Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 76:
Edit: Trúc
(*) Ở đây tác giả để tên chương như kiểu ip 6s, ip 6plus ấy, chứ không phải mình sai chính tả nha.
Sau khi hoàn thành đả kích khuất phục Tam Công chúa xong, Nhị Công chúa hài lòng lôi kéo bào muội dẫn theo tôi tớ rời đi. Lăng Bất Nghi đứng xa xa nhìn các nàng rời đi, nói: “Xem ra hôm nay hai vị điện hạ sẽ không đi bái kiến Hoàng hậu cùng Việt Phi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiếu Thương chợt hỏi: “Đợt này có phải Tam Công chúa không thường tiến cung không?”
Lăng Bất Nghi nhìn nàng một cái: “Không sai. Làm sao nàng biết?”
Thiếu Thương không để ý lắm nói: “Vừa rồi nghe Nhị Công chúa nói mấy tháng trước Tam Công chúa bị tước ba thành thực ấp, dù ta không biết điện hạ phạm sai lầm gì, nhưng vừa mới nghe trong lời nói của nàng ta còn tức giận, chắc là cha con cũng chưa hoà giải. Như vậy, lấy tính tình của nàng ta, đương nhiên sẽ không thường xuyên tiến cung.”
Lăng Bất Nghi trầm mặc một lát, mới nói: “Không sai. Nhưng mà đề nghị tước thực ấp của Tam Công chúa để trách phạt cũng không phải là bệ hạ, mà là Việt Phi nương nương. Mấy tháng nay, Tam Công chúa trừ tiệc nhà theo thông lệ thì đều chưa từng tiến cung.”
Thiếu Thương rất là kinh hãi: “Việt Phi nương nương là mẹ đẻ của Tam Công chúa mà?” Cho tới bây giờ chỉ nghe nói mẹ ruột che giấu nói tốt cho nữ nhi, người này chẳng lẽ là làm việc đi ngược lẽ thường à?
“Việt Phi nương nương dạy dỗ nhi nữ rất nghiêm khắc, về sau nàng sẽ biết.”
Lăng Bất Nghi nói xong câu này thì lập tức kéo Thiếu Thương đi. Thị vệ thiếp thân hắn mang tới yên tĩnh nghiêm chỉnh theo ở phía sau, từ đầu đến cuối cách xa nhau khoảng hơn mười trượng. Thiếu Thương lảo đảo nghiêng ngã bị lôi kéo bước nhanh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem những người trầm mặc theo đuôi này, phô trương lớn thế này nàng rất không quen. Nàng muốn nói gì đó, nhưng Lăng Bất Nghi không nói một lời chỉ nhanh chân đi đường. Thân hình hắn cao ráo đặt ở đó, Thiếu Thương bị kéo gần như bắt đầu chạy chậm, nàng nghĩ hẳn đây là giai đoạn chiến tranh lạnh của tình nhân trong truyền thuyết.
“Lăng Bất Nghi đại nhân!”
Mắt đã thấy cung điện phía trước, Thiếu Thương dùng sức dừng chân lại, hai tay gắt gao kéo cánh tay vị hôn phu, thở hổn hển nói: “… Chàng có lời gì cứ nói đi, chốc lát nữa ta phải diện thánh, chàng kéo ta đến thở không ra hơi, đến lúc đó không trả lời được bệ hạ… Ta cũng không có ba thành thực ấp để phạt, chỉ có một cái đầu trên cổ thôi!” Đến lúc đó ngược lại thật sự không cần thành thân nữa.
Lăng Bất Nghi dừng bước, vẻ mặt u ám nhìn nàng, chậm rãi nói: “Cuộc đời ta hiếm khi nhìn nhầm, bây giờ mới biết nàng là nữ tử xảo trá ích kỷ! Khi nàng cần dùng đến ta, miệng đầy dỗ ngon dỗ ngọt, khen ngợi tán dương đủ loại với ta; khi nàng phát hiện ta không phải hình mẫu lang tế mà nàng muốn, nàng lại vứt bỏ ta như giày rách.”
Thiếu Thương trầm mặc: “… Chàng nói không sai.” Căn cứ phong tục thời đại này, trước đó nàng nịnh bợ quá phận hoàn toàn chính xác rất dễ làm cho nam nhân hiểu lầm, phương diện này nàng rất xin lỗi, nhưng cái giọng điệu oán phụ này của chàng là thế nào hả?
“Lúc trước nàng luôn mồm gọi ta ‘Huynh trưởng’, ta nên nghĩ đến tâm ý của nàng. Nàng là ham ta có thể cho nàng trợ lực, nhưng lại ghét bỏ ta, không muốn con người của ta, cho nên chỉ muốn để cho ta làm huynh trưởng bỏ đi ‘Không xa không gần’ với nàng!”
Thiếu Thương nghĩ nghĩ, thở dài: “Cái này cũng không sai. Nhưng mà, ta không ghét bỏ chàng.”
Sao nàng lại ghét bỏ hắn chứ? Chẳng qua, loại sinh vật nam thần này, thời khắc tốt đẹp nhất chính là được đặt ở trên thần đàn. Chỉ cần hắn vĩnh viễn ở trên thần đàn, hắn sẽ có thể trở thành nơi an ủi tâm linh đến ánh sáng chỉ đường tín niệm không sai không sót cho ngươi…
Nàng rất nguyện ý tôn Lăng Bất Nghi hoàn mỹ như vậy thành tượng thần, chẳng những có thể dùng cho cung phụng, còn có thể làm chỗ dựa, thực là đẹp không sao tả xiết. Nàng dự định thật tốt, ai ngờ người ta hết lần này tới lần khác không theo ý của nàng, cứng rắn muốn chen vào cuộc sống của nàng. Tương lai không xa, tượng thần mỹ lệ cường thế này còn muốn ngủ bên cạnh mình, tư vị này quả thực chua xót dễ chịu không nên không nên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lăng Bất Nghi mắt phượng nén giận, tràn đầy không tin, lạnh lùng trừng nàng.
Thiếu Thương cười khổ nói: “Sao ta lại ghét bỏ chàng, ta là ghét bỏ chính ta.” Đây là nói thật, nàng biết mình có rất nhiều khuyết điểm, nguyên nhân không hợp với người ta thường thường ở trên người mình.
“Nếu biết tính tình không tốt như vậy, thế mà nàng còn không muốn thay đổi chút nào?” Lăng Bất Nghi nhìn nàng chằm chằm.
Thiếu Thương thở dài: “Nếu có thể tuỳ tiện hay đổi, sao còn có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời đây.”
Lăng Bất Nghi cười lạnh: “Đây chính là nàng. Khôn ngoan đủ để từ chối lời khuyên, lời nói đủ để chống cự sai lầm.”
Nghe được lời nói quen thuộc, Thiếu Thương lập tức bật cười: “Lời này gia mẫu thường xuyên nói, chắc chàng hợp với gia mẫu đó.”
Lăng Bất Nghi gằn từng chữ: “Thế nhưng, ta sẽ không từ hôn.”
“Chàng đã biết tính tình ta không chịu nổi… Vì sao chàng cứ nhất định phải cưới ta mới được đây?” Thiếu Thương im lặng.
Lăng Bất Nghi nhìn nàng một lúc, chợt nói một câu lạc đề: “Ngày hôm trước ta ngã bị thương, nàng còn không hỏi đến thương thế của ta.”
Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên cái cổ thon dài cùng sườn mặt hoàn mỹ của hắn loang lổ vết máu, đối lập với màu da của hắn, giống như vách tường trắng bị vấy chu sa. Nàng không khỏi mềm lòng, đưa tay trái ra nhẹ nhàng vuốt ve băng vải quấn trên cổ hắn, thấp giọng nói: “Chàng có đau không?”
Lạnh buốt trong mắt Lăng Bất Nghi hoà hoãn lại, tức giận hai ngày hai đêm, dường như chỉ chờ có một câu thăm hỏi đơn giản, vuốt ve nhẹ nhàng như vậy. Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ của nữ hài phủ trên gáy mình, dịu dàng nói: “Chờ một lúc đến trước mặt bệ hạ nàng không cần sợ hãi. Bệ hạ làm người cực kỳ nhân từ, nàng muốn nói cái gì cứ nói đi, nói sai cũng không cần sợ, có ta ở đây.”
Thiếu Thương nhìn thanh niên tuấn mỹ cao lớn trước mắt, trái tim giống như trong nháy mắt bay vọt ngàn núi vạn sông, bôn ba qua khe sâu núi lớn, nàng đột nhiên cảm giác được tim mệt mỏi: “… Thật ra thì tính tình của chàng cũng không tốt hơn ta là bao. Lúc lạnh lúc nóng, âm tình bất định như này, người bình thường sao có thể chịu được.”
Lăng Bất Nghi nghe câu nói này, đôi mắt sâu như hổ phách sáng lên dạt dào như sao trời sáng chói. Hắn sờ sờ tóc mái mềm mại non nớt trên trán Thiếu Thương, dịu dàng nói: “Nàng tốt với ta một chút, ta sẽ không như vậy nữa.”
Thiếu Thương không còn gì để nói: “Lời này chẳng lẽ không phải để ta nói với chàng à?”
“Nàng không tốt với ta, ta mới có thể say rượu đi cưỡi ngựa.” Lăng Bất Nghi lại rất chân thành: “Nhưng mà ta không nói cho bất kỳ ai là tại nàng mà ta mới ngã ngựa.”
Thiếu Thương trừng đôi mắt to tròn, gần như muốn ra cả nước mắt. Bà đây vốn không muốn gả cho ngươi, bây giờ cố mà nhận lấy ngươi, ngươi còn chọn ba lấy bốn muốn ta tốt với ngươi chút! Khó trách trước đó cả ngày ngươi lo lắng ta sẽ không thích, xem ra ngươi vẫn rất hiểu rõ bản thân mình: “Chàng muốn ép ta à?”
Lăng Bất Nghi cười cười, không trả lời, chỉ kéo nữ hài tiếp tục đi, chẳng qua lần này hắn thả chậm bước chân.
Thiếu Thương ở sau lưng hắn giận dữ nghĩ linh tinh: “Chính chàng học nghệ không tinh kỵ thuật không tốt, thế mà lại tính lên trên đầu ta. Ta cứ không nhận đấy, chàng ép buộc cũng vô dụng…” Trong miệng lẩm bẩm, người lại chỉ có thể để hắn lôi kéo đi về phía trước.
Đi vào trước cửa cung, tiểu hoàng môn canh cửa tiến lên khom người vấn an, Lăng Bất Nghi cười đáp lễ, dáng người đoan chính ưu nhã, cũng không có chút ý khinh mạn nào với người dưới. Ý cười trong mắt tiểu hoàng môn kia càng tăng lên, liên mồm mời vào, Lăng Bất Nghi lôi kéo Thiếu Thương bước vào, để thị vệ thiếp thân ở ngoài điện.
Lúc hai người đi vào, Thiếu Thương còn nghe thấy sau lưng mơ hồ truyền đến tiếng mấy vị hoạn quan xì xào bàn tán…
“Lăng đại nhân là người tốt, đối đãi với chúng ta đều khiêm tốn ôn hoà hiền hậu như vậy.”
“Thập Nhất lang không giống các vương tôn công tử khác, không có chút kiêu ngạo hà khắc nghiêm nghị nào!”
“Mấy vị đại nhân ở Thượng Thư đài cũng thường khen hắn thật thà giữ lễ, văn võ song toàn, có phong thái quân tử cổ đấy!”
“Vị kia chắc là tiểu nương tử Trình thị rồi, đúng là xinh đẹp, không biết tính tình có dịu dàng hiền lành không? Những năm này Thập Nhất lang lẻ loi một mình thật không dễ dàng, chỉ mong vị Trình tiểu nương tử này đối xử với hắn khá hơn chút!”
…
Tiếng nghị luận dần dần biến mất, Thiếu Thương nhẫn nhịn tức giận đầy bụng. Lăng Bất Nghi chợt dừng bước, chỉ vào hành lang tĩnh mịch trước mắt, nói: “Đi đến cuối hành lang rẽ vào là chỗ bệ hạ nghỉ ngơi sau khi nghị sự thường ngày. Nàng còn lời gì muốn nói với ta không?”
Thiếu Thương hạ giọng căm giận nói: “… Chàng thật biết làm người, bây giờ người người đều muốn ta tốt với chàng, vì sao không ai nói chàng hẳn nên đối xử với ta tốt hơn một chút, những năm này ta cũng rất không dễ dàng mà!”
Lăng Bất Nghi nín cười: “Chỉ những thứ này? Lập tức sẽ diện thánh.”
“Còn nữa!” Thiếu Thương xụ mặt, hít một hơi thật dài nói: “Đều là vì chàng, ta mới gặp rất nhiều chuyện như này! Chờ một lúc nữa, nếu bệ hạ chê ta quở trách ta, vậy cũng là lỗi của chàng; nếu bệ hạ trách phạt răn dạy ta, đó cũng là lỗi của chàng; nếu bệ hạ kiểm tra ta, ta không đáp được, vậy vẫn là lỗi của chàng! Chàng nhớ kỹ đó!”
Lăng Bất Nghi rốt cục không nhịn được, nghiêng người sang, một tay vịn vách hành lang gỗ sơn màu đỏ tối khắc hoa, cười khẽ.
Thiếu Thương giận dữ, dùng sức vung áo hất tay của hắn ra, trẻ con dậm chân tự đi về phía trước.
Lăng Bất Nghi dùng tay đỡ trán của mình cười khẽ một lúc lâu, lòng tràn đầy cưng chiều nói một mình: “Ngoài mạnh trong yếu!”
Lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy nữ hài đã biến mất ở cuối hành lang, hắn nhanh chân đuổi theo, đi đến chỗ rẽ ở cuối, chợt thấy vị hôn thê đang đứng quay lưng ở cách đó khoảng mười bước, đối mặt nói chuyện với một vị thanh niên nam tử thân cao mặt ngọc. Hắn hơi dừng chân, sau đó chậm rãi đi tới.
“Đằng sau có mãnh thú đuổi theo ngươi à? Mỗi lần đính hôn đều giống như chạy trối chết thế…”
“Ngoại trừ phu tử Hoàng Phủ mỗi tháng gửi một văn kiện cho thúc mẫu ta phổ thơ ca, thúc phụ ta mỗi tháng viết thư về nhà tố khổ một lần ra, ta cùng Thiện Kiến công tử cũng không có liên quan gì nữa, Viên công tử vẫn nên tự quản mình cho tốt thì hơn.”
“… Vậy ta chúc mừng Thiếu Thương quân lại được một mối hôn nhân tốt.”
“Có thể bỏ cái chữ ‘Lại’ đi không?”
Viên Thận không kịp cãi lại, Lăng Bất Nghi đã đi tới, mỉm cười nói: “Hóa ra là Thiện Kiến, không biết ngươi đang cùng thê tử của ta nói chuyện gì vậy?”
“…” Viên Thận khẽ nhíu mày: “Ngươi cùng Thiếu Thương quân chưa thành hôn, lúc này đã xưng ‘Thê tử’ dường như không thỏa đáng lắm.”
Hai mắt Thiếu Thương tỏa sáng, thật ra vừa rồi nàng đã muốn nói: ‘Thê tử cái gì, bà đây còn chưa gả mà’. Nàng vỗ tay cười nói: “Thiện Kiến công tử rất hiểu biết nha.”
Lăng Bất Nghi liếc nàng một cái, thấp giọng nói: “Ta nhìn nàng cũng rất hiểu biết, không bằng chờ một lúc nữa đến trước mặt bệ hạ phân trần nhé.”
Thiếu Thương lập tức mềm nhũn, ngậm miệng không nói.
Viên Thận thấy tình hình này, trong lòng bỗng dưng nổi lên tức giận, đang muốn mở miệng, Lăng Bất Nghi lại cực kỳ lễ phép chắp tay với hắn, mỉm cười nói: “Thiện Kiến đây là muốn rời cung à, hôm nay trời nắng nóng, nếu không để ta cho người chuẩn bị một cái mũ rộng vành che nắng cho ngươi?”
Viên Thận mấy lần há mồm muốn nói, cuối cùng vẫn nhịn xuống, khom người trả lễ nói: “Đại nhân khách khí, hạ quan cáo từ.” Nói xong, hắn không nhịn được lại nhìn Thiếu Thương một chút, sau đó phất tay áo rời đi.
Lăng Bất Nghi bình tĩnh nhìn Viên Thận rời khỏi hành lang, hồi lâu vẫn không nhấc chân. Thiếu Thương không nhịn được hỏi: “Chàng đang nhìn cái gì? Viên Thận có gì không ổn à?” Lăng Bất Nghi đáp: “Từ lúc ta và nàng phân biệt đến chỗ này, vẫn chưa tới một trăm bước.”
Thiếu Thương không hiểu rõ, cũng đánh giá một chút: “Đúng thế, cũng chỉ khoảng một trăm bước, cho nên?”
Lăng Bất Nghi nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng, khẽ thở dài một cái: “Không có gì. Chúng ta đi gặp bệ hạ đi.”
Tiếng cao sáng của hoạn quan vang lên, hai người khom người tiến vào bên trong điện, chỉ thấy Hoàng đế mặc thường phục ngồi ở vị trí cao cao trên đầu, bên cạnh là Hoàng hậu búi tóc đơn giản, dưới tay còn có Thái tử ngồi cười ha ha cùng Thái tử phi nhã nhặn nhu thuận.
Lăng Bất Nghi lôi kéo Thiếu Thương song song hành lễ, sau khi đứng dậy ngồi quỳ, hắn cười nói: “Sao nương nương cũng tới? Không phải nói ở Trường Thu cung chờ chúng ta đi qua à?”
Hoàng hậu đoan trang cười cười: “Coi như ta không chờ được nữa muốn nhìn cô dâu tốt của ngươi.” Lại quay đầu nói: “Bệ hạ, người cũng đã tới, ngài muốn dạy bảo cái gì thì nói đi.”
Hoàng đế nhìn nữ hài nho nhỏ ngồi quỳ chân đàng hoàng phía dưới, chậm rãi gật đầu: “Ừm, hôm nay rốt cuộc cũng làm đúng lễ.”
Mặt Thiếu Thương đỏ bừng. Thật sự là người không biết thì không sợ, về sau nàng mới biết được mình vẫn dùng sai sạch lễ nghi cung đình.
Lăng Bất Nghi trông thấy phu thê Thái tử ở một bên cười trộm, không nhịn được nói: “Bệ hạ, Trình gia vốn cũng không muốn để nàng vào cung nên trên phần lễ nghi tất nhiên cũng bỏ bê không dạy dỗ.”
Hoàng đế không để ý tới con nuôi, tiếp tục hỏi: “Trình thị, ngươi có biết, như thế nào mới có thể trở thành thê tử của Tử Thịnh không?”
Thiếu Thương lơ ngơ, lời này sao nghe giống khai mạc đại hội tuyển dụng thế, nàng nhìn mấy vị lão đại, thận trọng cân nhắc từ ngữ: “Cái đó… Muốn trở thành thê tử của Lăng đại nhân, trước tiên cần phải thành hôn…”
Nói còn chưa dứt lời, Thái tử đã phì một tiếng bật cười, thấy ánh mắt không vui của Hoàng đế bắn tới, hắn vội vàng cúi đầu nhịn xuống; ai ngờ Hoàng hậu cùng Thái tử phi cũng nghiêng mặt che tay áo cười khẽ.
Thiếu Thương vội vàng nói xin lỗi: “Hồi bẩm bệ hạ, thiếp ngu dốt, không biết ý của bệ hạ, vừa rồi nói bừa, mong bệ hạ thứ tội!” Cười cái rắm ấy mà cười, nàng nói có gì không đúng à?
Hoàng đế không nói, trên mặt không nhìn ra vui buồn.
Lăng Bất Nghi thở dài: “Bệ hạ, ngài có chuyện cứ việc nói thẳng đi, Thiếu Thương tuổi nhỏ, lại chưa được dạy dỗ, nghe không hiểu.”
Ánh mắt Hoàng đế lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, bày ra mỉm cười, lại nói: “Được rồi, Trình thị, trẫm hỏi ngươi, lễ nghi của ngươi qua loa, tài học không có, nhưng Tử Thịnh lại là rường cột nước nhà, trẫm cũng xem như con ruột, ngươi cảm thấy mình cùng Tử Thịnh xứng sao?”
Nghe được vấn đề này, quả thực trong lòng Thiếu Thương tuôn nước mắt như sợi mỳ. Trời cao ơi đất dày ơi, cuối cùng cũng có người hỏi nàng vấn đề này, nàng thật sự có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói đó!
Lăng Bất Nghi lại muốn mở miệng, Hoàng đế chợt giơ tay lên ngăn con nuôi nói tiếp, nửa thật nửa giả hạ lệnh: “Ngươi không được nói, để Thiếu Thương nói.”
“Không xứng, tất nhiên là không xứng!” Thiếu Thương hít một hơi, quyết tâm nói một mạch ngay cả dấu phẩy có thể tiết kiệm thì cũng tiết kiệm, thế là nàng mặt mũi tràn đầy nhiệt tình lớn tiếng nói:
“Bệ hạ minh giám, gia phụ gia mẫu vào lúc tiểu nữ ba tuổi đã rời xa đô thành ra ngoài chinh chiến, trong nhà chỉ còn tổ mẫu già nua ốm yếu cùng Nhị thúc mẫu cũng không hiền lương đã bị Nhị thúc phụ bỏ. Mười năm qua tiểu nữ là chữ không biết tròn mười từ, sách không đọc trọn một quyển. Vẫn là gần đây phụ mẫu trở về, nhìn tiểu nữ thật sự dốt nát không ra thể thống gì không chịu nổi mới vội vã cuống quít dạy bảo một chút sách văn. Nhưng mà chút tài học này tính hết cả vào cũng không gom nổi một cái ki hốt rác! Lúc ấy gia mẫu đã nói, tương lai phải tìm cho ta một vị lang tế dòng dõi hơi thấp chút, nhỡ đâu bị chê còn nhà mẹ đẻ có thể hỗ trợ chỗ dựa… Trên có trời dưới có đất, tiểu nữ nói lời này từng chữ đều là thật tuyệt đối không nói ngoa! Trên dưới Trình gia từ tổ mẫu tới các anh em không ai nghĩ đến ta sẽ đính hôn cùng với anh tài hiếm thấy trên đời là Lăng đại nhân đây! Thật đó, bệ hạ, đây đều là thật. Nếu như ta biết ngày sau sẽ được lọt vào mắt xanh của Lăng đại nhân, ta nhất định cột tóc lên xà nhà dùng kim mở mắt ngày đêm khổ đọc đông hạ không ngừng. Nhưng mà bây giờ thì cũng không kịp mà! Nghĩ đến phải gả cho lang tế tài mạo cách xa như Lăng đại nhân thế này, tiểu nữ không chỉ một lần đêm không thể say giấc, ngày ăn không trôi lo sợ bất an. Bệ hạ! Không bằng ngài khuyên nhủ Lăng đại nhân đi, tiểu nữ thật không xứng với hắn mà!”
Thiếu Thương nói xong một mạch suýt nữa đứt hơi.
Hoàng hậu cùng Thái tử vừa sợ vừa buồn cười, nghiêng người gạt lệ, Thái tử phi ngạc nhiên, cũng không biết là sợ choáng váng hay là nghe không hiểu. Nụ cười của Hoàng đế đọng lại, ông ấy chờ dĩ nhiên không phải đáp án này, ý của ông ấy vốn là muốn gõ tiểu cô nương này một lần, để nàng chớ có ỷ sủng sinh kiều, làm nhục con nuôi khoan hậu, kết quả… Kết quả sao lại thành dạng này. ..
Lăng Bất Nghi dường như không kinh ngạc chút nào đối với ‘Lời bàn cao kiến’ của vị hôn thê lần này, còn cười cười nói: “Bệ hạ, ngài xem tuy Thiếu Thương còn nhỏ tuổi, nhưng mà khiêm tốn tự hiểu, tự nhiên không giả dối cỡ nào.”