Đọc truyện Tình Địch Chúng Ta Làm Bạn Đi – Chương 16: Chấm dứt làm bạn bè 1
Edit: Tịnh
Sáu giờ tối, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên. Xác chết Lý Tiêu vùng dậy ngồi dậy thẳng tắp, bắt buộc mình phải mở hai mắt. Còn phải mang cơm cho Chu Dịch Phàm nữa, không thể ngủ. Lý Tiêu nói với mình như thế. Sau đó hắn giống như người máy, mặc quần áo, xuống giường, rửa mặt bằng nước lạnh. Rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn cầm lấy hộp giữ ấm đi ra khỏi phòng, đi đến căn tin.
Trong phòng bệnh rất im lặng, lúc Lý Tiêu đến, trong phòng ngay cả đèn cũng không bật, rèm cửa cũng bị kéo lại, ngăn cản ánh sáng duy nhất tiến vào.
Chu Dịch Phàm dường như ngủ rất say, Lý Tiêu đến cậu cũng không tỉnh lại.
Lý Tiêu liền đi nhẹ hơn, đi đến bên giường Chu Dịch Phàm, đặt hộp giữ ấm trên đầu giường.
Lý Tiêu nhìn Chu Dịch Phàm một lát, thấy cậu vẫn không tỉnh, liền im lặng mà ngồi trên ghế. Cũng không chơi trò chơi trên di động hay gì khác, chính là chống cằm nhìn chằm chằm Chu Dịch Phàm. Cũng không nhìn gì cả, chỉ đếm đếm lông mi Chu Dịch Phàm thôi, thuận tiện khen làn da Chu Dịch Phàm đẹp đến nỗi không có một lỗ chân lông. Thế nhưng trên trán hình như có một cái mụn đo đỏ! Lý Tiêu cho rằng mình nhìn nhầm rồi, cố ý ghé sát vào nhìn.
Quả nhiên! Có một cái mụn mới mọc!
Lý Tiêu giống phát hiện ra đại lục mới vậy, trong mắt mang theo ngạc nhiên. Không ngờ nha! Không ngờ nha! Da Chu Dịch Phàm đẹp như vậy mà cũng có mụn!
Cái mụn đo đỏ mọc trên trán Chu Dịch Phàm, thoạt nhìn cũng không bất ngờ gì, ngược lại khiến Lý Tiêu nhìn ra vài phần đáng yêu.
Lý Tiêu chăm chú nhìn cái mụn đáng yêu kia, không phát hiện mặt của chủ nhân cái mụn ấy đang dần dần đỏ lên. Lý Tiêu cứ bất tri bất giác nhìn như vậy, cho đến khi người bị xem kia mất kiên nhẫn, mở mắt.
“Cậu…… Khụ khụ……”
Chu Dịch Phàm mới mở miệng, đã ho lên. Đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng của phòng bệnh, lại hình như không có dọa đến Lý Tiêu.
Lý Tiêu từ trên cao nhìn xuống Chu Dịch Phàm, vẫn ở gần như trước, tầm mắt chuyển từ cái mụn kia sang nước mắt Chu Dịch Phàm khi ho.
Lý Tiêu cười giống như muốn ăn đòn, khoa trương cách khoảng không hôn “Moaz!” Chu Dịch Phàm một cái, còn nháy mắt một cái, mới đứng dậy bật đèn.
“Ăn cơm ăn cơm!”
Lý Tiêu lấy bàn dựng ở cuối giường đến, đặt hộp giữ ấm lên bàn.
Chu Dịch Phàm thấy bộ dáng vô tâm vô phế kia của Lý Tiêu liền tức giận, tất nhiên không đối xử hòa nhã với hắn. Nghiêng đầu khụ khụ, chậm rãi mở miệng: “Tôi không đói bụng, không muốn ăn.”
Nói xong lại nhắm mắt lại, ngay cả nhìn Lý Tiêu một cái cũng không.
Lý Tiêu cho rằng Chu Dịch Phàm mệt mỏi, nên cũng không cưỡng cầu. Một lần nữa đặt hộp giữ ấm lên đầu giường, nói với Chu Dịch Phàm: “Vậy khi nào cậu đói bụng thì ăn. Tôi có mang sách đến cho cậu, nếu cậu ngủ không được có thể đọc nó.”
Vừa rồi nhìn Chu Dịch Phàm giả bộ ngủ, mới cố ý đùa cậu. Bây giờ nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, Lý Tiêu cũng không có tâm tư đùa giỡn cậu. Bệnh nhân cần phải được nghỉ ngơi, tất cả yêu cầu của bệnh nhân đều phải cố gắng làm cho được.
Hơn nữa ngày mai còn kiểm tra hai môn. Tuy nói một môn đề mở, một môn đề đóng, nhưng cũng không khó lắm. Nhưng vẫn phải đọc sách mới được. Lý Tiêu thấy Chu Dịch Phàm nhắm mắt không nói, liền tự hành mình mở sách ra đọc.
Cứ như thế, Chu Dịch Phàm và Lý Tiêu, một người nằm ở trên giường rầu rĩ không vui, một người ngồi ở bên cạnh giường chăm chú đọc sách. Phòng bệnh im lặng, chỉ có tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Chu Dịch Phàm đang phiền muộn cũng ngủ mất, thậm chí còn mơ thấy một cơn ác mộng không dài không ngắn. Lý Tiêu cẩn thận gấp sách lại, tắt đèn, đi ra.
Gặp ác mộng Chu Dịch Phàm giật mình mở mắt ra, phát hiện trong phòng chỉ còn mình cậu. Cậu thở phào ra một hơi — Lý Tiêu đi rồi, cũng tốt.
Chu Dịch Phàm nghiêng đầu nhìn chằm chằm hộp giữ ấm ở đầu giường đến ngây người. Rồi sau đó trong mắt cậu lóe qua một tia cáu giận, vung tay hất chiếc hộp ngã xuống đất. (Tịnh: giận cá chém thớt a; Chu ca: *liếc* biến!; Tịnh: em lăn đi đây ạ >.