Đọc truyện Tình Duyên Trái – Chương 38
Tuyết Tình đến Hành Sơn được hai ngày, vào ngày thứ ba chính là lúc Tứ Nhạc kiếm phái tập hợp, ba người Trần Thành rốt cục cũng chạy tới trấn nhỏ ngoại ô Hành Sơn thành, vì không muốn để người khác lưu ý, Ôn Tình dịch dung thành một trung niên nho sinh, Mạnh Nghị dịch dung thành gia đinh của Trần Thành, ba người mua ngựa mới tiếp tục đi vào Hành Sơn, vì nếu Trần Thành cùng một trung niên nho sinh cưỡi cùng một con ngựa, gia đinh cưỡi một con phỏng chừng càng để người khác chú ý.
Ba người vào được thành, Trần Thành liền phát hiện trong thành có rất nhiều vũ lâm nhân sĩ đang đi lại, tâm kỳ quái, không phải chỉ là Tứ Nhạc kiếm phái tụ tập thôi sao? Vì sao xuất hiện nhiều võ lâm nhân sĩ ở Hành Sơn như vậy? Nhìn tất cả cũng không giống người của Tứ Nhạc kiếm phái, hiện tượng này cũng làm Ôn Tình chú ý, trong lòng âm thầm nghi ngờ.
Tới Khách Nguyên điếm, ba người xuống ngựa đi vào điếm, điếm tiểu nhị kia thấy ba người lập tức ra nghênh đón, cung kính nói: “Ba vị khách quan, là nghỉ trọ hay nghỉ chân? Nếu nghỉ trọ thì thực xin lỗi ba vị khách quan, tiểu điếm đã đầy phòng cả rồi”.
Trần Thành nghi hoặc, sao nhiều người như vậy, bất quá nhìn lại cảnh tượng Hành Sơn náo nhiệt như vừa rồi, không chừng ngoài khách điếm này ra thì những khách điếm khác cũng đã đầy khách, vì thế đối với điếm tiểu nhị kia nói: “Kêu lão bản của ngươi ra đây, nói là có khách từ Tiết gia trang đến”.
Điếm tiểu nhị nghe được danh hào Tiết gia trang, cũng biết là đại lão bản của mình, nhanh chóng gập lưng đi tìm điếm lão bản, chỉ chốc lát sau, một trung niên nam tử mập mạp từ trong khách điếm lung lay đi ra, nhìn ba người Trần Thành, tuy rằng không nhận ra ai, nhưng thấy Trần Thành cùng trung niên nho sinh bên cạnh khí chất tỏa ra bất phàm, lường trước đây có thể là hạng người không tầm thường, nhanh chóng đi đến hai tay vái chào, cung kính nói: “Thỉnh ba vị dời bước vào hậu đường nói chuyện”.
Nói xong liền làm động tác xin mời, dẫn đầu ba người tiến vào hậu đường.
Tới hậu đường, điếm chưởng quày lại cung kính nói: “Không biết ba vị cùng Tiết gia trang là quan hệ thế nào? Không biết đến tiểu điếm có gì phân phó?”.
Trần Thành tất nhiên không nói cho hắn biết mình là Tiết Hoàng Sanh, bởi vì Tiết Hoàng Sanh đã chết rồi, tự nhiên sẽ không thể xuất hiện tại đây, vì thế trong lòng lấy ra một khối hồng ngọc long phượng hình tròn đưa cho lão bản, lão bản kia thấy khối ngọc liền nhận ra ngay, ngọc này tượng trưng cho thân phận không kém gì trang chủ Tiết gia, trên đời này chỉ có một khối duy nhất, luôn luôn do Tiết Hoàng Sanh mang bên mình, lúc này nhìn ngọc nằm trong tay nam tử xa lạ, trong lòng kinh ngạc không thôi, vội vàng hỏi: “Ngọc này vì sao ở trong tay công tử?”.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của điếm lão bản, Trần Thành mỉm cười: “Không cần kinh ngạc, ngọc này vốn là của Tiết trang chủ cấp cho tại hạ, chắc lão bản cũng nhận được mật hàm từ Tiết gia trang, nói trang chủ có thu một nghĩa tử duy nhất, danh gọi là Trần Thành đi?”.
Điếm chưởng quày cả kinh, mật hàm của Tiết gia trang cũng chỉ có những người liên quan biết, mà người trước mặt cũng biết, chẳng lẽ người trước mặt thật sự là nghĩa tử của Tiết trang chủ?
Tuy rằng trong lòng đã muốn khẳng định người trước mắt là tân Thiếu chủ, nhưng điếm chưởng quày vẫn là người cẩn thận, vì thế mở miệng hỏi: “Thỉnh công tử đi theo tiểu nhân”.
Dứt lời, dẫn Trần Thành đi vào một sương phòng.
Trong sương phòng hiện chỉ còn hai người, điếm chưởng quày nói: “Tiết trang chủ đem hồng ngọc này cho công tử, công tử chắc cũng biết ngọc này có ý gì?”.
Trần Thành mỉm cười, chậm rãi nói: “Ngọc này cũng không hàm chứa ý tứ gì, người nào giữ nó chính là giữ một nửa Tiết gia trang”.
Điếm chưởng quày mừng rỡ, vội vàng đối với Trần Thành hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến Thiếu chủ”.
Trần Thành vội hoàn lễ: “Vương thúc không cần đa lễ”.
Chưởng quày đúng là họ Vương, danh gọi Đan Vũ, phụ trách khoản buôn bán tại Hành Sơn thành này.
Lúc trước Trần Thành không gọi tên vì cả hai đều không xác nhận được đối phương, vẫn là cẩn thận thì hơn.
Vương Đan Vũ nghe Trần Thành gọi hắn, trong lòng mừng rỡ không thôi: “Thì ra Thiếu chủ biết tên thuộc hạ”.
Trần Thành phong nhã tươi cười: “Lúc trước, phụ thân cũng hay nhắc tới Vương thúc, để tiện cho ta ngày sau có thể tìm đến ngài”.
Vương Đan Vũ ha ha cười: “Không biết Thiếu chủ có gì phân phó?”.
Trần Thành nói: “Nói phân phó thì không dám, chỉ là ba người chúng ta hiện tại không có chỗ dừng chân…”.
“Cái này có thể giải quyết được, tuy rằng khách phòng đã đầy người nhưng hậu viện vẫn còn mấy gian phòng, thuộc hạ mang Thiếu chủ đến hậu viện nghỉ ngơi”.
Vương Đan Vũ nói.
Tới hậu viện, ba người đã nhận xong phòng, Trần Thành liền hỏi Vương Đan Vũ: “Tuyết Tình cô nương của Bích Hải cung có ở trong điếm không?”.
Vương Đan Vũ tôn kính trả lời: “Hôm qua có đến, một đoàn mười mấy người”.
Trần Thành gật gật đầu: “Hiện tại ở trong điếm?”.
“Hẳn là vậy, không thấy nàng ra ngoài”.
“Chúng ta đi gặp nàng”.
Trần Thành nói xong, liền đi gọi Ôn Tình, ba người cùng nhau đến phòng Tuyết Tình.
Gõ cửa phòng, Tuyết Tình quả thật ở trong phòng, nàng nhìn thấy Trần Thành, trong lòng vui vẻ nhanh chóng để ba người vào phòng, sau đó đóng chặt cửa.
“Sao ngươi lại đến đây? Ngươi không phải…”.
Tuyết Tình đột nhiên dừng lại, bởi vì có mấy lời không nên nói với người ngoài.
Trần Thành biết Tuyết Tình băn khoăn, ảm đạm cười: “Không sao, đều là người của chúng ta, ngươi cứ nói đừng ngại”.
Tuyết Tình gật gật đầu: “Ngươi không phải tra danh sách bị thất lạc sao? Như thế nào lại ở đây?”.
Trần Thành trả lời: “Danh sách kia tạm thời để qua một bên, ta tìm hiểu được Hành Sơn phái đã tham gia tổ chức kia, lần này tập hợp không đơn giản chỉ là nghị sự, trong thành xuất hiện nhiều môn phái đệ tử như vậy, ta lo lắng xảy ra chuyện”.
Tuyết Tình gật gật đầu: “Nghe nói Nam, Bắc Thiếu Lâm, Cái Bang, Long Đức Giáo, cùng với các tiểu phái giang hồ đều có mặt ở Hành Sơn thành, nghe nói người của Đường Môn cũng tới”.
Đường Môn? Thật sự là nơi đâu cũng có bóng dáng hắn, Trần Thành cùng Ôn Tình trong lòng đồng thời nghĩ.
Trần Thành quay đầu hỏi Vương Đan Vũ: “Vương thúc có nghe được tin tức gì không?”.
Vương Đan Vũ ngưng mi trầm tư nói: “Tuy rằng có nhiều môn phái chưa từng liên quan đến Hành Sơn phái, nhưng bọn hắn cũng phái người đến liên tục mời gọi, giống như rất nhiều môn phái đều được mời đến”.
Trần Thành nhíu mày trầm tư, bọn họ mời nhiều môn phái tụ tập nơi đây để làm gì? Chẳng lẽ muốn dùng vũ lực giải quyết một thể? Nếu quả nhiên là vậy, việc này thật khó giải quyết, chỉ bằng thực lực vài người chúng ta như thế nào khiến cho bọn họ đầu hàng đây? Giờ phút này Trần Thành cảm giác được, riêng chỉ một Tham Nguyệt Lâu vẫn chưa đủ, nếu quả thật cần chém giết, chính mình không có thủ hạ tương trợ thì rất khó bảo vệ tốt mọi người.
Nhìn tình huống trước mặt, Trần Thành đột nhiên cảm thấy lực bất tòng tâm, cho dù bản thân biết được âm mưu đối phương thì sao, bọn hắn hiểu được ngươi, ngươi đều không thể ngăn cản.
Trần Thành hỏi Vương Đan Vũ: “Tiết gia trang có bao nhiêu gia đinh ở đây?”.
Vương Đan Vũ nghĩ nghĩ: “Ước chừng có 50 người, bất quả chỉ biết vài món công phu khoa chân múa tay”.
Trần Thành cũng đủ buồn bực, gia tài cha nàng bạc vạn thế kia, giàu có không đếm xuể, sao lại không nuôi được người có công phu cao chứ, vạn nhất hắn bị cướp thì sao.
Trần Thành cười khổ: “Tiết gia trang lớn như vậy chẳng lẽ không có cao thủ che chở?”.
Vương Đan Vũ nói: “Cũng không phải không có, trang chủ cùng rất nhiều môn phái lớn giao tình không nhỏ, có việc gì bọn hắn đều sẽ ra mặt giúp sức, cho nên không ai dám động đến Tiết gia trang, nhưng nếu nói người tài ba trong Tiết gia trang cũng cực ít, khắp chốn giang hồ người tài nhập môn cũng không nhiều”.
“Bây giờ không phải là việc của Tiết gia trang, các môn phái cũng không tự nhiên đến giúp”.
Trần Thành thầm than một mạch: “Ta sợ Hành Sơn lần này vừa đánh vừa xoa”.
Tuyết Tình nhíu mày, nhìn mặt Trần Thành: “Chúng ta hiện tại nên làm thế nào?”.
Trần Thành nhìn mặt bàn hồi lâu: “Nếu không như vậy đi! Ngươi lấy danh nghĩ Bích Hải cung đi bái phỏng những môn phái khác xem, hỏi thử mục đích bọn hắn đến đây là thế nào”.
Tuyết Tình gật gật đầu.
Trần Thành nhìn về Vương Đan Vũ nói: “Phiền Vương thúc giúp ta lưu ý động tĩnh các môn phái”.
Vương Đan Vũ gật đầu.
Trần Thành đứng lên: “Chúng ta cứ thế mà làm đi! Ta đi xem thử các môn phái khác phản ánh về tin đồn kia thế nào, hy vọng có công hiệu”.
Đi vào hậu viện, Ôn Tình đột nhiên dừng bước, đạm thanh hỏi: “Ngươi tính toán thế nào?”.
Trần Thành cũng dừng lại, không xoay người nhìn Ôn Tình, cúi đầu thầm than thở: “Nhiều môn phái được mời như vậy, nhất định phần lớn đều đứng về phía bọn hắn, xem ra lần này chúng ta không công mà lui”.
Ôn Tình tiến lên hai bước, đứng bên cạnh Trần Thành, hai mắt nhìn chăm chú vào Trần Thành, chậm rãi nói: “Phỏng chừng chúng ta coi như biết được âm mưu bọn hắn, cũng không có ích gì”.
Đích xác bọn họ có thế mạnh, bởi vì thiểu số phục tùng đa số, ít người thế kia cũng không có ảnh hưởng.
“Cho dù là bán tín bán nghi, không chừng những kẻ còn lại cũng ủng hộ hắn, lần tụ hợp này đã tốn quá nhiều tâm tư, hiện tại lại không có chứng cứ”.
Trần Thành ngẩng đầu nhìn Ôn Tình, thầm than.
Ôn Tình liền nhìn sang hướng khác, nói: “Đêm nay chúng ta đi Hành Sơn phái xem thử”.
Hiện tại thám thính hướng đi của bọn họ đối với kế hoạch tiếp theo cũng có chỗ hữu ích, Trần Thành gật gật đầu.
Vào đêm, Trần Thành cùng Ôn Tình thay y phục dạ hành, liền chạy đến Hành Sơn phái.
Ở thiên sảnh Hành Sơn, không ngờ lại thấy được chưởng môn Liêu Diệu của Hành Sơn cùng Đường Dạ đang nói chuyện với nhau, hai người Trần Thành rón rén đi đến, yên lặng nghe hai người nói chuyện.
Chỉ nghe Liêu Diệu đắc ý cười to: “Ai ngồi lên vị trí Minh Chủ của Tứ Nhạc đều không xứng, chuyện kia cứ để Phương Vô đại sư của Bắc Thiếu Lâm chủ trì chính nghĩa đi, để mọi người vì Hoa Sơn mà báo thù, phỏng chừng không ai không đồng ý! Ha ha ha ha…kế này hay a!”.
Nghe được lời ấy, Trần Thành hai người cùng nhíu mày, thầm hô: Không xong, Phương Vô đại sư là đắc đạo cao tăng, người trong giang hồ đều nể mặt, hơn nữa Bắc Võ Lâm là một trong song trụ võ lâm, dẫn dắt Tứ Nhạc vì Hoa Sơn báo thù, danh chính ngôn thuận như vậy lại còn vì mục đích chung, ai lại có thể phản đối, nhưng bọn họ sao lại chọn Phương Vô đại sư?
Đường Dạ cười nói: “Chúng ta đang nắm dần đại cục, sư phụ cũng rất nhanh sẽ đứng đầu tại Trung Nguyên, xưng hùng võ lâm”.
Liêu Diệu nói: “Đúng thế đúng thế, ai cũng không ngờ tới, Nam Thiếu Lâm Vô Danh phương trượng, cùng vài phương trượng ở Bắc Thiếu Lâm và Long Đức Giáo đều là người của chúng ta, trong chốn giang hồ các môn phái nhỏ cũng phần lớn đã quy phục, chúng ta đã nắm được phân nửa võ lâm, ha ha ha…Thành công đang nhìn chúng ta, ha ha ha…”.
Nghe được lời này, Trần Thành cùng Ôn Tình đại chấn, như sấm sét giữa trời quang, kinh tâm động phách uy thế, trong nháy mắt trời đất như rung chuyển, phong vân biến sắc.
Qua một lúc lâu sau, hai người mới chậm rãi hoàn hồn, đã một thân mồ hôi lạnh, thì ra thế lực bọn hắn đã khổng lồ như thế, từ nay về sau từng bước chúng ta đi lại càng khó khăn.
.