lệnh đường, con nối dòng lại bao nhiêu?”
Ruộng dùng có tốt không, toàn bộ nhờ cày. Thiếu Thương đành phải thay đổi chủ đề: “Vậy bệ hạ có bao nhiêu Hoàng tử?”
Hoàng đế tổng cộng có mười một nam năm nữ, trừ Ngũ Hoàng tử là Từ Mỹ nhân ngoài ý muốn có được, Tuyên Hoàng hậu cùng Việt Phi mỗi người sinh năm nam, sau đó bởi vì một đứa con trai của Việt Phi chưa kịp mọc răng đã chết yểu, thế là Việt Phi lại sinh thêm một vị công chúa. Kết luận: Tuyên Hoàng hậu năm nam hai nữ, Việt Phi bốn nam ba nữ, mỗi người bảy đứa.
Thiếu Thương: … Hoàng đế này là chòm sao Thiên Bình à?
“Có phải Việt nương nương rất được bệ hạ sủng ái không? Đây chẳng phải là rất bất lợi với Hoàng hậu nương nương à?” Dù cho chưa từng xem bất kỳ phim cung đấu truyện cung đấu gì thì nữ hài cũng có thể tưởng tượng ra được.
Lăng Bất Nghi lại lộ ra thần sắc cực kỳ khó mà hình dung: “… Cái này về sau nàng sẽ biết.”
Nhưng mà Thiếu Thương cũng không có thời gian để ý tới quan hệ hậu phi của Hoàng đế, hiện tại nàng cần một lần nữa điều chỉnh đồng hồ sinh học.
Mỗi ngày, sáng sớm, Thiếu Thương nhất định phải lấy sức mạnh tự học rời giường rửa mặt, lại lấy tính nhẫn nại đuổi theo tàu điện ngầm ngồi xe ngựa đến mặt tây cung thành tây dựa vào cửa bắc thành vào cung, xuyên qua lâm viên hoàng gia đi bộ về phía nam, mới có thể đến Trường Thu cung. Khái quát một chút, trước năm giờ rời giường, nửa tiếng rửa mặt ăn cơm, hơn một tiếng đi tới cung thành, lại đi bộ ba bốn mươi phút mới đến chỗ đi làm.
Mới ngắn ngủi hai ngày, trong bụng Thiếu Thương có mấy giọt mực đã bị Hoàng hậu sờ rõ rành rành. Từ ngày thứ ba trở đi, Hoàng hậu bắt đầu dạy bảo Thiếu Thương các loại điển tịch. Không phải giống như Tiêu phu nhân để nữ hài một quyển đọc thuộc lòng, mà là hệ thống nói cho Thiếu Thương tổng cộng nàng hẳn nên đọc hiểu bao nhiêu quyển sách, theo thứ tự là điển tịch Nho đạo, quy tắc điều luật phong tục, hệ thống gia phả thế gia, thậm chí cả kiêng kị không rõ ràng.
Hoàng hậu thích văn nhã yên tĩnh, mỗi ngày khoảng mười phút trước chín giờ lúc Thiếu Thương tới Trường Thu cung, bà ấy thường thường đã lo liệu xong cung vụ, không phải cầm quyển đọc sách thì là đang luyện tập thư pháp. Bà ấy để cung tỳ bên người sắp đặt thư án cùng bút mực cho Thiếu Thương, thỉnh thoảng chỉ điểm Thiếu Thương đoạn điển tịch này kinh văn là ý gì, hoặc là chỉ điểm Thiếu Thương thư pháp, sau đó cho tới trưa cứ như vậy đi qua.
Hoàng hậu lại để ra một gian cung thất ở trắc điện của mình cho Thiếu Thương, mỗi ngày sau ăn trưa để tiểu cô nương nghỉ ngơi tạm, buổi chiều bắt đầu giáo dục thục nữ cùng phổ cập lễ pháp. Đầu tiên là tế tự, bao gồm tổ tiên thần linh thậm chí tế bái núi non sông ngòi, thậm chí Hoàng hậu còn tuyên triệu hai lễ quan tỉ mỉ giảng thuật tế tự cho Thiếu Thương từ cung đình tôn thất cho tới công hầu thế gia vọng tộc nhà, từ khác biệt của tế phẩm đến hàm nghĩa quỳ lạy. Thiếu Thương nghe đến hai mắt nổ đom đóm.
Tiếp theo mới là đủ loại tài nghệ cô dâu phải biết. Ví như dệt, cụ thể chia làm trồng và kéo sợi gai, kéo tơ, dệt vải, cuộn tơ, tách dây tơ, thậm chí cắt may quần áo; còn phải học tập cơ bản nhà bếp, chế chao tương, ủ dấm, cất rượu vân vân…
“… Thần thiếp tưởng là về sau thần thiếp không cần tự tay làm những thứ này.” Thiếu Thương học khổ cực không chịu nổi, nhịn hai ngày, cuối cùng đánh bạo nói ra miệng.
Hoàng hậu cười cười: “Đúng là không cần tự tay làm, nhưng nếu ngươi học tinh thông những này, mọi người sẽ nói ngươi hiền lành đảm đang.” Lúc nói lời này, khuôn mặt đoan trang giống như bản mẫu của bà ấy thoáng lộ ra mấy phần trào phúng.
Thiếu Thương đờ đãn gật đầu. Hiền lành, rất tốt rất tốt.
Tiếp theo là bài bạc, trước mắt lưu hành nhất là lục bác(*), cược cờ, ném thẻ vào bình rượu, cùng cờ vây, đạn cờ không lắm lưu hành… Lúc này Hoàng hậu sẽ gọi Lạc Tế Thông dẫn nhóm tiểu cung nữ cùng nhau đùa giỡn với Thiếu Thương.
(*) Lục bác: Là một trò chơi dạng cờ phổ biến của Trung Quốc thời cổ đại. Một số nghiên cứu cho rằng trò chơi này chủ yếu dành cho hai người chơi, theo đó mỗi người chơi lần lượt di chuyển sáu con cờ xung quanh các điểm đối xứng của một bàn cờ vuông dựa theo kết quả gieo sáu chiếc que, vốn được sử dụng như quân xúc xắc trong các trò chơi hiện đại.
Sau đó Thiếu Thương khi thắng khi bại, gặp cược ắt thua. Dù là sáu xúc xắc đoán ngũ mai, nàng đều có thể chuẩn xác tránh đi tất cả câu trả lời chính xác, chọn trúng câu sai kia.
Lạc Tế Thông cười nghiêng ngả, chỉ nàng nói: “Vận may của ngươi dùng hết vào nhân duyên rồi!”
Thiếu Thương gần như muốn nôn ra máu, dùng cái đầu mẹ ngươi, bà đây mười tám đời tổ tông không tích đức đều đã chôn trong đất còn muốn cầm vách quan tài ném đĩa sắt gây rối cho cảnh sát giao thông lãng phí tài nguyên quốc gia đấy!
“Ngươi thế này rất tốt.” Lạc Tế Thông bỗng buồn vô cớ: “Ta phải lấy chồng ở xa tận tây bắc, đến lúc đó ngươi ở bên Hoàng hậu nhiều một chút.”
Vẻ mặt Thiếu Thương đau khổ. Hoàng hậu là thục nữ tiêu chuẩn điển hình mà xã hội thượng lưu dạy dỗ ra, dù là sửa cành cắt lá cũng đều có thể chậm rãi làm đến hơn nửa ngày, chính mình lại là tiểu thái muội dự bị thoải mái ân thù, nói đập chai bia tuyệt đối không quẳng đĩa dầu mè, hiện tại thật là muốn mạng mà.
“Chẳng lẽ thần thiếp không cần học tập quản gia quản sự à?” Nàng nhỏ giọng hỏi Hoàng hậu.
Ai ngờ Hoàng hậu rất có thâm ý cười nói: “Ngươi là nữ tử có chủ trương lớn. Tiến cung mấy ngày, ngươi chưa từng mang theo vật dư thừa tiến cung, trong cung một cây kim một sợi chỉ ngươi cũng tuyệt đối không mang ra cung. Nói chuyện cùng ta cân nhắc từng câu từng chữ, cho dù nhóm cung tỳ có chào mời thế nào, ngươi cũng tuyệt đối không bước ra ngoài cung thất nửa bước, sau buổi trưa gấp đệm chăn còn ngay ngắn hơn cả cầu thang đá bằng bạch ngọc ở tiền điện. Địch Ảo tìm ngươi nói chuyện lúc lâu, ngay cả Nhị thúc phụ ngươi bây giờ ở chỗ nào đọc sách đều không hỏi ra nổi, ngược lại bị ngươi đều hỏi thăm rõ ràng quê quán bà ta còn có mấy người, có hôn phối không, làm nghề nghiệp gì. Loại chuyện quản gia quản sự nhỏ bé này, có gì đáng lo?”
Thiếu Thương ngây người. Nàng không nghĩ tới Hoàng hậu thoạt nhìn lạnh lùng cái gì cũng không thèm để ý, lại nhìn hết ở trong mắt.
“Thần thiếp, ta… Ta…”
“Không cần nói nhiều. Trong lòng tiểu nữ tử có thành tựu xem như chuyện tốt, thắng A Linh không đầu không đuôi, hô to gọi nhỏ như thế.” Hoàng hậu cười nhạt một tiếng: “Như này ta cũng có thể yên tâm giao Tử Thịnh cho ngươi.”
“Vương nương tử, nàng ta… Nàng ta…” Thiếu Thương cảm thấy mình gần như không có chỗ che thân.
“Đợi nàng ta chịu trách phạt xong, còn phải tiến cung tạ ơn. Ta phải cho mẫu thân của nàng ta chút mặt mũi, ngươi lại không cần. Muốn nói cái gì cứ nói đi. Nếu A Linh có thể học được một chút từ chỗ ngươi, ngược lại là chuyện tốt.”
Thiếu Thương: …
Thời gian còn dài, Thiếu Thương dần dần biết càng nhiều chuyện trong cung.
Hoàng hậu là băng sơn mỹ nhân, ngày thường ăn nói có ý tứ, thực ra làm người ấm áp. Chợt có tiểu cung tỳ làm sai, dù trên mặt bà ấy uy nghiêm, lại thường nhẹ nhàng bỏ qua, thân cận nhất bên người là phó mẫu hầu hạ bà ấy từ nhỏ, trong cung tự xưng ‘Địch Ảo’.
Lạc Tế Thông là thư đồng của Ngũ Công chúa, lại nhiều năm ở trong Trường Thu cung làm bạn với Hoàng hậu, mà từ sau khi Ngũ Công chúa năm ngoái định ra việc hôn nhân, mấy tháng trước phủ công chúa đã hoàn thành, bây giờ đã lâu ở phủ Công chúa, tiêu dao tự tại.
Cho dù người người trong Trường Thu đều rất khách khí với mình, ngay cả Ngũ Công chúa được nàng ‘Chờ mong’ gây chuyện cũng chưa từng xuất hiện, nhưng Thiếu Thương vẫn cảm thấy sinh mệnh yếu ớt của mình bị thương tổn.
Mười mấy năm qua nàng đều là người thực dụng được dạy dỗ dưới chế độ xã hội chủ nghĩa tân tiến, cộng thêm về sau lựa chọn theo phương hướng khoa học và công nghệ, từ phương thức tư duy đến tiết tấu sinh hoạt đều bị dạy dỗ thẳng thắn cởi mở, mục đích đi đôi với lý tưởng. Dù là gần đây học sáo sẽ nghiêng đầu một góc bốn mươi lăm độ với đình viện ra vẻ suy tư một lát, vậy cũng chỉ là hành vi trong lúc ngẫu nhiên.
Nhưng bây giờ nàng đã không phải như lúc mới đến, biết những bài học nhìn như nhàm chán cực độ này đều rất cần thiết, nhưng bỗng nhiên để nàng thích ứng loại sống chậm này, ngồi xem ánh nắng bên ngoài bắn ra bóng râm chậm rãi biến ảo các góc độ hình dạng dưới hành lang, nàng gần như uất ức.
Đều nói thâm cung hiu quạng, giống như thời gian làm trì hoãn bước chân, nhật nguyệt tản mạn ánh hào quang, Hoàng đế tất nhiên bận bịu triều chính không dứt. Dù Hoàng đế có thường tìm đến Hoàng hậu, thâm cung vẫn như hiu quạnh như vậy. Thiếu Thương bắt đầu hiểu cái khí tức thanh lãnh lạnh lùng âm u kia của Lăng Bất Nghi là ở đâu ra, từ nhỏ đã ở loại địa phương này, hoàn toàn dễ dàng sinh ra bệnh tâm lý.
“… Lúc nào chúng ta mới có thể thành thân?” Thiếu Thương ngồi trên xe ngựa bốn phía thông suốt, lấy tay chống cằm, chạng vạng tối gió nhẹ mát mẻ trong lành, nhưng lại không thể thổi tan bực bội trong lòng nàng.
Lăng Bất Nghi an tĩnh cưỡi ngựa bên cạnh xe, thỉnh thoảng nhìn về phía trong xe: “Không phải cuối năm thì là đầu năm.”
“Bệ hạ cứ không yên lòng gả ta cho chàng như vậy à?” Thiếu Thương cảm thấy bây giờ mình nói chuyện cũng chậm đi.
Lăng Bất Nghi nhìn ánh mắt mê mang của nữ hài, thấp giọng nói: “Trời đất là lò, tạo hóa là thợ; âm dương là than, vạn vật là đồng…”
“Cái này ta biết.” Ánh mắt Thiếu Thương sáng lên, giống như lúc giơ tay được thầy giáo gọi tên trả lời, “Là (*) của Giả Nghị. Đây là một tác phẩm mà Hoàng hậu nương nương yêu thích nhất, mỗi ngày đều phải đọc hai câu.” Quả nhiên tra tấn chậm rãi lấy đao cắt thịt này cũng không phải chịu không, nhìn nàng mà xem, khối tự nhiên sống sờ sờ mà cũng nói ra sách được rồi.
(*) Là tác phẩm văn xuôi của nhà văn Hán Gia Nghĩa , với tên Giả Nghị khi bị lưu đày khi ra Trường Sa. Bài hát này thể hiện cảm xúc tức giận và phẫn nộ của ông ta bằng cách đặt câu hỏi và câu trả lời với những con chim, và giải thoát bản thân với suy nghĩ về sự sống và cái chết, chờ đợi bất hạnh và may mắn.
Lăng Bất Nghi nói: “Lúc ta còn nhỏ đã từng khó chịu khi ở trong cung, nương nương bèn đọc bản này cho ta nghe. Thiếu Thương, những thứ nàng học này, phần lớn ta đều học qua. Ta cũng không phải vừa tiến cung đã là ‘Thập nhất lang’ của bệ hạ, không phải có tài cán mà người đời để ý, mới xứng với thanh danh con nuôi của bệ hạ.”
Thiếu Thương yếu ớt nói: “… Chàng không định nói vài lời trấn an ta à?” Những ngày này nàng nghe nhóm cung tỳ nói không ít chuyện xưa của Lăng Bất Nghi.
Lăng Bất Nghi dịu dàng nhìn nàng: “Coi như nàng gả cho Lâu Nghiêu, cũng phải qua cửa ải này. Nếu như nàng không học cái gì gả vào Lâu gia, chẳng lẽ sẽ không có phiền nhiễu à? Chừng nào thì nàng mới có thể bỏ cái tật thích trốn tránh đi, trên đời này bất cứ chuyện gì chỉ cần nàng đương đầu thì sẽ không có mấy chuyện chân chính khó khăn.”
Thiếu Thương thở dài: “Lăng đại nhân, chàng là phu tế tương lai của ta, không phải phu tử.”
Lăng Bất Nghi nín cười: “Cố nhịn mấy tháng là tốt, chờ đến trong phủ ta, nàng muốn thế nào đều được. Không có cữu cô tự phụ đầy phòng chờ nàng chu toàn, điểm ấy dù sao cũng mạnh hơn Lâu gia chứ?”
Thiếu Thương kinh ngạc nhìn qua thanh niên cao lớn ngồi trên lưng ngựa, gió nhẹ phất phơ, lướt qua vạt áo trắng của hắn, lạnh lùng thẳng tắp.
Nàng nhìn chung quanh một chút, mắt thấy đã đến đầu ngõ vắng vẻ nhà mình, bèn đưa tay kéo vạt áo dài của thanh niên, chờ Lăng Bất Nghi cúi đến gần, nàng ghé vào tai hắn nói khẽ: “Chàng không muốn hôn ta à?”
Vẻ mặt Lăng Bất Nghi cứng lại, nhìn đôi môi như son của nữ hài, hai má mềm mại tinh tế tỉ mỉ, trong lòng hơi động, lúc này muốn tiến tới hôn, ai ngờ Thiếu Thương chợt khẽ nghiêng vào trong xe, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Ta chợt nhớ tới Hoàng hậu nương nương dạy bảo, nữ tử phải đoan trang tự kiềm chế, không thể lỗ mãng.” Trên mặt lại rõ ràng viết ‘Ta không thoải mái cũng không cho chàng tốt hơn’.
Lăng Bất Nghi thấy vẻ mặt nghịch ngợm của nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không tính toán với nàng, chờ xe ngựa chạy đến cửa Trình phủ, lúc hắn tự tay đỡ nữ hài xuống xe, bỗng nhiên nói: “Tối nay ta có thể nghỉ ở nhà nàng không?”
Thiếu Thương lảo đảo một cái, suýt nữa vừa ngã vào trước cửa nhà mình, nàng xấu hổ khẽ gọi: “Chàng nói mê sảng gì đó?”
Lăng Bất Nghi lại cười nói: “Ta nói là nghỉ ở chỗ huynh trưởng nàng mà.”
“Thế cũng không ổn.” Thiếu Thương tỏ vẻ rất đứng đắn: “Coi như chàng nghỉ ở chỗ huynh trưởng ta, không gánh nổi người bên ngoài nói xấu.”
Lăng Bất Nghi nhíu mày nói: “Chúng ta đã đính hôn, cho dù là ngủ ở một chỗ thì thế nào?”
Lần này thế mà Thiếu Thương không đỏ mặt, ngược lại nghi ngờ nói: “Thật sao, thật không sao à? Ta không hiểu nhiều lắm, vị hôn phu hôn thê đương thời có thể như vậy sao?” Còn cởi mở hơn thời đại kia của nàng nữa, nàng lại có một ít hưng phấn đó.
“Giả.” Lăng Bất Nghi chợt đổi sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, trong đôi mắt dài lạnh lùng lại tràn đầy ý cười.
Thiếu Thương đột nhiên không còn hứng thú, thản nhiên nói: “Đã như vậy, Lăng đại nhân trở về đi, xem xem sắc trời đều tối rồi.”
Lăng Bất Nghi nhìn kiểu cố làm ra vẻ của nàng, lúc đầu muốn cười, đột nhiên lại thở dài: “Nói cho cùng, là mấy ngày nay nàng ở trong cung quá nhàn, chẳng lẽ nàng không cảm thấy có cái gì không ổn à?”
Thiếu Thương căng thẳng nói: “Ta có chỗ nào không đúng à? Ta cảm thấy ta ở trong cung rất cẩn thận mà.” Cái cung đình đáng sợ này, nàng hận không thể đi mấy bước đều đếm rõ ràng, nàng lại phạm thượng gì rồi?
Lăng Bất Nghi thương hại sờ sờ tóc trên trán nàng: “Không có gì quan trọng, có lẽ bệ hạ muốn răn dạy nàng vài câu, nhưng mà cũng chưa chắc là chuyện xấu.”