Tinh hà xán lạn

Chương 56


Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 56:

Edit: Trúc
 
Thiếu Thương chỉ do dự ba phần tư giây rồi lập tức lấy lý do đi thay quần áo, vịn tay Liên Phòng mỉm cười rời khỏi thiên sảnh. So với tiểu tỳ nữ sắc mặt trắng bệch, ngay cả đầu ngón tay của Thiếu Thương cũng không rung chút nào.
Tiêu phu nhân nói người chân chính có thể cùng nhau trông coi không cần nhiều, một người là đủ. Câu nói này rất có đạo lý, Thiếu Thương không muốn vì sự bướng bỉnh của mình mà trên con đường tương lai mất đi một trợ lực cực mạnh. Tất nhiên nàng có thể tìm kiếm đủ loại lý do tuyệt vời để từ chối, thậm chí tìm Lâu Nghiêu cùng đi. Nhưng nhân vật lớn giỏi giang giống Lăng Bất Nghi, đạo ở chung tốt nhất là cố hết sức chân thành, mà không phải sử dụng một đống mánh khoé ‘Thông minh’.
Thiếu Thương vốn còn do dự làm sao đi tới, ai ngờ Lăng Bất Nghi đã cung cấp biện pháp đơn giản hữu hiệu, chỉ dùng hai cái áo choàng lụa mỏng bình thường che mặt hai chủ tớ lại, cứ như vậy đường hoàng đi đến là được. Hôm nay tiểu thư trong vườn đông đảo, đi ngang qua những người làm cũng sẽ không ai nghi ngờ. Đi chưa được mấy bước, hai chủ tớ đi vào một đường hẻm hoa cỏ vắng vẻ, chỉ thấy một công tử áo gấm cao gầy đặt hai tay sau lưng, lẳng lặng một mình đứng ở nơi đó. Hắn nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, lập tức quay người lại.
Trong lòng Thiếu Thương thở dài, trên mặt lại nở nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn, khom người thở dài: “Không biết Lăng đại nhân…”
Còn chưa nói xong, Lăng Bất Nghi đột nhiên nói: “Ngươi nghe thấy ta tìm ngươi nên tới, hay là đợi tỳ nữ ngươi thuật lại câu nói thứ ba của ta mới tới?”
Nụ cười của Thiếu Thương cứng đờ, lập tức nghiêm mặt nói: “Lăng đại nhân chẳng những có ân cứu mạng với tiểu nữ, còn nhiều lần giúp đỡ, nhiệt tình nhân hậu như vậy, tiểu nữ tất nhiên…”
“Ừm, vậy là ngươi nghe câu nói thứ ba mới tới.” Lăng Bất Nghi không nhanh không chậm nói.
Thiếu Thương: …
“Ngươi luôn mồm ân đức khó quên, nhưng lúc thực hiện thì thế nào?” Trên mặt Lăng Bất Nghi còn mang theo nụ cười nhưng giọng điệu đã rét run: “Có thể thấy được, nói lời nhẹ nhàng với ngươi hoàn toàn vô dụng, nhất định phải nghe được lời áp chế mới bằng lòng tới. Ngươi đối xử với ân nhân như vậy đấy.”
Trán Thiếu Thương mơ hồ nóng lên, vội la lên: “Không phải không phải! Ta cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, Lăng đại nhân, nếu như ngài có tướng mạo, số tuổi xấp xỉ với Vạn bá phụ của ta, ta sẽ lập tức chạy vội tới! Đại nhân dáng dấp đẹp mắt như vậy, lại đang tuổi xuân… À không phải, lại tuổi trẻ như vậy, ta… Ta nào dám tùy ý đụng đến! Ngươi không biết, vừa rồi ngươi đứng ở đối diện, nhóm tiểu thư trong sảnh đều điên theo. Nếu để cho người khác trông thấy ta cùng một chỗ với ngài, ta sợ không nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai mất!”
Lăng Bất Nghi nói: “Ừm, ngày thường ngươi đều có thể trông thấy mặt trời mọc sáng sớm à?”
Thiếu Thương lại một lần: …
“Trương Thiện nói mấy ngày đó sáng sớm ngươi dẫn người đội xe xuất phát, lúc đứng dậy đi ra sắc mặt còn khó nhìn hơn so với gặp mười ổ tặc phỉ. E là ngươi không thường dậy sớm nhỉ?” Trong mắt Lăng Bất Nghi đã mang theo ý cười.
Thiếu Thương có ý giải thích là bởi vì tàu xe mệt mỏi đường đi khó chịu, nhưng ngẫm lại đội xe Trình phủ xuất phát từ đô thành cũng hơn một tháng, lấy cớ này quá gượng ép, đành phải ngượng ngùng nói: “Trương Tướng quân nhìn rất trầm mặc kiệm lời…” Làm sao nói nhảm như thế chứ!
“Tiểu thư nhìn cũng rất là có ơn tất báo.” Lăng Bất Nghi thản nhiên nói.
Thiếu Thương vội đến trán đổ mồ hôi: “Ta dĩ nhiên có ơn tất báo! Ân cứu mạng ngày đó rõ rành rành trước mắt. Ta… Ta…” Dưới tình thế cấp bách, nàng lại lần nữa mở chế độ châm chọc: “Lăng đại nhân, hào kiệt chân chính người ta đều là thi ân không cần báo đáp!”
“Ta bảo ngươi lên núi đao xuống biển lửa à? Chẳng qua chỉ hạ mình gặp một lần đều không thể được, tương lai nếu như ta thật sự có khó xử, tới cửa xin giúp đỡ, sợ là ngay cả cửa nhà ngươi còn không thể nào vào được nhỉ?”
Lăng Bất Nghi có dung nhan vô song, ngôn ngữ lại sắc bén như đao kiếm, không hề nể mặt mũi.
Thiếu Thương chán nản, cuối cùng cũng gặp đối thủ miệng lưỡi, thua tâm phục khẩu phục. Nàng khom người thở dài, nói: “Lăng đại nhân, tiểu nữ sai, thật sai rồi! Ta hẳn nên vừa nghe ngài vẫy gọi, không nói hai lời vội chạy tới.” Đây thật là một màn vượt thời đại, từ mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cấp ba cho đến đại học, nàng đều chưa từng thành tâm thành ý nhận sai như thế.
“Nếu lại có lần sau thì sao?” Lăng Bất Nghi hỏi.

Thiếu Thương đưa tay lên trời, lớn tiếng nói: “Thì để người xấu nấu ta lên ăn luôn!” Chuyện này đối với nàng mà nói là lời thề độc đáng sợ nhất rồi.
Lăng Bất Nghi lẳng lặng nhìn nữ hài một lúc, trong nụ cười lại mang theo vẻ buồn bực: “Ngươi đi cùng với ta một lúc đi.”
Thiếu Thương lau chùi mồ hôi, vội vàng gật đầu, tiến lên đi theo.
Liên Phòng đi theo xa xa ở phía sau, vị Lăng đại nhân kia mặc dù đẹp mắt, nhưng lại cực kỳ dọa người. Dù có cười nói, cũng chứa sự nghiêm túc lạnh lùng. Tiểu thư nhà mình coi như có can đảm, chẳng những dám chống chế cãi lại, còn dám ngốc nghếch lập lời thề.
Đường hẻm hoa cỏ này rất yên tĩnh, quanh co thăm thẳm. Lăng Bất Nghi thân cao chân dài, lại cố ý chậm bước chân, để nữ hài có thể song hành cùng mình. Thiếu Thương đi ở bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ cảm thấy bả vai hắn rộng lớn, dáng lưng như lưng núi kéo dài, khuôn mặt thâm thúy tuấn mỹ. Hắn cứ như vậy không nói một lời chậm rãi đi tới, nhíu chặt lông mày, dáng vẻ như có tâm sự nặng nề, giống như bức tranh thần trầm mặc ở thời đại viễn cổ.
Dù tuổi tác hắn tương đương với Viên Thận, nhưng Thiếu Thương luôn cảm thấy hắn lớn tuổi hơn bọn họ. Nàng dám cãi vã cùng Viên Thận, nhưng xưa nay không dám lỗ mãng ở trước mặt Lăng Bất Nghi, có lẽ là bởi vì hắn là một nam nhân chân chính ‘Thành thục’ trên mặt ý nghĩa.
Có đi chậm nữa thì cũng đến lúc hết đường.
“Lăng đại nhân, hết đường rồi.” Thiếu Thương hơi sững sờ.
Hóa ra một đầu đường hẻm hoa cỏ này là ngõ cụt, rẽ ngang phía bên trái chính là cuối đường, nơi đây đặt một bàn đá nho nhỏ điêu khắc hình hổ nằm, cộng thêm hai cái đôn đá con.
Lăng Bất Nghi khẽ ừ: “Đúng vậy, đã cuối đường.” Hắn trầm mặc một lát, vén vạt áo ngồi vào ụ đá: “Ngươi ngồi với ta một lúc đi.”
Thiếu Thương cũng nhanh chóng ngồi vào bên trên đôn đá, nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi đây vắng vẻ, giống như đặt mình vào chỗ sâu trong biển hoa, hoa thơm thấm người, lạnh lẽo không ngờ.
Hai người không nói gì, chưa ngồi một lát, Lăng Bất Nghi chợt trầm giọng nói: “Có người đến.”
Thiếu Thương quá sợ hãi, hốt hoảng đứng dậy: “Cái này, phải làm sao bây giờ?! Làm sao bây giờ?” Chẳng lẽ là tới bắt gian?! Nhưng nơi này là ngõ cụt, có trốn đều không có chỗ trốn mà.
“Không cần sợ, ngươi cùng tỳ nữ trốn vào chỗ đó đi.” Lăng Bất Nghi chỉ một chỗ hẻo lánh ở tường hoa.
Thiếu Thương tập trung nhìn vào, thầm than chỗ tốt; sau đó lập tức lôi kéo Liên Phòng tay chân lạnh buốt, hóp eo chui vào.
Một lát sau, chỉ nghe bước chân vội vàng, Thiếu Thương xuyên qua cành lá dày đặc nhìn lại, chỉ thấy hai thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy tay cầm tay thở hồng hộc chạy vội tới, đúng là Vương Linh cùng Lâu Ly.
“Thập Nhất lang, thật là ngươi?!” Vương Linh mừng rỡ, vừa liên tục không ngừng chỉnh lại quần áo tóc tai: “Vừa rồi thị tỳ nhà a Ly nói trông thấy ngươi đi về phía này, ta còn không tin đấy.”
Lâu Ly chạy gương mặt đỏ bừng, tròng mắt nhìn chằm chằm Lăng Bất Nghi: “… Không phải nói là ngươi cùng hai nữ tử đi về phía này à? Các nàng đâu?”
Lăng Bất Nghi lạnh lùng nhìn các nàng một chút, mắt như kiếm sắc, Lâu Ly bị dọa sợ không dám nói lời nào.
Vương Linh lập tức kéo Lâu Ly một cái, ra hiệu cho nàng ta ngậm miệng, lại quay đầu cười nói: “Nhất định là thị tỳ nhìn lầm, Thập Nhất lang ở đây một mình cho thanh tĩnh mà.”
Lăng Bất Nghi nói: “Đã biết ta ở đây cho thanh tĩnh, hai vị cứ thế mà đi đi.”
Vương Linh cùng Lâu Ly hết sức khó xử, không biết nên nói cái gì. Cuối cùng Vương Linh phản ứng nhanh, cười nói: “Gần đây di mẫu(*) hay nhắc tới Thập Nhất lang ngươi, nói cũng lại hơn một năm, ngươi còn một thân một mình, để bà vô cùng nhớ nhung đó.”

(*) Di mẫu: Dì.
“Lời này là Hoàng hậu nói?” Lăng Bất Nghi lạnh lùng nói: “Nếu Hoàng hậu không nói lời này, Vương nương tử có biết tội chưa?”
Vương Linh choáng váng cả người, vội vàng nói: “Không không không! Thường ngày ta phụng bồi ở trong cung, dù ngoài miệng di mẫu không nói, nhưng ta biết trong nội tâm bà có ý như vậy! Di mẫu cùng bệ hạ đều ngóng trông Thập Nhất lang cưới vợ đó!” Dù sao di mẫu nhà mình sẽ không đẩy chất nữ đi lĩnh tội chứ?
“Cưới ai? Vương nương tử à?” Lăng Bất Nghi không nhúc nhích hỏi.
Vương Linh lập tức mặt đỏ tía tai, nàng ta tất nhiên là có ý này, nhưng lại ngại ngùng không dám nói ra miệng, ai ngờ Lâu Ly ở bên vội vàng nói: “Cái đó có gì không thể? A Linh tỷ tỷ tài mạo hơn người…”
“Ta thích xinh đẹp.” Lăng Bất Nghi bỗng nhiên ngắt lời nàng ta.
Vương Linh đờ ra, Lâu Ly nhanh miệng nói: “Chẳng lẽ khuôn mặt a Linh tỷ tỷ không đẹp à?”
Lời này hỏi ra, Thiếu Thương ở sau tường hoa thiếu chút cười đến rút gân. Đây quả nhiên là anh em cùng nhà, đần độn giống như Lâu Nghiêu.
Quả nhiên Lăng Bất Nghi trực tiếp hỏi Vương Linh: “Ngươi tự cho là mình cực kỳ xinh đẹp à?”
Vương Linh lập tức lạnh lẽo cả người, cảm giác cực kỳ nhục nhã. Tất nhiên nàng ta cho là dáng dấp mình không kém, nhưng cũng không chịu được bị vặn hỏi như vậy.
Lâu Ly tự biết mình nói lỡ, lại không chịu thua: “Thập Nhất lang nói vậy sai rồi, cưới vợ cưới hiền…”
Lăng Bất Nghi không để ý tới tiểu cô nương này, lần nữa trực tiếp hỏi Vương Linh: “Ngươi tự cho là mình cực kỳ hiền thục à?”
Vương Linh không thể chịu nổi nữa, xấu hổ không chịu nổi, mặt đầy nước mắt dậm chân chạy đi, Lâu Ly giận dữ trừng Lăng Bất Nghi một chút, cũng chạy theo.
Đợi các nàng chạy xa, Lăng Bất Nghi mới nói: “Ra đi, đừng nhịn.”
Liên Phòng bước ra đầu tiên, vịn tiểu thư nhà mình cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt, trên mặt còn để lại vết do dùng tay che miệng. Thiếu Thương vốn cũng không phải là người tốt lành gì, Vương Linh cũng không hợp với nàng, cho nên nàng cũng không có chút thương tiếc nào. Hôm đó sau khi Lâu Ly có ý nhục nhã nàng, dù Lâu Nghiêu đã từng quở trách đường muội, nhưng Thiếu Thương cảm thấy lúc này mới coi là chân chính hả giận!
Qua lúc lâu, Thiếu Thương cười đủ rồi, mới bình phục lại cảm xúc, đoan chính ngồi vào bên cạnh bàn đá.
“Nói cho ta một chút về chuyện ngày bé của ngươi đi.” Lăng Bất Nghi ôn hòa nói.
Thiếu Thương lập tức lạnh mặt, nàng không thích nhất là nhớ lại tuổi thơ: “Khi còn bé, ta không được may mắn cho lắm, còn lại không có gì có thể nói.”
Lăng Bất Nghi lẳng lặng nhìn lạnh lùng sắc nhọn trong mắt nữ hài, khóe miệng hơi cong lên: “Thật trùng hợp, khi còn bé ta cũng không được may mắn cho lắm, cũng không có gì có thể nói.”
“Vậy không bằng nói về chuyện lý thú lúc Lăng đại nhân học văn võ đi.” Thiếu Thương tìm chủ đề.

Lăng Bất Nghi nói: “Tập văn tập võ đều khổ vô cùng, quyết tâm học, quyết tâm luyện, có chuyện gì vui mà nói.”
Thiếu Thương yên lặng nói: Thật trùng hợp, nàng cũng cảm thấy đọc sách khổ vô cùng, không có chút thú vị nào.
Hai người lại yên lặng ngồi một lúc, lâu đến Liên Phòng ở bên sắp khóc, loại yên lặng này thật là dọa người mà!
“Tương lai ngươi dự định làm gì?” Lăng Bất Nghi hỏi: “Ta nói trừ lấy chồng.”
Mắt Thiếu Thương sáng rực lên, nàng có rất nhiều kế hoạch: “Ta muốn tụ tập rất nhiều thầy thuốc, kết hợp y thuật cùng kiến thức của mọi người lại thành sách, cố gắng để tạo phúc cho đời. Ta còn muốn cải tạo những nông cụ cồng kềnh kia, chẳng những có thể tiết kiệm sức người mà còn có thể sản xuất ra nhiều lương thực hơn. Ngài không biết đâu, chỉ dùng sức người cày ruộng thật sự là quá khổ, rất nhiều nông dân trẻ măng đã toàn thân đầy bệnh, người còn chưa già đã còng cả lưng. Còn nữa, còn nữa, ta còn muốn xây một công trường, không cần quá lớn, ta vẽ chút đồ vật thú vị, muốn nhìn một chút xem có thể chế tạo ra không…”
Nàng dừng lại không nói, bởi vì Lăng Bất Nghi đang nhìn nàng không hề chớp mắt. Thiếu Thương ngượng ngùng nói: “Tiểu nữ quá cuồng vọng, để đại nhân chê cười rồi.”
Lăng Bất Nghi lắc đầu, tuấn tú như núi ngọc: “Ngươi cứ nói đi.”
Thiếu Thương phát hiện vừa rồi mình quá hí hửng mà không giữ được thái độ đúng mực, vội vàng trở về vẻ đứng đắn, nói: “Còn có giúp chồng dạy con, hiếu thuận với trưởng bối.”
Lăng Bất Nghi lạnh mặt, tay phải trắng nõn nhẹ vỗ lên bàn đá: “Dung tục!”
Thiếu Thương châm chọc nói: “Vừa rồi ngươi còn dọa tỳ nữ ta nói muốn cưới ta đấy! Bây giờ lại cảm thấy ta dung tục à?”
Lăng Bất Nghi nghiêm túc nói: “Gả cho ta thì không dung tục, gả cho người khác đều rất dung tục.”
Thiếu Thương che tay áo ha ha nở nụ cười, mặt mày cong cong, càng thêm giống em bé ngọc vui vẻ.
Lăng Bất Nghi nhíu mày, cười hỏi: “Làm sao ngươi biết là ta dọa, nhỡ đâu ta thật có ý này thì sao?”
Thiếu Thương bất đắc dĩ thở dài, nói: “Lăng đại nhân, cho dù ngài bận rộn đến đâu, trước ngày hôm nay làm gì không có cơ hội nhắc tới việc kết hôn với bệ hạ chứ? Đã không nhắc tới tất nhiên là ngài vô ý, ngài cũng không cần trêu ghẹo tiểu nữ nữa.”
“… Ngươi nói rất đúng.” Thần sắc Lăng Bất Nghi phai nhạt, hắn bỗng nhiên nói: “Có lẽ ta chỉ thích trộm hương trộm ngọc đấy.”
Thiếu Thương nháy mắt mấy cái: “Vậy… Vậy bệ hạ có lẽ sẽ vui mừng lắm.” Tốt nhất trộm hương trộm ngọc trộm luôn ra thành quả.
Lăng Bất Nghi sững sờ hiếm thấy, sau khi suy nghĩ cẩn thận cao giọng cười to, qua một lát, hắn mới cười nói: “Ngươi còn dám nói bệ hạ, ta còn chưa tính sổ với ngươi đấy. Ngươi tự đi đính hôn, lại hại ta bị bệ hạ quở trách một trận, cái gì mà ‘Con trai nhà người ta bớt lo bao nhiêu, đến tuổi tự mình tìm được tiểu thư âu yếm, ai giống như ngươi đầu óc chậm chạp’, còn trách ta bất hiếu!”
Thiếu Thương tưởng tượng cảnh kia, không hiểu có loại cảm giác xả giận, hé miệng mà cười.
Lăng Bất Nghi nhìn nàng cười thoải mái, gằn từng chữ: “Thiếu Thương! Ngươi là nữ tử nhiệt tình nhất anh dũng nhất với cuộc sống mà ta đã gặp. Cho dù phía trước có gian nan trở ngại gì, ngươi cũng nên vượt mọi chông gai đi qua.”
Hắn thấy mặt mũi nữ hài viết đầy không tin, lại nói: “Từ nhỏ ta lớn lên ở cung đình, gặp không ít nữ tử, cũng rất nhiệt tình rất anh dũng, nhưng mà các nàng là nhiệt tình với danh lợi, anh dũng với quyền thế. Không giống ngươi, lại nghĩ những thứ này…” Cuộc đời hắn ghét nhất người bộp chộp mưu lợi, nhưng tai nghe mắt thấy nữ hài trước mắt tích cực tính toán các loại, hắn lại không ghét.
Thiếu Thương hơi nghi hoặc một chút, đây là đang khen nàng à? Nàng cười khan một tiếng, nói: “Trong cung cũng có người không màng danh lợi mà.”
Lăng Bất Nghi cười nhạt một tiếng: “Trừ khi không đi được, người chân chính không màng danh lợi, đợi ở cung đình làm cái gì?”
Thiếu Thương nghe không hiểu lời này, nhỏ giọng nói: “Danh lợi ai mà không thích, chẳng qua trời sinh tính ta không làm cho người ta thích, có vài con đường đã định trước là đi không được.”
Lăng Bất Nghi mỉm cười nói: “Ai nói? Ngươi được rất nhiều người thích.”
Thiếu Thương lắc đầu: “Không, nếu người khác biết tính tình thật của ta thì không có mấy người sẽ thích ta.” Dù sao nàng nói bất kỳ lời nói dối nào đều sẽ bị hắn vạch trần, còn không bằng nói thật ra.

Lăng Bất Nghi mỉm cười chậm rãi nhìn chăm chú, ánh mắt vững vàng nhìn nữ hài, thất vọng mất mát: “Vừa hay, nếu như người khác thật sự biết ta, sợ cũng không có mấy người sẽ thích ta.”
“Lăng đại nhân nói đùa, lời này nên hỏi các nữ tử ở đô thành một chút, các nàng tuyệt đối sẽ không đồng ý!” Thiếu Thương vỗ tay cười nói.
Lăng Bất Nghi lại chân thành nói: “Là thật. Cho dù là ngươi, nếu như tương lai biết ta nhiều hơn một chút, chỉ sợ cũng ghét cay ghét đắng ta.”
Thiếu Thương ngây dại.
Cuối cùng nàng cũng đã hiểu ra vì sao nam tử tốt đẹp như vậy lại luôn làm nàng cảm thấy cực kỳ khó giải quyết, bởi vì nàng không hiểu người này.
Nàng hiểu Trình phụ, hiểu Viên Thận, Lâu Nghiêu càng là một quyển sách đã mở, nhưng cho tới bây giờ nàng không thể nhìn rõ Lăng Bất Nghi.
Đã nói đến mức này, Thiếu Thương quyết định không nên lãng phí cơ hội, nàng hắng giọng một cái, đứng dậy nghiêm mặt nói: “Lăng đại nhân, tiểu nữ có một lời, hôm nay muốn nói với đại nhân. Lọt vào mắt xanh của đại nhân, tiểu nữ cảm kích vô cùng, nhưng ta… Ta…”
Lời kịch tiếp đó có chút xấu hổ, nhưng vì tránh hiềm nghi về sau, nàng cắn răng một cái, nói ra: “Nhưng ta là một nữ tử trung trinh, đại nhân ngàn tốt vạn tốt, nhưng tiểu nữ đã định cùng con trai Lâu thị, tất nhiên phải trung trinh không hai lòng, tuyệt không có ý… Ngươi đừng cười! Ngươi… Ngươi…”
Đoạn lời kịch cực kỳ chính trực này kết thúc trong cảnh Lăng Bất Nghi đổ vào trên bàn đá nhẹ nhàng cười.
Thiếu Thương giận dữ: “Lăng đại nhân ngươi… Ngươi… Ngươi không khỏi quá xem thường người ta!”
Lăng Bất Nghi chống người lên, còn mang sự run rẩy sau khi cười: “Ta biết, ngươi là một nữ tử trung trinh, nói tiếp đi!”
Thiếu Thương bị tức giận ngồi xoay lưng lại bàn đá, không chịu nói tiếp.
“Ngươi không cần phải sợ.” Lăng Bất Nghi ngưng cười, hắn biết trong lòng cô bé này suy nghĩ gì, dịu dàng nói: “Đây thật sự là lần cuối cùng ta và ngươi đơn độc gặp mặt.”
Thiếu Thương vội vàng xoay người: “Ngài lại phải ra ngoài à? Lần này đi nơi nào chém giết, quan trọng à?”
“Không phải việc này. Ngươi phải lập gia đình, về sau cũng nên tránh hiềm nghi.”
Hả?! Thiếu Thương thầm nghĩ, hóa ra ngài biết phải tránh hiềm nghi à?
Lăng Bất Nghi nhìn nữ hài, vẻ mặt dịu dàng: “Không phải ngươi vẫn muốn đi ra bên ngoài cùng A Nghiêu à? Không cần vội vàng, ta nghĩ cách cho ngươi, tìm chỗ thích hợp, đừng có rời khỏi trói buộc trong nhà mà nơi rừng thiêng nước độc gì đó đều chịu đi, ngươi không chịu nổi.”
Thiếu Thương cúi đầu, trong lòng không nói ra được tư vị gì. Lại nghĩ, hóa ra hắn đã biết tất cả.
Lăng Bất Nghi đứng lên, chắp tay nhìn cây cỏ tươi tốt bốn phía, nói: “Vừa rồi ta ở đối diện các ngươi, mơ hồ nghe thấy vài tiếng sáo, nghĩ kĩ lại, ta chưa hề được nghe ngươi thổi sáo tử tế. Tất cả mọi người nói ngươi thổi rất hay.”
Giọng điệu hắn bình tĩnh, Thiếu Thương lại đột nhiên cảm thấy khổ sở, vội nói: “Lăng đại nhân muốn nghe, ta thổi cho ngươi nghe.”
Lăng Bất Nghi dường như rất vui, lập tức lại lắc đầu nói: “Quên đi, vẫn đừng nên nghe. Nếu nghe qua một lần còn muốn nghe nữa, cũng thật phiền phức. Được rồi! Lời cũng đã nói, ngươi trở về đi, ta muốn ngồi thêm một lát.”
Thiếu Thương mở miệng lại dừng, trên thực tế, nàng cũng không biết nên nói cái gì, bèn cung kính đứng dậy hành lễ, sau đó dẫn Liên Phòng rời đi, nàng đi vài bước lại quay đầu nhìn lại, Lăng Bất Nghi đang nghiêng mặt ngắm cây hoa, xuất thần không biết suy nghĩ gì.
Cánh hoa tung bay theo gió đầy xuân sắc, có màu hồng, có màu trắng, còn có màu đỏ son đậm, rơi vào trên bàn đá, trên quần áo, còn có trên mái tóc đen dài như mực của hắn, cách cánh hoa cùng gió nhẹ dịu dàng, nam tử tuấn mỹ trước mắt dường như chưa từng tồn tại.
Nhìn qua một chút, Thiếu Thương xoay người bước đi, cũng không quay đầu lại nữa.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.