Bạn đang đọc Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay – Quan Tâm Tắc Loạn Full – Chương 181: Ngoại Truyện 2
Ngoại truyện 2
Trong mắt Thái tử Tử Đoan, con gái trên đời này, bất luận già trẻ đẹp xấu, có huyết thống hay không, có hai chân hay ba mắt thì cũng chỉ chia ra làm hai dạng: hiền thục và không hiện thục – nhờ tiêu chuẩn này mà Thái tử điện hạ đã bớt đi được rất nhiều sai lầm rắc rối.
Dù hắn rất không vừa mắt con bé nào đó, nhưng Tiêu phu nhân là người phụ nữ hắn cho rằng là người hiền thục hiếm có.
Cũng như các vị quan có năng lực khác nhau trong mỗi thời kỳ, Thái tử tin rằng các gia đình trong những hoàn cảnh khác nhau cũng cần những người nội trợ có đức độ hiền thục khác nhau. Khi ấy Trình gia chỉ mới miễn cưỡng ấm no, nhờ Tiêu phu nhân dốc lòng trù mưu, sắp xếp thỏa đáng, mới có thể cùng chồng biến Trình gia từ một hộ gia đình nhỏ ở thôn quê thành quý tộc dòng dõi quan lại.
Thái tử từng xông pha chiến trận, biết làn tên mũi giáo không phải chuyện đùa, nghĩ đến mấy lần Tiêu phu nhân ôm bụng bầu còn ủng hộ chồng lăn xả nước lửa, thật khiến người khác kính nể.
Mà với người hoàng gia vốn không có những nguy họa ấy mà nói, chỉ cần phụ nữ thâm minh đại nghĩa dịu dàng hiểu chuyện là đủ.
Nhưng chẳng hiểu sao gia tộc của hắn lại là nơi chuyên sinh ra phụ nữ chua ngoa, oán phụ và hạng hiểm độc.
Tuyên nương nương đã qua đời không hiền thục lắm.
Mẹ đẻ Việt nương nương của hắn lại rất không hiền thục.
Ngoại trừ Nhị công tử, các tỷ muội cô mẫu cùng các công chúa khác đều không dính gì tới hai chữ hiền thục.
Ngày trước khi cữu phụ là Đại Việt Hầu đưa con gái đến hầu hạ hắn, thật lòng mà nói, Thái tử khá thích vị biểu muội này, chẳng những xinh xắn hoạt bát mà ngôn từ còn như châu ngọc, cả hai là thanh mai trúc mã, nên hắn cũng từng có ý định lập nàng làm phi. Nhưng sau đó hắn lại suy nghĩ, biểu muội có hiền thục không? Không hề.
Thích làm nũng giận dỗi, tầm nhìn hạn hẹp, luôn mong Thái tử đối xử với mình bằng cả trái tim, luôn cảm thấy mình khác với những cô gái khác, quả là một phiên bản khác của Việt Hoàng hậu. Nhưng hắn không phải phụ hoàng, nên biểu muội không thể là Việt Hoàng hậu thứ hai – chưa từng đồng cam cộng khổ, chưa từng trải qua sinh tử, lấy đâu ra ân ái bền chặt.
Hơn nữa hắn cũng không thể để gia tộc Việt thị tiếp tục lớn mạnh. Một nhà mà có đến ba hầu một hậu, con cháu môn khách làm quan quá nhiều, như thế đã đủ lắm rồi. Vương gia thời Lệ đế tiền triều ban đầu cũng chỉ là một hộ nhỏ ở đô thành, nhưng từ khi nữ Vương thị sinh con trai làm hậu, một nhà có đến mười hầu, sau ba thế hệ Hoàng đế thì nắm giữ quyền hành to lớn ngút trời.
Quan trọng hơn cả, biểu muội không bằng Việt Hoàng hậu ở điểm không màng gì ngoài ‘chân tình’.
Đành rằng Thái tử nhiều lần thấy phụ hoàng bị Việt Hoàng hậu “giày vò” đến độ mệt mỏi chống tường, cũng từng thừa nhận với hắn, nếu để Việt Hoàng hậu chọn giữa nhà ngoại và Hoàng đế, chỉ cần chưa đến mức cả nhà bị chém đầu thì chắc chắn Việt Hoàng hậu sẽ chọn Hoàng đế.
Có vài lần con cháu Việt thị làm chuyện xấu bên ngoài, Việt Hoàng hậu còn tức giận hơn cả Hoàng đế, không những đứng trước cửa cung giậm chân mắng mỏ ‘đâu ra oắt con dám bôi nhọ danh tiếng của bệ hạ, để xem ta có lột da ngươi không’, thậm chí còn phái người đến Việt gia chỉ trích nặng nề, cũng ra lệnh tộc trưởng là Đại Việt Hầu xử lý nghiêm khắc.
Nhưng còn biểu muội? Thái tử im lặng lắc đầu.
Đừng nói có thể nghiêm khắc quản thúc nhà ngoại được như Việt Hoàng hậu, mà ngay trong gia tộc Việt thị, nàng ta còn muốn ưu tiên nâng đỡ anh em ruột thịt của mình.
Từ khi có sắc lệnh lập trữ quân, Thái tử càng hay nghĩ không biết sau này mình nên lập trữ phi như thế nào.
Đầu tiên phải có đức hạnh đứng đắn, quyết không thể bỉ ổi nhỏ nhen như Thái tử phi cũ Tôn thị; thứ hai phải hiền đức nhân hậu thông minh, có thể dung nạp các phi tần khác; sau đó là thế lực gia tộc không được quá lớn mạnh, bằng không sẽ là Vương gia tiền triều thứ hai; nhưng cũng không thể tìm con gái nhà bình thường, vì như thế sẽ không có oai với các nữ quý tộc cung đình.
Chưa đợi Thái tử rút được kết luận thì hắn đã phụng lệnh xuất cung, tuần tra tình hình thi hành lệnh độ điền, sau đó… sau đó… sau đó hắn bị chuốc một bát thuốc an thần, bị người ta đưa đi suốt đêm như con heo chết, khi mở mắt đã ở trong phủ của Châu mục Dự Châu Lương Vô Kỵ.
Hai bên giường cực kỳ náo nhiệt, bên trái là cữu phụ Đại Việt Hầu mặt đen như đít nồi, nghiêm nghị bày tỏ muốn báo chuyện Thái tử tự ý hành động mạo hiểm cho Việt Hoàng hậu biết (ngầm ý là tiểu tử ngươi cứ đợi bị mẹ ngươi đánh cho no đòn đi), bên phải là Ngu Hầu khóc nức nở, luôn miệng nói muốn xin Hoàng đế từ quan (ngầm ý là ta muốn tố cáo với cha ngươi).
Thái tử đau đầu nứt toác, chỉ muốn lao đi xé xác cái con bé đã lừa hắn uống thuốc. Vốn dĩ Trình Thiếu Thương đã là cô gái cách rất xa tiêu chuẩn của Thái tử, mà bây giờ lại còn xa hơn nữa.
Trong mắt Thái tử, đến dạng con gái lộng quyền chiếm đất nuôi sủng nam như Ngũ công chúa vẫn tốt hơn Trình Thiếu Thương.
Ngũ công chúa và Tôn thị có thể làm ác là bởi được đàn ông dung túng, người trước là do phụ hoàng mềm lòng không nỡ phạt nặng, còn người sau là do Thái tử nhút nhát, bị tiện nhân ấy nắm được trong tay.
Dù Ngũ công chúa hay Tôn thị, cứ gặp Hoắc Bất Nghi hoặc mình là sẽ bị trị cho phục tùng còn hơn cả thạch sùng, làm gì có chuyện gây rối. Nhưng còn Trình Thiếu Thương, nàng ta không lộng quyền, không tham tiền, không lấn lướt người hiền, song lại rất biết làm khổ người khác.
Bất kể ngươi là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, nhìn thấu tận chân tơ kẽ tóc tới đâu, nàng ta cũng có thể chơi ngươi như đá quả cầu trên đường.
Rất không khéo, người bị Trình Thiếu Thương làm khổ nhiều nhất chính là Hoắc Bất Nghi, là người mà Thái tử điện hạ cảm thấy còn thân thiết hơn anh em ruột thịt.
Trong mắt Thái tử, Hoắc Bất Nghi là người thông minh hiếm có ở thế gian, bình tĩnh cơ trí như nước lạnh, lại kiêu dũng gan dạ như mãnh thú, trước khi Trình Thiếu Thương xuất hiện, nếu có người nói với Thái tử Hoắc Bất Nghi sẽ đau đáu lo lắng vì tình yêu nam nữ, Thái tử sẽ dỡ luôn mái cong ở thái miếu xuống chấm tương ăn, nhưng sau đó…
Từ khi hai người Hoắc Trình đính hôn, được ba hôm hòa thuận là tới ba bữa cãi nhau rồi lại ba ngày chàng chàng em em.
Hễ Thái tử thấy Hoắc Bất Nghi sầm mặt là lại nhức đầu. Nào ngờ Ngu Hầu còn bổ sung, nói ban đầu Hoàng đế và Việt Hoàng hậu cũng như thế, có khi còn ghê gớm hơn, dù gì môn đệ Trình thị cũng không cao, ít nhiều Trình Thiếu Thương còn sợ Hoắc Bất Nghi, không dám quá đáng. Ý của ông ta là ngày trước Việt Hoàng hậu làm khổ Hoàng đế ‘sâu không thấy đáy’.
Thái tử lại càng đau đầu tợn.
Trước khi Hoắc Bất Nghi bị lưu đày, Thái tử điện hạ cảm thấy Trình Thiếu Thương không hề hiền thục; sau khi Hoắc Bất Nghi bị lưu đày, nhìn Trình Thiếu Thương hết lòng chăm sóc Tuyên Thái hậu thỏa đáng, giúp Hoàng đế và Việt Hoàng hậu bớt đi bao nhiêu áy náy, Thái tử mới cảm thấy, ừm, cũng coi như hiền thục.
Nhưng đến hôm nay khi uống bát thuốc an thần này, Thái tử cảm thấy Trình Thiếu Thương đã không thể dùng từ hiền thục để nhận xét, mà phải đánh giá ở mức có nên rút gân lột da hay không.
Khi hắn còn đang nghiến răng nghiến lợi, tiểu hoạn quan bên ngoài truyền báo có Viên Thận cầu kiến.
Thái tử điện hạ ngạc nhiên, sau đó lại nảy sinh sự chột dạ rất bé nhỏ rất hiếm hoi.
Trời đất chứng giám, lúc trước hắn thật lòng mừng cho Trình Thiếu Thương và Viên Thận, cũng đã chuẩn bị nên tặng quà như thế nào, ai dè gã huynh đệ Hoắc A Tranh lại cứ kiên quyết treo cổ trên cái cây méo mó xiên xẹo Trình Thiếu Thương. Hắn làm huynh đệ còn có cách gì nữa, hắn cũng bất lực lắm – đương nhiên đành phải giúp huynh đệ mình đào góc tường của Viên Thận thôi, hắn cảm thấy mình quả hết lòng hết dạ!
Viên Thận bước vào, Thái tử thấy hắn gầy gộc nhợt nhạt vì bị cầm tù nhiều ngày thì càng chột dạ, đích thân đi tới đỡ dậy, nói: “Cô đã nghe về chuyện của Thiện Kiến rồi. Đệ Ngũ Thành cũng bị người ta lợi dụng, dù phụ thân ngươi làm sai che giấu tội lỗi, nhưng hắn đã tiêu diệt tử sĩ của Công Tôn thị, coi như công lao bù đắp. Phụ hoàng cũng khen nói Thiện Kiến có tài, sau mấy năm tôi rèn tất có thể thành người tài, Thiện Kiến hà tất mạo hiểm.”
Viên Thận khiêm tốn đáp: “Bệ hạ và điện hạ rộng lượng nhân hậu, nhưng làm bề tôi không thể không tự nhận thức sai lầm. Khi gia phụ biết Đệ Ngũ Thành bị lợi dụng gây nên họa lớn thì đã đích thân áp giải Đệ Ngũ Thành đi đầu thú, đánh đổi tài sản tính mạng xin bệ hạ tha thứ cũng tốt hơn là che giấu tội lỗi.”
Thái tử thầm gật đầu, thực ra hắn cũng cảm thấy như vậy, nếu đổi lại là hắn, Viên phụ sẽ không dễ dàng qua được ải này như thế đâu.
“Lần này thần cầu kiến điện hạ có hai chuyện.” Viên Thận rút ra một quyển lụa trắng trong ngực, cung kính dâng lên, “Thần ngốc nghếch, vì không thăm dò được manh mối của Công Tôn thị nên mới sục sạo khắp nơi. Chó ngáp phải ruồi thế nào lại biết được khái quát tình hình thi hành lệnh độ điền ở các châu quận. Mâu thuẫn ra sao bị xúi giục lôi kéo thế nào, thần đều nhất nhất ghi nhớ. Hai hôm nay dành thời gian viết ra, kính mời điện hạ xem.”
Thái tử nhận lấy quyển lụa, cười nói: “Tốt lắm, rất tốt. Quả nhiên Thiện Kiến rất chăm chỉ tỉ mẩn, cô sẽ bẩm báo chuyện này với phụ hoàng, ghi nhớ công lao của ngươi. Còn chuyện thứ hai?”
Viên Thận cúi thấp đầu: “Thần muốn cáo từ điện hạ đi sớm.”
“Sao thế? Thiện Kiến bị nhốt đã lâu, không ở lại đây nghỉ ngơi mà sao đã vội vã lên đường rồi?”
Viên Thận thấp giọng: “Hoắc đại nhân gửi thư về đô thành… là hôn sự của y với Thiếu, với Trình nương tử. Có lẽ ít hôm nữa bệ hạ sẽ hạ chỉ tứ hôn, tốt nhất thần vẫn nên đi sớm.”
“Hả? Nhanh vậy à? Khụ khụ…” Thái tử ho vài tiếng, nghiêm túc nói, “Tử Thịnh sơ suất quá rồi, rối ren chưa xong mà chỉ biết tới tư tình nữ nhi.”
Viên Thận cười khổ: “Biết được hôn sự của Hoắc đại nhân, bệ hạ ắt sẽ rất vui. Hoắc thị một nhà trung liệt, Hoắc đại nhân cũng rong ruổi chinh chiến nhiều năm, cuối cùng giờ đây cũng đạt được tâm nguyện, đấy là trời đất cùng vui.”
Thái tử nghĩ, ngươi đoán không sai, chắc chắn phụ hoàng sẽ vui tới nỗi ngay trong đêm đến miếu Công Đức thắp ba nén hương, nói với nghĩa huynh là Hoắc Xung tướng quân rằng cuối cùng huynh cũng sắp có cháu rồi.
Nói đến mức này, Thái tử cũng không níu kéo gì nữa, sảng khoái để Viên Thận rời đi.
Thái tử điện hạ là người quả đoán kiên định như vậy đấy, ngày trước khi đào góc tường của Viên Thận hắn nghiêm túc thật, hận không thể ngay đêm đó bắt gian Viên Thận đang nằm trên giường của hoa khôi đô thành, nhưng lúc này hắn cũng thật lòng áy náy với Viên Thận.
Thái tử quyết định về sau không so đo chuyện xử phạt cha con Viên thị nữa, nếu Viên Thận thực sự có tài làm quan thì hắn sẽ dốc lòng đề bạt, không thể khư khư thành kiến.
Mới ngồi xuống một chốc mà Thái tử lại nghĩ đến con bé nào đó, nhớ đến bát thuốc an thần thì càng giận, lại cắn răng nghiến lợi, vậy là nói với bên ngoài: “Người đâu, tuyên Trình cung lệnh đến đây cho cô, cô có chuyện muốn nói!”
Nhớ lại Hoắc Bất Nghi và cái con bé kia đã hòa thuận, còn gấp gáp báo chuyện tốt cho Hoàng đế biết, chờ khi thánh chỉ ban xuống thì mình cũng không tiện trách móc, Thái tử quyết định căn thời gian trút giận lên con bé kia một trận.
Mà nếu đã định mắng người thì không thể để Hoắc Bất Nghi ngăn cản, cho nên Thái tử gọi tiểu hoạn quan tới, trước tiên truyền lời bảo Ngu Hầu và Đại Việt Hầu đến tìm Hoắc Bất Nghi hỏi rõ ngọn nguồn chuyện này, sau đó mới cho gọi Trình Thiếu Thương.
Thái tử điện hạ cũng là người có suy nghĩ thấu đáo đó.
Một lúc sau, Trình Thiếu Thương rón rén bước vào. Nàng ta mặc mặc đồ trắng mộc mạc, trông e dè sợ hãi. Thái tử méo miệng – nhìn cái mặt xảo trá của nó kìa, còn ra vẻ tội nghiệp đáng thương, xem ra con bé này đã đoán được mình sắp mắng nó.
Không đợi Thái tử mở lời, Thiếu Thương đã ngoan ngoãn nhận lỗi: “Điện hạ, thiếp sai rồi.”
Thái tử lạnh lùng: “Sai chỗ nào?”
Thiếu Thương nghĩ ngợi, ngẩng đầu đáp: “Điện hạ, trong đời mình thiếp làm sai rất nhiều chuyện, điện hạ muốn thiếp nói từ chỗ nào?”
Thái tử đập bàn tức tối: “Nói từ khi cô dùng trục công thành mở cửa cung của Tuyên Thái hậu!” Cũng không biết sử quan có ghi lại chuyện xấu này không nữa, đành đợi tương lai lên ngôi tìm cơ hội kiểm tra vậy.
“Chứ không phải từ khi thiếp và Hoắc đại nhân đính hôn à?” Thiếu Thương vừa mừng vừa sợ.
Thái tử á khẩu. Thực ra cũng đã nhiều năm trôi qua, hắn cảm thấy giữa hai người Hoắc Trình không thể nói ai sai hơn ai được, đương nhiên Trình Thiếu Thương là đồ vô tâm không dịu dàng không hiền thục số một trên đời, nhưng Hoắc Bất Nghi cũng thích đâm đầu vào.
Thái tử cười gằn: “Mấy năm qua chắc hẳn ngươi thầm mắng cô một ngàn lần đúng không. Cô không sợ ngươi ghi hận, nhưng bây giờ ngươi và Tử Thịnh gặp chuyện nguy hiểm như thế, không lẽ cô không nên trách ngươi?! Còn nữa, ngươi dám lừa cô uống thuốc an thần, ngươi ngươi ngươi, tiểu nữ ngu ngốc dốt nát to gan nhà ngươi, ngươi dám cả gan làm vậy hả! Hừ, cô thấy ngươi chán sống rồi chứ gì! Nói thật đi, có phải từ lâu ngươi đã hận cô nên nhân cơ hội này làm hại cô không!”
Thiếu Thương đáp vội: “Nào có chuyện ấy, điện hạ đã thực sự hiểu lầm thiếp rồi! Mấy năm qua, dù điện hạ mắng thiếp ếch ngồi đáy giếng chỉ biết mấy chuyện cỏn con, thường trách thiếp tàn nhẫn ích kỷ cứng đầu ương bướng không biết khoan dung độ lượng, hoặc mắng thiếp làm việc xốc nổi không có trước sau, thiếp cũng không hề để trong lòng!”
Thái tử tức quá hóa cười, không nói nổi câu nào, bảo không để trong lòng mà ngươi còn nhớ rõ như vậy?!
“Thật ra có lẽ điện hạ không biết, từ lâu thiếp rất ngưỡng mộ điện hạ.” Thiếu Thương nói.
Thái tử không tin, mỉa mai: “Còn có chuyện như thế nữa cơ à, đúng là chưa nghe bao giờ, cô muốn nghe một chút.”
Thiếu Thương sốt sắng nói: “Thật đấy ạ, nhớ khi thiếp và Hoắc đại nhân đính hôn không lâu, Hoắc đại nhân có nhắc đến một chuyện về điện hạ. Nói trong hậu viện của điện hạ có một phu nhân, ỷ được điện hạ sủng ái mà dung túng cho cha anh hà hiếp bách tính, cưỡng đoạt dân lành tài sản, sau khi biết chuyện điện hạ đã nghiêm nghị trách phạt vị phu nhân đó, còn tự tay giao cha anh nàng ấy cho Đình Úy phủ, ra lệnh phải xử lý nghiêm khắc.”
Thái tử ngạc nhiên, một lúc sau mới nhớ ra.
“Chỉ là chuyện nhỏ, không cần ghi nhớ.” Thái tử buồn rầu.
Đã là chuyện của rất nhiều năm trước, khi ấy hắn chỉ mới mười mấy tuổi, còn trẻ nóng tính, đó lại là cô gái hắn sủng ái nhất, nếu không phải xảy ra chuyện đó thì có lẽ đứa con đầu của hắn đã chào đời sớm mấy năm.
“Phạm pháp rối loạn kỷ cương, giết hại lương dân, vốn phải phạt nặng.” Thái tử bình thản nói, “Về sau chuyện này lan truyền, cũng không ít người chỉ trích cô quá nghiêm khắc tàn nhẫn.”
“Không thể nói như vậy được.” Thiếu Thương chân thành nói, “Điện hạ nghiêm khắc với quan lại và người bên cạnh, nhưng rất tốt, rất rộng lượng với lê dân bá tánh. Mấy ngàn năm trước hay thậm chí là từ nay trở đi, dân chúng luôn là những người yếu ớt nhất trên đời này, dễ bị cường hào đè đầu, dễ bị tham quan cưỡi cổ, như một con côn trùng trong ruộng nương hay ở ven đường, dù giẫm chết cũng không thể kêu la. Có được một chủ quân như điện hạ che chở, ấy là phúc lớn nhất của bách tính thiên hạ. Đây là lời thật lòng của thiếp, nếu điện hạ không tin có thể đi hỏi Hoắc đại nhân, thiếp từng nói với chàng rất nhiều lần!”
Thái tử có vẻ xúc động, giọng bất giác nhẹ đi: “Cô không sợ người ngoài chỉ trích, chỉ mong bá tính thiên hạ an cư lạc nghiệp, không gặp phải thiên tai nhân họa là cô đã không phụ tổ tiên trời đất.”
Vốn định mắng con bé này thêm một lúc nữa, nhưng hiện tại Thái tử không mắng nổi, vậy là phất tay: “Được rồi, ngươi về đi, nghỉ ngơi điều dưỡng cho khỏe, thành thân rồi nhớ chăm sóc Tử Thịnh cẩn thận. Hầy, mấy năm nay Tử Thịnh đã chịu khổ không ít, ngươi, ngươi phải tốt với hắn đấy.”
Thiếu Thương chân thành vâng dạ, vội vàng lui ra cửa, nhưng vừa đi tới sân thì Thái tử bỗng gọi nàng lại.
Thiếu Thương ngơ ngác ngoái đầu, thấy Thái tử giơ tay phải lên, sau đó bên vai nhói đau, cúi đầu xuống thì thấy là một hòn đá.
Nàng há hốc mồm, khó tin nhìn Thái tử. Hắn hắn hắn hắn hắn lại ném đá vào mình! Đường đường là trữ quân thiên hạ lại đi ném đá nàng!
Sự cương nghị nghiêm túc bao năm của Thái tử biến mất, hắn như trẻ đi mười tuổi, bỗng quay về thuở niên thiếu bướng bỉnh thích quậy phá. Hắn cười sang sảng: “Được rồi, lần này chúng ta đã thanh toán xong, ngươi quay về đợi cưới đi!”
Thiếu Thương tức tối giậm chân, quay đầu bỏ đi.
Nhìn con bé đó dẩu môi bực tức nhưng không dám trả đũa, Thái tử cảm thấy rất khoái trá.
Vừa cười vừa đi vào, nhưng đi được vài bước thì hắn chợt khựng lại.
Thái tử thầm nghĩ, không phải con bé đó cố ý nịnh nọt hắn để tránh bị mắng đấy chứ? Sau đó lại lắc đầu.
Thôi, hắn cũng rất thích nghe những lời nàng ta mới nói, để đấy thêm gấp đôi quà cưới cho hai người họ là được.
Đợi mai này nàng ta sinh con cái, nếu không hiền thục như nàng ta… Ừm, chỉ cần hiền thục chút so với nàng ta, hắn sẽ cân nhắc cưới vợ cho con trai mình, dù gì con bé này trông cũng không tệ, tính tình cũng rất được, mồm miệng khéo léo đầu óc lanh lợi.
Thái tử điện hạ còn là một người lo xa nghĩ rộng.