Tinh hà xán lạn

Chương 11


Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 11:

 
Chương 11: Nghiền ép
Edit: Trúc
Beta:
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà cửa không lớn, từ phòng cho khách phu thê Trình Thủy ở tạm đến chỗ phu thê Trình Thừa ở chẳng qua chỉ có hai cái hành lang ba lối rẽ, Tiêu phu nhân mang Thanh Thung phu nhân cùng với một số võ tì đi vài bước đã đến, quả nhiên nghe thấy từ trong buồng truyền đến tiếng khóc mắng the thé của Cát Thị.
“… Ngươi cũng coi như là nam nhân, nhìn thê tử chịu nỗi nhục lớn như vậy, thế nhưng một câu đều không nói, không bằng đưa áo váy thừa cho ngươi, ngươi mặc đi ra ngoài cho người khác nhìn xem nhé! Đọc sách không thành, làm quan không thể, còn là người thọt, ngươi nói xem ngươi còn có thể làm gì?! Số của ta thật quá khổ mà, theo cái đồ hèn nhát như ngươi …”
Nơi này vốn là phòng sách của Trình Thừa, ngoài cửa có mấy vú già canh giữ, vừa thấy Tiêu phu nhân đã lập tức tiến lên ngăn cản, trước mặt là Lý Truy tâm phúc của Cát Thị, lúc bà ta thấy Tiêu phu nhân mang vú già không tầm thường, mà là võ tì cầm kiếm đeo cung, đã có chút hoảng hốt.
Bà ta vội vàng tiến lên khom mình hành lễ, cười làm lành: “Nữ quân ngài…” Không đợi bà ta nói tiếp, bên trong lại truyền đến tiếng của Trình Thừa.
“Đủ rồi! Nếu ngươi căm giận bất bình, có thể về Cát gia đi, huynh trưởng sẽ cho người nhiều vàng bạc…”
“Mơ tưởng! Lúc ta gả là lúc Trình gia các ngươi khốn khó đan xen, hiện giờ huynh đệ nhà ngươi thăng tiến nhanh, các ngươi lại muốn bỏ ta, mơ tưởng! Nếu lúc trước ngươi đuổi ta về, ta còn kính ngươi có vài phần can đảm, sao nào, huynh trưởng ngươi đã trở lại nên lá gan của đồ nhu nhược nhà ngươi to ra à, biết tranh luận với ta, cả đời ngươi chính là đồ phế vật uất ức vô năng, chỉ dựa vào huynh trưởng ngươi …”
Tiêu phu nhân không thể nhịn được nữa ra hiệu cho mấy võ tì thượng cẳng chân hạ cẳng tay hai ba cái đã bẻ cánh tay vú già của Cát Thị trói vào, Thanh Thung phu nhân thì trực tiếp một túm lấy cánh tay Lý Truy, thuận tay ném cho người phía sau, trong viện phát ra tiếng ‘ui da ui da’ hết đợt này đến đợt khác, không đợi đám người Lý Truy hô lớn, chỉ nghe ‘loảng xoảng’ một tiếng, cánh cửa chỗ chủ cư thế mà bị Tiêu phu nhân một chân đá văng ra.
Lý Truy bị vặn cánh tay thấy vậy bị dọa sốc – bà ta theo Cát Thị ở Trình gia mười mấy năm, Tiêu phu nhân xưa nay văn nhã dịu dàng đi lên đưa chân đá cửa là bà ta chưa bao giờ gặp, bà ta quên cả giãy giụa.
Tiêu phu nhân lập tức đi vào nhà chỉ thấy Trình Thừa nửa dựa vào một bên giường, mùi rượu chưa tan, đã bị tức đến cả người phát run; Cát Thị thì đứng ở đối diện hắn ta đang dậm chân mắng to. Nhìn thấy Tiêu phu nhân đi vào, Trình Thừa ngẩng đầu, mặt đầy lúng túng, lại có vài phần uất ức, trong mắt rưng rưng nói: “… Tự phụ…”
Trong lòng Tiêu phu nhân đau xót, từ khi nàng gả vào Trình gia thì cũng đã coi đệ đệ muội muội của Trình Thủy giống như của mình, Trình Tục cùng Trình Tức xuất giá, Trình Chỉ lại đi xa đọc sách; thật ra hằng ngày ở trong nhà chỉ có Trình Thừa hỗ trợ nàng nhiều nhất. Hiện giờ thấy sắc mặt hắn ta tiều tụy, rõ ràng chỉ nhỏ hơn Trình Thủy vài tuổi, lại giống như người sắp già, làm nàng hận đến vô cùng.
Tiêu phu nhân cũng không nói nhiều, ý bảo Thanh Thung phu nhân đỡ Trình Thừa đi, Cát Thị muốn đi lên dây dưa, Tiêu phu nhân đã tiến lên một bước, tay trong áo đưa ra một quyền đánh một cái thật mạnh vào bụng Cát Thị, lại trở tay cho nàng ta một cái tát vang dội, dùng sức cực lớn, trực tiếp quăng ra lập tức đánh cho Cát Thị choáng váng, ngồi bệt trên mặt đất. Lúc này, Thanh Thung phu nhân đã đưa người nhanh chóng tránh lui đóng cửa ra ngoài.

“Ngươi, ngươi…!” Bụng Cát Thị đau nhức, một tay che mặt, một tay che bụng, không thể tin nổi nói: “Ngươi dám đánh ta!”
Tiêu phu nhân không giống Trình mẫu, thư hương quý môn chân chính dạy dỗ ra, chị em dâu nhiều năm như vậy, Tiêu phu nhân còn chưa từng lớn giọng chửi bậy, thế mà bây giờ lại làm thế này.
Đôi mắt Tiêu phu nhân đầy hàn băng, lạnh lùng nói: “Ta chẳng những muốn đánh ngươi, còn muốn hưu ngươi!”
Cát Thị chịu đựng đau đớn, bò lên mắng: “Ta không đi, lúc trước Trình gia nghèo…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vừa rồi ngươi nói ta đều nghe thấy được.” Tiêu phu nhân bình tĩnh nói: “Thì sao? Bây giờ Trình gia thế mạnh, Cát gia thế yếu, ta muốn đánh ngươi là có thể đánh ngươi, muốn hưu ngươi là có thể hưu ngươi, ngươi có thể làm gì?”
Nàng chậm rãi tiến lên trước một bước, Cát Thị không tự chủ lui về phía sau mấy bước, sợ nàng lại đánh mình nói: “Ngươi dám?! Phụ thân có ân với Trình gia!”
“Ân gì? Giúp đỡ lương thảo à, nhà giàu trong huyện ở quê nhà nào chưa từng hiến?” Tiêu phu nhân cười lạnh nói: “Đại nhân bảo vệ quê nhà chu toàn, để dân chúng không phải chìm vào trong đao thương chiến hỏa, bảo toàn bao nhiêu tính mạng gia đình, bỏ ra chút lương thảo tiền tài cũng coi như là ân đức? Sợ là chính Cát Thái công cũng không dám nói là có ân với Trình gia đấy.”
Cát Thị nghi ngờ nhìn Tiêu phu nhân nói: “Sao ngươi… sao lại… Hoàn toàn thay đổi.” Tiêu phu nhân dịu ngoan hòa khí, nói chuyện đoan trang tinh tế, mọi việc không so đo với nàng ta trong ấn tượng chạy đi đâu rồi; vẻ mặt thay đổi, nói chuyện thay đổi, ngay cả cử chỉ cũng thay đổi.
Tiêu phu nhân lạnh lùng nhìn nàng ta, cũng không nói chuyện.
Cát Thị có chút hiểu ra, cắn răng nói: “Năm đó ngươi cố tình ăn nói khép nép ngoan ngoãn, quân cô không có biện pháp bắt ngươi, quân cữu đến chết đều khen ngươi ôn lương hiền thục, là phúc của Trình gia, trước khi lâm chung còn quát lớn quân cô trước mặt nhiều người như vậy không được làm khó dễ ngươi, ngươi, ngươi thật biết diễn trò…!”
Tiêu phu nhân nhẹ nhàng cười, rồi chậm rãi nói: “Ngươi cho rằng ta là loại ngu xuẩn như người à? Lúc đó ta ở thế yếu, nhà mẹ đẻ gào khóc đòi ăn, ta nào có nắm chắc tranh luận cùng quân cô, ta chịu đựng, nhẫn nhịn hơn mười năm thì thế nào, nhẫn nhịn đến hôm nay lại đến tính sổ với ngươi hảo hảo.”
Cát Thị vừa kinh vừa sợ, nổi giận cãi lại: “Ngươi làm thế nào? Chẳng qua là hưu ta.”
“Không thế nào.” Tiêu phu nhân chậm rãi đi đến bên người Cát Thị nói: “Thật ra rất nhiều năm trước ngươi đã nghĩ tới tái giá rồi nhỉ.”
Cát Thị cả kinh.
Tiêu phu nhân tự mình nói tiếp: “Lần đầu tiên là ngươi mới gả không được hai tháng, ngươi châm ngòi nhị đệ xây nhà bếp khác, ra ở riêng, lấy hồi môn của ngươi vì cũng làm ra một phen sự nghiệp, có phải không? Nhưng nhị đệ từ chối thẳng, ngươi tức giận về nhà mẹ đẻ ở hơn mười ngày, muốn trong nhà chọn người khác cho ngươi, có phải thế không?”

Cát Thị bị dọa không nhẹ, buột miệng thốt ra: “Sao ngươi lại biết…” Ngay sau đó vội ngậm miệng lại.
Tiêu phu nhân cười nói: “Ngươi vẫn nói ta mệnh tốt, gả cho anh hùng. Có bản lĩnh tự ngươi cũng đi gả cho một người đi, nếu thật ngươi tìm được người tốt, Cát Thái công cũng sẽ không ngăn ngươi, nhưng nhìn xem chính ngươi chọn đều là mặt hàng gì. Cái gì mà ‘Đại vương trấn sơn’, cái gì mà ‘Đại đế bảo trạch thắng thiên’, ngươi không phải lén bảo tôi tớ đi hỏi thăm à. Hừ, thứ gì, đều không đến mười tháng đã bị người ta chém đầu, đám chim muông ô hợp tan đi, đáng thương nhóm cơ thiếp cùng tỷ muội bọn họ đều bị người ta chia nhau, xinh đẹp một chút còn tốt luôn có người muốn, dung mạo tầm thường cũng không biết là sung lương thảo hay là làm nữ doanh(*); còn có Trần huyện tế gì đó kia…”
(*) Nữ doanh: Kỹ nữ trong doanh trại.
“Ngươi không cần phải nói nữa!” Cát Thị lớn tiếng, mặt đỏ rần, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi. Việc xấu xa rất nhiều năm trước ngay cả nàng ta đều đã quên, hôm nay chợt bị người ta nói toạc ra giống như bị lột sạch vậy.
Tiêu phu nhân lại không buông tha nàng ta, tiếp tục nói: “Sau này, ngươi thành thật một thời gian, cuối cùng biết đánh đấm chinh phạt là chuyện lớn thiên hạ, không phải đùa giỡn. Nhưng sau khi sinh Nhị nương tử không lâu, tâm tư của ngươi lại trỗi dậy. Ừm, ta ngẫm lại… Lúc trước ngươi thành thật như vậy, có lẽ là sợ mình không thể sinh dưỡng đi…”
Cát Thị giận trong lòng lại không dám cãi. Nàng ta gả vào Trình gia mấy năm không sinh đẻ, lúc ấy sắc mặt Trình mẫu đã không đẹp, hơn nữa Tiêu phu nhân ở bên cạnh sinh một người lại một người, trừ Đại nương tử chết yểu ra, hai nam đinh phía sau đều là cường tráng bụ bẫm, bên ngoài ai không khen Tiêu phu nhân là phụ nhân hưng gia, làm nàng ta càng thêm không dám ngẩng đầu, lúc đó nàng ta chỉ sợ thân mình của mình có khuyết điểm, cho dù tái giá cũng sẽ không được tốt đẹp, cho nên mới yên lặng.
Tiêu phu nhân hứng thú dạt dào nói tiếp: “Sinh Nhị nương tử không lâu, ngươi nói muốn điều dưỡng thân mình, lại trở về Cát gia, lúc này ngươi cũng học ngoan, không chỉ đông chỉ tây, chỉ quấn lấy phụ huynh chọn con rể tốt cho ngươi tái giá. Thật ra ta biết ý của ngươi, chẳng qua là ngươi muốn áp ta một đầu, nhưng sau đó thì sao có được như nguyện không?”
Đương nhiên không như nguyện, nếu không sao giờ phút này Cát Thị lại đứng ở chỗ này.
Trong lòng Cát Thị cực hận. Sau khi sinh Nhị nương tử, thiên hạ hào kiệt đều đã tề tụ gần đủ, không phải những người lúc trước chiếm núi làm vua đánh đấm nhỏ lẻ là có thể ngẩng đầu lên; ở nơi nông thôn, đi đâu tìm anh hùng hảo hán lợi hại để gả chứ. Thật ra gia tộc quyền thế nhà cao cửa rộng thì có, nhưng lại phải làm thiếp, tất nhiên Cát Thị không chịu, chút chí khí này vẫn phải có; nhưng nếu gả cho người bình thường, vậy còn không bằng Trình Thừa đất, ít nhất mắt thấy Trình Thủy sắp làm nên cơ nghiệp. Cát Thị ở nhà mẹ đẻ nửa năm không có kết quả, vẫn không cam tâm tình nguyện trở về Trình gia.
Tiêu phu nhân nhìn Cát Thị, không giấu sự khinh thường của mình nói: “Phụ nhân chân trong chân ngoài ngu xuẩn khó bảo như ngươi, cũng chỉ có nhị đệ nhân hậu mới tha cho ngươi đến tận đây, ngươi còn tưởng rằng mình bản lĩnh lợi hại, thuần phục nhị đệ hả?!… Ba ngày sau chúng ta chuyển nhà, ngươi cũng không cần đi đâu, ở lại nơi này, chờ người Cát gia tới.”
Cát Thị cả kinh, run rẩy nói: “Tới, người tới…? Ngươi đã đi tìm nhà ta…”
Nghĩ đến việc nhiều năm trước Tiêu phu nhân đã lén theo dõi mình, âm thầm ghi nhớ từng hành động của mình, trong lòng nàng ta dâng lên từng cỗ ý lạnh, lúc này nghe được lời này nàng ta cực kỳ kinh sợ, biết phu thê Trình Thủy là thật sự động đến mình.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Nên nói cái gì? Rốt cuộc bản thân muốn tuyệt hôn với Trình Thừa không? Sau khi ly dị trở về nhà thì nên làm thế nào – Cát Thị hoảng loạn cực kỳ, không biết nên nói thế nào cho tốt.
Tiêu phu nhân mặc kệ Cát Thị nghĩ cái gì, chỉ nhẹ nhàng châm biếm mấy câu rồi chậm rãi đi ra ngoài cửa, đi đến một nửa, chợt dừng chân quay đầu lại nói: “Mấy lần ngươi muốn tái giá đều gả không thành; ở đây ta đảm bảo với ngươi, ngày nào đó nhị đệ tuyệt hôn với ngươi, ngay tháng sau là ta có thể cưới cho hắn một thê thất hiền thục xinh đẹp tốt nết, tuyệt đối không để hắn chịu một chút uất ức gì.” Nói xong lại tiếp tục đi ra ngoài.
Cát Thị đã thật sự sợ hãi rồi, đầu óc hết sức mê muội, chợt hô to một tiếng: “Ta không khắt khe với Tứ nương tử!” Âm thanh to đến cánh cửa đều hơi rung lên.
Tiêu phu nhân lại lần nữa quay đầu lại, từ trên hờ hững nhìn xuống nàng ta. Cát Thị bị nàng nhìn đến lùi bước lại.

Thật lâu sau, Tiêu phu nhân mới hơi mỉm cười: “Hôm nay trời giá rét, Thanh Châu lại đường xá xa xôi, không biết phó mẫu của ngươi đã khởi hành chưa?”
Lời không đầu không đuôi này, Cát Thị nhất thời chưa suy nghĩ kỹ, ngẩng đầu nhìn khóe miệng châm chọc của Tiêu phu nhân, trong lòng giật mình một cái, thông minh lên nói: “Chẳng lẽ phó mẫu đã thông đồng với ngươi…”
Tiêu phu nhân cười nói: “Bảo huynh của ngươi rất có chí khí, không cam lòng tầm thường cả đời, lúc còn niên thiếu đã muốn giết địch kiến công, đáng tiếc khi còn bé bị bệnh không thể lên ngựa, sau này lại muốn kinh thương để gia nghiệp thịnh vượng. Đều là người một nhà, ta cũng muốn giúp một chút.”
Cả người Cát Thị phát run, cũng không biết là tức hay là sợ, nhớ tới đủ chuyện những năm gần đây, nàng ta thầm nghĩ ‘khó trách’.
Trên mặt Tiêu phu nhân hơi lộ ra vẻ tự phụ nói: “Nếu không vì sao Vạn lão phu nhân luôn có thể ‘đúng lúc’ tới Trình gia.”
Cát Thị ngồi đờ dưới đất, không dám tin phó mẫu của mình thế mà sẽ phản bội mình, khí lạnh vào đến tận xương tủy – trách không được mỗi khi mình hạ quyết tâm phải làm chút chuyện, Vạn lão phu nhân luôn lại đây gõ một trận.
Tiêu phu nhân lại nói: “Bà ta thay ta nhìn chằm chằm ngươi mười năm, làm việc rất là lão luyện. Đáng tiếc, trước khi ta trở về một tháng, bà ta vội vàng dọn dẹp nhà cửa chuẩn bị cả nhà chuyển đi, một chút sơ sẩy như vậy, ngươi đã hại Niệu Niệu đến bệnh nặng, gần như không trị nổi!” Mấy chữ cuối cùng lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Cát Thị sợ hãi nhảy dựng lên: “Không không, ta không có, ta không muốn… Ta thật không biết Tứ nương tử sẽ bệnh nặng như vậy, ta… Ta, ta không phải cố ý…”
“Cố ý cũng được, vô tình cũng thế.” Tiêu phu nhân đưa tay áo lên, hờ hững nói: “Nếu Niệu Niệu thực sự có chuyện gì, ngươi cho rằng ngươi còn có thể yên lành đứng ở chỗ này?!”
Cát Thị mạnh miệng nói: “Ngươi có thể làm gì ta, cùng lắm thì ta không làm người Trình gia các ngươi là được!”
Tiêu phu nhân lẳng lặng nhìn nàng ta, nhìn đến cả người Cát Thị nổi da gà, ngượng ngùng ngậm miệng lại; trong lòng biết Tiêu phu nhân khác với mình, mười mấy năm qua nàng theo Trình Thủy đánh đông dẹp bắc, toàn là bình ổn loạn dân, điều tra mật thám, trên tay là thật sự dính máu người.
Ánh mắt Tiêu phu nhân tựa hàn băng, chậm rãi nói: “Không dễ dàng như vậy, không phải ngươi còn có nhi nữ sao, dù cho ngươi không đau lòng đứa nhỏ thì không phải Cát gia còn có cả nhà ngươi à, dưới bầu trời này luôn có người mà ngươi đau lòng, ta sẽ tự tay trả thù!”
Nói xong câu này, nàng không quay đầu lại nữa mà đi ra khỏi cửa, không để ý tới Cát Thị ở phía sau chửi bậy.
Sau giờ ngọ, đình viện được ánh mặt trời mùa đông chiếu đến ấm áp lộng lẫy, vú già vốn ở trong viện Cát Thị không thấy bóng dáng, ở cửa hiên có hai hàng nô tỳ. Tiêu phu nhân đứng ở dưới hành lang, phân phó Thanh Thung: “Nhìn cho kỹ nàng ta. Sắp chuyển nhà rồi, ngày rất đẹp, đừng để nàng ta làm hỏng chính khí hoàng đạo!”
Thanh Thung biết ám chỉ trong đó, cười nói: “Nữ quân yên tâm, không phải thiếp khinh thường Trọng phu nhân, mà có cho nàng ta thanh đao, nàng cũng không nỡ tự sát.”
Mối hận cũ nhiều năm, hôm nay sớm đến báo, Thanh Thung nhổ ra một ngụm ác khí, Tiêu phu nhân liếc nàng ấy một cái nói: “Gia môn bất hạnh, cũng không phải chuyện tốt gì, chớ có vui mừng lộ rõ trên mặt.” Thanh Thung phu nhân vội nhịn cười nói: “Nữ quân nói phải.”
Nhịn lúc lâu, Tiêu phu nhân tự bật cười trước, cười xong lại thở dài: “Lúc trước hận đến đau tâm can, nhưng mười năm này theo tướng quân đánh đông dẹp bắc, ở bên ngoài gặp qua nhiều thảm thương ở trên đời như vậy, mấy thứ này coi như cũng chẳng làm được gì.” Suy nghĩ một lát, nàng lắc đầu, tự buồn cười.
Vòng qua hành lang gấp khúc đi trở về phòng ở, chỉ thấy Trình Thủy đã tỉnh rượu, đang cong thân hình cường tráng lục tung ở trong phòng không biết tìm cái gì, Tiêu phu nhân cũng không đi hỏi hắn, chỉ tự mình đi đến mép giường ngồi xuống, Thanh Thung vội giúp nàng dỡ áo bông gấm vóc trên người xuống, sau đó đi ra cửa lấy nước ấm cho Tiêu phu nhân rửa mặt tháo trang sức. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Thủy khép lại vạt áo rộng mở, ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy đã trở lại?”

Tiêu phu nhân trừng mắt nhìn hắn một cái, ngạo nghễ nói: “Dăm ba câu chuyện, có cái gì hay mà kéo dài, lại không phải đàm phán trước trận hai quân. Ta cho người trông giữ nàng ta, qua mấy ngày Nhị đệ cùng bọn hài nhi cùng chúng ta dời đi. Nhốt nàng ta lại, đến lúc đó nhìn xem người Cát gia nói thế nào.” Sau một lúc lâu, nàng lại thở dài: “… Vừa rồi ta lên án mạnh mẽ thử dò xét Cát Thị, đến nay nàng ta vẫn không biết.”
“Đến hôm nay Cát gia còn chưa nói?” Trình Thủy lại kinh ngạc.
Hắn cũng không tiếp tục tìm đồ nữa, cũng ngồi vào bên cạnh Tiêu phu nhân, thật lâu sau mới nói: “… Cát Thái công chính là người tốt. Cái chân kia của ông ta là vì cứu ta mới đứt…” Hắn dừng một chút: “Hẳn là sợ Cát Thị biết càng thêm không kiêng nể gì đối với Nhị đệ, cho nên Thái công mới cố ý không nói.”
Tiêu phu nhân cúi đầu nhìn ánh sáng trên sàn gỗ, nhỏ giọng nói: “… Đều là ta không phải.”
Trình Thủy thở dài: “Đây cũng không thể trách nàng, đời này của nàng chỉ có lần này là nhìn lầm. Tên phỉ tặc họ Trần kia quá biết diễn, chúng ta đều tin hắn ta, suýt nữa bị mất cả mạng.”
Trong lòng Tiêu phu nhân khổ sở, nhỏ giọng nói: “Phu thê chúng ta đều là người ích kỷ. Vì phần ân tình này nên biết rõ Cát Thị không ổn mà vẫn giữ nàng ta lại, để Nhị đệ chịu uất ức.”
Trình Thủy đấm vào mép giường, căm hận nói: “Lúc trước khi ta và nàng còn ở đây, Cát Thị nào có ương ngạnh như vậy, cũng là chúng ta không ở trong nhà, trong ngoài do nàng ta quản lý, hơn nữa a mẫu bao che, nàng ta mới càng thêm kiêu ngạo.”
Vừa nói, hắn lại đứng dậy tiếp tục tìm kiếm rương tủ, vừa nói: “Báo ân cũng sẽ có biện pháp khác, dù sao không thể lấy cả đời Nhị đệ bồi thường được. Cát Thái công lại không chỉ có một nữ nhi này, nhiều con cháu như vậy luôn có chỗ mà chúng ta giúp được, đến lúc đó không từ chối là được. Nàng không cần quá để trong lòng, Nhị đệ lại không phải hài đồng để tóc trái đào, đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, chịu phụ nhân ức hiếp cũng có phần do hắn ta không thỏa đáng, cứ ác độc đánh cho một trận là được rồi, ai bảo hắn ta nhân từ nương tay… Ừm, chính là vì trên đùi không tốt, hắn mới tự ti như vậy. Ăn mệt cũng tốt, lúc nào ta lại nói chuyện với hắn ta, lại đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, trông thấy việc đời, để hắn ta kiên cường chút là được… Ô, rõ ràng ta giữ bên người mà, chỗ nào vậy…”
“…… Ta cũng không phải chỉ nhìn lầm lúc đó.”
Không biết Tiêu phu nhân nhớ tới chuyện cũ gì, Trình Thủy quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy Tiêu phu nhân hơi cười nói: “Lần gả đầu tiên đó, ta tự mình chọn lang quân, đó là có mắt như mù.”
Trình Thủy nhếch miệng cười, cố ý khoe khoang: “Trên việc này ấy mà, ánh mắt ta khá hơn nàng nhiều, nhìn một cái đã cưới đúng người rồi, thật có thể nói là mắt sáng như đuốc, thấy rõ vật nhỏ.”
Tiêu phu nhân bật cười, phất tay áo khẽ vuốt sườn má ửng đỏ, càng có vẻ người đẹp như ngọc, chỉ nghe nàng nhẹ giọng nói: “Ở trong túi gấm đứng tên của chàng ấy.”
Trình Thủy ngạc nhiên nói: “Sao nàng biết ta đang tìm cái gì?”
“Không phải miếng ngọc chàng muốn để lại cho Niệu Niệu à.” Tiêu phu nhân cố ý xụ mặt: “Chỉ nhớ thương nữ nhi, ngươi lại không nghĩ sau này gặp Cát Thái công phải nói thế nào?”
Trình Thủy giả bộ đau khổ suy nghĩ một lát nói: “Ừm, như vậy đi. Ta sẽ nói mấy năm nay Cát Thị ở trong nhà gây sóng gió, vốn nên đánh gãy hai chân của nàng ta rồi hưu, hiện giờ nể mặt mũi của ngài, cũng chỉ hưu thôi.”
“Mãng phu! Chớ có nói bậy!” Tiêu phu nhân vừa cười vừa tức, cầm lấy túi giấu một bên ném về phía hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.