Đọc truyện Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi – Chương 32
Lý Tiêu động tác rất nhẹ, nhưng Chu Dịch Phàm vốn ngủ cũng không say lắm, cho nên vẫn tỉnh lại.
Tuy tỉnh lại, nhưng đầu óc vẫn còn có chút mơ hồ. Chu Dịch Phàm xoay người, vùi vào trong chăn, tìm vị trí thoải mái, lại ngủ tiếp.
Lý Tiêu nhìn hành động này của Chu Dịch Phàm, như thế nào cũng cảm thấy Chu Dịch Phàm thật khả ái, nơi mềm mại nào đó trong lòng dường như bị chạm vào một cái. Vì thế động tác tiếp theo càng cẩn thận hơn, cố gắng không làm ra chút tiếng động nào, để tránh làm ồn đến Chu Dịch Phàm.
Lý Tiêu bằng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài, tắm rửa ở phòng tắm bên ngoài, sau đó sấy khô tóc, thay áo trong và quần đùi mới mua hôm nay — hắn không thích cái áo ngủ tơ tằm đắt tiền kia lắm, cuối cùng thuận lợi tới ấm áp ổ chăn.
“Phù…..”
Cảm nhận được độ ấm và hơi thở của Chu Dịch Phàm ở bên cạnh, Lý Tiêu than nhẹ một tiếng, an nhiên đi vào giấc ngủ.
Luôn luôn ngủ ngon như Lý Tiêu, đêm nay lại là một giấc mộng đẹp. Hắn mơ mình ôm một con thỏ ấm áp, đi trên tuyết. Sau đó con thỏ chậm rãi lớn lên, mình còn ghé vào bộ lông mềm mượt của con thỏ mà ngủ…… Trong lúc ngủ mơ Lý Tiêu cọ cọ đầu con thỏ, trên thực tế đầu Chu Dịch Phàm bị Lý Tiêu ôm gần như không thở nổi. Chu Dịch Phàm theo bản năng giãy dụa, cho đến khi tìm được một vị trí thoải mái trong lòng Lý Tiêu mới dừng lại.
Hai người cứ như vậy không biết mình ôm nhau mà ngủ, ngủ thẳng một giấc đến sáng.
Tỉnh dậy trước là Chu Dịch Phàm. Đồng hồ sinh hoạt của cậu rất chuẩn, đến giờ tự nhiên sẽ tỉnh. Phòng rất im lặng, ngoài cửa sổ ngẫu nhiên sẽ truyền đến tiếng hót của chim chóc ở xa xa. Chu Dịch Phàm có chút mê mang mở mắt, thấy được lồng ngực của người nào đó. Trong lòng Chu Dịch Phàm hết hồn, nháy mắt hết buồn ngủ. Cậu ngửa mạnh ra sau, lại bị hai tay người nào đó giam cầm. Cậu phát hiện tay của mình đang để trên thắt lưng của người nào đó, hai chân cũng quấn lấy đôi chân của người nào đó. Cơ thể cậu đang kề sát vào một vật, cậu thậm chí có thể cảm nhận được cái thứ nóng rực đó đang chống vào bụng cậu!
Chu Dịch Phàm biết đó có lẽ là hiện tượng sinh lý của con trai khi rời giường vào buổi sáng, nhưng với khoảng cách gần như thế vẫn khiến Chu Dịch Phàm lập tức đỏ mặt. Cậu dùng sức đẩy ra người nào đó tiếp tục âm mưu muốn ôm cậu, thấy người nào đó vẫn ngủ ngon như trước, thẹn quá hóa giận, hung hăng đạp người nọ một cước.
Một cước này dường như không đủ, người nào đó lật người lại tiếp tục ngủ. Chu Dịch Phàm liền đạp thêm vài cái, đạp cho đến khi cái người ngủ như heo kia rớt xuống dưới giường. Không tin cái người đang ngủ kia bị như vậy mà không tỉnh dậy.
Lý Tiêu sờ chỗ mình bị đạp đau chậm rãi bò lên, dụi mắt, mặt mê mang hỏi Chu Dịch Phàm: “Sao vậy?”
Chu Dịch Phàm không phản ứng hắn, chui vào toilet, hung hăng đóng cửa lại.
“Sao lại tức giận như vậy?”
Lý Tiêu tự nhủ hỏi.
Sau đó hắn tìm đến một đáp án hợp lý, nhìn cửa toilet đang đóng chặt, bất đắc dĩ nói: “Rời giường tính khí không nhỏ.” (có lẽ là nổi cáu mỗi khi thức dậy =)))
Chu Dịch Phàm nghe Lý Tiêu lầm bầm lầu bầu, mày nhăn chặt chẽ. Nghĩ rằng nếu lại ngủ chung với Lý Tiêu lần nữa, sau đó sáng sớm lấy tư thế vừa rồi làm người ta kinh hách như thể tỉnh lại, cậu rời giường khí không lớn cũng phải cực lớn.
Không lâu, Chu Dịch Phàm nghe tiếng Lý Tiêu mở cửa đi ra ngoài, lúc này mới phục hồi tinh thần. Cậu nhìn mình trong gương, lại cúi đầu nhìn tiểu huynh đệ đang hưng phấn của mình, trong đầu lóe qua khuôn mặt Lý Tiêu…… Có chút cáu giận lại có chút thẫn thờ: “Tại sao chỉ nhìn được mà không ăn được……”
Lại nhịn không được nhớ đến cảm giác ôm nhau với Lý Tiêu vừa rồi, bị ôm chặt, da thịt tiếp xúc với nhau, phảng phất cảm giác an toàn…… Chu Dịch Phàm trong mắt nhiễm lên vẻ mờ mịt. Sau một lúc lâu cậu cười khổ, nhìn chằm chằm vị trí trái tim mình trong gương, có chút cảm giác rèn sắt không thành thép.
Nhân chuyện xảy ra vào buổi sáng, Chu Dịch Phàm hạ quyết tâm rời xa Lý Tiêu, quên Lý Tiêu.
Trước tiên cậu gọi điện cho quản gia, hỏi người cha nhẫn tâm kia của cậu đã đi chưa. Sau khi nghe được đáp án phủ định, lại nhờ quản gia lấy giúp cậu vài bộ quần áo, còn có máy tính và mấy quyển sách đang đọc dở.
Chờ sau khi quản gia đem đồ đưa tới, Chu Dịch Phàm liền bắt đầu trạch, ngồi ở bên cửa sổ gần ban công xem sách.
Hai ngày trước Phạm Doãn Y thần thần bí bí tìm đến cậu, muốn cậu hỗ trợ sửa chữa video viết bằng mật mã, còn nói nếu có thể làm xong, kim chủ sau lưng cô sẽ trả thù lao rất cao. Ngay từ đầu cậu còn không để ý vấn đề thù lao, Phạm Doãn Y cần cậu giúp đỡ, cho dù là miễn phí cũng không thành vấn đề. Nhưng bây giờ cậu đang thiếu tiền, đối với chuyện có thù lao cao này cũng rất có hứng thú.
Thật ra phần mềm này cũng không phức tạp, tính năng cũng đơn giản. Chính là đem mật ngữ dấu vào video, đặc biệt là đảm bảo tính toàn vẹn tối đa của video. Chu Dịch Phàm từng xem qua một cuốn sách giới thiệu, gián điệp ở nước ngoài muốn truyền tin tức về trong nước, từng đem tin tức phân giải ra giấu vào trong hình ảnh. Bản chất của tin tức điện tử bằng hình ảnh và các tin tức điện tử khác không khác nhau lắm, cũng là chuỗi số mà thôi, nếu muốn mã hóa tin tức cũng có thể viết thành một chuỗi số, chỉ cần dùng thuật toán nào đó giấu tin tức vào hình ảnh, mà hình ảnh vẫn không có gì thay đổi, đúng là có thể làm đến thần không biết quỷ không hay truyền đi tin tức. Không biết Phạm Doãn Y hoặc là kim chủ sau lưng cô nghĩ như thế nào, cư nhiên muốn viết loại phần mềm mật này, thần bí như vậy, còn không có tính thực dụng.
Đương nhiên, phần mềm này tuy nói là đơn giản, nhưng đến thuật toán lại không đơn giản. Ít nhất viết thuật toán mật thì có chút khó khăn. Bởi vậy Chu Dịch Phàm chuyên mua mấy bộ sách “Mã hóa thuật toán” và “Thuật toán cao cấp”, nghiên cứu thuật toán Phạm Doãn Y đưa cho. Thuật toán của Phạm Doãn Y rất có vấn đề, cho nên cậu muốn thử sửa chữa hoàn thiện một chút.
Chu Dịch Phàm vội vàng làm chuyện của mình, Doãn Liệt buổi tối hôm qua phát sốt, uống thuốc hạ sốt rồi ngủ, Tề Mục đi làm, còn lại Lý Tiêu không có chuyện gì, thật sự nhàm chán. Giải cứu Lý Tiêu là Tiền Cung, buổi chiều đột nhiên gọi điện thoại tới. Tiền đại thần hỏi hắn muốn nhận việc thiết kế một trang web không, là một trang cá nhân đơn giản, làm tốt thì được một ngàn tiền thù lao.
Làm trang cá nhân này, Lý Tiêu tin tưởng Tiền đại thần một ngày là có thể hoàn thành nó. Muốn Lý Tiêu giúp đỡ, có lẽ là vì đại thần bận chuyện nên không muốn nhận.
Lý Tiêu đang lo không có sinh hoạt phí, tất nhiên là nhận rồi.
Thế nhưng hắn không mang máy tính, không có công cụ, làm sao đây? Máy của Chu Dịch Phàm thì cậu ấy đang dùng, Tề Mục cũng mang đến công ty rồi. Lý Tiêu khó xử đi vòng quanh phòng khách trống trải, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể mượn máy tính của Chu Dịch Phàm hoặc là Tề Mục. Ban ngày bọn họ muốn dùng, hắn liền chờ đến buổi tối vậy.
Nghĩ như thế, hắn gõ gõ cửa phòng ngủ, sau đó đẩy cửa: “Dịch Phàm, tôi muốn thương lượng với cậu chút chuyện……”
Nửa giờ sau……
Lý Tiêu đáng thương hề hề ngồi xổm trước cửa phòng vẽ vòng tròn — bị từ chối…… Còn bị đuổi ra ngoài……
Một giờ sau……
Lý Tiêu một bộ dáng tiểu nhân đắc chí, chiếm lấy giường lớn trong phòng, nói với Chu Dịch Phàm: “Tôi muốn ngủ vào ban ngày, buổi tối còn dành sức để làm việc……”
Thì nhận được một câu trả lời đơn giản: “Ngậm miệng.”
Chỉ có thể nói Lý Tiêu không nên đúng lúc Chu Dịch Phàm chăm chú học tập mà quấy rầy cậu. Nhưng lại là lúc cậu đang gặp khó khăn, đang sứt đầu mẻ trán.
Vừa rồi Chu Dịch Phàm thử sửa chữa thuật toán, dùng video Phạm Doãn Y cung cấp làm thí nghiệm. Trong video là tin tức mã hóa đã được Phạm Doãn Y thủ công viết vào, tuy chỉ có ba chữ “Phạm Doãn Y”, lại mất gần một giờ của cậu. Lại giải mã, lại mất một giờ. Khai phá video này, là vì nâng cao hiệu quả mã hóa. Trước tiên không đề cập tới chuyện này, Chu Dịch Phàm thử nghiệm giải mã chính xác thuật toán của video, kết quả lại không phải là “Phạm Doãn Y”, mà là một đống mã hóa rối loạn nhìn không ra hình dạng. Chu Dịch Phàm thử lại thuật toán rất nhiều lần, được đến kết quả đều là mã hóa lộn xộn, hơn nữa mỗi lần hình dạng càng quái dị hơn…… Chuyện này khiến Chu Dịch Phàm rất đau đầu.