Đọc truyện Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế FULL – Chương 139: Sinh Khương Gừng
Mèo tinh nhỏ mới vừa hoá hình người chưa giấu được đuôi mình, vậy nên bại lộ mình không phải là người sự thực.
Giang Sâm, một người bị thương nặng, mới tỉnh táo đã phát hiện mình ân nhân cứu mạng biến thành ân yêu cứu mạng.
Phía trên vang lên tiếng cây đa già than thở, chắc cũng cảm thấy mèo tinh nhỏ vô lý.
Bất kể thế nào, mèo tinh nhỏ cứu mạng mình, trông cũng không phải yêu tinh xấu, cho nên đối mặt với cá nướng thơm ngát mà thiếu niên đưa tới, Giang Sâm vươn tay nhận lấy không chút do dự.
Thương cân động cốt một trăm ngày, Giang Sâm té xuống từ trên vách núi cheo leo cao như vậy, ngũ tạng lục phủ đều suýt chút nữa lộn lên, hiện tại tuy có thể nói là ráng đi hai bước, thế nhưng thân thể cũng chưa khỏi hẳn, cho nên y tạm thời ở lại, mèo tinh nhỏ cũng vui vẻ chia sẻ ngôi nhà của mình với y.
Lại qua mấy ngày, Giang Sâm cầm gậy gỗ bên đống lửa, y lên tiếng kêu một tiếng, mèo tinh nhỏ dừng lại, bắp gặp ánh mắt thiếu niên nhìn sang, y cau mày:
“Cứ gọi ngươi là mèo tinh nhỏ cũng không tiện, ngươi vẫn nên có một cái tên.”
Mèo tinh nhỏ cầm khoai tây nướng chín nhìn y, trong mắt tràn đầy khó hiểu:
“Tên?”
“Ừm.” Giang Sâm dùng gậy gỗ chỉ chỉ mình, giải thích: “Chẳng hạn như ta tên là Giang Sâm, tự Hư Thận, ngươi thì sao?”
Mèo tinh nhỏ lắc đầu: “Ta không có tên.”
Cha mẹ của anh đều không có linh trí, cũng không nghĩ tới anh có thể tu luyện thành tinh, không đặt tên cho anh, đã nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều kêu mèo tinh nhỏ, anh cũng không nghĩ tới tự đặt tên cho mình.
Giang Sâm nghe xong nhìn anh: “Nếu không ta đặt tên cho ngươi?”
Chuyện có tên đối với mèo tinh nhỏ mà nói là điều rất mới lạ, nghe Giang Sâm nói sau đó hai mắt mèo tinh nhỏ sáng ngời, đuôi phía sau vểnh lên thật cao:
“Có thật không? Ngươi muốn đặt tên cho ta?”
Giang Sâm cười gật gật đầu, trong lòng suy nghĩ mấy cái họ, cuối cùng hỏi mèo tinh nhỏ: “Ngươi cảm thấy họ Khương thế nào?”
“Giang?” Mèo tinh nhỏ nghiêng đầu: “Cùng họ với ngươi sao?”
“Không phải.” Giang Sâm dùng gậy gỗ viết xuống đất chữ Giang và Khương, kiên nhẫn nói với mèo tinh nhỏ:
“Giang của ta là giang trong sông lớn, ngươi là Khương này, phát âm giống nhau, thế nhưng cách viết thì khác.”
Mèo tinh nhỏ vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm hai chữ trên đất một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Sâm:
“Chữ của ngươi có vẻ dễ viết hơn.”
Sau khi nói xong không chờ Giang Sâm trả lời, mèo tinh nhỏ cười tươi rói: “Nhưng mà ta thích họ Khương này, trên cái chữ giống như hai cái tai của ta.”
Nói chuyện, mèo tinh nhỏ vừa duỗi ngón tay trắng nhỏ của mình ra chỉ chỉ hai điểm trên đầu chữ Khương.
Giang Sâm không ngờ anh nhìn mọi thứ bằng góc độ như thế, thành công bị anh chọc phát cười, cười xong rồi hỏi anh: “Vậy cứ quyết định thế đi?”
Mèo tinh nhỏ gật đầu: “Được.”
Có họ, vậy còn đến tên, Giang Sâm vốn không có chút manh mối nào, nhìn thấy đuôi trắng phía sau mèo tinh nhỏ, suy nghĩ chợt lóe lên, nói:
“Ngươi thấy tên Khương Bạch thế nào?”
Mèo tinh nhỏ đọc theo một lần, một giây sau híp mắt cười: “Êm tai, ta thích cái tên này.”
Vì vậy cái tên Khương Bạch cứ như vậy được quyết định, Giang Sâm sau đó còn nghĩ thêm cho Khương Bạch —— Lâm Tà.
Giang Sâm chưa từng nói ý nghĩa của cái tên Lâm Tà, mãi đến tận rất lâu về sau, mèo tinh nhỏ mới hiểu được.
……!
Cuối cùng Giang Sâm cũng không ở chỗ Khương Bạch cho đến khi bình phụv, bởi vì sau nửa tháng, binh lính cũng đã tìm tới.
Ngày đó Giang Sâm rơi xuống vách núi, giải quyết quân địch đánh lén xong sau đó cha y hạ lệnh cho quân lính truy tìm tung tích của thiếu tướng.
Nguyên văn là:
“Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, cho dù hài cốt không còn, cũng phải tìm thấy mảnh áo của y.”
Hang của Khương Bạch cách vách núi rất xa, ngày đó Khương Bạch cõng Giang Sâm đi rất lâu mới về tới, cũng khó để các quân lính có thể tìm tới nơi này.
Giang Sâm đi theo người tìm thấy y, trước khi đi hỏi Khương Bạch có đồng ý đi cùng y không.
Thiếu niên nhìn Giang Sâm chằm chằm vài giây, cuối cùng nhẹ nhàng lắc lắc đầu:
“Ngươi về nhà, nhưng nhà của ta lại ở đây, ta không đi đâu hết.”
Mèo tinh nhỏ từ chối lời mời của thiếu tướng quân, ánh mắt thiếu tướng quân cô độc rời đi, đi mấy bước lại đột nhiên quay đầu nói với thiếu niên:
“Khương Bạch, ta nhất định sẽ trở về gặp ngươi! Ngươi chờ ta!”
Hai mắt Khương Bạch sáng ngời, gật đầu chắc nịnh: “Được! Ta ở đây chờ ngươi!”
Giang Sâm rời đi, trong núi rừng trở lại như xưa, Khương Bạch lại cả ngày tâm sự nặng nề không lên tinh thần nổi, cũng không muốn tìm linh thảo để tu luyện, cả ngày ở trong hang của mình.
Anh vẫn đợi Giang Sâm, Giang Sâm nói sẽ đến gặp anh, anh sợ mình rời đi mà đúng lúc Giang Sâm tới sẽ bỏ lỡ nhau.
Mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây, ngày qua ngày, lá đa già đã ngả màu xanh vàng, mèo tinh nhỏ vẫn chưa đợi được người đặt tên cho mình.
Cũng không biết qua bao lâu, cây đa già lâu không không mở miệng dùng cành cây nhẹ nhàng sờ sờ đầu Khương Bạch, thở dài nói:
“Cháu đi tìm hắn đi.”
Khương Bạch ngẩng đầu: “Sao ạ?”
Cây đa già: “Từ khi hắn đi, trái tim của ngươi cũng không còn ở mảnh rừng, nếu ngươi muốn tìm hắn thì hãy đi đi.”
Thiếu niên ngồi trên rễ cây mím môi, cuối cùng quyết định trở mình đứng lên, cúi đầu đi vào hang mèo của mình.
Mấy phút sau, Khương Bạch lại đi ra, cúi đầu nói nhỏ:
“Hình như cháu không có thứ gì để thu dọn.”
Cây đa già quơ quơ thân cây, cho hướng cho anh:
“Hắn ở phía đông, cháu đi về hướng đó, dọc đường đi phải cẩn thận hòa thượng đầu trọc, đạo sĩ và thầy trừ yêu.”
Khương Bạch gật đầu: “Vâng!”
Sau khi tạm biệt cây đa già và những người bạn trong rừng, Khương Bạch lên đường xuống núi.
Khương Bạch tự ý thức lần đầu tiên rời đi núi, dọc theo đường đi gặp phải con người khó tránh khỏi căng thẳng, vẫn luôn sờ sờ sau đầu và quay đầu nhìn phía sau, chỉ sợ tai và đuôi mình thừa dịp anh không chú ý lại nhảy ra ngoài.
Cũng may dọc theo con đường này Khương Bạch ẩn nấp rất khá, thuận lợi đến thành trấn, nơi binh lính Giang Sâm đang đóng quân, trên cổng thành cắm cờ quân rồng bay phượng múa của Giang gia.
Không biết có phải vì chiến tranh trực hệ giữa hai nước hay không, công thành kiểm tra đặc biệt nghiêm ngặt, ra vào đều phải qua cửa công văn, Khương Bạch tất nhiên không có vật kia, anh làm phép che mắt mới vào trong được.
Sau khi vào thành, Khương Bạch phát hiện gương mặt dân chúng trong thành đều rất nghiêm túc, có mấy người thậm chí ủ rũ, như thể giông bão nổi lên, chẳng phồn hoa náo nhiệt như Giang Sâm nói, rất yên tĩnh, người đi trên đường cũng rất ít.
Khương Bạch nhìn đường phố trống trải, âm thầm bĩu môi:
“Giang Sâm nói dối.”
Thế nhưng việc này đối với Khương Bạch mà nói chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, bây giờ quan trọng nhất là tìm được Giang Sâm, vì vậy Khương Bạch lấy hết dũng khí gọi lại một ông lão đang vội vã, nhỏ giọng cẩn thận hỏi:
“Lão, lão gia, ngươi biết Giang Sâm ở đâu không?”
Ông lão bị gọi dừng bước, nghe Khương Bạch nói sau đó quan sát anh từ trên xuống dưới, nhìn anh phong trần mệt mỏi mới bừng tỉnh, hỏi:
“Tiểu công tử ngươi cũng đến đi dự đám tang sao?”
Khương Bạch sững sờ: “Đi dự đám tang?”
Anh hiểu đi dự đám tang là có ý gì, chiến tranh loạn lạc, dọc theo con đường này anh đã gặp qua không ít.
Tuy nhiên lời của ông lão, anh lại nghe không hiểu, quân Giang gia có ai chết trận sao?
Không chờ Khương Bạch hỏi lại, ông lão lại bi thương thở dài, lắc đầu nói với anh:
“Đáng tiếc tiểu công tử đã tới chậm một bước, thiếu tướng quân đã chôn cất sáng sớm hôm nay.”
Nghe ông lão nói, Khương Bạch như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ, ông lão thở dài rời đi, Khương Bạch lại chậm chạp chưa kịp phản ứng ——
Thiếu tướng quân…!Chôn cất?
Khương Bạch hoảng rồi, tùy tiện kéo một người đi đường hỏi địa chỉ, thẳng đến địa chỉ đó mà đi.
Cũng như lời ông lão kia từng nói, Khương Bạch đã tới chậm một bước, khi đến chỉ nhìn thấy một tấm bia mộ và giấy trắng đầy đất.
Thiếu tướng quân Giang Sâm, ngày hôm trước vì bảo vệ tính mạng của một đứa trẻ nên đã trúng tên độc, chữa trị không có hiệu quả, đêm đó đã trút hơi thở cuối cùng…!
Nghe người ta nói, đoạn thời gian thiếu tướng quân hôn mê, trong miệng luôn vô thức gọi tên của một người ——
Giang Lâm Tà.
Nhưng toàn bộ quân lính Giang gia, không có một ai tên Giang Lâm Tà.
Khương Bạch không thể thấy người đặt tên cho mình lần cuối.
Lặng thinh nhìn chằm chằm hai chữ Giang Sâm trên mộ bia, cuối cùng Khương Bạch ngồi trên đất, nói liên miên cằn nhằn trước bia mộ Giang Sâm cả ngày giống như trước kia.
Khương Bạch nói với y những chuyện xảy ra trong rừng khi y đi rồi, trách Giang Sâm không giữ lời hứa, đã nói sẽ trở lại tìm anh, kết quả chờ không được, bây giờ mình chạy tới, kết quả y lại lặng yên nằm dưới đất lười biếng không nói lời nào.
Đến tối, rốt cuộc Khương Bạch cũng đứng dậy, anh giơ tay sờ sờ bia mộ, nhẹ giọng nói:
“Giang Sâm, ta phải đi, trời tối quá, ta không thể giúp ngươi.”
Buổi tối hôm đó, trại quân địch Mạc Quốc bị tập kích, sau một tiếng hét chói tai, lửa cháy ngút trời, quân lính đóng đô trên tường thành Giang gia có thể nhìn thấy ánh lửa đằng xa rõ ràng.
Ngay sau khi thiếu tướng quân trẻ nhất Mạc Quốc chết trận, quân địch bị tập kích, quân Giang gia bất chiến mà thắng.
……!
Mấy ngày sau, Khương Bạch trở lại trong núi, lần này anh về là để tạm biệt, anh nói với cây đa:
“Hắn không còn, cháu không thể nhìn thấy hắn một lần cuối, cho nên cháu muốn đi tìm hắn, sau này chắc cũng rất ít khi quay lại.”
Nhìn Khương Bạch mấy ngày không gặp như thể đã biến thành người khác, cây đa già lặng im một lúc lâu, gió đưa tới một câu bất lực đến cực điểm Đi thôi.
Khương Bạch đặt chân lên con đường tìm kiếm Giang Sâm, lần này cây đa già không dẫn đường cho anh, bởi vì nó cũng không biết Giang Sâm tái thế sẽ biến thành ai và ở đâu.
Thời gian trôi qua thế giới thay đổi, trong biển người mênh mông, Khương Bạch cũng không phải mỗi lần đều có thể thành công tìm được Giang Sâm tái thế, mấy trăm năm đầu không có kinh nghiệm, hoặc là bỏ lỡ, hoặc là khi anh tìm thấy Giang Sâm, đối phương đã già lọm khọm.
Sau đó Khương Bạch học cách, anh trao một nửa linh hồn của mình cho Giang Sâm, như vậy Giang Sâm luân hồi tái thế anh có thể cảm nhận được.
Cứ như vậy, bỏ qua hoa cỏ không có ý thức sự sống, Khương Bạch và Giang Sâm tái thế trở thành Tư Thục tiên sinh một kiếp, cùng với Giang Sâm tái thế trở thành cò trắng một kiến, đến đời Thẩm Tịch, vừa lúc là kiếp thứ tư.
Từ thiếu tướng quân Giang Sâm đến minh tinh Thẩm Tịch đang “hot”, Khương Bạch không còn phải chờ đợi hay tìm kiếm trong suốt cuộc đời dài của mình.
Mèo tinh nhỏ không rành thế sự, ban đầu không biết mình tại sao lại cố chấp nhớ mãi không quên đối với Gianh Sâm như thế, rất lâu sau đó mới hiểu được phần cảm tình kia là gì, nhưng đã muộn.
Giang Sâm tái thế làm Tư Thục tiên sinh lúc lâm chung, trước khi đi hỏi Khương Bạch tại sao mãi không già, nói mình phải lòng anh.
Khi đó Khương Bạch liều mình bị sét đánh, nói tất cả mọi chuyện cho Giang Sâm.
Giang Sâm tái thế cười cười, run run rẩy rẩy kéo tay Khương Bạch, gian nan mở miệng:
“Đời sau, đời sau em nhất định phải tìm tới tôi sớm một chút, khi đó…!Khi đó tôi nhất định vẫn là vừa nhìn sẽ thích em.”
Sau đó, Giang Sâm tái thế thành cò trắng, sau đó nữa mới là Thẩm Tịch.
……!
Khương Lâm Tà gặp được cha mẹ Hứa Giản vào một ngày mưa to, tầm nhìn có hạn, ngày đó cũng là lần đầu tiên Khương Lâm Tà gặp được Giang Sâm ở kiếp này, cũng chính là Thẩm Tịch.
Cho nên khi đó Hứa Uẩn nhìn thấy Khương Lâm Tà, anh mới thất thần đứnh trong mưa, bị người nhìn thấy mà không tự biết.
Thế nhưng bây giờ nói đến chuyện này, Khương Lâm Tà cũng cảm thấy là duyên phận, ngày đó nhiều người như vậy, cố tình chỉ có cha Hứa Giản nhìn thấy anh.
Cùng y trải qua mấy kiếp, kiếp này gặp lại, Khương Lâm Tà vẫn là liếc mắt một cái đã nhận ra Thẩm Tịch, mà đối phương lại vào một vòng luận hồi, vẫn giống như hai lần trước, cũng không nhớ rõ anh.
Dù chuyển kiếp như Giang Sâm tái thế Tư Thục tiên sinh từng nói, đời này Thẩm Tịch tuy vẫn không nhận ra Khương Bạch, nhưng nhất kiến chung tình, thích anh từ cái nhìn đầu tiên.
Bây giờ thế giới đã khác xưa, Giang Sâm trước đây và Thẩm Tịch bây giờ đã có thể rất thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình, không giấu trong lòng như lần trước, đến chết mới nói một câu thích em…!
Như nghe Thẩm Tịch kể như một câu chuyện, Hứa Giản kinh ngạc:
“Cho nên hiện tại giám đốc Khương đã trao cho anh nửa linh hồn còn lại của mình?”
Thẩm Tịch trong lòng ngũ vị tạp trần mà gật gật đầu:
“Phải, tên ngốc đó, trao linh hồn của em ấy cho tôi, sau này muốn cùng người thường này đồng sinh cộng tử.”
Tất cả những thứ này, là vì Thẩm Tịch quấn lấy Khương Lâm Tà rất lâu, đối phương mới bất đắc dĩ nói cho y biết.
Sau khi biết được sự thật tất cả những thứ này, ngoại trừ tình yêu dành cho Khương Lâm Tà, Thẩm Tịch cũng chỉ còn sót lại đau lòng.
Hơn nữa cũng không biết có phải vì linh hồn của Khương Lâm Tà hay không, Thẩm Tịch còn nhớ tới rất nhiều chuyện của kiếp trước, hồi ức càng rõ ràng lòng y lại càng đau.
Thẩm Tịch vừa mới dứt lời, một túi khoai chiên từ phòng khách bay đến chuẩn xác đập vào đầu y, kèm theo một câu nhàn nhạt của Khương Lâm Tà:
“Em nghe đó.”
Thẩm Tịch rất không nguyên tắc nhanh chóng cười làm lành đổi giọng: “Nói nhầm nói nhầm, tôi nói tôi ngốc, không nói em.”
Nhìn giám đốc Khương cười hì hì, hình tượng thiết lập của Thẩm Tịch hoàn toàn đổ vỡ, Hứa Giản trầm mặc vài giây quay đầu nhìn Tần Trầm bên cạnh, trong mắt:
Chúng ta là thành bóng đèn hả?
Từ lúc ra khỏi Thẩm Tịch, Hứa Giản ở trên xe vẫn còn cảm thán với Tần Trầm:
“Em cứ nghĩ thầy Thẩm là khúc gỗ, không ngờ hắn mới phải là người ra tay trước.”
Lâm Tà, Khương Bạch và Giang Sâm liên quan đến Lâm, còn chữ Tà phía sau, Hứa Giản nghĩ Giang Sâm có ý bên nhau một đời.
Từ phương diện nào đó mà nói, tâm nguyện của Giang Sâm cũng coi như thành hiện thực, vì tìm y, mèo tinh nhỏ đã trưởng thành, bây giờ là đại yêu làm việc thận trọng, thực lực sâu không lường được.
Đuôi đã tu luyện được chín cái.
Tuy kiếp trước Thẩm Tịch và Khương Lâm Tà không được hoàn toàn như ý, nhưng kiếp này cuối cùng cũng có kết quả tốt.
Nghe giám đốc Khương nói, thầy Thẩm nắm giữ toàn bộ linh hồn của anh, có thể sống rất nhiều năm so với người bình thường.
Tần Trầm cũng gật đầu: “Như vậy rất tốt.”
Trong lúc hai người cảm khái, điện thoại Hứa Giản đột nhiên vang lên, cậu lấy ra vừa nhìn, thì thấy là mẹ Tần gọi tới.
Sau khi bắt máy, Hứa Giản kêu một tiếng mẹ, còn không đợi cậu mở miệng hỏi chuyện gì, đã nghe mẹ Tần điện thoại bên kia vộ vàng nói:
“Giản Giản hai đứa đang ở đâu? Tiểu Bảo dậy rồi, bây giờ đang khóc ầm ĩ đi muốn tìm ba ba.”
Tiểu Bảo là đứa nhỏ Hứa Giản và Tần Trầm nhận nuôi năm ngoái, là bé trai, hiện tại đã hơn một tuổi, trong giai đoạn dính người, cả ngày gọi cha với ba ba.
Tiểu Bảo không phải là bị cha mẹ ruột vứt bỏ, chỉ là một trận động đất đã khiến cho nhóc mất đi cha mẹ và họ hàng gần, thân thích họ hàng xa lại không muốn vô duyên vô cớ thêm một gánh nặng, bất đắc dĩ chỉ có viện mồ côi nhận nuôi nó.
Vừa nghe ông giời con thực sự trong nhà dậy rồi, Tần Trầm và Hứa Giản liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng chạy về nhà.
Nghe bé con đầu điện thoại bên kia thút tha thút thít, bi bô kêu Ba ba, Tần Trầm bất giác tăng tốc độ.
Đồng thời Hứa Giản dỗ con qua điện thoại:
“Bảo bối đừng khóc, hai ba lập tức về đến nhà.”
Tỉnh lại sau giấc ngủ cả hai ba ba đều không thấy, Tiểu Bảo khóc khàn cả cổ, bây giờ nghe giọng Hứa Giản còn khóc to hơn:
“Oa oa…!Ba ba —— ”
Tiếng khóc của con giục giã, hai người cha vội về nhà, hận không thể mọc cánh bay thẳng về nhà.
Mà mẹ Tần dỗ cháu nội đổ đầy mồ hôi, ôm bé con khóc ầm ĩ vừa đau lòng vừa sốt ruột, nói với cha Tần:
“Ông rảnh rỗi thì đi quản con trai của ông đi, cả ngày bận công việc, bận trải qua thế giới hai người, xem cháu nội bảo bối của tôi chịu oan ức…”
Không hề làm gì cả lại bị vợ quở trách, cha Tần: “…!Xin hỏi vậy hai đứa nó không phải con của bà? Sao bà không nói?”
Mẹ Tần trừng ông: “Ông còn lý luận đúng không?”
Cha Tần: “…”
Được thôi, vợ nói cái gì cũng đúng.
– ———oOo———-
HOÀN VĂN TOÀN.
_____________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và theo dõi trong thời gian qua.
Mong mọi người bỏ qua những sai sót trong quá trình edit.
Và mình muốn cảm ơn sbtinwonderland – bạn beta-er đã giúp đỡ mình rất nhiều trong bộ truyện lần này.
Mọi người ghé qua ủng hộ bạn ấy nhé!
Hẹn gặp lại mọi người ở những bộ truyện tiếp theo..