Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 38:
Edit: Trúc
Mãi cho đến khi được đưa lên xe ngựa rộng lớn, Thiếu Thương đều mơ mơ hồ hồ đối với chuyện xảy ra trong hai ngày này.
Hôm đó lúc nàng từ Doãn phủ về nhà đã là chạng vạng tối, hai võ tỳ thần sắc trang nghiêm đưa nàng đến Cửu Truy đường, chỉ thấy trong đường đốt nến lớn, Tiêu phu nhân ngồi một mình ở bên trong, mặt như phủ băng. Nàng lập tức biết xảy ra chuyện rồi. Lúc trước sắp xếp cái bẫy đó nàng đã nghĩ đến việc có khả năng bị người khác khám phá ra, chỉ chưa từng nghĩ lại nhanh như vậy. Cho nên đối mặt với Tiêu phu nhân chất vấn, nàng gọn gàng dứt khoát nhận.
“Cũng không vì lý do đặc biệt nào cả, chỉ vì xả giận thôi.” Thiếu Thương lạnh lùng không biết sai chút nào.
Tiêu phu nhân tất nhiên là nghiêm nghị trách cứ, người con này người con kia, từng câu trích dẫn văn cổ, Thiếu Thương cũng lười phân biệt. Kết thúc răn dạy là đến lượt ‘Gia pháp’ trong truyền thuyết kia. Tiêu phu nhân hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, có vẻ như cứu binh hoàn toàn không trong phủ. Trong lòng Thiếu Thương biết không ổn, nhưng từ nhỏ nàng đã quen cứng đầu, không nói hai lời thản nhiên nhận phạt.
Vào lúc bốn võ tỳ đặt nàng lên trên bàn dài hình chữ nhật, Thiếu Thương mới hơi hoảng, lại nhìn ông lão âm trầm đáng sợ cầm trượng đến kia, trên trán nàng đã lấm tấm mồ hôi. Mặc dù từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, thờ ơ thành kiến không ngừng, nhưng thật sự da thịt nàng chưa từng chịu tội!
Mắt thấy Tiêu chủ nhiệm rõ ràng muốn làm lớn, Thiếu Thương vốn muốn mở miệng xin tha thứ, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng nổi.
Khi roi thứ nhất nện lên trên người nàng, hô hấp của Thiếu Thương cũng dừng lại, chỗ khe mông kia giống như bụi cỏ hạn hán lâu ngày gặp một đốm lửa, đau đớn như ngọn lửa nổ tung nhanh chóng lan ra toàn thân. Nàng muốn la lên nhưng lại chỉ nghe thấy cổ họng mình vang ra tiếng khàn khàn, giống như một con cá sống bị cạo sạch vẩy chỉ có thể thoi thóp hút lấy khí lạnh.
Vì sợ mình nói ra lời cầu xin tha thứ mất mặt, Thiếu Thương cắn chặt môi lại, dù là đau đến ngạt thở cũng tuyệt đối không há mồm ra thở. Về phần tại sao không cầu xin ư? Hôm nay Tiêu chủ nhiệm cũng không phẫn nộ như ngày xưa, thậm chí nàng cảm thấy chỉ cần mình cầu xin tha thứ là có thể khỏi bị trận đòn này. Nhưng nàng nhất định không cầu xin! Đánh chết cũng không chịu thua!
Lúc tiểu học có vị giáo viên chủ nhiệm đối xử với nàng khá tốt, cao tuổi hiền lành, cô ấy từng nói với bà nội: ‘Em ấy kiên cường bướng bỉnh như vậy, nói xấu thì có xấu, nhưng nói chung cũng có cái tốt. Lúc nào em ấy cũng suy nghĩ rõ phải học thật giỏi, vậy nhất định sẽ cố gắng hết sức’.
Đáng tiếc, cô giáo rất nhanh thì về hưu. Sau đó, cuối cùng Thiếu Thương đã không còn gặp được giáo viên nào như vậy nữa. Về sau lại có giáo viên đối xử tốt với nàng, đều là vì thành tích dẫn đầu của nàng.
Đã đánh bao nhiêu roi rồi, Thiếu Thương nhớ không rõ nữa, bên trong miệng nếm được vị tanh, thân thể đau tê, ngược lại chỗ trên môi bị cắn nát lại càng đau rõ ràng hơn. Trong lúc đầu váng mắt hoa, nàng được nhấc trở về chỗ ở của mình, mới nghe được tiếng la cùng tiếng khóc của a Trữ. Nàng không khỏi thấy nhẹ bẫng trong lòng sau đó không biết gì nữa.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng cảm thấy vết thương mình mát lạnh, có lẽ được bôi thuốc. Còn có một bàn tay ấm áp mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve nàng, từ tóc đến khuôn mặt, lại đến vết thương. Bàn tay kia có làn da mềm mại tinh tế, hoàn toàn khác biệt với bàn tay đầy vết chai của a Trữ. Thiếu Thương mê man nghĩ, có lẽ là Tang Thị.
Lúc tỉnh lại lần nữa, đã là sắc trời đen nhánh, chỉ không biết là đêm khuya hay là tờ mờ sáng, Thiếu Thương bị bóng dáng lông nhung đen to lớn ở đầu giường dọa cho giật mình một cái, bóng dáng kia phát ra tiếng khóc ồ ồ, giống như cái chiêng vỡ bị gió đêm thổi tung lên, rất là dọa người. Nhưng bởi vì vẫn còn đau, phản ứng kinh hãi của Thiếu Thương chậm đi rất nhiều, sức lực thét lên cũng bị mất, chỉ có ngơ ngác nhìn xem.
Trình Thủy ngồi ở đầu giường khóc ồ ồ, thân hình khôi ngô cao lớn co lại, nhờ vào chút ánh lửa vùi sâu ở tro trong lò lửa, Thiếu Thương trông thấy trên khuôn mặt đầy râu của phụ thân dính nước mắt nước mũi tèm lem, có chút buồn nôn.
Sau đó nàng khóc.
Lúc bị người khác khinh khỉnh mỉa mai nàng không khóc, lúc bị người khác làm nhục nàng cũng không khóc, lúc bị phạt đánh nàng vẫn cắn răng không khóc, nhưng lúc này nàng lại khóc như mưa, rất giống em nhỏ lớp mẫu giáo Trình Tiểu Âu khóc vì bị đau bụng tiêu chảy hôm qua.
Nàng luôn ghét bỏ bà nội già cả không có năng lực, cũng không thể ngăn cản mưa gió bên ngoài cho nàng lúc nhỏ, lại phong kiến thiếu hiểu biết, không cách nào vì nàng chỉ điểm đường đi trong cuộc đời. Để nàng còn nhỏ tuổi đã một mình đối mặt với thế giới ác ý kia.
Nàng đi đến ký túc xá ở trường cấp ba trọng điểm với chiếc băng đen trên cánh tay, lúc ấy nàng chẳng có cảm giác gì cả. Cho đến khi hiệu trưởng tự mình phát bằng khen cho nàng vào ngày quốc khánh, bác cả cười vui ngoác cả mồm, người trên trấn nhao nhao khen nàng hiểu chuyện, không chịu thua kém, có thể thi đậu trường đại học tốt như vậy, quả thực là vinh quang của toàn trấn. Nàng bỗng nhiên rất muốn cho bà nội nhìn thấy tất cả những thứ này.
Nhưng mà bà đã đi ba năm rồi, bên trên mộ cỏ xanh mơn mởn.
Lúc này Thiếu Thương mới hiểu được, trên đời này thật sự chỉ còn lại mình mình rồi. Con cháu muốn báo hiếu mà người thân không còn, mười chữ này đẫm máu như vậy đấy, không có chỗ nào để hối cải, áy náy cùng cảm kích của ngươi lại không thể nói với ai, chỉ có thể cứng rắn đi về phía trước.
Thiếu Thương nằm ở đầu gối Trình Thủy gào khóc, tê tâm liệt phế, hận không thể nôn ra cả tim gan.
Vì sao lúc nàng đi theo chị đại đầu đường lăn lộn cho tới cẩn thận của bây giờ, bởi vì bên ngoài không còn ai sẽ ôm lấy sai lầm thay nàng; vì sao nàng dám ở Doãn gia, Vạn gia cãi lộn thậm chí ẩu đả cùng người ta. Bởi vì nàng biết Trình phụ nhất định sẽ tha thứ cho nàng, giải quyết tốt hậu quả cho nàng.
Nàng cứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng tiểu nhân hèn hạ như vậy đấy!
Nhưng bây giờ nàng muốn đối xử tốt với Trình phụ, đối xử tốt với các huynh trưởng, đối xử tốt với các thúc phụ thúc mẫu còn cả các tỷ muội, để bọn họ vui sướng cùng kiêu ngạo vì mình, mà không phải cả ngày lo lắng lúc nào lại phải dọn dẹp mớ bòng bong cho nàng.
Hai cha con ôm nhau khóc rống, khóc đến lò lửa cũng sắp tắt, a Trữ mới bất đắc dĩ đi vào thêm than.
Từ đầu đến cuối Trình Thủy đều không nói gì với Thiếu Thương, người thông minh như nữ nhi sao lại không biết loại đạo lý đường phố thối nát ‘Không nên tùy tiện làm việc nham hiểm, nếu không muốn gây thù hằn quá nhiều’ chứ?
Sau khi nghỉ ngơi qua một ngày, Thiếu Thương đã phải theo Trình Chỉ cùng Tang Thị lên đường. Hôm đó đám người Trình phủ tiễn đưa bọn họ, sắc trời âm u, không gió không tuyết, Tiêu phu nhân vắng mặt mà không cả nói lý do.
Trình mẫu vẫn lôi kéo tiểu nhi tử khóc lóc nỉ non không nỡ, đồng thời trừng mắt với Tang Thị giống sói đói bảo vệ bàn ăn, đe dọa nàng ta phải chăm sóc ‘Con út thân thương của lão thân’ cho thật tốt. Biểu cảm như nhau, lải nhải như nhau, Trình Thủy thì lặp đi lặp lại nói dưỡng thương thế nào, giữ sức khỏe thế nào, ăn nhiều thịt cá vận động nhiều với nữ nhi, lại giống vậy lặp lại dặn dò a Trữ một lần.
Trời chưa sáng Trình Ương đã dẫn nhóm đầu bếp tự mình xuống bếp, chuẩn bị mấy rổ đồ ăn vặt trên đường cho Thiếu Thương, Trình Tụng cùng Trình Thiếu Cung thì không ngừng nhét đồ vào hành lý của Thiếu Thương, cũng không biết nhét đồ chơi đồ ăn gì.
Trình Vịnh đứng lặng ở bên nửa ngày mới đi thẳng đến bên cạnh xe, nhìn qua màn cửa, hắn nhét vào trong tay Thiếu Thương một khối mực mới dùng vải dầu bọc lại, thấp giọng nói: “Đi rồi nhớ tiếp tục học chữ, đừng xao nhãng.”
Thiếu Thương chống thân thể lên, dò đầu ra, nhìn đôi mắt đại ca hơi đỏ, bèn nói: “Huynh trưởng về sau đừng thức đêm đọc sách nha. Cẩn thận không đến ba mươi đầu trọc mắt mờ!”
Trình Vịnh sờ sờ búi tóc song hoàn trên đầu ấu muội, thở dài.
Khó khăn thoát khỏi nhiệt tình của Trình mẫu cùng Trình Thủy, đội xe cuối cùng cũng có thể lên đường, đáng tiếc vết thương của Thiếu Thương vẫn đau đớn, chỉ có thể đàng hoàng ghé vào bên trong toa xe, không thể nhìn thấy cảnh đi qua mái vòm hùng vĩ đồ sộ ở cửa thành kia.
Bên trong một chiếc xe khác, Trình Chỉ đang nói chuyện phiếm với thê tử: “Hôm nay sao Nguyên Y a tỷ không ra? Cho tới giờ nàng chưa từng làm loại chuyện thất lễ này đâu.”
Tang Thị lườm trượng phu một chút: “Chuyện rõ ràng như vậy, chàng hỏi cái gì?”
Trình Chỉ lại hỏi: “Hôm đó không phải đã nói phải đánh mười gậy à? Còn kém ba bốn gậy, sao a tỷ lại quẳng cốc chứ?”
Tang Thị giọng điệu không đổi: “Chuyện rõ ràng như vậy, chàng còn hỏi cái gì?”
Trình Chỉ bị thê tử chọc cười: “Nàng nói xem chúng ta có nên nói cho Niệu Niệu, miễn cho mẹ con các nàng càng bế tắc không?”
Tang Thị nói: “Nói thế nào? ‘Niệu Niệu à, lúc đầu a phụ ngươi muốn đánh ngươi mười trượng, a mẫu ngươi mềm lòng bớt cho ngươi ba trượng, ngươi có vui không’ à?!”
Nàng ta học giọng điệu của trượng phu, nói xong liếc mắt: “Nếu làm như chàng nói, mẹ con các nàng có hòa được hay không ta không biết. Mà cha con bọn họ nhất định không tốt đẹp được. Đến lúc đó, xem huynh trưởng có nướng sống chàng không!”
Trình Chỉ chép miệng: “Được rồi, vậy thì không nói. Chốc nữa ta đi khuyên nhủ Niệu Niệu, đừng có giận dỗi với mẫu thân mình.”
Tang Thị liếc trắng mắt: “Chàng cho rằng chàng có sức nặng trong lòng Niệu Niệu, chàng nói thì nàng sẽ nghe à? Lời huynh trưởng nói, nàng cũng chỉ nghe ba bốn phần đấy!”
Nàng ta cảm thấy trượng phu nghĩ quá hay rồi: “Niệu Niệu có chủ kiến, tính tình lại bướng bỉnh, có một số việc nhất định phải tự nàng nghĩ thông suốt mới được. Chàng vẫn nên bớt chút sức đi, đến lúc đó đảm nhiệm tìm chút đồ ăn ngon, chơi vui hoặc mới lạ thú vị cho nàng. Những thứ khác cứ để ta.”
Trình Chỉ gục xuống, thở dài: “Niệu Niệu cũng thật cứng đầu mà, đánh thành như thế mà không rên một tiếng. Đáng tiếc là nữ nhi, nếu là nam tử, nhất định có thể làm ra thành tựu được!”
Tang Thị im lặng lúc lâu, mới nói: “Kiềm Tăng kia thật bảnh lĩnh, ta xem qua vết thương của Niệu Niệu, vết máu loang lổ lại không rách da, vết sưng đỏ bầm tím đều không sâu, cái đó…” Nàng ta không nhịn được đưa tay nhấn một cái trên lưng trượng phu: “Thật đau lắm hả?”
Trình Chỉ lập tức kêu đau oai oái, nhảy lên như con tôm.
Hắn vừa dùng tay bảo vệ lưng, vừa chỉ vào thê tử: “Nàng… Nàng… Nàng… Nàng thật là không có lương tâm. Là nàng bảo ta đi chịu thử một gậy của Kiềm Tăng xem có đau không, bây giờ còn đối xử với ta thế này à?!” Lúc ấy một chịu một đòn kia, hắn đau đến gần như tê hết nửa người.
Tang Thị cười không kìm được: “Nếu không bảo chàng thử một đòn, chỉ nhìn thương thế, sao ta có thể biết Niệu Niệu đau đến mức nào chứ?” Ngưng cười, nàng ta cũng thở dài: “Niệu Niệu không phải là kiên cường mà là lòng có ấm ức. Lần này chàng đừng đến làm phiền, ta phải khuyên giải nàng thật tốt!”
Trình Chỉ rất bất mãn, đang muốn há mồm, chợt nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa, gia tướng ngoài xe báo: “Phía sau có một đội người đuổi theo, nói là chất tử(*) của Thái Bộc – Lâu Kinh, con trai của Duyện Châu Quận Thừa – Lâu Tế, tên là Lâu Nghiêu, cầu kiến đại nhân.”
(*) Chất nhi: Cháu trai.
“Chất nhi của Lâu đại nhân?” Trình Chỉ mờ mịt: “Lâu gia có liên quan gì với chúng ta? Huynh trưởng vừa kết giao à? Sao ta không biết?”
Tang Thị hơi suy nghĩ một chút, khóe môi hiện lên ý cười.
Trình Chỉ khoác áo xuống xe, chỉ thấy một đội hộ vệ quần áo chỉnh tề, từng người cưỡi ngựa cao to khỏe mạnh béo tốt, bao bọc một thiếu niên khí khái hào hùng bừng bừng chờ ở cách đó không xa.
Thiếu niên kia thấy Trình Chỉ, lập tức tung người xuống ngựa, cúi người hành lễ: “Tiểu tử Lâu Nghiêu xin ra mắt thúc phụ Trình gia!”
Trình Chỉ đáp lễ, sau khi nói qua mấy câu khách sáo thì bắt đầu vào chủ đề chính: “Lâu công tử đến đây có việc gì?”
Có lẽ bởi vì giục ngựa phi nhanh, Lâu Nghiêu vẫn thở hồng hộc, trán lấm tấm mồ hôi, căng thẳng nói: “Trình thúc phụ, hôm nay ta… Không phải, trước đó ta gặp qua chất nữ ngài là Thiếu Thương quân, cảm thấy… Cảm thấy nàng… Hôm nay ta đặc biệt tới để gặp nàng, không biết thúc phụ có thể cho phép một lần không…”
Vòng vo một đống lớn, thật ra còn chưa nói rõ cái gì, mặt thiếu niên lại đã đỏ lên.
“Ngươi biết Thiếu Thương nhà ta?” Trình Chỉ nhìn trời, cảm thấy mình không bị váng đầu.
Gương mặt Lâu Nghiêu càng đỏ, cũng càng thêm cà lăm: “Là… Là đã gặp qua, không tính là quen biết… Nhưng… Nhưng mới quen đã thân…”
Trình Chỉ càng thêm ngạc nhiên: “Thiếu Thương cùng ngươi mới quen đã thân?” Xem ra huynh tẩu vẫn sơ hở, chất nữ không chỉ sẽ gặp rắc rối, còn có thể hút hoa đào. Lúc này mới đi ra ngoài dự mấy buổi yến nha thế mà đã dẫn con trai Lâu thị Hà Đông tới theo đuôi rồi, vô cùng tốt, vô cùng tốt!
“Ngươi ở chỗ nào vào khi nào gặp chất nữ nhà ta?”
Trình Chỉ không khỏi bắt đầu vênh váo hống hách, mặc dù nữ nhi Trình Vĩ vẫn chưa tới mười tuổi, nhưng hắn đã rất tự giác sớm tiến vào hình thức nhạc phụ bắt bẻ.
“Đại nhân thật là, hỏi nhiều cái này làm gì?” Ai ngờ Tang Thị vịn vú già chậm rãi xuống xe, chạy đến đập sân khấu của trượng phu: “Lâu công tử nói quen biết cùng Thiếu Thương, chẳng lẽ sẽ lừa gạt chúng ta chắc!”
Nàng ta lại mỉm cười nói với Lâu Nghiêu: “Thiếu Thương bị bệnh nhẹ, ở trong xe ngay đằng trước. Lâu công tử có chuyện thì qua nói đi. Nhưng mà chúng ta phải đến được dịch quán trước lúc mặt trời lặn, mong Lâu công tử nhanh cho.”
Lâu Nghiêu đang bị Trình Chỉ hỏi đến đầu đầy mồ hôi, nghe Tang Thị nói vậy, mặt mũi đầy cảm kích, chắp tay vái dài một cái đến đầu kém chút nữa cắm xuống đất, Trình Chỉ cố nén không bật cười.
Không chỉ như thế, Tang Thị còn rất tri kỷ gọi a Trữ, a Mai từ trong xe Thiếu Thương ra, để cho đôi thiếu niên nam nữ này nói riêng. Trình Chỉ tức giận nói: “Không bằng nàng cho bọn họ làm tiệc xem mắt luôn được rồi đó!”
Tang Thị cười ha ha: “Tiệc xem mắt cũng không cần, chàng đừng đến quấy rối là được.”
Trình Chỉ hừ hừ vài tiếng, đột nhiên nói: “… Có phải nàng bất mãn cách Nguyên Y a tỷ đối xử với Niệu Niệu không?”
Tang Thị yên lặng lúc lâu mới nói: “Ta sinh ra có vận may tốt. Phụ mẫu hiểu rõ, chi chính hiền lành chính trực, chi phụ đều dễ nói chuyện. Ta không thích nữ hồng, phụ thân lập tức nói không cần, ta không thích cùng nhóm tỷ muội ngồi một chỗ nói chuyện phiếm cả ngày, huynh trưởng lập tức đánh xe dẫn ta đi trải nghiệm việc đời. Thậm chí về sau ta xử trí chuyện Hoàng Phủ gia như vậy, trong nhà cũng đều tùy ta. Thế nhưng Tương Quân thì không có mệnh tốt như vậy.”
Trình Chỉ nói: “Là bạn chí thân kia của nàng à? Ta nhớ được nàng ta đã…” Mộ cũng xanh cỏ rồi.
Trong lòng Tang Thị ẩn ẩn đau đớn: “Nếu bàn về tài cán bản lĩnh, Tương Quân mới đáng để kiêu ngạo tự phụ. Đáng tiếc! Nàng ta không gặp được phụ mẫu tốt như ta vậy, lại bị ép gả cho một phu quân hẹp hòi, lúc này mới ôm hận mà sớm kết thúc cuộc đời.”
Trình Chỉ nhớ lại một lát nói: “Cho nên trước đây ít năm nhà nàng ta đến tìm nàng hỗ trợ, nàng mới qua loa lấy lệ?”
Tang Thị oán hận nói: “Rõ ràng trong nhà có ngựa ngàn dặm có thể rong ruổi thiên hạ. Lại muốn nhốt ngựa lại, đáng đời gia thế suy tàn! Hừ, không phải bọn họ nói quy củ càng quan trọng hơn so với gia môn thịnh vượng à? Vậy thì cứ trông coi quy củ của bọn họ đi!”
Nói đến đây, nàng ta lại thương cảm: “Tương Quân vẫn quá nhân hậu, không đành lòng ruồng bỏ phụ mẫu người nhà. Nếu có thể giống như Niệu Niệu, cho dù ngươi là ai, dám dẫm lên trên đầu nàng thì lập tức trở mặt không nhận, vậy thì… Vậy thì bây giờ tất nhiên Tương Quân sẽ còn sống rất tốt…”
Trình Chỉ thở dài, mặc dù thê tử nói lời này có ý xúi giục hài nhi không tuân theo người lớn, nhưng hắn hiểu thê tử đau lòng bèn ôm lấy đầu vai của nàng ta, không nói thêm nữa.
…
Bên kia, Lâu Nghiêu nhăn nhó đi đến trước xe của Thiếu Thương.
Thiếu Thương xuyên qua mành xe nhìn lại, cực kỳ ngạc nhiên: Mặc dù nàng gặp mặt người này hai lần nhưng ngay cả lời đều chưa nói qua nửa câu mà.
“Không biết Lâu công tử có gì chỉ bảo?” Nàng tự thấy mình chưa từng đắc tội người này. Hẳn là, không có nhỉ?
Lâu Nghiêu lắp bắp lúc lâu, nhìn trộm nữ hài trong xe, chỉ thấy ánh sáng bên trong xe mờ mịt, càng thêm nổi bật khuôn mặt tái nhợt yếu đuối của nàng, lông mày nàng khẽ chau lại, giống như đóa hoa nho nhỏ bị nước mưa đánh rũ xuống, trắng nõn xinh đẹp, trong veo như nước mùa thu.
Hắn nghĩ tới đội xe Trình gia còn phải lên đường nên lấy dũng khí nói: “Ngươi… Ta… Ta muốn nói, ngươi tốt… Ta… Ngươi rất tốt… Rất tốt…”
Thiếu Thương 囧(*): Ngài có muốn sắp xếp lại lời nói một chút hay không? Chú ý bổ sung trạng thái cố định của chủ ngữ, vị ngữ, tân ngữ.
(*)囧: Là một ký tự trong tiếng Trung Quốc, nghĩa đen là “cửa sổ có hoa văn”. Kể từ năm 2008, nó đã trở thành một hiện tượng mạng và được sử dụng rộng rãi để thể hiện sự bối rối và u ám, vì sự tương đồng của ký tự này với một nét mặt buồn bã.
“Ta cảm thấy chuyện kia ngươi chưa từng sai! Một chút cũng không có.” Lâu Nghiêu tự cổ vũ lúc lâu, cuối cùng phát đại chiêu: “Trong lòng ta cực kỳ ngưỡng mộ ngươi.”
Hắn tự nhận trọng điểm câu nói này là nửa câu sau, nhưng nữ hài trong xe lại đặt lực chú ý ở nửa câu đầu.
Thiếu Thương đột nhiên trầm mặt: “Cái gì gọi là ta chưa từng sai, ngươi nghe được cái gì ở đâu?”
Lâu Nghiêu bị giật nảy mình: “Không… Không có gì… Chỉ là ngươi làm các nàng bị rơi xuống cầu, làm như vậy là đúng, không có sai…”
Thiếu Thương giật mình, dùng sức chống nửa người lên, khuôn mặt nhỏ căng cứng: “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Nghe được ở chỗ nào?” Trừ Vạn lão phu nhân ra, không nên còn có người khác khám phá ra chứ, huống chi người này thoạt nhìn cũng không giống dáng vẻ rất thông minh.
“Ta… Sau khi ta đưa a Ly về thì quay đầu đi tìm ngươi, muốn nói cảm ơn với ngươi…” Lâu Nghiêu bị nữ hài như ngọn lửa trước mặt dọa cho nói lắp: “Nhưng ta chưa nghĩ ra nói thế nào nên mới theo ngươi một đoạn, trông thấy ngươi… Ngươi rút mất mấy khối gỗ ở cầu…”
Thiếu Thương chán nản.
Quả nhiên người tính không bằng trời tính, nàng tự kiêu kế sách không sơ hở, lại không cẩn thận có sai sót này. Thiếu niên này đã tập võ, đi đứng nhẹ nhàng, theo ở phía sau nàng tất nhiên nàng không biết được.
Lâu Nghiêu thấy mặt nàng như tro tàn, vội vàng nói: “Ngươi yên tâm, ta cũng không nói với ai! Dù là phụ mẫu chí thân ta cũng sẽ không nói. Nếu ta nói thì ta sẽ lập tức bị chết, trời xanh làm chứng!”
Cuối cùng Thiếu Thương an tâm chút, nàng biết người nơi này cực kỳ coi trọng lời thề, không thua gì hiệu lực đi công chứng chỗ làm công chứng tài sản. Như vậy, ít nhất cái việc ngầm này sẽ không lan truyền ra ngoài, sẽ không gây chuyện cho hai nhà Vạn Trình.
“Ta trẻ người non dạ, làm ra hoạ lớn ngập trời như này, thật sự xấu hổ không chịu nổi.” Thiếu Thương yếu ớt, điềm đạm đáng yêu nói: “Không dối gạt Lâu công tử, bây giờ không phải ta bị bệnh, mà là bị hình trượng gia pháp, bị đuổi ra khỏi đô thành, cưỡng chế ăn năn thật tốt đấy.”
Nhìn dáng vẻ này của nàng, Lâu Nghiêu đâu chỉ mềm lòng không mà ngay cả giọng nói đều mềm nhũn: “Ngươi đừng sợ, cũng đừng khổ sở. Theo ta thấy việc này ngươi không làm sai chỗ nào cả, đáng đời Vương Linh chịu tội! Ngươi lại bị trưởng bối phạt! Bị đánh mấy gậy? Còn đau không, nhà ta có thuốc tốt, ta đi lấy cho ngươi nhé!”
Thiếu Thương âm thầm phỉ nhổ, ngươi cầm cái cọng lông ấy mà cầm, chẳng lẽ để đội xe Trình gia chờ ngươi đi về nhà lấy thuốc chắc?! Nhưng giọng nói lại giả vờ hữu khí vô lực: “Vậy cám ơn Lâu công tử, ngươi chậm rãi đi lấy, chúng ta từ biệt trước.”
Sơ hở trong lời nói này quả thực hết thuốc chữa, nhưng Lâu Nghiêu chẳng những không nghe ra còn cười ha ha muốn lên tiếng cáo lui, cuối cùng nhớ tới mình chưa nói chuyện quan trọng nhất, lại tiến lên một bước nói: “Thiếu Thương quân! Ta… Ta…”
Ánh nắng rực rỡ chiếu lên cả người thiếu niên, hắn kiên định nói: “Ta muốn cưới ngươi!” Mặc dù hắn đã đính hôn mười mấy năm, nhưng thổ lộ thế này lại là lần đầu tiên trong cuộc đời.
Thiếu Thương vốn cũng không kiên nhẫn, nghe lời này khó khăn đè xuống hỏa khí lại bốc lên, giọng điệu châm chọc nói: “Cưới ta? Vị hôn thê của Lâu công tử đâu?”
Lâu Nghiêu vội vàng nói: “Tháng này nàng ta sẽ phải lấy chồng! Á, không phải gả cho ta! Là gả cho Tiêu thế tử kia!” Bị từ hôn còn vui mừng hớn hở như này, cũng là năng lực cầu sinh rất mạnh rồi.
Thiếu Thương cười lạnh nói: “Lâu công tử bị từ hôn nên đến trêu đùa ta à? Ngươi cũng khinh người quá đáng rồi! Thế nào? Bây giờ ngươi túm được đằng đuôi của ta nên không sợ hãi gì hả? Ta cho ngươi biết, họ Lâu kia, ngươi muốn nói thì cứ đi nói đi. Ta không sợ uy hiếp của ngươi!”
Thanh niên nam nữ trong tỉnh không học hành gây dựng sự nghiệp, nhàn rỗi nhàm chán còn có thể làm gì chứ? Lúc ấy dù nàng còn nhỏ, nhưng đã từng thấy thề non hẹn biển quả thực có thể nói là như cơm bữa.
A Cường dịu dàng nói ‘Ta yêu ngươi’, a Trân bèn ở chung cùng hắn, mặc dù N năm sau hắn vứt bỏ nàng cưới người khác;
Lạnh lùng a Cẩu nói ‘Ngươi là nữ nhân của ta’, a Hoa bèn vì hắn nạo thai, N lần, về sau bị trăm thứ bệnh, bởi vì vậy vẫn luôn không kết hôn, Thiếu Thương cũng không biết nàng còn có thể làm mẫu thân không nữa;
A Bưu thông thạo nghệ thuật ngôn ngữ nói ‘Sớm muộn cũng đều kết hôn, của ngươi khác gì của ta’, tiền nhiều năm làm công tích góp của a Xuân đều đưa cả cho hắn.
Thân ái! Ức hiếp nàng chưa thấy qua việc đời là thế nào à? Thiếu Thương giận không kìm được: “Ngươi cút càng xa càng tốt cho ta! Cưới ta? Ngươi cưới được à? Phụ mẫu đã thưa gửi chưa? Bà mối đã tìm chưa? Sính lễ đâu? Ở không rảnh rỗi đến trêu ta à? Trình gia dù không lừng lẫy bằng Lâu gia các ngươi, nhưng cũng không nhận nhục nhã này! … Phó mẫu, a Mai, các ngươi mau tới! Mau tìm người đến! Đuổi cái tên đăng đồ tử(*) này đi!”
(*) Đăng đồ tử: Là một từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâm tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh. Đăng đồ tử ám chỉ kẻ háo sắc xuất phát từ điển cố xích mích của Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.
Lâu Nghiêu có nằm mơ cũng không ngờ nữ hài lại có phản ứng như vậy, hắn lắp bắp nói: “Không phải! Ta… Ta thật muốn cưới ngươi… Thật… Ta đã…”
Thiếu Thương không muốn nghe hắn nói nhảm, dùng sức giật mành xe xuống. Chỉ nghe thấy bên ngoài có một loạt tiếng bước chân lộn xộn, tiếng người ầm ĩ, xen lẫn tiếng Lâu Nghiêu giải thích. Sau đó tất cả dần xa dần, hiển nhiên Lâu Nghiêu đã bị đuổi đi.
Nàng nằm ở trên nệm êm khóc lên, cuộc sống này thật khó sống, ai cũng đến bắt nạt nàng!
Một lát sau, Tang Thị mỉm cười tiến vào xe, trên tay còn cầm khăn nóng vừa vắt lau mặt cho Thiếu Thương, lại tự mình giúp nàng bôi lên cao dưỡng. Tay Tang Thị lành lạnh trơn bóng, Thiếu Thương cảm thấy hết sức thoải mái.
Thiếu Thương ngượng ngùng nói: “Để thúc mẫu chê cười rồi.”
Tang Thị cười nói: “Yên tâm, thúc phụ ngươi đã đuổi Lâu công tử đi rồi. Nhưng mà…” Nàng cực kỳ hứng thú: “Sao ngươi không tin hắn?”
“Vì sao lại phải tin?” Thiếu Thương ngơ ngác: “Chẳng lẽ không phải lúc gặp chuyện đầu tiên phải không tin tưởng mới đúng à?” Như vậy mới sẽ không bị tổn thương nha.
Tang Thị khẽ giật mình, cười nói: “Cũng đúng.”
Sau đó nàng lấy từ trong ống tay áo ra một cây sáo trúc tinh xảo xinh đẹp, đưa cho Thiếu Thương nói: “Đi đường buồn tẻ, ta dạy ngươi thổi sáo nhé.”
Thiếu Thương chần chờ nói: “Không phải hồi trước ngươi lấy đi một phần bản nhạc từ trong phòng đại phụ, biết ngươi thổi tiêu thúc phụ đánh đàn, còn cần một tiếng sáo mới hòa hợp à?” Nhưng thật ra là Trình mẫu làm khó Tang Thị, cố ý bắt nàng ta đi quét dọn nơi ở cũ của Trình Thái công đã chết.
Sắc mặt Tang Thị nghiêm nghị, cứng rắn: “Lấy cái gì mà lấy, đi cái gì mà đi! Người cùng lý tưởng trao đổi tiếng lòng có thể để lấy đi à? Quân cữu trên trời có linh thiêng, biết chúng ta biểu diễn bản nhạc của ông không chừng còn cực kỳ vui mừng đấy! Huống chi nhiều nghề không làm người lùn đi, ngươi học nhiều cũng không có gì không tốt.”
Thiếu Thương đã biết vị thúc mẫu hàng đầu này, cười khổ vội vàng nhận lấy cây sáo.
Lúc này bên ngoài chợt vang lên một tiếng chim ưng rít kéo dài, phá không mà đến, giống như kiếm sắc rạch đứt trời xanh nặng nề. Tang Thị nhanh chóng vén rèm xe lên, Thiếu Thương duỗi cổ nhìn lại, chỉ thấy giữa bầu trời xám xịt có một con diều hâu to lớn hùng vĩ bay lượn.
Trong mắt Thiếu Thương hiện lên mừng rỡ: “Diều hâu lớn như vậy, ta chưa từng được thấy đó!”
Tang Thị nhìn nữ hài, cũng nhìn về phía con diều hầu càng bay càng xa kia: “Đúng đó. Về sau ngươi sẽ nhìn thấy càng nhiều.”
Lúc này, bên ngoài lần nữa vang lên tiếng phu xe hét to liên tục, cùng tiếng ra lệnh có lực của nhóm hộ vệ Trình gia, đội xe chậm rãi lên đường.
[Hết quyển 1]
Quyển hai: Bách xanh xanh trên mộ, đá chồng chất bên trong khe.