Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 23:
Edit: Trúc
Bên chân Thiếu Thương bị đụng một cái, nàng hơi ngây người cúi đầu nhìn lại thì thấy tú cầu kia làm thật là tinh xảo, thanh tre trắng tinh kết hình chữ thập thành từng vòng tinh tế, gấm vóc màu xanh biếc sáng ngời bọc vào mấy chỗ, còn đeo hai ba cái chuông nhỏ, lúc lăn đi vang lên tiếng thanh thúy tựa như mèo con nhẹ nhàng kêu khóc.
“… Vị tiểu thư này, tại hạ thất lễ.”
Giọng nam trong trẻo vang lên, Thiếu Thương nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi đứng ở cách nàng bảy tám bước, thân hình thon dài, vai lưng thẳng thắn, một bộ thâm y màu xanh biếc phiếm dệt ánh vàng, đôi tay chắp ở trong tay áo. Phía sau hắn là đèn đuốc thật lớn, lửa cháy hừng hực, hắn đứng ngược sáng nên Thiếu Thương không thấy rõ khuôn mặt hắn.
Thấy Thiếu Thương ngẩn ra, người nọ dường như cười khẽ, chậm rãi đến gần, võ tì cùng gia đinh đứng ở bên lập tức tay ấn bên hông. Vị công tử trẻ tuổi kia giống như không nhìn thấy bọn họ đề phòng, vẫn đi đến trước mặt Thiếu Thương, khom lưng nhặt tú cầu kia lên, vòng eo mềm dẻo, lúc đứng dậy bóng cả người lồng lên người Thiếu Thương. Lúc này Thiếu Thương mới thấy, mái tóc dài đen như lông quạ của hắn vào lúc đứng dậy hơi bay bay, dưới lửa cháy hừng hực giống như từng sợi ánh sáng.
Người nọ đoan đoan chính chính làm một cái vái chào kiểu văn sĩ với Thiếu Thương, sau đó xoay lưng đi cho đến khi không thấy bóng người.
Thế là xong rồi hả? Thiếu Thương không hiểu ra sao.
Thời đại này phong cách tiếp cận cực kỳ trong sáng nha. Chẳng lẽ không phải nên để tú cầu lại cho nàng, sau này tới đòi à? Bạch nương tử cùng Hứa Tiên người ta cũng làm như vậy đó. Hoặc là người ta thật sự tới nhặt tú cầu, là nàng tự mình đa tình.
Thiếu Thương lắc đầu về vấn đề này từ trước đến giờ nàng chưa từng học tập tử tế.
Đời trước rời khỏi giang hồ quá sớm, cây đậu thẳng đuột trước sau như một chưa phát dục không người hỏi thăm, tên côn đồ trấn trên cũng có thẩm mỹ rất tốt đó. Mà sau đó, thời thanh xuân xao động nhất của nàng cũng bị nam thần bạch nguyệt quang nhà bên cùng học tập địa ngục chia đôi cho nhau rồi.
Không nghĩ ra thì bỏ đi, Thiếu Thương vốn không phải tính nghĩ nhiều nên khoan thai tiếp tục bước chậm xem đèn dọc hai bên đường.
Cái gọi thiên hạ đại thế là hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp. Đoàn người Trình gia đi đến một chỗ rẽ góc đường, tầng lớp lãnh đạo nẩy ra ý kiến khác nhau.
Trình Thủy nghe được đầu kia truyền đến tiếng reo hò trầm trồ khen ngợi khí thế ngất trời bèn đề nghị đi xem xiếc, ảo thuật, đấu võ; Tiêu phu nhân lại thấy cách đó không xa đằng trước trong Phượng Thủy lâu đèn đuốc như ban ngày, tiếng người ồn ào nên muốn đi nghe nhóm nho sinh luận đàm thơ phú. Hai phu thê giằng co đứng đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn thái độ đối phương, lại không giấu được ý cười đầy mắt.
Mọi người Trình gia cực kỳ biết nói lý, đồng thời nghiêng đi vài bước, cực kỳ dứt khoát chọn bên đứng. Tang Thị, Thiếu Thương, Trình Tụng cùng hai bạn nhỏ Trúc, Âu đứng ở phía sau Trình Thủy; Trình Thừa, Trình Chỉ, Trình Vịnh, Trình Thiếu Cung cùng Trình Ương đứng ở phía sau Tiêu phu nhân.
Hai đội nhân mã đứng chỉnh tề phân rõ ranh giới.
Chỉ có mình Trình mẫu cực kỳ khó xử.
Về tình cảm, bà ta muốn ở cùng một chỗ với con trai út không lâu lại phải rời nhà đi nhậm chức; về lý trí, bà ta muốn đi xem xiếc, ảo thuật, đấu kỹ, giằng co giữa lý trí và tình cảm trong thời gian ăn hết nửa cái đùi gà, bà ta quyết định đàn áp cảm tình, đi theo lý trí.
Trình Thừa do dự nói: “Âu nhi còn nhỏ, sợ thêm phiền toái cho huynh trưởng, không bằng theo chúng ta đi.” Dù sao chỗ xiếc ảo thuật người nhiều khó có thể trông coi được.
Trình Tiểu Âu nóng nảy vội ôm lấy cánh tay Trình Trrúc, ngây thơ nói: “Không cần! Ta muốn muốn đi cùng với Tứ huynh!”
Học sinh lớp một em bé mẫu giáo vốn là cảnh vĩ đại chính đáng. Huống chi mấy ngày nay, Trình Trúc đưa nó đi chơi đùa khắp phủ, bắt giun, đấu dế, quét kiếm gỗ… Từ lúc trước Cát Thị luôn cái này không được cái kia không được, bây giờ một hơi toàn bộ bổ sung lại, hai đường huynh đệ(*) quả thực gắn bó như keo sơn, hận không thể buổi tối đều ngủ chung.
(*) Đường huynh đệ: Anh em họ.
Trình Trúc khí phách hăng hái tùy tiện bày ra dáng vẻ huynh trưởng, dựng thẳng bụng nhỏ: “Vậy ngươi cần phải nghe lệnh ta!”
Trình Âu học tư thế ôm quyền trong quân, vòng cánh tay mũm mĩm ngắn ngủn, lớn tiếng nói: “Dạ!”
Trình Thủy liếc thê tử ra vẻ đắc ý: “Vị nữ quân này, bên nàng không bằng bên ta người đông thế mạnh rồi!”
Thiếu Thương rất muốn nhắc nhở hắn, thật ra chỉ hơn có một người.
Tiêu phu nhân mỉm cười: “Quân cô tuổi già, hài nhi tuổi nhỏ, mà bên ta người trẻ. Nếu lát nữa đại nhân gặp phải gây hấn nhớ hô to một tiếng, ta đây nhất định tới cứu.”
Mọi người Trình gia cùng cười to, cứ vậy chia nhau ra đi, chỉ có Trình Chỉ vừa đi một bước vừa quay đầu lại nhìn Tang Thị, lẩm bẩm ‘không bằng ta đi theo chăm sóc hai tiểu chất nhi…’, Tiêu phu nhân không nhìn nổi dáng vẻ không tiền đồ này của hắn ta, đưa ánh mắt để gia tướng đi theo trực tiếp tiến lên túm Trình Chỉ đi, nghe đệ đệ liên mồm ui da, Trình Thừa ở phía sau cất tiếng cười to, cười đến cong cả eo.
Trình Ương thấy phụ thân thích thú như vậy, cuộc đời lần đầu tiên sinh ra hoài nghi đối với nguyện vọng hy vọng mẫu thân quay về nhà. Sự thật là từ khi Cát thị đi rồi, tinh thần suy sụp của phụ thân dần biến mất, càng ngày càng phấn chấn phóng khoáng.
Nàng ta bỗng nhiên thật hâm mộ Thiếu Thương quả quyết thông minh lanh lợi, gặp chuyện cũng không rối rắm do dự, nếu nàng gặp phải việc này có lẽ chỉ cần một lúc là đã có chủ trương, không giống mình…
Trình Thiếu Thương được hâm mộ lúc này đang hưng phấn gương mặt đỏ bừng, nhìn những người làm xiếc nhảy lên đi qua đi lại ở dây thừng cao cao, ở không trung tự nhiên nhào lộn, một chốc đội chậu, một chốc đập gạch. Nàng chưa bao giờ được xem gần như vậy.
Còn có biểu diễn phun lửa phun sương mù, Trình mẫu xem gần quá gần như cháy cả tóc, Trình Thủy vội túm lão mẫu về, lại bảo võ tì theo hầu theo sát giữ chặt, tự mình bế Trình Tiểu Âu lên ngồi trên đầu vai, Trình Tụng cũng muốn học theo, không ngờ Trình Tiểu Trúc nặng hơn nhiều, hắn ta lảo đảo một cái, hai anh em suýt nữa đồng thời ngã lộn nhào, chọc Tang Thị cùng Thiếu Thương cười ha ha.
Trong tiếng hô to gọi nhỏ reo hò của mọi người, có lẽ chỉ có Tang Thị bình tĩnh nhất, nàng ta cười nói chuyện phiếm với Thiếu Thương. Thiếu Thương vừa trầm trồ khen ngợi vừa nghi hoặc hỏi vì sao nàng ta không đi Phượng Thủy lâu, lại nói Tang Thị là người làm công tác văn hoá trăm phần trăm.
Ai ngờ Tang thị hài hước nói: “Thấy một tên nho chua(*) đã đủ làm người ta đầu óc choáng váng, thấy một lầu toàn nho chua chẳng lẽ không phải chết ngất à?”
(*) Nho chua: dùng để chỉ những người văn hóa thô kệch hoặc tồi tàn.
Thiếu Thương che miệng cười.
Trong mọi người ở Trình gia, người nàng thích nhất bây giờ phải thêm cả Tang Thị nữa. Tuy là trưởng bối, nhưng hằng ngày hai người nói chuyện dường như ngang hàng, đời trước nàng cùng bạn cùng phòng cũng chưa hợp ý được như vậy. Lúc vừa gặp còn cảm thấy mặt mũi Tang Thị như người qua đường nhưng bây giờ lại biết tính tình nàng ta hiền hoà, dí dỏm thông tuệ, thuộc về loại hình ở chung càng lâu càng làm cho người ta thích. Tam thúc phụ thật là quá may mắn!
Nàng tiến đến bên tai Tang Thị, cường điệu: “Lúc trước làm thế nào mà tam thúc phụ của ta cưới được ngài vậy? Ngài quả thực trâu bò, phối với hắn dư dả nha!”
Tang Thị cười khanh khách, nắm tay gõ vào trán Thiếu Thương, thế mà dám nói này nọ Tam thúc phụ của nàng!
Phía bên kia, hai huynh đệ ngã lộn nhào cuối cùng xích mích, Trình Tiểu Trúc không cãi được Trình Tụng nên tới kéo Tang Thị đi qua phân xử. Thiếu Thương không đi qua cùng mà chậm rãi rời khỏi đám người chen chúc, đứng ở một bên, chờ đợi người nhà xem náo nhiệt xong.
Đứng lặng bên phố, Thiếu Thương quấn chặt áo choàng nhung có mũ hơn một chút, gò má chạm vào lông thú trắng như tuyết, mềm mại mịn màng, tỉ mỉ xem chợ đèn hoa sáng rực đẹp như ban ngày này, trong lòng cực kỳ vui mừng. Kiếp trước nàng đã từng xem đèn điện như dệt cửi, từng xem pháo hoa che trời, càng đã được xem đám người chen chúc, chợ càng phồn hoa, lại chưa từng cảm động như hôm nay.
Nàng ngửa đầu nhìn lại, sao trời tịch mịch cao vời vợi. Đã từng chết mới lần mới nhận ra sinh mệnh đáng quý, lần này nàng nhất định phải tinh tế thưởng thức mỗi một thứ tốt đẹp trong cuộc sống, mới xứng với tháng năm vàng son này.
Đang nghĩ ngợi, nàng chợt thấy khác lạ, vội vàng quay đầu lại nhìn xung quanh.
Chỉ thấy cách đó năm sáu trượng, chỗ hiên lầu rủ xuống ngọn đèn lồng tròn màu đỏ thắm, dưới đèn lồng có một thanh niên mặc áo tơ trắng đang đứng, vai khoác áo choàng, chắp tay sau lưng, thân thể cao gầy thon dài, toàn thân chỉ có đai lưng cùng màu tóc đen nhánh như mực. Người ở chợ đèn hoa ầm ĩ như vậy thế mà hắn cứ lẳng lặng đứng như vậy, tính cả bảy tám người hộ vệ mặc áo giáp bên cạnh cũng đều im lặng trầm trầm.
Thiếu Thương căng mắt nhìn, nhưng người này vóc dáng quá cao, khuôn mặt bị một cái đèn kéo quân treo ở bên lầu che đi hơn phân nửa, bóng sáng di động, ngọn đèn màu son kiều diễm nhuộm ở phía trên vạt trường bào cong lạnh nhạt của hắn, cực đẹp cũng cực trong sáng, phong nhã tới tận xương.
Chỗ hắn đứng cũng là chỗ Thiếu Thương vừa mới đi qua, nàng nhớ rõ trên ngọn đèn kéo quân kia vẽ cảnh toàn gia đoàn viên.
Đúng lúc này, đầu vai nàng chợt bị chụp một cái, Tang Thị đi tới, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi đang nhìn gì thế?” Thiếu Thương hoài nghi nói: “… Hình như… Hình như có người đang nhìn ta.” Là đang nhìn nàng ư, nàng cũng không xác định được.
Tang thị lại cười nói: “Niệu Niệu nhà ta đẹp, có lang quân nhìn ngươi, chẳng phải là chuyện bình thường à?”
Thiếu Thương ậm ừ vài tiếng, quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy cây đèn màu đỏ thắm như cũ, dưới đèn đã không thấy bóng người.
Được rồi, cả đêm gặp hai lần, lại khuôn mặt cũng không thấy rõ, vận may của nàng thật tuyệt quá đi.
Đến giờ cấm đi lại ban đêm, bên kia thành lâu truyền đến tiếng chuông, mọi người Trình gia cũng quay về, hai bên đều có thu hoạch.
Tiêu phu nhân ở Phượng Thủy lâu kết giao với vài vị nho sinh và nữ quyến, nói chuyện với nhau một lúc, tiện thể mời ngày sau đến Trình gia dự yến hội, định cho yến hội thêm chút trí thức phong độ. Trình Thủy nhìn trúng gánh hát tạp kĩ kia, định mời đến biểu diễn cho khách xem cho thêm chút náo nhiệt.
Thiếu Thương đi đến lòng bàn chân nổi mụn nước, ở trên xe ngựa dựa vào đầu vai Tang Thị ngủ mất, Tang thị vốn dĩ cũng muốn chợp mắt trong chốc lát, ai ngờ lại thoáng nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Tiêu phu nhân ngồi đối diện, trong lòng nàng ta biết nguyên nhân, cười cười tự nghiêng đầu cố nghỉ ngơi.
Quả nhiên, sáng sớm ngày kế, Tiêu phu nhân đã đi qua, oán trách Tang Thị vì sao chỉ tặng Thiếu Thương gấm vóc làm xiêm y.
Tang Thị thong thả ung dung nói: “Tấm gấm vóc kia đúng là rất tốt. Đất Thục có nghề dệt nổi tiếng thiên hạ, bạo chúa kia tự xưng là Thục Đế phong vương ở biên giới, thứ tốt đều khó có thể chảy ra. Đây vẫn là năm kia gia mẫu thu được lễ lúc chúc thọ, đáng tiếc chỉ có một tấm, màu sắc lại không hợp với ta, da Thiếu Thương trắng nên mới cho nàng.”
Tiêu phu nhân giậm chân nói: “Ngươi là nặng bên này nhẹ bên kia!”
Cho dù trong lòng nàng nghĩ thế nào nhưng ăn mặc cung cấp từ trước đến nay của hai nữ hài đều được xử lý công bằng. Lúc trước nàng thích giúp Trình Ương, cũng vì bận tâm Cát gia giao phó. Niệu Niệu bị áp chế thật ra có trượng phu cùng mấy đứa con trai lúc nào cũng nhớ mỗi ngày săn sóc, bên ngoài thấy cái gì tốt đều muốn đưa đến chỗ Niệu Niệu. Nhóm nô bộc lại không phải người mù, sao dám lơ là.
Tang Thị nói: “Màu kia không hợp với Ương Ương mà.” Làn da của Trình Ương là màu bánh mật, da của Tang Thị hơi vàng, nữ nhi Vĩ Vĩ da lại trắng giống trượng phu, nhưng mà trẻ con dùng gấm vóc trân quý như vậy làm xiêm y thì quá lãng phí, gấm vóc lại không thể cất giữ lâu.
“Màu xanh biếc tươi sáng như vậy chỉ có Niệu Niệu mặc mới được nha.” Thật ra làn da Tiêu phu nhân cũng rất trắng, nhưng năm nay nàng gần 40 cũng không thích hợp. Suy xét một vòng, toàn bộ Trình gia thật đúng là chỉ có Thiếu Thương mới xứng với tấm gấm vóc kia.
Tiêu phu nhân nói: “Ngươi không nghĩ trong lòng Ương Ương sẽ không khổ sở à?”
Tang Thị ra vẻ kinh ngạc: “Sao tự phụ lại nói như vậy? Ương Ương nhân hậu thành thật hiền lành như vậy, sao có thể có suy nghĩ hẹp hòi như vậy chứ.”
Tiêu phu nhân nghẹn lời. Được rồi là nàng vẫn luôn khen Trình Ương đôn hậu thành thật.
Nàng cố gắng đánh trả: “Đưa thì đưa thôi. Nhưng này vì sao Niệu Niệu nhất định phải mặc tối hôm qua. Rõ ràng ta đã chuẩn bị xiêm y cùng một màu cho hai tỷ muội nàng…”
“Đây đúng là chỗ săn sóc của Niệu Niệu đó. Vốn dung mạo hai tỷ muội khác nhau lại mặc xiêm y cùng một màu, chẳng lẽ không phải càng làm Ương Ương nổi bật không thể che lấp à? Mặc không giống nhau còn mỗi người một vẻ.” Tang thị đối đáp trôi chảy.
Tiêu phu nhân lại bị nghẹn họng.
Nàng trừng mắt với Tang Thị, Tang Thị nhìn lại, ánh mắt vô cùng thuần khiết. Chỉ chốc lát sau, Tiêu phu nhân đã bại trận. Được rồi, người có dài ngắn, nàng đấu võ mồm chưa bao giờ là đối thủ của Tang Thị.