Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 94: Đánh Lén


Bạn đang đọc Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế FULL – Chương 94: Đánh Lén


Đánh rắn đánh giập đầu, cũng là đàn ông, Hứa Giản tự nhiên biết đánh đâu đau nhất.

Bọn chúng đều định mười người đánh một mình Tần Trầm, Hứa Giản cũng không tính là thủ đoạn không vẻ vang, tốc chiến tốc thắng là được rồi.

Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản một mặt vô tội: “Em đã nương chân rồi.”
Cú đá của Hứa Giản chỉ dùng chút sức, chỉ sợ thật sự đá người ta một cái, tốt xấu gì cũng ảnh hưởng tới hạnh phúc nửa đời sau, rồi sẽ kiện cậu tội phòng vệ quá mức.

Thiệt lắm.

Bầu không khí căng thẳng như thế, Tần Trầm thấy vẻ mặt của Hứa Giản lại suýt chút nữa bật cười.

Hiện thực không phải tiểu thuyết, kẻ địch sẽ không ngu ngốc đứng cho mình thời gian ôn chuyện bàn bạc đối sách, Ngô Lĩnh liếc mắt nhìn tên kia lăn lộn trên đất, nghiêng đầu nói với những người khác:
“Đừng lãng phí thời gian với chúng nó, người chúng nó gọi sắp đến rồi.”
Nghe Ngô Lĩnh dặn dò, những người còn lại gật gật đầu, sau đó từ từ xúm tới gần Tần Trầm.

Hứa Giản nhanh chóng suy nghĩ, lướt qua bốn phía, cuối cùng xoay người chạy đến bên cạnh luống hoa, lúc quay về, trong tay ôm nửa viên gạch.

Trong lúc mọi người nhìn theo, Hứa Giản đưa gạch đỏ cho Tần Trầm: “Đây, vũ khí.”
Vũ khí này không tiện cho lắm, Tần Trầm nhận gạch ném lên, cánh tay còn lại che chở Hứa Giản lui về phía sau, đồng thời thấp giọng mở miệng:
“Em đi đứng sang bên cạnh.”
Tại sao bản thân cũng là đàn ông, mặc dù không thể một người đánh mười người, nhưng ngăn cản một người chia sẻ áp lực cũng được chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy, Hứa Giản hơi nhướn mày vừa định lắc đầu, thì nghe Tần Trầm lại nói:
“Mục tiêu của bọn nó là anh, em ở đây anh sẽ phân tâm, em đi sang bên cạnh, có cơ hội lại xuất chiêu như vừa nãy.”
Hứa Giản nghe vậy chỉ do dự một giây, sau đó nghiêm túc gật đầu:
“Được, em ở phía sau tìm cơ hội đánh lén.”
Hai chữ Đánh lén này Hứa Giản nói rất cây ngay không sợ chết đứng, một chút cũng không cảm thấy được lời mình nói có vấn đề.

Hứa Giản lại là một người chiến ngũ tra*, đánh nhau chỉ có thể theo bản năng tung chân đá giơ tay đập và túm tóc tai, vì để không cản trở Tần Trầm đoạt giải, cậu trốn đến bên cạnh xe, sau đó nhớ ra cốp sau có một cái cần câu.


*Sức chiến đấu chỉ có 5 mảnh vụn (ngôn ngữ mạng)
Khựng lại, hai mắt Hứa Giản sáng ngời, vỗ ót một cái —— sao cậu lại quên mất thứ này chứ?!
Tần Trầm và đám người ở phía trước đã bắt đầu đánh nhau, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng người khác kêu rên bị đau, Hứa Giản nhanh chóng vòng qua cốp sau đồng thời phân tâm chú ý đến tình hình của Tần Trầm, thấy đối phương trở tay thúc cùi chỏ vào cằm Tôn Lập Vũ.

Hứa Giản cảm thán trong lòng: Không hổ là từng luyện, 1 chọi 10 cũng dễ dàng.

Lấy cần câu điều chỉnh độ dài vừa tay, Hứa Giản cẩn thận tiếp cận một tên đầu trọc trong số đó, nhắm thẳng đánh bất ngờ, vung cần câu như ống tuýp, bay thẳng đến người kia mới vừa giơ tay xông tới Tần Trầm.

Hứa Giản dùng hết tất cả sức lực mình uống sữa, gậy tre vung xuống cũng có thể nghe được tiếng xé gió, tên trọc đầu Ôi hô một tiếng, tay khua về phía Tần Trầm nửa chừng thì buông xuống.

Tần Trầm nghiêng người, nắm đấm tên kia sượt qua mặt hắn, một giây sau rơi vào mặt tên đầu trọc, người cũng nhào tới gã ta.

Trong thời gian ngắn gặp phải double damage, đầu trọc không kịp kêu, lại bị đồng bọn xông tới khiến gã lảo đảo, liên tục lui về phía sau, hai người đều bộp ngã xuống đất.

Tần Trầm cũng không quay đầu lại nhìn hai người, ném câu tiếp theo Giao cho em sau đó đi đối phó những người khác, Hứa Giản vừa nhìn đây là cơ hội tốt, vì vậy xem cần câu như gậy đánh chó, không trượt phát nào.

Đầu trọc và đồng bọn vừa kêu la thảm thiết vừa mi đẩy ta ta đẩy mi vùng vẫy muốn đứng lên, thế nhưng Hứa Giản không cho bọn chúng có cơ hội này, liên tục đạp đá, lợi dụng đúng cơ hội còn miễn phí cho bọn chúng một phát Quyết định thật nhanh, hoàn toàn không cho bọn chúng có cơ hội đứng lên.

Tần Trầm và Hứa Giản phối hợp ăn ý, một người phụ trách quật ngã gây thương tổn, một người phụ trách xuất chiêu không theo một quy tắc nào.

Tiếng động đánh nhau khá lớn, có không ít hộ gia đình ló đầu qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài.

Tiểu khu An Long hỗn tạp, chuyện đánh nhau ẩu đả cũng không mới mẻ, có nghe chửi bới vài câu, không cảm thấy kinh ngạc mà rút đầu về.

Có các gia đình có lòng muốn lo, nhưng sợ dẫn lửa thiêu thân không dám lên tiếng.

Ngô Lĩnh nhìn tình cảnh loạn tung lên, trên mặt không còn ý cười như trước.

.


ngôn tình ngược
Gã biết Tần Trầm có thể đánh đấm, cho nên lần này còn dẫn theo vài anh em, nhưng không nghĩ tới hắn có thể đánh đến thế, bọn chúng nhiều người như vậy cũng không thể cản hắn.

Vốn tưởng rằng nắm chắc phần thắng, lại không ngờ rằng bị hắn đánh đến nỗi kêu rên liên hồi.

Mắt nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ngô Lĩnh đứng không yên, quay đầu liếc mắt nhìn cái bóng sau xe 16 chỗ.

Nơi bóng tối, nữ sinh thiếu chút nữa bị Tôn Lập Vũ làm nhục khoác áo khoác của Hứa Giản, một mặt lạnh lùng nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt.

Cô nàng cột tóc đuôi ngựa đã biến mất từ lâu, tóc dài ngang vai, trên mặt không còn nước mắt, không thể tìm thấy nửa chút oan ức sợ hãi mấy phút trước.

Cô gái ấy bây giờ lạnh lùng thiếu kiên nhẫn, với cô gái sợ phát run vừa nãy như hai người khác nhau.

Nhìn ả ta thờ ơ lạnh nhạt, Ngô Lĩnh bất động thanh sắc nghiêng nghiêng đầu về phía xe 16 chỗ.

Đối diện ánh mắt của Ngô Lĩnh, mặt cô không thay đổi tiện tay ném áo khoác Hứa Giản xuống đất, giơ tay mở cửa sau xe.

Cô cầm một cái ống tuýp từ trong xe 16 chỗ xuống, lúc xuống xe chân đạp lên áo khoác Hứa Giản trên đất, cô ngừng lại, nhìn chằm chằm áo khoác vài giây, đột nhiên lại khom lưng nhặt nó lên.

Dưới cái nhìn của Ngô Lĩnh, cô nhặt áo khoác Hứa Giản lên phủi phủi bụi.

Ngô Lĩnh không đoán được cô ta đang nghịch cái gì, đành phải dùng ánh mắt thúc giục.

Nàng lại không thèm đếm xỉa đến Ngô Lĩnh, tự mình xếp áo khoác ngay ngắn, sau đó đặt trên mui xe, chờ làm xong tất cả những thứ này, cô mới mang theo sáu, bảy ống tuýp dài 10cm chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.

Một mình Tần Trầm đối phó nhiều người như vậy, cho dù thân thủ có tốt đến đâu thì sức lực và sự chú ý cũng có hạn, cho nên căn bản không nhận ra được cô gái lặng yên âm thầm tiếp cận.


Hứa Giản chiến ngũ tra kề sát vào tường, dùng mặt tường bảo vệ phía sau lưng mình, hai tay thì lại cầm thật chặt cần câu, vung tứ tung vào người đang chửi ầm lên trước mặt.

Sau khi đánh bậy đánh bạ tàn nhẫn đánh lên mặt người ta, đánh người đến ngã xuống đất xong, Hứa Giản đắc ý tự hào vừa nhấc mắt, cảnh tượng cô gái cầm ống tuýp đứng sau lưng Tần Trầm chưa tới năm mét liền rơi vào trong mắt cậu.

Hứa Giản đầu tiên là sửng sốt, sau đó đồng tử đột nhiên co rụt lại, ngay khi cô giơ tay, hành tác nhanh hơn não, trực tiếp xông lên.

Mục tiêu của cô ta là lưng Tần Trầm, nhưng một giây trước khi vung xuống, chợt có một lực mạnh đẩy nàng sang bên cạnh, tay bởi vậy mà lệch đi ——
Đẩy người ra, đồng thời Hứa Giản theo bản năng nâng cánh tay chặn ống tuýp cô ta vung xuống, một giây sau tay phải cậu dần đau âm ỉ.

Hứa Giản lập tức cắn chặt răng, nhưng vẫn không nhịn được rên khẽ một tiếng, hít vào hơi lạnh, cần câu trong tay cũng rơi xuống.

Ống tuýp đập thẳng vào cẳng tay phải của cậu, đau đến mức cậu suýt chút nữa chửi má nó.

Nghe thấy tiếng Hứa Giản bị đau, Tần Trầm kinh ngạc, nhanh chóng quay đầu nhìn cậu:
“Sao vậy?”
Hứa Giản nghiêm mặt vội vàng lắc đầu, nhặt cần câu lên sau đó bước vài bước sang bên cạnh rồi nói: “Không sao, chú ý bên trái anh!”
Tần Trầm cau mày, nhìn lướt qua cô gái ngã trên đất và ống tuýp bên chân cô, biết rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, sắc mặt lạnh đi trong nháy mắt.

Đánh nhau không được phân tâm, ngay khi Tần Trầm quay đầu, một tên lợi dụng đúng cơ hội, trực tiếp đánh vào bả vai hắn, Hứa Giản vừa thấy sốt ruột vừa đau lòng:
“Anh kệ em đi, em thật sự không sao mà.”
Tần Trầm ổn định thần trí, nhìn chằm chằm cô gái bị Hứa Giản đẩy ngã, ánh mắt lạnh lùng.

Bắt gặp ánh mắt của hắn, cô tự dưng rùng mình một cái, bây giờ thật sự sợ rồi, lấy tay chống đất lui về sau một bước.

Bị khí thế của Tần Trầm làm sợ hãi, những người khác nhất thời đứng tại chỗ, không dám lên trước.

Tần Trầm đi tới bên cạnh cô, nhấc chân đạp lên ống tuýp, hất nó lên, trong chớp mắt ống tuýp kia đã vào tay hắn.

Cầm ống tuýp trong tay, Tần Trầm liếc qua cánh tay của cô, lành lạnh mở miệng:
“Cho nợ trước.”
Sau khi nói xong không chờ những người khác phản ứng, Tần Trầm đột nhiên nổi trận lôi đình, trở ống tuýp đánh vào đầu Tôn Lập Vũ đứng cách hắn gần nhất.

Tôn Lập Vũ chỉ kịp hét lên một tiếng rồi gục xuống, cậu ta chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm từ đầu chảy xuống, giơ tay lên sờ, một tay đầy máu.


Tình huống tiếp theo không thể kiểm soát, nếu nói Tần Trầm mới vừa rồi còn có kiêng dè nương tay, vậy bây giờ hắn đang liều mạng, cũng không quan tâm nắm đấm đánh vào mình, một gậy một người, mục tiêu chính xác, thẳng đến bụng, xương sườn và đầu.

Hứa Giản ở bên cạnh nhìn mà hãi hùng khiếp vía, nhanh chóng nhắc nhở:
“Anh Trầm xuống tay nhẹ thôi.”
Đánh chết người là phải ngồi tù!
……!
Chờ đến khi Phan Mẫn dẫn người và cảnh sát cùng đến, chỉ thấy hiện trường khắp nơi lộn xộn, bọn người nằm ngang dọc tứ tung, tuy đều không cụt tay thiếu chân, nhưng nhìn vết tích hiện trường, tình hình trận chiến hẳn rất khốc liệt.

Người duy nhất đứng được, ngoại trừ Tần Trầm và Hứa Giản dựa vào trạm xe, cũng chỉ có một cô nàng mặc đồng phục học sinh.

Sau khi xuống xe Phan Mẫn chỉ sửng sốt chốc lát, sau đó ánh mắt nhanh chóng dò xét, thấy Tần Trầm và Hứa Giản rồi mới thở phào nhẹ nhõm, một giây sau trừng hai mắt:
“Không phải đã nói hai đứa không nên hành động hấp tấp hả? Sao không nghe lời?”
Sau khi nói xong không chờ hai người trả lời, Tiểu Nam và Chu Lượng từ trên xe chạy xuống, Tiểu Nam với vẻ mặt lo lắng:
“Anh Trầm anh Hứa, hai người thế nào rồi? Có bị thương chỗ nào không?”
Bị mười người vây đánh, toàn thân trở ra không quá hiện thực, cho nên ngoại trừ Hứa Giản thay Tần Trầm đỡ một đòn kia, trên người hai người ít nhiều gì cũng bị thương.

Thế nhưng so với cánh tay ứ máu của Hứa Giản, những vết thương khác đều là vết thương nhẹ không đáng nhắc tới.

Sắc mặt Tần Trầm rất khó coi, thấy Phan Mẫn và cảnh sát đến, mở cửa xe đẩy Hứa Giản vào trong, sau đó quay đầu nói với Phan Mẫn:
“Tay Tiểu Giản bị thương, em dẫn cậu ấy đi xử lý trước, ở đây giao cho mọi người.”
Phan Mẫn vừa nghe tay Hứa Giản bị thương, cuống lên, nhanh chóng hỏi: “Bị thương thế nào? Có nghiêm trọng không?”
Lúc này Hứa Giản cảm thấy tay đã đỡ rất nhiều, thấy Phan Mẫn và Tiểu Nam căng thẳng, vì vậy cố nở nụ cười với họ:
“Vết thương nhẹ không nghiêm trọng, xoa chút rượu thuốc là ổn rồi, không cần lo lắng.”
Tần Trầm nghe xong liếc mắt nhìn cậu, không lên tiếng.

Phan Mẫn nghe xong gật đầu liên tục: “Được được được, hai đứa về trước đi, chờ giải quyết xong chuyện ở đây, tụi chị lại tới tìm cậu.”
Cảnh sát tóm gọn nhóm người Tôn Lập Vũ và Ngô Linh đã không còn chút sức đánh trả, một cảnh sát trong số đó đỡ Tôn Lập Vũ vỡ đầu chảy máu, vừa đi đến xe quân cảnh, vừa nhỏ giọng cảm thán với đồng nghiệp:
“Không ngờ bề ngoài Tần Trầm trông ngoan ngoãn biết điều, lại có thể đánh ghê thế, một người đánh gục nhiều người như vậy.”
Nghe y nói, đồng nghiệp của y cách đó không xa liếc nhìn Tần Trầm, sau đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía y:
“Tần Trầm ngoan ngoãn biết điều? Mắt ông có vấn đề đấy à?”
Tần Trầm thoạt nhìn đã thấy không dễ chọc, hiền lành chỗ nào?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.