Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 34:
Edit: Trúc
Sự thật chứng minh, Trình Tụng nói đạo lý đến rõ ràng, đến lúc thực hành cũng chưa chắc quá đáng tin cậy. Thiếu Thương tràn đầy mong đợi đi vào xe ngựa nhà mình, lại phát hiện: Trong xe không có chậu than.
Thời tiết rét đậm, toa xe không có chậu than, không khác gì phòng tối lạnh lẽo thê thảm. Ngoại trừ có thể chắn gió ra thì chẳng có tác dụng gì, cuối cùng Thiếu Thương tìm ở dưới sàn xe được một cái đệm lông cừu thô vội vàng quấn lên người, vừa run rẩy vừa vô cùng hối hận vừa rồi không thuận tay cầm chậu than cùng tấm thảm lông tơ của Viên Thận tới.
Trình Tụng nghe thấy ấu muội hắt xì hơi một cái ở phía sau, cũng cực kỳ lo lắng, càng thêm vội vàng lái xe, may mà hai nhà Vạn, Trình cách nhau không quá xa, hắn giục xe ngựa phi như bay, mắt thấy cửa lớn Vạn phủ ngay gần bên, Trình Tụng quay đầu vui vẻ nói với bên trong xe: “Niệu Niệu đừng vội! Đến rồi! Đến rồi!”
Thiếu Thương đã bị lạnh chảy nước mũi, nghe vậy nàng vội vàng đẩy cửa xe ra, trong gió lạnh vù vù thổi vào, nàng trông thấy trước cổng Vạn phủ đang có một vòng người vây quanh, ông bác mập bụng bự sắc mặt say đỏ bừng ở giữa vòng người kia chính là Vạn Tùng Bách, dường như ông ta đang tiễn khách.
Lúc này nắng đã tắt, chân trời khảm một vòng chiều tà như ẩn như hiện, đúng là hoàng hôn đang dần dần lặn xuống. Đám người trước cửa Vạn phủ như là thái cực bát quái đồ bị chia làm hai nhóm người đen trắng tách biệt. Nhóm người quần áo gấm vóc lộng lẫy trên mặt cười hì hì, không hề nghi ngờ là gia đinh tùy tùng Vạn gia.
Một đám hơn mười người khác, thì mặc áo giáp sắt thuần một màu đen, cánh tay mỗi người cầm cung nỏ, eo đeo trọng kiếm, lông đuôi từng mũi tên trên lưng đều như tuyết trắng, chiếu lên thời tiết thấu xương này, quả nhiên là ‘Sáng lạnh rọi giáp sắt’.
Bọn họ thấy một chiếc xe ngựa vội vàng xông về nơi này, chỉ nghe xoạt xoạt vài tiếng, bọn thị vệ đều đặt tay bên hông, lộ ra một nửa binh khí sắc bén lạnh lẽo, nghiêm túc mà đợi; một thị vệ thiếu niên cằm hơi vuông tiến lên một bước, nghiêm nghị lớn tiếng quát: “Người tới là ai?”
Trình Tụng giật nảy cả mình, dừng hết sức lực toàn thân ghìm chặt dây cương, đồng thời hô lớn: “Vạn bá phụ! Là ta, là ta…”
Xe ngựa xóc nảy nghiêng lệch một cái, Thiếu Thương cũng sợ hãi, cho là mình phải gặp phải tai nạn xe cộ cổ đại, vội bám chặt lấy thành xe không buông.
Cơn say rượu của Vạn Tùng Bách bị làm tỉnh hơn một nửa, vội vàng khoát tay lớn tiếng nói: “Ôi ôi! Cái này không phải… Không! Cái đó… Lăng đại nhân! Đây là người một nhà, là cháu trai cháu gái nhà ta… Đừng động thủ! Đừng động thủ!…”
Lúc này, đám áo giáp đen kia tách ra, hiện ra một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào vạt cong màu đen, thân hình cực kì cao, bên ngoài khoác áo khoác lông thú màu đen, dùng khuy áo huyền ngọc buộc dây màu vàng tối cố định, hai tay đều buộc giáp tay nặng nề nạm vàng.
Dường như hắn hơi liếc mắt về phía Thiếu Thương, sau đó hơi nghiêng người, chắp tay nói với Vạn Tùng Bách: “Hôm nay ngài say rượu, ngày sau ta lại tới cửa.” Sau khi cáo từ, hắn xoay người bước đi.
Cách đó không xa có một cỗ xe ngựa khổng lồ toàn thân đen nhánh lẳng lặng đứng đó, đen đến mức khung xe gỗ sơn tỏa sáng, hai con ngựa màu đen cao to bốn vó đạp tuyết, ngay cả hàm thiếc và dây cương ngựa đều là sắt đen nhánh đúc thành. Leo lên trước xe ngựa, hắn giơ cánh tay phải lên, vệ sĩ giáp đen bốn phía đồng loạt thu kiếm vây quanh chiếc xe ngựa lớn gần gấp ba xe của Trình gia, lên ngựa đi theo.
Huynh muội Trình gia bị hù gần chết, nhất thời không cách nào động đậy, Thiếu Thương lập tức bị đông ở trên xe ngựa.
Vạn Tùng Bách đưa mắt nhìn xe ngựa màu đen đi xa rồi mới vội tới trước nói: “Sao hai người các ngươi lại tới đây? Ôi! Niệu Niệu, mặt ngươi làm sao rồi?… Ha ha ha ha ha… Nhất định là a mẫu ngươi đánh ngươi… Đừng sợ, đợi ta đi nói với hiền đệ…”
Trình Tụng chưa tỉnh hồn, run run đỡ ấu muội xuống xe, nghe vậy lớn tiếng nói: “A bá, ngươi lại thế! Đừng có vừa thấy chúng ta bị thương thì bảo là a mẫu đánh chứ!”
Thiếu Thương cũng tức hổn hển nói: “Xem như a mẫu đánh đi, bá phụ, ngươi trông thấy a mẫu đánh ta, vui vẻ thế à?”
Rõ ràng Vạn Tùng Bách đã uống không ít ở Doãn gia, lúc nói chuyện đầu lưỡi đều líu lại, nhưng đầu óc coi như chưa hồ đồ, chỉ nghe ông ta ha ha cười nói: “Chớ mạnh miệng! Cho dù mặt của ngươi không phải a mẫu ngươi đánh, hôm nay cũng không tránh được là vì a mẫu ngươi! Được rồi! … Đừng lo lắng, mau vào, mau vào…”
…
Nô tỳ vú già Vạn gia đông đảo, khí phái rầm rộ, Trình gia xa xa cũng chưa thể sánh được.
Vạn Thập Tam muội nghe Thiếu Thương tới, mừng rỡ, vội vàng ra đón. Lúc chạm mặt ở tiền đường, Thiếu Thương phát hiện chung quanh tiểu cô nương Thê Thê thế mà có hai mươi mấy nô tỳ vây quanh, phía trước bốn người cầm đèn dẫn đường, đằng sau bốn người tay nâng hộp gấm, bốn phía tám người giơ cao đèn, còn có bên ngoài mấy người giơ đuốc.
Thiếu Thương im lặng nửa ngày, đồng thời không hiểu sao cảm thấy mình thật nghèo khó. Đại tiểu thư người ta chỉ đi từ trong nhà ra nhà chính, thế mà phô trương ầm ĩ y như nguyên thủ đi tuần. Đến mình chuyện lớn như rời nhà trốn đi thế mà hai tay trống trơn. Quả nhiên kiến thức của nàng còn nông cạn, nương nương Đông cung in dấu bánh nướng, còn một lần in hai tấm, một tấm tô đường, một tấm xát muối, quả thực quá xa xỉ mà.
Vạn Thê Thê là cô nương thật có tâm, ôm lấy cái mặt đầu heo của Thiếu Thương xem trái xem phải, không khỏi buồn bã, liên tục không ngừng bảo nô tỳ bưng Thiếu Thương về chỗ ở của mình. Chờ đến viện đèn đuốc sáng trưng, Thiếu Thương hoảng sợ phát hiện đội ngũ của Thập Tam muội còn phải hơn ba mươi, bốn mươi người. Sau đó, nàng được hưởng thụ một lần dịch vụ phục vụ chăm sóc sức khoẻ cấp bậc đỉnh kim cương.
Xõa tóc ra chải, nước ấm ngâm chân, khăn nóng bỏng ủ đầu gối cùng ngón tay, sau đó cao son dưỡng da, huân hương thay quần áo, làm xong hết, Thiếu Thương thoải mái như lại được đầu thai lần nữa. Nàng hài lòng thở dài, trong lòng tiếc nuối: Sao Vạn bá phụ không sinh con trai chứ, nàng nhất định bắt Trình phụ gả mình qua đây!
Vào lúc chế độ phẩm cấp còn chưa xuất hiện ở thế giới này, phần lớn bổng lộc quan là dùng để phân chia cấp độ cao thấp, ai còn thật sự dựa vào mấy đấu thóc gạo mà sống chứ! Ví như Vạn gia này, gia tộc là vọng tộc ở Tùy huyện, ruộng đồng trang viên bao trùm diện tích hai thành trong huyện. Nhìn từ lâu dài, mặc dù phụ thân nhà mình có không gian thăng chức lớn hơn Vạn lão bá nhưng trước mắt mà nói, Trình gia tuyệt đối không giàu có bằng Vạn gia.
Vạn Thê Thê chống nạnh đứng ở bên trong, vừa chửi mắng mặt mũi Doãn Hủ Nga bị bệnh đậu mùa vĩnh viễn không khỏi được, vừa chỉ huy tỳ nữ như kiến thợ vây quanh Thiếu Thương hầu hạ. Chỉnh đốn xong, Thiếu Thương rực rỡ hẳn lên được Vạn Thê Thê dẫn đi bái kiến Vạn lão phu nhân.
Thẳng đường đi tới, Thiếu Thương cảm thấy lo sợ, trong nội tâm nàng rõ ràng trừ những nô tỳ đã bị Tiêu phu nhân xử lý ra, trên đời này chỉ có Cát Thị cùng Vạn lão phu nhân này mới có khả năng phát hiện mình không ổn. Cho dù là người trước, cách hơn mấy năm sau mới gặp lại, nàng cũng không lo lắng. Ai ngờ đi vào trong Từ Tâm Đường mới xây, nàng lại bị Vạn lão phu nhân làm cho giật nảy mình trước.
Trong phòng mùi thuốc lượn lờ, Vạn phu nhân đang ngồi quỳ chân trước mặt một vị lão phụ, hầu hạ bà dùng thuốc.
Tóc Vạn lão phu nhân đã trắng xóa, nhưng hình dáng vẫn mặt trái xoan vẫn cực kỳ rõ ràng, mũi thẳng môi đầy đặn, lưng eo thẳng tắp, hoàn toàn có thể thấy được sự xinh đẹp, khí khái hào hùng thuở thiếu thời, nhưng mà… Hai mắt bà hơi đóng lại, dưới mí mắt bên phải lõm vào, hiển nhiên là con mắt đã không còn nữa, đồng thời thiếu một cái tai trái.
Dù là ánh nến sáng ngời, nhưng khuôn mặt lão phụ trước mắt vẫn có một loại quỷ dị không nói lên lời, may mà lúc này gương mặt Thiếu Thương bầm tím chưa tan, nếu không tất nhiên sẽ làm người ta nhìn ra vẻ mặt kinh ngạc của nàng. Nàng quyết định tốt hơn là nói ít.
Vạn lão phu nhân ăn mặc đơn giản, đồ trang sức châu ngọc hoàn toàn không cần, vải áo chỉ yêu cầu mềm mại thoải mái dễ chịu, tóc cũng chỉ dùng trâm gỗ cài vào búi tóc tròn đơn giản. Vì săn sóc người bị bệnh mắt, trong phòng bày biện ít mà chất lượng, mấy thứ như là lư hương, khánh ngọc(*) tất nhiên là không thể xuất hiện.
(*) Khánh ngọc:
Thiếu Thương thành thật hành lễ vấn an Vạn lão phu nhân.
Vạn phu nhân quay đầu, cười nói: “Thiếu Thương tới à? Lần này ở đây thêm mấy ngày đi. Các a tỷ trên Thê Thê đều đã xuất giá. Từ sau khi về đô thành cả ngày Thê Thê nhàn tản đến nhàm chán, tiểu tỷ muội các ngươi cùng nhau đọc sách, viết chữ…”
Nghe đến ‘Viết chữ’, phản ứng đầu tiên của Thiếu Thương là dứt khoát lấy mộc giản mà Tiêu phu nhân phạt sang bên này viết. Ai ngờ Vạn Thê Thê bắt đầu kêu gào trước: “Viết chữ gì chứ? Ta muốn dạy Thiếu Thương cưỡi ngựa! Còn nữa a mẫu ngươi xem mặt Thiếu Thương mà xem, đều là họ Doãn kia…”
“Thê Thê, còn không lấy những cái tảng đá ở trên người ngươi xuống?” Vạn lão phu nhân bỗng nhiên mở miệng: “Đã đêm xuống rồi, ngươi còn leng keng đầy người như này cho ai nhìn, cũng không chê nặng!”
Vạn phu nhân cười phì một tiếng, Thiếu Thương nín cười. Hoàn toàn chính xác, dù là trong nhà, Thập Tam muội vẫn ăn mặc lộng lẫy như cũ, cái vòng cổ bằng vàng treo như cây thông giáng sinh kia tiếp tục leng keng vang dội, dù là người mù đều không cách nào coi nhẹ.
Vạn Thê Thê ngượng ngùng, giải thích: “Cái đó, đại mẫu không biết đấy, bây giờ đô thành đang thịnh hành cách ăn mặc này…”
“Ngươi đi tìm cho ta ra một tiểu thư ăn mặc giống như ngươi, đại mẫu sẽ đánh một bộ châu ngọc y như vậy cho ngươi. Nếu như không tìm ra được, ngươi tặng cái này cho ta.” Vạn lão phu nhân thản nhiên nói.
Vạn Thê Thê suy sụp, vô cùng đáng thương đi nhìn mẫu thân. Vạn phu nhân làm bộ không nhìn thấy, đúng lúc này thấy Vạn tướng quân tươi cười đầy mặt đi vào. Hiển nhiên ông ta đã rửa mặt qua rồi mới đến, trên người đã không còn dính chút mùi rượu nào.
“Thiếu Thương à! Tử Phu đã về rồi. Chuyện này ta đều đã biết, ngươi ở chỗ này thêm mấy ngày chờ a mẫu ngươi hết giận đi.”
Thiếu Thương vội vàng gập người hành lễ nói lời cảm tạ Vạn a bá. Cảm ơn bầm tím đầy mặt này, bây giờ nàng cũng không cần phải giả vờ ngại ngùng, dù sao cũng không ai nhìn ra được.
Hiển nhiên Vạn Tùng Bách nghe được mấy lời vừa rồi, quay đầu nói: “A mẫu nha, con mắt ngài kém, thật ra cách ăn mặc này của Thê Thê rất là đẹp mắt…”
Vạn Thê Thê ngẩng đầu nhìn phụ thân, mắt sáng long lanh mừng rỡ.
Vạn lão phu nhân nói: “Ta thích đơn giản, phụ thân ngươi thích sơ sài, ngươi lại từ nhỏ là cái dạng này, cũng không biết lúc trước có phải bà mụ ôm sai không? Nhưng mà chắc chắn Thê Thê không ôm sai.”
Vạn phu nhân cùng Thiếu Thương đều cúi đầu xuống, cố gắng không cười ra tiếng.
Vạn Tùng Bách méo miệng, nói với nữ nhi: “Cái đó… Thiếu Thương còn bị đói đấy. Ngươi nhanh nhanh đưa nàng đi dùng bữa đi… Ờm, thuận tiện đổi y phục đi, còn nữa, khụ khụ, về sau mang ít đi mấy món đi…”
Vạn Thê Thê gật đầu đồng ý, kéo Thiếu Thương còn đang cố nhịn cười cáo lui.
Vạn Tùng Bách nhìn hai nữ hài đi ra ngoài, quay đầu cười nói: “A mẫu, hôm nay ta…”
“Chuyện phiếm để nói sau, hôm nay Lăng Bất Nghi tới chơi, tất nhiên không phải là vì nhìn dáng vẻ ngươi uống say rượu, khách sư đã ở Mạc đường chờ ngươi thương lượng, mau đi đi.”
Trong lòng Vạn Tùng Bách biết đây là hợp lẽ nên rời đi không lưu luyến.
Nhìn trượng phu nữ nhi đều đã ra ngoài, Vạn phu nhân vẫy lui tỳ nữ theo hầu, tự mình thử nước thuốc, nói khẽ: “Quân cô, thuốc có chút nguội rồi, không bằng hâm nóng lại hãy uống nhé?”
Vạn lão phu nhân lại nói ‘Không cần’, sau đó nhận bát gỗ sơn uống một hơi cạn sạch. Vạn phu nhân vội vàng dâng nước lọc lên súc miệng, lúc bà ta lấy đũa bạc đưa lên một viên mứt hoa quả lại bị Vạn lão phu nhân lắc đầu từ chối.
“Lần này tốt rồi, những tiểu tỷ muội trước đó Thê Thê kết giao đều không đến đô thành. Bây giờ có Thiếu Thương ở bên, nàng sẽ không ngày ngày hô hào muốn đi săn bắn. Dù sao cũng là tiểu thư, tuổi tác cũng lớn, nên học trinh tĩnh hiền thục…” Vạn phu nhân cúi đầu dọn dẹp bát.
“… Có chuyện cứ việc nói thẳng.” Vạn lão phu nhân nói: “Đừng làm ra vẻ quanh co lòng vòng kia. Huống chi ngươi quanh co cũng không cao minh lắm.”
Mặt Vạn phu nhân hơi đỏ lên: “Quân cô, ngươi không nhìn thấy thôi. Một lời không hợp lập tức đánh nhau. Đây đâu phải chuyện danh môn thục nữ có thể làm? Ta biết Hủ Nga ăn nói không ổn, nhưng cho dù bị uất ức, cũng có cách khác giải quyết, làm gì phải dùng cách cực đoan thô bạo này.”
“Vậy ngươi lại nói xem dùng biện pháp gì giải quyết? Vừa có thể xả cơn giận này, lại có thể không thương tổn hòa khí?”
Vạn phu nhân lúng túng: “Ta… Làm sao ta biết được. Nhưng mà, cố gắng… Có thể nói với trưởng bối trước mà…”
“Cho dù phu thê Nguyên Y biết thì sao có thể nói toạc ra việc nhỏ như vậy. Nhiều nhất để Doãn nương tử kia chịu chút trách phạt, sao có thể xả được cơn giận này?”
Vạn phu nhân xưa nay tâm tình hòa nhã, buồn rầu nói: “Vì sao nhất định phải xả giận? Nhịn xuống chẳng phải xong rồi ư?”
“Người sống chính là một hơi thở, không có tức giận(*) chỉ là cái xác không hồn.”
(*) Ở đây Vạn lão phu nhân nói từ khí (hơi thở) ở vế trước và chơi chữ khí (tức giận) ở vế sau.
Vạn phu nhân cúi đầu yên lặng.
Vạn lão phu nhân nói: “Không phải ngươi vốn muốn để Thê Thê cùng Trình Ương kia làm bạn à? Nhưng nguyên một ngày này, nàng cùng Trình Ương ăn một bàn, đi một đường. Nhưng về nhà ngươi có nghe Thê Thê nhắc đến nàng ta nửa câu không? Ngược lại luôn mồm nhớ thương Thiếu Thương. Tối nay e là hai nàng nhất định đòi ngủ chung đấy. Ta cũng nhìn lầm, hóa ra trước đó hài nhi kia ở trước mặt Cát Thị đều là giả vờ ngây ngốc.”
Vạn phu nhân khẽ thở dài.
“Không làm mới không sai làm thì sẽ có sai lầm. Tuy nói tài đức bình thường mới có thể giữ thân, nhưng quá một bước sẽ thành nhát gan tự vệ.” Vạn lão phu nhân nói: “Nếu như Trình tướng quân cũng học tài đức bình bình gì đó, ngươi cho rằng ta sẽ bảo Tùng Bách kết bái với hắn à?! Trong loạn thế, minh hữu không thể ngăn cản minh đao ám tiễn trước mắt, không thể xả thân vì ngươi thì còn có tác dụng gì?”
Vạn phu nhân sợ hãi nói: “Quân cô!”
“Thê Thê giống Tùng Bách, Thiếu Thương cũng giống Trình tướng quân. Phụ tử bọn họ đều là người lòng dạ rộng rãi không câu nệ tiểu tiết. Vừa rồi Thiếu Thương mặc là đồ cũ của Thê Thê đúng không? Thật ra hai năm trước Thê Thê còn để lại rất nhiều đồ mới chưa từng mặc. Nhưng vì vội đến bái ta, mới không đi khố phòng tìm kiếm. Chính nàng ngọc ngà đầy người, lộng lẫy cả phòng, lại để cho khách mặc đồ cũ. Nhưng Thiếu Thương có chút khó chịu nào không?”
Vạn lão phu nhân chậm rãi mở mắt trái ra, con mắt đã ảm đạm, nhưng còn hiện tinh quang: “Không có! Ta nhìn hài nhi kia cử chỉ tự nhiên, ánh mắt trong sáng, hoàn toàn không thèm để ý đến những thứ này. Thân cận cảm tạ Thê Thê đều xuất phát từ tự nhiên.”
Vạn phu nhân căn bản không chú ý những thứ này, nghe bà mẫu nói vậy mới cố gắng nhớ lại.
“Mười mấy năm trước, chúng ta mới tới đô thành, đưa thiên phòng nhà cũ tặng cho Trình gia. Đây vốn là có ý tốt, nhưng nếu là hạng người nhỏ nhen, không khỏi sẽ nghĩ ‘Ta cùng huynh đệ tương giao, ngươi lại coi ta là tôi tớ, để cho ta ở chếch sau bên cạnh nhà lớn của ngươi’. Nhưng Trình tướng quân không để ý chút nào, còn vui vẻ vì tiết kiệm được một khoản chi tiêu, còn có thể nói rằng nhà ta ở bên trông nom được nhà họ. Lúc ấy ta đã muốn để hắn đi theo Tùng Bách ra ngoài chinh chiến, ta có thể yên tâm.”
Cái ví dụ này làm cho người ta rất tin phục, Vạn phu nhân nói: “Cái này cũng đúng! Lại nói Trình tướng quân đối xử với đại nhân đúng như thân huynh đệ bình thường, không không, cho dù là thân huynh đệ cũng chưa hẳn có thể như vậy. Tùng Bách lỗ mãng, mấy lần trước chiến trận gặp nạn, đều là Trình tướng quân lấy mạng cứu giúp. Nhất là lần đó, ừm, là lúc Thê Thê tám tuổi đó, Trình tướng quân máu me khắp người cõng Tùng Bách trở về, làm ta sợ muốn chết!”
Nhớ tới tình hình lúc ấy, bà ta vẫn sợ hãi như cũ: “Hiếm có nhất là hắn vì Tùng Bách bị thương nặng như vậy, Nguyên Y là người kiên cường cỡ nào, nhào vào trên người Trình tướng quân, nước mắt đều chảy xuống lại không có nửa câu oán hận với chúng ta.”
Vạn lão phu nhân chậm rãi nhắm mắt trái lại: “Chọn bạn, không phải ngươi móc trái tim ra là được. Còn phải biết nhìn người, ôi, ta cũng già rồi, lời này vốn nên nói với tôn nhi, dạy hắn nhìn người biết người thế nào. Bây giờ lại ở đây lải nhải với ngươi…”
Vạn phu nhân cúi đầu: “Đều là con dâu vô năng, không thể sinh con nối dòng.”
“Mắc mớ gì tới ngươi.” Vạn lão phu nhân xùy một cái nói: “Một đời như thế, đời đời như thế, tổ tông đều như vậy, đến phiên chúng ta sợ cái gì…” Nói đến đây, giọng nói của bà cũng thay đổi: “Cho nên, ngươi coi trọng Doãn gia con cháu đông đảo? Muốn cho Thê Thê tuyển một đứa vô dụng à?”
Vạn phu nhân quá sợ hãi, đủ loại hoảng sợ vội vã dập đầu: “Con dâu không dám!”
“Không có gì dám hay không. Ngươi cùng A Nguyên thân như tỷ muội, có ý nghĩ này cũng không kỳ lạ.”
Vạn lão phu nhân hời hợt phất tay bảo con dâu ngồi dậy: “Nhưng mà ngươi nguyện ý, Thê Thê có nguyện ý không, Tùng Bách có nguyện ý không? Doãn gia có không ít con cháu muốn lập công trong quân, chúng ta cùng Trình gia có thể giúp đỡ thì giúp nhiều chút. Nhưng con cháu Doãn thị sum xuê, Thê Thê lại không ngốc, nhưng cuối cùng thế đơn lực mỏng. Chờ chúng ta đều chết cả, chút gia sản quân cữu ngươi đặt mua sợ là sẽ đều họ Doãn…”
Vạn phu nhân bị dọa sợ, cuống quít dập đầu, nức nở nói: “Con dâu tuyệt đối không có lòng ăn cây táo rào cây sung! Ta chỉ nghĩ, kén rể làm rể, nhà mà tương đương với nhà ta sao người ta có thể chịu, nhà nghèo lại sợ Thê Thê uất ức. Lúc đầu Trình gia là tốt nhất nhưng nhà họ vốn nhân khẩu thưa thớt, ta nào dám mở miệng. Chỉ có A Nguyên, con cháu nhà nàng ta nhiều như vậy, không chừng có thể gật đầu…”
Vạn lão phu nhân gật gật đầu: “Ai nói không phải, kén rể là phiền phức như vậy đấy. Nhưng mà ta khuyên ngươi vẫn bỏ cái suy nghĩ này trước đi. Ta thấy Tùng Bách yêu thương nữ nhi, mười hai đứa trước đó đều gả chỗ tốt, huống chi Thê Thê là cục thịt trong lòng hắn, hẳn là phải gả cho mở mày mở mặt.”
Vạn phu nhân khóc không ra tiếng: “Đại nhân tuổi đã không nhỏ, dưới gối còn chưa có nhi tử. Nếu như không thể có, chẳng lẽ không được nhận con thừa tự, nhưng những người trong tộc kia… Tùng Bách đã đắc tội hết nha…” Bà ta không dám nhìn mặt bà mẫu bởi vì nguyên nhân chính ở trên người bà.
Vạn lão phu nhân nói: “Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, không đúng thì ngươi chết sớm hơn ta cùng Tùng Bách đấy. Hai mắt nhắm lại cần suy nghĩ gì nữa. Đến lúc đó chiếc quan tài gỗ trinh nam tơ vàng kia của ta có thể cho ngươi dùng trước.”
Nước mắt trên mặt Vạn phu nhân chưa khô, ngơ ngác không biết nên nói gì tiếp. Phong cách nói chuyện của bà mẫu, bà ta ở chung mấy chục năm cũng không thể quen nổi, có lẽ chỉ có Vạn Thái Công đã qua đời mới thích được đó.