Đọc truyện Tình Đầu Trong Vũ Trụ – Chương 20
Type-er: Gabeo
3.
Cuối tuần Hạ Văn Kỳ đưa Diệp Lê đi chơi chông viên trò chơi, trước yêu cầu
quyết liệt của Diệp Lê mà Hạ Văn Kỳ đồng ý cho tôi đi theo.
Ba
người nhà chúng tôi chơi tàu siêu tốc, khi xe lao xuống, tiếng hét của
tôi át hết của tất cả mọi người. Khi xuống đến nơi, Hạ Văn Kỳ với mái
tóc rối bù như tổ quạ nhìn tôi một cách khinh thường. Những người xung
quanh thấy nét mặt của tôi cũng vô cùng ngạc nhiên. Tôi bình tĩnh vuốt
lại tóc, nói với anh: “Bố nó này, chân em mềm nhũn rồi, đỡ em cái!”
Diệp Lê nghe thế, đau đớn ngoảnh mặt đi, ý là, mẹ không phải mẹ con, con không quen biết gì mẹ cả.
Dù bị một lớn một nhỏ trợn mắt nhìn nhưng tôi vẫn chơi rất vui.
Buổi trưa chúng tôi ăn cơm ở quán ăn tôi từng làm thêm, vốn dĩ định ăn miễn
phí, nhưng chủ quán Lam Băng không có ở đây, thế là đành ngoan ngoãn rút ví, tôi đau lòng chết đi được.
Hạ Văn Kỳ thở dài, “Tổ tông của tôi ơi, có cần đến mức đó không? Không phải lần này làm tình nguyện viên có thưởng sao?”
“… Bảo hiểm giáo dục năm nay của Tiểu Lê còn chưa có, qua Tết em lại phải
đóng học phí rồi. Nhiều tiền như thế không tiết kiệm thì làm sao được…
Còn may là cổ phiếu của em vẫn tốt, nó mà rớt giá thì em chỉ còn cách
bán thân thôi.”
“Còn thiếu bao nhiêu?”
Tôi trợn mắt, “Anh có quan hệ gì với em? Dựa vào cái gì mà lấp cái động không đáy là em đây?”
Hạ Văn Kỳ nhướn mày, “Thế người có quan hệ với em kia thì sao? Sao anh ta không quản?”
Anh ta đang nói đến oan đại đầu Diệp Bổng.
Tôi gắp một viên thịt bỏ vào miệng, nhồm nhoàm nói: “Anh ấy ấy à, chồng trước, càng không thể quản được.”
“Không phải anh ta đang theo đuổi em sao?”
“Này, trong mắt an hem thấp hèn thế sao? Người ta theo đuổi là nhất định em sẽ mắc câu chắc?”
“Đâu có, trong mắt anh, em chính là bông tuyết liên nơi bạch sơn thiên trì, trăm năm khó gặp.”
“Anh đang chửi xéo em là cái lá rau mốc meo nở hoa thì có.”
Diệp Lê ngẩng lên từ trong đống thịt viên, đôi mắt to tròn chớp chớp, “Mẹ,
còn có thể không học piano. Thật ra con không thích piano gì cả. Bố nuôi nói sau này có thể đánh đàn để lừa bạn gái, nhưng con cũng không thích
bạn gái… Sau này con sẽ nuôi mẹ.”
Tôi và Hạ Văn Kỳ nhìn nhau không biết phải nói thế nào.
Tôi bỗng lắp bắp, “À… Tiểu Lê Tử… sao con lại không thích bạn gái chứ? Bạn
gái tốt lắm mà, cái tay nhỏ bé vừa mềm vừa mượt, cái miệng mà hôn vừa
mềm vừa ngọt…”
Hạ Văn Kỳ ôm trán bất lực.
Diệp Lê bình tĩnh nói: “Môi của Phó Kim Ngôn lớp con cũng rất mềm, rất ngọt.”
“Con hôn rồi sao?”
“Rồi ạ.” Bạn nhỏ Diệp Lê bụng dạ đen tối của chúng ta cười lạnh, “Ai bảo bạn ý không nghe lời con? Con cắn cho chết!”
Người ta mà nghe lời con mới lạ đó!
“Là Phó Kim Ngôn có bố là họa sĩ truyện tranh Phó Vân Khuynh, mẹ giống như
học sinh cấp ba ấy hả?” Tôi nghĩ một chút, đứa trẻ đó còn xinh hơn cả bé gái, bố cậu ta lại trắng bóc, đứng ở đâu trông cũng giống hoàng tử Bạch Tuyết. Khi họp phụ huynh, các cô giáo ở nhà trẻ đều xúm quanh anh ta,
con trai đương nhiên sẽ nổi bật rồi. Xem ra thẩm mỹ của con trai tôi
không có vấn đề gì, tôi chỉ có thể cầu mong cho bạn nhỏ Phó Kim Ngôn lớn nhanh lên một chút thành người cao to lực lưỡng để thẩm mỹ của bạn nhỏ
Diệp Lê của chúng ta tiếp tục bình thường.
“Mẹ… Con có thể không học piano… ừm, cũng có thể ăn ít cơm đi một chút, sau này không ăn KFC nữa là được.”
Đôi mắt đen láy của Diệp Lê mỉm cười, trong mắt bé có lẽ khái niệm về tiền
bạc chính là người mẹ vô dụng của mình hàng ngày đều ghi lại số tiền đã
tiêu, vừa nhăn nhó thở dài vừa thắt lưng buộc bụng. Mấy năm nay nhờ có
nguồn tiếp tế ngầm cũng như công khai từ nhà Hạ Văn Kỳ thì mới không
phải lo lắng vấn đề ăn mặc cho Tiểu Lê, để bé lớn lên trong vui vẻ.
Tôi ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt, nếu tôi yêu anh ấy thì chưa biết chừng đó là chuyện cực tốt.
Nhưng tôi vẫn yêu Diệp Bổng.
Chiều trở về nhà, đèn trong hành lang sáng, có người đang dựa tường ôm máy
điện tử chơi. Không biết đang chơi trò gì, chỉ nghe tiếng súng đạn nổ.
Diệp Lê chạy lại, “Bố!”
Tôi vô cùng kinh ngạc, thủ đoạn mua chuộc lòng người của Diệp Bổng thật
kinh người, Diệp Lê chỉ tiếp xúc với anh ấy có mấy ngày thôi mà. Tôi
cũng không dám hỏi Tiểu Lê có ấn tượng thế nào về anh, vì trẻ con thường cất giấu trong lòng, bề ngoài không nói gì nhưng trong lòng lại có suy
nghĩ. Nhưng giờ xem ra tôi căn bản không cần sợ nó cảm thấy xa lạ với
anh.
Diệp Bổng cười, nhấc Tiểu Lê lên cao, hôn một cái rõ kêu lên má, “Con ngoan, đi đâu với mẹ thế?”
“Bố nuôi đưa con và mẹ đi chơi công viên trò chơi, bố đến lúc nào thế ạ?”
“Bố đến từ trưa, đợi lâu lắm rồi. Gọi điện lại chẳng ai nhấc máy, bố đói quá!” Diệp Bổng vừa nói vừa liếc nhìn tôi.
Tôi mở cửa vào nhà, anh ấy đi theo.
Tiểu Lê hứng khởi kể chuyện hôm nay chơi vui và kích thích thế nào. Tôi đưa
cho con mấy quyển truyện tranh, nó chơi chán với Diệp Bổng rồi về phòng
đọc truyện.
Tôi quay sang hỏi anh: “Anh đói rồi à?”
Diệp Bổng cười nói: “Ừ, có gì ngon không?”
“Trong tủ lạnh có bánh chẻo, để dm đi luộc.”
Tôi vào bếp bắc nồi đun nước.
“Sao không gọi cho anh?”
“Vì không có việc gì cả.”
“Thế sao anh gọi không nhấc máy?”
“À, điện thoại để trong phòng chẩn trị, hôm nay ra ngoài chơi lại ồn quá không nghe thấy.”
Diệp Bổng cười, “Em đã nghĩ trước hết thế à?”
Anh dựa người vào cửa bếp, nửa cười nửa không, dường như không giận, nhưng cũng không vui.
Tôi cũng cười: “Chị Nguyệt thế nào rồi?”
Anh không đáp, nhìn tôi chằm chằm, theo thói quen lúc giận cắn môi dưới,
ánh mắt phát ra hung quang, “Vì chuyện đó mà em mặc kệ anh?”
Tôi nhún vai, lấy bánh trong tủ lạnh ra.
“Không có thật, trong cảnh đó dù là người lạ anh cũng nên liều mình đi tìm.”
“Vậy tại sao em không nhận điện thoại của anh, không quan tâm đến anh? Anh…
không chịu được. Không biết em có giận không, cứ nghĩ đến việc em có thể rời xa anh là anh không chịu được!” Diệp Bổng nhìn xuống đất, đáy mắt
long lanh nước. “Giờ anh đã hiểu trước đây tâm trạng em thế nào rồi.
Trong lòng cứ nghĩ đến một người, không nhìn thấy, không chạm vào được,
gọi điện thoại cũng không thấy người, cảm giác đó thật… thật…” Diệp Bổng tìm mãi tính từ cho thích hợp.
“Xót xa.” Tôi nói, “Xót từ tận
tim đến mũi. Xót đến mức cơ thể lạnh ngắt, muốn tìm nơi nào đó để chui
vào, mùa đông thì càng khó chịu, chỉ hận không thể như gấu ngủ đông.
Diệp Bổng, em biết hết, em biết trước anh từ lâu rồi.”
Nước trong nồi sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên che mờ gương mặt của Diệp Bổng.
“Đường Quả, anh… anh có lỗi với em, anh không xin em tha thứ, nhưng em có thể
cho anh cơ hội để bù đắp không? Câu hỏi lần trước của anh, em có thể trả lời không?”
Tôi cho bánh chẻo vào nồi, “Anh muốn nghe câu trả lời thế nào?”
Anh nói: “Em đồng ý ở bên anh.”
Tôi tựa vào bồn nước, nhìn anh cười, “Nếu em không muốn thì sao?”
Diệp Bổng mím môi, ánh mắt kiên định không hề có ý nhún nhường.
“Anh sẽ theo đuổi em, cho đến khi nào em đồng ý.”
Tôi day day huyệt thái dương, rồi múc thêm chút nước lạnh vào nồi.
Bên ngoài trời tối dần, mặt trời đã lặn.
“Bánh này là do mẹ Hạ Văn Kỳ gói khi mùa đông, bà nói, mùa đông ăn được bánh chẻo nhân ngọt thì tai sẽ không bị đông cứng.”
Diệp Bổng không hiểu tại sao đột nhiên tôi lại chuyển chủ đề, nín thở nghe
tôi nói. Tôi tắt bếp, vớt bánh ra dĩa rồi đặt lên tay anh. Đôi mắt Diệp
Bổng bị hơi nóng bốc lên làm mờ ảo, trên người anh ấy có mùi bọt cạo
râu, nhìn giống như cầm một bó lá trúc non.
“Diệp Bổng, em không chịu được nữa rồi.”
“Đến Tết là em đã hai mươi bảy tuổi, em có đứa con, già thêm chút nữa là đàn ông tốt có hết bạn trai hoặc bạn gái rồi. Em không đợi được nữa.” Tôi
mỉm cười nhìn anh, “Diệp Bổng, chỉ cần anh ăn được bánh chẻo nhân ngọt
thì em sẽ ở bên anh, thế được không? Nếu không có thì đó chính là duyên
phận giữa chúng ta rồi.”
Diệp Bổng ngạc nhiên nhướn mày, “Em thế này là… coi mạng người như cỏ rác!”
Đây là so sánh kiểu gì vậy?
Tôi lắc đầu, “Diệp Bổng, đây là số phận an bài.”
Anh cười cay đắng, “Anh nhớ hồi chúng ta mới quen, em đã nói, em theo anh, chúng ta quen nhau là do số phận an bài.”
“Có lẽ là nghiệt duyên.”
“Ai nói nghiệt duyên không phải là duyên phận?”
Được rồi, nhiều khi tôi không thể hình dung được mức độ già mồm của Diệp Bổng.
Tôi đành dùng tuyệt chiêu, “Anh sợ rồi đúng không? Anh cúi đầu trước số phận?”
Anh nhìn chằm chằm dĩa bánh, kiên định cầm đũa lên, “Không, tuyệt đối không!”
4.
Tôi khoanh tay vừa xem phim Hàn Quốc nhiều tập mà mẹ Hạ Văn Kỳ và người đẹp Điền ngày nào cũng xem, vừa gặm táo thích thú nhìn Diệp Bổng ăn bánh
chẻo. Thì ra nhìn thấy hy vọng của người khác bị dập tắt lại thú vị đến
thế. Mỗi lần căn một cái bánh là sắc mặt anh lại nặng nề thêm một chút.
Cảm giác như trước mặt anh không phải là bánh chẻo mà là con rắn độc
biết cắn người vậy.
Tôi suýt nữa phì cười nhưng vẫn làm ra vẻ mặt nghiêm túc, nhịn thật là khổ sở.
Cuối cùng Diệp Bổng ăn hết, mặt cứng lại, vừa thất vọng vừa ấm ức nhìn cái
dĩa, chỉ hận không thể nuốt luôn nó. Tôi cắn táo, ra vẻ kinh ngạc, “Ồ,
không có à?”
Lần này Diệp Bổng không chỉ no mà còn có dấu hiệu
không tiêu, mặt đanh lại, giận dữ nhìn tôi. Tôi thản nhiên vắt chân lên
nhau, trong lòng thầm bi ai cho chính mình. Thì ra giày vò Diệp Bổng lại khiến tôi vui như vậy, chắc chắn là tôi bị Hạ Văn Kỳ dần dần biến đổi
trở nên biến thái rồi.
Diệp Bổng nhìn tôi một lúc, cuối cùng đứng dậy, “Anh về đây, bánh chẻo rất ngon, cảm ơn em!”
Tôi nói: “Vâng.”
Tiểu Lê nghe động tĩnh, lập tức chạy ra, “Bố, bố về à?”
Diệp Bổng cười khổ, “Mấy ngày nữa cùng bố đền bệnh viện thăm bà nhé?”
“Vâng ạ.”
Đứa trẻ này rất hiểu chuyện, những đứa trẻ khác bố mẹ đều ở cùng nhau, nó
lại có hai nhà, nó hiểu hết nên chẳng hỏi gì. Mà sự hiểu biết quá sớm
này khiến tôi ít nhiều có cảm giác tội lỗi.
Sau khi Diệp Bổng về, tôi lại gần chỗ Diệp Lê. Nó vừa đọc truyện vừa cười mỉm hoặc chau mày
lại, vô cùng tập trung. Dường như chẳng điều gì có thể ảnh hưởng đến thế giới của nó. Nó hoàn toàn không bị dấu hiệu trưởng thành mất cân bằng
do bố mẹ ly hôn như trên ti vi hay mạng vẫn nói.
“Tiểu Lê, con có thích nhà bố không?”
Nó cảnh giác, chần chừ một chút rồi trả lời thành thực: “Thích ạ.”
“Tại sao?”
“… Nhà bố rất to, có thể nuôi rất nhiều thiếu gia và công chúa. Bố nói con có thể nuôi một con Labrador, nhưng con muốn cùng bố làm cho nó một cái chuồng ngoài sân.” Diệp Lê nói rồi lập tức nịnh nọt nói, “Nhưng mẹ và
bà ngoại quan trọng hơn, con thích nhà mình hơn.”
Con trai còn
hiểu chuyện hơn tôi, tôi còn nhỏ nhen chơi trò báo thù, đưa tới trước
mặt rồi còn ra vẻ giận dỗi, thật giống trẻ con. Con trai hơn tôi ở chỗ
nó hiểu mình cần cái gì, không hổ là gen trội của Diệp Bổng, đứa trẻ này đúng là tiền đồ mở rộng.
Hôm sau đến bệnh viện tôi vẫn nghĩ về đĩa bánh chẻo Diệp Bổng ăn.
Tôi không cho anh biết rằng trong đó căn bản không có bánh nhân ngọt. Đấy
là loại mua ở siêu thị bảy đồng một cân. Bánh mà mẹ Hạ Văn Kỳ cho có hai viên ngọt đều bị tôi ăn hết rồi, có mới là lạ.
Buổi sáng tôi cắn bút chỉnh sửa hồ sơ, tiện thể dọn dẹp cái bàn làm việc loạn như ổ chó
của thầy, thấy trong ngăn kéo có một hồ sơ đang mở, tôi nhìn qua, nữ,
hai mươi mốt tuổi, các chỉ số đều bình thường, tự nguyện hiến thận trái.
Tôi đang đọc, thầy từ nhà vệ sinh quay lại, thấy thứ tôi đang cầm, thần
trợn mắt: “Chưa từng thấy phải không? Hiến nội tạng sống đấy.”
“Cô gái này bị bệnh nan y ạ?”
“Không, vẫn sống khỏe mạnh.”
“Cô ấy hiến tặng người nhà sao?”
“Không, chỉ là nhàn rỗi đi hiến thận để thể hiện sinh viên thời đại mới có tính giác ngộ cao.” Thầy đan hay tay dựa ra ghế, “Tuy lời này thầy không nên nói, nhưng nếu thầy là bố cô gái này thầy đánh chết nó.”
Tố chất đội ngũ giáo viên hiện nay của nước nhà đúng là ngày một sa sút, thầy
giáo không nên khuyến khích học sinh hy sinh bản thân sao? Tôi chu môi,
thật ra trong lòng cũng đồng ý với thầy. Thành phố B có ít nhất sáu vạn
người đang chờ hiến thận, nhưng số thận được hiến hàng năm chỉ có bốn
năm trăm, tỷ lệ này quả thật khiến người ta phải đau lòng.
Dù
người nhà cần ghép thận thì cũng có rất ít người hiện tặng, huống hồ là
tặng cho người ngoài. Để phòng chống hiện tượng buôn bán nội tạng, nhà
nước bảo mật mọi thông tin về người hiến tặng và người được hiện tặng.
Những người có giác ngộ cao đều ký thỏa thuận hiến tặng nội tạng sau khi chết.
Không phải không có hiến tặng nội tạng khi còn sống, nhưng tôi và thầy đều chưa gặp bao giờ.
Tôi giở hồ sơ, hỏi: “Đã xác định người nhận chưa ạ?”
“Chưa, mấy ngày tới bệnh viện sẽ sắp xếp.”
Trong lòng tôi bỗng thấy phấn khích, thận trọng hỏi: “Thầy à, ca phẫu thuật
này em có thể tham gia không? Em… em nhất định sẽ cẩn thận… ừm, nếu thực sự không được thì chỉ theo dõi thiết bị thôi cũng được. Nhưng thật sự
em rất muốn…”
Tôi đã từng tham gia phẫu thuật ghép nội tạng một
lần, nhưng đó là ghép từ người chết, đứng ở bên cạnh theo dõi thiết bị,
vì phẫu thậu quá phức tạp, ngay trợ lý cũng đều là bác sĩ cấp chủ nhiệm. Ca phẫu thuật kéo dài đến tám tiếng, vô cùng gian nan – quan trọng nhất là sau khi phẫu thuật lại có phản ứng bài trừ, không thành công.
Thầy Nhất Đao Thiết nhìn tôi, ánh mắt đầy hiền từ. Từ lần suýt nữa nhầm hồ
sơ bệnh nhân, thầy vẫn chưa chịu nhìn nhận tôi một cách nghiêm túc, chưa nói đến việc cho tôi vào phòng phẫu thuật.
Về mặt này tôi không
như những người khác, phần lỡn những người mới vào nghề thường không dám động thủ, còn tôi thì thích cảm giác tách bệnh tật ra khỏi người bệnh
nhân. Nói theo cách của phó viện trưởng thì là, nhìn thấy nội tạng bệnh
nhân như sói nhìn thấy thịt dê nóng hổi.
“Đường Quả, bác sĩ hộ trỡ của ca phẫu thuật này thầy đã chọn rồi.”
Tôi mím môi thất vọng.
Thầy xoay ghế lại, “Em chuẩn bị đi, lần này em làm gây mê, thầy đã nói với
chủ nhiệm Lý khoa gây mê rồi, thầy ấy sẽ hộ tống em. Ai cũng có lần đầu
tiên, thầy tin lần đầu tiên của em sẽ bằng một trăm lần của người khác.
Thầy đã nói rồi, em sinh ra là để phẫu thuật.”
“Thầy…”
“Sao?” Giọng bực tức.
“Thầy thật đẹp trai!”
“Hừ, nịnh bợ ít thôi, đi làm việc đi!”
Tôi đáp rồi chạy ra ngoài, ra rồi thò mặt vào nhìn lén, thấy thầy đang soi
gương chỉnh lại tóc. Tôi phì cười, vừa quay ra suýt nữa ôm hôn nồng
nhiệt với một người đang chạy lại.
Cậu ta còn ngượng ngùng hơn tôi, ôm ngực lùi lại hai bước như con gái.
“Cậu bị ốm à? Khoa tiền liệt tuyết ở tầng hai.”
Câu nhân viên chuyển phát nhanh đỏ mặt, “Tôi chuyển thư, cho bác sĩ Đường Quả.”
Tôi nói: “Ồ, tôi đây.”
Cậu ta đưa cho tôi phong thư, bảo tôi ký nhận xong là chạy biến đi nhanh
như lúc đến. Tôi vui vẻ mở phong thư, bên trong là một chiếc chìa khóa
và một dòng địa chỉ.