Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 6: Ăn Vụng


Bạn đang đọc Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế FULL – Chương 6: Ăn Vụng


Tuy Tần Trầm ngủ không sâu, nhưng hắn cũng không phải bị Hứa Giản đánh thức rồi men theo tiếng động mà đến, chỉ là sau khi tỉnh giấc không nhìn thấy mèo cưng của mình, nên đi tìm mèo.

Sau đó hắn thu hoạch được một nhóc con ngã chỏng vó lên trời, thê thảm kêu meo meo trong bồn rửa tay.

Cười ôm Hứa Giản trong bồn rửa tay ra, Tần Trầm vừa buồn cười vừa đau lòng:
“Anh đã để thêm nước bên cạnh đồ ăn cho nhóc, lúc khát không cần uống nước trong phòng vệ sinh nữa, nước trong này không sạch.”
Tần Trầm không biết Hứa Giản đến phòng vệ sinh để “giải quyết”, thấy cậu đứng trên bồn rửa mặt, lông trên đầu còn ướt nhẹp, bèn tưởng cậu khát nên đi uống nước.

Hứa Giản được Tần Trầm ôm ra khỏi phòng vệ sinh, nghe lời hắn nói mà vừa cuống vừa tức:
Ai lẻn vào nhà vệ sinh uống nước cơ!
Cậu biết có những bé thú cưng sẽ uống nước trong bồn cầu khi khát, nhưng Hứa Giản cậu cho dù có chết khát nhảy ban công, cậu cũng không uống nước trong bồn cầu!
Hơn nữa tuyệt đối không tự vả!
Dù cậu biến thành một con mèo cũng phải là một con mèo sạch sẽ!
Nghĩ tới đây, Hứa Giản không nặng không nhẹ dùng móng vuốt cào Tần Trầm qua lớp áo ngủ, thầm nghĩ ——
Nếu không phải anh tự dưng xuất hiện dọa tôi, tôi cũng không bị ngã đâu nhớ!
Tần Trầm không hề để ý tới động tác mềm nhũn, nhẹ như gãi ngứa của Hứa Giản, ôm cậu đi đến chỗ để thức ăn và nước bên góc tường, thả cậu xuống rồi chỉ hai cái bát:
“Sữa Tươi, sau này khát thì tới đây biết không?”
Tần Trầm nói rất nhẹ nhàng, Hứa Giản lại không cảm kích, lắc đầu một cái, không thèm nhìn nước và thức ăn.

Có thể nói là vô cùng không nể mặt.

Hứa Giản quay đầu nhìn Tần Trầm: “Meo~”
Không ăn không uống, tôi muốn đi nướng tiếp, bái bai!
Thấy Hứa Giản không để ý tới thức ăn cho mèo, Tần Trầm nhìn sang túi thức ăn cho mèo bên cạnh, lẳng lặng ghi nhớ nhãn hiệu.

Xem ra Sữa Tươi không thích nhãn hiệu này, lần sau không mua nữa.

Tần Trầm theo đuôi Hứa Giản đi vào phòng ngủ chính, sau đó khom lưng vươn tay ngăn mèo con chuẩn bị chui vào trong ổ, rồi xoay gót chân, ôm mèo lên trên giường.

Tần Trầm vuốt lưng mèo, thủ thỉ: “Bây giờ còn sớm, Sữa Tươi ngủ cùng anh nào.”
Hứa Giản bỗng nhiên lơ lửng vội phản ứng lại, cậu đã bị Tần Trầm ôm vào trong ngực nhét vào trong chăn.

Hứa Giản bỗng lơ lửng trên không, đến khi cậu hồi thần lại, đã bị Tần Trầm ôm trong lòng chui vào chăn rồi.

Tần Trầm vừa rời đi không bao lâu, trên giường còn vẫn còn hơi ấm của hắn.

Hứa Giản gối đầu lên khuỷu tay Tần Trầm vô thức muốn giãy giụa, Tần Trầm hơi híp mắt lại bỗng đến gần hôn lên mũi câu, giọng nói lười biếng lại gợi cảm:
“Sữa Tươi ngoan, ngủ với ba ba một lát nữa.”
Nói xong, Tần Trầm lấy tay nhét nhét góc chăn bên cạnh Hứa Giản, ôm chặt cậu trong lồng ngực mình, chỉ để lộ ra một cái đầu mèo cho cậu thở thôi.

Tự nhiên có thêm một người cha, Hứa Giản há miệng kêu với Tần Trầm: “Meo —— meo meo!”
Không được lợi dụng anh mèo tôi, ai là con của anh chứ?!
Trước sự phản kháng của Hứa Giản, Tần Trầm không hề bị ảnh hưởng, mỹ mãn ôm mèo cưng nhắm mắt đi ngủ, Hứa Giản meo meo hồi lâu không được đáp lại, cũng thấy nhàm chán.

Thực ra bốn cái chân của Hứa Giản đang để trên người Tần Trầm, móng vuốt sắc bén giấu sau thịt đệm, chỉ cần cậu muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể cào hai vết lên lồng ngực Tần Trầm, Tần Trầm bị đau chắc chắn sẽ thả cậu ra.

Nhưng mà…!
Hứa Giản nheo mắt mèo nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của Tần Trầm gần trong gang tấc, đến cùng vẫn không nỡ “xuống vuốt”.

Đừng nói hiện tại, ngay cả trước khi trở thành mèo, Hứa Giản cũng rất ít khi gặp được người chân thành đối tốt với cậu như Tần Trầm.

Sau khi ký hợp đồng với công ty, xa xứ nhiều năm như vậy, người duy nhất đối xử tốt với cậu cũng chỉ có cậu bạn thân Trần Đậu Đậu.

Cứ việc Hứa Giản biết Tần Trầm đối xử tốt với cậu, chỉ là vì cậu bây giờ là một con mèo, lông xù mà vừa hay đâm trúng điểm đáng yêu của người này.

Thế nhưng khi mình ăn không no, thảng thốt bất an, hắn cho mình một chén sữa nóng hổi và cả một căn nhà tạm thời, để cho cậu sau này không cần không phải lo lắng làm sao thoát khỏi nanh vuốt chó hoang, và cũng không bị mèo hoang cướp đồ ăn ngay trên miệng.

Cho nên mặc dù hình tượng của Tần Trầm trong mắt Hứa Giản đã vỡ tan tành, nhưng cậu vẫn rất cảm kích hắn.

Nếu không có hắn, bây giờ không biết cậu đang chết đói ở cái xó nào…!
Vả lại nằm trong lòng Tần Trầm thực sự rất thoải mái, chăn bông cũng ấm áp hơn ổ mèo, vậy nên tiếng kêu chống đối của Hứa Giản ngày càng nhỏ lại, cuối cùng cậu vẫn ngủ cùng Tần Trầm.

……!
Đến khi Tần Trầm tỉnh lại lần nữa, vừa mở mắt đã nhìn thấy bé mèo đang nhắm chặt mắt sắp ngáy ngủ.


Cảnh tượng này ấm lòng quá mức, khiến tim Tần Trầm nhũn ra, nín thở vươn tay lấy điện thoại di động bên cạnh, chuẩn bị chụp ảnh làm kỉ niệm.

Tắt đèn flash, lén lút chụp Hứa Giản đang ngủ như ăn trộm, Tần Trầm vẫn chưa vừa lòng, hắn rón rét kề sát mặt vào, muốn chụp một tấm thật ấm cúng với Sữa Tươi nhà hắn.

Nhưng mà sau khi biến thành mèo, thính lực Hứa Giản cũng nhạy hơn bình thường, nghe thấy tiếng quần áo xột xoạt khi Tần Trầm xích lại, cái tai cậu khẽ giật, hé đôi mắt màu xanh lam của mình ra.

Sau đó Hứa Giản vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Tần Trầm càng ngày càng gần, cậu cho là Tần Trầm lại muốn trộm hôn cậu, bèn nhanh trí duỗi hai móng vuốt từ trong chăn ra để lên trên môi Tần Trầm.

Bỗng nhiên bị chặn lại, Tần Trầm đang nhìn camera phải cụp mắt xuống, trông thấy hai móng vuốt của Sữa Tươi đè lên mặt mình.

Một người một mèo nhìn nhau, Hứa Giản: “Meo…!Meo!”
Lại muốn sàm sỡ tôi, không có cửa đâu!
Tần Trầm nghe xong, nắm chặt hai móng vuốt của Hứa Giản đặt bên môi hôn một cái, mắt tràn đầy nét cười:
“Nhóc đáng yêu dậy rồi.”
Nghe thấy cách này, Hứa Giản suýt chút nữa xù lông, bất mãn kêu hai tiếng với Tần Trầm, ý là ——
Anh đừng gọi linh tinh!
Bị chó mèo xa cách nhiều năm lại không có kinh nghiệm nuôi mèo, Tần Trầm nghe tiếng Hứa Giản kháng nghị thành bi bô làm nũng, vừa cười vừa vuốt lông cậu mấy lần rồi mới dậy rửa mặt, để mèo trắng Hứa Giản một mình trút giận giẫm lên gối Tần Trầm.

Bữa sáng là Tần Trầm tự tay nấu cháo, bên trong có thịt gà xé nhỏ và cải xanh, thêm một quả trứng chiên và món phụ mua sẵn, vừa cân bằng dinh dưỡng vừa khỏe mạnh.

Vốn dĩ Tần Trầm chỉ múc một chén cháo, có điều hắn mới vừa ngồi xuống đã thấy Sữa Tươi đi loanh quanh trên đất rồi đạp ghế nhảy lên bàn ăn, nhanh nhẹn đi tới ngồi xuống trước mặt mình, sau đó:
Nhìn ——
Hứa Giản không chớp mắt nhìn chằm chằm chén cháo ngon miệng trước mặt Tần Trầm, thèm đến chảy nước miếng.

Cậu biết Tần Trầm mua cho mình những loại thức ăn cho mèo rất đắt rất thơm, nhưng cậu không hề muốn ăn thức ăn cho mèo, muốn ăn cháo thịt gà thơm ngát…!
Tần Trầm cầm chén đưa trái đẩy phải, hắn dời bên kia thì đầu Hứa Giản cũng quay bên kia, sau nhiều lần, cuối cùng hắn cũng xác định là cậu muốn ăn cháo.

Nhịn cười đẩy chén của mình đến trước mặt Hứa Giản, Tần Trầm nói:

“Muốn ăn thì kêu meo một tiếng cho ba nghe xem.”
Mỹ thực trước mặt, Hứa Giản không chút do dự mà meo một tiếng, khiến cho Tần Trầm nhíu mày ngạc nhiên:
“Hiểu ý người tới vậy sao?”
Hứa Giản cúi đầu húp cháo, còn phải cẩn thận không làm bẩn râu mép, nghe Tần Trầm nói xong liền meo một tiếng ——
Nói ra chắc anh không tin, tôi không chỉ hiểu ý người, mà còn từng làm người rồi cơ.

Động vật hiểu ý người cũng không có gì lạ, nếu được huấn luyện tử tế, thú cưng còn có thể giúp chủ mua đồ và nhận chuyển phát nhanh, cho nên Tần Trầm cũng chỉ cảm thán một tiếng, không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Đoạn, hắn đứng dậy vào trong bếp múc thêm một chén cháo nữa cho mình.

Thừa dịp Tần Trầm vào trong bếp, Hứa Giản lạch bạch chạy tới đĩa rau bên cạnh, động tác cẩn thận nhanh chóng dùng móng vuốt xiên vào cải xanh, sau đó kéo đến miệng chén, cuối cùng cúi đầu xuống:
Sụp ~
Dù sao bây giờ cậu cũng là mèo, Hứa Giản sợ trên người mình có vi khuẩn sẽ hại Tần Trầm sinh bệnh, cho nên lúc cậu kéo cải xanh cũng rất cẩn thận, khi kéo cũng chỉ đụng tới miếng mình ăn, khi ăn thì miệng cũng không chạm tới chén dĩa.

Ăn vụng một miếng cải xanh xong, Hứa Giản thầm nghĩ Tần Trầm không phát hiện được, không phát hiện được rồi lại lạch bạch chạy về chỗ của mình liếm cháo.

Tần Trầm bưng chén cháo ra, Hứa Giản vùi đầu húp cháo rất chột dạ liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn không phát hiện ra gì khác lạ mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Trầm lấy điện thoại di động ra chụp một tấm Hứa Giản đang ăn, lại thấy bức ảnh đáng yêu như thế này thì không thể một mình mình xem được, phải tìm một người để khoe khoang.

Vậy nên hắn gửi qua cho bạn tốt Đường Ly, với tin nhắn:
Sữa Tươi nhà anh đáng yêu không?
Tin nhắn vừa gửi đi chẳng bao lâu, Tần Trầm đã nhận được lời mời gọi video của Đường Ly.

Vừa kết nối, giọng nói kinh ngạc của Đường Ly đã vọng ra từ trong màn hình:
“Anh nuôi mèo thật đấy à à?”
Nghe thấy giọng Đường Ly oang oang, Tần Trầm bỗng nhíu mày, căng thẳng nhìn sang Hứa Giản, sau đó nói với Đường Ly:
“Cậu nói nhỏ thôi, đừng dọa Sữa Tươi.”
Nhưng khi Hứa Giản nghe thấy tiếng Tần Trầm nói chuyện với người kia, cậu chỉ lười biếng nhấc mí mắt lên nhìn hắn một xíu, rồi tiếp tục liếm cháo.

Móng mèo khác tay người, cho dù bây giờ Hứa Giản có tư tưởng con người, nhưng khi ăn cháo cũng chỉ có thể chấp nhận số phận dùng miệng nhỏ liếm từng chút, liếm cả buổi mà cháo trong chén cũng không vơi đi bao nhiêu.

Hứa Giản sốt ruột chịu không được, đuôi quét tới quét lui trên bàn ăn, hận không thể xuất hồn biến ra một cái tay để cầm muôi ăn cháo.

Cách màn hình, Đường Ly nghe Tần Trầm nói xong, chẹp chẹp hai tiếng:
“Toang, anh hết thuốc chữa rồi.”
Một tay Tần Trầm cầm điện thoại di động, một tay cầm thìa thong thả húp cháo:

“Cậu ghen tỵ vì tôi có mèo chứ gì.”
Sau khi nói xong, Tần Trầm còn cố ý chuyển camera về hướng Hứa Giản, để Đường Ly nhìn thấy mèo của mình.

Đường Ly nhìn kỹ mèo trắng mấy giây, sau đó nói giọng đầy nghi ngờ:
“Anh chắc chắn đây là mèo hoang?”
Không chờ Tần Trầm trả lời, Đường Ly đã hỏi tiếp:
“Tần Trầm này, không phải anh thấy mèo nhà người ta đáng yêu quá, phát điên lên rồi đi trộm mèo của người khác đó chứ?”
Khoé miệng Tần Trầm giật lên: “Nhìn anh giống loại người đi trộm mèo lắm à?”
Nghĩ đến Tần Trầm cuồng lông xù rất nghiêm trọng, Đường Ly gật đầu rất dứt khoát:
“Chứ gì nữa!”
Nghe Đường Ly nói, Hứa Giản đang ăn cháo cũng âm thầm gật đầu: Nói không chừng Tần Trầm thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Tần Trầm: “…”
Thấy Tần Trầm không trả lời, Đường Ly càng thấy mình đã đoán đúng, tận tình khuyên nhủ hắn:
“Không được nha ông anh, cho dù hiếm khi gặp được một con mèo không sợ anh, anh cũng không thể bế trộm thế được, tốt xấu gì anh cũng là ngôi sao hạng A, nếu để cho người khác biết anh là ảnh đế hẳn hoi mà lại đi trộm mèo, ảnh hưởng không tốt đâu.

Nghe em, nhanh chóng trả cho người ta đi, xin lỗi rồi đưa ít tiền cho họ là xong…”
Huyệt thái dương trên trán Tần Trầm nhảy nhảy, lẳng lặng dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngu si để nhìn Đường Ly.

Hai bên huyệt thái dương của Tần Trầm giật giật, lẳng lặng nhìn Đường Ly như đang nhìn một kẻ ngu si.

Đường Ly huyên thuyên một bài dài, nói khô miệng rồi mà Tần Trầm vẫn không hề lay động, anh khựng lại, hỏi:
“Anh nhặt được con mèo này thật hả?”
Tần Trầm lười chẳng buồn gật đầu, Đường Ly xoa xoa chóp mũi, rồi bỗng cảm thấy kỳ lạ:
“Không đúng, thường thì mèo hoang luôn có dã tính, luôn rất đề phòng con người mà? Anh với Sữa Tươi mới quen biết hôm qua, đến giờ còn chưa tới một ngày, sao nó lại ngoan ngoãn vậy?”
Tần Trầm nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn sang Hứa Giản còn đang ăn cháo, không thèm suy nghĩ mà trả lời:
“Chuyện này còn phải nghĩ à? Đương nhiên là bởi vì Sữa Tươi thích anh.”
Đường Ly nghẹn lại, bỗng thấy cạn lời: “…”
Anh giai, anh vui là được…!
Ngay cả Hứa Giản đang ăn cháo cũng cứng đờ, vẻ mặt phức tạp nhìn Tần Trầm ——
Ảnh đế, anh cúi đầu nhìn xem, có phải liêm sỉ anh rớt xuống đất rồi không?
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Giản: Anh quá tự luyến!
Tần hốt shit: A? Có hả? Anh chỉ nói đúng sự thật thôi mà?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.