Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi

Chương 18: Chấm dứt làm bạn bè 3


Đọc truyện Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi – Chương 18: Chấm dứt làm bạn bè 3

Edit: TịnhChu Dịch Phàm đi lần này, cho đến khi kết thúc lễ trao đổi sinh viên nước ngoài cũng chưa về phòng.

Một phần là vì Chu Dịch Phàm phải phụ trách tiếp đãi tân sinh viên nước ngoài, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, cho nên xin quản lý khu ký túc xá cho vắng mặt vài ngày, mặt khác cũng là vì tránh nhìn thấy Lý Tiêu. Cậu lo lắng mình không khống chế được liền đánh Lý Tiêu thành đầu heo.

Lý Tiêu lại hoàn toàn không biết Chu Dịch Phàm không muốn thấy hắn, hơn nữa nhìn thấy hắn liền muốn đánh hắn. Lý Tiêu vừa lấy trình độ tiếng Anh vĩnh viễn không nghe hiểu được của mình đối phó với ngày lễ trao đổi sinh viên nước ngoài, vừa cố gắng làm thêm vài việc để mua quà cho nữ thần.

Hắn vừa phát tờ rơi, vừa đi làm thêm ở sân tennis, nửa đêm còn cùng với đồng bọn chơi game, bận rộn đến mức một phút cũng không nghỉ, làm gì có tinh lực mà đi quản chuyện khác? Vì chuyện Tiền Cung bị ghi lỗi, hắn rút thời gian cùng Triệu Địa và Tiền Cung viết giấy kiểm điểm, viết lưu loát hai vạn chữ đầy chân thành tha thiết muốn kiểm điểm, bọn họ viết suốt ba giờ mới xong!

Chỉ là sinh hoạt của Lý Tiêu cũng không được thuận buồm xuôi gió. Ngày đó hắn đang phát tờ rơi, hắn bị một người không ngờ đến quấn lấy.

Đó là vào giữa trưa, mặt trời đã lên cao, nướng đến mức không khí đều phải sôi sục. Lý Tiêu đứng làm tiếp thị ở trước cổng của cửa hàng, phát tờ rơi cho những người qua đường. Phát tờ rơi sao, cũng không cần kỹ năng gì, chỉ cần chủ động một chút, không ngại ngùng, đưa tờ rơi cho những người xa lạ là được rồi. Lý Tiêu đã sớm khéo tay hay làm với việc này, có thể vừa phát tờ rơi vừa suy nghĩ, trong miệng còn có thể nói ra chính xác khẩu hiệu tuyên truyền, thoạt nhìn muốn chuyên nghiệp bao nhiêu thì chuyên nghiệp bấy nhiêu.

Lý Tiêu vừa quảng cáo, vừa máy móc đưa tờ rơi cho từng người một. giống như trước kia hắn không có nhìn người đó có bộ dáng gì, đương nhiên cho dù hắn có nhìn thì cũng không nhận ra đó là ai. Lý Tiêu như trước đi qua đi lại trước cửa hàng, xoay người liền tiếp tục phát tờ rơi cho người lạ. Sau đó quay người lại phát tờ rơi cho cái người vẫn đứng ở một chỗ không đi kia.

Phát được một lúc, Lý Tiêu mới phát hiện có sự khác thường, lấy lại tinh thần.


Người này cầm trên tay một xấp tờ rơi, như thế nào còn không đi? Trong lòng Lý Tiêu nghi ngờ, nhìn về phía người nọ.

Đó là một thanh niên cao gầy, mang một cái kính mắt, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ hút máu (ma cà rồng) trong phim vậy. Thanh niên rất trầm mặc, thấy Lý Tiêu nhìn về phía anh ta, tầm mắt dao động không dám nhìn Lý Tiêu.

“Anh……”

Lý Tiêu đánh vỡ trầm mặc. Chỉ là mới vừa lên tiếng, thanh niên cao gầy liền nhìn về phía hắn, khiến Lý Tiêu giật mình một chút.

Ánh mắt Lý Tiêu nhìn chằm chằm thanh niên cao gầy kia, nhìn hồi lâu, mới thử thăm dò hỏi: “Chào anh?”

Hắn suy nghĩ hắn có biết người kia không? Nhưng hắn lại không nhớ được đối phương là ai? Chẳng lẽ người trước mắt vừa là khách vừa là người đẩy mạnh tiêu thụ cho sản phẩm sao?

Thanh niên cao gầy có chút co quắp bất an cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chào cậu……”


Lý Tiêu thấy vậy cũng không sốt ruột, trên mặt là nụ cười tiêu chuẩn: “Anh là?”

Thanh niên cao gầy liền nhỏ giọng trả lời: “Tôi tên là Tề Mục……”

“Tề Mục?”

Lý Tiêu nghĩ nghĩ, trong những người mình quen biết, không ít người họ Tề, chính là không có ai tên là Tề Mục.

Tề Mục lại nói: “Tôi…… Tôi là người bán bản DVD số lượng có hạn cho cậu, tôi muốn chuộc nó về……”

Anh ta vừa nói như vậy, Lý Tiêu liền nhớ đến. Người thanh niên cao gầy trước mắt Tề Mục này, hình như đúng là người đã bán bản DVD số lượng có hạn cho hắn. Lý Tiêu nheo mắt, tiếu ý trên mặt chưa giảm:“Tôi đã tặng cho người khác rồi. Tiếc thật, xem ra tôi không giúp gì được cho anh rồi.”

Tề Mục ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lý Tiêu dị thường kiên định: “Tôi nguyện ý trả giá gấp đôi để chuộc về, xin cậu…… đưa lại DVD cho tôi! Xin cậu đó!”


Lý Tiêu xoay người, phát ra một tờ rơi: “Có đưa bao nhiêu tiền cũng vô dụng. Tặng quà xong rồi, chẳng lẽ còn có thể lấy lại sao?”

Nếu có thể, hắn cũng không cần đứng đây phát tờ rơi rồi. (làm thêm để mua quà cho nữ thần =.=!)))

Tề Mục chưa từ bỏ ý định, vòng đến trước mặt Lý Tiêu: “Tôi…… Tôi lại đổi một cái DVD số lượng có hạn khác với cậu! Xin cậu đó, cái DVD đó…… Rất quan trọng……”

Lý Tiêu tỏ vẻ hắn không giúp gì được, bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không tìm Chu Dịch Phàm đưa tay ra đòi quà. Đương nhiên cũng sẽ không nói cho Tề Mục hắn đưa DVD cho ai, miễn cho Tề Mục đi tìm Chu Dịch Phàm gây phiền toái.

Cứ như vậy, Tề Mục liền quấn lấy Lý Tiêu, cho dù Lý Tiêu giải thích như thế nào anh ta đều không buông tha. Giống như nếu Lý Tiêu trả lại cái DVD kia cho anh ta, thì anh ta sẽ quấn theo đến chết.

Ngày đầu tiên, Lý Tiêu bình tĩnh coi như không nhìn thấy gì. Ngày hôm sau, Lý Tiêu kiên cường nhẫn nại. Ngày thứ ba, Lý Tiêu trốn ở trong trường không đi ra ngoài, hắn phát hiện cho dù hắn làm việc ở đâu, Tề Mục đều có thể tìm được hắn. Ngày thứ tư, Tề Mục cư nhiên tìm đến trường!

Khi đó Lý Tiêu vừa tan học, thật sự rất không muốn nhìn Tề Mục. Nhưng mà Tề Mục vẫn đi theo phía sau hắn, giống như một cái đuôi nhỏ, không muốn nhìn cũng khó! Ngươi (You) nói xem, một người con trai nếu đứng thẳng lên còn cao hơn hắn vậy mà đi theo phía sau hắn giống như *tiểu tức phụ* vậy, hắn có thể không nhìn được sao? Ngươi (You) nói xem, một người con trai nhìn hắn với ánh mắt vô cùng đáng thương vô cùng u oán giống như là do hắn làm ra vậy, hắn có thể không nhìn được sao?? Ngươi (You) lại nói tiếp, người con trai này tuy cao gầy nhưng lại dùng bộ dáng yếu đuối si ngốc đi theo phía sau hắn, hắn có thể không nhìn được sao???

(*tiểu tức phụ*: cô dâu nhỏ)

Được rồi, Lý Tiêu không thể không nhìn Tề Mục. Hắn bất đắc dĩ lựa chọn thỏa hiệp, quyết định nhìn thẳng vào tên gia hỏa quấn người này, Tề Mục. Hắn xoay người kéo Tề Mục vào khu rừng nhỏ không người – cũng không thể nói chuyện với anh ta ở giữa đường đúng không? Hơn nữa…… Không thể không đồng ý là, lúc không người thì việc “Trao đổi” sẽ thuận lợi hơn, giải quyết vấn đề cũng tốt hơn không phải sao? Ha ha……


Lý Tiêu kéo Tề Mục vào khu rừng nhỏ, chưa phát giác có người xem tất cả nhất cử nhất động của hắn vào mắt.

Ánh mắt của người kia mặc dù nhìn phía bên kia khu rừng cây nhỏ, lại không quên tiếp đón tân sinh viên nước ngoài đến tham quan. Cậu nói tiếng Anh lưu loát, giới thiệu cho họ lai lịch của khu rừng này. Không ai cảm thấy kì lạ khi cậu giới thiệu khu rừng này lâu như vậy, bởi vì cậu nói chuyện rất hấp dẫn, mang theo vài phần thần bí, vài phần huyền bí. Cậu không nói cho bọn họ thật ra tất cả đều là do cậu bịa ra. Cậu không yên lòng nghĩ đến đâu thì nói đến đó. May mà tư duy logic của cậu ngay cả khi cậu thất thần cũng vận chuyển bình thường, bịa chuyện cũng phải có căn cứ, nửa thật nửa giả.

Không sai, người này chính là người vừa thấy Lý Tiêu là muốn đánh, Chu Dịch Phàm.

Lần này cậu nhìn thấy Lý Tiêu, ngược lại xúc động muốn đánh người lại để ra sau. Chuyện cậu để ý là, Tề Mục người có chứng tự bế kia và Lý Tiêu đang làm gì vậy? Lý Tiêu còn kéo người ta vào khu rừng nhỏ không người, là đang muốn cướp tiền, hay là cướp sắc? Khụ khụ……Có lẽ là “Sắc”, nhưng Lý Tiêu thích con gái mà,  chắc là sẽ không có hứng thú với Tề Mục đâu nhỉ.

Chu Dịch Phàm biết Tề Mục, nhưng nói thật cậu cũng không quen với Tề Mục. Tề Mục là anh họ của bạn tốt trước đây–Doãn Liệt, còn bây giờ là kẻ thù, lớn hơn Doãn Liệt hai tuổi. Lại nói tiếp, lần trước cậu nhìn thấy Tề Mục đã là chuyện của ba năm trước đây.

Tề Mục không phải thật sự có chứng tự bế, chỉ là tính cách rất e lệ rất yếu đuối, thích trạch ở nhà, thường thường cả một ngày cũng không thấy người, cho dù thấy người rồi cũng không nghe anh ta nói tiếng nào. Tề Mục từ nhỏ cha mẹ đều mất, nên sống ở nhà của Doãn Liệt. Trước đây Tề Mục thường bị Doãn Liệt và Chu Dịch Phàm bắt nạt, thường thường bị chỉnh đến trốn dưới gầm giường không dám chui ra.

Sau này lương tâm Chu Dịch Phàm đột nhiên nổi dậy, cảm thấy hành động của cậu và Doãn Liệt có chút quá đáng, khó tránh khỏi có chút đồng tình với Tề Mục, có một chút có lỗi.

Ngược lại Doãn Liệt vẫn không thay đổi tâm địa xấu xa của mình, quen đối xử ác liệt với Tề Mục. Nhớ rõ có một lần Chu Dịch Phàm ngăn cản cậu ta đùa dai với Tề Mục, cậu ta còn cãi nhau một trận với Chu Dịch Phàm nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.