Bạn đang đọc Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế FULL – Chương 90: Trùng Hợp
Xem lịch sử trò chuyện, hẳn là ngoại trừ Khương Lâm Tà nhìn thấy con mèo có vẻ ngoài giống y Sữa Tươi trên mạng ra thì mang theo tâm lý chia sẻ, gửi cho Tần Trầm.
Kết quả Tần Trầm vừa nhìn, hình thể này, màu lông này, chân ngắn này, dáng dấp ấy…!Này không phải là Sữa Tươi của mình sao?
Hứa Giản đã rất lâu không biến thành mèo vào ban ngày, lo lắng cậu có chuyện, Tần Trầm vội vàng hỏi Khương Lâm Tà chụp bức ảnh này ở đâu, Khương Lâm Tà trả lời:
[Ngay công viên nước trên đường Thượng Giang, nghe nói chạy theo xe buýt, cũng không biết là lạc đường hay gì, chắc là nghịch thôi.]
Trong đầu Tần Trầm lướt qua con đường kia một lần, công viên nước cách chỗ bọn họ lái xe cũng phải hơn nửa tiếng đồng hồ, vì vậy cũng không đoái hoài tới công việc công ty, vội vã nói một tiếng với Phan Mẫn, sau đó lái xe thẳng đến đường Thượng Giang.
Xem lịch sử trò chuyện xong, tâm tình Hứa Giản hết sức phức tạp.
Cảm giác từ sau lần trước lên cân, Mập, mũm mĩm, tròn trịa những từ hình dung này đã gắn liền với cậu, vứt kiểu nào cũng vứt không được, đi đâu cũng có người nói.
Cố gắng lảng tránh chuyện Khương Lâm Tà nói mình là heo, Hứa Giản trả điện thoại di động lại cho Tần Trầm, khô khan cười:
“Đánh bậy đánh bạ, lần này còn may mà có giám đốc Khương.”
Nếu không có Khương Lâm Tà lướt qua như thế, ngày hôm nay cậu nhất định phải đuổi theo 0218 chạy hết cả đường, cơ bản về đến nhà chính là một con mèo tàn tạ.
Tần Trầm nghĩ khác Hứa Giản, nghe cậu nói vậy, cau mày:
“Em thật sự cảm thấy là trùng hợp?”
Hứa Giản trợn mắt nhìn hắn: “Không phải hả?”
Sau khi hỏi xong Hứa Giản liền tự bật cười, thuận miệng đùa giỡn:
“Cũng không thể nào giám đốc Khương biết trước em đến đó được? Anh ta nói thấy hình trên mạng mà?”
Tần Trầm gật đầu: “Cũng không phải là không có khả năng này.”
Tần Trầm cảm thấy rất trùng hợp, dựa theo thời gian, Hứa Giản bên kia vừa biến thành mèo không bao lâu, Khương Lâm Tà đã cho gửi tin nhắn cho hắn.
Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, Hứa Giản có chút bất ngờ, giọng điệu không khỏi nghiêm túc hơn hẳn: “Anh cho rằng giám đốc Khương biết chuyện?”
Trực giác nói cho Hứa Giản là không thể, Khương Lâm Tà cũng không phải thần tiên, làm sao có khả năng biết nhiều như vậy.
Tần Trầm vẫn cảm thấy Khương Lâm Tà không đơn giản, nhưng giờ phút này cũng không nói ra:
“Chẳng qua là anh cảm thấy quá trùng hợp, còn thật sự là trùng hợp hay có những nguyên nhân khác, phải điều tra mới biết.”
Vừa nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản kinh ngạc nhìn hắn: “Anh muốn điều tra giám đốc Khương? Điều tra thế nào?”
Khương Lâm Tà và Hứa Giản không chỉ là bạn bè, mạng sống của anh ta được đánh đổi bằng mạng sống của ba mẹ Hứa Giản, cho nên trong tiềm thức Hứa Giản không muốn nghi ngờ anh.
Thấy Hứa Giản căng thẳng như vậy, Tần Trầm không vui, nhìn cậu: “Quan tâm đến hắn thế à?”
Mặc dù trước kia chưa từng yêu đương, nhưng cũng không ngăn được Hứa Giản nghe thấy vị chua thoang thoảng trong những lời này, khát khao được sống làm cho cậu lắc đầu như trống bỏi, liên thanh phủ nhận:
“Không phải, chẳng qua là em cảm thấy mọi người đều là bạn bè, giám đốc Khương đối xử với em cũng rất tốt, dĩ nhiên, chắc chắn không tốt anh với em, em và anh ta chỉ là bạn bè, nhưng anh thì khác…”
Hứa Giản giải thích một trận, cuối cùng kết thúc bằng nịnh hót Tần Trầm.
Nịnh nọt quá mức rõ ràng, nhưng Tần Trầm rất đắc ý, hài lòng gật gật đầu sau đó không chút hoang mang mở miệng:
“Em đừng căng thẳng, anh chỉ là kêu người đi thăm dò hôm nay Khương Lâm Tà có đi qua đường Thượng Giang hay không mà thôi.”
Sợ người nào đó đổ bình dấm chua, Hứa Giản không lo lắng nữ, thuận theo tò mò hỏi:
“Nếu giám đốc Khương đi qua đường Thượng Giang thì sao?”
Tần Trầm: “Hắn nói thấy hình trên mạng, nếu hắn đi thì có nghĩa là hắn nói dối.”
Trên đầu Hứa Giản hiện mười vạn câu hỏi vì sao, không ngừng hỏi: “Nếu không đến thì chứng tỏ không có vấn đề?”
Tần Trầm cười: “Chắc vậy.”
Hứa Giản: “?”
Chắc vậy là trả lời kiểu gì?
Không cho Hứa Giản cơ hội hỏi lại, Tần Trầm cười nhìn cậu, sau khi ăn uống no nê bắt đầu tính sổ, nói đuổi theo xe buýt lao nhanh trên đường rất nhiều nguy hiểm, nếu có người hoặc xe không nhìn thấy cậu rồi va phải thì làm sao?
Còn nói cậu chưa quen đường đi nước bước, không nên một mình chạy xa như thế, lỡ có chuyện gì xảy ra thật thì làm sao.
Biết mình hôm nay hại hắn lo lắng, việc hôm nay là mình sai, vì vậy Hứa Giản cúi đầu mặc hắn nói, một câu nói cũng không phản bác.
Nghe Tần Trầm nghĩ linh tinh, trong đầu Hứa Giản chợt nảy lên một từ mới từng thấy trên mạng trước ở đó —— cha hệ bạn trai.
(Ngôn ngữ mạng TQ: Ý chỉ bạn trai cưng chiều, lo lắng cho người yêu mình như con)
Càng nghĩ càng cảm thấy Tần Trầm phù hợp đặc tính của Cha hệ bạn trai, Hứa Giản nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được cười một tiếng.
Nhìn thấy nụ cười của cậu, Tần Trầm ngưng lại, sau đó bất đắc dĩ thở dài:
“Em còn cười, nói cho em có nhớ không?”
Kéo suy nghĩ lại, Hứa Giản mờ mịt ngẩng đầu: “Hả?”
Tần Trầm từ trước đến giờ không làm gì được cậu, vừa bực mình vừa buồn cười liếc cậu một cái, cuối cùng đứng dậy thu dọn bát đũa.
Ân cần đứng lên, Hứa Giản cười với Tần Trầm cười: “Để đó để đó, em rửa.”
Giơ tay tránh tay Hứa Giản đưa qua, Tần Trầm nhìn lướt qua chân cậu, hỏi: “Hôm nay em đi xa như vậy, không cảm thấy mệt?”
Hứa Giản ngay thẳng lắc đầu: “Không mệt.”
Đi bộ là Sữa Tươi, sau khi biến thành người khôi phục cài đặt gốc thì không liên quan đến cậu.
Tần Trầm nghe xong cầm đũa chỉ tay vào phòng khách:
“Vậy đi xem ti vi, hôm trước em xem mèo xanh còn chưa xong mà?”
Hứa Giản sửa lại: “Là mèo đỏ thỏ xanh*.”
*Một tên khác của (Thất kiếm anh hùng).
Hoàn toàn không xem hoạt hình phim hoạt hình, Tần Trầm lười xoắn xuýt những chi tiết này, cực kỳ qua loa mà gật gật đầu: “À ừ, lông đỏ.”
Hứa Giản: “…”
Thôi, không tính toán với người không có tuổi thơ.
Lúc tắm rửa đi ngủ, Hứa Giản nhìn thấy chiếc lục lạc ở cùng chỗ với dao cạo râu, mới nhớ tới mấy ngày trước cậu gội đầu nên tháo lắc tay gỡ xuống sau đó quên đeo mất.
“Thảo nào mấy ngày nay trên tay cứ thiếu thiếu.”
Lầm bầm lầu bầu đeo lắc tay, Hứa Giản rửa mặt xong mới về phòng ngủ.
……!
Kể từ khi xảy ra tình huống kia ở công viên nước, Hứa Giản đàng hoàng ở nhà mấy ngày, ở nhà xem kịch bản đọc lời thoại, cảm thấy buồn bực thì ra ngoài đi dạo gần tiểu khu.
Kiên quyết không đi xa, chỉ sợ không biết bao giờ mình biến thành mèo.
Nhưng mà như thể chống lại cậu, cậu không ra khỏi cửa mấy ngày nay lại khôi phục quy luật từ sáng tới tối mới biến thành mèo, chỉ là hiện tại mỗi ngày cậu đều sẽ cùng Tần Trầm ôm ôm hôn hôn mấy lần, cho nên thời gian biến hóa mỗi ngày không cố định.
Khác với Hứa Giản nhàn nhã, Tần Trầm bận rộn hơn cậu rất nhiều, cha Tần có lòng tốt để hắn từ từ tiếp nhận Nhạc Ngu, sẽ sắp xếp việc cho hắn, cho nên mỗi ngày hắn đều phải đến công ty ở lại vài tiếng.
Chiều hôm đó khi đi ra ngoài, Tần Trầm nói trước với Hứa Giản, hôm nay có một buổi phỏng vấn, kết thúc phỏng vấn còn phải đến công ty, sẽ về rất muộn, để cậu không cần chờ mình, cậu đi ngủ sớm một chút.
Hứa Giản ngoan ngoãn đáp lại, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Dù sao chúng ta đâu có ngủ chung, cũng không cần chờ hắn ngủ cùng.
Hứa Giản không có ý định chờ Tần Trầm về, nhưng lúc ăn cơm tối, cậu tùy tiện mở một chương trình thực tế đang “hot” hiện nay, sau đó không thể ngừng được.
Hứa Giản – người không hay theo dõi chương trình thực tế nhận ra chương trình này thú vị đến bất ngờ, mang lại nhiều tiếng cười, cho nên xem hết tập này đến tập khác, xem xong mùa mới nhất sau đó lại tìm mùa đầu tiên bắt đầu cày.
Tới gần mười hai giờ đêm, Tần Trầm từ công ty trở về cho rằng chắc chắn Hứa Giản đã ngủ từ lâu, kết quả cửa vừa mở ra đã nghe thấy tiếng cười cười nói nói trong TV.
Nghe tiếng TV, Tần Trầm sửng sốt chốc lát, theo bản năng nâng cổ tay nhìn thời gian.
Cởi áo khoác rồi để đồ đạc xuống xong, Tần Trầm đến gần phòng khách, thì thấy con mèo trắng nào đó đang dựa nửa người vào lưng ghế sô pha, tư thế nhàn nhã nằm trên ghế sô pha, không chớp mắt nhìn chằm chằm TV.
Bên cạnh Hứa Giản còn có hai con cá khô nhỏ được bọc trong giấy ăn.
Ánh mắt lướt qua ghế sô pha, nhìn thấy tư thế nằm của Hứa Giản như đại gia, Tần Trầm không nhịn được cười, lên tiếng:
“Hứa đại gia.”
Hứa Giản đang đắm chìm trong chương trình thực tế nghe thấy giọng nói ngay lập tức quay đầu lại, thấy Tần Trầm không biết về lúc nào, đang như cười như không nhìn cậu.
Nhìn thấy Tần Trầm, Hứa Giản mới nhận ra đã muộn thế này, nhanh chóng điều chỉnh tư thế, đang ngồi phè phỡn phải bỗng đứng dậy, vâng lời há miệng kêu với hắn:
“Meo meo ~ ”
Anh về rồi.
Lấy cá khô ra, ngồi bên cạnh cậu, Tần Trầm vỗ vỗ đùi của mình, ý là: Tới đây.
Hứa Giản biết nghe lời phải nhảy lên trên đùi Tần Trầm, lúc Tần Trầm vuốt lông còn thân thiết dùng đầu cọ cánh tay của hắn.
Tần Trầm đang hưởng thụ đây, động tác dụi vào áo hắn của Hứa Giản bỗng nhiên dừng lại, sau đó cau mày —— đây là…!
Giật giật mũi như muốn xác nhận, cuối cùng lần này Hứa Giản cũng xác nhận, trên người Tần Trầm ngoại trừ có mùi nước giặt quần áo trong nhà, còn có mùi con mèo khác.
Mùi mèo!
Hứa Giản hoảng rồi, nhảy từ trên đùi Tần Trầm xuống ghế sô pha, một mặt khiếp sợ nhìn Tần Trầm: “Meo ngoéo —— ”
Anh thế mà có mèo khác sau lưng tôi!!!!.