Đọc truyện Tình Động – Chương 20
Vừa dứt lời, cả người liền mềm nhũn ngã xuống.
“Sư huynh!” Trầm Nhược Thủy chấn động, vội vàng lao qua ôm ngang thắt lưng Lục Cảnh, liên thanh kêu to. Nhưng người trong lòng khuôn mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, thủy chung không chút phản ứng.
Hắn nhất thời hoảng sợ, hồi lâu sau mới nhớ ra tay Lục Cảnh còn đang chảy máu, vội vàng ôm người đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo lao ra cửa chạy đi.
Lúc này sắc trời đã tối muộn, Trầm Nhược Thủy mất rất nhiều công phu mới tìm được một y quán, nhờ đại phu băng bó vết thương cho Lục Cảnh. Sau một hồi chẩn đoán, mới biết Lục Cảnh là vì mệt nhọc quá độ mới té xỉu, thân thể không đáng ngại.
Lúc này Trầm Nhược Thủy mới thả lỏng một hơi, sau đó đi tìm nhà trọ ngủ lại. Tuy hắn cũng mệt muốn chết, lại nhất định không chịu tùy tiện đi vào giấc ngủ, không dám nhúc nhích canh giữ đầu giường Lục Cảnh, nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ mà hắn đã mong nhớ ngày đêm.
Hơn nửa tháng không gặp, sư huynh của hắn tựa hồ gầy yếu đi rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, môi không hề mang ý cười, dù đang trong giấc ngủ, hai hàng lông mày cũng nhíu chặt lại.
Toàn bộ đều vì…… hắn đi?
Trầm Nhược Thủy vươn tay ra, chậm rãi vuốt lên nếp nhăn giữa hai mi Lục Cảnh, thở dài rất nhẹ một hơi.
Hắn một đường chạy đến Dương Châu, tự cho là ăn rất nhiều đau khổ, thẳng đến giờ khi thấy mặt sư huynh, mới biết chừng đó căn bản không tính là gì. Sư huynh vì cứu hắn, núi đao biển lửa gì cũng dám nhảy vào. Mà hắn đây? Chỉ biết tùy hứng làm bậy, nơi nơi gây chuyện mà thôi.
…… Hắn cùng Lục Cảnh thật sự kém quá xa.
Nhưng không sao, cho dù tiêu tốn mười năm, hai mươi năm, hắn cũng nhất định phải đuổi theo sư huynh cước bộ.
Nghĩ vậy, chợt thấy Lục Cảnh giật giật khóe miệng, tựa hồ đang nói mớ.
Trầm Nhược Thủy vội vàng hạ người xuống, phí thật lớn công phu mới nghe rõ y lập đi lập lại hai chữ:“Nhược Thủy……”
Không phải xưng hô sư đệ trước kia, mà là tên của hắn — Trầm Nhược Thủy.
Nên có thể thấy được, Lục Cảnh quả thật yêu hắn như với một ái nhân.
Trầm Nhược Thủy cảm thấy mặt đỏ hồng, ngực nhảy loạn lên, không kìm lòng được cúi xuống, nhẹ nhàng dựa lên ngực Lục Cảnh, lầm bầm nói: “Sư huynh, giờ ta hiểu hết rồi. Trước đây ta không nên tùy hứng như vậy, lại càng không nên làm ngươi tức giận, ngươi tha thứ cho ta được không?”
“Hảo.”
Tiếng nói ôn nhu dịu dàng đột nhiên vang lên bên tai.
Trầm Nhược Thủy bất ngờ, khi ngẩng đầu nhìn mới phát hiện Lục Cảnh đã tỉnh dậy, đang cười nhìn hắn.
“Sư huynh, ngươi tỉnh rồi?”
“Ân.”
“Ngươi thật không giận ta?”
“Ngu ngốc,” Lục Cảnh cười một cái, tay phải cử động có chút khó khăn, nhưng vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc Trầm Nhược Thủy, ôn nhu nói, “Dù thế nào thì ta cũng không thể giận ngươi.”
Trầm Nhược Thủy nghe vậy trong lòng xúc động, há miệng, vậy mà một chữ cũng không nói nên lời, chỉ có thể nhào lên ôm chặt Lục Cảnh.
Lần này y đã đè lên vết thương của Lục Cảnh.
Hắn hơi nhíu mày, nhưng không kêu đau, ngược lại khẽ cười ôm Trầm Nhược Thủy càng chặt hơn, thấp giọng nói: “Ngươi vừa nói đã hiểu hết rồi, là ý gì?”
Trầm Nhược Thủy không đáp, chỉ đỏ mặt hỏi lại: “Sư huynh ngươi thích ta, đúng không?”
Nghe vậy, Lục Cảnh ngây người một thoáng, cơ hồ không biết làm sao, bộ dáng thập phần chật vật. Nhưng rất nhanh kiên định lại, có chút khó xử nhìn Trầm Nhược Thủy, nhẹ gật đầu.
“Đúng, ta thích ngươi.” Giọng hắn nói vừa nhẹ vừa nhuyễn, ngữ khí lại là khẳng định nghiêm túc trước nay chưa từng có, đôi mắt đen kia đen như màu sắc của diệt vong, lại ôn nhu như có thể nhỏ ra nước.
Trầm Nhược Thủy tuy đã sớm biết đáp án này, nhưng khi nghe Lục Cảnh chính miệng nói ra, tim hắn vẫn không chịu khống chế nhảy dựng lên. Trước nay hắn đều biết sư huynh của mình dung nhan tuấn tú, lại chưa từng thấy hắn mang bộ dáng động lòng người như vậy — mặt mày như họa, phong tình vạn chủng.
Trong lúc nhất thời, như đang trong mộng.
“Sư huynh, sư huynh, ta cũng thích ngươi.” Trầm Nhược Thủy vừa nói vừa liều lĩnh xông lên hôn, cắn xé môi Lục Cảnh.
Hắn chỉ nói hai tiếng thích ngươi này, tựa như trừ điều đó ra không biết nói điều gì khác.
Lục Cảnh lại không nói được một lời.
Hắn mở trừng hai mắt, thân thể cứng ngắc nằm trên giường, mặc cho Trầm Nhược Thủy lung tung hôn môi, thủy chung không lên tiếng trả lời.
Hắn không nhớ rõ mình thích Trầm Nhược Thủy từ khi nào, lại càng không biết mình đã đợi hai chữ thích ngươi này bao lâu. Hình như đã thật lâu thật lâu, lâu đến hắn cơ hồ mất kiên nhẫn.
Nay, cuối cùng đã tới tay, nhưng …..
Hắn chậm rãi nhắm mắt, ngực truyền đến đau đớn kỳ dị, sau đó bắt đầu ho khan.
“Sư huynh?” Trầm Nhược Thủy hơi ngẩng đầu, vẫn là vẻ ý loạn tình mê.
Lục Cảnh vô cùng yêu vẻ mặt của hắn lúc này, nên nhịn xuống đau đớn đột ngột kia, nâng môi cười yếu ớt.
“Ta không sao.”
Tiếng nói trống rỗng dao động, khàn đục.
Thân thể khác thường càng lúc càng rõ, Lục Cảnh lại hoàn toàn không để ý, ngược lại vô cùng chuyên chú đáp lại Trầm Nhược Thủy hôn môi.
Trầm Nhược Thủy tự nhiên hôn y càng thêm ra sức, thở dốc nói: “Sư huynh, từ nay về sau, chúng ta vĩnh không chia lìa.”
Vĩnh không chia lìa.
Lục Cảnh lặp lại bốn chữ này trong đầu một lần, cảm giác bên tai vang lên một tiếng, rung động đến khiến toàn thân hắn run lên.
Hắn thích Trầm Nhược Thủy như vậy.
Chỉ cần thấy sư đệ chịu chút tiểu thương liền đau lòng, sao có thể chịu được việc tách khỏi y?
Đương nhiên sẽ không.
Nghĩ vậy, tay phải lại hoạt động, sờ tìm tay Trầm Nhược Thủy, mười ngón giao nhau.
“Sư huynh, ta thích ngươi.” Trầm Nhược Thủy mê mang, vẫn không ngừng nói câu ấy.
Vì thế Lục Cảnh khẽ động khóe miệng, nhẹ nhàng ôn nhu cười rộ lên.
Nụ cười kia ôn hòa vô hại.
Ánh mắt kia thâm tình chân thành, trước sau như một ôn nhu như nước.
Chính là đáy mắt kia…… lại không ý cười.