Đọc truyện Tình Duyên Trái – Chương 34
Trần Thành nằm trên mặt đất, chật vật ngẩn đầu dậy, đưa tay phủi phủi trên mặt còn không có hình tượng mà phun cát trong miệng ra, vừa định xoay người đứng lên đã thấy trên tay có vết máu “A…”.
Lại hét thảm thêm một tiếng: “Chảy máu, chảy máu…Tiểu Tình Tình, ta…”.
Trần Thành xoay người ngẩn đầu định nhìn Ôn Tình, Trần Thành cả người hoàn toàn ngưng động, chỉ thấy dung nhan phía sau lớp khăn lụa kia của Tuyết Tình, da trắng nõn nà, nhan sắc không phấn son mà như ánh tuyết trong buổi bình minh, mũi không cao không thấp, hơn nữa còn tinh xảo nổi trội, môi anh đào ổn thỏa mà lung linh, ngũ quan tuyệt mỹ như tượng tạc tinh tế, dung nhan đúng là nghiêng nước nghiêng thành, mỹ mạo này cho dù là tiên tử trên chín tầng mây đều cũng phải ghen tị, đẹp đến nổi làm người khác phải ngạt thở không dám nhìn gần.
Giờ phút này, trong não Trần Thành ngoại trừ hai từ “Đẹp quá” cũng không còn nhận thức được gì nữa.
Thấy Trần Thành si ngốc nhìn mình, Ôn Tình mới để ý đến mạn sa trên mặt đã rơi xuống đất, nhanh chóng quay đầu đưa lưng về Trần Thành, thấp giọng quát: “Nhìn cái gì!”
Trần Thành giống như là không nghe thấy, như cũ thất thần ngơ ngẩn nhìn nàng.
Thấy Trần Thành không phản ứng, nàng quay lại tức giận: “Nhìn đủ rồi, nếu còn nhìn ta liền móc hai mắt của ngươi”.
Lời này quả thật có công hiệu, Trần Thành bỗng rùng mình một cái, bật người phục hồi tinh thần, vì chính mình vô lễ nên khuôn mặt có chút xấu hổ mà hồng nhuận lại, cúi đầu xuống đất cũng không tiếp tục nhìn Ôn Tình nữa.
Ôn Tình nhặt mạn sa dưới đất lên, một lần nữa đem mạn sa che trước mặt, kèm theo thanh âm lạnh lùng: “Xem như một màn vừa rồi ngươi chưa thấy gì, nghe không”.
“Nga!”.
Trần Thành liền ủy khuất, nhìn cũng đã nhìn rồi! Còn giả bộ là xem như chưa nhìn, dung nhan tuyệt thế như vậy quả thật cũng không tiện để người khác xem, dung nhan gây họa, tuyệt đối là dung nhan gây họa…Trần Thành trong lòng lẩm bẩm.
Nhìn Trần Thành cúi đầu không biết là đang suy nghĩ điều gì, thầm than một mạch, bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”.
“A? Không, không có gì”.
Trần Thành có tật giật mình lại sợ Ôn Tình biết mấy lời trong lòng nàng đang lẩm bẩm, nhanh chóng đổi đề tài: “Ta nhớ là hôm trước chẳng phải ngươi đã hỏi ta về chuyện danh sách gì đó sao?”.
Ôn Tình liền trở về vẻ mặt nghiêm túc, gật gật đầu: “Ngươi đã nhớ ra gì rồi?”.
Trần Thành lắc đầu: “Ta chỉ là đoán, danh sách kia hẳn là bản ghi chép rất nhiều các môn phái gia nhập tổ chức, cho nên bọn hắn mới khẩn trương như vậy mà hành sự”.
Ôn Tình cũng đồng tình: “Nhưng nơi để danh sách kia thì lại không biết được, nghe nói là bị ngươi trộm đi, hiện tại nó đang ở đâu cũng chỉ có ngươi biết”.
Nói xong lời cuối, Ôn Tình liếc nhìn Trần Thành một cái, trong lòng tự hỏi liệu hắn sẽ khôi phục trí nhớ sao? Nhưng tại sao đáy lòng không hi vọng hắn có thể nhớ lại chuyện trước kia chứ, bởi vì nàng sợ người trước mắt này sẽ biến mất, lại trở về Tiết Hoàng Sanh của trước kia, bởi vì lúc trước và bây giờ tính cách của hắn rất khác nhau, nàng không hi vọng hắn sẽ trở về là người trước kia.
Trong lòng Trần Thành liền phản bác, không phải là ta biết mà là Tiết Hoàng Sanh biết, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ta lúc trước bị hại ở Ngưu Sơn trấn, ta nghĩ cứ đến đó để điều tra”.
Nói đến Ngưu Sơn trấn, Ôn Tình liền nghĩ đến trang viện bí ẩn nọ: “Ở gần đó có một trang viện bí ẩn, ta đoán là nơi tổ chứa kia tụ tập”.
“Trang viện bí ẩn?”.
Trần Thành kinh ngạc nói, ám sĩ của nàng làm sao lại không phát hiện vùng gần đó có tòa trang viện?
Nhìn vẻ kinh ngạc của Trần Thành, vì thế nàng liền đem chuyện của trang viện kia tóm tắt lại, cuối cùng lại thêm câu: “Trang viện kia canh gác nghiêm ngặt, cũng không dễ dàng lẻn vào tìm hiểu, hơn nữa đột nhập vào cũng chưa chắc có thể tìm được danh sách các môn phái nọ”.
“Chúng ta đi dò thám thử xem, thế nào?”.
Trần Thành từ mặt đất đứng dậy đề nghị.
Ôn Tình trầm tư, lại ngẩng đầu nhìn lại sắc trời sau đó mới gật đầu: “Trước tiên đổi y phục dạ hành đã”.
Vì thế chỉ không lâu sau, trong bóng đêm liền xuất hiện hai thân ảnh mang y phục dạ hành hướng Ngưu Sơn trấn bay đi.
Tới khu nhà gỗ ngoài bìa rừng, Trần Thành cùng Ôn Tình ẩn thân vào trên cây quan sát một lúc sau, chờ đợi xung quanh không có động tĩnh gì mới nhẹ nhàng đáp xuống đất, đẩy cửa gỗ cẩn thận đi vào.
Ôn Tình vừa mở cửa cơ quan vừa dò xét động tĩnh bên trong thông đạo, sau đó mới thoắt mình đi vào, Trần Thành cũng theo sát phía sau, hai người xuyên qua thông đạo hướng phía trước chạy nhanh đi.
Cẩn thận né tránh hộ vệ tuần tra, cuối cùng đi tới đại đình viện phía trước, hai người phi thân nhảy lên nóc nhà, không phát ra nửa điểm tiếng động, sóng vai nằm trên thanh xà lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Chỉ nghe trong phòng có tiếng nam tử trầm thấp: “Nếu để thần tài gia nhập tổ chức chúng ta thì không còn gì tốt hơn, cứ theo kế hoạch cũ, tiếp tục nghĩ biện pháp đem tiền đoạt lấy đi, chúng ta hoàn thành đại sự thì tiền chính là không thể thiếu được”.
Ôn Tình nghe thanh âm liền đoán ra, người này cùng người lần trước là một.
“Liêu chưởng môn, việc này cũng không phải chuyện dễ dàng gì! Ngươi cũng biết tính tình ca ca ta, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng gia nhập tổ chức chúng ta đâu”.
Một nam nhân khác lên tiếng, Trần Thành nghe được như thế nào cảm thấy quen tai?
Nam tử kia lại nói: “Nhưng tiền vốn của Tiết gia trang lớn như vậy, nếu gia nhập tổ chức chúng ta thì khác nào là hổ thêm cánh”
Tiết gia trang? Nghe được bọn họ nhắc tới Tiết gia trang, Trần Thành cùng Ôn Tình không hẹn mà cùng nhìn nhau, trong lòng đều có suy nghĩ.
Trần Thành đồng thời cũng biết âm thanh quen tai khi nãy đúng là nhị thúc của nàng – Tiết Từ.
“Liêu chưởng môn, ngươi chỉ cần tiền tài của Tiết gia trang thôi, cũng không cần quan tâm đến trang chủ Tiết gia trang là ai, thế nên nếu ngươi muốn ca ca ta gia nhập tổ chức chúng ta chi bằng đoạt lấy vị trí trang chủ của Tiết gia trang”.
Tiết Từ nói.
Người được gọi là Liêu chưởng môn liền lên tiếng: “Ngươi không phải sớm đã mưu đồ muốn đoạt chủ vị của Tiết gia trang từ lâu sao? Nhưng cũng chưa từng thấy ngươi thành công”.
Tiết Từ nói: “Trước kia là trước kia, hiện tại thì không giống với trước kia, hiện tại cháu ta đã chết rồi, ta sẽ làm cho hắn phải đem vị trí trang chủ để lại cho con trai ta, nó cũng sẽ thuận theo thôi”.
Liêu chưởng môn lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Ngươi cho rằng dễ dàng như vậy sao?”.
Tiết Từ liền nói: “Ngươi yên tâm đi, việc này cứ để ta lo liệu, ngươi chỉ cần chờ đợi tin tức tốt của ta thôi”.
“Được, vậy trước hết ta để cho ngươi tự lo liệu, nếu không thành công thì đến lúc đó cũng đừng mong ngăn cản kế hoạch của chúng ta”.
“Được, được…”.
“Hiện tại cũng không còn sớm nữa, ngươi vẫn là nên trở về sớm một chút tránh để người khác nghi ngờ”.
Liêu chưởng môn kia nói.
Trần Thành cùng Ôn Tình nghe bọn hắn nói như thế, lại nhìn sắc trời, ước chừng cũng không lâu sau trời sẽ sáng vì thế nhanh chóng rời khỏi trước lúc Tiết Từ đi ra, lắc mình rời khỏi trang viện, tới vùng Ngưu Sơn trấn kia, đem y phục dạ hành cất đi rồi tìm một khách điếm để nghỉ ngơi.
Mệt mỏi suốt đêm, hai người đều mỹ mỹ ngủ một giấc, thẳng đến trưa mới thức dậy, Trần Thành rời khỏi phòng trước tiên, mang mặt nạ da người rồi mới đi tìm Ôn Tình.
Trần Thành gõ cửa phòng liền nghe được thanh âm từ trong phòng truyền ra: “Ai?”.
“Là ta”.
Trần Thành trả lời.
Chỉ chốc lát, Ôn Tình xuất hiện trước mặt Trần Thành, nghi hoặc dò hỏi: “Ngươi…dịch dung sao?”.
Trần Thành thấy vẻ mặt nghi ngờ của Ôn Tình, cười đắc ý: “Tất nhiên rồi, bằng không Tiết Hoàng Sanh chết đi rồi lại sống dậy chắc chắn là dọa người”.
Ôn Tĩnh ngẫm lại cũng đúng, hắn là nam nhân chắc sẽ không học theo nàng mà mang khăn lụa đi? Như vậy càng làm người ta chú ý hơn, vì thế nàng chỉ lạnh lùng “Đi thôi”, nói xong liền ra khỏi phòng.
Trần Thành nhanh chóng đuổi theo: “Hiện tại chúng ta đi đâu?”.
“Ngươi nghĩ xem chúng ta đi đâu?”.
Ôn Tình lạnh lùng hỏi lại.
Trần Thành nghĩ nghĩ, giống như biết được điều gì liền vui vẻ nói: “Chúng ta đi điều tra nhị thúc của ta?”.
Ôn Tình không trả lời nàng, hai người tới đại sảnh liền tìm mội vị trí ngồi xuống để dùng bữa.
Vừa mới ngồi xuống liền nghe mọi người xung quanh đang bàn luận về chuyện Tứ Nhạc kiếm phái tập hợp, hai người không hẹn mà cùng im lặng lắng nghe.
Một đại hán râu quái nón nói: “Hoa Sơn phái bị giết, còn không biết hung thủ là ai, Tứ Nhạc kiếm phái còn lại tất nhiên trong lòng bất an”.
Một nam tử khác trẻ tuổi hơn liền nói: “Điều đó là tất nhiên, ngươi nói xem có phải Hoa Sơn phái đã đắc tội gì với ai không?”.
Đại hán râu quai nón bảo: “Cũng khó nói, trong chốn giang hồ tay ai không dính máu? Ai không có kẻ thù? Nhưng kẻ thù thâm độc như thế vẫn là hiếm thấy”.
Nam tử trẻ tuổi lại hỏi: “Ngươi nói lần này Liêu chưởng môn của Hành Sơn triệu tập tứ phái là có dụng ý gì đây?”.
Liêu chưởng môn? Ba chữ này như ngân châm đâm vào trong tai của Trần Thành cùng Ôn Tình, trong lòng kinh ngạc không thôi, lại nhớ đến vị Liêu chưởng môn trong trang viện bí ẩn hôm qua, trong lòng hai người thầm kêu không xong, Tứ Nhạc kiếm phái lần này chỉ sợ xảy ra chuyện.
Đại hán râu quai nón lại nói tiếp: “Gần đây quả thực rối loạn, liên tục có nhiều người không hiểu ra sao liền bị giết chết, trước tiên là nói đến Bích Hải cung từ trước đến nay không để ý chuyện trong giang hồ thế nhưng trước đó cung chủ Bích Hải cung liền tự mình đem đệ tử đến Đường Môn ở Phán Thành giết đến một tên cũng không để lại, tiếp theo, Hoa Sơn phái không rõ ra sao trong một đêm liền bị diệt môn, việc này kì dị vô cùng, ta sợ lần này Tứ Nhạc kiếm phái cũng không yên bình”.
Nam tử trẻ tuổi nói: “Vậy người của Bích Hải cung sẽ xuất hiện tại Hành Sơn?”.
Đại hán râu quai nón trả lời: “Cũng khó nói”.
“Vậy ngươi nói xem cung chủ Bích Hải cung có xuất hiện không?”.
Nam tử trẻ tuổi kia trong lòng tràn đầy chờ mong.
Đại hán nhìn nam tử trẻ tuổi kia, sau đó cười to: “A, ta hiểu rồi, tiểu tử ngươi là muốn nhìn thử qua cung chủ Bích Hải cung?”.
Nam tử kia liền ngượng ngùng: “Mọi người đều nói vị cung chủ kia như tiên tử nơi chốn khói lửa nhân gian, ta tự nhiên cũng có chút tò mò”.
Nghe thế, Trần Thành liền quay đầu nhìn Ôn Tình, trong lòng thầm nghĩ, vị cung chủ kia đẹp đến thế nào? Ta xem cũng không bằng tiểu Tình Tình một phần vạn, trong đầu liền xuất hiện dung nhan tuyệt thế vô song của Ôn Tình, nghĩ lại, trong lòng không khỏi thở dài, nữ tử xinh đẹp đến như thế, làm sao có thể thích ta đây! Trong lòng nàng lại một trận mất mát.
Ôn Tình vốn đang lạnh lùng uống trà, yên lặng nghe hai người kia nói chuyện với nhau lại đột nhiên nhìn vẻ mặt vắng vẻ của Trần Thành, trong lòng liền hiếu kỳ, đồ ngốc này bị làm sao vậy? Vì thế mới lên tiếng hỏi han.
Trần Thành cố chấp cười cười: “Không có việc gì, ta chỉ đang nghĩ một vài chuyện thôi, đúng rồi tiểu Tình Tình, chúng ta đi Hành Sơn xem sao? Ta sợ xảy ra chuyện”.
Ôn Tình ngẫm nghĩ rồi cũng gật gật đầu, chuyển sang giọng lạnh lùng: “Ngươi cũng đừng có gọi ta tiểu…tiểu cái gì đó được không, nghe không hay chút nào”.
Trần Thành “hắc hắc” cười: “Ta lại thấy vô cùng hay, rất dễ gọi”.
Ôn Tình bất đắc dĩ liếc nàng một cái, thanh âm lạnh lùng: “Nhưng ta nghe khó chịu”.
Trần Thành nhìn Ôn Tình, xấu xa cười: “Nghe nhiều sẽ không khó chịu nữa”.
“Ngươi…”.
Ôn Tình liền tức giận, cúi đầu ăn cũng không để ý đến người kế bên nữa.
Trong lòng nàng không nghĩ ra, đồ ngốc này vì cái gì luôn làm mình tức giận, hận không thể một chưởng đánh chết hắn, miễn để cho hắn một ngày nào đó làm mình tức chết.
Chứng kiến Ôn Tình không để ý tới mình, Trần Thành lại một trận mất mát, chợt nghĩ sau này ai đó sẽ kêu nàng là tiểu Tình Tình, trong lòng liền khó chịu.
Ở thế kỷ 21, đều có người vì xã hội, vì người nhà, vì mặt mũi, cuối cùng làm trái ý nguyện bản thân, cùng người mình không thương đi vào thánh đường, nói cái gì mà nhân sinh bình thường, phải làm nữ nhân bình thường.
Hôm trước cùng ngươi thề non hẹn biển, nhưng qua trong giây lát lại nói ngươi không thể cho nàng thứ nàng muốn, cái nàng muốn ngươi không thể cấp nổi.
Hiện tại, tư tưởng ở đây chính là phong kiến cổ đại, các nàng có thể sẽ nghĩ đây là một loại bệnh trạng? Còn nữa, giống như Ôn Tình tài giỏi như thế này, lại còn là nữ tử xinh đẹp xuất chúng, người yêu thích nàng như vòm trời đầy sao, nàng có lí do gì để yêu thích ta chứ, có lí do gì vì ta mà đeo lên lưng hết thảy áp lực xã hội, bêu danh? Mà chính mình, làm sao có thể nhìn nàng lưng đeo nhiều thứ nặng nề như vậy mà không xót xa? Nhưng nếu mình chủ động buông tay, làm sao nỡ?
Nhìn chăm chú vào Ôn Tình, Trần Thành hạ quyết tâm, coi như mình có bị thương tích đầy mình vì nàng, thì có làm sao? Chỉ cần có thể để nàng bên cạnh đã thỏa mãn.
Nếu một ngày nào đó, ngươi yêu một ai khác, ta sẽ chúc phúc cho ngươi nhưng tha thứ cho ta không thể nào có thể bên cạnh ngươi nữa, ta nguyện chấm dứt tính mạng của mình, không dây dưa cùng ngươi, cho ngươi bình yên mà hưởng thụ hạnh phúc, bởi vì ta không thể nhìn ngươi cùng người khác nhu tình, có lẽ ta thật ích kỉ…nhưng mà…xin tha thứ cho sự ích kỉ cùng tùy hứng của ta.
Không có ta ở bên cạnh, ngươi cũng sẽ hạnh phúc không phải sao? Bởi vì ngươi cần người kia, không phải ta…
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Thành bất giác hốc mắt phiếm lệ, vẻ mặt bi thương.
Ôn Tình đột nhiên cảm giác đồ ngốc bên cạnh lại im lặng không động tĩnh, kỳ quái ngẩng đầu nhìn Trần Thành, vừa nhìn lên lại làm Ôn Tình sợ ngây người, nàng không ngờ người suốt ngày ầm ĩ như Trần Thành vì điều gì lại có thể bi thương như thế, còn có hai mắt rưng rưng, nàng không khỏi kinh ngạc: “Ngươi làm sao vậy?”.
Trần Thành dùng tay áo lau vội nước mắt: “Tình Tình, ta có lời muốn nói với ngươi”.
Ngữ khí kia tất nhiên mang tất cả đau thương cực điểm.
.