Đọc truyện Tình Duyên Trái – Chương 30
Lục Trúc đi đến phòng của Lãnh Ngạo Sương, đưa tay gỡ khăn che mặt ra, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi”.
Một thanh âm lạnh lùng từ trong phòng truyền ra.
Lục Trúc do dự một chút, cuối cùng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Bên trong chỉ có Lãnh Ngạo Sương, đứng gác tay ở phía trước cửa sổ.
Lục Trúc như cũ nhẹ nhàng nói: “Đại sư tỷ”.
“Vì sao phải cứu vị cô nương kia?”.
Lãnh Ngạo Sương hành văn ngắn gọn hỏi.
Lục Trúc cuối đầu, tâm trạng rối tung, không biết phải giải thích thế nào.
“Ngươi động tâm với nàng sao?”.
Bởi vì Lãnh Ngạo Sương biết Lục Trúc vì tìm hiểu tin tức mà cố ý tiếp cận chuyện của Đường Mịch.
“Không…không có”.
Lục Trúc kích động mà nhanh chóng phủ nhận.
Không phải nàng sợ Lãnh Ngạo Sương biết, mà là nàng sợ chính mình là đối với nàng có tình cảm thật.
“Vậy vì sao phải cứu nàng? Ngươi cũng biết chúng ta căn bản không cần nàng”.
Lãnh Ngạo Sương xoay người nhìn chăm chú vào Lục Trúc, nàng muốn nghe giải thích rõ ràng.
Lục Trúc cúi đầu, giống như tiểu hài tử phạm sai lầm, trong lòng suy tư nửa ngày, cũng không tìm được lí do thích hợp nào.
Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Lục Trúc, Lãnh Ngạo Sương cũng minh bạch được, nàng xoay người chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “Trước hết cứ để nàng ở tầng hầm, ngươi đi ra ngoài đi”.
Lục Trúc bỡ ngỡ ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Lãnh Ngạo Sương, nàng không nghĩ tới Lãnh Ngạo Sương liền dễ dàng buông tha Đường Mịch như thế.
Nàng có điểm không tin, vì thể cẩn thận hỏi lại: “Đại sư tỷ, ý của tỷ là…?”.
Lãnh Ngạo Sương như cũ lãnh mạc: “Đừng làm ta thay đổi chủ ý”.
Lục Trúc cả kinh, vội vàng nói: “Muội đi ra ngoài ngay”.
Sau đó lui ra ngoài.
Cửa đóng lại, hai mắt Lãnh Ngạo Sương lộ ra vẻ ưu thương, lập tức trở nên băng lãnh dị thường, còn mang thêm vài phần sát ý.
Trận chiến giữa Bích Hải cung cùng Đường Môn lần này, tuy rằng diễn ra trong thời gian ngắn, nhưng lại để trong võ lâm truyền đi tin tức lớn, các môn phái đều không rõ hành động lần này của Bích Hải cung là có ý gì.
Những đồng mưu của Đường Môn cũng có chút lo lắng, không biết Bích Hải cung đối phó với Đường Môn như thế có phải hay không đã biết mưu đồ của tất cả bọn họ? Có biết môn phái bọn họ có tham gia trong đó không? Sau đó có phải đến lượt bọn họ chết dưới tay Bích Hải cung hay không?
Trần Thành tự nhiên cũng hiểu biết về sự kiện lần này, nàng cũng biết vì sao Bích Hải cung phải đối phó với Đường Môn.
Nàng cũng hiểu rõ, Bích Hải cung lần này đột nhiên có động tĩnh lớn như vậy, sẽ làm cho thế lực to lớn kia nhất định động thủ, có như vậy mới để cho các nàng thuận lợi nghe ngóng tin tức, chỉ cần bọn họ có hành động thì chắc chắn có manh mối.
Đội nhân mã của Bích Hải cung nghênh ngang rời khỏi Phán Thành, Trần Thành biết các nàng làm như thế nhất định là để cho người khác xem, nếu làm vậy nhất định có kẻ đến xem tin tức.
Vì thế sau khi Bích Hải cung rời khỏi Phán Thành, Trần Thành liền mang mặt nạ da người, ăn mặc hoa lệ có điểm dung tục, tay cầm thiết phiến, mang theo gia đinh nghênh ngang hướng Thiên Nhất đi vào.
Bởi vì nàng biết Thiên Nhất tụ tập rất nhiều người trong võ lâm, càng dễ dàng nghe ngóng tin tức.
Tới Thiên Nhất, Trần Thành đặc biệt chọn vị trí trung tâm đại sảnh ngồi xuống, cố ý kêu rất nhiều món ăn ngon, một bộ dạng ăn chơi trác táng.
Ngồi xuống liền nghe chung quanh nghị luận chuyện kia:
– Ngươi nói vì sao Bích Hải cung phải đối phó Đường Môn đây? Hơn nữa còn lao sư động chúng như thế, Đường Môn nhất định là đắc tội Bích Hải cung…
– Trong trận chiến này a, Bích Hải cung chưa đến nửa nén hương liền đem toàn bộ người Đường Môn ở Phán Thành giết hết, chỉ bắt sống một nữ tử, một người bị thương chạy thoát…
– Lần này cung chủ Bích Hải cung Lãnh Ngạo Sương tự mình đem thuộc hạ xuống núi đối phó Đường Môn, nhất định là chuyện tình không hề nhỏ…
– Nghe nói cung chủ Lãnh Ngạo Sương rất ít khi xuất cung, lần này xuống núi thật không ngờ là đối phó Đường Môn, xuống tay vừa ngoan vừa tuyệt, Đường Môn nhất định đã làm gì chọc giận Bích Hải cung, bằng không Bích Hải cung xưa nay chưa từng để ý đến ân oán giang hồ làm sao lại đánh trống khua chiêng như vậy mà xuống núi, hơn nữa, kỳ quái là Đường Môn trăm năm nay đều tránh trong u cốc, Phán Thành lần này như thế nào lại xuất hiện nhiều đệ tử Đường Môn như vậy?…
– Ngươi có từng nhìn qua cung chủ Bích Hải cung Lãnh Ngạo Sương chưa? Người vừa lãnh cực lại đẹp vô cùng, chẳng trách hậu nhân đệ tử từ Võ Lâm Đồng Minh Hội mấy năm trước liền đối với nàng nhớ mãi không quên…
– Nhắc đến lại buồn cười, nghe nói một năm trước, công tử của Hoa Sơn chưởng môn mang quà đến cầu hôn nàng, hắn ở trên núi chờ đợi suốt một tháng, ngay cả cửa cung cũng không thể đi vào đừng nói đến cầu hôn…
– Còn nữa còn nữa, hai huynh đệ của Thái Sơn chưởng môn, vì tranh dành Lãnh Ngạo Sương mà đánh nhau đầu rơi máu chảy, kết quả Lãnh Ngạo Sương nàng ngay cả nhìn thẳng cũng chưa từng nhìn qua bọn hắn, trực tiếp đem chưởng môn Thái Sơn tức giận đến hộc máu…
…
…
…
Nghe mọi người xung quanh bàn luận sôi nổi, Trần Thành trong lòng tò mò, cung chủ Bích Hải cung là người thế nào? Lại làm cho nhiều người sinh lòng yêu mến như vậy? Bất quá cho dù là thiên tiên hạ phàm đi nữa cũng nhất định không bằng tiểu Tình Tình của ta nửa phần.
Nhắc đến đây, lòng Trần Thành lại nhớ đến Ôn Tình, không biết nàng hiện đang ở đâu? Từ đêm đó ly biệt nhau, đã lâu rồi chưa gặp lại.
Nghe mấy người kia nói chuyện tán gẫu cũng không phải cái mình muốn biết, nàng cảm thấy nhàm chán cực điểm, dự định đi ra vùng ngoại ô nhìn ngắm Bích Hải cung một lần, bởi vì người của Nguyệt Lâu đã bẩm báo Trần Thành, Bích Hải cung kia đã mua một tiểu viện ở vùng ngoại ô để nghỉ ngơi, tiểu viện kia đúng là của Uông lão gia chuyên bán đồ cổ ở Phán Thành.
Tới sân kia, thấy cửa viện đóng chặt, cũng không biết làm thế nào đột nhiên trong lòng nảy sinh một ý, lấy từ trong lòng ngân địch do Tuyết Tình tặng, để bên môi mà thổi lên tiểu khúc từng thổi cho Tuyết Tình nghe đêm đó, tiếng nhạc du dương tự đắc theo gió thổi đến trong phòng Tuyết Tình, Tuyết Tình nghe được tiếng sáo trong lòng liền vui vẻ, cất bước ra ngoài.
Lãnh Ngạo Sương nhắm mắt dưỡng thần trên giường cũng nghe được thủ khúc này, lòng thấy kỳ quái, là ai lại thổi tác phẩm bi đát như vậy, hơn nữa dựa theo thanh âm phán đoán, nội lực người này không yếu chút nào.
Nghi hoặc, Lãnh Ngạo Sương cũng đứng dậy ra xem thử.
Tuyết Tình ra khỏi cửa viện liền triển khai khinh công đến nơi phát ra âm thanh kia, nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Trần Thành.
Nhưng người nàng nhìn thấy cũng không phải là người mà nàng ngày đêm mong mỏi, mà là một hoa lệ phú gia công tử.
Nhìn công tử kia đang cầm cây sáo mà mình tặng cho Tiết Hoàng Sanh, trong lòng nàng chua xót đắng cay đều có đủ, trong đầu thoáng qua rất nhiều loại khả năng, một là người kia đã đưa sáo cho người trước mặt này, hai là không cẩn thận làm mất, ba là nàng đã xảy ra chuyện gì, mà cây sáo này…
Trần Thành nhìn Tuyết Tình, tự nhiên phấn khởi không thôi, nhanh chóng chạy tới…Ai ngờ, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, chỉ vào cổ, nàng liền sợ đến không dám bước thêm bước nào.
Trần Thành nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tuyết Tình, cười khổ: “Tuyết Tình, ngươi làm cái gì vậy?”.
“…”.
Là giọng của Hoàng Sanh? Nàng cả kinh, lên tiếng quát: “Ngươi là ai?”.
Trần Thành lập tức nhớ ra mình đang mang mặt nạ, bất đắc dĩ cười: “Mặc dù ngân địch ta lấy đỡ kiếm làm trầy mất, ta nói rồi nhất định sẽ giữ nó thật kĩ, sẽ không để rơi vào tay kẻ nào khác, trừ khi viên thuốc kia biến ba ngày thành vĩnh cửu(*)”
(*): Câu này ý là viên thuốc mà Tuyết Tình đưa cho Trần Thành có tác dụng chết lâm sàn ba ngày, trừ khi ba ngày đấy biến thành vĩnh viễn thì Trần Thành mới không giữ được cây sáo mà Tuyết Tình tặng.
Nghe Trần Thành nói như thế, Tuyết Tình trong lòng liền vui vẻ, thu kiếm vào vỏ: “Ngươi giả dạng thật đúng là không để người khác nhận ra, ngươi làm sao lại đến?”.
Trần Thành thu lại ngân địch vào trong lòng, cũng nghiêm túc hỏi: “Cung chủ các ngươi làm sao đến đây?”.
Lúc này, Lãnh Ngạo Sương cũng khinh phiêu xuống cây to gần đó, trông thấy Tuyết Tình cùng công tử quần áo lụa là kia nói chuyện với nhau, liền bật người trốn vào cây Diệp Tùng.
Tâm kì quái, Tuyết Tình cùng phú gia công tử này có quan hệ như thế nào? Nhìn có vẻ giao tình không nhỏ, tiếng sáo vừa rồi là của người này thổi sao? Vậy khẳng định hắn không phải là người giàu có bình thường.
Tò mò, không khỏi định thần lắng nghe hai người nói chuyện cùng nhau.
Chỉ nghe Tuyết Tình nói: “Không biết, Đại sư tỷ làm việc tự nhiên có đạo lý đúng mực của nàng”.
“Đánh trống khua chiêng giết người Đường Môn là muốn dẫn rắn ra khỏi hang sao?”.
Trần Thành lại hỏi.
Tuyết Tình lắc lắc đầu: “Không rõ nữa, nhưng lần này Đại sư tỷ kiên quyết, ta tin tưởng Đại sư tỷ, nàng làm nhất định là đúng”.
Trần Thành gật đầu: “Có thể như vậy mới khiến hắn phải tự nhiên ra tay, có thế chúng ta mới không rơi vào thế bị động nữa”.
Tuyết Tình cũng gật đầu theo: “Cho nên ta tin tưởng quyết định của Đại sư tỷ, nàng luôn suy nghĩ thấu đáo, thông minh tuyệt thế, nàng sẽ không làm xằng bậy, bằng không sư phụ sẽ không để nàng nhận chức cung chủ từ khi còn nhỏ như vậy”.
“Bước tiếp theo các ngươi định làm gì?”.
Trần Thành lại hỏi.
“Ngày mai chúng ta liền quay về Bích Hải cung”.
Tuyết Tình chăm chú nhìn mặt Trần Thành, lòng không muốn cũng không biết thế nào từ biệt, không biết khi nào có thể ra khỏi cửa cung được nữa, chẳng biết khi nào có thể gặp lại nhau…
Trần Thành nhìn đôi mắt Tuyết Tình, tựa hồ thấy được sự không đành lòng cùng quyến luyến, trong lòng thất kinh, chẳng lẽ…Đáy lòng thầm than! Mở miệng nói: “Vậy ngươi đi đường cẩn thận…”.
Nói xong nghịch ngợm cười, chắp tay ôm quyền: “Hẹn ngày gặp lại”.
Nói xong liền không dám nhìn Tuyết Tình nữa, cất bước trở về thành.
Xoay người, nụ cười trên mặt Trần Thành thu lại, mày nhíu, đáy lòng thầm than, có lẽ ta nghĩ nhiều chăng…
Tuyết Tình chăm chú nhìn bóng lưng Trần Thành, khuôn mặt quạnh quẽ, có lẽ không gặp nhau thì tốt hơn…Cuối cùng xoay người trở về.
Lãnh Ngạo Sương cũng đứng trên tàn cây đem toàn bộ chuyện này để vào mắt, trong lòng thở dài, người kia như vậy, người này cũng như vậy.
Đột nhiên một thân ảnh hiện lên tâm trí nàng, trong đôi mắt liền có hàn ý, ánh mắt như kiếm, hai tay nắm chặt, triển khai khinh công rời khỏi.
Hôm sau, Lãnh Ngạo Sương quả nhiên mang theo chúng đệ tử, một đường đánh trống khua chiêng, nghênh ngang rời thành hồi cung.
Một màn này, Lãnh Ngạo Sương là muốn để các môn hạ đệ tử của các môn phái bí mật theo dõi các nàng xem, chính là muốn làm cho bọn họ có thể tự do thực hiện kế hoạch mà không lo Bích Hải cung sẽ can dự, chỉ cần bọn hắn có động tác, nàng mới có thể bắt được dấu vết để lại.
Nhưng đến ngày thứ ba sau khi Lãnh Ngạo Sương trở lại cung, nàng lại ra lệnh: “Buổi tối đem toàn bộ lính gác theo dõi chúng ta dưới núi giết hết, không chừa sống một ai.” Lãnh Ngạo Sương vì sao tới ngày thứ ba mới hạ mệnh lệnh này, là bởi vì nàng phải đợi, chờ mấy tên lính gác này đem chuyện các nàng đã hồi cung toàn bộ kể cho chủ nhân bọn hắn nghe.
Nhưng trước nay những hoạt động của Bích Hải cung bọn hắn đã rõ trong lòng bàn tay, không giết không được, hơn nửa còn không được phép chừa sống một ai.
.