Đọc truyện Tinh hà xán lạn – Chương 1:
Quyển 1: Cỏ xanh ven sông liễu rợp trong vườn
Edit: Trúc
Beta: Lan
Tác giả có lời muốn nói: Nhất định phải đọc.
1. Truyện này là giả tưởng x3, chuyện quan trọng nói 3 lần. Nếu sau này các vị có thấy bối cảnh lịch sử quen mắt xin thận trọng đừng lồng vào, bởi vì không thể đảm bảo phía sau sẽ xảy ra cái gì; sở dĩ cố ý viết thành hư cấu chính là vì không muốn cãi nhau với fans lịch sử, nhưng bối cảnh cũng chỉ là một cái khung không có liên quan quá lớn đến cốt truyện chính.
2. Bởi vì tác phẩm trước ồn ào không vui, cho nên cố ý nói trước, thật giống như tiểu thuyết trinh thám sẽ tuyệt đối không tiết lộ trước hung thủ là ai, văn của tôi sẽ không để lộ nam chính là ai trước, nếu không thể tiếp thu giả thiết này hoặc sợ chèo sai thuyền, xin cẩn thận trước khi nhảy hố, nhưng theo ý nghĩa chân chính mà nói, tác phẩm này vai chính là nữ chính, tất cả nhân vật còn lại xuất hiện chỉ là pha trò cho cuộc sống của nữ chính mà thôi.
3. Truyện này kết thúc HE.
4. Mạch truyện chậm rãi, mọi người có thể từ từ đọc.
—————————
Đây là một tòa kiến trúc một tầng xây bằng gạch đất, cả tòa nhà thành chữ hình (型), đều đều nằm ngang chia làm ba gian, ở giữa là thính đường cùng nhà ăn rộng rãi, hai đầu đều là phòng ở, Du Thải Linh ở một gian ở phía đông này. Phòng ở rất đơn giản, vách tường trát bùn vàng được mài giũa đến sạch sẽ trơn bóng, trên mặt đất xây một cái bếp lò hình vuông cực lớn, làm bằng đất sét, ngoại hình cổ xưa, nhưng mà hiệu quả sưởi ấm tạm được. Kế tiếp, cho dù là Du Thải Linh xưa nay trấn định cũng thiếu chút nữa bị dọa cho ngất đi…
Trong phòng không có khung giường hay ghế dựa, bên trong nhà chỉ đóng một lớp sàn gỗ sơn mài nhẵn bóng sáng màu như bậc thang dựa vào bên trong nhà, chiếm diện tích một phần ba toàn căn nhà. Ở phía trên trải lên một tầng chăn đệm xem như là giường, bên cạnh có mấy miếng lót nho nhỏ hình tròn thay cho ghế dựa, một góc nho nhỏ hình vuông khác dùng làm nơi ăn uống hoặc có nhu cầu khác. Du Thải Linh đã từng xem mấy bộ phim thời xưa của Akira Kurosawa(*), cảm thấy nhà này xây dựng giống như bên trong mấy căn nhà cổ của Nhật vậy.
(*) Akira Kurosawa: Đạo diễn nổi tiếng của Nhật.
Hơn mười ngày trước khi nàng mới vừa tỉnh lại, trừ việc đầu đau muốn nứt ra, đầu tiên đó là bị suy đoán này dọa đến tiếp tục ngất xỉu, nàng hận không thể chết lại một lần. Thật ra quê quán của nàng ở một trấn nhỏ trong khe núi cách Giang Nam 1800km, trăm dặm bất đồng âm, ngàn dặm bất đồng ngôn, nàng tổng cộng mới gặp qua hai tên giặc xâm lược trăm cay ngàn đắng trèo đèo lội suối mà đến. Vẫn là sau này người trẻ tuổi ở bên ngoài thành lớn làm thuê về nhà nói thì mới biết được hình dáng ăn mặc như vậy chính là giặc xâm lược. Lão lý trưởng lòng đầy căm phẫn mà nói một loạt lời nói, muốn cho nhóm thôn dân về sau có gặp lại nữa thì nhất định phải ở trong khoai lang củ cải đỏ hạ chút thuốc chuột đem đi tặng mới được. Đáng tiếc lại không còn giặc xâm lược tới, thuốc chuột cũng vô dụng.
Mãi đến sau khi kiến quốc chính phủ mở rừng phá suối, sửa đường bắc cầu, làm đường hầm, quê của nàng mới dần dần hình thành một cái trấn nhỏ duy nhất trong số sơn thôn bốn phía.
“Tiểu thư, nên uống thuốc rồi.” Một phụ nhân trung niên bưng một cái bàn vuông bằng gỗ thô vào nhà, xoay người nói với tiểu nữ hài đang vén lớp mành nặng nề ở bên cạnh: “A Mai, buông mành xuống, bên ngoài lạnh”.
Du Thải Linh vội phục hồi tinh thần lại, ngồi ngay ngắn lại (thật ra là quỳ), phụ nhân kia đặt bàn vuông lên án kỉ, trên bàn là hai cái chén gốm một lớn một nhỏ, chén lớn là chén thuốc nóng hầm hập, chén nhỏ là ba quả mứt nhỏ. Du Thải Linh giơ chén gốm lên yên lặng uống ực một hơi, vị đắng lập tức tràn ngập khoang miệng, thật là còn khó uống hơn cả thuốc trừ sâu DDVP, quả thật nàng cũng chưa từng uống qua thuốc trừ sâu DDVP.
Sau đó nàng cầm mứt quả lên chậm rãi ngậm trong miệng, một bên đánh giá phụ nhân ngồi ở đối diện. Phụ nhân này bảo Du Thải Linh gọi nàng ấy là Trữ, Du Thải Linh thật không quen gọi người bằng một chữ – bởi vì cái này sẽ làm nàng nhớ tới bà chủ tiệm uốn tóc nhiều chức năng ở trấn trên ỏn ẻn gọi chung N người nhân tình của nàng ta bằng một chữ – lại bất hạnh không biết phong tục địa phương không dám gọi bậy, ngày hôm trước nàng mới nghe A Mai kể xóm bên trái có một hài đồng gặp ác mộng nói năng bậy bạ bị vu sĩ rót cho một bát phù canh suýt nữa đi nửa cái mạng, lúc này nàng chỉ có thể hàm hồ cho qua, ai biết sau này mới hiểu được nàng thực sự được gọi phụ nhân kia là Trữ.
Trữ phụ nhân mặt chữ điền người cường tráng, vẻ mặt nghiêm trang, trên người mặc một cái áo ngắn bằng vải bố màu xám trắng tối, dưới đầu gối lộ ra ống quần, chắc là để tiện sinh hoạt, không giống nàng, tuy cũng không thấy chút tơ lụa nào, nhưng áo vải bông đậm dày khoảng nửa vòng eo dài đến mu bàn chân, về phần tiểu nữ hài A Mai mười tuổi bên cạnh quần áo lại càng đơn giản, chỉ mặc một cái áo bông ngắn, lộ ra quần bông hoa li ti thật dày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mười mấy ngày trước, Du Thải Linh nửa tỉnh nửa mê nằm ở trên đệm, mí mắt giống như nặng ngàn cân, chỉ nghe thấy một cái giọng nữ the thé đang mắng chửi: “… Ngươi cái đồ ngu ngốc vô dụng này, nữ quân nhà ta đưa đến cho ngươi hầu hạ, thế mà ngươi sơ suất đến tận đây, nếu tiểu thư thực sự xảy ra việc gì thì đưa cả nhà người đi cho chó ăn cũng không kịp!” Sau đó một giọng nữ líu ríu nói: “Lúc trước là người bảo tiểu nhân đừng để ý tới nàng, mặc kệ nàng chửi mắng hay ngã cũng được, nàng phạm vào sai lầm bị phạt ở chỗ này, trước tiên mài dũa tính tình của nàng rồi lại nói, ai biết được lại sốt chứ…” Giọng nữ the thé nói: “Hỗn trướng, cho dù nàng từng có sai, cũng là tiểu thư nhà chủ, đến lượt ngươi khinh thường chắc!”
… Du Thải Linh lại nặng nề mà ngủ mất, chỉ cảm thấy có người đang đút thuốc cho mình, lúc đó ý chí cầu sinh của nàng mãnh liệt, lập tức cố gắng nuốt xuống, trong lúc hoảng hốt lại nghe thấy giọng nữ the thé kia cười nói: “… Ta cũng không gạt ngươi, đây là củ khoai lang nóng phỏng tay, nhẹ không được nặng không xong, hiện giờ bệnh thành như vậy càng không ai chịu gánh vác, ngược lại đã nhiều ngày ngươi vẫn cầu xin ta…”
Theo sau là giọng nói Trữ phụ nhân dịu dàng lại thong thả, nàng ấy cười nói: “Không phải tiểu thư bệnh thành như vậy, chuyện tốt hầu hạ này cũng không đến lượt ta, ta chỉ ngóng trông để cho gia chủ nhớ tới ta một chút, để A Mai A Lượng nhà ta ngày sau cũng có chút tiền đồ.” Sau đó là một loạt tiếng lẻng xẻng của tiền đồng, giọng nữ the thé kia vừa lòng nói: “Cũng đúng, nếu ngươi đã nhận làm việc này thì phải làm cho tốt đi.” Rồi sau đó rời đi.
Bạn học Du Thải Linh đạt điểm tuyệt đối môn logic cho dù sốt đùng đùng cũng có thể suy luận ra, thân thể này của mình hẳn là một vị tiểu thư nhà quý tộc cổ đại nào đó phạm vào sai lầm, trước mắt đang bị phạt ở nông thôn, người trước đó chăm sóc lơ là dẫn tới tiểu cô nương sinh bệnh sốt cao mà chết, vì thế hời cho nàng.
Ánh mắt đầu tiên khi nàng nhìn thấy Trữ phụ nhân, Du Thải Linh lấy kiến thức cực kỳ nông cạn về cổ đại của mình để phân biệt nàng ấy, chỉ ngóng trông trên người nàng ấy mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh thắt bím tóc đuôi sam hoặc trang phục thời Đường hở ngực – nàng hoàn toàn không ngại gả cho một lão công nửa đầu trọc hoặc là bất chấp giá rét mà lộ ngực mà mùa đông! Đáng tiếc, nàng toàn không biết thâm y(*) này là được mặc vào thời nào. Du Thải Linh ủ rũ cụp đuôi ba ngày, mãi đến ngày thứ tư dưỡng thân thể tốt rồi mới đi theo A Mai đi nhìn tân nương đưa gả mới cao hứng lên – tất nhiên, lúc đó A Mai toàn không biết ngày thường tiểu thư ủ rũ không vui sao tự nhiên lại vui vẻ.
(*) Thâm y:
Trữ phụ nhân cũng đang đánh giá Du Thải Linh, vì lành bệnh mà thầy thuốc đã bốc đủ liều, nước thuốc đắng như vậy cho dù là nàng ấy uống cũng phải nhíu mày, nhưng tiểu thư này trừ lúc đầu nôn một lần, lúc sau nhiều lần đều là một ngụm uống hết, một tiếng không kêu đắng, dáng vẻ cắn răng mím môi kia rất là quật cường. Nàng ấy cũng coi như ít lời, không ngờ nữ quân nho nhỏ này lại càng ít lời, trừ nói nhiều thêm hai câu với A Mai thì thường thường cả ngày ủ ê không nói lời nào – tại sao lại khác hẳn với người ngoài kể nhỉ, Trữ có chút nghi hoặc.
Uống chén thuốc, A Mai mặt tròn dựa đến bên người Du Thải Linh, bàn bạc: “Tiểu thư, hôm nay bên ngoài ấm áp, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.” Du Thải Linh ngồi quỳ cũng chán, gật đầu đáp ứng. Trữ phụ nhân cười nói: “Phơi nắng cũng tốt, nhưng mà hôm nay hộ vệ không ở đây, các ngươi không được đi xa, bảo A Lượng đi theo.”
Du Thải Linh kỳ quái liếc nhìn Trữ một cái, phụ nhân này kiệm lời, hôm nay chẳng những nói nhiều, vậy mà còn cho phép nàng dưới tình huống không có nam đinh thành niên đi cùng mà được đi ra ngoài chơi.
A Mai lè lưỡi làm mặt quỷ với mẫu thân rồi vội vàng hầu hạ Du Thải Linh búi lại tóc đi giày bông đế cao, sau đó bọc lên áo khoác thật dày, hai nữ hài vô cùng vui vẻ dắt tay nhau đi ra ngoài chơi.
Đi ra đến ngoài phòng, Du Thải Linh hít vào một hơi thật dài, đón lấy một luồng khí băng tuyết, khí than trong ngực tan hết, hơi thở tràn đầy tươi mát lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phương Bắc, nàng cảm thấy lúc học tiểu học đọc bài trời xanh mây trắng không phải là lời nói dối, nhìn bầu trời cao cao rộng rộng kia, sạch sẽ đến giống như khối băng trong trẻo và sâu thẳm vậy, Du Thải Linh lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại quay đầu lại nhìn tòa tiểu viện này, rào tre rộng lớn vòng quanh phòng ốc xa xa một vòng, tuy là phòng nhỏ thôn quê nhưng nóc nhà cao ngất, ba gian nhà ở bên trong đều là rộng lớn, không có chút khí tức chật chội khó chịu nào – nhà cao lớn thoáng mát như vậy, toàn không giống như ở Nhật.
Du Thải Linh vừa lòng gật đầu, vừa lôi kéo tiểu A Mai vừa dẫn theo tiểu nam hài bảy tám tuổi nhảy nhót ra sân, lại thấy xa xa hai gã mặc quần áo ngắn cưỡi ngựa chạy như bay đến, làm cuốn lên tuyết đọng cùng một chút bụi đất, A Mai tinh mắt đột nhiên nói: “Là a phụ,… Còn có a huynh.” Ngay sau đó nàng ấy gân cổ lên vẫy vẫy tay gọi to: “A phụ! A huynh!”
Hai người cưỡi ngựa đến trước cửa viện thì lưu loát ghìm ngựa lại rồi xoay người xuống ngựa, hán tử trung niên đi đầu vừa thấy Du Thải Linh thì lập tức ôm quyền cúi đầu chắp tay thi lễ, cười nói: “Tiểu thư.” Thanh niên cưỡi ngựa tầm 17-18 tuổi phía sau cũng ôm quyền chào hỏi như phụ thân mình.
Du Thải Linh gật đầu, ngửa đầu mỉm cười nói: “Phù Ất đã trở lại.” Trung niên hán tử mặt đầy râu quai nón, thoải mái cười nói: “Tiểu thư đi ra ngoài chơi đùa à, vừa rồi ta thấy dòng suối đằng trước đang tế thần suối đấy, các ngươi đi xem náo nhiệt cũng tốt.” Rồi hắn quay đầu lại nói với nhi tử: “Đăng, ngươi khoan hãy về phòng, đi theo đi.” Thanh niên kia nhỏ giọng nói: “Dạ.” Sau đó cởi dây cương xuống đưa cho phụ thân rồi đi theo đoàn người Du Thải Linh dẫm lên lớp tuyết đọng hơi mỏng đi ra cửa.
Phù Ất này là trượng phu của Trữ phụ nhân, ban đầu còn có hai gã thị vệ, Du Thải Linh nghe bọn họ gọi Phù Ất là Phù thủ lĩnh cũng học theo gọi vậy, ai ngờ Phù Ất rất là sợ hãi, chết sống không chịu. Lần đầu khi thấy hắn, nàng thấy hắn có cử chỉ thân mật với Trữ phụ nhân còn tưởng rằng hắn là nhân tình của Trữ phụ nhân, rất tò mò một phen, ai ngờ người ta là vợ chồng hợp pháp.
Đi ra khỏi viện, đi về phía trước khoảng hơn mười phút, nghe được tiếng nước ào ào cùng tiếng người ồn ào náo động, chỉ thấy một dòng suối nhỏ bề rộng chừng gần mười mét ở trước mắt, nước suối trong vắt thấy đáy, chỗ nông khoảng nửa mét, chỗ sâu cũng chỉ khoảng ba bốn mét, tuy chỉ là dòng suối nhỏ, nhưng sản vật phong phú, một năm bốn mùa cá tôm không ngừng, trợ cấp cuộc sống của bà con khá nhiều. Ở bờ thượng du cách đó không xa, hương thân phụ lão dẫn theo dân chúng xây một tòa miếu thần nho nhỏ, cung phụng thần suối hai bên núi rừng, ngóng trông có thể được thần linh che chở, cho nhiều chút cá tôm rau quả.
Vừa nhìn thấy miếu thần ở phía trước, A Mai lập tức vội vã lôi kéo Du Thải Linh chạy đến đó, móc ra hai đồng tiền Ngũ Thù(*) cùng một ống trúc hương tự chế thô sơ của bà đồng ở cửa, lại mua mấy loại hoa quả mà Du Thải Linh không biết tên của cô nương cầm rổ đi bán. Nhưng cô nương kia thấy Phù Đăng lớn lên đẹp trai thì cười hì hì ném cho hắn ta quả quýt; mặt Phù Đăng lập tức còn đỏ hơn cả quả quýt. Nhưng A Mai lại cười nói: “A huynh ta sắp đính hôn rồi!” Du Thải Linh trêu đùa nói: “Ngươi đã thích hắn, vì sao còn lấy tiền trái cây của chúng ta?” Cô nương kia sang sảng nói: “Người ta tuy đẹp, nhưng nhà ta còn phải ăn cơm đó.” Một đám dân chúng đứng cạnh Du Thải Linh đều cười ha ha.
(*) Ngũ Thù: Là một loại tiền xu Trung Quốc được sản xuất từ triều đại Nhà Hán, bắt đầu đúc lần đầu tiên vào năm 118 trước công nguyên để thay thế loại xu trước đó.
Cái gọi là miếu thần cũng chính là hai gian nhà chính trước sau chồng lên căn phòng lớn, nhóm hương dân từng gặp qua Du Thải Linh mấy lần, chỉ biết nàng là tiểu thư gia đình giàu có gần đó nên lập tức tránh đường cho các nàng đi vào. Một gian phòng phía trước miếu hương khói lượn lờ, chỉ thấy trên đài cao lập vài toà thần tượng hình thù kỳ quái vẻ mặt dữ tợn, Quan Âm không giống Quan Âm, Jesu không giống Jesu, chỗ chân tượng đá còn có vết máu vẩy lên, một bên là gà vịt chết không nhắm mắt dùng bồn gỗ rất lớn đựng đầy – Du Thải Linh lần thứ N lắc đầu, đầu năm nay thần tượng chế tác đều đáng sợ như thế, phương thức tế bái đều nguyên thủy thô sơ như thế, sao có thể làm cho tín dân đi vào cảm giác sùng bái quên mình tiến tới bỏ tiền đào cảm tình chứ. Nàng hận không thể dạy dỗ mấy người thợ thủ công chế tác lại gương mặt thần tượng hiền từ, lại vẽ chút hoa đẹp cá vàng, cho thêm chút thơ xướng tụng kinh làm bộ làm tịch, bảo đảm làm ăn thịnh vượng thông bốn bể, tiền vô như nước ngay.
Nhưng cái này hiển nhiên chỉ là ý tưởng của một mình nàng, phụ nữ và trẻ em lão ấu chung quanh hiển nhiên rất hưởng thụ, mọi người hoặc quỳ lạy hoặc đứng trang nghiêm chắp tay trước ngực lẩm bẩm, A Mai vội vã dâng mấy nén hương ở trên tay nàng ấy rồi kéo nàng quỳ lên chiếu.
Du Thải Linh cảm khái, đời trước lần cuối cùng nàng quỳ lạy vẫn là cùng đi leo núi với ba bạn cùng phòng, bốn tiểu cô nương thực thành kính quỳ gối ở dưới tượng Tam Thanh, em gái thích nhắn tin cầu nguyện cuối kỳ này có thể lấy được học bổng toàn phần, chị gái thích chơi blog cầu cho anh đẹp trai mà cô ấy yêu thầm lớp bên cạnh nhanh chia tay với bạn gái sau đó nhất kiến chung tình với mình, Khấu Khấu hy vọng có thể đạt được cơ hội thực tập ở công ty NZND, còn nàng cầu xin hôm trước mình mới viết đơn xin gia nhập đảng lần thứ 11 có thể qua cửa – cậu nói nếu nàng vào thì sẽ mua cho nàng một cái laptop.
Sau khi cầu nguyện xong, bốn người cùng nhau niệm ưa mi phò phò rồi vô cùng vui vẻ đi ra cửa chơi, hoàn toàn không chú ý vẻ mặt lão bà bà quỳ bên cạnh rất kỳ quái.
Du Thải Linh lạy xong cắm hương vào rồi khẽ thở dài một tiếng. Từ góc độ này mà nhìn thì lần quỳ lạy đó vẫn thực là linh nghiệm, đời trước nàng là thấy việc nghĩa hăng hái làm đến treo, nếu không chết còn có thể không vào được Đảng chắc?! Cũng không biết nguyện vọng của ba người bạn cùng phòng có thực hiện được không. Du Thải Linh thầm hận bản thân đen đủi, vịt đã nấu rồi còn chạy như bay, nên nghiêm túc từ chối A Mai gọi nàng vào gian nhà bên trong đi nghe vu sĩ giải thích về sách sấm(*) mới được truyền ra.
(*) Sách sấm: Đó là một cuốn sách cổ về việc tuyên truyền những lời tiên tri và điềm báo mê tín.
Lần trước thấy vu sĩ kia, hắn ta còn lừa Du Thải Linh làm một lần vu sự lén lén lút lút đấy, có lẽ hắn ta cũng nghe nói Du Thải Linh là tiểu thư nhà giàu bị trưởng bối đuổi ra. Hứ, coi nàng là chày gỗ chắc. Cho dù nàng có tiền, thà rằng học lão cha bạc tình nhà giàu mới nổi của nàng đi cứu tế, cũng không muốn để trên người thần côn, cứu tế tốt xấu gì còn có thể làm một phần cống hiến vì xã hội hài hòa đấy.
“Mọi người đều nói vị vu sĩ bên trong kia rất linh nghiệm.” A Mai kéo tay áo Du Thải Linh nói, Du Thải Linh đanh mặt nói: “Thật lợi hại như vậy, đại quan quý nhân sớm đã mời đi, còn ở lại cái chỗ nhỏ bé này à?” Thật ra sau này lão cha bạch bẽo làm ăn lớn, cũng bắt đầu tin tưởng mấy thứ thần thần đạo đạo này, nhưng mấu chốt là phải tìm được người có bản lĩnh thật, miễn cho cắm sai lư hương bái sai thần.
“Cái này cũng khó nói, a mẫu nói với chúng ta, năm đó vị Nghiêm thần tiên kia xem tướng cho Hoàng đế bệ hạ không chịu làm quan, bây giờ ẩn cư nơi sơn thôn, hằng ngày chỉ khoác da cừu câu cá đấy.” A Mai rất có kiến thức.
Phù Đăng bất mãn nói: “Vị Nghiêm thần tiên kia vốn là đại sư kinh học, vài chục năm trước nghiên cứu học vấn đã là hạng nhất rồi, xem tướng giải sấm chẳng qua là nhàn rỗi mà làm thôi chứ không phải chuyên làm vu sĩ.”
A Mai đành phải vẻ mặt đưa đám đồng ý đi ra ngoài suối chơi đùa, tiểu A Lượng thật cao hứng, Du Thải Linh kéo hai tỷ đệ ra khỏi miếu đi về bên dòng suối.
Quả nhiên bên dòng suối đều là thiếu niên và trẻ nhỏ, hi hi ha ha chơi vui vẻ; lúc này dân phong cổ xưa, tiểu hài tử chơi đùa chẳng qua là lấy đá hình dẹt phi trên mặt nước, chịu đựng nước suối lạnh thấu xương sờ mấy con tôm con cá nhỏ, xa xỉ nhất cũng chỉ là dùng guốc gỗ cao tự chế dẫm tới dẫm lui chơi ở trong suối nước. Nhìn tỷ đệ A Mai A Lượng chơi đùa ở bờ suối, Du Thải Linh lùi lại mấy bước, nhìn khắp một vòng, chỉ thấy một tảng đá tròn lớn bị ánh nắng chiếu đến khô ráo thì qua đó ngồi, Phù Đăng lẳng lặng theo tới một bên, không nói lời nào.
Du Thải Linh liếc nhìn hắn ta, Trữ làm người cẩn thận, trừ khi có chuyện quan trọng chứ bình thường tuyệt đối không nhiều lời một câu, trong ba đứa con có lẽ chỉ có Phù Đăng giống nàng ấy – nói cách khác, độ khó khi nàng hỏi thăm tình hình của bản thân không giống bình thường, A Mai A Lượng quá nhỏ hỏi một đằng trả lời một nẻo, biết chuyện rồi lại đều là người kín miệng, hỏi nhiều lại sợ kinh động mẫu thân Trữ của bọn họ.
Đây là một xã hội rất mê tín. Tới nơi này mới chỉ mấy ngày mà Du Thải Linh đã phát hiện ra rồi.
Nàng hết bệnh rồi, Trữ lập tức mời hai Vu sư ca hát khiêu vũ tạ thần một lượt; ở trong viện xây một cái nhà bếp mới, Trữ lại giết một con dê nhỏ, cúng vài đĩa trái cây cho Táo Quân; ngay cả ngày hôm trước trời đổ tuyết lớn, Trữ đều vẻ mặt ngưng trọng cúng hai cái bình rượu đông, cũng không biết là cầu tuyết mau dừng hay là rơi lớn hơn nữa; hôm qua trời nắng đẹp, tuyết đọng trên mặt đất dần dần tan đi có thể hái được nấm và rau dại, Trữ lại cao hứng giết một đôi gà vịt sống. Tuy rằng đến nay Du Thải Linh còn chưa từng thấy có người sinh đẻ, lại cũng không dám dễ dàng hỏi đông hỏi tây, đáng thương nhất không gì hơn ngoài việc hiện tại cho đến giờ nàng còn chưa biết tên mình.
Phía trước truyền đến tiếng A Mai cười to, dường như một nam hài bắt nạt A Lượng, A Mai lập tức từ giữa bụi cỏ nhặt lên một khối băng chưa tan hết nhét vào sau cổ nam hài kia để đệ đệ nhà mình hết giận, nam hài kia như con tôm vừa nhảy vừa la, bọn con nít cười ha ha.
Du Thải Linh cũng cười, thật ra nàng cực kỳ cảm kích gia đình Trữ.
Mười mấy ngày trước tuy nàng mơ mơ màng màng, nhưng cũng có thể cảm giác ra cảnh vật xung quanh cũng không tốt, dưới thân là tấm ván gỗ cứng cọt kẹt trải một lớp bông mỏng, bốn phía nhà ở lạnh lẽo ẩm ướt, trong không khí tràn ngập một mùi khó ngửi. Nhưng từ sau khi Trữ tới, xiêm y đệm chăn trên người tất cả đều đổi thành nguyên liệu vừa ấm áp vừa rắn chắc, lại tìm vài phụ nhân quê mùa khó khăn mà hợp lực chuyển một cái bếp lò lớn đến để sưởi ấm, sưởi toàn bộ căn nhà đến ấm áp dễ chịu, sau khi quét tước vài lần, Trữ cầm bật lửa đốt ngải thảo hun từng chỗ từng chỗ trong gia nhà lớn như vậy, kiểm tra thật kỹ, chỉ sợ còn sót lại con kiến nhỏ; sau đó lại xây bếp đôi dùng, ngày ngày nấu canh bồi bổ cho Du Thải Linh. Như thế, bệnh của nàng mới càng ngày càng tốt lên, Trữ lại mệt gầy một vòng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng qua một lần bệnh muốn mạng người nào có dễ dàng dưỡng tốt như vậy, đặc biệt ở cổ đại trình độ chữa bệnh kém, đó là hiện tại tâm tình Du Thải Linh tốt như vậy mà còn thường thường cảm thấy mệt mỏi, đi đường không thể đi mau, chỉ có thể chậm rãi đi dạo. Vì để nàng vui vẻ, Trữ còn tìm một chiếc xe bò đẩy tay, kêu hai gã hộ vệ kéo nàng cùng A Mai đi một vòng ở thôn quê nhìn xem.
Tuy Du Thải Linh không hiểu nhiều về quy củ ở cổ đại, nhưng cũng biết vú già trong phủ của gia đình giàu có luôn là cấp bậc cao chút, nhưng nữ tử nghiêm minh thận trọng bất phàm tựa như Trữ này vậy mà chỉ ở thôn quê, trong này tuyệt đối có vấn đề.
Tới đâu hay tới đó, dù sao người phải sống sót trước thì mới có thể nghĩ xem sống sao cho tốt được, tiếp đó lại cảm thấy cô độc tịch mịch lạnh lẽo khi phải xa rời quê hương, bản tính Du Thải Linh vừa ích kỷ vừa thực tế chẳng qua tế bào thương cảm giống như giống loài bị lâm nguy, hiện tại sống trong tình trạng không rõ, nào có thời gian mà xuân thương thu buồn đây.