Bạn đang đọc Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế FULL – Chương 52: Bén Lửa
Bởi vì phải tập trung thời gian quay bù, cho nên nhiệm vụ quay của tổ Tần Trầm hôm nay cũng khá nặng, đạo diễn kéo một đám người quay đến hơn bảy giờ tối mới thả hắn để ăn cơm tối.
Tần Trầm và diễn viên vai pháp y mất cả buổi trưa với Thi thể trong Phòng giải phẫu, ánh sáng phòng giải phẫu quá mạnh khiến mắt hắn vừa khô vừa rát.
Nhận thuốc nhỏ mắt Phan Mẫn đưa tới, ngửa mặt nhỏ hai giọt rồi nhắm mắt vài giây, khi mở mắt lần nữa, Tần Trầm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, hỏi:
“Họ đâu rồi?”
Tần Trầm nhìn lướt qua bốn phía, không thấy bóng dáng Hứa Giản đâu.
Phan Mẫn: “Cậu hỏi Tiểu Nam, hay là Sữa Tươi?”
Tần Trầm: “Mèo.”
Phan Mẫn nhìn hắn: “Đầu óc cậu bây giờ toàn là mèo.”
Tần Trầm cười cười, một giây sau Phan Mẫn lại dùng ánh mắt thương hại nhìn Tần Trầm: “Đáng tiếc…!mèo nhà cậu không phải đầy đầu toàn là cậu.”
Trong giọng nói Phan Mẫn mơ hồ còn có chút cười trên sự đau khổ của người khác.
Tần Trầm quay đầu: “Hả?”
Có ý gì.
Phan Mẫn một mặt nghiêm trọng vỗ vỗ vai Tần Trầm, giọng nói trêu chọc không hề che giấu chút nào:
“Trong khi cậu nỗ lực đóng phim kiếm tiền nuôi mèo, mèo bảo bối của cậu đã leo tường.”
Còn không đợi Tần Trầm phản ứng lại, Phan Mẫn lại bổ sung:
“Nói cách khác, Sữa Tươi chạy theo người khác, sân sau nhà cậu đang bén lửa.”
Tần Trầm: “???”
Vậy nhóc vô lương tâm chạy theo ai??
……!
Tần Trầm tới dập lửa sân sau, thì nhìn thấy con mèo vô lương tâm nào đó đang nằm nhoài trên đùi Thẩm Tịch, ngậm một khúc cá khô trong miệng, một khúc còn đang cầm trong tay Thẩm Tịch.
Tần Trầm: “…”
Phan Mẫn cũng nhìn thấy, cố ý bên cạnh thêm mắm dặm muối:
“Phải biết Sữa Tươi từ trước cho tới bây giờ không chấp nhận người nào đút ăn trừ cậu, càng không để những người khác ôm.”
Mèo đang ở trước mắt, mà mình lại hút không được, ngày nào Tần Trầm cũng ôm mèo lắc lư trước mắt mình, Phan Mẫn đã mất cân bằng rất lâu.
Ngày hôm nay có thể coi là tìm được cơ hội trút giận.
Nghe Phan Mẫn nói, huyệt thái dương của Tần Trầm đột nhiên nhảy một cái.
Như vầy sao lại là đi theo người khác rồi, mèo này đã bị bắt cóc thành công à?
Cũng nằm úp sấp lên đùi người ta rồi.
Không kịp phân tích cảm xúc phức tạp của mình trong giờ phút này, Tần Trầm mở miệng kêu một tiếng Sữa Tươi, sau đó sải bước đi đến chỗ Hứa Giản.
Hứa Giản nằm nhoài trên đùi Thẩm Tịch ăn cá khô nhỏ nghe thấy tiếng Tần Trầm, bỗng cảm thấy phấn chấn, đột nhiên quay đầu nhìn hắn.
Đối diện ánh mắt Tần Trầm, Hứa Giản cảm thấy chột dạ vô cớ, theo bản năng đứng lên.
Thẩm Tịch cũng nhìn thấy Tần Trầm, ôm mèo đứng lên chờ hắn đi đến.
Sau khi Tần Trầm đến gần, Thẩm Tịch mở lời trước chào hỏi tự giới thiệu mình.
Liếc mắt nhìn tay Thẩm Tịch đang ôm mèo, Tần Trầm mím môi một cái, giọng điệu không mặn không nhạt:
“Tần Trầm, trước đây chúng ta từng gặp mặt.”
Thẩm Tịch gật đầu: “Đúng vậy, từng gặp trong hậu trường Tiệc từ thiện năm ngoái.”
Giới giải trí nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, cứ như những người đang “hot” vậy, Tần Trầm và Thẩm Tịch mặc dù chưa từng hợp tác, nhưng tình cờ gặp mặt mấy lần, cũng quen biết.
Tần Trầm cúi đầu nhìn Hứa Giản, giọng nói ôn hòa mang theo chút oán trách:
“Không phải đã nói nhóc đừng có chạy lung tung sao? Sao chớp mắt một cái đã bỏ chạy vào trong lồng ngực người ta thế này?”
Bị Tần Trầm quét qua như thế, bắt gặp ánh mắt của hắn, Hứa Giản nép vào trong lồng ngực Thẩm Tịch không hiểu sao lại chột dạ, rụt cổ một lại mà nghĩ ——
Cảm giác như thể bị bắt gian tại trận, là chuyện gì xảy ra?
Không đúng, tại sao mình lại chột dạ?
Tần Trầm trơ mắt nhìn Hứa Giản lại hơi co vào trong lồng ngực Thẩm Tịch, hắn cảm thấy sân sau nhà hắn không phải là bén lửa, bây giờ là ngay cả mái nhà cũng cháy rụi.
Tần Trầm nhìn Hứa Giản, ý là: Có phải cậu nên giải thích tình huống bây giờ một chút không?
Tần Trầm cho rằng chuyện Hứa Giản leo tường rất quan trọng, phải tự kiểm điểm mình một chút.
Mấy tháng vun đắp nên ngầm hiểu, dĩ nhiên Hứa Giản đọc hiểu ý trong mắt Tần Trầm.
Hứa Giản yên lặng dời mắt không nhìn hắn, nghĩ thầm ——
Thử hỏi ai từ chối được diễn viên mình thích chứ?
Huống chi còn là kiểu tuổi trẻ tài cao, ngoại hình nổi bật đẹp trai như Thẩm Tịch.
Trong lòng Hứa Giản, Thẩm Tịch chính là thần tượng của cậu.
Có thể tiếp xúc với thần tượng trong cự ly gần, Hứa Giản cầu cũng không được, làm sao lại từ chối cho được.
Quay ngược thời gian về một tiếng trước, Hứa Giản một lòng vì muốn xin chữ kí cho mình và Trần Đậu Đậu, khi đối mặt với Thẩm Tịch đưa tay sang, chỉ do dự hai giây, liền giơ hai chân trước lên với đối phương.
Ý là: Ôm ~
Nhìn một Sữa Tươi vẫn luôn lạnh nhạt còn biết nhận người quen, thế mà chủ động làm nũng muốn ôm một cái với Thẩm Tịch, tròng mắt Tiểu Nam cũng sắp rơi mất:
Cẩn thận biết nhận người quen đâu?
Mà hiện tại, Tần Trầm thấy Hứa Giản tránh né tầm mắt của mình, mi tâm nhảy một cái ——
Này nhóc vô lương tâm, mới đó mà đã có mới nới cũ?
Nhận ra được ánh mắt Tần Trầm thay đổi, Thẩm Tịch cười cười đưa mèo tới:
“Mèo của anh rất ngoan.”
Được Thẩm Tịch khen ngợi, Hứa Giản mềm nhũn kêu meo một tiếng với y, ý là:
Cảm ơn thần tượng quá khen.
Sắc mặt Tần Trầm không thay đổi nhiều lắm nói một câu cảm ơn với Thẩm Tịch, vươn tay đón Hứa Giản, sau đó thấy trong miệng cậu còn gần nửa khúc đuôi cá.
Bực tức trong lòng, Tần Trầm tức giận trừng mắt nhìn Hứa Giản trong lồng ngực, không nặng không nhẹ nhéo đệm thịt của cậu, giọng điệu nghe không ra cảm xúc:
“Thẩm Tịch đút cá khô có thơm không?”
Vẻ mặt Hứa Giản vô tội chớp mắt mấy cái với hắn: “Meo meo?”
Cá khô lấy ra từ trong một cái túi, không phải đều là một vị à? Cái gì thơm với không thơm?
Nhìn mặt mèo hiền lành của Hứa Giản, lòng Tần Trầm mềm nhũn, ngay lập tức không còn giận nữa, đối diện với cậu vài giây sau đó bỏ cuộc.
Tần Trầm lại nhìn về phía Thẩm Tịch: “Công việc hôm nay đã hoàn thành rồi?”
Thẩm Tịch lắc đầu: “Tối còn hai phân cảnh, quay xong là hoàn thành.”
Hiện tại đúng lúc Tiểu Nam cầm cơm tối đi đến, Tần Trầm ôm mèo nhìn Thẩm Tịch: “Cùng ăn chứ?”
Thẩm Tịch sảng khoái gật đầu: “Được, vừa hay tôi cũng có chút chuyện muốn hỏi anh.”
Thẩm Tịch nói trợ lý của y cũng cơm tối tới đây, y và Tần Trầm một mình chiếm trọn bàn xếp.
Để phần cơm mèo cho Hứa Giản xong xuôi, Tần Trầm quay đầu hỏi Thẩm Tịch:
“Anh muốn hỏi gì?”
Liếc mắt nhìn Tiểu Nam và Phan Mẫn đang ăn cơm cách đó không xa, Thẩm Tịch cũng không vòng vo, nói thẳng:
“Anh có biết người tên là Hứa Giản không?”
Hứa Giản đang vùi đầu ăn cơm, thính tai hơi động, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tịch.
Cậu không ngờ có thể nghe được tên mình từ trong miệng Thẩm Tịch.
Tần Trầm cũng không khỏi sửng sốt một chút, dư quang nhìn lướt qua mèo bên cạnh sau đó mới chậm rãi mở miệng:
“Hứa Giản nào?”
Thẩm Tịch: “Là nghệ sĩ cũ của Đắc Cổ, Hứa Giản mới vừa chấm dứt hợp đồng gần đây, Lâm Tà nói là bạn của anh.”
Tần Trầm để đũa xuống: “Khương Lâm Tà nói cho anh? Anh tìm cậu ấy có việc gì?”
Khi biết Thẩm Tịch nhận vai nam ba này, Tần Trầm đã đoán quan hệ giữa y và Khương Lâm Tà khá thân thiết, nhưng từ trong miệng y nghe đến cái tên Lâm Tà này quá mức thân mật, hắn vẫn còn có chút bất ngờ.
Thẩm Tịch nghe vậy lại nhíu nhíu mày, đáp:
“Cũng không có gì to tát, chỉ là tôi muốn gặp cậu ấy.”
Nghe Thẩm Tịch nói, Tần Trầm dừng một chút, mặt không đổi sắc nhìn Hứa Giản ——
Lại là nhóc mèo này sinh chuyện? Khoản nợ phong lưu?
Ban đầu, Tần Trầm nghĩ mình chỉ là nhặt được một con mèo nhỏ bình thường, kết quả đối phương lắc mình biến hóa thành người, tự khởi tố nói mình là diễn viên nhỏ nhiều năm không nổi tiếng, flop vô biên.
Đến khi rốt cuộc Tần Trầm cũng chấp nhận được thiết lập này của Hứa Giản, kết quả đụng phải giám đốc Khương – Khương Lâm Tà mở một công ty giải trí vì cậu, giờ đây lại đến diễn viên nổi tiếng Thẩm Tịch hỏi thăm…!
Tần Trầm cảm thấy nhóc vô lương tâm nhà hắn bất kể là làm mèo hay là làm người, đều không bình thường.
Bị Tần Trầm khẽ trừng mắt như vậy, Hứa Giản cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, oan ức kêu một tiếng với hắn:
“Meo —— ”
Hứa Giản dám giương móng vuốt mà thề, trước hôm nay, cậu chưa từng gặp Thẩm Tịch.
Giới hạn tiếp xúc của họ với Thẩm Tịch chỉ có trong TV, ngoài TV thì mình và Trần Đậu Đậu thảo luận về kỹ năng diễn xuất của y mà thôi.
Hứa Giản cũng không biết tại sao Thẩm Tịch lại biết được tên của cậu.
Ghi nợ Hứa Giản để kết thúc công việc sau đó quay về khách sạn rồi từ từ tính, Tần Trầm nhìn Thẩm Tịch:
“Bây giờ cậu ấy không có ở đây, anh gặp cậu ấy làm gì?”.
Truyện Thám Hiểm
Thẩm Tịch nghe vậy không trả lời mà hỏi lại:
“Quan hệ giữa anh và cậu ấy rất tốt?”
Tần Trầm nở nụ cười, không ngập ngừng mở miệng: “Quan hệ của tôi với cậu ấy có tốt hay không, đây không phải là việc nên để ngài Thẩm bận tâm chứ?”
“Cũng phải.” Thẩm Tịch hơi nhún vai:
“Vậy hai người đã quen biết nhau, anh có phương thức liên lạc của cậu ấy không? Có mấy lời tôi muốn gặp trực tiếp nói với cậu ấy.”
Tần Trầm nhíu mày: “Hẳn là bây giờ cậu ấy không tiện gặp anh, nếu không ngại, có lời gì thì anh cứ nói ở đây, tôi có thể chuyển đạt giúp anh.”
Hứa Giản bên cạnh khẽ gật đầu —— thần tượng anh nói đi, tôi nghe đây.
Nhìn chằm chằm Tần Trầm một hồi lâu, cuối cùng Thẩm Tịch cười cười:
“Lòng tốt của anh thì tôi nhận, cơ mà hôm nay thôi vậy, tôi còn muốn gặp cậu ấy một lần.”
Nếu Thẩm Tịch không muốn nói, Tần Trầm cũng không miễn cưỡng, đổi đề tài, hỏi y vì sao lại nhận bộ phim này, Thẩm Tịch nói là giúp người khó khăn.
Tần Trầm hỏi có phải là giúp Khương Lâm Tà một tay, đối phương cười cười không lên tiếng.
Mãi đến tận cuối cùng, Thẩm Tịch cũng chưa nói tại sao phải gặp Hứa Giản.
Hứa Giản cũng có lòng hiếu kỳ như con mèo, nhưng đáng tiếc bây giờ cậu không thể nói chuyện, nếu không cậu nhất định sẽ nói với Thẩm Tịch:
Thần tượng anh có gì cứ nói thẳng, đừng câu mồi tôi!
……!
Mấy phân cảnh đêm là Tần Trầm quay cùng Thẩm Tịch, Hứa Giản làm quần chúng ăn dưa, phim trường cảm nhận được cái gì gọi là tiêu diễn phái thực lực.
Bất kể là Tần Trầm hay Thẩm Tịch, nhập vai cực kỳ nhanh, bắt nhịp cảm xúc thích hợp, biểu cảm tự nhiên, không nhìn ra dấu vết diễn xuất, cũng không tỏ ra quá cứng rắn.
Hứa Giản nhìn hai người đối diễn, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ, không biết đến bao giờ kỹ năng diễn xuất của mình mới có thể tốt như vậy.
Có điều ý niệm này mới vừa lượn một vòng trong đầu, Hứa Giản thầm tự giễu nở nụ cười ——
Bây giờ mình như vậy còn chưa tính là người bình thường, chớ nói chi là đóng phim, mơ giữa ban ngày.
……!
Buổi tối kết thúc công việc quay về khách sạn, quẹt thẻ vào phòng, Tần Trầm chưa kịp tắm rửa đã bắt đầu Hưng binh vấn tội.
Thả Hứa Giản ở trên ghế sô pha, Tần Trầm thừa dịp cậu không chú ý bắt được đuôi cậu, còn không đợi cậu xù lông đã nhanh tay lẹ mắt dùng gối ôm ngăn động tác của cậu.
Đến khi Hứa Giản phản ứng lại, cậu đã bị Tần Trầm dùng gối chặn trong góc ghế sô pha, mà đuôi còn bị người ta cầm lấy.
Đuôi đối với mèo mà nói quá mức nhạy cảm, Hứa Giản cảm thấy như có một cây đuốc bắt đầu bốc cháy chỗ tay Tần Trầm đụng tới, từ đuôi đốt tới đỉnh đầu cậu, đốt đến da đầu cậu tê rần.
Đôi mắt Hứa Giản trợn tròn nhìn Tần Trầm, trong mắt tràn đầy hoang mang, bốn cái chân điên cuồng đạp loạn dưới gối:
“Meo meo meo?”
Hứa Giản: Anh làm gì?
Mắt thấy Hứa Giản sắp tránh thoát được, Tần Trầm đơn giản đẩy cậu ngã chổng vó trên ghế sô pha, sau đó dùng gối cẩn thận từng li từng tí chèn cậu lại.
Tần Trầm dùng sức khéo léo, vừa sẽ không để cho Hứa Giản chạy thoát, cũng sẽ không làm cậu bị thương.
Sau khi trấn áp Hứa Giản xong, Tần Trầm nắm lấy đuôi cậu, đưa chóp đuôi quét qua mặt mèo cậu một vòng, sau đó quẫy đuôi chỉ vào cậu, giả bộ nghiêm khắc:
“Nói, quan hệ của cậu và Thẩm Tịch là như thế nào? Tại sao cậu leo tường!”.