Đọc truyện Tình Đầu Trong Vũ Trụ – Chương 17
Type-er: Gabeo
3.
Về đến lều tôi nằm vật ra ngủ luôn, rồi bị cái giọng oang oang của anh Phùng gọi dậy.
Nhìn đồng hồ, bốn giờ sáng.
“Đường đã thông, mọi người mang theo đồ xuất phát thôi! Chị em đừng chải đầu nữa! Lên đường, lên đường thôi!”
Điều kiện xuất hành lần này tốt hơn một chút, vì bộ đội có thêm vài chiếc xe tải chở vật tư, có thể để chở các chị em. Chỉ là không ai biết chỗ nào
sẽ lại có sụt lở, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp tuyết lở. Ở đây chẳng
có điều gì là tuyệt đối, từ khi ký tên vào “sinh tử trạng” là cái mạng
sống này đem theo bên hông rồi.
Nào là khen thưởng, chức vụ đều là chuyện sau này hết.
Sau khi biết tôi chia tay với Vu Chí Nhã, thái độ của Diệp Bổng thay đổi
hoàn toàn, đến ánh mắt anh ấy nhìn tôi cũng rất thân mật, trước mặt mọi
người cũng chẳng che giấu vẻ rạng ngời giớ xuân. Đến tôi mặt dày thế này cũng thấy ngại, bèn hòa vào đám người cùng đội cứu viện lên xe.
Ban đầu còn nghe được mọi người cười nói, bàn luận về hiện tượng phản El
Nino là dấu hiệu cho năm tận thế 2012, còn cả tính chân thực về lời
nguyền của người Maya, sau đó thì tôi nhắm mắt ngủ lơ mơ.
Không lâu sau Manh Manh gọi tôi: “Đường Quả, dậy đi, xe phía trước bị lật rồi.”
“Lật xe? Xe ai?”
“Họ nói xe của đội trưởng bị lật, lăn xuống rãnh dưới sườn núi rồi.”
Tôi giật mình tỉnh hẳn, nhảy xuống xe chạy lên phía trước, binh lính đã
được huấn luyện nên không ai hoảng loạn, chỉ có điều ai nấy sắc mặt đều
rất xấu. Tôi kéo một người lại hỏi: “Diệp Bổng đâu? Diệp Bổng sao rồi?”
“Đội trưởng Diệp? Anh ấy ở dưới đó… Này, bác sĩ, bác sĩ, cô không được xuống, nguy hiểm lắm!”
Anh ta vừa nói nguy hiểm thì tôi đã lăn xuống dưới.
Cảm giác bị đá và cành cây dưới lớp tuyết đập vào người thật chẳng dễ chịu
chút nào, cũng may bên cạnh con đường này là ruộng bật thang, bên dưới
sườn núi thoai thoải dài mấy mét có một con mương dùng để tưới tiêu cho
ruộng lúa. Hai chiếc xe việt dã đang lật ngửa trong mương, một nhóm
người áo xanh đang vây quanh đó, nghe thấy có người hét “bác sĩ, bác sĩ” đều ngẩng lên nhìn tôi lăn xuống như một quả bóng.
Tôi giống như quả bóng bầu dục bị cả một đám người lao tới ôm rồi lăn mấy vòng, sau
khi dừng lại đầu óc quay cuồng, “Diệp Bổng thế nào rồi?”
Anh lính cứu tôi còn căng thẳng hơn cả tôi, “Đội trưởng Diệp? Anh ấy không sao
cả, khi xe bị lật họ đều nhảy ra khỏi xe, giờ đang ở trong xe cứu
thương… Cô sao rồi?”
Tôi đẩy anh ta ra rồi trèo lên, chạy tới xe
cứu thương, vừa mở cửa là thấy trong lòng Diệp Bổng là một cô gái, bác
sĩ quân y đang băng bó cánh tay cho người đó. Vừa nhìn thấy gương mặt cô gái đó là lòng tôi quặn lại, là Trác Nguyệt. Đúng là một đôi oan gia.
Nhìn Diệp Bổng ôm chặt thế kia chẳng giống bị ngã sắp chết gì cả.
“Chị Nguyệt cũng đến à?”
“Tôi được giao nhiệm vụ đến thăm hỏi.” Trác Nguyệt vừa nói vừa định đứng
dậy, “Nghe nói bệnh viện cô cũng có tình nguyện viên, tôi đoán cô cũng
đến, lần này tôi nhất định phải báo cáo về cô.”
Diệp Bổng vội
nói: “Chị Nguyệt đừng động đậy, để anh Trương kiểm tra lại đã. Đều tại
tôi, tôi không nên kéo chị lên xe dò đường.” Gương mặt đầy vẻ hối lỗi đó khiến tôi rất muốn thở dài.
Tôi nói: “Mọi người không sao là tốt rồi, tôi trở lại xe đây.”
Diệp Bổng nói: “Em đừng có đi lung tung, cẩn thận đấy!”
“Ừm.”
Về đến xe tôi mới thấy đau, lại thấy chỗ hông như bị mồ hôi ướt đẫm. Manh
Manh kéo áo tôi ra, cau mày, “Sao lại có vết thương lớn thế này?” Cô ấy
thò đầu ra xe tìm một vòng, thấy có người lại gần liền gọi, “Bác sĩ Vu,
anh đến thật đúng lúc.”
Vu Nhã Chí tiến lại kiếm tra, rất bình
tĩnh nói: “Cô đi lấy nước muối sinh lí, thuốc sát trùng, băng gạc… cả
dây dê nữa, phải khâu vài mũi…”
Tôi giật mình, “Vu Nhã Chí, không phải anh muốn tôi chết đấy chứ, cần phải khâu nữa sao?”
Không biết tại sao Vu Nhã Chí nổi giận, “Em đến cứu nạn hay đến gây loạn hả?
Em muốn làm liệt sĩ lắm à? Em có chết đi anh cũng không báo liệt sĩ cho
đâu!”
Không biết tại sao Vu Nhã Chí quát như thế tôi lại thấy rất đau lòng. Ai cũng vậy, miệng nói thích tôi, nhưng hành động lại chẳng
ăn nhập gì với lời nói. Vu Nhã Chí sau khi bị tôi từ chối thì đi đâu
cũng có đôi có cặp với hoa khôi bệnh viện, giờ lại hét, lại quát vào mặt tôi, thích á? Tôi thích cả tám đời tổ tông nhà anh!
Manh Manh cầm đồ đến, thấy không khí không bình thường rất nghĩa khí chuồn mất, còn lịch sự đóng cửa xe lại.
“… Em khóc à?”
“Tôi đau!” Ở đâu cũng thấy đau, tim là đau nhất.
Vu Nhã Chí hừ một tiếng, giọng điệu mềm mỏng hơn, “Xem sau này cô còn làm
loạn nữa không, ai đau thay cho được chứ… Chịu một chút, tiêm thuốc tê
đã…” Phía sau lưng tôi nóng rực, băng gạc quấn đi quấn lại quanh vết
thương khiến tôi đau sắp tê dại cả đi, Vu Nhã Chí không nói gì, mãi lâu
sau mới lên tiếng, “Cái tên Diệp Bổng kia hình như đối xử với em cũng
chẳng ra sao.”
Tôi khóc thút thít: “Anh cũng chẳng ra sao với tôi đấy thôi.”
“Anh khác với hắn ta.”
“Đương nhiên là khác rồi. Anh đâu sánh được với anh ấy… Á, nhẹ thôi, muốn giết tôi đấy à?”
Vu Nhã Chí mặc kệ tôi, nhanh chóng xử lý vết thương, tiêm thuốc tiêu viêm. Thuốc tê phát huy tác dụng, sờ vào chẳng khác gì sợ khúc gỗ.
“Em lại làm gì đấy?”
“Mọi người đều phải vào trong núi còn gì?” Tôi đeo ba lô lên vai, “Vừa rồi
không phải bảo nhà dân không tập trung, hai binh lính cùng một bác sĩ
lập thành một đội đi tìm kiếm nạn nhân sao?”
“Em bị thương rồi, ở lại trông xe.”
“Xe thì có gì mà phải trông, nó đâu có tự chạy đi được.” Tôi nghĩ một chút
rồi quay lại cười ngọt với anh ta, “Với cả Vu Nhã Chí này, tôi với anh
có quan hệ khỉ gì, lần sau hãy điều chỉnh thái độ khi thấy tôi như khi
anh nhìn thấy mấy bà cô trong trạm y tá ấy. Còn đãi ngộ kiểu miệng nam
mô bụng một bồ dao găm này thì hãy giữ lại cho y tá tỷ tỷ xinh đẹp ấy. À đúng rồi, nếu anh muốn làm tiểu phẫu thuật như kiểu bao quy đầu quá dài thì vừa hay, tỷ tỷ đó không phải chuyên chuẩn bị da cho khoa tiết niệu
đó sao? Hai người đúng là hợp nhau.”
Trước khi Vu Nhã Chí nổi điên lên tôi vô cùng đắc ý chạy mất.
Mọi người gần đi hết rồi, Diệp Bổng và anh Phó vẫn đang sắp xếp công việc,
bên cạnh là Trác Nguyệt và một cậu thanh niên đang ăn mì.
“Đội trưởng Phó, tôi đi cùng đội nào?”
Diệp Bổng nói ngay: “… Không thể đi hết được, ở đây cũng phải có người chờ lệnh.”
“Bệnh viện chúng tôi có đặc mệnh, tôi đi theo ai?”
Chỉ trách khả năng diễn xuất của tôi quá kém, giọng điệu cứng ngắc, Diệp
Bổng không xem bản đồ nữa, có lẽ vì có người ở đây nên không tiện nói,
chỉ dùng đôi mắt ươn ướt nhìn tôi.
Tôi hỏi lại: “Tôi đi cùng ai?”
Anh Phó nhìn Diệp Bổng rồi lại nhìn tôi, để thuốc nổ và bật lửa cạnh nhau
không phải là hành động sáng suốt. Anh ta quay đầu gọi: “Chương Ngư, đội các cậu có bác sĩ rồi.”
4.
Tiểu đội của tôi có hai người, một là Chương Ngư, tuy chẳng biết anh ta giống bạch tuộc ở chỗ nào, còn người còn lại là Câu Tử, ừm, cũng chẳng thấy giống cái móc gì cả *. Đội của anh Phùng đều gồm những người cơ thịt săn chắc, nhìn rất đáng tin
tưởng, tuổi đời đều không quá ba mươi.
*Trong tiếng Trung, chương ngư nghĩa là bạch tuộc, câu tử là cái móc.
Hướng sáu giờ là con đường đất do người đi mà thành đã bị tuyết lấp hết, thấp thoáng từ những chạc cây khô lộ ra dưới tuyết cũng nhìn được con đường.
“Nếu có đường thì cứ đi theo là sẽ tìm được người.” Chương Ngư nói, “Bác sĩ
Đường, sắc mặt chị trắng bệnh cả, chắc mệt lắm rồi, để toi mang túi giúp cho.”
Tôi nghĩ một chút rồi đưa túi cho anh ta, “Cảm ơn!”
Câu Tử vội nói: “Đừng khách sáo, cô mệt thì Diệp Tử cũng đau lòng, chưa biết chừng khi về sẽ giáo huấn chúng tôi.”
“Nếu hai người không nhắc đến anh ta trước mặt tôi thì tôi đảm bảo anh ta sẽ không làm gì các anh đâu.”
Chương Ngư và Câu Tử nhìn nhau, rất hiểu ý nhau mà cùng làm động tác kéo khóa
miệng. Tôi ủ rũ đi ở đằng sau. Chương Ngư nói đúng, có đường là có người đi, chúng tôi đi hai tiếng cuối cùng đã ra khỏi rừng, trên khu đất bằng phẳng hình bậc thang này có ba ngôi nhà gạch hai tầng.
Chương
Ngư lập tức hạ lệnh: “Ba người chúng ta mỗi người đến một nhà hỏi thăm
tình hình, có người bị thương thì thông báo ngay cho bác sĩ.”
Tuyết rất dày, hầu như cao lên tận đùi, nếu không cẩn thận giẫm phải hố sâu
thì ngập đầu. Cảm giác bị tuyết đè lên rất đáng sợ, vì thế mỗi bước đi
đều là sự thử thách rất lớn đối với thể lực và tâm lý. Nhưng thử thách
lớn hơn đó là tôi gõ cửa nửa ngày trời mà không ai trả lời.
Nếu
là lúc bình thương, không có người cũng chẳng sao, sống trong núi sâu
không mở cửa cho người lạ cũng là chuyện bình thương. Nhưng lúc này bên
trong cổng cài then, tiếng vòng sắt đập rất lớn rất rõ ràng, nhưng chẳng ai mở cửa.
“… Có ai ở nhà không?” Tôi gọi lớn.
Trả lời
tôi chỉ là tiếng gió tuyết thổi, chín giờ hai mươi ba phút sáng, sức gió cấp bảy, nhiệt độ bên ngoài âm hai mươi độ, lớn bằng bão tuyết.
Không lâu sau Câu Tử chạy lại, “Bác sĩ Đường, nhà này không có ai mở cửa à?
Bà con nói nhà này có hai ông bà, ba người con gái đều được gả bên kia
núi rồi. Người dân ở đây đều sưởi ấm bằng cách nhặt củi đốt dưới giường
đất.” Nói rồi anh ta lùi ra sau, chạy vài bước rồi trèo qua tường mở cửa cho tôi.
Trong sân phủ đầy tuyết, cao đến tận đùi, đến dấu chân
đi qua cũng không có. Tôi và Câu Tử nhìn nhau, cùng xông vào nhà trong,
giường đất ở trong núi thường được đắp ở cạnh nhà. Cửa không khóa, bị
gió thổi đập bộp bộp, chỗ cửa có không ít tuyết phủ.
Phía trước
giường có chậu lửa, bên trong là tro đã đốt hết, trong phòng thoang
thoảng mùi cao su. Chắc họ đã đốt hết những gì có thể đốt, ngay cả bình
nhựa cũng đốt luôn rồi. Trong phòng, ngoài cái giường đất ra chẳng còn
thứ đồ đạc nào tử tế, thập chí đèn điện cũng không có, trên chiếc bàn
kiểu cũ có mấy cây nến. Trên gường, hai ông bà ôm nhau cùng đắp hai lớp
chăn bông mỏng manh, đầu kề sát nhau, ngủ rất bình yên.
Tôi tiến lại định kiểm tra hơi thở nhưng Câu Tử ngăn lại, mắt đỏ lên, lắc lắc đầu.
“Tôi đi báo cáo với đội trưởng Phó, bác sĩ Đường, đứa bé con nhà đằng kia
đang sốt, cô đi xem sao.” Câu Tử nói, “Mười lăm phút sau chúng ta tiếp
tục đi về hướng sáu giờ, qua ngọn núi này ở bên kia còn có người.”
Đôi khi bi thương có thể kích thích rất nhiều thứ.
Ví dụ như hi vọng, ví dụ như niềm tin.
Có lẽ vì quá lạnh, tác dụng của thuốc tê đã hết hưng tôi không hề thấy
đau, dù sao cả hai tay hai chân tôi bỗng nhiên nhanh nhẹn hẳn. Trèo lên
sườn núi tuy mệt nhưng mau là thuận chiều gió, được gió thổi đi, dịch
não như sắp kết thành băng.
“Này, chúng ta nói chuyện đi, tiếng gió nghe quái dị quá!”
Chương Ngư là người nói nhiều, “Được thôi, nói chuyện gì đây?”
Tôi nghĩ một chút, “… Nói về Diệp Bổng đi.”
“Không phải cô bảo không được nhắc đến anh ấy sao? Tôi không muốn lúc về thành mớ rau cho Diệp Tử thái đâu. Cô có biết Diệp Tử vẫn luôn luyện phi đao
không, Tiểu Diệp Phi Đao, bách phát bách trúng.”
“Tay anh ấy đã lành chưa?”
“Haiz, nghe nói bị bọn đó bắt người làm con tin, suýt nữa lỡ mất việc cứu
người, hồi phục được như bây giờ đã là tốt lắm rồi. Ban đầu khi mới được điều đến chỗ chúng tôi làm giáo quan, nói thế nào nhỉ? Đừng nói việc
huấn luyện vác nặng đi việt dã, ngay chạy bộ cũng đã khó khăn. Nói ra
một tay bắn tỉa cừ khôi nhiều năm mà giờ cầm súng cũng không vững nữa,
chỉ khống chế lực giật thôi cũng khiến áo ướt đấm.”
Câu Tử đá anh ta một cái, nói giọng Hà Nam, “Cái mồm cậu như quạ ấy, không biết nói giảm nói tránh đi à?”
Chương Ngư rụt cổ, cười ngượng ngịu, “Bác sĩ Đường đừng để bụng nhé, giờ đã
tốt hơn nhiều rồi. Đội trưởng Diệp của chúng tôi phi đao còn chuẩn hơn
cả đá lông nheo với nữ quân y ấy chứ.”
Câu Tử chẳng nói chẳng rằng, lại đá một phát vào mông anh ta.
“Không đá lông nheo, thật sự không!” Chương Ngư lập tức sực tỉnh, “Đều là các nữ quân y đá lông nheo với anh ấy.”
Vẻ mặt Câu Tử như muốn bắn một phát chết tươi cái đồ ngốc kia, không thèm để tâm nữa.
Mặt tôi cứng đờ không cười nổi, hình như bề mặt da bị một lớp băng phủ lên.
“Được rồi được rồi, tôi không tố cáo gì với anh ấy đâu, chúng tôi thực sự
chẳng có quan hệ gì. Các anh biết cô phóng viên Trác Nguyệt chứ? Đó là
thanh mai trúc mã của Diệp Bổng, bố cô là thiếu tướng của tổng quân khu
các anh. Hồi đó Diệp Bổng yêu cô ấy đến điên dại, nhưng rồi cô ấy được
gả cho một đại gia, sau đó lại ly hôn rồi.” Tự tôi thấy bên dưới con
ghen bình thản này của tôi là cả một đợt sóng triều ào ạt, “Vì thế hai
người đừng nói bừa nữa, hai chúng tôi chỉ là bạn bình thường thôi. Tuy
tôi không có chồng, nhưng có con trai, đứa trẻ lần trước các anh phải đi tìm khẩn cấp là con tôi đấy.”
Chương Ngư và Câu Tử nhìn nhau, chỉ trong chốc lát mà sắt mặt biến đổi liên tục.
“Haiz, tôi nói rồi mà.” Chương Ngư cười lớn, “Chả trách hôm nay lúc lật xe
Diệp Tử ôm lấy phóng viên Trác Nguyệt nhảy khỏi xe, tay người ta bị rách một mảnh da mà anh ấy sợ đến hồn bay phách lạc. Cô xem anh ta giày vò
nữa quân y người ta thành thế nào đấy.”
Câu Tử đá anh ta một cái, nhìn tôi thận trọng, “Chỉ có cậu nhìn được còn người khác mù hết chắc?
Bác sĩ Đường mặc kệ cậu ta, không có chuyện đó đâu.”
“Sao lại không có chuyện đó… Ui da, thằng này, sao cậu cứ đá tôi thế hả?”
Hai người này thật thú vị, Chương Ngư hồn nhiên, thẳng thắn, cả tin, Câu Tử chín chắn, điềm tĩnh, biết quan sát người khác, đúng là bổ sung lẫn
nhau. Rất nhanh chúng tôi không thể nói được nữa, dưới điều kiện thời
tiết cực đoan thế này, thể lực giảm sút rất nhanh, chỉ hít thở một cái
cũng khiến trong phổi đầy bụi tuyết. Những cơn đau hay sự mệt mỏi dần
biết mất, chỉ biết tiến về phía trước như cái máy, cảm thấy mình có thể
ngủ bất cứ lúc nào.
Câu Tử đưa tay ra, “Nào, bác sĩ Đường, để tôi cõng cô. Đừng xem thường tôi, việc khác không được chứ tôi giỏi nhất là vác nặng trên bốn mươi lăm cân đi việt dã đấy.”
Tôi đây tay anh ra, cảm ơn ý tốt của anh, “Câu Tử, tôi đến cứu nạn không phải đến gây loạn.”
Câu Tử cũng không miễn cưỡng, sau một lúc, anh ấy lưỡng lự nói: “Thật ra
tôi thấy Diệp Tử rất thích cô. Ánh mắt cậu ấy nhìn cô rất đắm đuối.”
Lúc này tôi chẳng nghĩ gì nữa rồi, tôi đã hiểu thấu hồng trấn, cái gì mà
đắm đuối, mê mẩn, chẳng gì có thể gợi được lòng tôi nửa con sóng nữa.
Tôi vỗ vai anh ta trịnh trọng nói: “Anh quen anh ấy bao lâu rồi?”
Câu Tử khựng người, “Một năm rưỡi.”
Tôi tiếp tục dạy dỗ, “Tôi quen anh ấy đã chín năm rồi. Đó là bức tường rỗng gia cố bằng huyền thiết nghìn năm khó gặp, ai động vào là chết.” Dạy dỗ xong những anh lính ngây thơ, tôi sải bước về phía trước, đón gió cất
cao giọng đọc “Hồng Nhật”: “Dù số phận có khốn khó lênh đên, dù số phận
có phức tạp ly kỳ, dù số phận có đe dọa em, đừng rơi lệ, đừng xót xa,
càng không nên từ bỏ! Anh nguyện cả đời ở bên em!”
Hai tiếng sau, chúng tôi tìm được đến một sơn thôn khác.
Ở đây nhà nào cũng có lương thực dự trữ, dù tuyết lớn chặn hết đường núi
cũng không lo thiếu ăn. Vấn đề lớn nhất là sưởi ấm, điện và thông tin
liên lạc. Hơn nữa bão tuyết liên mien, nhà lại không phải kiên cố, có
không ít người bị thương do nhà sập vì tuyết lở hoặc trèo lên mái nhà
quét tuyết mà bị thương.
Điều kiện thời tiết khắc nghiệt thế này, đến thanh niên trai tráng còn khó chịu nổi chứ cưa nói đến người già ở một mình.
May mà sau đó chúng tôi không gặp phải cảnh người già ở một mình bị chết
cóng nữa, có điều nếu không có ai thêm vài ngày nữa thì tình hình cũng
không lạc quan.
Thuốc trong ba lô ít dần, ngay cả túi bột gluco cũng phát hết sạch, khi hết việc thì trời đã tối.
Chương Ngư nhận được chỉ thị của cấp trên, ở nguyên tại chỗ đợi lệnh.