Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 44:
Edit: Trúc
Đặt linh cữu mấy ngày, mới vừa tới ngày thứ tư chỉ dụ của Hoàng đế đã đến.
Đầu tiên là từ ngữ hoa mỹ khen ngợi lão Trình Huyện lệnh ‘Đại nghĩa rộng lòng, có đại ân với dân chúng, tên lưu tới đời sau, xứng danh bậc đại phu hiền đức thiên hạ’, không đợi Thiếu Thương quỳ gối phía dưới oán thầm, hoàng môn(*) lập tức tuyên đọc vào đề chính: Truy phong lão Trình huyện lệnh làm Nhị đẳng Quan nội hầu, đợi sau khi trưởng tôn làm lễ đội mũ sẽ thừa kế tước vị cũng như nhận quan trật sáu trăm thạch, ban thưởng khác: Tiền bạc triệu.
(*) Hoàng môn: Người hầu bên cạnh Hoàng đế, chuyên tuyên đọc các chỉ dụ.
Thấy chất nữ nghe nửa hiểu nửa không, Tang Thị vội vàng giải thích bên tai nàng: Cái này là chờ tôn nhi lão Trình đại nhân trưởng thành, có thể tự động nhận được sáu trăm thạch quan trật này. Về phần là chức vị quan trọng hay là chức quan nhàn tản thì phải xem bản lĩnh của đứa nhỏ kia rồi. Đây đã là khen thưởng cực kỳ phong phú.
Thiếu Thương phun một miệng uất khí, nghĩ thầm Hoàng đế này coi như biết lý lẽ. Tính kỹ ra, nếu không phải Hoàng đế nhân từ nương tay, không quyết đoán giải quyết phản tặc, Hoạt huyện cùng Trình phủ sao có thể gặp gỡ kiếp nạn máu tanh này!
Một đường đi theo tới tuyên chỉ còn có Tang Vũ, huynh trưởng của Tang Thị, Trình lão phu nhân dẫn hai tôn nhi khom người tạ ơn hoàng ân, sau đó gọi phu thê Trình Chỉ đi cùng Tang Vũ đến trắc đường nói chuyện. Thêm cả Thiếu Thương, bốn người vây quanh chậu than ngồi xuống, bởi vì ở bên cạnh linh đường của lão Trình Huyện lệnh, cũng không tiện ăn uống thả cửa, Trình Chỉ chỉ có thể dâng lên một bát nước mật đường nóng hổi cho thê huynh(*).
(*) Thê huynh: Anh vợ.
Huynh muội Tang gia nhìn khá giống nhau, đều là tướng mạo người qua đường, nhưng rốt cuộc Tang Vũ vẫn là người thu đồ lập môn nhiều năm, trên người có nhiều hơn mấy phần khí phái thi thư nặng nề. Ông ta bưng lấy cốc không uống, hỏi thương thế của muội muội trước.
Tang Thị cười nói: “Mấy ngày nay ăn được ngủ ngon, lại ngày ngày đổi thuốc, tốt hơn rất nhiều rồi. Đều là vết thương da thịt, cũng không bị thương gân cốt.”
Tang Vũ thở phào, lại mang đến tin tức thứ hai cho mọi người, nói là Hoàng đế lệnh cho Trình Chỉ tạm thay Huyện lệnh Hoạt huyện, trấn an bách tính, trừ họa trong thôn; đoán chừng ngày mai chỉ dụ sẽ đến.
Thiếu Thương vừa thầm mắng thúc phụ gặp vận cứt chó, vừa lễ phép hỏi: “Tang phu tử, vì sao hôm nay không phát tới cùng luôn?” Đoạn đường này phu thê Trình Chỉ mở tiệc chiêu đãi danh sĩ nho sinh, nàng đều là tiếp khách như vậy, thỉnh thoảng chêm vào hai câu.
Tang Vũ sớm từ trong thư nhà biết được muội muội rất yêu thích nữ nhi đích tôn Trình gia, lúc này quả nhiên thấy mặt mày nữ hài cực đẹp, thần thái tự nhiên, lại nghĩ sau khi muội muội bị thương nhờ có nữ hài nho nhỏ này cẩn thận chăm sóc, trong lòng sớm thấy gần gũi, mới cười nói: “Bệ hạ nhân từ, vì sợ người nhà lão huyện lệnh thấy cảnh đau lòng cho nên cố ý dời lại muộn một hai ngày.”
Thiếu Thương im lặng, nàng chưa từng nghĩ thì ra chí tôn thiên tử là người ôn hoà hiền hậu quan tâm người khác như vậy.
Tang Thị nhìn thấy nàng sững sờ, cười nói với huynh trưởng: “Nàng ấy đó, mấy ngày trước đây còn oán trách với ta là bệ hạ không đủ ác độc, sớm diệt trừ Phàn Xương kia chẳng phải sẽ không xảy ra chuyện gì ư?”
Thiếu Thương kinh hãi ‘Ui da’ một tiếng, bất mãn cào lên lưng Tang Thị một cái, Tang Thị quay người đi véo cái mũi nhỏ của nàng.
Tang Vũ lắc đầu, thở dài: “Bây giờ làm như vậy có lẽ không phải số ít, nhưng người đời sao có thể biết chỗ khó xử của bệ hạ. Tên phản nghịch kia có công theo Vua không nhỏ, trừ tính tình hơi dữ dằn thì cũng không có gì khác. Trước khi lộ dấu vết mưu phản, chỉ bằng nghe phong phanh đã diệt trừ ông ta… Cái này, cái này…” Ông ta vuốt mấy sợi râu lưa thưa dưới cằm rồi nói tiếp: “Lại nói, cho tới bây giờ cùng chung hoạn nạn dễ, cùng chung phú quý khó. Lúc trước Cao Tổ Hoàng đế(*) tru sát không ít công thần, bây giờ bên ngoài đều nói bệ hạ cũng sẽ học theo vậy, chưa phòng ngừa nhân tâm bất ổn… Khụ khụ…”
(*) Cao Tổ Hoàng đế: Hán Cao Tổ (chữ Hán: 漢高祖; 256 TCN – 1 tháng 6 năm 195 TCN), húy Lưu Bang (劉邦), biểu tự Quý (季), là vị hoàng đế khai quốc của triều đại nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.
Thiếu Thương âm thầm gật đầu, nói như vậy còn có mấy phần đạo lý.
Nghĩ xong việc này, nàng thanh thúy nói: “Thúc phụ, ta đi đằng trước linh đường thay ngươi trông coi. Các ngươi cùng Tang phu tử nói chuyện đi, không cần vội.” Nói xong nàng đứng dậy ra ngoài, đi đến một nửa lại quay đầu nói: “Tang phu tử, ta đã dặn dò nhà bếp làm món canh nấm thịt muối hành lá. Thúc phụ không thể ăn, chúng ta cùng thúc mẫu chan lên trên cơm nóng ăn được đó.”
Tâm tình Trình Chỉ đang ủ dột, lúc này cũng không khỏi vỗ sàn nhà, cười mắng: “Cái đứa nhỏ này, cho dù là nhìn thúc phụ nhà mình không vừa mắt, cũng đừng có gặp ai cũng tỏ thái độ chứ!”
Thiếu Thương lập tức oán giận nói: “Tối hôm qua ta còn lấy xương hầm nước nấu mỳ sợi cho ngươi đó!”
“Đây không phải là Trình lão phu nhân bảo ngươi nấu nhiều thêm một bát à?” Trình Chỉ nhớ tới là lại tức: “Không phải ngươi chỉ định nấu cho tổ tôn ba người bọn họ à? Phí công ta yêu thương ngươi!”
Thiếu Thương khó thở: “Thúc phụ là đồ mọt sách đại ngốc, lão phu nhân lên tiếng ngươi mới có thể ăn đó! Hừ, đêm nay không có mỳ cho ngươi!” Nói xong nàng dậm chân giận dữ mà đi. Trình Chỉ ở phía sau trừng mắt dựng râu, huynh muội Tang gia cười gập cả người.
Chờ nữ hài đi ra bên ngoài cửa, Tang Vũ lau đi nước mắt ở khóe mắt vì bật cười, nói với muội muội: “Chất nữ này của ngươi thật lanh lợi nhu thuận, làm người khác ưa thích.” Lại quay đầu nói với muội tế(*): “Huyện thành này còn tốt, nhưng mà các thôn bên ngoài thành chịu tội không nhỏ, ngươi phải tỉ mỉ chu toàn chút, nói không chừng có thể ngồi vào chức Huyện lệnh này.”
(*) Muội tế: Em rể.
Ai ngờ Trình Chỉ lại lắc đầu, nói thật nhỏ: “Tỉ mỉ chu toàn là chuyện tất nhiên, nếu không thì cũng thật có lỗi với lão đại nhân dưới cửu tuyền. Nhưng chỗ trống này ta vẫn không muốn ngồi vào. Chờ năm sau nơi này tốt, ta muốn nhờ huynh trưởng tìm nơi khác.”
Tang Vũ nhíu mày, đang muốn tỏ vẻ không tán thành, Tang Thị đã vội vàng chặn trước, dịu dàng nói: “Ta cũng có ý giống Tử Dung. Nếu không phải chúng ta một đường tiêu dao tản mạn, mà đến huyện thành sớm mấy ngày, sợ là Tử Dung cũng phải ra ngoài thành giết tặc, sinh tử khó nói. Bây giờ lão đại nhân lấy thân tuẫn nghĩa, chúng ta lại khỏe mạnh. Nếu Tử Dung ngồi vào cái chỗ trống này, về sau khó tránh khỏi bị người có ý chỉ trích, nói lỗ mãng tự tại lại có phúc, tận trung cương vị lại gặp họa.”
Tang Vũ sờ râu, suy tư một lát mới nói: “Nói như vậy cũng đúng. Đi nơi nào các ngươi đừng lo lắng, ta biết mấy tiểu huyện có thể bổ thiếu Huyện lệnh, ôii… Chỉ là không giàu có an khang bằng nơi này.”
Theo Hoàng đế dần dần bình ép quần hùng, thu phục chư hầu, thật ra chỗ cần quan cũng không ít. Nhưng cùng là huyện thành, có huyện thành lớn giống như Thanh huyện Hoạt huyện hơn vạn hộ giàu có đông đúc như này, cũng có tiểu huyện chỉ mấy trăm hoặc hơn ngàn hộ cằn cỗi, đến đó cho dù làm Huyện lệnh cũng không bằng ở Hoạt huyện làm Huyện thừa vừa thoải mái vừa béo bở.
“Không sao.” Trình Chỉ chân thành nói: “Ta cũng nên học tự mình lập hộ gánh vác, giống lão đại nhân che chở dân chúng một vùng. Nhưng mà…” Hắn nhìn về phía Tang Thị: “Nếu không nàng về đô thành đi, ta tự đi nhậm chức.”
Tang Thị dùng sức nhéo một cái trên lưng trượng phu, trợn mắt nói: “Muốn trở về thì tự chàng về đi, đưa quan ấn cho ta, ta thay chàng đi nhậm chức! Mấy năm trước ta đi theo huynh trưởng có chỗ nào mà chưa đi qua, cần chàng thương hương tiếc ngọc chắc!”
Trình Chỉ ái một tiếng che eo, giận dỗi nói: “Đàn bà phụ nữ biết cái gì, ta là muốn tốt cho nàng!”
“Được rồi!” Trông thấy cảnh này, Tang Vũ đau đầu: “Sao có thể đến trình độ này, chẳng lẽ ta sẽ tìm cho Tử Dung nơi rừng thiêng nước độc điêu dân đầy đất à?! Trình tướng quân cũng sẽ không đồng ý đấy! Huống chi, dù sao cũng phải chờ bệ hạ đi tuần Duyện châu xong, lại tuần Thanh châu xong, về đô thành mới có thể chính thức phong quan mà.”
Tận tình khuyên bảo nói xong cái này, ông ta càng nghĩ càng giận, chỉ vào mũi muội muội lớn tiếng nói: “Ngươi! Chăm tốt vết thương ở chân cho ta, nếu không đừng có nghĩ đến việc đi đâu cả!” Lại chỉ vào muội tế: “Ngươi! Bảo trọng thân thể cho ta, đừng có mà để thân thể gầy yếu! Nếu không về Bạch Lộc sơn thay a phụ dạy chữ cho ta!”
Quát xong cái này thấy phu thê hai người cẩn thận từng li từng tí không dám làm ra dáng vẻ thô lỗ gì, cuối cùng Tang phu tử được người người kính ngưỡng mới cảm thấy thoải mái hơn. Sau khi thở dài ra một hơi, ông ta nói: “Đi dặn dò lệnh chất chuẩn bị bữa tối cho tốt, sáng mai ta lại phải đi chỗ bệ hạ bẩm báo.”
Tang Thị ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: “Hả? Không phải đã nói mấy ngày nữa bệ hạ muốn nhổ trại đi Sơn Dương quận à? Huynh trưởng không lập tức trở về sắp xếp hành lý à?”
Tang Vũ bất đắc dĩ nói: “Hai ngày này bệ hạ đang phát cáu đấy, ta muốn tránh chút, hành lý đã để đồng nhi thu thập.”
Trình Chỉ cũng cảm thấy kỳ quái: “Bệ hạ đang oán giận chuyện mưu phản à?” Lúc đột nhiên nổi loạn không thấy Hoàng đế tức giận, bây giờ đầu Phàn Xương cùng với những người liên quan phản nghịch đều treo lên phơi khô rồi, sao giờ mới nóng giận?
“Không phải vì cái này.” Tang Vũ vuốt râu cười khổ nói: “Hai ngày trước, Phàn Xương cùng mấy tên khốn xúi giục mưu phản kia bị Thập Nhất lang đuổi kịp sau đó đều bắt giết. Cái này vốn là chuyện tốt…” Ông ta dừng một chút: “Ai ngờ lúc Thập Nhất lang đang bẩm báo ở ngự tiền lại đột nhiên ngã quỵ. Thế bệ hạ mới biết hắn đã bị thương mấy ngày, nhưng vẫn luôn giấu diếm không báo, gượng chống đỡ để truy kích nghịch tặc. Bây giờ sốt cao ốm đau, hôn mê bất tỉnh… À, không đúng, lúc ta đi thì đã tỉnh.”
Trình Chỉ cùng Tang Thị nhìn nhau một cái, Tang Thị cười nói: “Người đã tỉnh, bệ hạ còn cáu giận gì nữa?”
Tang Vũ vừa tức vừa cười, nói: “Bệ hạ đi qua đi lại mấy vòng ở giường bệnh của Thập Nhất lang, lặp đi lặp lại bảo hắn tranh thủ thời gian thành thân sinh con, nếu không thì chết cũng không ai lo ma chay!”
“Thập Nhất lang không chịu à?” Trình Chỉ hỏi.
“Nói nhảm! Hắn mà chịu thì bệ hạ còn cáu giận gì nữa!” Tang Vũ vô lực nói: “Về sau ép quá, Thập Nhất lang bèn nói hắn nguyện như cữu phụ hắn cưới được người thật lòng yêu nhau như vậy, không muốn giống phụ mẫu hắn, oán hận chán ghét nửa đời.”
Trình Chỉ vỗ tay cười nói: “Thốt ra lời này, bệ hạ hẳn là không có cách nào.”
Tang Vũ tức giận nói: “Hắn có nói lời này hay không thì bệ hạ cũng không làm gì được hắn! Bốn năm trước Dụ Xương Quận chúa muốn tái giá cho hắn, bệ hạ vốn định ép hắn thành hôn. Kết quả hắn một mình một ngựa chạy tới Tây Bắc, vừa hay gặp người Hồ xâm phạm, suýt nữa để mạng ở lại nơi đó! Cho nên về sau bệ hạ nào còn dám cậy mạnh! Bệ hạ không thể phát cáu với Thập Nhất lang, còn không phải trút giận lên đầu người ngoài à?!”
Trình Chỉ không nhịn được nói: “Bệ hạ thương Thập Nhất lang long đong vất vả, nuôi dưỡng hắn như con ruột. Thật ra nếu như hắn thực sự không muốn thành thân, không ngại nạp thiếp sinh con trước?” Thật ra có cưới hay không cũng không quan trọng, trọng điểm là sinh hài tử trước.
Tang Vũ uống một hơi cạn sạch nước mật, nói: “Cơ thiếp? Hừ hừ, ngươi cho rằng bệ hạ không ban thưởng à? Người bên ngoài không tặng chắc? Chẳng qua Thập Nhất lang cũng cổ quái, những cơ thiếp kia đến đến đi đi, không tìm ra một người hầu hạ được lâu dài, chứ đừng nói đến việc sinh con nối dõi. Ôi! Được rồi được rồi, chờ theo bệ hạ tuần Thanh châu xong, ta sẽ về Bạch Lộc sơn. Thời gian làm bạn giá thật không được tự do mà!”
Tang Thị đăm chiêu, không ừ hữ một từ gì.
Sau khi thủ linh ba ngày xong, Trình Chỉ lập tức khí thế ngất trời cắm đầu vào công việc kiến thiết lại sau tai họa. Bởi vì trên đùi Tang Thị bị thương, trừ cùng đám phu nhân đại tộc huyện thành chào hỏi đòi lương thực, rất nhiều công việc hỗ trợ còn lại đều trung thực không khách khí đưa cho chất nữ thân thiết.
Lúc Thiếu Thương đọc sách từng thấy qua một câu: Mãi đến khi Tân Trung Hoa thành lập, các triều đại, vương triều nước ta chỉ có thể quản lý nhiều nhất là đến huyện cấp một, đơn vị địa phương từ huyện trở xuống cơ bản dựa vào tông tộc thân sĩ cùng các thế lực dân bản xứ thống trị.
Trước khi xuyên đến nàng không hiểu đây là ý gì, sao lại không có cách nào quản lý chứ? Trong thôn có ủy ban cùng bí thư chi bộ thôn, trên trấn có trưởng trấn, bí thư cùng các cấp cơ quan, đến trong huyện càng là các loại cơ quan phụ trợ đầy đủ trọn bộ công – kiểm – pháp(*), thu thuế, bắt đánh bạc, càn quét băng đảng, diệt đồi trụy, thống kê nhân khẩu,… Quả thực chỉ đâu đánh đó, theo lệnh mà làm.
(*) Công – kiểm – pháp: Bao gồm công an, viện kiểm soát, tư pháp.
Nhưng bây giờ, Thiếu Thương đã hiểu rõ.
Hoạt huyện cũng coi như là một huyện không nhỏ, nhân khẩu thường trú trên dưới vạn hộ. Phân phối một Huyện lệnh, quan trật khoảng ngàn thạch (không đủ một ngàn thạch); Huyện thừa một (Trình Chỉ), quan trật từ bốn trăm thạch đến sáu trăm thạch không đều; Chưởng Dân chính thu thuế, hộ khẩu, thống kê, các loại công việc, quan trật hai đến ba trăm thạch; Huyện úy hai tên, phụ trách trị an.
Nói cách khác, một huyện thành dạng lớn như này, có mấy vạn nhân khẩu, quan viên biên chế nhà nước mới chỉ có bốn người! Bốn người! Còn lại nhân viên phụ trợ đều do quan viên tự phân phối.
Cho nên…
Lão Trình huyện lệnh nuôi bốn năm phụ tá, gia tướng binh sĩ khác từ gia tộc mang tới, lúc thái bình viết tấu chương cùng văn thư, lúc có người làm ầm ĩ có thể bắt người đến đánh bằng roi.
Tiểu Trình Huyện thừa nuôi hai ba môn khách, còn có huynh trưởng liên tục không ngừng đưa gia tướng hộ vệ thân kinh bách chiến tới.
Ngay cả hai tên Huyện úy địa đầu xà(*) cũng đều có một nhóm tiểu huynh đệ đi theo, ngày bình thường ở đầu phố phiên chợ cùng các cửa hàng la lối om sòm, duy trì trật tự.
(*) Địa đầu xà: Dùng để chỉ một người địa phương chuyên bắt nạt có ảnh hưởng và áp bức người dân. Nó cũng được dùng như một phép ẩn dụ cho một người địa phương có khả năng nhất định.(Ở trong truyện này nó có ý thứ hai nhé các bạn!)
Lúc đầu Thiếu Thương muốn hỏi ‘Nếu người nhậm chức Huyện lệnh Huyện thừa không có tiền không có quan hệ thì phải làm sao bây giờ?’. Về sau ngẫm lại vấn đề này quá não tàn, thời đại này cũng chưa thi hành quy chế khoa cử, có thể làm được ‘Triêu vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường’(*). Bây giờ phần lớn là do triều đình cùng danh sĩ đề cử làm quan hoặc chỉ dụ chiêu mộ. Đơn giản mà nói có thể đến làm quan, cho dù là có hay không có xuất thân thế gia, căn bản đều là người có bối cảnh.
(*) Hai câu trên ở bài số 5 trong tập “Thần Đồng Thi”, là tập thơ có 45 bài dành cho trẻ em do Uông Thù 汪洙, tự Đức Ôn 德温 thời Bắc Tống sáng tác. Ông làm theo thể ngũ ngôn tứ tuyệt Đường Luật. Tạm dịch:
Buổi sáng hãy còn là một anh chàng làm ruộng quèn.
Buổi chiều đã trở thành quan trong cung đình nhà vua.
Lấy Viên Thận làm ví dụ, hắn phù hợp với tất cả điều kiện ở trên. Phụ thân hắn là Châu Mục, đại tướng nổi tiếng nơi biên cương, hoàn toàn có thể đề cử nhi tử ưu tú của mình vào triều làm quan; N vị lão sư của hắn không phải đại nho đương thời thì là đại lão Quốc Tử Giám, cũng có thể tiến cử đệ tử đắc ý ra làm quan. Nhưng hắn đi con đường thứ ba, 18 tuổi trên đại điển luận kinh một bước lên trời, được Hoàng đế tự mình chiêu mộ phong quan.
Đương nhiên, cũng có đường vòng cứu quốc ngoại lệ.
Ví dụ một, vị Huyện thừa thuộc hạ của Công Tôn sư huynh ở sát vách kia là đến từ nhà nông bình thường. Nhưng từ nhỏ ông ta thông minh bất phàm, được phu tử trong thôn nhìn trúng, thu làm môn hạ còn đề cử vào Quốc Tử Giám.
Ví dụ hai, Quận Thừa Đông quận hiện tại lúc đầu từ nhà buôn bán nhỏ, nhưng ông ta ở trong loạn thế tìm được cơ hội buôn bán, dựa vào buôn bán ngựa góp nhặt được số tiền tài lớn, nghe nói còn giúp mấy vị đại tướng bản triều kiếm lương thảo trong thời gian chiến tranh. Bằng vào những thứ này, sau khi chiến tranh ông ta được cái chức không lớn không nhỏ thỏa mãn đam mê chức quan, cũng coi như rạng danh cửa nhà. Lúc này cấp trên của ông ta làm loạn, ông ta ở trước mặt ba hoa chích chòe, còn luôn mồm muốn quyên tặng toàn bộ gia sản vì đại nghiệp, sau đó quay đầu lập tức đầu hàng với Hoàng đế.
Thiếu Thương không kìm được giơ ngón chân cái với vị Quận Thừa này, nhân tài nha!
Lúc đầu Thiếu Thương cảm thấy loại hình thức nhận chức quan này bất lợi cho nhân tài tầng dưới chót lội lên, nhưng nhìn thẻ tre nặng nề trong tay lại cảm thấy ý tưởng này thật dư thừa. Một xã hội ngay cả giấy trắng còn chưa phát triển rộng rãi, không cách nào lấy hình thức lưu thông tri thức giá rẻ, không cách nào mở ra dân trí sao có thể để nhân tài tầng dưới chót lội lên với quy mô lớn được? Đây mới là hiện thực!
Ví dụ như hiện tại nàng đứng ở trong y lư(*) hẻo lánh phía Tây thành, kiêm chỗ làm thu nhận và lều cháo, tiểu lại đến hỏi:
(*) Y lư: Tương đương với trạm xá.
Ngày hôm trước đưa tới ba mươi hộc gạo cũ, hôm qua đưa tới bốn mươi hộc đậu lẫn lộn. Một nồi lớn tốn hai hộc gạo, mỗi nồi nấu mỗi ngày có thể chia thành khẩu phần lương thực cho hai mươi người, lấy ba phần gạo cũ một phần đậu lẫn lộn hầm thành cháo đậu đặc. Bên ngoài có hơn một ngàn hai trăm người, hôm nay ít nhất còn cần tiểu Trình đại nhân đưa tới khoảng bao nhiêu gạo cũ bao nhiêu đậu lẫn lộn?
Phía bên kia, môn khách Trình Chỉ phái tới hỗ trợ còn chưa dọn xong thẻ tính, Thiếu Thương cầm nhánh cây vẽ mấy phương trình trên mặt đất tính là ra làm tiểu lại kia kinh hãi không ngậm miệng được.
Thiếu Thương cũng bị giật mình, nàng nhớ rõ ràng chỉ cần không liên quan đến số cấp bậc cao trở lên, Tang Thị tính nhẩm còn hơn nàng dùng công thức tính toán, tốc độ cùng kết quả đều không kém bao nhiêu. Môn khách kia còn coi như là người làm công tác văn hoá, về phần dân chúng còn lại trong lán căn bản không biết Thiếu Thương bọn họ đang nói cái gì, có vài người man di chưa được mở mang kiến thức thậm chí đến số đếm cơ bản cũng không biết, chứ đừng nói đến nhân chia cộng trừ.
Thiếu Thương chợt phát hiện mình cần cố gắng áp chế tham lam, bởi vì lừa gạt những thợ săn nông thôn thật thà này rất dễ dàng, lúc thu hàng da lương thực hơi làm chút tay chân trên số lượng, quả thực không vốn vạn lời! Dùng sức chụp chết gene gian thương lão phụ thân lạnh nhạt di truyền cho mình, Thiếu Thương xụ mặt vùi đầu vào công việc, kiên định đuổi đi những ý nghĩ tà ác này.
Bởi vì Tướng quân tới kịp thời, thời gian đám tội phạm có thể gây án thật ra chỉ có nửa ngày ngắn ngủi, dù là tăng giờ làm việc gian dâm cướp giật, thì vẫn có hạn chế đối với việc phá hoại con người và kinh tế.
Bây giờ trong cái lán này có hơn một ngàn hai trăm người thuộc về hộ gia đình xui xẻo nặng, chẳng những phòng ốc bị thiêu huỷ, người nhà bị sát hại tàn phế, tiền tài lương thực cũng bị đánh cướp sạch sẽ. Dù có nhà thân thích có thể cung cấp chốn dung thân nhưng vết thương trên người bệnh lại tốn kém rất nhiều. Cho nên Trình Chỉ cố ý sắp xếp chỗ y lư này, thu nhận dân chúng bị hại trong thôn đến chữa bệnh chữa thương, chờ thân thể phục hồi thì lại về.
Thiếu Thương: Quả nhiên từ xưa đến nay xem bệnh đều rất đốt tiền.
Lúc đầu Tang Thị không muốn Thiếu Thương tới chỗ như thế, nhưng Thiếu Thương cảm thấy cả ngày cùng đứa cháu mồ côi của lão Trình huyện lệnh túc trực bên linh cữu, tâm tình sa sút. Còn không bằng ra ngoài làm vận động Chữ Thập Đỏ, huống chi ngoại thương cũng sẽ không truyền nhiễm.
Tang Thị nghĩ nên tôn trọng ý kiến của nàng nên đành phải đáp ứng.
Thời này trình độ chữa bệnh còn cực kỳ thô sơ, đối với ngoại thương phần lớn là ba bước: Rửa vết thương – vét mủ – bôi thuốc là xong rồi. Nhiều nhất là tăng thêm một kỹ thuật khá cao là khâu lại, mà lại là dùng chỉ gai sống sờ sờ đâm vào trong thịt, Thiếu Thương nhìn thấy mà tim gan phát run. Chất kháng sinh gì đó cũng đừng nghĩ, trị liệu cao nhất là để vu sĩ ở một bên nhảy đại thần hát chú ca!
Lúc đầu Thiếu Thương muốn đuổi hết đám phần tử mê tín này ra ngoài thuận tiện đánh một trận. Nhưng nàng nhìn thấy sau khi giả thần giả quỷ lại có không ít bệnh nhân bị thương tật nổi lên dũng khí cầu sinh. Thế là, kẻ vô thần như Trình tiểu nương tử khách khí mời đám thần côn cách mỗi mấy ngày lại tới biểu diễn một đoạn, tiền thù lao dễ nói. Một lúc sau, trong huyện thế mà truyền ra danh tiếng tốt nói nàng kính ngưỡng thiên địa cung kính thần linh.
Bên trong y lư thu nhận đều là người gặp nạn trong nạn binh hoả lần này, tất nhiên bầu không khí không có gì hay ho cả. Người người đều có một bụng chuyện xưa bi thảm, nếu đổi lại là tiểu thư bình thường có lẽ một ngày phải khóc mấy chục lần, cũng chỉ dạng nhân tài lạnh nhạt vững tâm như Thiếu Thương mới có thể HOLD được.
Nhét ruột lòi ra vào lại trong bụng, chống lại tiếng tru lên rung trời bắt đầu thực hiện may vá. Cắt phần tay chân bị hỏng đi, không có thuốc tê chỉ có thể chịu đựng, bôi dầu thuốc lên phần da thịt lở loét bị đốt thành màu đỏ thẫm…
Đối mặt với y sĩ học đồ từ cả tòa huyện thành triệu tập đến cùng giúp đỡ, Thiếu Thương mặt không đổi sắc đứng ở trong chỉ huy. Mỗi ngày triệu tập lương thực dược vật nước sạch, đăng ký tên cùng quê quán người chết đi cùng khỏi bệnh rời đi, điều phối nhân thủ chăm sóc người bị thương, sắp xếp thời khóa biểu làm việc và nghỉ ngơi luân phiên, cẩn thận thống kê chi ra thu vào phòng ngừa sinh ra lãng phí cùng tham ô.
Trình Chỉ vốn chỉ muốn để cho chất nữ làm hộ trong mấy ngày vội vàng, chờ hắn rút người đáng tin từ tu sửa thành phòng tới quản lý y lư, ai ngờ Thiếu Thương dựa vào lí lẽ biện luận kiên quyết không chịu lui.
Những ngày này, nàng gần như trời chưa sáng đã đứng dậy từ huyện nha chạy tới y lư, sắc trời tối muộn mới trở về, mỗi ngày ít nhất làm việc mười lăm tiếng; có khi bận bịu nàng nằm một đêm ngay tại nội đường y lư, dù sao bên cạnh có thị vệ cùng võ tỳ thay phiên trông coi.
Nếu nói mới đầu nàng chỉ vì tránh khỏi huyện nha đầy rẫy đồ trắng ra bên ngoài tị nạn thì càng về sau lại càng giống như có một lực lượng cháy bỏng nóng nảy tàn ác ở phía sau chống đỡ nàng, thúc giục nàng kiên trì ngày qua ngày.
Y lư ngày thứ năm…
Đối mặt với từng nhóm bệnh nhân hoặc khóc ròng ròng hoặc tâm như tro nguội, Thiếu Thương đã có thể lạnh lùng đối đáp lưu loát:
“Khóc! Khóc thì làm được cái gì? Có sức mà khóc thì nhanh cắn đầu gỗ trong ta y sĩ y, chịu đựng nắn lại xương đi!”
“Đừng kêu, không phải chỉ là bị hãm hiếp à? Hả, hãm hiếp nhiều lần á? Một lần cùng mấy lần có gì khác nhau? Vị hôn phu của ngươi ở bên ngoài chờ hai ngày đó, chờ ngươi khỏi còn trở về thành thân đấy. Nếu ngươi không khỏe, quay đầu ta làm mai mối tìm cô dâu khác cho hắn đấy!”
“Phụ huynh ngươi là bị chặt tứ chi đau đến chết à? Ta thật buồn cho ngươi. Nhưng nếu như ngươi chết, trong nhà nhiều ruộng đồng như vậy đều phải cho người khác, ngươi vẫn nên nhanh chóng khỏi hẳn lấy nàng dâu sinh ra một hai ba bốn năm đứa, sống thay cho cả phụ thân và huynh trưởng của ngươi mới đúng.”
“Cái gì? Mẫu thân tỷ muội ngươi đều bị lăng nhục đến chết à? Thế thì may mắn ngươi là nam, tặc phỉ lại thẳng, nếu không cúc hoa của ngươi cũng sẽ biến thành hướng dương đấy.” Câu này là oán thầm.
Y lư ngày thứ mười…
Lúc Thiếu Thương viết xuống ‘Hôm nay khỏi bệnh mười hai người, đã về; tổn thất ba mươi mốt người, đưa ra bên ngoài y lư’, nàng khắc sâu cảm nhận so với phát hiện giấy trắng truyền bá tri thức, quan trọng nhất trước mắt vẫn là phát triển chữa bệnh.
Dựa vào những thứ ở thời này, dù nàng cố gắng cải thiện điều kiện vệ sinh, đun sôi khăn vải, ăn ngủ sạch sẽ, đảm bảo nhiệt độ trong phòng thì cuối cùng vẫn phải xem tố chất thân thể của mọi người, có thể vượt qua thì sẽ qua được, nếu không chịu qua được thì kéo ra ngoài thành.
Mà dù sao không phải người nào đều có sức mạnh ý chí chịu đựng hung ác cùng thể phách khỏe mạnh như Lăng Bất Nghi. Đến ngày hôm nay, hơn một ngàn hai trăm người ban đầu kia đã chỉ còn lại hai ba trăm người. Trong số người rời đi có một phần ba đã thành vong hồn, thi thể hoặc bị người nhà đưa về an táng, hoặc đốt thành tro cốt rải vào mộ hoang.
Y lư ngày thứ mười lăm, trên trời rơi xuống mưa to…
Thiếu Thương rạp người ở bên một chiếc giường bên trong nội đường yên lặng, hai tay nắm thật chặt một đôi tay nhỏ bé lạnh như băng, cuối cùng không nhịn được lệ rơi đầy mặt.
Trên giường bệnh, nữ hài vẫn chưa tới mười ba tuổi, mi thanh mục tú, trên má có lúm đồng tiền xinh xinh. Nàng ấy có gia đình hạnh phúc, đáng tiếc nhà nàng ấy xây ở cửa thôn, gặp phải tặc phỉ phóng ngựa đến, cả nhà ngay cả chạy trốn đều trốn không kịp.
Nàng ấy trơ mắt nhìn xem người cả nhà bị tàn sát hầu như không còn, sau khi chịu khổ luân phiên cưỡng hiếp lại bị chọc một đao vào phần bụng. Người tốt bụng gần đó nhặt nữ hài thoi thóp từ dưới phòng ốc bị thiêu hủy ra, sau mấy ngày chăm sóc từ đầu đến cuối không thấy khá hơn, mới đưa tới y lư huyện thành.
Ý chí cầu sinh của tiểu nữ hài cực kỳ mãnh liệt, cắn răng nhịn đau đớn kịch liệt của lần lượt đổi thuốc rồi khâu lại. Dù là trong hôn mê cũng lẩm bẩm phải sống sót báo thù, lúc tỉnh táo sẽ còn nói chuyện với người khác về phụ mẫu huynh trưởng yêu thương nàng ấy ra sao. Thiếu Thương tận tâm tận lực chăm sóc nàng ấy, tự tay băng vết thương đút thuốc thay đổi quần áo cho nàng ấy, không ngừng ở bên tai cổ vũ nàng ấy, khấn trời cầu phật đừng để đứa nhỏ này chết đi.
Miễn còn sống là được, miễn là còn sống!
Nhưng mà nàng ấy vẫn đi, mang theo đau đớn vô tận cùng không cam lòng. Trước khi ra đi, nàng ấy mở to hai mắt, nói với Thiếu Thương: “Đại ân đại đức của tiểu thư, tiểu nữ kiếp sau cắn rơm cắn cỏ đền đáp…”
Nhìn thi thể nữ hài bị người ta khiêng đi, hơn nửa tháng vất vả cùng phẫn uất ập đến, Thiếu Thương khóc đến không thở nổi, toàn thân run rẩy. Hai mắt đẫm lệ mê mang, nàng nhớ tới tiểu tỳ nữ trên mặt cũng có lúm đồng tiền lại thích nghe mình thổi sáo kia, nàng ta ngay cả thi thể đều không tìm thấy, hoặc là thi thể căn bản không còn…
Thiếu Thương bỗng nhiên rất muốn về nhà, trở lại cái trấn nhỏ lạnh lùng khinh bỉ kia còn tốt hơn so với ở đây. Bởi vì ở nơi đó, nàng không sợ trời không sợ đất. Có người mỉa mai nàng, nàng có thể mắng lại gấp trăm lần; có người làm nhục nàng, nàng luôn có thể tìm ra cơ hội trả thù gấp bội; càng về sau người trên trấn đều lau mắt mà nhìn nàng.
Nhưng ở nơi này, nàng lại bất lực như vậy! Nàng không làm được gì cả! Chỉ có thể núp ở nội đường vô lực thút thít…
Khóc lúc lâu, khóc đến đầu đều đau đớn, hộ vệ từ bên ngoài vội vàng tiến đến, bẩm báo: “Tiểu thư, bên ngoài có vị công tử họ Lâu, nói muốn gặp ngài.”
Thiếu Thương soạt một cái đứng lên, cầm tay áo dùng sức lau khô nước mắt, ra vẻ sắp giết người xông ra ngoài; võ tỳ hai mặt nhìn nhau, vừa rồi hai nàng khuyên nửa ngày tiểu thư đều không ngừng thút thít, làm sao bây giờ lại lập tức hết khóc rồi?
Thiếu Thương nhanh chóng bước ra nội đường, xốc rèm gian ngoài lên, quả nhiên trông thấy Lâu Nghiêu chia cách hai tháng đứng ở nơi đó, bên cạnh còn có dăm ba gia đinh đi theo.
Lâu Nghiêu dường như đã chạy rất lâu trên đường, mặt mũi đầy vẻ gian nan vất vả, y phục dưới áo tơi cũng ướt nửa bên. Hắn vừa liếc thấy Thiếu Thương, trên mặt hiện lên đầy vẻ vui mừng. Còn không đợi hắn há mồm nói ra nửa chữ, Thiếu Thương đã chạy vụt qua như làn gió, yên lặng túm lấy tay áo Lâu tiểu công tử dùng sức kéo ra bên ngoài.
Nếu bàn về sức mạnh, ba Thiếu Thương cộng lại cũng không kéo nổi Lâu Nghiêu. Nhưng Lâu Nghiêu sao có thể so sức mạnh với nữ hài chứ, đương nhiên thuận theo Thiếu Thương kéo đến sân ngoài phòng, mấy gia đinh rất có ánh mắt, sẽ không lên trước ‘Hộ chủ’.
Thiếu Thương đâm đầu vào trong màn mưa, hai mắt đỏ bừng, lớn tiếng nói: “Ngươi tới làm gì? Lại tới áp chế ta à?” Thật sự bây giờ nàng quá phiền chán đám công tử tiểu thư sinh ra ở trong ổ yên bình này rồi!
Mưa to bàng bạc, trong chớp mắt nữ hài đã bị ướt hơn phân nửa y phục. Lâu Nghiêu thấy không đúng bèn vội vàng cởi áo tơi trên vai mình ra khoác lên trên người nữ hài, miệng lắp bắp nói: “Không phải! Lần trước ta nói ta cực kỳ ngưỡng mộ ngươi…”
Thiếu Thương dùng sức đẩy áo tơi trong tay thiếu niên ra, gào lên: “Ngươi câm miệng cho ta! Ai muốn ngươi ngưỡng mộ! Ta là người như thế nào ngươi cũng không biết chứ gì? Trông thấy ba phần nhan sắc đã ‘Ngưỡng mộ’! Ngươi là cái đồ tiểu tử vô tri! Ngươi có biết những ngày này Duyện châu đã xảy ra chuyện gì không?! Ngươi còn nhớ thương cái ‘Ngưỡng mộ’ không đáng một đồng này? Ngươi ăn no rỗi việc đúng không? Ta cho ngươi biết ta là người chanh chua, có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi, tâm địa ác độc, thích lén lút lại không có năng lực! Chỉ dựa vào phụ huynh che chở mới giương nanh múa vuốt đến bây giờ, thực là cực kỳ vô dụng! Có cái gì có thể ‘Ngưỡng mộ’…”
Lâu Nghiêu không để ý đến nữ hài vẫn xúc động phẫn nộ nói không ngừng, hắn tiến lên dùng tay níu lại sau đó ra sức khoác áo tơi lên trên vai nàng. Sau đó hắn lùi lại ba bước lớn, hít một hơi thật sâu, hét lớn như là sấm nổ: “Ngươi nghe ta nói trước đã!”
Thiếu Thương bị giật nảy mình, ngơ ngác túm lấy áo tơi ngừng miệng.
Lâu Nghiêu hít sâu một hơi, nhưng bởi vì nước mưa chảy đầy mặt mũi, suýt nữa hít cả nước vào lỗ mũi. Hắn chật vật khụ khụ mấy tiếng sau đó mới lớn tiếng nói: “Hôm đó bên ngoài đô thành tiễn đưa ngươi, ta đã muốn nói, thật ra hôm yến khách Vạn gia đó ta vừa trở về lập tức báo cáo cùng gia mẫu muốn cưới ngươi! Mới đầu gia mẫu tưởng ta nói đùa, ta quỳ trước phòng bà… Quỳ tầm nửa nén hương… Lúc này mẫu thân mới đồng ý đưa tin đi Duyện châu hỏi thăm phụ thân việc này.”
Thiếu Thương sững sờ: Nửa nén hương? Thật hơi nhanh đấy, mẫu thân ngươi có vẻ rất dễ nói chuyện.
Lâu Nghiêu tiếp tục nói: “Ai ngờ nhanh như vậy ngươi đã phải rời khỏi đô thành, cho nên ta mới đuổi theo muốn nói cho ngươi. Ta… Ta không phải đăng đồ tử, không phải hạng người lỗ mãng, ta là thật tâm ngưỡng mộ ngươi.”
Nói đến đây, hắn có mấy phần ngượng ngùng: “Sau khi đội xe nhà ngươi lên đường, thật ra ta cũng lập tức trở về sắp xếp hành lý, phi ngựa đến chỗ phụ thân là Sơn Dương quận. Ta… Ta muốn nói cho phụ thân, ngươi là nữ tử thật tốt.”
Thiếu Thương bật cười, gần như cười ra nước mắt: “Ta? Ta rất tốt á?” Đây là chuyện buồn cười nhất từ khi nàng sinh ra đến nay đó.
Lúc này Lâu Nghiêu đã ướt đẫm cả người, hắn lau mặt một cái, kiên định nói: “Đúng! Ngươi rất tốt. Ngươi dũng cản, cơ trí thông minh hơn người. Dám nói điều người khác không dám nói, dám làm việc người khác không dám làm! Từ nhỏ ta đã được dạy bảo phải lui một bước trời cao biển rộng, phải nhún nhường với Hà Chiêu Quân. Nhưng ta không nguyện ý! Vì sao bị bắt nạt còn phải im hơi lặng tiếng? Vì sao rõ ràng không thích còn cứng rắn chống đỡ! Nếu không phải Hà gia tự từ hôn, chẳng lẽ cả một đời này ta phải nhu nhược ẩn nhẫn mãi ư?!”
“Ta muốn… Ta muốn không sợ hãi giống như ngươi! Ta muốn không còn tầm thường nhu nhược giống như trước kia nữa.” Thiếu niên gằn từng chữ, hắn thẳng tắp hứng lấy nước mưa đầy trời, không hề biết lạnh.
“Năm ngày trước, gia phụ hứa hẹn hôn sự của ta và ngươi, đã phái người về đô thành để mẫu thân đi Trình phủ cầu hôn rồi. Ta… Ta chạy đến thăm ngươi trước…”
“Ngươi đừng nghe lời của người ta, sau đó tự thấy thẹn tự làm mình tổn thương. Ta nghe chuyện của ngươi rồi, ngươi căn bản không phải như lời đồn đại! Ta tin vào con mắt của mình! Ngươi cũng phải tin tưởng mình!”
Vào đông, nước mưa rét lạnh thấu xương, nhưng trên người thiếu niên lại phát ra chân thành nóng bỏng dường như xua cái lạnh lẽo thấu xương này đều bốc hơi trong vô hình.
Thiếu Thương kinh ngạc nhìn hắn, từ trong lòng sinh ra một cảm giác ấm áp. Tuy chỉ yếu ớt như ngọn đèn đêm ấm áp nho nhỏ, nhưng đã đủ để cho người ta hi vọng.
Nàng cũng không thấy lạnh nữa.