Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 116: Cướp Spotlight


Bạn đang đọc Tỉnh Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế FULL – Chương 116: Cướp Spotlight


Hứa Giản còn không nghĩ Lăng Phi là người quen, mở miệng nói dối trước ống kính, ở công ty mấy năm không nói câu nào, đến đây đã thành quan hệ rất tốt.

Nhiều người nhìn chăm chằm như vậy, Hứa Giản cũng không tiện trực tiếp hạ bệ Lăng Phi, đành phải lúng túng mà cười.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Hứa Giản không được tự nhiên, Tần Trầm nhìn lướt qua gương mặt Lăng Phi được trang điểm trắng bệch, tìm tòi trong đầu một phen, đúng là không biết cũng chưa từng nghe tới.

Cũng đã ở trong ngành lăn lộn lần mò mấy năm, Lăng Phi có mục đích gì mới thân thiện xưng anh gọi em với Hứa Giản như vậy, Tần Trầm hiểu rõ.

(Kẻ sát phạt) đã tạo một làn sóng mạnh mẽ quét độ tồn tại cho Hứa Giản, so với Hứa Giản đang trong giai đoạn thăng hoa của sự nghiệp, hiển nhiên ra mắt trong nhóm nhạc nam không có danh tiếng gì như Lăng Phi thật không đáng chú ý, có thể vào được chương trình này, không thể thiếu chuyện lén lút.

Hiện tại nóng lòng tạo quan hệ với Hứa Giản, đoán chừng là vì cọ ống kính.

Đạo diễn lại không quan tâm mấy vị khách mời nghĩ gì, hết chức trách cue quy trình, cầm loa lớn đọc các quy tắc trò chơi:
“Mọi người chú ý, bây giờ phát cho các cậu, là huy hiệu đội trưởng đại diện, cho các cậu hai phút chọn ra ba đội trưởng, thân phận đội trưởng được giữ bí mật, đừng để cho người chơi khác biết.”
Một thành viên trong chương trình nghe xong lầm bầm: “Một đội có mỗi hai người, bây giờ còn chọn đội trưởng.”
Đồng đội Tần Trầm cười nói tiếp: “Chúng ta tuy ít người, nhưng cần cảm giác lễ nghi trong cuộc sống.”
Hứa Giản nghe xong nhịn không được cười theo một tiếng, cảm giác lễ nghi còn rất mạnh.

Ngay sau đó, huy hiệu đội trưởng được phát ra, đội Hứa Giản bên này là một cái hình tròn, đội Tần Trầm bên kia là trăng lưỡi liềm, đội Lăng Phi lại là ngôi sao.

Nhìn trái ngó phải huy hiệu, đồng đội Hứa Giản chậc một tiếng sau đó lắc đầu, nói với Hứa Giản:
“Hình dáng này, nếu không phải nhìn huy hiệu của hai đội, tôi cũng không biết đây là mặt trời.”
Hứa Giản cũng không nhìn ra, nghe đồng đội nhắc nhở cậu mới nhận ra đại diện cho đội bọn họ chính là mặt trời.

Thấy Hứa Giản trông như chợt tỉnh ngộ, đồng đội sửng sốt chốc lát, sau đó mở miệng: “Cậu đừng nói cậu cũng không nhìn ra nha!”
Ngượng ngùng sờ cổ, Hứa Giản rất thẳng thắn: “Tôi tưởng đây là một cái vòng tròn.”

Cười ha ha hai tiếng, đồng đội vỗ vai Hứa Giản: “Không sao!”
Hai phút sau, lựa chọn đội trưởng đã kết thúc, lý do vì an toàn, đội Hứa Giản do thành viên chính đảm nhiệm.

Giải quyết xong đội của mình, Hứa Giản nhìn đội Nguyệt Lượng của Tần Trầm cũng đã chọn xong, vì vậy tiến đến bên cạnh Tần Trầm, hiếu kỳ hỏi:
“Anh Trầm, đội anh ai là đội trưởng vậy?”
Rũ mắt thấy đối thủ Hứa Giản bây giờ đã bắt đầu dò hỏi, Tần Trầm cong cong khóe miệng, lòng bàn tay chặn trán Hứa Giản, đẩy đầu cậu ra:
“Bây giờ đã bắt đầu thăm dò tin tức?”
Phan Mẫn đứng bên ngoài đỡ trán: Hai người này, đã quên lời cô nói phải giữ khoảng cách khi ở bên ngoài rồi.

Tiểu Nam lại thầm nghĩ trong lòng: Miếng đường to quá, chờ chương trình phát, Thỉnh Giản cp nhất định sẽ tăng lên.

Đồng đội Tần Trầm nghe Tần Trầm nói, bỗng cảm thấy phấn chấn, vội vàng nói:
“Làm gì làm gì, bí mật to thế này mà có thể nói cho mấy cậu hả?”
Đội Tinh Tinh cũng ló đầu qua: “Trên chiến trường không có anh em ruột, Hứa Giản cậu và Tần Trầm mặc dù là tiền bối hậu bối, nhưng vào giờ phút này, các cậu là đối thủ!”
Tiền bối Tần Trầm rất tán thành, nhìn hậu bối cười: “Đã nghe chưa hậu bối?”
Hậu bối Hứa Giản: “…”
Nói ra chắc các anh không tin, vừa nãy tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi.

Chờ mọi người chọn đội trưởng xong xuôi, đạo diễn tiếp tục nói:
“Trong trò chơi hôm nay, chỉ cần đội bị người khác cướp nhiều thời gian, thì cả đội sẽ chết, nếu như thời gian của đội viên bị cướp và chết, đội trưởng vẫn có thể tiếp tục chơi.”
“Tất cả người chơi có thể cướp thời gian, nếu không phải đội trưởng mà cướp thời gian của đội viên đội đối phương, khi nhận thời gian đã cướp được, đội trưởng sễ mất một nửa thời gian, cho nên các cậu phải bảo vệ thân phận của mình thật tốt, cướp cũng phải cẩn thận.”
Đạo diễn dứt lời, Lăng Phi đột nhiên nhấc tay: “Đạo diễn, tôi có một câu hỏi.”
Đạo diễn nhìn y: “Cậu nói.”
Lăng Phi: “Cướp đội viên bình thường, đội trưởng sẽ mất thời gian là có ý gì?”
“Chà.” Đồng đội Hứa Giản cướp lời đạo diễn lên tiếng trước, nói với Lăng Phi:
“Là nếu như cậu không phải đội trưởng, cậu cướp của đối tượng cũng không phải đội trưởng, như vậy sau khi cậu cướp thành công, đội trưởng của cậu cũng sẽ mất thời gian, nếu hai lần cậu cướp của đối tượng cũng không phải đội trưởng, vậy đội trưởng của cậu trực tiếp bị cậu hại chết, đội trưởng chết rồi, thời gian cậu lấy của người khác thời gian cũng vô dụng, cậu cũng out.”
Lời giải thích này rất dễ hiểu, mọi người nghe xong đều hiểu.


Nếu đã hiểu quy tắc trò chơi, trò chơi chính thức bắt đầu, mọi người bắt xe buýt di chuyển đến địa điểm chơi đầu tiên.

Giữa quá trình, đạo diễn cho mọi người hai mươi phút để thay đồ thể thao.

Tần Trầm và Hứa Giản thay quần áo và trang điểm chưa tới mười phút, thời gian còn lại, Phan Mẫn kể cho họ nghe về Lăng Phi.

Mạng lưới tình báo trong ngành của Phan Mẫn rất mạnh, nhìn thấy Lăng Phi có thái độ khác thường với Hứa Giản nên đã để ý, trong mười mấy phút ngắn ngủi đã nhận được tư liệu liên quan đến Lăng Phi.

Phan Mẫn nói với hai người:
“Ekip của Lăng Phi tổng cộng sáu người, công ty họ chọn một người đủ chỉ tiêu tham gia chương trình lần này, Lăng Phi có biểu hiện tốt nhất, cho nên công ty để cậu ta đến, đồng đội của cậu ta không có cơ hội này.”
Hứa Giản không rõ cho lắm: “Biểu hiện?”
Vấn đề này Chu Lượng sẽ giải thích với cậu: “Vừa rồi em cũng tìm kiếm một chút, trên mạng có rất nhiều tin tức liên quan đến việc Lăng Phi cướp spotlight của đồng đội, anh ta sẽ nắm bắt camera một cách tự nhiên, hắn đảm nhận vũ đạo trong nhóm, khi diễn thì sẽ cố tình làm một vài động tác chưa được dàn dựng và luyện tập để thu hút sự chú ý của khán giả.”
Đúng như những gì Chu Lượng tìm thấy được trên mạng, thì có Lăng Phi lên sân khấu cố ý chen vào giữa, khi người chương trình phỏng vấn thì cầm micro không buông tay, cố trả lời câu hỏi của đồng đội, lúc nhảy cố ý vén áo lộ vai, làm vài động tác để hút fan.

Mức độ nổi tiếng của Lăng Phi trong nhóm có thể so với nhóm trưởng, thế nhưng một nửa sự nổi tiếng của y đều là bỏ đi, bởi vì fan các thành viên khác đều không ưa y thích thể hiện, cướp spotlight như vậy.

Nghe Chu Lượng nói xong, Tiểu Nam cau mày: “Anh ta không phải muốn cướp spotlight anh Hứa, mà là muốn ké fame anh Hứa nhỉ?”
Thời lượng của chương trình có hạn, thời lượng chia cho những vị khách mời cũng không nhiều, hơn nữa Tần Trầm là song kim ảnh đế, nhất định sẽ nhiều cảnh hơn những người khác, thời lượng chia cho Hứa Giản và Lăng Phi lại càng ít.

Cuối cùng sau khi qua cắt nối biên tập phát sóng, Lăng Phi ló mặt trước máy quay sẽ không vượt quá mười phút.

Lăng Phi là người ít nổi tiếng nhất trong dàn khách mời, thời lượng lên hình của Tần Trầm coi như cho y hai cái gan cũng không dám cướp, các thành viên chủ chốt cũng không kém, nếu y muốn xuất hiện nhiều hơn, chỉ có thể chọn Hứa Giản mới nổi.

Phan Mẫn xoay mặt nhìn Tiểu Nam: “Không phải cậu ta muốn cướp, là đã cướp.”
Hứa Giản kinh ngạc: “Đã cướp?”

Từ khi nào? Sao cậu không biết?
Tần Trầm vẫn luôn không lên tiếng nghe xong nhìn cậu:
“Em không để ý hả? Từ khi gặp mặt tự giới thiệu mình đã bắt đầu, mỗi khi có người chào hỏi em, đều là cậu ta tích cực trả lời, nói em với cậu ta là cùng công ty.”
Hứa Giản chưa từng ghi hình cho một chương trình tạp kỹ, lần này là chương trình đầu tiên cậu tham gia, mặc dù Tần Trầm đứng bên cạnh cậu, nhưng cậu vẫn không kiểm soát được sự căng thẳng.

Thời điểm ghi hình khi nãy, cậu căng thẳng chỉ chú ý đạo diễn đọc quy tắc, nào hiểu được nhiều như vậy, sau khi được Tần Trầm nhắc nhở cậu mới nghiêm túc ngẫm một chút, nhận ra thật sự là như vậy.

Cậu đã bảo tại sao Lăng Phi lại giả vờ quen biết với cậu, thì ra đã lên kế hoạch từ trước.

Hứa Giản tâm tình phức tạp: “Em còn tưởng là vì sau khi công ty giải thể, cậu ta nhìn em theo kiểu gặp lại bạn cũ.”
Giống như khi bạn xa nhà, bỗng nhiên gặp được một người đồng hương, như vậy hai bạn sẽ rất nhanh chóng làm quen với nhau.

Tiểu Nam: “…!anh Hứa, anh nghĩ nhiều rồi.”
……!
Hai mươi phút trôi qua rất nhanh, đạo diễn bắt đầu thúc giục các khách mời lên xe.

Đồng đội Hứa Giản đang vẫy tay với cậu, Hứa Giản cười cười vừa định đi đến, lại bị Tần Trầm kéo tay lại.

Hứa Giản quay đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”
Giơ tay quàng vai Hứa Giản dẫn cậu đi về phía xe buýt, giọng điệu Tần Trầm bình tĩnh:
“Em đi theo anh.”
Dịch vai vung tay Tần Trầm xuống, cho là hắn quên mất thân phận hai người lúc này, Hứa Giản trịnh trọng nhắc nhở hắn:
“Anh, không lẽ anh quên mất chúng ta bây giờ là đối thủ sao?”
Đi theo hắn, đây không phải là bản hiện thực của dê vào miệng cọp, đưa lên trước cho người khác cướp à?
Nói tới đây, Hứa Giản trở mặt cười lấy lòng, nhỏ giọng dò hỏi:
“Anh Trầm, đội trưởng các anh là ai đó?”
Tần Trầm buồn cười nhìn cậu: “Muốn biết?”
Hứa Giản vội vội vã vã gật đầu: “Muốn! Anh nói thầm với em, em bảo đảm sẽ không nói cho những người khác.”
Kéo người lên xe, trước ánh mắt mong đợi của Hứa Giản, Tần Trầm nhẹ nhàng ném câu tiếp theo —— không nói cho em.

Hứa Giản nghe xong bĩu môi một cái, nhỏ giọng thầm thì: “Hẹp hòi!”

Hai người đội Ngôi Sao của Lăng Phi ngồi cùng một chỗ, đồng đội của Tần Trầm và Hứa Giản mỗi người ngồi một bên, đều giữ chỗ trống bên cạnh cho bọn họ.

Hứa Giản vốn muốn ngồi cùng đồng đội của cậu, kết quả lại bị Tần Trầm kéo ngồi xuống ghế trước mặt đồng đội.

Sau khi ngồi xuống bên cạnh Hứa Giản, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của những người khác, Tần Trầm bình tĩnh mở miệng:
“Tôi say xe.”
Những người khác nghe xong sững sờ, liên tục cười hắn —— không ngờ anh thế mà còn say xe.

Lăng Phi đứng lên đi phía trước ghế của Tần Trầm, ngay khi mọi người khó hiểu nhìn chằm chằm mở cửa sổ xe ra, sau đó cười cười nói với Tần Trầm:
“Say xe nên mở cửa sổ xe ra, thông gió tốt hơn rất nhiều.”
Tần Trầm liếc mắt nhìn Lăng Phi lấy lòng không lên tiếng, ngược lại là Hứa Giản cảm thấy bầu không khí hơi lúng túng, nhìn Lăng Phi cười cười.

Chờ xe lái được vài trăm mét, đồng đội Tần Trầm nhỏ giọng hỏi đồng đội Hứa Giản:
“Say xe với phải ngồi cùng Hứa Giản có liên quan gì?”
Hứa Giản cũng không phải thuốc say xe.

Hai thành viên bị đồng đội Vứt bỏ lúc này đã tự động ngồi cùng nhau.

Đồng đội Hứa Giản liếc mắt nhìn chỗ Tần Trầm và Hứa Giản ngồi, lắc đầu: “Tôi đây nào có biết.”
Tôi cũng không biết, tôi cũng không dám hỏi.

Mà một bên khác, Hứa Giản che microphone trên cổ áo nhỏ giọng hỏi Tần Trầm: “Anh bị say xe từ bao giờ?”
Tần Trầm nhìn cậu: “Lúc nãy.”
Hứa Giản: “???”
Phía trước chỗ ngồi, Phan Mẫn cùng đạo diễn hình ảnh và những khác người ngồi trên hàng ghế đầu, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Hứa Giản và Tần Trầm châu đầu ghé tai với nhau, hai cái đầu còn kém dính vào nhau.

Nhìn hai người trắng trợn không kiêng dè, Phan Mẫn nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tần Trầm:
[Đừng có mà châu đầu ghé tai thì thầm nữa, cậu sợ người khác không nhận ra giữa hai người các cậu có gì hả?]
[Chị không quan tâm lúc ở nhà ở hai đứa là không khoảng cách hay là khoảng cách âm*, ngay bây giờ, trước máy quay, chị hi vọng các cậu có thể giữ khoảng cách bình thường giữa người với người!]
*Khoảng cách âm: Cách nói tránh của việc sinh hoạt giường chiếu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.