Tỉnh Giấc Tan Mộng Người Bên Gối Đã Không Còn

Chương 19: Đêm Giao Thừa - Tình Yêu Hồi Cuối


Bạn đang đọc Tỉnh Giấc Tan Mộng Người Bên Gối Đã Không Còn – Chương 19: Đêm Giao Thừa – Tình Yêu Hồi Cuối

Để có thể cùng Lâm Mỹ và Cao Viễn Thành đón giao thừa, Quách Phương đã tranh thủ ngủ mấy lần trong ngày. Cô sợ đến lúc đó mệt quá lại ngủ quên mất thì không hay.

Lâm Mỹ chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon nhưng thật ra chỉ bày vẽ cho có lệ mà thôi. Mấy món này người bệnh như Quách Phương không thể ăn được.

Phòng bệnh bây giờ bị Lâm Mỹ và Cao Viễn Thành trang hoàng không khác gì ở nhà. Có câu đối đỏ, giấy dán tường chúc mừng năm mới. Dù sao thì đây cũng là bệnh viện hết hôm nay là phải tháo xuống rồi.

Đêm đó, Quách Phương ngồi trên giường. Cao Viễn Thành và Lâm Mỹ mỗi người một bên. Ba người cùng nhau xem mấy chương trình khai xuân. Xem không được bao nhiêu mà nghe Lâm Mỹ nói thì nhiều.

“Quách Phương, nhìn kìa nhìn kìa có đẹp trai không? Tớ gả cho anh ta nhé? A, hay là anh này. Không, không anh bên kia đẹp trai hơn.”

Mắt Quách Phương cong cong: “Được, được cậu có lấy hết tớ cũng sẽ ủng hộ.”

“Chà, đúng là bạn thân của tớ.”

Quách Phương chớp chớp mắt. Cô cảm thấy hàng mi nặng trĩu, cơ thể cũng khe khẽ lắc lư. Ban ngày ngủ nhiều như vậy, thế mà bây giờ vẫn mệt mỏi vô cùng. Trực giác nói cho cô biết bản thân có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Cô lại theo thói quen dặn dò: “Lâm Mỹ, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, đừng quá nóng vội. Lúc đi làm chuyện có thể nhịn thì cứ nhịn đừng đề cao cái tôi mình quá, sẽ thiệt thân. Viễn Thành, cậu cũng đừng cứng nhắc như vậy. Người ta mến mộ cậu, cậu lại bảo người ta tự xem lại bản thân như vậy là không được. Sang năm đã 27 tuổi rồi cũng nên kết hôn đi thôi.”

Quách Phương càng nói càng giống một bà lão gần đất xa trời trước khi đi phải dặn dò con cháu đủ điều.

Lâm Mỹ cảm thấy miếng bánh đang ăn bị nghẹn lại trong cổ họng. Cao Viễn Thành chỉ cười trừ đáp: “Tôi biết rồi, nhóc con.”

“Nói mấy lời đó làm gì. Sắp đến 12 giờ rồi kìa, chúng ta cùng nhau đếm ngược đi.” Lâm Mỹ háo hức.

“Được.” Cao Viễn Thành và Quách Phương đồng thanh đáp. Lâm Mỹ dùng ánh mắt mờ ám nhìn hai người, sau đó cẩn thận xoay người Quách Phương đối diện cửa sổ phòng bệnh.


“Quách Phương, từ chỗ này còn có thể ngắm được pháo hoa đó.”

Nụ cười cô nhàn nhạt: “Ừm…” Quách Phương khẽ nhăn mày, cơ thể đột nhiên phát đau bất thường giống như có hàng nghìn, hàng vạn con kiến đang gặm nhấm người cô, ăn mòn đến tận xương tủy.

Lâm Mỹ: “Còn 30 giây nữa.”

Cao Viễn Thành: “20 giây.”

Bắt đầu từ giây thứ 10, cả ba đồng thanh đếm ngược.

“Chín.”

“Tám.”

“Bảy.”

“Sáu.”

Tầm mắt Quách Phương mơ màng, cô gắng gượng giữ nụ cười trên môi. Hết nhìn Lâm Mỹ rồi lại nhìn Cao Viễn Thành.

Thật may mắn, Quách Phương không cô độc một mình.

Thật may mắn, vì hai người luôn ở đây.

Hai mắt Quách Phương từ từ nhắm nghiền, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống. Cô vẫn là không thể nhìn thấy pháo hoa nở rộ rực rỡ.


Giọng Lâm Mỹ run run: “Ba… Quách Phương sao cậu không đếm nữa, Quách Phương cậu nói gì đi.”

Cao Viễn Thành nhắm mắt, lần này cậu không dám nhìn cô cũng không dám kiểm tra hơi thở. Môi Cao Viễn Thành mấp máy: “Quách Phương, chúc mừng năm mới!”

Thời điểm pháo hoa từ mặt đất phóng lên không trung, nở ra muôn hình vạn trạng. Cơ thể Quách Phương cũng ngã xuống, Lâm Mỹ đờ người đỡ lấy cô, nước mắt giàn dụa.

“Quách Phương! Cậu đừng ngủ, mau mở mắt ra đi. Pháo hoa đã bắn rồi… thật sự, thật sự rất đẹp. Tớ cầu xin cậu, đừng ngủ.” Lâm Mỹ gục đầu vào người cô, khóc đến cả người run rẩy.

Quách Phương, kiếp sau tớ vẫn muốn làm bạn với cậu. Sẽ dẫn cậu đi khu vui chơi giải trí, dẫn cậu ngắm pháo hoa. Cậu muốn gì tớ cũng đáp ứng.

Cao Viễn Thành lặng lẽ nắm lấy bàn tay đã dần không còn hơi ấm của cô. Hai hàng nước mắt đồng thời chảy xuống. Cậu chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út của Quách Phương, bật cười, nụ cười tan nát đáy lòng: “Quách Phương, nếu em không lên tiếng thì xem như đã đồng ý lời cầu hôn của anh.”

Kết quả, Quách Phương vẫn yên tĩnh nằm trong lòng Lâm Mỹ, trên môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt tái nhợt.

Cô không thể từ chối cậu, cũng không thể nói thêm một lời nào nữa.

Trong phòng bệnh vang lên tiếng khóc xé lòng của Lâm Mỹ, Cao Viễn Thành thì chết lặng hết nắm tay rồi lại hôn lên tay cô. Đến cuối cùng cũng không dám mạo phạm nhiều hơn.

Quách Phương đã đạt được ước vọng của mình. Cô chết trong một đêm đầy sao, pháo hoa rực rỡ cả một vòm trời. Không phải là năm năm hay ba năm mà là năm tháng. Năm tháng Quách Phương chống trọi với căn bệnh ung thu quái ác chung quy vẫn phải giơ tay đầu hàng.

Thế giới này nếu phép màu dễ dàng xảy ra như vậy làm sao gọi nó là phép màu?


Ngày đầu tiên, sau khi Quách Phương chết. Xác của cô được đưa về Ngô gia an táng. Cô dù sao cũng là con gái của bọn họ, Cao Viễn Thành muốn đem cô đi xa thật xa cũng không được.

Bà Ngô lúc nhận xác con gái mình biết được năm tháng qua Quách Phương phải trải qua những gì lập tức bất tỉnh ngay tại nhà tang lễ. Ông Ngô cũng chẳng khá khẩm hơn, dường như đã già đi chục tuổi sau một đêm.

Ngày đầu năm mới lại chính là ngày giỗ của con mình. Có lẽ ông trời muốn bọn họ, mỗi một năm đều phải trôi qua đầy giày vò, cả đời cũng không thể quên được cái chết của Quách Phương.

Còn Tần Duật, cũng không biết nên miêu tả bộ dáng lúc này của anh như thế nào. Là tàn tạ, héo mòn hay xơ xác, phờ phạc – đều không đủ.

Anh đứng trước di ảnh Quách Phương, nhìn chăm chú vào nụ cười của cô, trái tim cũng theo đó mà vỡ thành từng mảnh vụn y như ngày đó anh chính tay xé hết đống ghi chú Quách Phương dày công chuẩn bị.

Tần Duật biết Quách Phương bệnh nặng, chỉ là anh biết quá trễ. Lúc anh điên cuồng tìm kiếm cô từ ngày này qua ngày khác lại đột ngột hay tin Quách Phương qua đời. Giống như một hồi chuông không báo trước khiến người ta không kịp trở tay chỉ có thể đờ đẫn chết lặng.

Cao Viễn Thành khuôn mặt âm trầm đi đến trước mặt Tần Duật: “Anh ra đây một lát, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Tần Duật cũng không nói gì, hệt như con rối mà bước theo Cao Viễn Thành. Vừa ra khỏi nhà tang lễ, Cao Viễn Thành đã quay lại đấm cho Tần Duật ngã lăn quay ra đất.

Giọng cậu âm trầm, lạnh lẽo: “Tần Duật, mày có biết ngày cô ấy đến bệnh viện phá thai có bộ dáng gì không?”

Tần Duật lau khóe môi rướm máu, đồng tử co rút lại. Một chữ cũng không thể phát ra khỏi miệng.

“Cô ấy thất tha thất thiểu, vừa đi vừa khóc. Cả một đoạn hành lang ai cũng nghe thấy tiếng khóc của cô ấy.”

“Đêm cuối cùng ở bên cạnh mày, cô ấy lang thang ngoài đường phát bệnh mà bất tỉnh. Lúc đó mày ở đâu? Con mẹ mày, mày đang ở bên mối tình đầu của mày. Vậy mà cô ấy sống chết phải quay về, cô ấy gọi nơi có mày là nhà. Mày nói xem có nực cười không?” Cao Viễn Thành liếm khóe môi khô khốc, nếu có thể cậu thật muốn đánh chết Tần Duật. Nhưng anh ta nhất định phải sống, phải sống mà ân hận.

Cao Viễn Thành lấy bức thư từ trong túi áo, vốn muốn ném vào người Tần Duật. Nhưng nghĩ tới đây là do Quách Phương viết cậu lại không nỡ.

Bức thư này là đêm Quách Phương mất, cậu tìm thấy dưới gối nằm của cô. Cuối đời cô thậm chí còn không muốn để Tần Duật day dứt, Cao Viễn Thành thì khác cậu nhìn không nổi Tần Duật sống hạnh phúc.


“Cầm lấy đi, Quách Phương viết cho mày.”

Tần Duật khó hiểu nhìn Cao Viễn Thành cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.

Cao Viễn Thành cũng không nói thêm lời nào, xoay người rời đi. Tần Duật cẩn thận mở phong thư. Bên trong cũng viết không nhiều chỉ vỏn vẹn vài đoạn nhưng đủ làm tim gan anh co thắt.

“Tần Duật, trên đời này thứ gì cũng có hạn sử dụng riêng của nó. Tình yêu cũng vậy, nếu nó không được gìn giữ trong điều kiện thích hợp đến một lúc nào đó cũng sẽ ẩm mốc, rồi phân hủy. Em nghĩ tình yêu của em cũng đã đến hạn cuối cùng của nó rồi. Mười năm trước, em có thể vì anh hóa thành cây cầu đá xanh, chịu 500 cơn gió lốc, 500 năm nắng đổ, 500 năm mưa sa. Mười năm sau, em chỉ có thể trở thành một trong những vì sao trên bầu trời dõi theo anh quãng đường còn lại của kiếp này.”

“Kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”

Tần Duật ôm bức thư vào lòng, khóc không thành tiếng. Anh liên tục lắc đầu rồi lại gật đầu: “Quách Phương, anh hối hận rồi. Kiếp sau anh vẫn muốn gặp em, đổi lại là anh thích em trước, anh theo đuổi em có được không? Em không cần đáp lại anh cũng được, không cần, thật sự không cần.”

Trên đời này, có những chuyện, những việc đã xảy ra rồi thì vô phương cứu chữa. Muộn một bước là lỡ dở cả đời, người tỉnh mộng tan tất cả đều trôi vào dĩ vãng.

Năm đầu tiên sau khi Quách Phương mất, Cao Viễn Thành nhận nuôi một trai, một gái ở cô nhi viện. Cả đời sau đó cũng không lấy vợ sinh con.

Năm thứ hai sau khi Quách Phương mất, Lâm Mỹ kết hôn với một người làm chung cơ quan.

Năm thứ ba sau khi Quách Phương mất, báo chí phong thanh việc Tần tổng của Tần thị mắc bệnh trầm cảm. Chưa biết rõ thực hư.

Năm thứ tư sau khi Quách Phương mất, Nhan Tĩnh cũng kết hôn cùng một người đàn ông gia thế giàu có. Nhưng một thời gian sau, chồng cô ấy ngoại tình, hôn nhân đổ vỡ. Nhan Tĩnh quay lại nước ngoài từ đó về sau cũng không thấy trở về nữa.

Năm thứ năm sau khi Quách Phương mất, Tần Duật tự sát ở nhà riêng. Hưởng dương 31 tuổi.

Tỉnh giấc tan mộng người bên gối đều đã không còn…

Hết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.