Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 47:
Edit: Trúc
Giữa lúc Thiếu Thương coi là tình cảnh này đã lúng túng khó xử không thể hơn được nữa thì vị hôn phu thân ái của nàng dắt ngựa kéo tiểu xe diêu hì hà hì hục từ phía sau chạy tới. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, không đợi nói chuyện cùng vị hôn thê, hai mắt đã sáng như ngọn đuốc, cao giọng hô lớn: “Tử Thịnh huynh, huynh trưởng, Lăng huynh trưởng… Huynh cũng ở đây à?…”
Thiếu Thương nheo mắt lại, dáng vẻ này của Lâu Nghiêu nhìn quá quen mắt, đúng là dáng vẻ chị gái blog cùng phòng lúc nhìn thấy nam thần lớp bên cạnh!
Giọng nói thiếu niên to rõ, một lần hô này phương viên hai dặm quanh đó đều nghe thấy được, Lăng Bất Nghi không thể tiếp tục ‘Trầm mê vào ván cờ’, cuối cùng hắn xoay người lại, mỉm cười nói: “A Nghiêu, ngươi đã đến.”
Lâu Nghiêu vội vàng dắt Thiếu Thương đi về phía trước, vẻ mừng rỡ lộ rõ trên mặt: “Huynh trưởng, chắc huynh còn chưa biết nhỉ? Ta đính hôn rồi đó, ầy, chính là nàng, nàng là đệ phụ tương lai của huynh đó…”
Thiếu Thương nửa người cứng ngắc như vừa thoát khỏi mô hình thạch cao. Quả thật, nàng vẫn không rõ tại sao mình lại biến thành tượng thạch cao.
Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng ‘Két két’ giòn vang của dụng cụ gỗ, đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khay nhỏ vuông bằng gỗ mà Lương Khâu Phi bưng trên tay không hiểu sao vỡ ra một góc. May mắn thị vệ thiếu niên nhanh tay, vội vàng đỡ lấy bát gỗ sơn đỏ trên khay, lúc này mới không làm đổ chén thuốc ra ngoài.
Mặt Lăng Bất Nghi không đổi sắc, hòa nhã nói: “Ngươi không biết làm những việc này, về sau vẫn để đồng nhi tới làm.”
Lương Khâu Phi lắc người một cái vội vàng bưng chén thuốc chạy vào trong đình, hầu hạ Lăng Bất Nghi uống thuốc. Viên Thận lại nhíu mày, nhìn về phía thị vệ thiếu niên đi như bay, lại nhìn Lăng Bất Nghi ở bên cạnh, giữa đầu lông mày hơi lộ ra nghi hoặc.
Nhưng Thiếu Thương nghe được giọng điệu Lăng Bất Nghi vẫn ôn hòa như trước thì lập tức yên lòng, chắp tay cười nói: “Lăng đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ? Tháng trước từng nghe nói vết thương cũ của đại nhân tái phát, trên dưới Trình gia rất lo lắng đó. Hôm nay gặp lại thấy đại nhân vẫn oai hùng như trước, sau khi trở về ta cũng sẽ nói với thúc phụ thúc mẫu, để bọn họ yên tâm.”
Sau đó lại quay đầu nói với Lâu Nghiêu: “Chắc chàng vẫn chưa biết nhỉ, lúc trước ta cùng thúc mẫu đang trên đường đi Hoạt huyện từng bị tặc phỉ tập kích quấy rối, suýt nữa rơi vào tay giặc, nếu không phải Lăng đại nhân trượng nghĩa cứu giúp thì chàng sẽ không gặp ta nữa rồi!”
Trong lòng Lâu Nghiêu càng thêm kính nể, luôn miệng nói cảm ơn.
Hắn yêu võ từ nhỏ, nhưng cả nhà Lâu thị đều là văn sĩ, không ủng hộ hắn tập võ, cũng không có người nào dẫn dắt hắn đi kết giao với hào kiệt đương thời. Nhưng năm Lâu Nghiêu mười hai tuổi, đại đường huynh ở bên ngoài du học gặp nạn được Lăng Bất Nghi cứu, cả nhà Lâu thị vô cùng cảm kích, liên tục gửi lời cảm ơn, Lâu Nghiêu thuận thế làm quen vị thiếu niên anh hào nổi tiếng khắp đô thành này, ừm, còn có tiểu đường muội Lâu Ly.
Lăng Bất Nghi tuổi còn nhỏ đã có chức tước, ngày thường bận bịu thấy đầu không thấy đuôi, Lâu Nghiêu cũng không có nhiều cơ hội học hỏi, nhưng phàm là có thể gặp, Lăng Bất Nghi đều nguyện ý chỉ điểm.
Lâu Nghiêu đầy cảm kích, ôm quyền nói: “Huynh trưởng mấy lần có ân với nhà ta, thật không biết nên cảm tạ thế nào mới được.”
Thiếu Thương nghe xong vị hôn phu đơn giản kể lại, cũng cực kỳ hợp tình hợp lý nói theo: “Đúng đó, huynh trưởng nhân nghĩa chính trực, uy danh nổi bật, quả thật là rường cột nước nhà.”
Lời này vừa nói ra, chỉ nghe ‘Cạch’ một tiếng, chén thuốc không trong tay Lương Khâu Phi cũng rách ra, lần này không đợi Lăng Bất Nghi mở miệng, hắn ta đã luôn mồm tự trách: “Là thuộc hạ vô ý! Ta xuống dưới ngay, xuống dưới ngay!” Sau đó lui xuống như chạy trốn.
Lăng Bất Nghi cụp lông mi thật dài, trầm ngâm không nói, tay trái lặp đi lặp lại vê quân cờ đen trên đầu ngón tay.
Mặt Viên Thận đen như đáy nồi, lạnh lùng nói: “Trình nương tử vẫn nên thành thân rồi hãy theo Lâu công tử xưng hô cũng không muộn.”
Lâu Nghiêu có chút sững sờ, không biết nên ứng đối ra sao. Trong lòng Thiếu Thương giận dữ, chẳng lẽ con hàng họ Viên này đang châm chọc nàng vịn Lâu gia nịnh bợ quyền quý? Nàng dùng sức trừng hắn, trên mặt viết rõ rành rành ‘Mắc mớ gì tới ngươi’!
Viên Thận hừ lạnh quay mặt đi.
Lúc này, Hoàng Phủ Nghi đã uống thuốc xong ở bếp lò đình bên cạnh. Ông ta chậm rãi đi tới, cười nói: “Được rồi, đầu xuân khí lạnh không giảm, chúng ta vẫn đi biệt viện nói chuyện đi.”
Hiện tại Thiếu Thương sao còn nguyện ý đi, lạnh mặt nói: “Hôm nay sắc trời không còn sớm, biệt viện chúng ta không đi đâu. Đợi ngày sau có duyên sẽ cùng Hoàng Phủ đại phu ôn chuyện thật tốt.”
Hoàng Phủ Nghi nhíu mày, đang muốn khuyên nhủ, ai ngờ trời chợt đổi u ám, vài giọt nước mưa lác đác rơi xuống, trong đó một giọt mưa lớn còn thẳng tắp nện vào trán Thiếu Thương. Nữ hài đơ mặt ra ngơ ngác ‘Ôi’ một tiếng.
Viên Thận đang khó chịu, thấy cảnh này không khỏi phì cười.
Thiếu Thương lườm hắn một cái, càng thêm quyết ý sớm rời đi, trực tiếp bò lên trên xe diêu. Vừa rút bao tay da từ túi bên hông ra đeo vào, vừa giục Lâu Nghiêu mau lên ngựa.
Hoàng Phủ Nghi lại nhìn chằm chằm tay Thiếu Thương, ánh mắt bất thiện: “Đây là Thuấn Hoa làm cho ngươi à? Có phải nàng lại bị đứt tay rồi không?”
Thiếu Thương cúi đầu nhìn lại. Đây là một đôi bao tay nhung da dê mềm mại mỏng nhẹ, Tang Thị để phòng nàng lái xe cả ngày làm chai tay, vừa chế tạo gấp cho nàng mấy ngày trước đây. Thiếu Thương càng thêm không vui, gọn gàng dứt khoát nói: “Đại phu ngài suy nghĩ nhiều rồi. Bị đứt ngón tay chính là thúc phụ ta, bởi vì thúc mẫu chỉ vẽ kiểu dáng ra thôi, khâu dây da, chà xát da, mài thành hình đều là thúc phụ làm!”
Viên Thận thấy lão sư bị nói dỗi, không kìm được mở miệng giúp đỡ: “Trình nương tử đã có ý rũ sạch như vậy, không bằng trả lại xe diêu phu tử tặng, đó mới thật là gọn gàng!”
“Ngươi…!” Thiếu Thương chán nản. Người đọc sách đúng là độc miệng, thật sự là ngôn ngữ như roi. Nếu nàng thật sự trả xe diêu, chẳng lẽ phải đội mưa về huyện thành à? Nàng cũng không muốn lại bệnh lần nữa đâu.
Lâu Nghiêu không rõ nội tình cụ thể, chỉ biết là vị hôn thê đại diện cho Trình gia cùng Viên Thận đại diện cho lão sư đang cãi nhau. Nhưng hắn ăn nói vụng về không biết ồn ào nên dùng hành động thực tế là làm theo quyết định của hôn thê, gọi gia đinh mặc cho mình áo tơi mũ rộng vành, chuẩn bị xuất phát.
“Ta không trả xe, cũng không đi biệt viện. Viên công tử làm gì nào?” Thiếu Thương lại giở trò trêu chọc.
“Vậy cũng đừng nói tuyệt tình như thế, đừng phủi sạch sẽ như vậy. Gả cho người ta thôi, làm như chuyện cũ tiền đồ đều thành thoảng qua như mây khói, ra cái vẻ cả đời không qua lại với nhau nữa!” Viên Thận đứng thẳng tắp, vẻ mặt cố gắng bình tĩnh, cũng không biết mình đang chỉ trích ai.
“Ta cứ thích nói tuyệt tình thế ấy, ta cứ muốn rũ sạch đấy, ngươi có thể làm gì ta?!” Thiếu Thương ngồi ở bên trong kiệu xe, tức đến tay run run.
“Chẳng sao cả! Chỉ nhìn dáng vẻ cố làm ra vẻ của ngươi làm người ta tức giận thôi!” Viên Thận nói chậm rãi, trong lòng lại thật sự tức giận. Giả vờ nho nhã lễ độ gì chứ, giả cười khách sáo gì chứ? Trình Thiếu Thương nàng rõ ràng là vừa chua ngoa lại vừa ngang ngược, một lời không hợp giơ nắm đấm lên đánh. Cay nghiệt ngang ngược thích đánh nhau có gì không tốt? Hắn cảm thấy rất tốt, vì muốn gả vào Lâu gia mới cố gắng giả vờ làm cái dạng này à?!
“Ta giả bộ hay không giả bộ liên quan gì đến ngươi!”
“Vậy ta có tức giận hay không liên quan gì đến ngươi!”
…
Lúc này đồng nhi đã chống ô vải dầu to lớn lên, Hoàng Phủ Nghi đứng dưới dù không ngừng lắc đầu. Ái đồ thường ngày trước ngự tiền cư xử thỏa đáng, trên điện luận chính sự ôn hòa nhã nhặn, lúc này đang đội mưa cãi nhau cùng tiểu nữ hài phía trước, còn càng ầm ĩ càng lệch chủ đề, càng ầm ĩ càng nghe không nổi.
Hoàng Phủ Nghi đang muốn cân nhắc câu từ tiếp tục khuyên nữ hài đi biệt viện, chợt thấy nghiêng bên trong có một cỗ xe an(*) màu đen đúc sắt tinh nhìn quen mắt đang lái tới, ông ta không khỏi sững sờ.
(*) Xe an:
Lúc này, Lăng Bất Nghi ở trong đình đã để cờ xuống, đứng dậy đi về phía đám người, hắn nói: “A Nghiêu! Các ngươi vẫn cùng nhau đi biệt viện đi.” Cũng không thấy hắn nói to thế nào nhưng câu nói này lại rõ ràng truyền vào trong tai mọi người ngoài đình.
Nam thần lên tiếng, Lâu Nghiêu lập tức dừng mặc áo tơi đội mũ, khó xử quay sang nhìn vị hôn thê.
Chiếc xe an đen nhánh kia chậm rãi chạy đến bên cạnh xa diêu nhỏ màu đỏ, Lương Khâu Khởi đã lâu không gặp ngồi ở vị trí lái xe chính, còn có hai người mặc trang phục võ tỳ đeo kiếm treo dao găm nhanh chân đi theo hai bên xe an.
Lăng Bất Nghi thần sắc ôn hòa, vừa đi vừa nói: “Cái xe diêu này tuy có đóng ô, nhưng mưa tạt gió thổi cũng không thể ngăn cản bao nhiêu. Nghe nói Trình nương tử mới lành bệnh không lâu, nếu lại bị bệnh thì thật đáng tiếc. Tức giận với người bên ngoài thì cũng thôi đi, ngàn vạn lần đừng có tự mình tức giận.”
Thiếu Thương nghe lời này, tạm dừng đấu miệng lưỡi với Viên Thận, vừa muốn đồng ý lại không muốn bị con hàng Viên Thận này cười nhạo.
Lâu Nghiêu vội vàng nói giúp vào: “Thiếu Thương! Huynh trưởng nói có lý đó!”
Hoàng Phủ Nghi thấy nữ hài có chút dao động, sợ ái đồ khéo quá hóa vụng, vội vàng kéo người sang một bên, Viên Thận bị tức giận không chịu nói gì.
Lăng Bất Nghi thân cao chân dài, không tới mấy bước đã đi tới bên cạnh xe diêu, tự mình mở ra một bên cửa sau xe an màu đen, ngẩng đầu cười khẽ với nữ hài trong kiệu xe. Lúc này đã đến tháng ba đầu mùa xuân, lại gặp nước mưa thưa thớt, nước mưa mông lung bám vào trên áo bào màu trắng của hắn, tựa như lụa mỏng lồng trong sương mù, được xe an đen như mực phía sau hắn phản chiếu, không khỏi có mấy phần khó dò, tựa như cảnh núi đồi phương bắc to lớn hùng vĩ.
Đầu tiên Thiếu Thương thầm tán thưởng vẻ đẹp của Lăng đại nhân ở trong lòng, sau đó tức giận lườm Viên Thận bên cạnh một chút, cuối cùng chắp tay nói: “Như vậy, Thiếu Thương nghe lời huynh… Á…”
Ba chữ ‘Trưởng phân phó’ còn chưa nói ra, Lăng Bất Nghi đã quay sang phía sau khẽ gật đầu một cái, cái hai võ tỳ kia cùng nhau nhanh chóng đỡ Thiếu Thương xuống dưới nhét vào chỗ ngồi xe an. Thiếu Thương ghé vào cửa xe, muốn nói một tiếng với vị hôn phu: “A Nghiêu, không bằng chàng cũng…” Vẫn không thể nói hết lời, hai cánh cửa xe thật dày lập tức bị đóng lại! Sau đó trong toa xe bỗng nhiên tối xuống.
Thiếu Thương không còn gì để nói. Lăng đại nhân thật là người rất tốt, nàng thật sự không có tí tẹo ý kiến gì, chẳng qua có thể hơi kìm lại dục vọng khống chế không?
Chiếc xe an này có lẽ là để chính Lăng Bất Nghi dùng. Phía trong cao lớn rộng rãi, thân hình Thiếu Thương nhỏ nhắn xinh xắn, thế mà có thể đứng thẳng người bên trong xe. Trang hoàng đơn giản cứng rắn, trên vách xe gỗ sơn hai bên treo một chiếc đèn da dê mỡ bò, chiếu lên thảm nhung hồ ly đen sáng bóng, ở trong là một tủ nhỏ nối với một cái bàn trà bốn chân. Ngoài ra, không có chậu than, không có sữa ấm, nệm ấm, càng không có mùi thơm hoa cỏ.
Bên trong có một mùi dầu trơn bôi dây cùng cùng mùi máu tanh mơ hồ quanh quẩn như có như không, lại mang theo hơi thở của nam tử trưởng thành, nhưng mà tất cả những thứ này đều làm Thiếu Thương cảm thấy không yên tâm như đang đặt mình vào sào huyệt yêu thú.
Lúc này nàng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng Lăng Bất Nghi nhu hòa nhưng không cho phép cãi lại: “… A Nghiêu, chờ đến lúc mưa tạnh, sợ là các ngươi cũng không kịp về trước lúc đóng cửa thành, không bằng sáng sớm ngày mai lên đường. Ta sẽ sai người về huyện thành báo tin, các ngươi không cần phải sốt ruột… Mưa dường như càng lớn hơn, chúng ta nhanh nhanh cưỡi ngựa về biệt viện.”
Lâu Nghiêu còn có thể nói gì đây, Thiếu Thương không cần nhìn cũng biết hắn trừ gật đầu thì cũng chỉ nói ‘Huynh trưởng nói rất đúng đúng đúng!’.
Bị giam bên trong toa xe Thiếu Thương hết sức cảm động thở dài: Lăng đại nhân thật sự là khiêm tốn có lễ, làm người quan tâm chu đáo, dục vọng khống chế mạnh một chút thì cứ mạnh một chút thôi. Lại nói cửa hôn sự này của mình kết rất khá, có thể thường xuyên qua lại leo lên giao tình cùng Lăng đại nhân, không tệ, không tệ.
Chiếc xe an này thoạt nhìn cao lớn nặng nề, ai ngờ đi đường lại hết sức nhanh chóng linh hoạt, Thiếu Thương vừa cởi ủng da ra đặt ở chỗ cửa xe thì từ chỗ người đánh xe phía trước đã có người gõ vách xe, chỉ nghe Lương Khâu Khởi nói: “Tiểu thư, đến biệt viện rồi.” Hai tên võ tỳ lại lần nữa từ từ mở cửa xe ra, cùng nhau giúp đưa nàng xuống.
Hai chân Thiếu Thương chạm xuống đất quay lại xem xét, chỉ thấy một mảng tường ngói trắng bao quanh sân viện, tường cao viện sâu, hàng ngói dưới mái hiên chạm trổ hình phượng bay, nhất là bên trên đại môn màu đỏ son có hai vòng cửa nặng nề hình tử kim thú, còn khảm bốn viên ngọc phỉ thủy xanh mơn mởn làm mắt thú.
Vào cửa đưa mắt nhìn, chỉ thấy xà cao cột dài, phòng rộng đỉnh thoáng, dù không thấy phú quý ra sao, nhưng khắp nơi khí phái ung dung.
Thiếu Thương được nhóm tỳ nữ đưa vào tạm trú ở một chỗ tinh xảo, nàng lập tức được phục vụ rửa mặt thay quần áo từng li từng tí. Lúc này nữ tử quý tộc đi ra ngoài đương nhiên sẽ không chỉ mang theo một tay bình nước một tay điện thoại, để phòng có việc ngoài ý muốn, y phục thay giặt cùng đồ trang điểm đều phải đầy đủ, dùng vải dầu gói kỹ lưỡng đặt ở trong rương dưới xe diêu.
Lúc Thiếu Thương ăn mặc xong xuôi thì sắc trời đã tối, nàng rất nhanh được dẫn đến một bên sảnh đường.
Nam nhân thu thập thay quần áo dù sao cũng nhanh hơn so với nữ tử, lúc nàng bước vào, chỉ thấy phía trên hai bên trái phải là Lăng Bất Nghi cùng Hoàng Phủ Nghi ngồi, chỗ ngồi hai bên phía dưới đặt bàn tiệc, Lâu Nghiêu ghé vào chỗ ngồi bên cạnh Lăng Bất Nghi cười nói, Viên Thận đứng ở trước một chiếc đèn cao cỡ nửa người lớn. Đèn đuốc sáng trưng, công tử thân cao như ngọc mặc áo vạt cong gấm màu xanh ngọc tơ bạc, nếu không phải sắc mặt quá thối, quả thật như lang quân trong mộng của các cô nương khuê phòng.
Thiếu Thương khom mình hành lễ với hai người ngồi phía trên trước, sau đó nhìn chỗ ngồi phía dưới được sắp xếp, theo thứ tự là một phải hai trái, nàng đang muốn ngồi vào chỗ ngồi thứ hai phía bên trái, để chỗ ngồi thứ nhất phía bên trái lại cho Lâu Nghiêu. Ai ngờ Viên Thận liếc mắt nhìn qua, chân dài bước một cái trực tiếp ngồi vào vị trí thứ nhất bên trái.
Viên Thận còn cười vẫy tay với Lâu Nghiêu: “Lâu công tử, mời ngồi đi.” Hắn phất tay áo chỉ vị trí thứ hai bên trái ở cạnh mình, lại nói với Thiếu Thương: “Trình nương tử, xin mời ngồi.” Rồi chỉ chỉ vào vị trí đối diện.
Lâu Nghiêu có chút ngốc, loại tình hình này, chẳng lẽ không phải vị hôn phu hôn thê ngồi cùng nhau à? Nhưng mà người ta đã nhường vị trí phía trên bên phải cho Thiếu Thương có vẻ như cũng rất khách khí đó. Sau cùng tại một hồi ngoài cười nhưng trong không cười cắn răng nghiến lợi của Thiếu Thương, đôi hôn phu hôn thê số khổ này đành phải theo Viên mỗ người ta nói mà ngồi xuống.
Đồ ăn mang lên bàn khá phong phú, gà gô non nướng, canh xương lợn sữa hầm, cá sông nướng tương dấm, có hai đĩa rau quả đầu xuân vừa hái trong núi xuống làm thành thức ăn, thậm chí còn có một bình rượu gạo. Sau khi thị tỳ rót rượu, đám người nâng chén cùng chúc, chúc cái gì đây?
Vẻ mặt Lăng Bất Nghi lạnh nhạt: “Nguyện chiến loạn không còn, mưa thuận gió hoà.”
Hoàng Phủ Nghi rất có vài phần thương cảm: “Nguyện tháng năm bất hối, quá khứ không còn bi thương.”
Lâu Nghiêu nghe không hiểu, Viên Thận nghe hiểu giả vờ không hiểu, Thiếu Thương âm thầm nói một tiếng ‘Cắt’, sau đó ba người yên lặng uống một hơi cạn sạch.
Lúc dùng bữa, đám người không nói chuyện.
Viên Thận ăn nhã nhặn, cũng không tận lực làm ra vẻ, lại gần như không hề nghe thấy âm thanh nhai nuốt, đây là thói quen khắc chế tự suy ngẫm được dưỡng thành từ trong bụng mẹ; Lâu Nghiêu ăn rất chỉnh tề, dù sao gia giáo Lâu gia vẫn ở đó, nhưng so sánh với Viên Thận lại lộ ra tiếng động lớn hơn.
Hoàng Phủ Nghi không ăn chút nào, từ đầu đến cuối chỉ uống một chén lại một chén rượu.
Đến nay Thiếu Thương vẫn không có cách nào quen được với cách ăn từng miếng từng miếng lớn này được, nàng nhất định phải cầm dao cắt thịt cá thành từng miếng nhỏ rồi mới buông dao xuống cầm đũa ăn. Đợi lúc nàng ngẩng đầu lên thì phát hiện Lăng Bất Nghi đã lặng yên không tiếng động ăn xong rồi.
Lúc ăn no đến sáu bảy phần, nàng buông đũa ngọc, cao giọng nói: “Hoàng Phủ đại phu, ngài đừng cứ mãi uống rượu thế. Không phải trước lúc trời mưa ngài nói muốn cùng tiểu nữ nói chuyện à?”
“Ngươi gọi ta là phu tử đi.” Hoàng Phủ Nghi cười cô đơn: “Lão thân đã từ quan. Dự định về nông thôn vui thú điền viên, viết chút về những điều đã trải qua, dạy mấy đệ tử không quá đần.”
Thiếu Thương hơi cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không nói chuyện.
Lăng Bất Nghi liếc Hoàng Phủ Nghi một chút, nói: “Bệ hạ coi trọng phu tử, sao phải làm như thế?”
Hoàng Phủ Nghi lắc đầu: “Hơn hai mươi năm! Từ khi bạo chúa sát hại thúc bá, ta bất đắc dĩ phải rời nhà, du lịch thiên hạ, đã hơn hai mươi năm! Lão phu mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi!”
Viên Thận lại cực kỳ bình tĩnh, nói: “Phu tử nghỉ ngơi một chút cũng tốt, ngài mới hơn bốn mươi tuổi, bây giờ nhìn đều sắp già hơn a phụ ta rồi.”
Hoàng Phủ Nghi bật cười, chỉ vào Viên Thận cười mắng: “Ta là thu ngươi sớm rồi, có đại đệ tử như ngươi ở đây, có vẻ những đứa nhỏ còn lại không phải là đần thì cũng là cổ hủ!”
Viên Thận nói: “Đại đệ tử? Phu tử ngài thu đệ tử khác rồi à?” Lớn lớn nhỏ nhỏ đều chỉ có hắn có được không hả!
Hoàng Phủ Nghi hơi có vẻ xấu hổ: “Còn… Còn chưa có.”
Thiếu Thương cùng Lâu Nghiêu đều buồn cười, nhẹ nhàng cười lên.
Hoàng Phủ Nghi bắt đầu chếnh choáng, ánh mắt rơi xuống trên người Thiếu Thương, ông ta đột nhiên nói: “Trình nương tử, hôm nay ta cậy già lên mặt, theo thúc mẫu ngươi gọi ngươi một tiếng Thiếu Thương được chứ?”
Có lẽ bởi vì cũng uống mấy chén rượu gạo, Thiếu Thương bưng khuôn mặt đỏ bừng, vui sướng hứa hẹn.
Hoàng Phủ Nghi mượn mấy phần men say, lớn tiếng nói: “Gặp nhau tức là duyên. Hôm nay ta sẽ kể một chuyện xưa cùng các ngươi. Nhớ kỹ, đây chỉ là chuyện xưa! Không cho phép liên tưởng tới người bên ngoài!”
Thiếu Thương dựng lỗ tai lên, tinh thần phấn chấn, biết Tang Thị từ đầu đến cuối không chịu kể ‘Nói ra thì rất dài dòng’ ra, hôm nay cuối cùng nàng có thể biết rồi.
Viên Thận vô lực thở dài, nhìn Lâu Nghiêu cái hiểu cái không ở bên, lại thở dài một hơi.
Lăng Bất Nghi nhíu mày, phất tay cho lui thị tỳ trong phòng, cũng để Lương Khâu Khởi đuổi sạch đám người xung quanh.
“Rất nhiều năm trước, khi đó Mạt đế(*) vẫn còn, bạo chúa chưa soán vị, ở nơi nào đó có vị công tử thế gia…” Hoàng Phủ Nghi say lờ đờ mắt nhập nhèm, nói tiếp: “Dù phụ thân hắn chết sớm, nhưng bởi vì từ nhỏ tài năng xuất chúng cho nên cực kỳ được thúc bá trong nhà coi trọng. Cho dù trong tộc, học đường, hay là châu quận, đều có tiếng tăm nổi bật, được người người khen ngợi. Vị công tử này có vị hôn thê đính hôn từ thuở nhỏ, đáng tiếc, hắn ta luôn cảm thấy vị hôn thê này không xứng với mình…”
(*) Mạt đế: (chữ Hán: 末帝) là tôn hiệu, cũng sử dụng như thụy hiệu, do các sử gia đặt cho một số vị quân chủ, cũng như Mạt Chủ, họ đều là những ông vua mất nước trong lịch sử Trung Quốc.
“Vị hôn thê này dung mạo thế nào?” Thiếu Thương bỗng nhiên ngắt lời, khó nén giọng có ý mỉa mai.
Lăng Bất Nghi cùng Viên Thận đều nhìn nàng, thần sắc hai người khác nhau.
Hoàng Phủ Nghi run lên, cười khổ nói: “Nữ tử nho nhỏ như ngươi cũng quá sắc bén rồi. Không sai, ôi, vị hôn thê này dung mạo bình thường. Mà vị công tử kia chẳng những tài hoa tung hoành, tiền đồ như gấm, còn có danh xưng ‘Tống Ngọc’. Thật ra ngẫm lại vị hôn thê này tài học phẩm tính đều là nhân tuyển tốt nhất, công tử thực là nông cạn, vô cùng nông cạn…”
Thiếu Thương nhếch miệng, tiếp tục nghe chuyện xưa.
“Thời niên thiếu, ai mà không muốn thê tử yêu kiều xinh đẹp tài hoa song toàn. Vị công tử này cũng không ngoại lệ. Trong sách có Nga Hoàng Nữ Anh(*) mỹ mạo đa tình, có Bao Tự Ðát Kỷ(*) nghiêng nước nghiêng thành, còn có vô số thơ văn xúc động lòng người… Vị hôn thê của người này dung mạo bình thường, tính tình bình thản, trong lòng vị công tử này dù sao vẫn có chút tiếc nuối. Nhưng hắn ta cũng biết vị hôn thê này thực sự là nữ tử không thể tốt hơn. Thế là hai người cứ vậy làm thanh mai trúc mã lớn lên. Thiếu niên nghĩ tương lai cưới nàng, lấy lễ để đối xử là được.”
(*) Nga Hoàng Nữ Anh: Theo nhiều thư tịch cổ ghi chép thì Nga Hoàng và Nữ Anh đều là con gái của Đế Nghiêu Y Kỳ Phòng Huân và cùng là vợ của Đế Thuấn Diêu Trọng Hoa. Cái chết của cả hai người trở thành điển tích nổi tiếng trong văn hóa Trung Hoa.
(*) Bao Tự Đát Kỷ: Bao Tự cùng Muội Hỉ, Đát Kỷ và Ly Cơ được xem là Tứ đại yêu cơ (四大妖姬), khiến cho cơ nghiệp các quân vương thời Tiên Tần bị phá hoại (nhà Hạ, nhà Thương, nhà Chu và nhà Tấn).
“Ai ngờ ngay năm vị công tử này mười bảy tuổi, thúc bá trong tộc trên triều đình mắng bạo chúa, trong một đêm, tất cả nam tử trưởng thành trong tộc của vị công tử này đầu một nơi thân một nẻo, chỉ để lại một phòng người già trẻ em. Vị công tử này bởi vì đọc sách trong núi với ân sư nên trốn qua một kiếp, về sau cũng đành phải trốn đi tha hương. Vị công tử này gia thế đã bại, thế là trưởng bối trong nhà vị hôn thê lập tức nhao nhao thuyết phục nàng từ hôn tránh tai họa, một năm này, nàng mới mười bốn tuổi…”
Nghe đến đó, Thiếu Thương cảm thấy mình cơ bản đã đoán được kết cục, bèn cười nói: “Phu tử nói đúng lắm, gặp nhau tức là duyên, vị công tử này cùng vị hôn thê xem ra là không có duyên phận!”
Ai bảo ngay từ đầu ngươi ghét bỏ người ta không dễ nhìn, đáng đời, tiện nghi thúc phụ móng heo, hừ, đáng! Nhưng mà… Hình như số tuổi không đúng rồi. Nàng nhớ kỹ lúc thúc phụ cưới thúc mẫu, hai người đều đã hơn hai mươi…
“Ngươi thì biết cái gì! Nếu thật là thế thì ngày sau vị công tử này cũng không sẽ buồn bã hối hận quá khứ.” Trong mắt Hoàng Phủ Nghi chứa ngàn vạn nhu tình, trong giọng nói lại đầy đau khổ: “Nhưng vào lúc này, vị hôn thê ngày thường không lộ ra trước mắt người đời lại chống lại tai tiếng, cho dù thế nào cũng không chịu từ hôn. Cho dù bị lão phụ phạt đòn, lão mẫu khóc cầu, nàng vẫn quyết tâm muốn chờ vị công tử kia…”
Thiếu Thương giật nảy cả mình, ô, chẳng lẽ thúc phụ móng heo làm nam tiểu tam?!