Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 29:
Edit: Trúc
Cho dù có phải Tiêu phu nhân bất công hay không, Thiếu Thương đều phải thừa nhận người ta thật sự có tố chất chuyên nghiệp. Từ buổi tiệc mới quen ngày ấy, không bao lâu nàng đã có giao tình với Doãn phu nhân, thư từ lễ vật qua lại liên tục. Vì thế, vào ngày thứ ba Trình Nhị thúc rời nhà đi học, Trình Ương khóc đỏ mắt còn chưa hết, lão bộc Doãn gia đã đưa thiệp mời tới.
Trình Thủy rất tiếc hận lải nhải sớm biết vậy để cho Trình Thừa lên đường muộn mấy ngày, đến Doãn gia kết giao mấy nho sĩ quan văn thật tốt; còn suýt nữa muốn đuổi Trình Chỉ đi theo đưa Trình Thừa về, kết quả Trình mẫu lại ầm ĩ một lần tâm can bảo bối cho dù thế nào cũng không chịu cho đi. Hai người Tiêu, Tang ấn Trình Ương cùng Thiếu Thương hung hăng trang điểm một lượt, lần này chị em dâu cuối cùng nhất trí đồng loạt trang điểm cho hai nữ hài theo hướng đơn giản, đoan trang.
Trên đường đi, thuận đường quẹo vào nhà mới của Vạn gia, cùng phu thê Vạn Thị và tiểu nữ nhi Thê Thê hội hợp, lúc này người hai nhà mới cùng đi Doãn gia.
“Doãn gia kia trước đó ta đã đi qua, cũng thật nhiều người. Đến bây giờ ta còn không phân rõ nhà hắn có mấy phòng, mấy con trai đấy.” Vạn Thê Thê nói chuyện sang sảng cởi mở: “Gia mẫu đã nói Doãn đại nhân kia vốn không phải gia chủ Doãn thị, đáng tiếc mấy huynh trưởng trước ông ta đều bị hại, Doãn gia sóng gió bấp bênh hết sức nên ông ta mới nhậm chức tộc trưởng.” Trong lời nói rất có vài phần đắc ý, bởi vì sau khi phụ thân nàng được ngàn hô vạn gọi trông chờ, mới đồng ý kế nhiệm tộc trưởng Vạn gia.
Vạn tiểu cô nương lớn lên xinh đẹp nở nang, mắt phượng to tròn, mặt mày vóc người giống phụ thân, miệng cùng cằm giống mẫu thân, lại nhặt nét đẹp của cả hai. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy dài vạt cong màu hồng phấn sáng ngời tươi đẹp nhất cho tới nay Thiếu Thương mới được nhìn thấy, phía trên thêu hoa quỳnh um tùm, cổ tay áo vạt váy đều viền sợi tơ vàng bạc, trên cổ còn đeo một cái vòng cổ vàng ròng nặng trĩu, trong phạm vi trọng lượng cho phép khảm một đống đá quý mỹ ngọc muôn màu muôn vẻ, hơi động cổ là leng keng leng keng cực kỳ vui tai.
Thiếu Thương bị lóe đến đầu váng mắt hoa, thầm nghĩ đây mới đúng là cha con ruột nha.
“Thê Thê, ngươi lại khoe khoang, biết ba phần thế nào cũng phải khoe ra năm phần mới được…”
Trình Tụng ngồi trên lưng ngựa, thò đầu vào cạnh cửa sổ xe, cười ha ha nói chuyện cùng ba nữ hài ở trong thùng xe. Trình Vịnh ở cạnh nhíu mày nói: “Niệu Niệu, các ngươi buông màn che xuống, đang ở bên ngoài đấy.” Tuy hắn biết Vạn Thê Thê cố ý nói tình hình Doãn gia cho hai muội muội nghe, nhưng cũng không thể trắng trợn táo bạo quá nha.
Vạn Thê Thê trừng mắt nói: “Trưởng huynh thật là! Thôi được rồi.” Nói xong vẫy vẫy tay với Trình Tụng, sau đó kéo màn xe thật dày xuống, ngăn lại tiếng ồn bên ngoài. Sau đó nàng quay đầu cười nói với hai người: “Ta lớn hơn hai người các ngươi, ở trong nhà đứng hàng mười ba, hai nhà chúng ta tuy hai mà một, các ngươi gọi ta là Thập Tam tỷ. Về sau có việc, cứ tới tìm ta!”
Trình Ương vội vàng nói vâng, Thiếu Thương lại cười mà không nói, Vạn Thê Thê hỏi vì sao. Thiếu Thương cười nói: “Thứ huynh sớm đã nói với ta rồi. Nói ngươi là người nhỏ nhất dưới gối Vạn bá phụ, hôm nay lại dám xưng a tỷ ở trước mặt chúng ta.”
Vạn Thê Thê cười tàn nhẫn: “Trình Tụng thật đáng giận dám bảo ta nói bậy. Các ngươi đừng nghe hắn!”
Trình Ương sợ nàng không vui, vội đổi đề tài: “Thập Tam tỷ, bệnh phong hàn của ngươi đã tốt chưa?”
Vạn Thê Thê oán giận nói: “Đã sớm khỏe rồi, đại mẫu nhất định phải giữ ta thêm ba ngày, nếu không ngày ấy nhà ngươi mở tiệc ta đã tới rồi.”
Thiếu Thương thở dài, nếu ngày đó Vạn Thê Thê tới, có lẽ nàng sẽ không giận dỗi đi loạn, cũng sẽ không gặp gỡ quỷ đòi nợ họ Viên kia.
…
Phủ nhà họ Doãn cũng ở Cẩm Dương Phường, lớn xấp xỉ phủ đệ Trình gia, lại trang trí màu sắc rực rỡ, nóc nhà xà nhà màu vàng, hơn nữa nhân khẩu đông đảo, chỉ đứng ở cửa đón khách mà các phòng Doãn gia đã đứng thành hàng, Trình mẫu nhìn mà thật hâm mộ.
Doãn gia rất nể tình, Doãn đại nhân mang theo trưởng tử cùng con thứ của mình ra cửa phủ để đón đoàn người Trình gia, Trình Thủy cũng là người biết xử sự, đi lên hàn huyên không tới hai câu đã từ ‘đại nhân’ lên thẳng ‘lão huynh’, hai người khoác vai bá cổ nhau, càng nói càng hợp ý, người không biết nhìn vào còn tưởng rằng là bạn cũ xa cách nhiều năm gặp lại. Vạn Tùng Bách ở một bên nhìn mà chua lòm.
Doãn đại nhân, danh Trị, tự Tử Nhậm, tuổi tác cùng bậc quan đều tương đương Vạn bá phụ, người lại mảnh khảnh ôn hòa, bây giờ đang ngồi chức quan Tả Khanh Đại Hồng Lư Tự, hằng ngày chủ trì quản lý lễ nghi, phân công quản lý chư hầu, thừa kế, đoạt chức tước, hôn nhân, tang lễ cùng với các loại công việc bên ngoài khi triều kiến.
Vạn Tùng Bách không nhịn được bĩu môi.
Nếu bàn về khả năng quyết đoán, một vạn Doãn Trị này cũng kém ông ta cùng Trình Thủy. Doãn Thị Phong huyện vốn dĩ cũng chỉ là vọng tộc ở địa phương giống Vạn gia, nhưng mà chỗ người ta sống tốt, ở cạnh quê nhà của Hoàng đế, cơ bản chân trước Hoàng đế vừa khởi nghĩa, Doãn gia chân sau lập tức đi theo. Vào giai đoạn Hoàng đế khó khăn gian khổ nhất cũng chưa từng rời bỏ, trung thực đi theo ăn đau khổ một thời gian, tuy không lập được công lao gì, năng lực thường thường, học vấn cũng thường thường, nhưng sau khi tân triều vững chắc thì vẫn có thể được chia một bát canh lớn.
Phụ mẫu sải bước đi ở phía trước, mấy người Trình Vịnh bắt chuyện cùng con cháu Vạn gia không bao lâu đã làm bạn đi chung với nhau; ba nữ hài cùng vú già đi theo ở phía sau, Trình Ương quay đầu nhẹ giọng nói: “Người Doãn gia thoạt nhìn rất hiền lành.”
Vạn Thê Thê bĩu môi: “Đấy là ngươi chưa được thấy bất hòa thôi.”
Chờ ba người các nàng được dẫn đến nội đường, sau khi nhìn thấy thiếu nữ được mọi người vây quanh, Thiếu Thương lập tức hiểu được ám chỉ trong lời nói của nàng.
Vạn Thê Thê cười không quá vui vẻ, nhưng vẫn dựa theo lễ nghi, giới thiệu: “Ương Ương, Niệu Niệu, đây là Hủ Nga a tỷ của Doãn gia, chỉ lớn hơn ta ba ngày. Hủ Nga a tỷ, đây là hai vị muội muội nhà Trình thúc phụ.”
Doãn Hủ Nga lớn lên dịu dàng quý khí, thần thái yêu kiều tự cao tự đại, người mặc một chiếc váy dài vạt cong bằng gấm màu hồng ánh kim quấn ba vòng gấm hoa, đoan chính ngồi ở giữa nội đường, bên cạnh có một đống tiểu thư vờn quanh nói chuyện nịnh hót.
Nàng ta nghe vậy, đầu tiên soi mói nhìn quần áo Vạn Thê Thê, lại liếc hai người Ương, Niệu, nũng nịu nói: “Nghe ngươi khoe khoang đã lâu, còn nghĩ hai vị muội muội này là người trên trời, hôm nay vừa thấy chẳng qua cũng chỉ bình thường.”
Vạn Thê Thê xem thường: “Ta khoe khoang lúc nào hả? Hôm nay cũng là lần đầu tiên ta gặp các nàng. Chẳng lẽ ngươi nói người ta còn không cho chọn cái tốt mà nói à?… Ngươi còn chưa bảo chúng ta ngồi xuống đấy.”
Trình Ương sợ hãi đầy mặt, Thiếu Thương lại cúi đầu, thầm nghĩ lại là cái đồ thiếu đánh rồi.
Doãn Hủ Nga không chút để ý nói: “Ba vị muội muội, mời ngồi đi.”
Vạn Thê Thê trừng mắt.
Dưới gối Doãn đại nhân có sáu nam hai nữ, trong đó một nửa là Doãn phu nhân sinh ra; dưới gối Vạn tướng quân có mười ba nữ không nam, trong đó một đầu một cuối là Vạn phu nhân sinh ra. Hai nữ hài đều là mẫu thân nhà mình sau một thời gian dài không có động tĩnh mà có nên hằng ngày không khỏi nuông chiều hơn chút.
Từ sau khi Vạn gia về đô thành, Doãn phu nhân vội không chờ nổi đi tìm tỷ muội hồi nhỏ ôn chuyện, ai ngờ hai nữ hài này gần như là giằng co ngay tại chỗ. Một người cho rằng mình là quý nữ nhà vọng tộc lá ngọc cành vàng, trong ổ phú quý dưới chân thiên tử, gần như quen biết quý nhân người có quyền toàn thành; một người cho rằng mình đi trời nam đất bắc kiến thức rộng rãi, chẳng phải mạnh hơn rất nhiều so với ngươi cố làm ra vẻ à?
Nhóm vú già bưng điểm tâm lên, Doãn Hủ Nga dùng tư thái duyên dáng mời chúng nữ hài thưởng thức: “Cái này gọi là táo tổ yến tơ vàng, dùng mười mấy khâu mới chế thành, coi như tinh tế, mọi người nếm thử đi… Thê Thê, ngươi cùng hai muội muội Trình gia cũng chưa dùng qua nhỉ…”
Các nữ hài ngồi ở chung quanh hoặc giấu tay áo mà cười, hoặc khe khẽ nói nhỏ, thường thường phát ra tiếng châm biếm.
Buổi tiệc này, địa vị càng cao càng tới muộn, Vạn gia là bởi vì Vạn phu nhân cùng Doãn phu nhân tỷ muội tình thâm, cố ý tới trước giúp đỡ, thuận tiện còn đưa thêm Trình gia đi. Ở đây, trừ ba người Vạn, Trình ra, đám tiểu thư đang ngồi phần lớn đều là tân khách, môn hạ dựa vào Doãn gia.
Vạn Thê Thê đâu chịu thiệt thòi, lớn tiếng nói: “Ta chính tay đâm một con báo đốm, tự mình moi tim xẻo thịt cho phụ thân ngâm rượu. Lúc yến tiệc ngự tiền gia phụ cầm đi dâng vật quý, bệ hạ còn nói ‘hổ nữ tướng môn’, các ngươi có vinh quang này không?”
Lời vừa nói ra, tất cả nhóm nữ hài đều sắc mặt trắng bệch, cũng không biết là sợ cảnh máu chảy đầm đìa kia, hay là cực kỳ hâm mộ Vạn Thê Thê có thể được Hoàng đế tự mình khen ngợi. Doãn Hủ Nga miễn cưỡng nói: “Được rồi, không nói nữa, mọi người nếm điểm tâm đi.”
Vạn Thê Thê tức đến ăn không vô. Thiếu Thương lại càng tức, thầm nghĩ lão nương còn ăn Tiramisu, kem Haagen-Dazs đấy, các ngươi đã được ăn chưa?
Trong lòng nàng không thoải mái nên từ chối ăn cái đồ quỷ táo tổ yến tơ vàng kia, chỉ cầm một chén súp ngô cho ấm tay. Chỉ có Trình Ương tính tình tốt, bưng một đĩa điểm tâm trong đó lên, dùng thìa bạc xúc một miếng đưa vào trong miệng, nhỏ giọng nói với Thiếu Thương: “Món táo tổ yến tơ vàng này thực sự rất ngon.”
Ai ngờ một nữ hài ngồi ở bên cạnh các nàng bỗng nhiên lớn tiếng cười rộ lên: “Ui da, ui da, a tỷ Trình gia sai rồi! Cái ngươi nếm này không phải táo tổ yến tơ vàng mà là táo ngọt sữa dê!”
Mọi người vội xem lại, hóa ra táo tổ yến tơ vàng kia là dùng tổ yến, mật đường phết một lớp mỏng dầu lên chưng cách thủy mà thành, từng cái nhỏ xinh tinh tế, trơn bóng như bạch ngọc, còn thấy ẩn hiện vài sợi đường vàng như tơ ở dưới da, nhìn như mứt táo lại không phải táo. Trình Ương không biết nên lấy nhầm rồi.
Từ Doãn Hủ Nga xuống dưới, một đám nữ hài đều cười nghiêng ngả, hết sức vui mừng, chỉ có Vạn Thê Thê cùng Thiếu Thương sắc mặt xanh mét, Trình Ương hổ thẹn không chịu nổi, như muốn rơi lệ.
Vạn Thê Thê tức đến cả người phát run, lớn tiếng nói: “Cái gì mà táo tổ yến tơ vàng, trước khi tới đô thành ta cũng chưa từng ăn, thì sao?!”
Doãn Hủ Nga thong thả ung dung nói: “Không làm sao cả. Chẳng qua là xem giết thú moi tim cũng không phải không thể hay chưa chừng xem qua.”
Vạn Thê Thê khoát tay áo đứng dậy, hít mạnh một hơi: “Được được. Bây giờ thảm hoạ chiến tranh mới vừa dừng, bên ngoài phần lớn là dân chúng đói rét, đi xa chút không khó gặp xương trắng phơi ngoài đồng, phụ nữ và trẻ em khóc nỉ non. Bệ hạ bình định thiên hạ còn chưa được mấy ngày, lại thường thường khởi xướng đề nghị tiết kiệm, ngươi đã bắt đầu lấy xa hoa lãng phí khoe khoang à?…”
Thiếu Thương nhướn mày, tỏ vẻ tán thưởng loại chiến thuật đưa vấn đề lên tầm cao của đấu tranh giai cấp và đấu tranh đường lối để phân tích chụp mũ này. Nhưng mà sử dụng loại phương thức cãi nhau này, có giới hạn rất lớn, đầu tiên ngươi cần phải không có khuyết điểm về phương diện này, nếu không kết cục sẽ rất buồn cười, ví như tham quan nói chuyện thanh liêm, Thao Thiết(*) nói chuyện ăn uống điều độ, bên trái là em gái ngây thơ bên phải yamete (đừng mà) sau đó lại nói về tình yêu và hôn nhân xã hội chủ nghĩa.
(*) Thao Thiết: Là thần thú được coi như cái gì cũng ăn.
Quả nhiên, lúc Vạn Thê Thê tức giận đứng lên, vàng bạc châu báu đong đưa, đặc biệt chiếc vòng cổ vàng khảm ngọc kia leng keng rung động, người khác muốn không chú ý cũng khó, chúng nữ hài nghĩ thầm ngươi ăc mặc thành như vậy lại làm ra loại dáng vẻ thương dân khó khăn thế mà được à?
Doãn Hủ Nga càng thêm không ăn cái dáng vẻ này, cười lạnh nói: “Ngươi bớt nói đường hoàng như vậy đi, há mồm bệ hạ ngậm miệng thiên hạ, cũng không nhìn xem trên người ngươi mặc cái gì, còn có Vạn gia các ngươi ăn dùng thế nào?” Tuy nàng ta được nuông chiều từ nhỏ, nhưng đều không phải là không biết thế sự, Doãn phu nhân đã dạy hết những thứ nên dạy, sao có thể bị vài câu đạo lý lớn đánh đuổi chứ?
“Vạn muội muội vào nam ra bắc, có kiến thức lớn, chúng ta chưa hiểu việc đời, mười mấy năm qua vẫn luôn ở đô thành, nghe được là từng tin chiến thắng liên tiếp báo về, nhìn đến là một đám hào kiệt tung hoành thiên hạ quỳ rạp xuống trước mặt Hoàng đế, cúi đầu xưng thần. Tuy chúng ta là nữ tử nho nhỏ nhưng cũng là có chung vinh dự. Bây giờ cuộc sống dần tốt lên, chẳng lẽ còn phải ăn cỏ ăn trấu?! Chẳng qua hôm nay ta thoáng khoe ra đã bị ngươi chụp mũ nói cho một chặp, chẳng qua là khoe khoang ngươi trung quân ái quốc trọng đạo lý, chúng ta không biết khó khăn đời thường thôi!”
Doãn Hủ Nga đĩnh đạc nói, một đám chân chó bên cạnh lập tức liên tục vỗ án phụ họa.
“Nữ tử thô bỉ, còn coi ăn tươi nuốt sống là tốt đẹp đấy!”
“Các nàng cho rằng đô thành là chỗ nào chứ? Chẳng qua là một đĩa điểm tâm, nếu để các nàng nhìn thấy nhà giàu chân chính, chẳng lẽ không phải tròng mắt đều rớt ra ngoài rồi à?”
“Tự mình không ăn, dùng thứ tốt thì không cho nhà người ta được ăn, dùng à? Đây là đố kỵ!”
“Thể nghiệm và quan sát dân chúng khó khăn như vậy! Sao không tự mình mặc vào quần áo rách rưới, cũng đi ngoài ruộng trồng trọt, ăn cỏ ăn trấu đi? Cũng không biết có bỏ được một thân vàng bạc bảo ngọc kia không đấy?”
…
Thiếu Thương thầm than tức đến ngốc rồi! Những tiểu thư đó tuy mặt ngoài là châm chọc mỉa mai, nhưng cũng không hoàn toàn là nói bậy. Doãn Trị cẩn thận, hằng ngày cũng không khoe khoang giàu có, chân chính hào phú thế gia như Ngu Hầu, mỗi bữa cơm ắt phí trên vạn đồng tiền, nước các nữ quyến đổ ra rửa mặt chải đầu, son phấn đều được huân hương thơm mát, đó mới là rượu uống như nước, lãng phí như mưa. Lúc này Doãn gia mới đến cái chỗ nào cơ chứ.
Tuy rằng Vạn tiểu cô nương ý chí chiến đấu sục sôi, nhưng hiển nhiên chọn sai chiến thuật, đối phó loại mồm miệng ti tiện này, nói vòng vèo làm cái gì, nên nói thẳng, một đao xuyên tim. Sau đó kết thúc chiến đấu.
“Doãn nương tử.” Thiếu Thương bỗng nhiên cao giọng nói: “Tiểu muội tuổi nhỏ không biết ăn nói, có lời này không biết nên nói hay không?”
Doãn Hủ Nga đang cùng Vạn Thê Thê trừng nhau giống như gà chọi, nghe lời này xong, không tập trung nói: “Trình gia muội muội, ngươi nói đi.” Nàng ta nghĩ trong số tiểu thư đang ngồi thì tuổi Trình Thiếu Thương nhỏ nhất có thể nói ra cái gì chứ?
“Hôm nay yến khách Doãn gia, Trình gia chúng ta là nhận thư mời mà đến, thư mời kia là nhà a tỷ phát đi đúng không?”
Ai ngờ Thiếu Thương mở đầu là một câu như vậy, Doãn Hủ Nga có chút không được tự nhiên, ừm ừm hai tiếng.
“Trình gia chúng ta là đang yên đang lành được lệnh tôn lệnh đường mời tới làm khách, không phải thiếu ăn thiếu uống tới Doãn phủ ăn chực một ngụm táo tổ yến tơ vàng này nhỉ?” Thái độ Thiếu Thương vẫn rất hòa khí.
Trong lòng Doãn Hủ Nga đã biết không ổn, cố gắng nở nụ cười nói: “Trình gia muội muội thật là mồm mép, nói lời này lại như là ta khắt khe các ngươi…”
“Đường tỷ ta từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, mấy huyện lân cận đều bị thảm hoạ chiến tranh. Con người, đồng ruộng mấy năm nay mới dần dần hồi phục lại. Mặc dù là gia đình giàu có, cũng cẩn thận cố gắng tiết kiệm. Không phải ăn không nổi, mà là không muốn phí mười mấy bước công đoạn để làm điểm tâm, đây là tội lỗi à?” Thiếu Thương nhìn chằm chằm Doãn Hủ Nga, sắc mặt đã lạnh xuống.
Doãn Hủ Nga cười không nổi, nhóm nữ hài cũng dần dần yên lặng lại.
“Thật ra ta cũng ở đô thành, nhưng gia phụ gia mẫu ở phía trước đánh giết trong máu lửa, chẳng lẽ chúng ta bình an ở đô thành ăn uống thả cửa à?! Cho nên, ta cũng không biết loại táo tổ yến tơ vàng này, đây là sai lầm à?” Thiếu Thương dần dần cao giọng.
Doãn Hủ Nga giấu ngón tay hơi run run vào dưới tay áo, tỳ nữ bên cạnh nàng ta vừa thấy không tốt, vội vàng lén chuồn ra khỏi cửa.
“Nhà a tỷ Thê Thê cũng không thua kém Doãn gia, nhưng nàng cũng không biết đến điểm tâm này, chẳng lẽ là vì Vạn gia không dùng nổi à? Không phải! Là bởi vì mười mấy năm qua nàng vẫn luôn theo phụ thân chinh chiến bên ngoài, mỗi ngày đi theo Vạn bá mẫu trợ cấp quân tốt, gia quyến thương vong, dàn xếp dân chúng chạy nạn còn không kịp. Làm gì có thời gian nhàn hạ thoải mái tốn mười mấy bước công đoạn làm điểm tâm.”
Thiếu Thương nói từng chữ có lực, ánh mắt dò xét chung quanh một vòng. Các tiểu thư vừa mới mở miệng châm chọc đều tránh đi không dám đối diện với ánh mắt của nàng.
“Ba người chúng ta, đều không biết đến điểm tâm này, chẳng lẽ là việc nhục nhã, để cho các vị a tỷ cười nhạo liên tục à?” Thiếu Thương ép sát thêm một bước, đám nữ hài đã không thể thốt ra nổi một câu, thậm chí có mấy người đã lộ ra nét hổ thẹn.
Thiếu Thương đẩy bàn ăn ra, trong giọng nói chứa tức giận: “Chư vị a tỷ có thể hưởng dụng những món ăn trân quý này, trên là nhờ trời xanh phù hộ, dưới là nhờ bệ hạ thức khuya dậy sớm, bá quan văn võ cả triều tận tâm tận lực. Sau đó nhóm a tỷ chỉ bằng chút phúc phận này tới châm biếm tỷ muội chúng ta à?! Hôm nay Trình gia được mời tới làm khách, chẳng lẽ là để chịu nhục nhã này à?!”
Doãn Hủ Nga bị trách đến mặt xanh lè, thầm mắng Thiếu Thương thật là ăn nói tính toán lợi hại, nói có lý không tha người ta như vậy. Cuối cùng nàng ta không duy trì nổi dáng vẻ ưu nhã nữa, vội vàng đứng dậy, sữa chữa nói: “Muội muội Trình gia cũng quá nhạy cảm rồi. Chúng ta nào có châm biếm, chẳng qua chỉ là vui đùa nho nhỏ thôi! Chỉ là vui đùa thôi!”
Vạn Thê Thê cuối cùng cũng đuổi kịp tiết tấu cãi nhau, cười lạnh nói: “Hôm nay hai vị muội muội Trình gia lần đầu tới nhà ngươi, trừ ta ra các nàng không quen biết ai cả. Các ngươi rất quen thân à mà vui đùa như vậy? Xưa nay ngươi đều vui đùa như thế cùng khách lần đầu đến nhà ngươi à? Ta phải đi hỏi Doãn bá mẫu một chút mới được.”
Doãn Hủ Nga bị ép đến sắc mặt đỏ lên, kích động hô: “Ai châm biếm các ngươi chứ? Ngươi đừng có mà ăn nói bậy bạ! Đừng có mà bôi nhọ người khác! Các ngươi nói…” Nàng ta hoảng loạn chỉ xung quanh: “Các ngươi nói đi! Vừa rồi chúng ta có chỗ nào châm biếm, có phải không? Có phải không?”
Các nữ hài chung quanh vội vàng trả lời đúng vậy, hết đợt này đến đợt khác tỏ vẻ không có việc châm biếm.
Vạn Thê Thê thấy các nàng chơi xấu, tức giận lại muốn cãi tiếp. Ai ngờ lại bị Thiếu Thương kéo lấy tay áo, nàng quay đầu lại xem, chỉ thấy mặt Thiếu Thương lộ vẻ mỉm cười, gằn từng chữ: “Xem ra, vừa rồi các vị tỷ tỷ thật không phải châm biếm chúng ta à?”
Các nữ hài vội nói ‘Không phải! Không phải!’.
Thiếu Thương nhìn thẳng Doãn Hủ Nga, lại nói: “Nhưng mà chúng ta không có kiến thức ngay cả điểm tâm cũng không biết đấy!” Giọng nói uyển chuyển, giống như đùa bỡn con mồi trong tay.
Trong miệng Doãn Hủ Nga đắng nghét, chỉ đành miễn cưỡng nói: “Không biết thì không biết. Có gì mà khó khăn.” Những nữ hài khác cũng vội vàng phụ họa.
Thiếu Thương hơi hơi mỉm cười, kéo Vạn Thê Thê ngồi xuống, lại quay đầu cười nói với Trình Ương: “Đường tỷ, ngươi ăn tiếp đi. Căn bản không ai châm biếm ngươi đâu. Các vị a tỷ chỉ là quá thích cười đùa. Nhưng mà về sau muốn cười đùa, cũng phải phân rõ thời gian địa điểm, đừng làm người ta hiểu lầm…”
Cái này, không những không ai châm biếm mà nhóm nữ hài ngay cả cười cũng không dám cười.
Trong lòng Vạn Thê Thê cực kỳ sung sướng.
Nếu lúc này trước mặt có rượu, nàng nhất định phải uống ba chén to. Nếu lúc này đang ở trại nuôi ngựa, nàng nhất định giơ roi thúc ngựa, cưỡi hẳn một vòng quanh thành! Bây giờ cuối cùng nàng cũng hiểu tâm tình của phụ thân mình khi kéo Trình thúc phụ đi kết bái rồi. Giờ phút này nàng hận không thể gọi người bày hương án, đốt giấy vàng, cắt tiết gà, sau đó kéo Thiếu Thương đi uống máu ăn thề kết bái huynh đệ ngay tại chỗ!
Ôi, cái chủ ý này rất tốt, lúc về phải đi bẩm với đại mẫu và a phụ mới được.
Vạn Thê Thê khó nén vui mừng, quay đầu lớn tiếng nói với Thiếu Thương: “Lúc ta ở bên ngoài đã nghe qua một câu tục ngữ. Gọi là ‘dám làm không dám nhận, không bằng con rùa lớn’! Ha ha… Ha ha…!”
Nàng cất tiếng cười to, sắc mặt Doãn Hủ Nga cực kỳ khó coi, ngạo khí của nàng ta không thua Vạn Thê Thê chút nào, hành động tự vả miệng vừa rồi đã là bất đắc dĩ, bây giờ chịu tiếng cười nhạo chói tai thế này thì làm sao có thể nhịn?!
Mắt thấy hai nữ hài lại sắp trở mặt, lúc này ở ngoại đường có một thiếu phụ mặc hoa phục tiến vào, ánh mắt Doãn Hủ Nga sáng lên: “Trưởng tỷ…”
Doãn Thị đánh giá xung quanh, quả nhiên thấy sắc mặt đám nữ hài đều không tốt, không khí nội đường gần như là giương cung bạt kiếm.
Nàng ta trừng mắt liếc Doãn Hủ Nga một cái, giả vờ giận nói: “Ngươi nha, làm nhà chủ mà như vậy à? Tự ngươi lười biếng nên bắt các vị muội muội ngồi đây với ngươi à? Cách lúc rời tiệc còn sớm, cũng không gọi các vị tỷ muội đi hoa viên dạo một vòng, một đống nữ tử chết dí ở trong phòng ấp giá đậu à?!”
Doãn Hủ Nga có uất ức, Vạn Thê Thê muốn cáo trạng, hai nữ hài đều sắp há mồm, ai ngờ Doãn Thị kia lại giành trước một bước, cười nói: “Thê Thê, Doãn bá mẫu tìm ngươi đó… Hủ Nga ngươi cũng đừng thất thần nữa, a mẫu cũng gọi ngươi qua đó…” Sau đó nàng ta lại cười nói với mọi người xung quanh: “Vườn hoa nhà ta tuy nhỏ, nhưng gần đây mới chuyển về vài bụi đông trúc mới mẻ, uốn lượn vòng quanh, dáng vẻ rất mới lạ, để ta dẫn các muội muội đi xem, thế nào?”
Nhóm nữ hài đều trầm trồ khen ngợi, Thiếu Thương không thể không chắp tay, Trình Ương chịu đựng tức giận không nói một từ.
Sau đó, không đợi hai người kia lại tiếp tục dỗi nhau nữa, Doãn thị đã vội vàng không chờ nổi bảo tỳ nữ đưa các nàng đi, còn liên tục thúc giục ngay cả lời nói đều không để các nàng nói thêm, rất giống áp giải tù nhân.
Tự Doãn Thị mỗi tay kéo một người Trình Ương cùng Thiếu Thương, vừa đi ra ngoài, vừa cười nói: “Hai vị muội muội Trình gia lần đầu tới nhà của ta, phải chiêu đãi cho tốt mới được. Ấu muội nhà ta xưa nay thẳng thắn, đều là bộc tuệch, huống chi trưởng bối hai nhà có lòng qua lại. Hai vị muội muội đều là người rộng lượng, có chút lục đục cứ để nó qua đi thôi…”
Trình Ương nghĩ oan gia nên giải không nên kết nên nhỏ giọng đồng ý.
Thiếu Thương lại im lặng không lên tiếng, chỉ cười lạnh ở trong lòng: Tát xong một cái lại cho một quả táo ngọt. Cái gì mà người rộng lượng, chẳng lẽ tiếp tục lý luận việc này thì là người nhỏ nhen à?
Đi đến hoa viên, bị gió lạnh thổi một lượt, Thiếu Thương chợt hồi thần.
Việc này qua đi thì phải làm thế nào đây? Vạn Thê Thê tất nhiên bị mẫu thân ra lệnh cưỡng chế không được khoe khoang việc này, các tiểu thư khác cũng như vậy. Lại nói, chẳng lẽ vì chút chuyện tiểu nhi nữ cãi nhau mà Trình phụ vô duyên vô cớ kết thù à? Phụ thân thương mình như vậy.
Nàng buồn bực nghĩ có lo lắng thật không tốt, không tim không phổi mới có thể không cố kỵ chỗ nào, muốn làm người tính tình lạnh nhạt cũng không phải dễ dàng như vậy.