Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 35: Mèo Lười


Bạn đang đọc Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế FULL – Chương 35: Mèo Lười


Chuyện Tần Trầm muốn mua váy cho Hứa Giản, bởi vì cậu điên cuồng từ chối mà không thành được.

Lại qua mấy ngày, công việc quay phim của đoàn phim đi vào quỹ đạo, Tần Trầm chính thức bắt đầu cuộc sống hai điểm một đường phim trường và khách sạn.

Mỗi sáng Hứa Giản cũng đi làm với Tần Trầm đúng giờ, buổi tối kết thúc công việc tuỳ giờ.

Bởi vì phải quay một cảnh trời hừng đông còn chưa sáng, cho nên bốn giờ sáng nay Tần Trầm đã dậy, khi kêu Hứa Giản dậy, đối phương ngái ngủ bi bô hừ vài tiếng, uốn éo trên giường không cho hắn ôm.

Mặc dù biết bản chất một đống xoay tới xoay lui trên giường là một người đàn ông trưởng thành, nhưng Tần Trầm vẫn thấy đáng yêu, yên lặng lấy điện thoại di động ra quay video.

Thời điểm Tần Trầm mới vừa biết thân phận thực sự của Hứa Giản, vì để tránh lúng túng, Hứa Giản tự giác quấn chăn ngủ mấy ngày trên ghế sô pha, nhưng ngày nào đó tỉnh lại cậu phát hiện mình lại ở trên giường, Tần Trầm nằm bên cạnh còn chưa tỉnh.

Hứa Giản không bị mộng du, nghĩ cũng biết là Tần Trầm thừa dịp cậu ngủ ôm cậu lên giường.

Lúc đó cậu nhích ra bên ngoài ngủ tiếp, sau đó một người một mèo ngầm hiểu ý nhau ngủ trên một cái giường giống như trước.

Hứa Giản trên giường ấm, nửa đêm có người đắp chăn cho cậu, Tần Trầm cuồng lông xù cuồng bộ lông khắp người của cậu.

Theo như nhu cầu mỗi bên, hiểu ngầm mười phần.

Nhiệt độ bốn giờ sáng rất lạnh, Hứa Giản bị Tần Trầm ôm ra ngoài bị gió lạnh thổi vào mặt đến mức giật mình, run lên trong lồng ngực Tần Trầm.

Thường hay thấy dân cư mạng than phiền mèo của mình một thân mỡ không hiểu chuyện, mỗi ngày hầu hạ ăn uống ngon lành, đến mùa đông lại không thể sưởi ấm cho chủ của mình, không trưởng thành chút nào.

Mà hiện tại, Hứa Giản cũng muốn phỉ nhổ bộ lông mèo của mình, nhìn thì vừa dài vừa ấm áp, nhưng đáng tiếc hoàn toàn không giữ ấm!
Trước đây cậu thấy có bloger đăng chó mèo sưởi ấm vào mùa đông làm cháy lông còn thấy buồn cười, nhưng hiện tại cậu không cười nổi.

Lạnh thật là lạnh.

Nhận ra được động tác của Hứa Giản, Tần Trầm bình tĩnh kéo áo khoác ra che gió cho cậu.

Bên ngoài khách sạn có fan túm năm tụm ba chờ đợi, nhìn thấy Tần Trầm lạnh lùng ôm mèo đi ra, sự tương phản đáng yêu rất lớn làm cho các cô gái không kiềm chế được muốn rít gào.

Nhưng bây giờ hầu hết mọi người trong khách sạn đều đang ngủ, các cô sợ quấy rầy những người khách khác, cho nên kiềm chế.

Những người hâm mộ chụp ảnh, quay video, trong miệng khẽ kêu Anh Tần cố lên Chú ý nghỉ ngơi.


Tần Trầm thính tai nghe thấy một câu cảm thán Oa, Sữa Tươi thật sự rất ngoan, muốn vuốt!, vốn bước chân hắn đã đi xa hơi dừng bước.

Tiểu Nam đi theo bên cạnh bảo vệ hắn cũng dừng chân, nhìn anh Trầm bỗng dưng đi vòng vèo không rõ vì sao:
Sao không đi?
Dưới ánh mắt mọi người, Tần Trầm ôm mèo đi tới trước mặt cô nàng vừa nhỏ giọng khen Hứa Giản, trong mắt mang ý cười:
“Nhóc nói có thể chụp ảnh, không thể sờ.”
Hứa Giản đột nhiên bị giơ lên: “Meo meo?”
Tôi nói có thể chụp ảnh bao giờ?
Trong ánh mắt ghen tỵ của các fan, cô gái kia ngơ ngác nhìn Tần Trầm, cầm lấy máy ảnh SLR, choáng váng đầu óc chụp mấy bức ảnh Hứa Giản cũng đang ngơ ngác.

Sau khi Tần Trầm ngồi trên xe đi xa, cô gái bị một niềm vui bất ngờ ập tới mới chậm chạp hỏi bạn bên cạnh:
“Vừa nãy ảnh nói chuyện với tớ sao??”
Bạn cô ghen ty đến mức hai mắt mọc quả chanh, so với bản thân cô còn kích động hơn: “Đúng vậy!!”
Cô gái hậu tri hậu giác che miệng rít gào: “A a a a tớ làm được thật ư?!”
Tần Trầm đi rồi, những người hâm mộ ngồi xổm bên ngoài khách sạn đang chuẩn bị lui đi, thì một nhân viên trong khách sạn tươi cười đi ra.

Nhân viên nói với các cô, vừa rồi biết các cô đều là đợi bên ngoài suốt đêm, Tần Trầm nói khách sạn chuẩn bị chút đồ ăn nóng, để các cô đi vào ăn rồi nghỉ ngơi một chút.

Các fan thụ sủng nhược kinh, cảm thấy vừa bất ngờ vừa cảm động, đã có người đăng weibo cảm thán ngay tại chỗ ——
Hic hic hic sao anh lại tốt đến vậy, cũng quá thương fan rồi!
Bên trong phòng hóa trang, Tiểu Nam không có chuyện gì làm đang lướt weibo, sau đó thì thấy một weibo hot trong supertopic cá nhân của Tần Trầm:
Thanh thanh tử câm: Các chị em! Muốn biết thế nào để mình nổi bật trong biển fan không? Muốn biết như nào để gây sự chú ý với anh Trầm không? Hiện tại sẽ nói cho quí dzị một bí quyết: Khen Sữa Tươi là xong việc! Ra sức khen ngợi! Chỉ cần thổi phồng khen mèo ngoan, anh Trầm lạnh lùng cũng sẽ quay người vì bạn!
Video bloger đăng chính là ở ngoài khách sạn ban nãy, Tần Trầm vốn đã đi ngang qua nghe thấy có người khen Hứa Giản liền quay lại.

Trong bình luận nói sẽ học hỏi và ghen tỵ với fan được phiên bài*.

翻牌: Hiểu nôm na là người may mắn được thần tượng của mình chọn để trả lời.

Tiểu Nam thấy vậy ngẩng đầu nhìn Tần Trầm, thầm yên lặng gật gật đầu sau đó nhấn like bài đăng này.

Dậy quá sớm, lúc này một con mèo Hứa Giản chiếm cả một tấm ghế, đang ôm đuôi ngủ ở phía trên, bữa sáng chưa ăn xong còn để trên giấy ăn bên cạnh ——
Nửa khúc cá hoa vàng khô.

Nếu không phải lúc hoá trang không nên lộn xộn, Tần Trầm rất muốn cầm cá khô đung đưa trước cậu, xem cậu nghe mùi cá có tỉnh hay không.


Thế nhưng mãi đến tận khi trang điểm xong, Tần Trầm cũng không quấy rầy Hứa Giản, hắn biết tối hôm nay Hứa Giản không ngủ ngon.

Hứa Giản sau khi biến thành mèo cũng có một chút tập tính mà mèo mới có, ví dụ như nửa đêm bỗng nhiên tinh thần phấn chấn lên chạy nhảy…!
Tối hôm qua Tần Trầm mơ mơ màng màng nghe thấy Hứa Giản ở trong phòng bận bịu ít nhất hơn nửa tiếng.

Lúc chuẩn bị kỹ càng đi ra ngoài, Tần Trầm còn tiện tay cởi áo khoác của mình ra trùm lên trên mèo.

……!
Khi Hứa Giản vừa tỉnh giấc lần nữa thì trời đã sáng rồi, tia sáng chói mắt, cậu hơi nheo mắt mới thích ứng ánh sáng.

Lúc đứng dậy, cảm nhận được có sức nặng trên người mình, Hứa Giản quay đầu nhìn lại, thì thấy áo khoác của Tần Trầm trên lưng mình.

Sửng sốt vài giây sau, Hứa Giản nhẹ nhàng đẩy áo mà nhảy xuống ghế.

Áo khoác Tần Trầm bị động tác của cậu kéo theo hơn nửa đoạn trễ xuống không trung, nhìn dáng dấp này như muốn rơi xuống đất lập tức.

Liếc mắt nhìn xung quanh, xác nhận phòng hóa trang trừ mình ra không có sinh vật sống nào khác, Hứa Giản đi tới ghế, ngửa đầu cắn chặt áo khoác Tần Trầm lui về phía sau.

Đồ của Tần Trầm đều rất đắt, Hứa Giản lại không dám cắn mạnh, chỉ sợ làm áo khoác của hắn cũng cắn thủng hai cái lỗ, đành phải toét miệng cẩn thận tỉ mỉ kéo áo khoác của hắn tới ghế sô pha.

Kéo trên đất một vòng, áo khoác màu đen của Tần Trầm dính không ít bụi, còn có hai chân mèo rõ ràng.

Hứa Giản chột dạ nhấc móng vuốt phủi bụi, nhưng mà đệm thịt cậu vốn cũng không phải sạch sẽ gì, càng phủi càng bẩn.

Nhìn vết bẩn ngổn ngang, Hứa Giản trầm mặc vài giây sau đó chợt lóe lên, quay người hướng cái mông về phía quần áo, sau đó bắt đầu phẩy đuôi.

Mặc dù không có chổi lông gà, nhưng cậu có chổi lông mèo.

Vì vậy cái đuôi lông xù trắng như tuyết kia bị Hứa Giản xem là chổi lông gà phủi bụi một cách thảm thương.

Vừa dùng đuôi phủi bụi, nhân cách nhỏ trong lòng Hứa Giản tự dựng thẳng ngón tay cái cho mình ——
Mình thật đúng là quá thông minh.

Dùng chổi lông gà hình mèo phủi áo khoác của Tần Trầm sạch sẽ xong, Hứa Giản nhảy xuống ghế sô pha sau đó còn quay đầu liếc mắt nhìn phía sau mình: Phẩy đuôi hơi mỏi.


Nghe mùi cá khô trước đó chưa ăn xong, Hứa Giản lon ton chạy tới cạnh cửa khép hờ, từ trong khe cửa chen ra ngoài.

Ngậm nửa miếng cá khô nhỏ trong miệng, Hứa Giản lắc đuôi đi băng băng đến nơi đang đoàn người đang tập trung.

Nhờ lợi thế của cơ thể, Hứa Giản thuận lợi chen lên trước hàng đầu, chuẩn xác đi tới bên cạnh hai người Tiểu Nam và Phan Mẫn, nhấc móng vuốt lay ống quần Tiểu Nam một chút.

Tiểu Nam nhận ra được, cúi đầu vừa nhìn thì thấy Sữa Tươi nửa ngồi bên chân mình không biết từ bao giờ, ngậm cá khô trong miệng còn dư ra gần nửa khúc đuôi cá ra ngoài.

Tiểu Nam bật cười ngay lập tức, ngồi xổm người xuống nhỏ giọng hỏi mặt mèo ngoan ngoãn Hứa Giản:
“Sữa Tươi đến đây lúc nào thế?”
Hứa Giản ngậm cá trong miệng nên khó trả lời, nhấc chân đạp hai lần, ý là —— vừa nãy.

Tiểu Nam cũng không hi vọng Hứa Giản thật sự có thể trả lời mình, ngón tay trỏ để trên môi khẽ Xuỵt một tiếng:
“Chút nữa Sữa Tươi im lặng nha, anh Trầm đang quay cảnh đánh nhau.”
Vội vàng nhai cá khô nhỏ, Hứa Giản nghe vậy nghĩ thầm:
Tiếng tôi nhai cá khô hẳn sẽ không ảnh hưởng tới Tần Trầm chứ?
Hứa Giản quay đầu liếc mắt nhìn, thấy Tần Trầm cách đó không xa đang theo chỉ đạo võ thuật hướng dẫn động tác kế tiếp.

“Kẻ sát phạt” là một bộ phim điện ảnh đề tài cảnh sát và cướp, Tần Trầm đóng vai nam chính xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sau khi xuất ngũ làm cảnh sát, hằng ngày đấu trí đấu dũng với những nhân vật phản diện.

Trong phim có rất nhiều cảnh đánh nhau, trong đó những cảnh đánh nhau của Tần Trầm chiếm khoảng 70%.

Vốn dĩ thân hình của Tần Trầm đã tốt, bây giờ mặc cảnh phục trên người, muốn vai có vai, muốn eo có eo, oai nghiêm và hormone phả vào mặt.

Nói theo cách không dè dặt như trên mạng mà nói, chính là đẹp trai đến nỗi khiến người ta không kép chân lại được.

Hứa Giản nhìn Tần Trầm dưới bộ cảnh phục hiện ra đôi chân càng ngày càng thon dài, rồi cúi đầu nhìn lại chân ngắn lông xù của mình…!
Trầm cảm.

Cái gì gọi là chân dài một mét tám, chính là đây.

Tần Trầm rèn luyện quanh năm, chân tay cân đối mà độ mạnh yếu vừa đủ, động tác trong những cảnh đánh nhau cũng gọn gàng dứt khoát và đẹp mắt.

Nhìn Tần Trầm lạnh lùng quay người một phát vào người tên phản diện, Hứa Giản và hầu hết những người ở đây, đều không có tiền đồ nuốt một ngụm nước bọt.

Mặc dù là đàn ông, nhưng Hứa Giản cũng không thể không thừa nhận vừa nãy Tần Trầm rất đẹp trai.

Chớp chớp đôi mắt màu xanh lam, Hứa Giản dời tầm mắt đang trên người Tần Trầm, tuy không ai để ý cậu nuốt nước miếng ban nãy, nhưng cậu vẫn hơi ngượng ngùng nhấc thịt đệm vỗ vỗ mặt của mình, thầm khinh bỉ chính mình trong lòng:
Mi là một người đàn ông thực thụ, si mê gì trước Tần Trầm, có phải biến thành mèo nên ngu muội rồi không?
Mà Tần Trầm đã chú ý tới Hứa Giản từ lâu, nhưng không có thời gian chào hỏi, thấy cậu đột nhiên dùng móng vuốt vỗ mặt mèo của mình, trong lòng còn hơi khó hiểu một chút:
Mèo lười cuối cùng cũng tỉnh ngủ? Cậu bị sao vậy?

Đang yên đang lành tự mình đánh mình làm cái gì?
Sau một cảnh quay, đạo diễn cười đi tới nói với Tần Trầm:
“Trạng thái bây giờ tốt hơn vừa nãy, tiếp tục giữ vững.”
Nhân viên công tác đi đến chỉnh trang cho Tần Trầm, dùng bình phun sương xịt lên mặt và trên cổ hắn như mồ hôi, mà hắn lại nhìn chằm chằm về phía Hứa Giản.

Đối diện ánh mắt Tần Trầm, Hứa Giản dừng một chút, cuối cùng cùng với Tiểu Nam, nên bước tao nhã đi đến hắn.

Tiểu Nam đưa ly giữ nhiệt cho Tần Trầm để hắn uống nước, còn Hứa Giản đi tới bên chân hắn ngửa đầu ra sau nhìn hắn:
“Meo?”
Vừa rồi anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?
Uống một hớp nước xong, Tần Trầm ngồi xổm xuống, giơ tay đưa về phía cậu.

Hứa Giản cho là hắn muốn nựng mình hai cái đã ghiền, đã sẵn sàng để được vuốt, kết quả đối phương lại dùng ngón tay cái xoa xoa khóe miệng cậu, giọng nói ngập ý cười:
“Nhóc ăn xong cũng không lau miệng hả? Cái này giữ lại cho bữa trưa sao?”
Hứa Giản theo bản năng cúi đầu nhìn thì thấy trên ngón tay cái Tần Trầm có một miếng cá khô nhỏ, hẳn là vừa nãy cậu ăn không để ý dính trên mặt.

Nhiều lông trên mặt không tốt ở điểm này, trên mặt có dính gì cũng không cảm giác được.

Nghe ra vẻ trêu đùa trong giọng nói Tần Trầm, hai bên râu mép mèo của Hứa Giản cong lên, nhấc đệm thịt vỗ vào tay hắn.

Phủi vụn cá xuống đất, Hứa Giản cúi đầu nhắm ngay dùng đệm thịt kéo nó ra, một giây sau vụn cá đã bị cậu vung chân đá đi đâu không biết.

Tiêu diệt xong chứng cứ xong, Hứa Giản giương mắt nhìn Tần Trầm, ý là ——
Không có thứ gì, vừa rồi anh không nhìn thấy bất cứ thứ gì hết.

Nhìn động tác của Hứa Giản, Tần Trầm thấy buồn cười, giơ tay xoa nhẹ đầu mèo:
“Giấu đầu hở đuôi.”
Hai tai nhọn lông xù của Hứa Giản bị hắn vuốt ngược ra sau, chợt thấy mặt cậu tròn hơn, hơn nữa lộ ra đỉnh đầu trống trơn, không hiểu sao thấy buồn cười.

Nhìn Hứa Giản như vậy, Tần Trầm nhịn không được phì cười ra tiếng.

Phan Mẫn tỉ mỉ quan sát Hứa Giản đã lâu cũng lấy làm lạ mở miệng:
“Hình như Sữa Tươi mập hơn trước đây thì phải? Sao nhìn tròn trịa thế?”
Hứa Giản được xoa thoải mái, vốn dĩ đang híp mắt hưởng thụ thì nghe Phan Mẫn nói vậy, đột nhiên mở mắt ra.

Mặc dù biểu cảm trên mặt mèo của Hứa Giản không rõ ràng, nhưng Tần Trầm vẫn nhìn ra vẻ mặt cậu cứng đờ.

Hứa Giản xa xôi ngẩng đầu nhìn Phan Mẫn đặt câu hỏi, kêu vài tiếng như đang phản đối:
Tôi đây không phải tròn trịa, là lông tôi dài, chỉ là lông nhiều thôi!
Tôi mập giả thôi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.