Đọc truyện Tình Duyên Trái – Chương 13
Trần Thành gặp chuyện qua ngày hôm sau, Tuyết Tình cùng Lục Trúc liền nhận được tin tức, Lục Trúc cảm thấy thực kinh ngạc, là người nào lại muốn đem hắn vào chỗ chết?
Lúc Trúc hỏi lại thủ hạ: “Ngươi có thể tra được là người phương nào ám sát không?”.
“Thuộc hạ tra không được, chỉ biết là thi thể những người kia không thấy tung tích, đoán chừng là bị đồng lõa chuyển đi rồi”.
“Ân! Các ngươi vất vả rồi, lui xuống đi”.
Người nọ nghe được mệnh lệnh liền lui ra ngoài.
“Đám người kia sao lại bí ẩn như thế? Bọn hắn lấy đi thi thể, chính là không để cho người khác đoán ra thân phận”.
Lục Trúc phân tích.
“Có thể khẳng định là bọn hắn ám sát Tiết thiếu chủ, chính là muốn giết người diệt khẩu, hắn nhất định đã biết được bí mật của bọn chúng”.
Tuyết Tình cau mày, trong lòng suy tư, rốt cục là bí mật như thế nào mới khiến cho những người đó muốn đưa hắn vào chỗ chết? Trước khi mất trí nhớ, có phải cùng với mấy kẻ đó có quan hệ?.
Lục Trúc nhìn thấy Tuyết Tình nhíu mày, không biết đang suy tư về cái gì, liền mở miệng hỏi: “Nhị sư tỷ, ngươi nghĩ ra điều gì rồi?”.
Tuyết Tình lắc đầu, sau đó lại mở miệng nói: “Ta suy nghĩ khải tâm kiếm phổ bị mất trộm cùng chuyện Tiết Hoàng Sanh mất tích có phải có liên hệ hay không?”.
“Đúng rồi, nhất định là vậy, khẳng định là hắn đã tra được cái gì nên mới bị đuổi giết”.
Lục Trúc gật gật đầu.
Sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại nói: “Ngươi nói ta nên dùng bồ câu đưa tin nói cho Đại sư tỷ?”.
Tuyết Tình cười gõ đầu Lục Trúc:” Ngươi đó! Có tra được cái gì sao? Báo lên Đại sư tỷ rồi đến lúc được Đại sư tỷ hỏi lại cái gì cũng không biết”.
Đúng lúc này, một con bồ câu trắng rơi vào cửa sổ: “Này! Là bồ câu đưa thư”.
Lục Trúc vui mừng chạy tới trước bồ câu: “Nhất định là đại sư tỷ truyền đến tin tức”.
Lục Trúc đem thư được cột trên chân bồ câu gỡ xuống, lấy ra một cây trúc nhỏ, bên trong có một tờ giấy, viết: “Truy xét nơi rơi xuống, Tiết Hoàng Sanh là mấu chốt, phòng ngừa ám sát”.
“Đại sư tỷ thật lợi hại, đều nghĩ đến có người ám sát Tiết thiếu chủ”.
Lục Trúc làm ra bộ mặt sùng bái.
“Đại sư tỷ không phải đang bế quan sao?”.
Tuyết Tình hiếu kỳ, Đại sư tỷ bế quan như thế nào lại dùng bồ câu đưa tin?,
“Đúng vậy! Đại sư tỷ tuy rằng bế quan mấy tháng, nhưng là mấy tháng này đều truyền cho ta tin tức hai lần”.
Lục Trúc vui vẻ nhìn tờ giấy trong tay, cảm giác nhịn không được lại nhìn một lần nữa.
“Ngươi và Đại sư tỷ giữ liên lạc với nhau?”.
“Đúng vậy!”.
Tuyết Tình trong lòng nghĩ, Đại sư tỷ bế quan mà còn quan tâm việc này như vậy, xem ra việc này thật sự trọng đại.
Cùng lúc đó, ở nơi nào đó trong tầng hầm ngầm nọ, một vị mang mặt nạ, thân mặc y phục đen đứng gác tay trong bóng tối, phía trước hắn là một nam tử đang quỳ.
“Vô dụng, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong!”.
“Thuộc hạ biết tội, thỉnh chưởng môn cho một lần cơ hội”.
Nam tử quỳ tỏ vẻ khẩn trương, trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Nam tử mang mặt nạ rất giận dữ.
“Chưởng môn, lúc trước chúng tôi kiểm tra thân thể hắn, đích thật là không có mạch đập, ai ngờ…ai ngờ…”.
Nam tử đang quỳ nhanh chóng giải thích.
“Phế vật…”.
Nam tử mang mặt nạ mắng, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì: “Chuyện tối qua, không bị người khác nhìn ra chứ?”.
“Bẩm chưởng môn, thi thể những người kia đã xử lí hết rồi, sẽ không bị tra ra”.
“Ân…”.
Ngữ khí dịu đi, nam tử mang mặt nạ ngồi xuống cái ghế bên cạnh, bưng lên chén trà uống một ngụm.
“Ngươi nói, tối hôm qua nàng kia một chiêu liền đem cả nhóm giết chết?”.
“Bẩm chưởng môn, đúng vậy”
“Võ công cao cường như thế, chốn giang hồ không được mấy người”.
Nam tử hạ thấp giọng, lời nói phảng phất như đoán ra cái gì.
“Ngươi nhìn thấy mặt nàng kia không?”.
Mặt nạ lại hỏi người trước mắt.
“Thuộc hạ không thấy, nhưng tối qua các huynh đệ tham gia ám sát cho biết, nàng kia tuổi rất trẻ, có mạng che ngang mặt, nhìn không thấy diện mạo, võ công cực kỳ cao, một chiêu đem cả nhóm đánh bay”.
Nam tử đang quỳ thành thật bẩm báo.
“A? Vẫn chưa chết sao? Mau đem hắn đến đây, ta có điều muốn hỏi”.
Nam tử mang mặt nạ kinh ngạc.
“Bẩm báo chưởng môn, hắn đã chết”.
Mặt nạ nam tử ngẫm lại, võ công cao thâm như thế, muốn ngươi chết, người lại như thế nào còn có thể sống.
Trong lòng nghĩ lại, trong chốn võ lâm võ công cao thâm như thế mà còn là nữ tử trẻ tuổi, chỉ có thể là người của Bích Hải cung, chẳng lẽ là cung chủ của Bích Hải cung Lãnh Ngạo Sương? Chẳng lẽ nàng phát hiện gì đó? Nghĩ đến đây, nam tử không khỏi mất bình tĩnh.
“Ngươi biết dạo gần đây Bích Hải cung có động tĩnh gì không?”.
“Bẩm chưởng môn, Bích Hải cung gần đây cũng không có động tĩnh gì”.
Bích Hải cung là phái trinh thám âm thầm điều tra nghe ngóng, làm sao các ngươi biết được.
“Còn cung chủ của Bích Hải cung Lãnh Ngạo Sương?”.
“Nghe rằng cung chủ Bích Hải cung đang bế quan mấy tháng, mấy tháng này chỉ có một nữ đệ tử của Bích Hải cung qua băng ngọc sơn”.
Xem ra đám người này cũng thật tâm để ý động tĩnh của Bích Hải cung.
“Nữ tử này là ai?”.
“Tuy rằng cô gái này trên mặt che mạng, nhưng thủ hạ báo lại rằng đó là nhị sư muội của cung chủ Bích Hải cung, là Tuyết Tình”
“Khẳng định như vậy?”.
Nam tử kinh ngạc.
“Lần trước ở võ lâm Đồng Minh hội có gặp qua nàng một lần”.
Nếu không phải cung chủ Bích Hải cung, thì là ai? Trong chốn võ lâm khi nào thì xuất hiện nhiều nữ tử võ công cao thâm như thế? Nàng đến tột cùng là lai lịch ra làm sao? Nam tử suy tư, hắn có dự cảm điềm xấu, kế hoạch bọn họ diễn ra không quá thuận lợi.
Mà bên kia người bị ám sát là Trần Thành, ở trên giường hôn mê nửa tháng, mới từ từ tỉnh dậy.
Nàng trợn mắt xem Tiết gia trang mọi người ai nấy vui mừng, cảm ơn trời đất nàng cuối cùng cũng tỉnh lại.
Nhìn vẻ mặt vui mừng của các vị, Trần Thành cảm thán, thì ra ta còn chưa chết! Nếu đã chết, có thể quay trở lại được không?.
“Sanh nhi, ngươi rốt cục tỉnh rồi, ngươi hù chết nương”.
Liễu Yên phu nhân ngồi đầu giường ôm Trần Thành nói.
“Nương, ta không sao, người đừng lo lắng”.
Nói xong lời này Trần Thành cảm nhận cổ họng đau tê liệt, đoán chừng là thân thể thiếu nước quá lâu.
“Nước…ta muốn uống nước…”.
“Thiếu chủ…thiếu chủ…nước đây”.
Thúy Nhi nhanh chóng rót nước, giúp Trần Thành uống.
Các giác cổ họng trở nên thoải mái hơn, liền hỏi: “Sư đệ đâu rồi? Hắn thế nào?”.
Trần Thành tỉnh lại liền quan tâm Chu Nham, bởi vì nàng ngã xuống trước, nàng xem đến lúc Chu Nham vì bảo vệ nàng mà bị trúng vài kiếm.
“Yên tâm đi, hắn không có việc gì”.
Tiết Nhân lên tiếng.
“Vậy là tốt rồi”.
Nếu hắn có việc gì, nàng làm sao thấy thoải mái được.
Đúng lúc này, thanh âm của Chu Nham từ ngoài cửa truyền tới: “Sư huynh, sư huynh,…”.
Chỉ chốc lát, hắn liền xuất hiện bên giường, hai mắt rưng rưng ngồi xổm bên giường: “Sư huynh, ngươi rốt cục tỉnh, thật tốt quá…”.
Nhìn thấy trên tay Chu Nham quấn đầy băng gạc, Trần Thành trong lòng trách cứ bản thân, nếu không tại nàng, Chu Nham cũng không trúng nhiều kiếm như vậy!
“Sư đệ, cảm ơn ngươi…Cảm ơn ngươi bảo hộ ta, ngươi không có việc gì thì tốt rồi”.
Chu Nham lắc đầu: “Chỉ cần sư huynh không có việc gì, ta bỏ mạng cũng đều cam nguyện”.
Trần Thành bị thiếu niên trước mặt làm cho cảm động, tình nghĩa thâm sâu như thế, nàng ở thế kỉ 21 cũng không cảm nhận được.
Nàng cảm động nở nụ cười, hai mắt rưng rưng: “Đức ngốc…”.
Chỉ chốc lát, Trần Thành nghĩ tới điều gì, liền hỏi: “Cha, có phải là người đã cứu chúng ta?”.
Bởi vì Trần Thành biết Chu Nham cũng không phải đối thủ của đám người kia, hiện bọn hắn còn sống, khả năng duy nhất là được cứu.
Tiết Nhân lắc lắc đầu: “Nghe Chu Nham nói là một nữ tử cứu các ngươi”.
Trần Thành quay đầu nhìn Chu Nham, hy vọng hắn biết nhiều hơn.
“Đúng vậy, một nữ tử trẻ tuổi mang mạng che mặt, ta cũng không biết nàng là ai”.
Chu Nham nói.
Nữ tử mang mạng che mặt? Tuy rằng Tuyết Tình cùng Ôn Tình đều mang mạng che mặt, nhưng trong lòng Trần Thành người đầu tiên nghĩ đến là Ôn Tình, nhưng lại nghĩ, có điểm không tin được, làm sao nàng ấy biết?
“Cha, mấy người kia là người phương nào sao lại muốn giết chúng ta?”.
Trần Thành tuy rằng không muốn quản chuyện giang hồ, nhưng là bị người ám sát, nàng vẫn muốn biết ai đối với nàng thù ghét như vậy.
Tiết Nhân lắc đầu: “Sanh nhi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, việc này sau này lại nói, trước dưỡng thân cho tốt”.
Trần Thành gật gật đầu, trong lòng thầm than, ta không muốn giao thiệp với võ lâm, nhưng giống như ta vốn đã ở trong đó, Tiết Hoàng Sanh ơi Tiết Hoàng Sanh, ngươi rốt cục biết được bí mật gì mà làm cho người ta muốn đưa ngươi vào chỗ chết như vậy.
.