Đọc truyện Tinh Giới – Chương 11: Bán hoàng kim!
Dịch + biên: Tiên Cầm
Nguồn: Lương Sơn Bạc
Chuyến đi Bắc Kinh lần này, đi cũng vội vàng mà về cũng vội vàng. Hai chiếc xe của mấy người Lâm Thiên đi giữa mấy chiếc xe hộ tống nhanh chóng trở về Hải Thiên. Đường đi về cũng không có chuyện gì xảy ra nên sau khoảng bốn tiếng bọn họ đã về tới Hải Thiên. Mấy chiếc xe hộ tống cũng cũng nhanh chóng nhập vào dòng xe đi mất, mà mấy người Lâm Thiên lúc này cũng xuống xe gần đại học Hải Thiên.
“Lâm Thiên, đây là số điện thoại di động của ta, có gì cứ liên hệ.” Trước khi xuống xe, Chu Dao đã nhét một tờ giấy vào tay Lâm Thiên. Nhìn tờ giấy nhỏ trong tay, Lâm Thiên đột nhiên phát hiện hắn không có cái điện thoại di động nào! “Xem ra phải nhanh chóng đem bán khối hoàng kim kia, nếu không vấn đề tài chính sẽ rất khó khăn đây!” Lâm Thiên thầm nói trong lòng. Trước khi hắn vào đại học, vẫn tự mình đi làm nuôi sống bản thân. Nhưng hiện tại không cần phải như vậy nữa. Tinh Giới chính là một đại bảo khố, có vô số bảo tàng đang chờ hắn đi đào xới. Nếu hắn còn lãng phí thời gian đi kiếm tiền thì đúng là phụ lòng ông trời đã chiếu cố hắn!
Về tới Hải Thiên đã là năm giờ chiều, Lâm Thiên thấy vẫn còn đủ thời gian đi bán khối hoàng kim kia nên nói với mấy người Tả Vân Phi: “Các ngươi về trước đi, ta có chút việc phải làm!”
“Lão tam, có chuyện gì thì nói bọn ta giúp. Hiện tại ngươi vẫn còn đang bị thương mà!” Tả Vân Phi nói.
Lâm Thiên mỉm cười nói: “Vết thương nhỏ thôi, yên tâm đi, ta cũng không phải đi kiếm người đánh nhau đâu!”
Tiêu Bạch nhíu mày nói: “Cẩn thận một chút!” Lâm Thiên gật đầu. Hắn biết ý của Tiêu Bạch không phải nói hắn cẩn thận vết thương mà cẩn thận đám người sau màn của vụ đấu súng kia ra tay với hắn.
Hải Thiên cũng có chợ giao dịch hoàng kim, nhưng Lâm Thiên không muốn bán khối hoàng kim kia ở trong chợ vì không tiện để lộ thân phận. Nên Lâm Thiên quyết định bán trong chợ đen (giao dịch ngầm), tuy rằng sẽ bị ép giá nhưng hắn cũng không quan tâm, hắn cần sự an toàn!
Chỗ nào có giao dịch ngầm hoàng kim thì Lâm Thiên không biết. Nhưng hắn biết có một ít tiệm hoàng kim (tiệm vàng bạc đá quý) sẽ thu mua đồ có lai lịch bất minh. Cái gì có lợi thì tự nhiên sẽ hấp dẫn người làm. Với những thứ có lai lịch bất minh như vậy thì mấy tiệm hoàng kim này tất nhiên sẽ có thủ đoạn đổi đen thành trắng (giống như rửa tiền).
Liên tiếp đi vào hai tiệm hoàng kim, Lâm Thiên thử thăm dò nhưng hắn thấy dường như cả hai tiệm này đều chỉ mua bán bình thường. “Có thể tại mình hơi lộ liễu hoặc do hai tiệm này quá cẩn thận!”
Nửa giờ sau, Lâm Thiên thấy một tiệm hoàng kim nhỏ, trước cửa đề ‘Tiệm Vàng’ (Kim Điếm). “Tên thật đơn giản dễ nhớ, hi vọng ta không phải đi tới tiệm khác nữa!” Lâm Thiên thầm nói một tiếng rồi bước vào.
Bây giờ đã hơn bảy giờ nên trong tiệm cũng không có khách. Ông chủ tiệm khoảng ba mươi tuổi, trong khá gầy đang chăm chú đánh giá Lâm Thiên. Nhìn cách ăn mặc mộc mạc của Lâm Thiên, hắn hơi nhíu mày một chút, nhưng khi nhìn thấy cái túi trên tay Lâm Thiên thì đôi mắt liền hiện vẻ hưng phấn.
“Có hi vọng!” Đây là Lâm Thiên cố ý để thử phản ứng của ông chủ tiệm này.
“Quý khách cần mua gì?” Ông chủ nhiệt tình hướng Lâm Thiên hỏi. Đôi mắt cũng không rời cái túi trên cánh tay đang băng bó của Lâm Thiên.
“Chỉ có thể mua sao? Ta không đến để mua!” Lâm Thiên nói.
Ông chủ chớp chớp mắt nói: “Đương nhiên không phải. Ở đây thỉnh thoảng cũng có thu mua một ít đồ vật của những người không thích phiền phức!”
“Tìm được đúng người rồi!” Lâm Thiên thầm thở phào một cái.
“Đối với sinh ý không nhỏ, ông chủ đây có thể thu được chứ?”
“Tất nhiên có thể, mở cửa buôn bán thì làm gì có chuyện để khách hàng phí công đến chứ!” Ông chủ lại nói tiếp: “Tiểu huynh đệ, hay là chúng ta vào trong nói chuyện, thế nào? Nơi này có chút không tiện. Tiểu Hoàng, đừng coi phim nữa, ra đây coi tiệm một chút đi!” Hắn vừa dứt lời thì Lâm Thiên thấy một thanh tầm tuổi Lâm Thiên đi ra, trên đầu là một kiểu tóc đủ màu.
Lâm Thiên gật đầu rồi đi theo ông chủ tiệm vào vào bên trong.
Vừa vào phòng trong, ông chủ tiệm đã vội vàng nói: “Tiểu huynh đệ, có thể cho ta xem hàng không?”
Lúc vừa bước vào cửa tiệm, Lâm Thiên đã lấy khối hoàng kim ra để trong cái túi trên tay. Vừa nghe ông chủ tiệm nói, hắn liền mang khối hoàng kim đặt lên bàn trước mặt.
Hoàng kim ở thế giới này cũng không ít, một nghìn khắc hoàng kim cũng không tính là nhiều. Nhưng tận mắt thấy được một khối hoàng kim lớn như vậy, ông chủ tiệm cũng phải híp mắt.
“Quy định ở đây là không hỏi lai lịch của hàng hoá nhưng thu vào chỉ có thể được 60% giá bên ngoài thôi. Tiểu huynh đệ có muốn bán không? Nếu muốn thì ta liền kiểm nghiệm độ tinh khiết. Độ tinh khiết khác nhau thì giá cũng khác nhau, tiểu huynh đệ chắc cũng biết!”
“Bán, độ tinh khiết trên 90%, là túc kim (vàng mười), ở ngoài một khắc là 200 nguyên!” Lâm Thiên nhàn nhạt nói.
“Tiểu huynh đệ xem ra cũng là người hiểu biết, nhưng ta cũng phải kiểm nghiệm lại đã, nếu đúng là vàng mười thì tiểu huynh đệ bán cho ta có tiếc không đó?” Ông chủ tiệm cười nói.
Hàm lượng hoàng kim trên 90% là vàng mười, mà 99,99% chính là vàng bốn số chín (9999). Khối hoàng kim của Lâm Thiên có độ tinh khiết tới hơn 90% một chút đã là rất cao rồi!*
Trong tiệm tất nhiên có sẵn thiết bị kiểm nghiệm. Rất nhanh, ông chủ đã kiểm nghiệm xong.
“Hàm lượng 90,9%, trọng lường là 1003 khắc, một khắc là 120 nguyên. Vậy tổng cộng là 120360 nguyên, tiểu huynh đệ tính coi đúng chưa?” Ông chủ tiệm nhanh nhẹn nói.
Lâm Thiên gật đầu: “Ta muốn tiền mặt!”
“Được, chừng đó tiền mặt ta có đủ!” Ông chủ tiệm nhanh chóng mở một tủ sắt lấy một xấp tiền giấy giao cho Lâm Thiên.
“Tiểu huynh đệ đếm lại đi, sẵn tiện kiểm tra thật giả một chút. Bước ra khỏi tiệm thì bổn tiệm sẽ không chịu trách nhiệm nữa!”
“Tiểu Linh!”
Tiểu Linh đương nhiên hiểu ý của Lâm Thiên, nên rất nhanh nói: “Số tiền không sai, cũng đều là thật.”
“Không cần đếm, ta tin tưởng ông chủ sẽ không chơi trò lừa gạt!” Lâm Thiên vừa nói vừa đem xấp tiền bỏ vào trong túi mình.
“Ý của tiểu huynh đệ là?” Ông chủ thầm vui vẻ hỏi.
Lâm Thiên đứng dậy, xoay người đi ra phía ngoài nói: “Có cơ hội sẽ tìm ông chủ làm ăn tiếp. Đừng cho người theo dõi ta, nếu không sẽ không có lần sau đâu!” Lâm Thiên rất nhanh đi ra khỏi tiệm. Ông chủ tiệm lúc này đang cúi đầu suy tư.
“Ông chủ, có cần đi theo không?” Tên thanh niên tóc nhiều màu hỏi.
Ông chủ khoát tay nói: “Không cần, nếu như trong tay hắn có nhiều hoàng kim, chúng ta theo dõi hắn sẽ làm mất đi một khách hàng sộp. Ta đoán không sai thì hắn nhất định sẽ còn tới làm ăn tiếp với chúng ta!”
Cách tiệm hoàng kim kia một khoảng khá xa, thừa dịp không ai chú ý, Lâm Thiên liền đem cái túi cùng với số tiền thu vào trong Tinh Giới. Có Tiểu Linh ở đây thì Lâm Thiên rất dễ xác định có hay không có người theo dõi hắn.
Sau đó, tất nhiên là phải mua một cái điện thoại di động. Có tiền rồi, Lâm Thiên tất nhiên sẽ không bạc đãi mình mà mua một cái mấy trăm đồng nên hắn đã bỏ ra mấy ngàn nguyên mua một cái điện thoại mới tinh có tính năng hiện đại. Cầm điện thoại trên tay, bật nguồn, đầu tiên Lâm Thiên lưu lại số điện thoại mà Chu Dao đã đưa cho hắn, sau đó là của Tả Vân Phi, Tiêu Bạch, Nguỵ Phong mà hắn đã nhớ kĩ trong đầu. Trừ mấy người này ra thì Lâm Thiên cũng không có bằng hữu nào nữa.
Suy nghĩ một chút, rồi Lâm Thiên gọi điện thoại cho Chu Dao.
“A lô, xin hỏi là ai?” Thanh âm ôn nhu của Chu Dao vang lên.
“Là Lâm Thiên, đây là số điện thoại di động của ta, tạm biệt!” Lâm Thiên nói xong liền lập tức cúp máy. Đầu bên kia, Chu Dao ngây người nhìn vào cái điện thoại một lúc rồi nói: “Quái nhân!”
“Dao tỷ, ai gọi điện thoại cho tỷ thế? Là ai mà ngay cả điện thoại của Dao tỷ mà cũng dám cúp trước vậy!” Nam Cung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết, Tần Kha, Chu Dao tuy rằng không học cùng một hệ, Tần Kha còn là sinh viên năm hai, nhưng bốn nàng vẫn có thể ở chung một phòng. Đúng là có quyền có tiền thật khiến người khác cảm khái!
“Còn ai nữa! Cái tên Lâm Thiên kia chứ ai!” Chu Dao vừa nói vừa lưu số điện của Lâm Thiên lại.
“Hì hì, kì lạ nha, Lâm Thiên làm sao mà có được số điện thoại của Dao tỷ thế?” Nam Cung Uyển Nhi cười hì hì nói, rồi xoay người từ trên giường ở tầng hai nhảy xuống.
“Hắn cứu mạng của ta, ta cho hắn số điện thoại, hi vọng có thể giúp đỡ hắn điều gì đó thôi!” Chu Dao yếu ớt chống chế.
Tần Kha đang nằm trên võng, nghe Chu Dao nói cũng xoay người nói: “Dao muội, tính tình Lâm Thiên trong hai ngày vừa rồi chắc muội cũng biết được đôi chút, hắn sẽ chấp nhận sự giúp đỡ của muội sao?”
Chu Dao lắc đầu, trong lúc cùng đám Tả Vân Phi nói chuyện, nàng cũng hiểu được một chút tính cách của Lâm Thiên. Ngay cả sự giúp đỡ của đám Tả Vân Phi hắn còn không nhận, thì hắn làm sao nhận của nàng!
Còn Lâm Thiên lúc này đã trở lại phòng mình, đưa số điện thoại của hắn cho mấy người Tả Vân Phi.
“Lão tam, ngươi trúng vé số hả? Sao có số tiền lớn mà mua điện thoại di động thế? Cái này cũng vài ngàn nguyên đó!” Tả Vân Phi cường điệu nói.
“Ừ, có chút may mắn thôi! Hôm nào đại gia ta sẽ dẫn mấy chú đi ăn một bữa.” Lâm Thiên tuỳ ý nói.
“Trúng vé số thật hả?” Tả Vân Phi tròn mắt hỏi, thấy Lâm Thiên gật đầu, liền hét lớn: “Trời ơi, ta mua vé số năm sáu năm, vậy mà ngay cả mười đồng cũng chưa trúng bao giờ a!”
Nguỵ Phong xen vào nói: “Lão tứ, tiền ngươi dùng còn không đủ còn mang đi mua vé số làm gì?”
“Lão Nguỵ, ngươi không hiểu rồi, cái cảm giác hồi hộp khi chờ mở số rất kích thích a!” Tả Vân Phi nhắm mắt lại, có chút cảm thán nói.
“Ta tu luyện đây!” Tiêu Bạch đột nhiên lên tiếng, rồi ngồi xếp bằng ngay trên giường hắn. Tả Vân Phi cũng thôi cảm khái, ngồi lên giường tu luyện. Trước đây bọn họ cho rằng Lâm Thiên là người bình thường nên cũng không tu luyện trước mặt hắn. Nhưng trong chuyến đi Bắc Kinh vừa rồi, bọn họ đã biết Lâm Thiên cũng không đơn giản. Cho nên lúc này mới thoải mái tu luyện trước mặt Lâm Thiên như vậy.
Nguỵ Phong tu luyện ngoại công, tiến cảnh so với Tiêu Bạch và Tả Vân Phi có nhanh hơn một chút, nhưng trong mắt hắn vẫn có chút gì đó buồn bã. Lâm Thiên hiểu lý do tại sao nhưng cũng không nói gì. Tuy nhiên trong lòng hắn đã hạ quyết tâm sẽ giúp Nguỵ Phong tìm một bộ công pháp thích hợp.
Nằm thoải mái trên giường, Lâm Thiên đưa ý thức tiến vào trong Tinh Giới, sau đó lại đi vào thế giới Thiên long bát bộ.
Trong hiện thực là buổi tối nhưng trong Thiên long bát bộ thế giới đang là tám chín giờ sáng, tràn ngập ánh nắng ấm áp. Mở cửa mật thất, Lâm Thiên thấy Đoàn Dự đứng cách đó không xa. Bên cạnh hắn là Vương Ngữ Yên đang ôm Đoạn Vân. Hai người lẳng lặng đứng đó ngắm hoa, đúng là một bức tranh gia đình ấm áp.
Tiếng mở cửa mật thật vang lên kinh động hai người, họ quay lại thì thấy Lâm Thiên đang vỗ tay nói: “Tam ca, tẩu tử, trông hai người thật tiêu dao tự tại!”
———————————–
*: Đoạn này không rành lắm nên có thể không đúng lắm.
Dịch giả: từ chương sau trở đi mình sẽ dùng Đoàn thay cho Đoạn trong Đoạn Dự; dùng chữ vàng thay cho hoàng kim.