Đọc truyện Tình Động – Chương 26
Tay phải nắm chặt chủy thủ đưa cao, nhưng còn chưa kịp đâm đã nghe một tiếng “Đinh” thanh thúy, chủy thủ bị một viên đá từ ngoài bay tới hất văng đi.
Trầm Nhược Thủy chấn động, quay đầu nhìn lên, mới phát hiện mành cửa đã bị người vén lên, nam tử áo xanh đang lẳng lặng đứng ở nơi đó.
“Ngươi……”
Trầm Nhược Thủy vừa định mở miệng hỏi vì sao hắn ở đây, Lâm Trầm đã bước lên, kéo cổ tay Lục Cảnh qua bắt mạch, nhẹ nhàng nói một câu: “Người còn chưa chết, sao ngươi vội vã làm chuyện điên rồ?”
“Không liên quan tới ngươi.” Trầm Nhược Thủy oán hận trừng mắt với y, cúi người nhặt lại chủy thủ.
Lâm Trầm lại ngăn cản hắn, nói: “Đúng là không liên quan tới ta, bất quá, ngươi không muốn giải dược của ‘Ảo Mộng’ sao?”
Trầm Nhược Thủy nghe vậy đại chấn, kinh ngạc mở to mắt, lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi có giải dược?”
Lâm Trầm lắc đầu, mím môi cười, nói: “Tuy trong tay ta không có giải dược, nhưng đại khái biết thứ đó giấu ở nơi nào, dù muốn trộm đi cũng không quá khó khăn.”
“Thật sao?” Trầm Nhược Thủy giật mình, khuôn mặt biến đổi, mạnh kéo tay áo Lâm Trầm, nhưng lập tức rút tay về, vẻ mặt đề phòng hỏi, “Ngươi với ta không thân chẳng quen, sao phải giúp ta? Thật ra ngươi có âm mưu gì?”
“Giúp ngươi?” Lâm Trầm cười lặp lại hai chữ kia một lần, cúi đầu nói, “Ta chỉ là…… giúp chính mình thôi.”
Dung mạo hắn vốn thanh tú, lúc này dưới sáng tối lập lờ, lại hiện ra vài phần yêu dã quỷ dị.
Trầm Nhược Thủy thấy vậy nhất thời sởn cả gai ốc, nhưng hắn một lòng lo cho Lục Cảnh an nguy, dù biết phía trước là núi đao biển lửa cũng chỉ có thể xông vào. Nên liền không hề truy vấn mục đích của Lâm Trầm, chỉ nói: “Ta đi trộm giải dược với ngươi.”
“Ngươi đi theo chỉ biết vướng chân vướng tay.” Dừng một chút, mắt thấy Trầm Nhược Thủy vẻ mặt kiên quyết, chỉ biết thở dài nói,“Quên đi, nhiều người cũng tốt.”
Ban đầu Trầm Nhược Thủy đã quyết định cùng Lục Cảnh đồng sinh cộng tử, lúc này đột nhiên có lối thoát, liền có chút ngơ ngác kinh ngạc, như đang trong mộng. Một lúc sau mới hồi phục tinh thần, giật giật thân thể, lại phát hiện tay chân mềm nhũn, hoàn toàn không ra khí lực. Hắn khẽ cắn môi, cố gắng đứng lên, đầu tiên là điểm lại huyệt đạo Lục Cảnh, đưa y về nhà trọ ổn thỏa, sau đó mới theo Lâm Trầm ra ngoài.
Hai người nguyên bản không có giao tình gì, hiện tại lại vì Lý Phượng Lai mà trộn cùng một chỗ, đương nhiên hoàn toàn không có tâm tư đối đáp trò chuyện. Nhưng một trước một sau tiêu sái đi tới một lát, Lâm Trầm đột nhiên quay đầu nhìn Trầm Nhược Thủy, hỏi: “Ta thật rất giống sư huynh ngươi sao?”
“Di?” Trầm Nhược Thủy bất ngờ một chút, bật thốt lên đáp, “Dung mạo kém rất xa, nhưng bóng dáng cơ hồ giống nhau như đúc.”
“Thật không? Ngay cả ngươi thanh mai trúc mã sư đệ cũng nhận lầm, khó trách lúc trước tên kia……” Đôi mi thanh tú nhíu lại, không nói tiếp nữa, chỉ cười khổ xoa má, lầm bầm nói,“Vô luận thế nào, đều chỉ vì tương tự mà thôi.”
Khi y nói lời đó, trên mặt mơ hồ lộ vẻ cô đơn.
Trầm Nhược Thủy trong lòng chợt động, không nhịn được hỏi: “Ngươi cùng họ Lý dâm tặc…… Chẳng lẽ là loại quan hệ này?”
Lâm Trầm đang thất thần, mất một lúc mới hiểu ý hắn, khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt vô cùng.
“Ngươi hiểu lầm,” Thân thể hắn hơi phát run, đôi con ngươi đen sâu kín âm trầm, như mang khắc cốt hận ý, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta cùng hắn chỉ là bằng hữu thôi.”
Dứt lời, cúi đầu đi nhanh về phía trước, không nói gì nữa.
Trầm Nhược Thủy tuy không hiểu giữa y cùng Lý Phượng Lai phát sinh chuyện gì, nhưng trực giác lại cho rằng hai người họ đồng bệnh tương liên, liền bước nhanh đuổi theo, nhao nhao ồn ào mắng chửi tên dâm tặc.
Lâm Trầm nhíu mày chịu đựng tiếng y huyên náo, nghe nghe, trong lòng lại dậy lên chút nghi hoặc.
Lần đầu khi gặp Trầm Nhược Thủy, hắn đã cảm thấy thiếu niên trước mặt có điểm kì quái, nghĩ gì đều nói thẳng ra ngoài, tâm tư đều viết rõ ràng trên mặt, quả thực tựa như tiểu oa nhi chưa từng lớn lên. Hắn chưa bao giờ là người quá mức hiếu kì, lúc này cũng chỉ tùy tiện mở miệng hỏi một câu: “Tiểu huynh đệ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám.”
“Ngô, vậy cũng không nhỏ.”
Cứ không thích là xông lên đấu đá lung tung, liều lĩnh ngây thơ, thật sự rất kỳ quái, quả thực như là…… bị người cố ý nuông chiều thành bộ dáng này.
Trầm Minh Hiên là đại hiệp danh chấn thiên hạ, theo lý không nên không biết dạy con mới đúng, chẳng lẽ là Lục Cảnh……?
Lâm Trầm trong lòng rùng mình, không dám tiếp tục suy nghĩ sâu xa, chỉ cúi đầu đi về phía trước.
Không bao lâu sau, liền dừng bước trước một tòa nhà lớn.
“Đây là đâu?”
“Biệt viện của Lý Phượng Lai ở Dương Châu. Ta từng tới vài lần, biết bên trong có cơ quan gì.”
“Ách.”
Trầm Nhược Thủy lúc này tựa như người sắp chết đuối, chỉ có thể nắm chặt cái phao Lâm Trầm, nên cũng không quản bên trong có cạm bẫy gì, cứ thế ngoan ngoãn theo y trèo tường vào.
May mà thủ vệ trong tòa nhà này cũng không sâm nghiêm, mà võ công của Lâm Trầm so với hắn nghĩ cao cường hơn rất nhiều, gần như không tốn sức đã thuận lợi đến thư phòng. Lâm Trầm tựa hồ rất tinh tường nơi này, tùy tiện ấn vài cái trên tường, bức tường kia liền chậm rãi di chuyển, lộ ra một gian mật thất.
Trầm Nhược Thủy đến giờ mới tin mình thật sắp trộm được giải dược cứu sư huynh, mừng rỡ như điên, giành trước vọt vào. Thấy trong mật thất xếp hai giá gỗ, đầy các loại bình bình lọ lọ, nhiều đến khiến người bối rối.
“Nhiều loại như vậy, cái nào mới là giải dược?”
“Nếu ta nhớ sai, hẳn là……”
Lâm Trầm nhíu mày nghĩ nghĩ, đưa tay chỉ về trước, nhưng còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ quen thuộc. “Hai vị hảo hứng trí quang lâm hàn xá như vậy, sao không báo ta một tiếng? Thế nào rồi? Chơi vui vẻ không?”
Nghe thấy tiếng nói trầm thấp hơi trêu đùa này, Lâm Trầm cùng Trầm Nhược Thủy cùng giật mình, quay đầu, chỉ thấy Lý Phượng Lai lười biếng dựa vào lối vào mật thất, chiết phiến trong tay phe phẩy, khóe mắt hơi nâng lên, tựa tiếu phi tiếu.
Hắn tuy bề ngoài thờ ơ, trong mắt lại ẩn dấu sát ý lạnh như băng, toàn thân đều lộ ra tà khí.
Tay Trầm Nhược Thủy run lên, biết rõ mình lúc này thân hãm hiểm cảnh, nhưng hắn vẫn chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ về Lục Cảnh, cứ như cũ liều lĩnh xông đến giá gỗ, cầm dược bình màu lục Lâm Trầm vừa chỉ.
Thấy thế, Lý Phượng Lai híp mắt, cười lạnh mấy tiếng, cước bộ biến hóa, lặng yên vô thanh đến trước người Trầm Nhược Thủy, không chút lưu tình đánh ra một chưởng.