Đọc truyện Tình Đầy Hennessy – Chương 30: Yêu đến không cam tâm
Trước khi ra khỏi cửa, Trần Dư Phi nhớ tới cách nói của người già, từ trong nhà lật tìm được hai sợi thừng đỏ buộc vào cổ tay anh và cô. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô trực diện tiếp xúc với người đã mất, nói trong lòng không có chút sợ hãi, là lừa người thôi.
Nhưng cô kiên trì cùng Nhiếp Phong đến bệnh viện, Nhiếp Phong cũng chẳng nói gì, suốt dọc đường nắm chặt lấy tay cô. Vải băng bó quấn trên đầu anh được tháo ra, chỉ có vết thương bên thái dương vẫn dán một miếng, nhìn có vẻ cũng tiều tụy.
Trong bệnh viện bất luận là lúc nào cũng đều đông người thế này, không phải bởi vì đến Tết mà người mắc bệnh sẽ ít đi một chút. Bố của Lương Úy Lam đã được đưa vào nhà xác, mẹ của cô thương tâm quá độ, bác sỹ kê cho liều thuốc an thần, đang ngủ. Một mình Lương Úy Lam ngồi trên ghế băng bên ngoài phòng bệnh, đầu cúi xuống, không hề động đậy.
Nhiếp Phong đứng ở đầu hành lang phía xa, dừng bước chân. Trần Dư Phi dùng lực nắm tay anh, anh quay đầu qua, cười cười nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm, vai kề vai cùng cô đi đến trước mặt Lương Úy Lam.
“Úy Lam!”
Nghe thấy giọng nói của Nhiếp Phong, Lương Úy Lam lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc:
“Nhiếp, Nhiếp Phong…”
Sau khi Trần Dư Phi biểu đạt lời thăm hỏi của mình với Lương Úy Lam, liền dành chút không gian cho cô ấy và Nhiếp Phong nói chuyện. Hiện tại không phải là lúc tính toán, cô quan tâm ôm Lương Úy Lam một cái, cười cười với Nhiếp Phong, sau đó xuống lầu, trở về xe đợi anh.
Ở khu phòng bệnh bố Lương Úy Lam nằm, mồi ngày đều có người qua đời, trong thang máy tầng dưới Trần Dư Phi nghe thấy cuộc đối thọai thì thầm của người bên cạnh, đột nhiên nghĩ ra mình cũng nên chuẩn bị một ít đồ cúng. Bên cạnh bệnh viện chắn chắn có cửa tiệm như thế. Trần Dư Phi cái gì cũng không biết, dưới sự giới thiệu của chủ tiệm cô mua một mặt chăn, lại ôm một ít tiền, dự định lát nữa giao cho Lương Úy Lam.
Tâm trạng của mọi người đều sa sút, Trần Dư Phi và Nhiếp Phong đều không chú ý đến, lúc cô đi xuống không cầm chìa khóa xe. Trần Dư Phi dựa bên cửa xe, toàn thân tràn đầy cảm rác không chút sức lực, có lẽ bi thương tới mực cực điểm thì sẽ không có nước mắt, lúc này khi Lương Úy Lam ngẩng đầu, khuôn mặt khô khốc đó, trong đôi mắt khô khan đó, tràn ngập nỗi bi thương khiến người ta đau lòng.
Gió trong bãi đỗ xe rất lớn, Trần Dư Phi cuộn chặt áo khoác, mái tóc dài bị gió thổi rối tung, cô lấy tay giữ chắc, một lúc đành từ bỏ, bỏ mặc nó nhảy múa, rối tung. Bên cạnh thỉnh thoảng có xe đến xe đi. Trần Dư Phi đột nhiên nhớ ra cũng là buổi tối ở bãi đỗ xe này, Nhiếp Phong ngang tàng dùng xe chắn ngang trước mặt cô, nói với cô, cô tự lên, hay là tôi xách cô lên?
Có phải là lúc đó, cô đã yêu anh mất rồi không? Hay là sớm hơn một chút, khi anh từ thang máy đi ra, dùng ánh mắt thất vọng và không quan tâm nhìn cô và Đỗ Thượng Văn khoác vai ôm eo? Hay là càng sớm hơn, khi bên cạnh cầu thang cổ xưa đó ở nhà bố mẹ Đoàn Vân Phi, dưới ngọn đèn vàng đó, anh đứng ở đó, kinh ngạc nhìn cô? Hay là vào lúc sớm nhất, trong quán bar, khi đầu anh cúi xuống một nửa thảnh thơi chơi đàn ghita, giai điệu uốn lượn từ đầu ngón tay anh cảm động lòng người đến thế, khiến cô muốn khóc, khiến cô khóc?
Gặp gỡ như thế, yêu nhau như thế, thật giống một giấc mơ. Nếu thực là mơ, cô lại vô cùng mong muốn nằm mơ mãi mãi.
Cô không biết những người con gái khác khi đối diện với tình huống thế này sẽ lựa chọn phương pháp xử lí thế nào, cô cũng từng nghĩ đành từ bỏ vậy, dịp đón Tết sau sắc như vậy, cô không chút sức lực và cũng không có cách nào xóa bỏ hình ảnh của Lương Úy Lam trong lòng Nhiếp Phong, càng không thể thay thế.
Nhưng hiện tại thì sao?
Trần Dư Phi quay người, trán tì trước cửa kính xe, nhìn vị trí ghế lái trong xe.
Cô nghĩ, bất luận thế nào, cũng phải đấu tranh một chút chứ! Đỗ Thượng Văn cũng đã có dũng khí thẳng thắn nói với bố mẹ tình cảm thực sự của mình, cô sao có thể nhát gan chắp tay nhường người đàn ông mình yêu cho người phụ nữ khác được? Cô yêu anh, yêu tới mức không cam tâm, yêu tới mức không kịp, yêu tới độ không chịu nhượng bộ, yêu đến điên cuồng.
Nhiếp Phong, Nhiếp Phong!
“Trần tiểu thư!”
Sau lưng lại là giọng nói của Lương Úy Lam, Trần Dư Phi quay đầu lại, trong tay Lương Úy Lam cầm chìa khóa xe đưa cho cô: “Nhiếp Phong nghĩ ra cô không cầm chìa khóa, sợ cô đứng ngoài chịu gió lạnh.”
Nhưng sao lại là cô ấy mang tới?
Trần Dư Phi mỉm cười nhận lấy, nói tiếng cảm ơn. Sắc mặt Lương Úy Lam dưới ánh sáng tự nhiên nhìn có vẻ càng nhợt nhạt hơn, cô ấy nhét hai bàn tay vào túi chiếc váy nhung, trầm ngâm nói: “Tôi đã tìm được linh cữu, chiều nay thì lên đường về quê rồi.”
“Có việc gì cần giúp đỡ chị cứ nói nhé.”
Lương Úy Lam lắc đầu, nụ cười thật thoáng qua: “Bố tôi bệnh đã mấy năm, những gì cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị rồi. Cảm ơn cô, Trần tiểu thư.”
Trần Dư Phi gật gật đầu, Lương Úy Lam mím mím môi: “Sau khi về quê làm xong tang sự cho bố tôi xong, tôi phải quay về Nhật Bản rồi”. Trong lòng Trần Dư Phi khẽ giật nảy, nghe cô ấy tiếp tục nói:
“Trần tiểu thư, có những lời, tôi… tôi muốn nói chuyện với cô.”
Trong lòng Trần Dư Phi nhanh chóng phỏng đoán một trận, dùng chìa khóa mở cửa xe: “Bên ngoài lạnh lắm, lên xe nói đi.”
Hai người phụ nữ ngồi trong xe, cửa xe đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp kín mít còn lưu lại mùi hương trên người Nhiếp Phong. Trong tay Trần Dư Phi nắm chìa khóa xe có thể gấp lại, không ngừng bấm nút mở ra rồi lại gấp vào.
Lương Úy Lam dường như đang suy nghĩ làm thế nào để mở miệng, trầm mặc hồi lâu, mới khẽ lên tiếng: “Lần này trước khi trở về Nhật Bản, có thể không còn thời gian đến Nam Kinh nữa”. Hai tay cô nắm vào nhau đặt trước đùi, nhìn vào kí hiệu kiểm tra xe dán trên góc phải cửa kính phía trước: “Sau này có thể không còn cơ hội gặp lại nữa. Thời gian tôi và cô quen nhau không dài, số lần gặp nhau cũng rất ít, nhưng tôi rất quý cô, hi vọng cô có thể hạnh phúc. Cô và Nhiếp Phong, đều hạnh phúc.”
“Cảm ơn chị.”
Lương Úy Lam cười cười: “Sự xuất hiện của tôi có phải đã rất làm phiền tới cô không? Ha ha, tôi hiểu, tôi cũng là phụ nữ.”
“Lương tiểu thư…”
“Lúc chúng tôi cùng nhau đi châu Phi, có một lần khó khăn lắm mới tìm thấy điện thoại vệ tinh, gọi được một nửa tự nhiên không có tín hiệu nữa, bộ dạng lo lắng của anh ấy lúc đó, tôi chưa từng nhìn thấy. Trần tiểu thư, tôi có thể nhìn ra, Nhiếp Phong rất yêu cô, cô… chắc chắn cũng rất yêu anh ấy, đúng chứ!”
Trần Dư Phi có chút không hiểu dụng ý trong lời nói của Lương Úy Lam, chỉ khẽ đáp “ừm” một tiếng. Ngón tay Lương Úy Lam thon dài, chiếc nhân trên ngón vô danh tay trái đã trượt đến vị trí khớp xương thứ hai, cô ấy đẩy nó về gốc ngón tay: “Có thể gặp được người thật lòng thích mình thật không dễ, Nhiếp Phong là người đàn ông tốt, anh ấy sẽ đối xử tốt với cô, cô nên có niềm tin với anh ấy.”
Trần Dư Phi bắt đầu trầm mặc, Lương Úy Lam thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Tôi mượn mấy phút của Nhiếp Phong tới tìm cô nói chuyện, hi vọng cô không cảm thấy tôi kì quái. Trần tiểu thư, hai năm nay sự việc tôi gặp phải rất nhiều, người thân và bạn bè bên cạnh càng ngày càng ít, thật đấy, tôi chỉ cảm thấy sống được một ngày thì nên trân trọng một ngày. Cô và Nhiếp Phong, đều phải trân trọng đối phương nhé.”
Lương Úy Lam nói xong, vỗ vỗ tay Trần Dư Phi, mở cửa xuống xe.
“Vậy còn chị, lúc đó tại sao lại không trân trọng anh ấy? Tại sao phải đi Nhật Bản?”. Lương Úy Lam dừng lại, quay đầu nhìn Trần Dư Phi sắc mặt đỏ bừng. Trần Dư Phi có chút hối hận đã nói ra câu này, nhưng đáp án của câu hỏi này trong lòng cô cũng rất muốn biết.
Gió lạnh luồn vào qua khe cửa, kêu lên vù vù. Lương Úy Lam dừng lại một lát, lại ngồi vào, đóng cửa xe lại.
“Thực ra cũng luôn tự vấn chính mình câu hỏi đó, lúc đó tại sao lại ra đi?”. Giọng nói của Lương Úy Lam nghe có vẻ rất bình tĩnh, mấy năm trước có lẽ cô ấy cũng đã đối diện với lựa chọn rất gian nan: “Tôi thực sự nghĩ thông suốt cũng cần dùng một khoảng thời gian dài. Tôi nghĩ, nguyên nhân tôi đột ngột từ bỏ Nhiếp Phong như vậy, có thể còn là bởi sự tự ti của tôi.”
“Tự ti?”
Lương Úy Lam cười: “Đúng vậy, tự ti. Điều kiện nhà tôi luôn không tốt, rất nghèo. Lúc tôi còn nhỏ dung mạo cũng không xinh đẹp, vừa gầy vừa thấp, tôi còn nhớ lúc tôi lên cấp hai chiều cao mới chỉ một mét ba mươi mấy, sau đó thành tích học tập của tôi, cũng chỉ ở mức trung bình, từ nhỏ đến lớn trên người tôi chưa từng có điểm sáng tốt nào, tôi đã quen với việc là người tầm thường còn hơn cả người bình thường, không có ước mơ gì đối với tương lai, chỉ muốn sau khi tốt nghiệp đại học tìm một công việc, lại tìm một người đàn ông bình thường để kết hôn, sống một đời là xong.
“Nhiếp Phong đối với tôi, chính là một miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Tôi không biết sao anh ấy lại thích tôi. Anh ấy tốt như thế, , tướng mạo anh tuấn, học sinh tài năng của trường nổi tiếng, gia thế tốt đến mức ngay cả nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến, nhân phẩm tính cách, các mặt đều là tốt nhất. Người đàn ông như thế đối với tôi lúc đó, hoàn toàn hoàn toàn không cách gì từ chối được. Ở bên anh, mỗi ngày đều như đang nằm mơ. Anh đi học ở Bắc Kinh, còn tôi đi làm thêm, việc gì cũng từng làm, nhân viên thu ngân siêu thị, nhân viên bán hàng… Lúc đó hoàn toàn không hề nghĩ gì nhiều, chỉ muốn ở bên anh đã hạnh phúc lắm rồi, ngày ngày mong đợi anh sớm tốt nghiệp, sau khi đi làm chúng tôi có thể kết hôn.”
“Tôi lúc đó tuổi vẫn còn trẻ, quá tin tưởng vào câu chuyện cô bé Lọ Lem và bạch mã hoàng tử trong những tiểu thuyết, hoàn toàn không ngờ người trong nhà Nhiếp Phong sẽ phản đối chuyện của tôi và Nhiếp Phong như thế. Không biết cô có nghe qua chưa, lúc đó Nhiếp Phong vì tôi mà chiến tranh lạnh với người nhà mấy năm trời, chưa từng cầm tiền trong nhà. Anh ấy vì tôi mà chịu rất nhiều khổ cực.
Tôi rất yêu thương anh. Càng thương thì lại càng tự trách mình. Ban đầu chỉ là tự trách, dần dà bắt đầu hoài nghi chính mình. Hai người chúng tôi ở bên nhau, những gì anh ấy cho tôi đều là hạnh phúc vui vẻ và tốt đẹp, còn tôi thì ngược lại, luôn chỉ là gánh nặng của anh ấy, làm anh ấy mệt mỏi, chịu khổ, từ bỏ lí tưởng. Tình cảm của anh ấy và người nhà luôn rất tốt, nhưng mấy năm đó ngay cả cửa nhà anh ấy cũng không về. Ngoài miệng Nhiếp Phong không nói, nhưng tôi biết trong lòng anh ấy cũng rất đau khổ.
Anh ấy cho tôi hạnh phúc, tôi khiến anh ấy đau khổ. Từ nhỏ đến lớn cảm giác tự ti của tôi luôn rất mãnh liệt, thời gian ở bên Nhiếp Phong càng dài, tôi càng cảm thấy là tôi đã đã làm liên lụy đến anh. Có một lần Nhiếp Phong và bạn học tự tập, nhìn thấy bộ dạng hăm hở của bạn học, anh rất ngưỡng mộ, tuy miệng không nói, nhưng tôi có thể nhìn ra, từ ngày hôm đó tôi bắt đầu cảm thấy tôi nên rời khỏi anh. Tiếp tục ở bên cạnh anh, đối với tôi là đang tiếp tục phủ định chính mình, tôi yêu anh ấy bao nhiêu, thì lại hận mình bấy nhiêu.
Tâm trạng đó rất khó thoát ra khỏi, có lúc tôi thậm chí cảm thấy Nhiếp Phong chắc chắn cũng đang hối hận. Tôi đứng trước gương nhìn chính mình, cảm thấy tôi xấu xí vô dụng đến thế. Sau đó tôi bắt đầu nghi ngờ, công việc của Nhiếp Phong rất bận, có lúc phải tăng ca, tô một mình ở nhà nghĩ ngợi lung tung, suy sụp khóc lớn, đợi sau khi anh quay về lại làm ra vẻ hiền hậu quan tâm anh.”
Lương Úy Lam thở dài nói, khẽ cười nói: “Thực ra bốn chữ “đồng cam cộng khổ” nói ra thì dễ, làm thì rất khó. Nỗi khổ vật chất có lẽ rất dễ vượt qua, cái khó chính là sự kiên định về mặt tinh thần. Vì Nhiếp Phong đã hi sinh vì tôi quá nhiều, tôi muốn rời xa anh, nhưng lại không nỡ. Đợi tới khi người nha anh cuối cùng đã tiếp nhận tôi, trong lòng tôi lúc đó nghĩ hoàn toàn không phải là “khổ tận cam lai” mà là cuối cùng thì cũng tới, tôi không cần phải sống trong những tâm trạng đó nữa.
Lúc đó tôi và chồng tôi bây giờ chỉ là bạn bè gặp mặt nhau hai lần, sau khi anh biết tin tức Nhiếp Phong chuẩn bị kết hôn cùng tôi liền từ Nhật Bản tới Nam Kinh, nói thích tôi, đây là cơ hội cuối cùng của anh, anh đến để đoạt lại tôi. Tôi vội vàng tìm con đường rời đi, cũng bị anh làm cảm động, liền cùng anh rời Nam Kinh đến Nhật Bản.”
Sau khi Lương Úy Lam nói một đoạn dài liền bình tĩnh trở lại, Trần Dư Phi nhìn khuôn mặt nghiêng của cô ấy rất lâu. Trên khuôn mặt bình thường đó luôn mang nụ cười mỉm, không thể nói là đẹp, nhưng rất động lòng người.
Đây là người phụ nữ hoàn toàn khác biệt với cô. Khi đem so sánh, Trần Dư Phi từ nhỏ đến lớn luôn là cô gái tự tin, so với Lương Úy Lam, thứ mà cô có được rất nhiều.
“Nhiếp Phong… lúc đó thực sự rất yêu chị!”. Trần Dư Phi khẽ nói: “Chị không nên đối xử với anh ấy như thế.”
Đôi mắt Lương Úy Lam khẽ chớp, đầu mày hơi nhếch lên: “Vì thế tôi mới nói phải trân trọng. Tầm thường không phải là cái cớ của tự ti và thương hại, chỉ tiếc tôi cần rất nhiều thời gian mới hiểu được đạo lí này.”
Lương Úy Lam đã trở về phòng bệnh, lại qua một lúc lâu, Nhiếp Phong mới trở về bãi đậu xe. Anh kéo cửa xe ra, Trần Dư Phi ngồi lên ghế lái nhảy xuống, ôm chầm lấy anh, thật chặt, nhổm chân lên ra sức hôn lên đôi môi anh.
“Nhiếp Phong, em yêu anh!”