Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 67:
Edit: Trúc
Không bao lâu, tiểu hoàng môn đến truyền Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân nói phu thê Vạn Tướng quân tới, Hoàng đế mời phu thê Trình giáo úy cùng qua nói chuyện. Đi theo phía sau hoàng môn là một thiếu nữ ăn mặc lịch sự tao nhã mỉm cười kéo tay Thiếu Thương: “Các trưởng bối muốn nói chuyện, Hoàng hậu nương nương dặn dò ta đưa muội muội đến tiền điện chờ.”
Thiếu Thương nhìn về phía tiểu hoàng môn đến truyền chỉ kia, chỉ thấy ông ta ở phía sau khẽ gật đầu, nàng mới dám đồng ý.
Vị thiếu nữ này dung mạo đoan trang nhu hòa, nắm tay Thiếu Thương vừa đi vừa nói: “Ta tên Lạc Tế Thông, gia phụ là Lạc Trụ, Giáo úy Trường Thủy, được Hoàng hậu nương nương thương yêu, mấy năm trước chọn làm thư đồng cho Ngũ Công chúa. Thiếu Thương muội muội, ngươi cứ gọi ta một tiếng Tế Thông a tỷ là được.”
Thiếu Thương lẳng lặng nghe, nói khẽ: “Tế Thông a tỷ, ta không hiểu lắm quy củ trong cung, chờ lúc nữa yến tiệc sợ là sẽ phải xấu mặt. Ngài nói một chút, đêm nay có những người nào vậy?”
Lạc Tế Thông cười nói: “Muội muội yên tâm, gia yến tối nay không nhiều người, cũng chỉ có mấy vị Hoàng tử cùng Công chúa trưởng thành thôi.”
Thiếu Thương vừa mới trải qua đả kích lễ nghi lập tức vò đã mẻ thì không sợ sứt, kinh nghiệm của quá khứ nói cho nàng, tin hết sách không bằng không có sách, tin hết người không bằng coi như người đều chết sạch. Tuyệt đối đừng túm lấy người xa lạ móc tim móc phổi ra mà tin tưởng, thật sự là người tốt bụng thì nàng không há mồm cũng sẽ chiếu cố cho nàng, nếu đối phương có dụng ý khó dò, để cho mình tin nhầm tin tức giả thì còn tệ hơn.
Lại nói, không phải sau lưng hai nàng có một nhóm cung nga cỡ nửa đội bóng đá đi theo ư? Ép quá thì nàng lập tức ‘Té xỉu’. Dù sao buổi trưa vì để có vẻ mang ưu thương mà căn bản không ăn được mấy miếng cơm trưa, đoạn đường này đi bộ đường xa cộng thêm dập đầu, nàng đã sớm đói đến thở không ra hơi, lại thêm một thân đồ tang mà Tiêu chủ nhiệm đặc biệt tạo hình này, không cần soi gương nàng đều biết lúc này mình giả bệnh cực kỳ có sức thuyết phục.
Lạc Tế Thông tỉ mỉ quan sát vị tiểu thư Trình thị đặc biệt trầm mặc này, trong lòng lấy làm kỳ lạ. Nàng ta ở trước mặt Hoàng hậu đã tiếp đãi quá nhiều vị tiểu thư nhà quan lại, không phải líu lo không ngừng che giấu căng thẳng thì là trực tiếp bị dọa sợ không dám thở mạnh. Nào giống vị trước mắt này, rõ ràng không biết gì, lại không hỏi nhiều một câu.
Một đoàn người đi không bao lâu thì tới tiền điện đèn đuốc sáng trưng, trong điện đã bố trí hai hàng bàn ăn thật dài, đa số trên bàn ăn đã có rất nhiều hoàng tôn quý nữ quần áo hoa lệ ngồi rồi. Thiếu Thương đưa mắt nhìn lại, lúc này thầm hô một tiếng ‘Cắt’. Hoàng đế Hoàng hậu tự mình tiết kiệm có tác dụng cái lông gì, nhìn đám người thân này xem, trên người là trân châu ngọc thạch sáng mù mắt cùng nhau phát sáng, nến lớn bằng mỡ bò ở phía sau có thể tiết kiệm một nửa, còn càng bảo vệ môi trường tiết kiệm năng lượng đấy!
Lạc Tế Thông khom mình hành lễ trước, sau đó lại dẫn Thiếu Thương làm lễ với người ta. Chỉ một thoáng, đã kéo một đống tên tuổi danh xưng của hoàng thân quốc thích sắp xếp thứ tự như là ném bánh ga tô xâm nhập vào bộ não tiếp thu tin tức của Thiếu Thương. Nhưng mà nàng cũng không hoảng hốt, lại nói trang bị ký ức nhà ai mạnh thì phải xem ông trời nhồi vịt cho ai mạnh thôi!
Mặc dù không biết Hoàng đế tổng cộng sinh mấy người, nhưng trước mắt ở đây chỉ có năm vị Hoàng tử năm vị Công chúa. Trong đó, Thái tử điện hạ là người quen cũ, hắn ta vẫn râu ngắn vẫn hòa ái dễ gần giống như Peppa Pig(*), vị phu nhân thận trọng mỉm cười cùng bàn với hắn ta đúng là Thái tử phi; Nhị, Tam, Tứ, Ngũ Hoàng tử phía sau đều không mang thê tử, không biết là vì chưa có Chính phi hay là vì tiết kiệm không gian buổi tiệc.
(*) Peppa Pig: Là loạt phim hoạt hình dành cho lứa tuổi mầm non của Anh do Astley Baker Davies phối hợp với Entertainment One, Nick Jr. và Channel 5.
Cái cằm dài nhọn hoắt là Nhị Hoàng tử, không có mệnh trữ quân ngược lại sinh ra dáng vẻ trữ quân; nhìn đã biết không dễ chọc là Tam Hoàng tử, mặt đầy chính khí trên thân toát ra khí lạnh, giống như tất cả mọi người thiếu hắn hai cái chăn lông; Tứ Hoàng tử vẫn là khuôn mặt cũ, còn rất hữu nghị cười cười với Thiếu Thương; Ngũ Hoàng tử thoạt nhìn giống thanh niên văn nghệ, nhìn nữa càng giống thanh niên nhị bức(*).
(*) Nhị bức: (2B) là ngôn ngữ mạng, theo nguyên tắc từ ghép có thể hiểu là: Rất buồn cười. Còn được gọi là “Silly-B”. Theo cảm nhận của nhiều người, đó là một người có lời nói và việc làm không đáng tin cậy, khác hẳn với người bình thường.
Ví dụ như lúc Thiếu Thương đến trước mặt hắn ta hành lễ, người khác đều êm đẹp gật đầu, chỉ có hắn ta không âm không dương nói: “Trình tiểu nương tử, cấp bậc lễ nghĩa này của ngươi không đúng rồi. A Linh, thất lễ trong cung là tội gì hả?”
Không sai, hôm nay đã có nàng ở đây thì Vương Linh nữ sĩ cũng ở đây, nghe vậy nàng ta cao giọng cười nói: “Điện hạ, từ nhỏ Thiếu Thương muội muội ngay cả chữ còn không biết được mấy, hôm nay có thể thế này đã là cực kỳ không dễ dàng rồi.”
Thiếu Thương vịn đầu đứng lên, trưng vẻ mặt ngây thơ hỏi Lạc Tế Thông: “Tế Thông a tỷ, ta hành lễ không đúng à? Vậy vì sao bệ hạ cùng nương nương không trách ta?”
Lạc Tế Thông mỉm cười nói: “Bệ hạ cùng nương nương nhân từ, lễ nghi của ngươi sơ hở cũng không phải là lỗi của ngươi, đương nhiên sẽ không trách tội ngươi.” Nói đến đây, nàng ta còn quay đầu nói với Ngũ Hoàng tử cùng Vương Linh: “Không chỉ như thế, bệ hạ còn liên tục ca ngợi Trình tiểu nương tử hiểu rõ đại nghĩa, phân ưu cho người.”
Ngũ Hoàng tử cùng Vương Linh lập tức ngậm miệng không nói. Thiếu Thương cảm kích nhìn về phía Lạc Tế Thông, Lạc Tế Thông cũng cười lại với nàng.
Nhất, Nhị, Tam Công chúa đều đã thành thân, hôm nay đều mang theo phò mã cao thấp xấu đẹp không đồng nhất về nhà ngoại góp mặt, từng người cũng tỏ vẻ riêng. Đại công chúa coi Phò mã như đồng liêu, hai người cùng uống cùng ăn đồng thanh đồng khí, ánh mắt lại không liếc nhau chút nào; Tam Công chúa coi Phò mã như không khí, từ đầu đến cuối để đầu ở xa phò mã một góc 45 độ; chỉ có phu thê Nhị Công chúa là bình thường nhất, hai người thỉnh thoảng nhỏ giọng nói đùa, đồng thời không quên chào hỏi người thân. Hai vị Tứ, Ngũ Công chúa chưa thành hôn, người trước thỉnh thoảng mím môi, người sau vênh mặt hất hàm, trước mắt không bụi.
Trừ nhóm bọn họ ra, trong bữa tiệc còn có một vị Dụ Xương Quận chúa ở goá mấy năm, Lạc Tế Thông nói nàng ta là tôn nữ duy nhất nhà thúc phụ ruột của Hoàng đế. Những quý nữ này ỷ mình chức cao mặc kệ không hỏi Thiếu Thương, chỉ hơi gật đầu rồi tự nói chuyện với nhau. Chỉ có Nhị Công chúa mỉm cười hỏi Thiếu Thương vài câu thân cận, còn lấy xuống mặt dây chuyền bướm vàng bên hông tặng nàng. Thiếu Thương hai tay tiếp nhận, khom người nói tạ ơn.
Hành lễ xong một vòng, Thiếu Thương đã mệt đến thở ra thì nhiều hít vào thì ít, trong bụng không ngừng thầm mắng Hoàng đế là lão già đáng chết trên trán sinh mủ đau nhức. Bà đây vì quốc gia vì nhân dân góp vị hôn phu da mịn thịt mềm người ngốc tâm ngọt mà một tẹo ban thưởng cũng không nhìn thấy, chỉ thấy đầu tiên đã phải nhịn đói dập đầu một vòng, mắt thấy đường máu hơi thấp sắp ngỏm, hẳn là Hoàng đế lão gia định lần này tiết kiệm một khoản chi tiêu à?!
Dựa theo danh sách tôn ti sắp xếp, ghế của Thiếu Thương được xếp ở bàn cuối cùng bên trái, nữ sĩ Vương Linh vẻn vẹn chỉ ngồi hơn nàng một bàn. Thiếu Thương nhìn Vương Linh, không nhịn được cười, Vương Linh xụ mặt cố gắng không nhìn tới nàng, nhưng Thiếu Thương sao có thể buông tha cho người nhiều lần khó dễ mình, nàng nói khẽ: “A Linh tỷ à, hôm nay nếu ta không đến, có phải a tỷ sẽ ngồi ở vị trí thấp nhất không?”
Vương Linh giận dữ, quay đầu lại nói: “Ngươi dám giễu cợt ta à?”
“Không không không, ta sao dám chứ?!” Thiếu Thương cười liên tục khoát tay, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Đây là tiệc của Vua, ta may mắn được ngồi vào vị trí này đã là phúc tổ ba đời rồi, chỗ ngồi này đều là ân Vua đó!”
Tam Công chúa đang nhìn phò mã nhà mình chỗ nào cũng ngứa mắt, lại nghe hai người Vương Trình bên cạnh không ngừng líu ríu, phiền lòng quát lớn: “Các ngươi lăn tăn cái gì? Đây là chỗ các ngươi đùa giỡn à? A Linh, sao đến ngươi cũng không hiểu quy củ như vậy, phí công mẫu hậu dạy ngươi nhiều năm như vậy! Trình thị, nếu ngươi còn sơ hở cấp bậc lễ nghĩa, nhìn xem ta cho người lôi ra ngoài đánh!”
Vương Linh cùng Thiếu Thương nghe vậy, cùng nhau rụt cổ lại. Vương Linh còn có thể ỷ vào quan hệ máu mủ ngập ngừng nói xin lỗi hai câu. Thiếu Thương chán ghét hành vi lấy thế đè người này, nhưng nàng lại không dám đối đầu chính diện, chỉ có thể yên lặng nhịn, kết quả càng nhịn càng đói.
Mắt thấy Hoàng đế chậm chạp không tới, Thiếu Thương trộm sờ vào cái túi treo bên hông, a Trữ đã nhét hai miếng bánh ngọt ở bên trong, đang suy nghĩ tìm chỗ không ai nhìn thấy ăn miếng bánh ngọt này. Đường máu quá thấp nên trí tưởng tượng đều từ chối vào cương vị, Thiếu Thương vơ vét lý do lúc lâu chỉ có thể nói với cung nga sau lưng muốn đi thay quần áo. Cuộc sống áp bách, không nghĩ tới thế mà nàng phải đi vào trong cung phòng ăn vụng bánh ngọt, có thể thấy được đời người như kịch, vẫn CMN là vở kịch ngược thân đau khổ vì tình!
Thiếu Thương đi đến dưới hiên, một tay vịn cột trụ hành lang cầm giày đầu vểnh đi vào chân mình, lúc đang nhấc chân chuẩn bị đi nốt cái giày kia, Ngũ Công chúa buồn bực ngán ngẩm chợt nổi lên lòng đùa giỡn, cười nói khẽ với Vương Linh: “A Linh, ngươi xem ta xả giận cho ngươi.”
Sau đó nàng ta bước nhanh như gió, vào lúc Thiếu Thương sắp với đến cái giày thứ hai thì nhanh chân đá bay cái giày, sau đó dương dương đắc ý nói: “Trình tiểu nương tử, ngươi mồm mép nhanh nhẹn, bây giờ ngược lại để cho chúng ta nhìn xem bản lĩnh cái chân của ngươi đi.”
Trời mới mưa nhỏ một trận, lúc này phiến đá trên mặt đất ẩm ướt, Thiếu Thương chỉ một chân có giày, hoặc là giẫm lên chỗ đất ướt hoặc là một chân nhảy lò cò để lấy giày. Cung nga bốn phía thấy thấy Ngũ Công chúa như vậy đều đứng không nhúc nhích, ai cũng không dám nhặt giày cho Thiếu Thương.
Trong lòng Thiếu Thương bực bội, thật ra nàng cũng không ngại nhảy qua nhặt giày, nhưng loại cảm giác nhục nhã này quá đáng ghét. Nhưng nàng cũng không phải là đứa nhỏ, kiếp trước ngay cả miệng mấy bà tám nói linh tinh nàng đều nhịn xuống, huống chi con nhóc bitchy mắt treo trên đầu trán nổi mụn này! Chờ coi, một ngày nào đó nàng sẽ trả lại nỗi nhục này!
Thiếu Thương đang định nhịn xuống…
“Các ngươi đang làm cái gì?!” Một giọng nam tử nghiêm khắc nghiêm nghị bỗng nhiên xông vào.
Đám người vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy thanh niên cao gầy mang vầng sáng vàng tối bước nhanh đi tới, khí thế ép người. Ngũ Công chúa cùng Vương Linh đều lui một bước, Thiếu Thương bị dọa sợ ngã ngồi ở trên bậc thang dưới hiên.
Thanh niên kia đi tới gần, mọi người mới trông thấy khuôn mặt của hắn, đúng là Lăng Bất Nghi!
“Thập Nhất lang!” Vẻ kiêu căng trên mặt Ngũ Công chúa không còn sót lại chút gì, trong giọng nói lộ ra vui sướng.
Vương Linh tiến lên một bước, ngạc nhiên há miệng rồi lại ngậm lại, cố kỵ nhìn thoáng qua Ngũ Công chúa ở bên cạnh.
Lăng Bất Nghi không nhìn các nàng cái nào, trực tiếp đi về phía Thiếu Thương, trên đường thuận tay nhặt chiếc giày vểnh đầu kia lên.
Thiếu Thương bị dọa đến tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, trong lòng điên cuồng hô to ‘Không được qua đây, không được qua đây’, đáng tiếc không như mong muốn. Lăng Bất Nghi từng bước đến gần, mắt Ngũ Công chúa cùng Vương Linh càng trừng càng lớn, bao gồm một đám cung nga chung quanh đều bị dọa hai mặt nhìn nhau.
Đi đến trước mặt Thiếu Thương, Lăng Bất Nghi cúi người xuống túm lấy bàn chân của nữ hài, trước mắt bao người, da mặt Thiếu Thương có dày cũng không chịu nổi, vừa co bàn chân lại, vừa gượng cười hai tiếng hòa hoãn không khí: “… Lăng đại nhân không cần khách khí như vậy, tự ta đi được, tự ta đi được! Á…”
Ai ngờ Lăng Bất Nghi vừa để cái giày kia xuống dưới hiên, ngược lại đi túm lấy cái giày mà Thiếu Thương đã đi vào chân, nhanh chóng kéo một phát dời khỏi chân nàng. Thiếu Thương choáng váng, xung quanh đều hoa dung thất sắc, tròng mắt Ngũ Công chúa cùng Vương Linh đều sắp rơi ra ngoài luôn rồi.
Lăng Bất Nghi lập tức cởi giày ra, cánh tay khỏe mạnh hơi nghiêng sang bên cạnh một chút, túm lấy cánh tay Thiếu Thương một cái nhấc lên đi vào.
“Thập Nhất lang, ngươi dám coi ta như không khí!” Ngũ Công chúa rốt cục cũng lấy lại tinh thần, hô lên một tiếng bén nhọn.
Lăng Bất Nghi dừng bước, giống như lúc này mới trông thấy nàng ta, thản nhiên nói: “Hóa ra là điện hạ, ta đang muốn bẩm báo Hoàng hậu nương nương, lão phu nhân Việt gia dường như đã lành bệnh, Thế tử Tiểu Việt Hầu gần đây đang từ nguyên quán trở về, chắc là ít ngày nữa sẽ có thể thành hôn cùng Công chúa.”
Sắc mặt Ngũ Công chúa lập tức trắng bệch, bờ môi run rẩy: “Ngươi… Ngươi chỉ có những này nói với ta ư…”
Lăng Bất Nghi nghĩ nghĩ lại nói: “Còn có một câu, hôn kỳ sắp đến, mong Công chúa nhanh chóng dọn dẹp những thứ trong phủ kia…” Hắn dừng một chút, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ hiện lên vẻ trào phúng: “Những hiệp khách kia.”
Trên mặt Ngũ Công chúa lại hiện lên lúng túng ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Ai bảo ngươi tránh ta như rắn độc, ta chỉ tìm một số người tới chơi đùa…”
Lăng Bất Nghi không để ý tới nàng ta nữa, kéo Thiếu Thương tiếp tục nhanh chân đi vào trong điện.
Thiếu Thương cảm giác sau lưng đã bị bốn ánh mắt bắn thủng. Không sai, nàng muốn lấy lại danh dự từ chỗ Ngũ Công chúa, thế nhưng không nghĩ có thể nhanh như vậy, thù này còn chưa nóng đấy! Lúc này nàng nói chuyện cũng đã cà lăm: “… Lăng… Lăng… Lăng đại nhân, ngài đừng… Đừng…” Cho dù nàng có ngốc cũng biết việc này không ổn, bình thường hai người trò chuyện tâm sự không sao, việc này không được để người ta chú ý!
Lăng Bất Nghi cao to nên đi nhanh, chưa được hai bước đã đi vào tiền điện, đám người trong điện thấy là hắn đến, từ Thái tử trở xuống hoặc đứng dậy hoặc ghé mắt, nhao nhao mở miệng gọi “Tử Thịnh tới rồi!” “Tử Thịnh, hôm nay ngươi tới chậm, cần phải phạt ba cốc rượu!”
“Thập Nhất lang!” Tứ Công chúa cũng thẳng tắp đứng ở đó, không che giấu được vui mừng trong mắt.
Lúc Lăng Bất Nghi đi qua nàng ta thì dừng bước, khom người gật đầu: “Nghe nói hôn kỳ của Công chúa điện hạ cùng Thế tử Tuyên Hầu đã định, ta ở đây xin chúc mừng trước!”
Tứ Công chúa lập tức yên lặng, giống như bị một đao mất mạng chán nản trở lại chỗ ngồi.
Lăng Bất Nghi thuận tiện hành lễ với Dụ Xương Quận chúa đứng ở bên cạnh Tứ Công chúa, cung kính nói: “Quận chúa mạnh khỏe.”
“… Bất Nghi…” Vẻ mặt Dụ Xương Quận chúa nhã nhặn xinh đẹp ngơ ngẩn.
Chỉ vài lời, Lăng Bất Nghi kéo Thiếu Thương đi thẳng đến chỗ ngồi của Thái tử ở cao nhất. Thiếu Thương bị dọa đến cả người run run, nàng biết rõ lúc này tuyệt đối không thể thuận theo, dùng sức vung tay: “Lăng đại nhân, xin chú ý! Chỗ ngồi của ta ở bên kia…”
Đôi mắt Lăng Bất Nghi sáng như sao, nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi cảm thấy ta sẽ hại ngươi à?”
“…” Thiếu Thương sa vào đôi mắt mỹ lệ này, dùng sức lắc đầu.
Lăng Bất Nghi mỉm cười, kéo nàng đi thẳng đến chỗ ngồi dưới tay Thái tử, sau đó ép nàng ngồi với mình.
Thể xác và tinh thần Thiếu Thương đều đã chết lặng, những hoàng thân quốc thích kia vừa rồi nhìn đều chẳng muốn nhìn nàng một cái đều cùng nhau phóng ánh mắt tới dò xét, người che giấu tốt chỉ lộ chút kinh ngạc, người không che giấu được trực tiếp cứng họng, xì xào bàn tán.
“… Sao lại thế này? Tử Thịnh biết Trình tiểu nương tử này à?” Nhị phò mã nhỏ giọng hỏi Công chúa.
“Ta đã nói rồi lần trước nàng ấy đi thăm Tử Thịnh bị thương, ta đã cảm thấy có vấn đề…” Tứ Hoàng tử sáp đến bên tai Tam Hoàng tử.
“Huynh trưởng, việc này ngài có biết không?” Nhị hoàng tử bất mãn nhìn Thái tử.
Loại thời điểm này sao có thể thiếu Ngũ Hoàng tử biểu diễn, ánh mắt hắn ta dò xét nữ hài núp ở bên cạnh Lăng Bất Nghi, cười ác ý: “Tử Thịnh à, vị Trình tiểu nương tử này, cô cảm thấy không tệ, không bằng nạp nàng ấy vào phủ…”
“Ngũ điện hạ không cần suy nghĩ.” Lăng Bất Nghi lạnh lùng nhìn về phía Ngũ Hoàng tử: “Nàng đã có hôn ước rồi.”
“Hả?” Ngũ điện hạ kinh sợ nói: “Không phải hôm nay nàng ấy vừa từ hôn với Lâu thị à?”
“Đúng vậy.” Lăng Bất Nghi thản nhiên nói: “Cho nên, ta mới có thể cưới nàng.”
Lời này vừa nói ra, giống như nước lạnh hắt vào dầu nóng, thoáng chốc nổ tung cả tòa thiên điện, cả phòng đều là gương mặt không dám tin, đám người quá sợ hãi, Thái tử dẫn đầu đứng phắt dậy, thất thanh: “Ngươi nói cái gì?!”
“Cái này sao có thể?!” Tam Công chúa không giữ được khuôn mặt lạnh nhạt, lớn tiếng nói.
Dụ Xương Quận chúa mất hồn mất vía đứng đều đứng không yên, đám người bao gồm cả Lạc Tế Thông cũng kinh ngạc thật lâu không nói gì.
Thiếu Thương suýt nữa tức xốc hông, lần này nàng không lo được lễ phép chó má gì đó, dùng sức túm lấy tay áo Lăng Bất Nghi, nhỏ giọng cầu khẩn: “… Lăng… Lăng… Lăng đại nhân… Ngài tuyệt đối đừng kích động, tuyệt đối đừng vì ra mặt thay ta mà phá hủy chuyện cả đời của mình! Thật ra ta chẳng có chuyện gì, ngài giúp người làm niềm vui cũng vừa phải thôi!”
Tam Hoàng tử ở phía sau nghe thấy lời này, không nhịn được phì một tiếng.
Lăng Bất Nghi quay đầu lạnh lùng nhìn Tam Hoàng tử một chút, đang muốn chế giễu lại, chợt nghe ở bên cạnh truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập cùng một giọng nói uy nghiêm ngạc nhiên: “Tử Thịnh, chuyện này là thật ư?”
Đám người thấy là Hoàng đế tới, từng người vội vàng quỳ gối cúi rạp.
Hoàng đế hất mấy người sau lưng ra, mấy bước tiến lên vui mừng hỏi Lăng Bất Nghi: “Lời ngươi mới nói là thật à?”
Lăng Bất Nghi ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Bẩm bệ hạ, lời này là thật. Thần xin bệ hạ thay mặt trưởng bối, cầu hôn với Trình thị.”
Sắc mặt Hoàng đế hồng nhuận, vui mừng hớn hở, luôn miệng nói: “Cái đó là tất nhiên, cái đó là tất nhiên! Trẫm tất nhiên phải làm chủ cho ngươi chứ! Ha ha, ha ha…” Tính ông ấy vốn hướng nội, vậy mà lúc này lại cao giọng cười to, có thể thấy được thật sự là cực kỳ vui vẻ.
“Trình khanh, Trình khanh…” Hoàng đế quay về phía sau gọi: “Nhanh lên, đến đây!”
Trình Thủy ở phía sau ngây người như phỗng bị tiểu hoàng môn đẩy một cái, lảo đảo vội vàng đi ra phía trước.
Hoàng đế thân mật nắm cả cánh tay của hắn: “Tử Thịnh không đến mười tuổi đã nuôi dưỡng ở trước mặt trẫm, không khác con ruột trẫm. Hôm nay trẫm tạm thay phụ thân hắn cầu hôn với nhà khanh cho hắn, ý Trình khanh thế nào?!” Lời tuy là đang hỏi, nhưng giọng điệu của Hoàng đế tình cảm dạt dào như suối.
Tiêu phu nhân lo lắng nhìn, đang muốn tiến lên nói chuyện, lại bị mấy tên tiểu hoàng môn vô tình hay cố ý ngăn ở đằng sau, ngược lại lão đồng chí Vạn Tùng Bách thấy tình hình này, vội vàng nhào lên, túm lấy nghĩa đệ nhà mình dùng sức lay: “… Đây là việc hôn nhân tốt, việc hôn nhân tốt, hiền đệ còn lo lắng cái gì, mau đồng ý đi…”
Trình Thủy bị nghĩa huynh khỏe như trâu bò lay đến choáng đầu hoa mắt, liếc thấy ánh mắt sốt ruột của Hoàng đế, hắn bất tri bất giác nói: “Thần… Thần tất nhiên là cực kỳ nguyện ý… Việc hôn nhân tốt như vậy… !”
“Tốt!” Hoàng đế hét lớn một tiếng, tay áo lớn rộng vung lên cao như cánh dơi vờn mây, vừa lòng thỏa ý: “Hôn sự này đã định!”
Lăng Bất Nghi khom người dập đầu tạ ơn, lại hành lễ với Trình Thủy đang ngơ ngác, Trình Thủy bị hắn đoan chính hành lễ dọa cho tay chân luống cuống, không biết làm thế nào cho phải.
Thái tử hớn hở ra mặt, dẫn đầu chúc mừng Lăng Bất Nghi, sau đó là mấy vị Hoàng tử cùng Công chúa, Phò mã. ..
Trong cảnh ầm ĩ, rốt cục Tiêu phu nhân né được ra khỏi đám người, tiến đến bên người trượng phu: “Không phải chúng ta đã nói ít nhất phải chờ hai tháng à?”
“Ánh mắt bệ hạ cùng huynh trưởng Vạn gia sáng rực nhìn ta, sao ta dám không đồng ý?” Đầu Trình Thủy đã choáng váng.
Hoàng hậu cũng chậm rãi đi qua, tiến đến bên tai Hoàng đế: “Không phải bệ hạ đã nói ít nhất cũng phải nửa tháng nữa à?”
“Ánh mắt Tử Thịnh sáng rực nhìn trẫm, trẫm có thể nào không thành toàn?” Hoàng đế mừng rỡ đỏ mặt: “Nhiều năm như vậy, cuối cùng tiểu tử này cũng chịu thành thân, đợi thêm nửa tháng, coi chừng qua thôn này không có quán này đâu.”
“Cái này, làm sao có thể… Sao có thể…?” Thiếu Thương nằm rạp trên mặt đất lòng đầy đờ đẫn, thân thể cứng ngắc.
Lăng Bất Nghi chậm rãi đỡ nàng dậy, nàng trở tay túm tay áo hắn lại, nhỏ giọng sốt ruột nói: “Ngươi đừng… Lăng đại nhân, ngài có chuyện cứ từ từ nói, sao có thể một lời không hợp là muốn cưới vợ chứ? Ngài không muốn cưới vợ cũng không cần cưới, ai nói nhất định phải thành thân? Đây đều là quan niệm cũ rích rồi! Độc thân thật ra rất tốt, thanh tịnh lại sống lại, vui vẻ lại tự tại!”
“Nàng… Không muốn gả cho ta… ?” Ánh mắt Lăng Bất Nghi cô đơn buồn bã.
Thiếu Thương lập tức mềm lòng, giọng điệu cũng mềm nhũn: “Cũng… Cũng không phải… Chỉ là, việc này nên bàn bạc kỹ hơn mà.” Lộ ra là nàng không thể chịu đựng phòng không cỡ nào chứ, thật không cần liên tục chặt chẽ không có khe hở như thế mà!
“Ta… Sáng nay ta mới lui cưới mà!” Nàng thật sự rất trầm cảm.
“Sớm muộn có quan hệ gì.” Lăng Bất Nghi mỉm cười nói: “Phụ thân ngươi đã đồng ý cho chúng ta thành thân, ngươi thích hay không?”
Thiếu Thương nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của hắn, không tự chủ khẽ gật đầu; nhưng nàng lại cảm thấy trọng điểm chuyện này hình như không phải Trình phụ có đồng ý hay không.
Nhìn lại bốn phúa, Ngũ Công chúa cùng Vương Linh đứng ở cửa nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung thần muốn ăn thịt người; Tứ Công chúa cùng Dụ Xương Quận chúa thần sắc ai oán lảo đảo đổ vào trên chỗ ngồi, tâm tư của nữ nhân còn dễ đoán, đơn giản là nhìn được mà không ăn được thôi.
Nhưng những Hoàng tử, Phò mã, hoạn quan cung nga kia, các loại ánh mắt hoặc sáng hoặc tối đều đang đánh giá mình, ước lượng ý nghĩa của hôn sự này, trong lòng Thiếu Thương bỗng nhiên mờ mịt, giống như đã giẫm vào một vùng đất không biết, từ đây mọi việc đều không do chính mình nắm lấy.
Hết Quyển Hai.