Bạn đang đọc Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế FULL – Chương 88: Anh Ơi
Mỗi lần Hứa Giản biến hóa đều sẽ khôi phục cài đặt gốc, cho nên cho dù cậu và Tần Trầm đã tỏ rõ lòng mình, quan hệ hai người trở nên trong sáng, nhưng sau khi Hứa Giản nghe Tần Trầm đề nghị ngủ cùng nhau, vẫn từ chối không do dự chút nào.
Lúc này không giống ngày xưa, nếu cứ trần như nhộng mà tỉnh giấc trên giường Tần Trầm, Hứa Giản có chín mươi chín phần trăm tự tin bọn họ sẽ balabum sáng sớm.
Bọn họ bên nhau còn chưa tới nửa ngày, vẫn thận trọng một tí thì tốt hơn.
Sau khi biến trở về thành mèo, Hứa Giản ăn thức ăn cho mèo, ăn một chút đã no rồi, Tần Trầm lấy giấy ăn lau miệng cho cậu, một đôi mắt cậu lại trừng trừng nhìn chằm chằm miếng lươn nướng trong chén Tần Trầm.
Thấy cậu thèm, Tần Trầm có lòng muốn cho cậu ăn, ánh mắt lướt qua cơ thể tròn ủm của cậu, liền quyết đoán bỏ đi ý niệm này.
Vì sức khoẻ của ông giời con này, vẫn nên kiểm soát chế độ ăn uống cho thỏa đáng.
Buổi tối nằm trên giường, Hứa Giản nhìn đệm thịt lông xù của mình, lòng tràn đầy nghi hoặc:
Trước kia râu mép nhỏ nói tăng dương khí có thể kéo dài thời gian cậu biến thành người, sao hôm nay cậu không chỉ không kéo dài, trái lại còn sớm hơn?
Lẽ nào cách tăng dương khí này đã không còn tác dụng? Hay là râu mép nhỏ lừa bọn họ?
Khả năng phía sau mới vừa ló đầu ra thì bị Hứa Giản chặt đứt, râu mép nhỏ không thể vì chút tiền như thế mà lo chuyện không đâu, huống hồ trước hôm nay phương pháp này quả thực hữu dụng.
Muốn đập đầu cũng không nghĩ ra, ngược lại làm cho Hứa Giản choáng váng, mí mắt đánh nhau, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
……!
Ngày hôm sau Hứa Giản thức dậy sớm hơn Tần Trầm, cậu mặc chỉnh tề rửa mặt xong, Tần Trầm trong phòng còn chưa có một chút động tĩnh.
Đứng trước cửa Tần Trầm, kề tai trên cửa nghe lén vài giây, Hứa Giản có chút bất ngờ: Đây là còn chưa tỉnh?
Nếu cậu nhớ không lầm, hôm nay Tần Trầm có công việc, sáng nay phải đến công ty một chuyến.
Thời gian cũng không còn sớm, cúi đầu nhìn lướt qua cửa phòng khép hờ, Hứa Giản suy nghĩ một chút, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, nhỏ giọng kêu:
“Tần Trầm? Anh đã dậy chưa?”
Sau khi hỏi xong Hứa Giản nghiêng tai lắng nghe, vẫn không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.
Đứng ngoài cửa một lúc, cuối cùng Hứa Giản cẩn thận từng li từng tí một đẩy cửa ra.
Trong phòng Tần Trầm, hai bên rèm cửa sổ kéo kín, không có chút ánh sáng, tầm nhìn quá mờ, mất đi ưu thế thị lực của mèo, Hứa Giản nheo mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy đường nét nhô lên trên giường.
Vừa thả chậm bước chân đi đến bên giường, Hứa Giản vừa nhỏ giọng thăm dò nói:
“Đã sắp chín giờ, anh đã dậy chưa?”
Tần Trầm nằm trên giường không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, hiển nhiên vẫn đang trong mơ.
Hứa Giản không ngờ có ngày Tần Trầm ngủ quên, cười cười sau đó tới gần bên giường kéo chăn, miệng nói:
“Dậy đi, hôm nay anh còn phải đến công, a —— ”
Mới vừa kéo chăn, Hứa Giản còn chưa nói hết câu, Tần Trầm nằm nhắm mắt đột nhiên mở mắt, giơ tay chuẩn xác túm lấy cánh tay cậu đang kéo chăn, lập tức thoáng dùng sức, Hứa Giản vốn đang khom lưng mất thăng bằng nhào xuống giường.
Hứa Giản không ngờ rằng Tần Trầm cố ý giả bộ ngủ, còn tập kích đột ngột, đến khi cậu phản ứng lại, thì thấy mình không biết sao lại bị người đè xuống giường.
Chuyện xảy ra cũng chỉ trong thời gian ngắn, Hứa Giản sợ hãi không thôi vừa nhấc mắt, đối diện với gương mặt của Tần Trầm gần trong gang tấc mặt.
Tần Trầm duỗi tay bật đèn bàn đầu giường, sau đó giơ tay ôm mặt Hứa Giản, cười tủm tỉm mở miệng:
“Chào buổi sáng, ngài Hứa đầu hoài tống bão*.”
*Ám chỉ hành động ôm ấp yêu thương vì mục đích khác.
Ngài Hứa: “…”
Hứa Giản cảm thấy Tần Trầm không nói lý, rõ ràng là mình đánh lén, lại cố ý vặn vẹo sự thực nói cậu chủ động đầu hoài tống bão.
Giơ hai tay xoa mặt Tần Trầm, Hứa Giản giả vờ nghiêm túc lầm bầm lầu bầu: “Để em xoa nào, mặt anh đâu?”
Cúi đầu hôn Hứa Giản một cái, Tần Trầm cười: “Yên tâm, mặt bạn trai em vẫn còn, vẫn đẹp trai như thường.”
Bị hắn chọc cười, Hứa Giản nhìn hắn: “Nào có ai tự mình khen mình?”
Ai nói Tần Trầm Tần ảnh đế lạnh lùng khó ở chung đâu?
Tần Trầm nghe vậy biết nghe lời phải đổi giọng: “Vậy em khen đi?”
Hai tay Hứa Giản nâng mặt của hắn, ngẩng đầu Bẹp hôn lên trán hắn, mặt mày cong cong:
“Đẹp!”
Hứa Giản hôn còn phát ra tiếng động.
Mặc dù chỉ có một chữ, nhưng Tần Trầm rất được lợi, giơ tay chỉ môi, cây ngay không sợ chết đứng đòi hôn:
“Đây cũng muốn.”
Hứa Giản nghe xong nhìn môi hắn vài giây, lập tức quyết đoán từ chối: “Không được, anh còn chưa đánh răng.”
Tần Trầm bị ghét bỏ: “…”
Tần Trầm híp mắt nguy hiểm, giơ tay nhéo Hứa Giản, Hứa Giản mẫn cảm lại sợ ngứa xoay thành bánh quai chèo trên giường, cười đến mức thở không ra hơi kêu than, anh Tần, anh Trầm, anh yêu, ngài Tần cái gì đều kêu toàn bộ.
Hai người ầm ĩ trên giường một trận, đến khi Tần Trầm rốt cuộc cũng buông tha Hứa Giản, cậu đã cười đến mức mệt bở hơi tai, dang người hình chữ 大 trên giường, khác nào cá chết.
Hứa Giản mỏi chân mỏi tay, ánh mắt u oán nhìn Tần Trầm tinh thần sảng khoái đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, có ảo giác mình là cô dâu nhỏ bị chà đạp, còn Tần Trầm là tra nam.
……!
(Loạn bước phi kiếm) đã ký hợp đồng, kịch bản đã đưa đến tay Hứa Giản vài ngày trước, mấy ngày nay Hứa Giản không có chuyện gì lại cầm đọc.
Hôm nay Tần Trầm có việc phải đến công ty, Hứa Giản nhàn rỗi ở nhà đọc kịch bản:
Hứa Giản đảm nhận vai Tề Phong trong (Loạn bước phi kiếm), là nam thứ điển hình, thanh mai trúc mã cùng lớn lên với nữ chính lên, sinh ra trong một gia đình quyền quý, thanh sam* thướt tha trơn bóng như ngọc, mọi cử động đều toát ra sự tao nhã tự phụ, xử sự ôn hòa nhưng lại xa cách.
Tề Phong đối nhân xử thế cũng không thể chê vào đâu được, lại có một ngoại hình rất đẹp, gia thế tốt, nhân phẩm tốt, là người trong mộng của tất cả tiểu thư nhà giàu chưa lấy chồng, nhưng mà cố tình trong lòng công tử đã có chủ, chỉ có nữ chính xinh đẹp đã đính hôn từ bé.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, nhà Tề Phong gặp biến cố, thời điểm Tề Phong và nữ chính ra ngoài vui chơi, đám cướp hung ác xông vào nhà của anh.
Đến khuya Tề Phong về nhà, nhìn thấy cảnh tang thương cha mẹ anh chị và bảy người khác nằm trong vũng máu, cả quản gia người hầu, toàn bộ phủ mấy chục miệng ăn, ngoại trừ đứa cháu nhỏ sáu tuổi trốn trong vại nước tránh được một kiếp, không ai còn sống…!
Máu chảy thành sông.
Trong một đêm nhà tan người mất, Tề Phong bị kích thích, tính tình thay đổi cực lớn, dẫn cháu nhỏ khờ khạo đến nhà nữ chính lánh tạm, bước lên con đường báo.
Cuộc sống nuôi cháu của Tề Phong cũng là một nét chính trong phim.
Hứa Giản cơ bản chưa từng ở cùng trẻ con, có hơi không chắc liệu mình có thể diễn ra những cảm giác yêu thương được yêu cầu nghiêm khắc trong kịch bản hay không.
Đôi khi phối diễn với trẻ con khó hơn rất nhiều so với người lớn, phải để ý bầu không khí và cảm giác.
Nhìn vào nội dung tương tác giữa Tề Phong và cháu nhỏ trong kịch bản, Hứa Giản suy tư một phen, quyết định ra ngoài tìm cảm giác, nhìn những người khác ở cùng trẻ con như thế nào.
Sau khi tìm kiếm quảng trường công viên gần đó trên bản đồ điện thoại di động, Hứa Giản mặc áo khoác đeo khăn quàng cổ xong rồi ra ngoài.
Ngày hôm nay đúng lúc là cuối tuần, Hứa Giản đón taxi đến công viên nước đông người nhất gần đó.
Hứa Giản vốn định đi dạo công viên gần nhà, nhưng mà lên xe taxi thì tài xế nhiệt tình nói cho cậu biết nếu muốn vui chơi, phải đến công viên nước Tam Thuỷ, ở đây mới đông người.
Hứa Giản thích náo nhiệt không chút do dự gật đầu:
“Được, vậy thì đi công viên nước.”
Xe taxi chạy hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến, bác tài xế cầm một hoá đơn dài cười híp mắt nói với Hứa Giản:
“Đến rồi, xin hỏi cậu quét mã hay là trả tiền mặt?”
Nhìn lướt qua đồng hồ tính tiền, Hứa Giản bình tĩnh cười nói quét mã, nhưng khi nhập số tiền tim lại đang rỉ máu ——
Sớm biết xa như vậy thì đã ngồi xe buýt, tiết kiệm năng lượng không bằng tiết kiệm tiền.
.
Truyện Việt Nam
Công viên nước quả thực rất náo nhiệt, trẻ con cũng nhiều, trung tâm quảng trường nhỏ bày bán các loại đồ chơi, Hứa Giản đi ngang qua cảm thấy rất vui, tâm huyết dâng trào cũng mua một quả bóng bay với giá năm tệ buộc vào cổ tay.
Còn là Doremon.
Một chàng trai than cao mét tám buộc quả bong bóng trên tay, vốn đã khiến người khác chú ý, huống chi còn là một anh chàng đẹp trai lưng cao chân dài, ngoái nhìn quả thực trăm phần trăm.
Hứa Giản chỉ vì mua cho vui, bây giờ thấy tất cả mọi người nhìn cậu, bị nhìn chằm chằm khá là ngượng ngùng, cho nên tìm một chỗ tương đối khuất ngồi xuống.
Từ hướng của Hứa Giản, vừa hay có thể nhìn thấy mấy đứa trẻ cầm xẻng nhỏ và xô nhỏ đang xúc cát, ba mẹ của đám nhóc thì lại đứng bên cạnh nói chuyện phiếm.
Hứa Giản bắt đầu chú ý những hành động và thái độ của ba mẹ khi nói chuyện với con cái nhà mình, sau đó cậu quan sát rút ra kết luận tỉ mỉ viết lại trong sổ mà mình mang đến.
Rất dễ quên thời gian khi chăm chú với một chuyện gì đó, nhìn thấy các bậc phụ huynh bắt đầu giúp đám trẻ thu dọn đồ chơi trên bãi cát, Hứa Giản mới nhận ra mình hơi đói bụng.
Nhìn thời gian, thế mà đã gần mười hai giờ trưa.
Sửa lại những ghi chép mà mình đã quan sát mấy tiếng một chút, Hứa Giản định đi ăn cơm trưa trước, rồi sau đó lại tiếp tục.
Cất cuốn sổ vào trong túi rồi vỗ vỗ, Hứa Giản lười biếng duỗi người đứng lên, nhưng mà nhấc chân đi về phía trước một bước, bỗng dưng váng đầu hoa mắt, khiến cho cậu ngã trở lại chỗ ngồi.
Sau khi tỉnh táo lại, Hứa Giản vừa mở mắt nhìn thấy chính là thân cay cao lớn và lá cây khuếch đại.
Liếc mắt nhìn chân đầy lông của mình, Hứa Giản: “…”
Chuyện ngày hôm qua biến trở về mèo sớm hơn, lần này giữa trưa tự dưng biến trở về mèo, Hứa Giản hoảng loạn, rất nhanh bình tĩnh lại, trong lòng nghĩ ——
Bây giờ mình phải làm sao để quay về?
Quả bóng bay buộc trên người cậu không biết bay đi đâu, đầu tiên là Hứa Giản nhảy xuống ghế chạy khỏi hiện trường.
Cậu chọn nơi này tuy khuất, nhưng Hứa Giản không chắc có camera giám sát ghi hình cậu hay không, cậu phải đi vòng.
Như có người sau lưng cầm lồng bắt mèo, bốn cái chân ngắn của Hứa Giản liến thoắng, nhanh chóng rời khỏi công viên nước.
Lúc bắt xe tới đây, Hứa Giản có nghĩ thầm sẽ đi bộ về, không biết sao lại không nhớ đường, hoàn toàn không nhận rõ phương hướng.
Nhìn xe cộ đông đúc trên đường, Hứa Giản lúc này cũng rất hối hận: Sớm biết sẽ không chạy xa như vậy.
Trước khi ra ngoài Hứa Giản không nói với Tần Trầm, cho dù sau khi Tần Trầm về nhà không nhìn thấy người cũng không biết đi tìm ở đâu, chỉ làm lo lắng thêm.
Chờ Tần Trầm cứu viện trên đường này cũng không thể được, ngồi chờ chết không phải tính cách của Hứa Giản, vì thế cậu định tự cứu mình, chạy đến trạm xe buýt xem trạm dừng, muốn nhìn tên xe buýt mình quen thuộc.
Hứa Giản lông trắng như tuyết lại tròn vo đứng ở trạm xe buýt, ngửa đầu nhìn trạm dừng, một đôi tình nhân chờ xe buýt chú ý tới cậu như một nắm tuyết.
Cô nàng giơ tay kéo áo bạn trai mình, chỉ vào Hứa Giản nhỏ giọng nói:
“Nhìn này, có một con mèo mập!”
Trước khi chưa phát tướng, người khác nhìn thấy Hứa Giản đều sẽ nói —— nhìn này, có con mèo thật đáng yêu thật là đẹp!
Còn bây giờ…!Hứa Giản cho người qua đường ấn tượng đầu tiên là Mập…!
Hứa Giản đang phe phẩy đuôi dừng lại: “…”.