Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 27:
Edit: Trúc
Thiếu Thương dựa vào cửa sổ xe ngựa, một tay vén mành một tay đè khăn che mặt, không ngừng nhìn ra xung quanh bên ngoài, đây đã là thói quen mới đây nàng dưỡng thành. Cho dù đi chỗ nào, hễ là đường mà chưa từng đi qua nàng đều muốn nhìn từ đầu đến cuối thì trong lòng mới không coi là trống trải.
Cũng may dân phong lúc này không câu nệ nữ tử xuất đầu lộ mặt, nhưng bực là con đường thời này cũng không tốt: Đường đất đỏ ổn định, đáng giận ở chỗ gió cát đập vào mặt; đường lát đá thì sạch sẽ nhưng lại bị xóc nảy. Ôi, nàng thật quá hoài niệm đường nhựa cùng đường xi măng nha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Ương ngồi ở đối diện nhìn nàng, hơi hơi xuất thần.
Nàng ta nghe Mục Túc nói lần đầu tiên các huynh trưởng mang Niệu Niệu ra cửa, không đi phường thị phồn hoa ồn ào cũng không đi xem cung thành huy hoàng nguy nga, mà là gọi người lái xe đi một vòng sát trong tường thành, tốn khoảng vài ngày. Mỗi ngày đều tờ mờ sáng ra cửa đến lúc lên đèn mới về, đến ngày cuối cùng bá mẫu thiếu chút nữa lại muốn phát hỏa, may mà nhịn được.
“… Đường tỷ, ngươi biết không.” Thiếu Thương chợt từ cửa sổ quay đầu lại, cười khanh khách nói: “Hễ là xây dựng đô thành, nhất định phải xem một là núi hai là nước ba là địa thế. Chính là lưng phải dựa núi lớn, nước nhiều kênh rạch, địa thế bằng phẳng mà rộng lớn.” Tốt nhất còn phải trước có cửu khẩu sau có chỗ hiểm yếu, tiện đóng quân trữ lương, sinh sản nhân khẩu.
Trình Ương nhìn nàng hưng phấn như đứa nhỏ bèn cười nói: “Không chỉ có đô thành, tương lai ngươi đi ra bên ngoài đô thành nhìn xem là biết những cái gia tộc, thế gia quyền thế xây dựng ổ bảo(*) đều là như vậy.”
(*) Ổ bảo: Những thành trấn hoặc thôn làng có tường đất bao quanh – thường dùng trong địa danh.
Vẻ mặt Thiếu Thương cực kỳ hâm mộ: “Nhà chúng ta không có ổ bảo, a phụ chỉ xây sửa lại nhà tổ ở quê thôi.” Cho tới bây giờ, Trình gia cũng là quy cách có người làm quan, địa chủ, ông chủ rồi. Bây giờ ngẫm lại mình đơn giản thô bạo dùng con số đánh giá những gia tộc đó là nông cạn, còn có rất nhiều nhân tố giới hạn còn chưa suy xét vào.
Thiếu Thương nghịch ngợm làm mặt quỷ với Trình Ương, tiếp tục ngó đầu ra cửa sổ nhìn.
Quan sát tòa đô thành to lớn khổng lồ này, chính là một trục dọc hình chữ nhật, tường thành dày nặng bốn phía đông tây nam bắc cao ngất trong mây, mười mấy cánh cửa thành phân bố không đồng đều. Đến nay, nàng còn đi ra khỏi cửa thành.
Trình gia giàu lên muộn nên giống như tòa nhà, vị trí trung tâm nhất náo nhiệt nhất đã bị nhà khác chiếm, kho hàng Trình gia gần như dán vào tường thành, ngồi xe phải tốn gần một canh giờ rưỡi mới đến, còn phần lớn là đường xấu, tốn sức hơn cả lúc trước nàng đi vòng tường thành.
Thiết lập tòa kho hàng này tất nhiên là chủ ý của Tiêu phu nhân, Trình gia nhân khẩu ít, không ít đồ được tặng để chồng chất ở nhà chỉ tổ uổng phí, không bằng bàn giao cho cửa hàng kiếm lợi; hơn nữa căn cứ giá hàng càng tăng cao, nên sớm tích trữ chút vải vóc than củi. Đơn giản mà nói chính là chia hàng, trữ hàng, cùng với chi tiêu trung chuyển.
Hai vị tiểu thư nhà chủ đại giá quang lâm, lại còn tới kiểm kê hàng hoá, quản sự kho hàng tất nhiên cực kỳ cung kính, mở ra bốn cánh cửa chính diện, lại dẫn hơn mười người hầu chờ ở một bên, rất giống nghi thức cắt băng khánh thành cửa hàng gội đầu ở trấn trên đời trước.
Trình Ương bị xóc xanh cả mặt, Mục Túc hận không thể cõng nàng ta xuống xe, nhưng Trình Ương không muốn làm mất uy phong của Tiêu phu nhân, cố gắng tự mình xuống xe, sau khi hàn huyên vài câu thì xốc tinh thần, theo quản sự đến phía sau đi kiểm tra hàng hóa. Thiếu Thương mặc kệ mấy cái phiền phức này, thân thể nàng vừa mới dưỡng tốt, cũng không thể lại ốm tiếp được nên được Liên Phòng hầu hạ ngồi xuống nghỉ ở phía tiền đường.
Uống mấy ngụm sữa bỏ thêm mấy lát gừng tươi xuống bụng, Thiếu Thương mới từ từ lại sức, đánh giá khắp nơi.
Ở trung tâm tiền đường kho hàng này xây một lò nhóm lửa hình vuông khổng lồ, tỏa ra hơi ấm áp khắp trong phòng, Thiếu Thương ngồi một mình trên đầu. Nhìn bên trái, bảy tám người hầu kho hàng ngồi quỳ thành một hàng, vẻ mặt ân cần chu đáo, nhìn lại bên phải, nô tỳ từ nhà đi theo lại đây ngồi quỳ thành một hàng, khuôn mặt nghiêm túc. Trong lòng nàng mừng rỡ, phô trương thế này chủ tịch hội học sinh có muốn đổi nàng cũng không làm nha!
Thiếu Thương đang muốn đứng dậy, ai ngờ bên ngoài chợt vang lên tiếng dừng cương ngựa, theo sau là một loạt tiếng trục bánh xe chuyển động, chỉ thấy một xe ngựa có nóc bốn phía che gấm ngừng ở trước cửa kho hàng, hai con ngựa béo tốt cao to không ngừng hí vang, lỗ mũi phun hơi thở trắng xoá, hai đồng tử mặc lụa áo nhảy xuống xe đứng hầu ở hai bên, cuối cùng là một vị công tử thân hình thon dài ăn mặc sang quý chậm rãi xuống xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiếu Thương nheo mắt, sao con hàng này lại tới đây?
Một đồng tử trong đó tiến lên, lớn tiếng nói: “Công tử nhà ta xa xa trông thấy ký hiệu nơi này, xin hỏi đây là kho hàng trong phủ của Khúc Lăng Hầu Trình tướng quân à? Vì đường xá xa xôi, chuẩn bị chưa đủ, muốn xin một ít than mới.”
Thiếu Thương trầm mặt, không nói một lời. Phó quản sự ở một bên nhìn thấy tưởng tiểu thư ngượng bèn chạy chậm đến trước cửa, cao giọng trả lời: “Đây là xe ngựa của Cẩm Dương Phường Viên hầu phủ à? Trời giá rét, không bằng công tử vào đây nghỉ tạm, ta lập tức đi chuẩn bị.” Trên xe ngựa kia cũng có ký hiệu gia tộc rõ ràng, người ở đô thành lâu dĩ nhiên là nhận ra được.
Ai ngờ Viên Thận vừa không tiến lên cũng không nói lời nào, tiếp tục nhàn nhã đứng ở trước xe ngựa, ánh mắt lại nhìn về phía nội đường, vô tình cố ý quét ở trên người của người nào đó. Thiếu Thương cắn cắn môi, đây là tới cửa đòi nợ rồi.
Viên Thận thấy Thiếu Thương giả ngu không tỏ thái độ, hàng mi dài xinh đẹp khẽ chớp, nâng bước chuẩn bị đi vào kho hàng; lúc này Thiếu Thương dứt khoát đứng dậy, chắp hai tay làm lễ, cười gượng nói: “Hóa… Hóa ra là Viên công tử, từ lần trước gia yến đã mấy ngày không gặp. Gia huynh cực kỳ nhớ công tử, không biết khi nào có cơ hội lần thứ hai thơ ca xướng họa…” Mẹ nó, nàng không soạn ra nổi nữa!
Phó quản sự lộ ra vẻ tán thưởng, cảm thấy tiểu thư nhà mình nói thật khéo léo, tư thế tuyệt đẹp, thái độ không xa không gần, không giống những tiểu thư đô thành kia một khi gặp được Thiện Kiến công tử là lập tức giống như mèo thấy mỡ.
Viên Thận cười dịu dàng nói: “Sợ là tiểu thư nghĩ sai rồi, ngày hôm đó Túc hiền đệ nói muốn lần tới nói chuyện là phú, không phải… Thơ.” Hắn cố ý dừng lại một chút ở chữ cuối cùng như ám chỉ.
Thiếu Thương nuốt một ngụm máu tươi: ĐMM(*)!
(*) Nguyên văn MMP: Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.
Viên Thận thấy nàng không nói lời nào, lại tiến lên một bước nói: “Nghe Túc hiền đệ nói, tiểu thư cũng cực kỳ yêu thích phú của Khoái Thông(*) à?”
(*) Khoái Thông: Khoái Triệt là biện sĩ du thuyết cuối thời nhà Tần, đầu thời Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông được xem là người đầu tiên đưa ra ý tưởng chia ba thiên hạ, tạo thế chân vạc giữa các chư hầu. Cuộc đời hoạt động của Khoái Triệt gắn liền với việc đi du thuyết. Trong Sử ký, Tư Mã Thiên vì kiêng tên huý của Hán Vũ Đế là Lưu Triệt nên viết tên ông là Khoái Thông (蒯通). Cũng vì vậy nhiều tài liệu đời sau quen chép theo Sử ký và gọi ông là Thông.
Phó quản sự kia tính cả một vòng đầy tớ chung quanh đều nhìn phía Thiếu Thương, N khuôn mặt kính ngưỡng.
Mọi người thầm nghĩ: Bên ngoài đều truyền con gái út của phu nhân bị Cát Thị nuôi hỏng rồi, thô bỉ ngang ngược ra sao, không nghĩ tới lại có thể cùng Thiện Kiến công tử tài nổi khắp đô thành luận từ phú, quả nhiên rồng sinh rồng phượng sinh phượng, rễ cây tốt thì có làm thế nào cũng không hỏng được!
Thiếu Thương bị mọi người nhìn đến trên mặt nóng bừng bừng, hận không thể kéo Viên Thận tới đánh cho một Thất Thương Quyền, trong bụng không nhịn được mắng to: Khoái Thông cái quái gì, ta chỉ biết Thông trong Thân Thông(*) linh hoạt khéo léo cùng với rắm chó không thông… Thôi, nàng biết ý thằng nhãi này rồi!
(*) Thân Thông: Công ty Chuyển phát STO (申通快递). Ở đây ý nữ chính chỉ biết chữ Thông trong công ty này chứ không biết tên ông kia.
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, nàng nhắm mắt, nhận thua: “Công tử nói rất đúng, là phú, không phải thơ.” Mấy chữ cuối cùng, nàng gần như là rít ra từ kẽ răng.
Viên Thận biết nàng đã chịu thua, cười đến xuân ý dạt dào, càng tôn lên môi hồng răng trắng, người như mỹ ngọc. Nụ cười này quá phạm quy làm hán tử trung niên vẫn luôn ngồi ở vị trí đánh xe hoảng sợ, ông ta đi theo công tử nhà mình nhiều năm như vậy, công tử cười thật hay cười giả ông ta vẫn phân biệt được. Ông ta vội vàng nhìn tiểu thư đứng ở nội đường kia, quả nhiên là một vị mỹ nhân nho nhỏ như điêu như trác.
Lúc này người dưới mà phó quản sự vừa mới phái đi đã khiêng một bao than to trở về, đại hán trung niên kia nhảy xuống dưới thân xe, xách bao tải kia nói câu cảm ơn, lại dâng lên một túi thỏi vàng. Phó quản sự liên tục xua tay nói: “Chút vật kém cỏi này sao có thể muốn tiền của công tử, chủ nhân gia còn dặn đi dặn lại lão nô, trăm triệu lần không thể, trăm triệu lần không thể!”
Hán tử trung niên kia bèn thu túi tiền lại, ai ngờ Viên Thận lại còn không đi, nghiêng cổ nhìn ra đằng xa xa phía trước, sau đó lại liếc liếc nhìn Thiếu Thương, lúc này mới chắp tay cáo từ.
Người đi rồi, dư âm nhộn nhạo. Phó quản sự kia không nhịn được tán thưởng Viên Thận quả nhiên phong thái hiên ngang tuấn lãng xuất sắc hơn người vân vân…, đám người hầu còn lại cũng đều khe khẽ nói nhỏ, hoặc tán thưởng hoặc kính ngưỡng.
Thiếu Thương cúi đầu trầm tư.
Nàng cảm thấy mình đã phạm vào một sai lầm rất lớn, cần phải nhanh chóng sửa chữa lại. Sau khi suy nghĩ một lát, nàng hỏi phó quản sự kia: “Bên trái bên phải kho hàng của ta là của nhà nào, không biết ngày thường có lui tới không?”
Phó quản sự kia đáp rằng: Bên trái là một cửa hàng chế vỏ quýt muối, hàng năm cung cấp hàng cho các cửa hàng ăn uống lớn ở đô thành, bên phải cũng là kho hàng của một nhà, nhưng mà trữ hàng là bó củi, vật liệu đá, các loại nghề nghiệp kiếm sốg, phía sau đó là một ngõ nhỏ nối thẳng đến tường thành.
Trong lòng Thiếu Thương sáng tỏ, sau đó nàng nói muốn đi nhìn xung quanh.
Đi hai ba bước, nàng đã đuổi người hầu của kho hàng đi, chỉ dẫn theo tỳ nữ của mình đi đến hẻm nhỏ kia, nói là muốn nhìn phong cảnh xung quanh. Đi đến chỗ đầu hẻm, để tỳ nữ lại, sau đó đi về phía trước mười trượng, quả nhiên thấy một chỗ rẽ đột ngột, Thiếu Thương lại để Liên Phòng cùng A Mai lại, cũng phân phó ‘Nếu nghe tiếng ta hô, lập tức lệnh mọi người tới tìm ta’.
Đi đến chỗ rẽ, chỉ thấy chiếc xe hoa lệ kia của Viên gia bất ngờ dừng ở nơi đó. Viên Thận khoác một cái áo khoác da lông tuyết trắng, đôi tay ấp một cái lò sưởi tinh xảo bằng ngọc trắng, ngón tay nhỏ dài như ngọc, không khác gì lò ngọc trắng kia.
Khuôn mặt hắn treo nụ cười đứng ở xa kia, lẳng lặng chờ, hai đồng tử cùng xa phu đều không biết tránh đi nơi nào.
Vị trí kho hàng này vốn hẻo lánh, ngõ nhỏ này càng vắng vẻ không người, Thiếu Thương lạnh lùng nhìn hắn trong chốc lát rồi lập tức đi tới, cách ít nhất 3 mét mới đứng lại: “Viên công tử có gì chỉ bảo?”
Lần này Viên Thận cũng không vòng vo mà hỏi thẳng: “Tiểu thư đã truyền lời cho Tang phu nhân chưa?”
“Chưa.” Thiếu Thương dứt khoát nói: “Ta vốn là không nghĩ đến việc truyền lời thay ngươi.”
Cuộc đời Viên Thận rất ít tức giận thế mà bây giờ cũng không khỏi âm thầm bực bội: “Một khi đã như vậy, vì sao ngày ấy lại đồng ý với tại hạ. Tiểu thư cũng biết một lời nói ra, bốn ngựa khó kéo mà.”
Thiếu Thương mắt không chớp nói: “Ta nuốt lời thì sao nào?” Ngươi còn có thể đánh ta chắc.
Viên Thận nhíu mày, giống như lần đầu tiên quen nữ hài trước mắt, tỉ mỉ đánh giá nàng một lượt, diện mạo yếu đuối mong manh như vậy thế mà tính tình lại gàn dở quái đản, có lẽ cả tòa đô thành này cũng không tìm ra được mấy người.
Thật ra hắn cũng không phải nhất định phải truyền câu nói kia, chẳng qua đợi mấy ngày rồi mà không có tin tức mới đoán được nàng căn bản không định tuân thủ hứa hẹn, sau đó tức giận một trận, sau đó máu xông lên não.
Sau khi tùy tùng nhìn chằm chằm cửa Trình gia sáng sớm hôm nay quay về bẩm báo, hắn ta lập tức leo lên xe ngựa xóc nảy theo một đường, chẳng qua là phải tận mặt chất vấn một lần. Chuyện đến bây giờ giờ, chính hắn đều không phân rõ rốt cuộc là chỉ phân ưu thay tôn trưởng hay là tức giận tiểu cô nương nho nhỏ xảo trá này. Nếu để nhóm người cùng thế hệ biết việc này, nhất định phải cười từ trên triều đình một đường đến dưới thềm cung điện.
Viên Thận cẩn thận nghĩ nghĩ, cho rằng không thể chỉ có mình không thoải mái.
Vì thế, hắn mặt trầm xuống, bước tới gần Thiếu Thương, lạnh lùng nói: “Việc trên đời, chẳng qua chỉ có 3 lại: Khẩn thiết muốn nhờ, cưỡng bức, lợi dụ. Nếu tiểu thư không muốn nói chuyện tử tế, tại hạ cũng có biện pháp khác!”
Thiếu Thương bị dọa nhảy dựng lên, liên tiếp lui lại vài bước. Nàng tự coi Viên Thận là bạn cùng lứa tuổi, nhưng một khi hai người đến gần chút lập tức có thể cảm giác được khí thế áp bách cùng thân thể cao lớn của người này. Hắn vừa mới tới gần, nàng lập tức mơ hồ ngửi được mùi hương tùng nhàn nhạt trên người, phát hiện mình phải ngẩng cổ mới có thể chính diện nói chuyện với hắn.
Tất nhiên nàng nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Viên Thận, đây cũng là việc làm nàng lo âu. Chính mình chỉ là tiểu cô nương không hề có tài nguyên xã hội, Viên Thận này lại là nhân vật lợi hại đã trà trộn triều đình, cung đình mấy năm, nếu thật chọc giận người ta, lòng dạ hắn mà hẹp hòi, nhất định phải trả thù thì phải làm sao bây giờ?
Thiếu Thương đang lo, ai ngờ Viên Thận thay đổi sắc mặt, lại cười nói: “Lại nói, đều là tại hạ không phải, không duyên không cớ bảo tiểu thư truyền lời. Không bằng như vậy, tại hạ hơi hơi có chút tên tuổi, nếu tiểu thư thay ta truyền lời thì tương lai ta nguyện làm một chuyện cho tiểu thư, coi như báo đáp.”
Thiếu Thương có hứng thú: “Chuyện gì cũng được à?” Nàng nghe giọng hắn từ từ hòa hoãn, tâm tư lại lung lay. Nàng không phải Triệu Mẫn, Quách Tương(*), nhất định phải sử dụng lời hứa hẹn này thật tốt.
(*) Triệu Mẫn: Nhân vật trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký’; Quách Tương: Nhân vật trong “Thần Điêu Đại Hiệp”. Cả hai đều là nhân vật trong tiểu thuyết của tác giả Kim Dung.
Viên Thận thấy cá đã cắn câu, cười nói: “Tất nhiên. Trừ bỏ ngỗ nghịch mưu phản, thất tín bội nghĩa, không thể cưới ngươi, ngoài ba chuyện này ra còn lại đều có thể.”
Thiếu Thương đang muốn gật đầu, nghe được điều kiện cuối cùng suýt nữa sặc chết: “Ngươi…!”
Khuôn mặt nhỏ của nàng nghẹn đến đỏ bừng, hung tợn lườm Viên Thận, giống như con sói con. Nàng lại không phải tiểu cô nương không hiểu chuyện mà không nghe ra những lời này chỉ là đùa giỡn trêu đùa. Nàng chịu đựng cơn giận, cười lạnh nói: “Có lẽ ngày thường công tử nghe nhiều lời nịnh hót, lúc nào, ở đâu ta đã từng nói là sẽ gả cho ngươi? Ta khuyên công tử tỉnh táo chút, chớ tưởng lời khách sáo của người ta thành sự thật, thật cho rằng mình là tinh tú hạ phàm…”
Lời còn chưa nói xong, Viên Thận mỉm cười cắt ngang: “Hóa ra tiểu thư chưa từng có ý nghĩ này, vậy cũng thật làm tại hạ giật mình, hôm nay gặp mặt còn không phải là tiểu thư dẫn tại hạ tới à?”
Khuôn mặt Thiếu Thương sắp nóng đến cháy rồi, liên tục dậm chân, tức đến nói lắp: “Ngươi… Ngươi nói bậy nói bạ cái gì đó, rõ ràng là ngươi…”
“Nếu tiểu thư không có ý nghĩ gì với tại hạ, vậy vì sao phải đồng ý trước rồi lại không chịu làm, còn không phải là muốn chọc tại hạ, để tiện cho tại hạ đến gặp mặt à? Nếu tiểu thư thật không muốn cùng tại hạ có liên quan, vậy vì sao không nhanh chóng sảng khoái truyền câu nói kia cho Tang phu nhân, từ đây về sau hai người chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”
Hắn nói rất có đạo lý, vậy mà nàng không thể cãi lại được.
Thiếu Thương ngây dại. Nếu nàng không phải đương sự, không chừng cũng sẽ cảm thấy đây là thủ đoạn theo đuổi của kẻ ngốc.
Viên Thận thấy nữ hài ngây ra như phỗng, đã không còn dáng vẻ cao ngạo mỉa mai vừa rồi nữa, cảm thấy rất xả giận, nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng, thật là yếu đuối đáng thương.
Trong lòng hắn mềm nhũn, hòa nhã nói: “Rốt cuộc vì sao ngươi không chịu truyền lời cho Tang phu nhân, hay là có khó xử? Ngươi nói cho ta nghe xem nào, nhìn xem ta có thể giúp đỡ không?” Hắn nghĩ đến Thiếu Thương khi còn bé đã không dễ dàng, có lẽ trong nhà người ta có ẩn tình gì mà hắn không biết.
Thấu hiếu lòng người như vậy mà để người khác nghe thấy, phỏng chừng từ tam công cửu khanh(*), cho tới khách khứa môn hạ, đều sẽ kinh ngạc đến rớt cằm, Viên Thiện Kiến hắn thế mà cũng hiểu được thương hương tiếc ngọc.
(*) Tam công cửu khanh: dùng để chỉ ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến. Chức vị chi tiết từng bộ ba này thay đổi theo từng thời đại mà không cố định. Dưới quyền Tam công là Cửu khanh tức 9 chức quan nhỏ hơn, để hỗ trợ, giúp đỡ Tam công.
Ai ngờ vừa hỏi lời này, Thiếu Thương càng thêm dại ra.
Chẳng lẽ muốn nàng nói: Thật ra cũng không có nguyên nhân gì, chẳng qua từ nhỏ tính cách nàng đã ác liệt, không thích giúp người làm niềm vui, đỡ bà cố nội qua đường cái đối với nàng mà nói thuộc về chuyện lạ giữa ban ngày, cho dù giẻ lau bảng ở trước mặt nàng đều có thể dẫm lên đi qua. Hiếm khi thấy việc nghĩa hăng hái làm một lần còn không phải bị chết luôn à, xuyên không tới cái địa phương rách nát này nếm trải lại một lần đau khổ.
“Hoặc là, ngươi lo lắng truyền lời kia bất lợi cho thúc phụ mẫu của ngươi?” Viên Thận xem nữ hài ngơ ngẩn xuất thần, giọng nói càng mềm mại: “Cái này ngươi cũng có thể yên tâm, chuyện cũ năm xưa đều đã qua đi, số tuổi các trưởng bối đều không nhỏ, bây giờ chẳng qua là người cũ bận lòng thôi.”
Cho nên cái gì ưu thương Lan đài cung điện Thành Nam kia không phải nói chuyện kiến trúc mà là nói tình cảm à? Thiếu Thương chẳng những mờ mịt mà còn xấu hổ. Chỉ hận lúc trước sao không hỏi Trình Ương nhiều vài câu.
Nhưng mà Thiếu Thương cũng không có nhiều ưu điểm cho lắm, có một chút ưu điểm đáng giá khích lệ đó là nói đạo lý. Nàng chần chừ một lát, sắp xếp lại ý nghĩ, lúc này mới mở miệng: “Là ta sai lầm.”
Nàng thực sự sai rồi.
Nàng không điều chỉnh tốt thân phận mới của mình, còn coi mình là cô nương 1800 tuyến ở trấn nhỏ kia. Đời trước mình đều không có phụ mẫu, bá phụ chỉ là quan bé như hạt vừng, cho nên nàng có thể chơi xấu, có thể lật lọng, có thể làm rất nhiều chuyện không có lý.
Nhưng hiện tại không được, Trình phụ ít nhất thuộc về quan viên trung thượng đẳng ở trong phạm vi cả nước. Huống chi nơi này coi trọng chữ tín, cho dù bản thân mình có chết cũng phải nâng cao chữ hiếu, dẫn đầu trung nghĩa. Ở cái thời đại không có chế độ khoa cử này, đức hạnh người nào đặc biệt tốt thậm chí còn được trực tiếp trao tặng chức quan. Mặc kệ đức hạnh này là thật hay là giả, ít nhất không khí xã hội là như vậy, thế mà mình lại đi ngược chiều gió, giáp mặt hủy lời!
Thiếu Thương bình phục lại tâm tình, cung kính nâng cánh tay vái, nói: “Công tử làm việc tỉ mỉ, có lẽ cũng đã nghe nói qua tình hình nhà ta.” Quy củ cũ cứ đẩy cho Cát Thị đi.
“Từ nhỏ ta đã sợ thị phi, làm nhiều sai nhiều, không làm còn đỡ. Ta cũng chưa từng kết bạn với công tử, ngày ấy chợt gặp nhau trong lòng lo lắng không yên. Vì muốn mau thoát thân chút, mới đồng ý bừa với công tử. Xong việc nghĩ đến không phải chưa từng hối hận qua.”
Vẻ mặt Thiếu Thương thành khẩn, từng câu từng chữ rất rõ ràng.
“Vừa rồi Viên công tử dạy bảo làm tiểu nữ bừng tỉnh đại ngộ. Đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình. Như vậy đi, hôm nay ta về liền lập tức truyền lời cho Tam thúc mẫu, Viên công tử không cần cảm tạ ta, cũng xin tha thứ cho tiểu nữ vô lễ. Việc này cứ như vậy chấm dứt, có được không?”
Kiếp trước nàng lãng tử quay đầu phải học hành cho tốt, bạn bè lúc trước lăn lộn cùng không phải không đến trường học tìm nàng, giáo viên cũ đều bị quyết tâm muốn một đao chặt đứt với chuyện cũ của nàng làm cho cảm động, lấy ra sức mạnh giống vậy, chưa chắc Viên Thận sẽ nắm mãi không bỏ.
Vẻ mặt Viên Thận lạnh nhạt, nặng nề nói: “Nếu về sau ta còn cần ngươi truyền lời, phải làm như thế nào?”
Vẻ mặt đầy chân thành của Thiếu Thương giống như bị đánh một gậy vào đâu, con hàng này thế mà không cảm động?!
Nàng cố kìm không phỉ nhổ, đáp: “Nếu Tam thúc mẫu không để ý, về sau công tử còn muốn truyền lời tất nhiên ta sẽ không thoái thác. Nhưng nếu Tam thúc mẫu không thích, vậy…” Vẻ mặt nàng nghiêm túc: “Vậy ta đây tất nhiên nghe theo lời trưởng bối. Nếu như vậy về sau ta cùng công tử tốt nhất không nên gặp nhau nữa thôi.”
Nói xong lời nói chính khí lẫm liệt như thế, Thiếu Thương thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cảm thấy hình tượng của mình cao lớn không ít. Sau đó cũng không đợi Viên Thận trả lời, cực kỳ đoan chính khom mình hành lễ, quay đầu lập tức đi thẳng.
Đi thẳng đến chỗ rẽ kia, nàng vẫn không nghe thấy động tĩnh phía sau, nàng không nhịn được quay đầu lại liếc mắt thấy Viên Thận kia vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, vì cách xa nên không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, chỉ dư lại gió lạnh trong ngõ nhỏ thổi sợi tóc dài đen như lông quạ của hắn khẽ bay bay.
Thiếu Thương lắc đầu, khắc sâu cảm giác đẳng cấp con hàng này có hơi cao, nhìn tuấn tú lịch sự, lại là cái đồ đen tối, lật mặt như lật sách, thật sự không dễ sống chung, vẫn là sớm chuồn mất mới yên tâm được.