Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 128: Fanboy


Bạn đang đọc Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế FULL – Chương 128: Fanboy


Khi chị họ của Hứa Giản là Liễu Noãn đến, Tần Trầm và Hứa Giản đã chờ sẵn ở bãi đậu xe trạm tàu cao tốc.

Vừa gọi điện thoại vừa để ý xung quanh có săn ảnh hay không, lúc tới gần xe Hứa Giản một cách cẩn thận, Liễu Noãn cảm thấy mình rất giống như điệp viên trong phim truyền hình.

Chú mợ của Hứa Giản đóng gói cho cậu một thùng đồ ăn, từ thịt xông khói đến gà ủ muối, từ trứng muối đến hoa quả…!
Một thùng đầy tràn, nặng trịch, xách đến lối ra cũng khiến Liễu Noãn hoài nghi nhân sinh.

Sau khi gọi điện thoại Hứa Giản nói con đường đến tìm tới xe, Liễu Noãn không kịp trò chuyện, đẩy hành lý đi đến sau xe, giơ tay vỗ cốp sau một cái:
“Tiểu Giản, mở cốp sau ra.”
Liễu Noãn còn chưa dứt lời, Tần Trầm ở ghế lái mở cửa xe đi tới, trước ánh mắt kinh ngạc của Liễu Noãn nhận trong hành lý trong tay cô, nói với cô:
“Em đến đây chị họ.”
Liễu Noãn nhìn Tần Trầm bình thường chỉ có thể nhìn thấy TV, theo bản năng há mồm: “Hả?”
Người nọ là Tần Trầm á? Cậu ấy gọi mình cái gì cơ?
Chị họ???
Bãi đậu xe trạm tàu không ít người, bây giờ mặc dù đã muộn, nhưng vẫn có nguy cơ bị nhận ra, cho nên Hứa Giản nhẹ nhàng đụng Liễu Noãn đang sững sờ, nhỏ giọng mở miệng:
“Chúng ta lên xe trước đi.”
Lúc lên xe, Liễu Noãn kéo kéo áo Hứa Giản khi Tần Trầm không nhìn thấy, chép miệng nhìn Tần Trầm, nhỏ giọng hỏi:
“Tình hình thế nào?”
Chuyện Tần Trầm là ông chủ Nhạc Ngu, là người lãnh đạo trực tiếp của Hứa Giản, Liễu Noãn cũng vừa biết cách đây không lâu, quan hệ giữa Hứa Giản và Tần Trầm không tệ cô cũng nghe người ta nhắc tới vài lần, nhưng cô không ngờ quan hệ hai người không tệ đến mức Tần Trầm cũng đi theo đón cô.

Thuận theo tầm mắt Liễu Noãn, Hứa Giản liếc mắt nhìn Tần Trầm, sau đó nói nhỏ:
“Chờ lát nữa em giải thích với chị.”
Vừa nghe hai chữ Giải thích, Liễu Noãn ồ ~ một tiếng, nhìn cậu nghĩa là —— có chuyện.

Khi lên xe Liễu Noãn vốn cho là Hứa Giản sẽ ngồi ghế sau với cô, lại không ngờ đối phương trực tiếp mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế.

Buồn bực mấy giây sau, Liễu Noãn phản ứng lại:
Tần Trầm lái xe, nếu cô và Hứa Giản đều ngồi sau, có thể bị nghĩ là xem Tần Trầm như tài xế.


Vừa nghĩ như thế, Liễu Noãn bỗng sáng tỏ.

Ba người sau khi lên xe, Hứa Giản thắt chặt dây an toàn sau đó quay đầu nhìn Liễu Noãn ghế sau, hắng giọng giới thiệu với cô:
“Chị họ, đây là Tần Trầm, chị làm quen đi.”
Tần Trầm quay đầu nhìn Liễu Noãn: “Chào chị họ.”
Liễu Noãn nghĩ thầm Tần Trầm thì ai mà không biết, đồng thời cười tủm tỉm mở miệng: “Biết rồi, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi tên Liễu Noãn, là chị họ của Tiểu Giản, lúc thường Tiểu Giản nhờ cậu giúp đỡ.”
Sau khi nói xong không chờ hai người mở miệng, Liễu Noãn không nhịn được mở miệng hỏi Tần Trầm:
“Cậu Tần, tại sao cậu cũng gọi tôi là chị họ vậy?”
Tần Trầm gọi mình là chị họ, Liễu Noãn luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, thế nhưng lại không nói ra được.

Nghe Liễu Noãn nói, Hứa Giản vội ho một tiếng, xấu hổ nhìn cô:
“Chị họ, có chuyện vẫn chưa có cơ hội nói cho chị…”
Liễu Noãn quay đầu nhìn cậu, dùng ánh mắt dò hỏi: Chuyện gì?
Liếc nhìn Tần Trầm không định nói chuyện, Hứa Giản bất giác sờ sờ cổ mình, sau đó nói với Liễu Noãn:
“Tần Trầm là bạn trai em.”
Liễu Noãn khựng lại, nghi ngờ tai mình có vấn đề, nhìn Hứa Giản rồi lại nhìn Tần Trầm một chút, đến nửa ngày mới thốt ra được một câu:
“Bạn trai…!Là có ý gì?”
Tần Trầm bình tĩnh: “Có nghĩa là hai đứa tụi em đang yêu nhau.”
Liễu Noãn: “…”
Thấy hai người một người nghiêm túc, một người tai đỏ chót, đều không giống như đang nói đùa với mình, hai mắt Liễu Noãn đột nhiên trợn to, nhìn hai người một câu Vãi nhịn không được thốt lên.

Không để ý tới lần đầu tiên gặp Tần Trầm mình đã nói tục, Liễu Noãn thẳng lưng nhìn Hứa Giản, trong giọng nói tràn đầy không thể tin nổi:
“Thật không? Hai đứa đang yêu nhau?”
Liễu Noãn phản ứng lớn như vậy, Hứa Giản vừa xấu hổ vừa lo lắng, bất an gật đầu:
“Thật.”
Em trai ngoan nói cong là cong, Liễu Noãn vừa đến đã bị đả kích, đỡ trán ngả về phía sau, cho thấy mình cần thời gian.

Liễu Noãn từ từ bình tĩnh cho đến khi ba người ăn cơm tối xong về nhà, Tần Trầm nhận được điện thoại của công ty đi lên thư phòng trên lầu để xử lý công vụ, phòng khách chỉ còn lại Hứa Giản và Liễu Noãn.


Nhìn quanh một vòng chỗ ở của hai người Hứa Giản và Tần Trầm, Liễu Noãn đột nhiên thở dài một hơi, nhìn Hứa Giản nhẹ nhàng nói:
“Nhìn em sống tốt chị cũng an tâm.”
Về phần chuyện của Hứa Giản và Tần Trầm, Liễu Noãn ngoại trừ kinh ngạc chỉ còn lo lắng, dọc theo con đường cô suy nghĩ rất nhiều, cũng muốn nói với Hứa Giản rất nhiều.

Nhưng trên bàn cơm nhìn Tần Trầm chăm sóc Hứa Giản, nhìn thấy ánh mắt của cả hai nhìn đối phương, cô lại cảm thấy nói cái gì cũng vô dụng.

Cứ như vậy cũng rất tốt.

Nghe Liễu Noãn nói, Hứa Giản còn có chút bất ngờ, nói với cô:
“Em tưởng chị sẽ nói chuyện Tần Trầm với em.”
Liễu Noãn nở nụ cười: “Thôi đi, em năm nay hai mươi lăm tuổi chứ đâu phải năm tuổi?”
Đã là người trưởng thành rồi, phải có suy nghĩ riêng của mình.

Thái độ của Liễu Noãn làm cho Hứa Giản âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, Liễu Noãn nghiêm túc hỏi cậu:
“Nhưng mà Tiểu Giản, em thật sự nghĩ thông suốt chưa?”
Biết Liễu Noãn ám chỉ điều gì, sắc mặt Hứa Giản còn nghiêm túc hơn cô gật gật đầu:
“Nghĩ rồi.”
Liễu Noãn mím mím môi, lại hỏi: “Việc này em chưa nói với gia đình?”
Nói đến đây, Hứa Giản xìu vai, khẽ cau mày: “Chỉ là vẫn chưa tìm ra cách nói với chú.”
Tuy Liễu Noãn lớn hơn cậu vài tuổi, thế nhưng vẫn là người cùng thế hệ, tư tưởng cởi mở hơn người lớn, khả năng tiếp nhận cũng mạnh hơn một chút, cho nên cô mới có thể tiếp nhận chuyện cậu và Tần Trầm nhanh đến vậy.

Về phần chú…!Lại không dễ nói chuyện như vậy.

Nhìn ra lo lắng của Hứa Giản, Liễu Noãn thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu:
“Việc này hai đứa đừng vội, lần này chị về thăm dò ý kiến của ba mẹ, đừng lo lắng.”
Mỉm cười cảm ơn Liễu Noãn, Hứa Giản: “Cảm ơn chị.”
Vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười liếc cậu một cái, Liễu Noãn nói: “Đều là người một nhà, nói cảm ơn làm gì.”

Trong lòng Hứa Giản ấm áp, há miệng mới vừa muốn nói thêm gì nữa, điện thoại Liễu Noãn đột nhiên vang lên, là Liễu Định Tương mà hai người vừa nhắc tới.

Liễu Định Tương gọi video tới, hỏi Liễu Noãn đến Nam Phong an toàn chưa, có gặp Hứa Giản không.

Nghe thấy tên mình, Hứa Giản đến trước màn hình, cười híp mắt chào hỏi Liễu Định Tương:
“Chú, cháu đến đón chị họ…”
……!
Đảo mắt vài hôm đã qua, đến ngày Hứa Giản mở buổi họp fan.

Buổi họp fan bắt đầu vào buổi chiều, mà buổi trưa sau khi ăn cơm xong Hứa Giản đã bị Chu Lượng kéo đến đi diễn tập.

Nói là diễn tập, thực ra cũng chỉ là đi theo một quy trình, trò chuyện với người dẫn chương trình theo kịch bản, dù sao chỉ là một buổi họp fan nhỏ, không cần nghiêm túc như vậy.

Liễu Noãn đi cùng với Hứa Giản, trước khi đi còn hỏi Tần Trầm: “Cậu không đi cùng chúng tôi sao?”
Nghe Liễu Noãn nói, Hứa Giản cũng giương mắt nhìn Tần Trầm.

Trước ánh mắt của hai người, Tần Trầm lại chậm rãi lắc đầu, giọng điệu có chút tiếc nuối:
“Chiều nay em có việc, không thể đi cùng hai người.”
Tần Trầm dứt lời, chút thất vọng chợt loé lên trong mắt Hứa Giản.

Có thể hiểu được Tần Trầm bận rộn công việc một chuyện, bạn trai không thể tới buổi họp fan của mình cảm thấy thất vọng lại là một chuyện khác.

Trên đường đến địa điểm, Liễu Noãn nhận ra Hứa Giản hơi buồn, an ủi cậu không sao đâu, sau này còn dài, cậu nhất định sẽ có buổi họp fan lần thứ hai, lần thứ ba lần thứ bốn, sẽ có một lần Tần Trầm rảnh rỗi.

Tâm tư bị nhìn thấu Hứa Giản đỏ mặt, nhanh chóng xua tay với Liễu Noãn:
“Không phải vì anh Trầm không đến mà không vui đâu.”
Nhìn Hứa Giản giấu đầu hở đuôi, Liễu Noãn gật gật đầu, vẻ mặt Em không cần giải thích, chị hiểu nhìn cậu.

Hứa Giản đến hiện trường sớm hơn hai tiếng, nhưng khi họ đến, trước hội trường đã tụ tập rất nhiều fan.

Có cầm biểu ngữ, có cầm lightstick viết tên cậu, nhìn thoáng qua, số lượng người nhiều hơn rất nhiều so với số vé bán ra.

Hứa Giản giật mình, nhìn Phan Mẫn bên cạnh: “Sao lại đông người vậy ạ?”

Ra ra ngoài cửa xe, Phan Mẫn tập mãi thành quen: “Chút người này không coi là nhiều, bây giờ còn sớm, chờ đến khi chính thức tham gia, số người còn nhiều hơn gấp mấy lần.”
“Nhiều như vậy?” Hứa Giản không nhịn được cau mày: “Nhưng chúng ta đâu có nhiều vé như vậy.”
Phan Mẫn nghe vậy giải thích với cậu: “Phần lớn người ở đây không thể đi vào, hầu hết đều là ôm tâm lý có thể gặp cậu.”
Chu Lượng nhìn người bên ngoài, trong mắt trên mặt tất cả đều là ý mừng: “Anh Hứa, anh thật sự nổi tiếng rồi!”
Nhiều người như vậy vì muốn gặp cậu một lần mà đến, trong lòng nói không cao hứng là giả, nhưng nghĩ đến những cô nàng bên ngoài chờ mấy tiếng đồng hồ trong thời tiết lạnh lẽo này, vẫn không thể tham gia, Hứa Giản lại có chút cảm giác khó chịu.

Phan Mẫn liếc mắt nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hứa Giản, nói:
“Chị nói Tiểu Nam chuẩn bị chút quà, chờ sau khi họp fan kết thúc nếu họ còn chưa đi, em có thể ra ngoài chào hỏi mọi người.”
Hứa Giản nghe vậy hai mắt sáng ngời: “Vâng!”
……!
Ba giờ, buổi họp fan bắt đầu đúng giờ, fan vào hội trường trước nửa tiếng, người dẫn chương trình được mời lên sân khấu, nói vài câu mở màn đơn giản sau đó mời nhân vật chính của hôm nay là Hứa Giản lên sân khấu.

Hứa Giản cầm micro mới vừa lên sân khấu, cả hội trường vang lên một tràng pháo tay và hoan hô cổ vũ, người dẫn chương trình cười nói cả hội trường cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của fan.

Người dẫn chương trình trò chuyện với Hứa Giản một lúc, sau khi hỏi xong những câu hỏi trong kịch bản, tiếp đến là phần câu hỏi dành cho fan.

Ánh đèn xoay chuyển, Hứa Giản nhắm mắt kêu ngừng, ánh đèn chiếu tới ai thì người đó được đặt câu hỏi.

Một cô gái được chọn, nàng cầm lấy micro sau đó rất phấn khích, đầu tiên là nói năng lộn xộn thể hiện tình cảm của mình với Hứa Giản, sau đó mới đặt ra câu hỏi của mình:
“Giản Giản kế hoạch công việc sắp tới của anh là gì?”
Câu hỏi quá đúng quy củ, những người hâm mộ đều ồn ào nói câu hỏi không đủ bạo, Hứa Giản ngược lại là thở phào nhẹ nhõm, trả lời rất dễ dàng, thuận tiện còn quảng bá cho bộ phim sắp phát sóng.

Lần thứ hai được chọn là một fanboy, fanboy vừa đứng lên, câu nói đầu tiên là:
“Hứa Giản em yêu anh! Em sẽ sinh con cho anh!”
Câu thứ hai là:
“Em chỉ muốn thổ lộ, không ngờ mình thật sự được chọn, em không có gì muốn hỏi.”
Fanboy rống xong, toàn hội trường yên tĩnh vài giây, ngay sau đó một tràng cười vang, còn có fan hét lên:
“Đừng hòng mơ tới, Giản nhóc con là của tụi này!”
Nhìn fanboy tạo bạo như vậy, Hứa Giản ngẩn người, theo bản năng ngơ ngác mở miệng:
“Con trai làm sao có thể sinh con?”
Sau khi Hứa Giản nói xong, tiếng cười càng lớn, một người đàn ông nào đó ngồi trong đám người đeo khẩu trang nghe cậu nói vậy, cũng nhịn không được nhếch khóe miệng ——
Trọng điểm của người này, luôn luôn bị lệch..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.