Bạn đang đọc Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian FULL – Chương 43: Thời Kỳ Trưởng Thành
“Dung Tự!” Trình Cẩm Chi nhào tới từ đằng xa, như gấu koala mà đeo vào eo Dung Tự.
Nghỉ hè lần này, lực bật quả thật khá hơn nhiều.
Cằm của Trình Cẩm Chi cạ cạ vào đầu Dung Tự, chân dài mảnh khảnh kẹp trên lưng Dung Tự, cả người đều tràn trề sức sống.
“Chị rất nhớ em.”
“Em có nhớ chị hay không?” Trình Cẩm Chi xoa xoa lỗ tai Dung Tự.
Dung Tự ánh mắt sáng lấp lánh, cô nhìn thẳng vào mắt của Trình Cẩm Chi, nói: “Nhớ.”
Trình Cẩm Chi cười vui vẻ, trán cọ cọ vào trán của Dung Tự.
Dung Tự cũng ôm lấy Trình Cẩm Chi, nàng đã gầy đi rất nhiều.
“Hai người thật là dính nhau mà.” Thẩm Thu Như xách theo túi lớn túi nhỏ hành lý.
“Cẩm Chi, cậu cứ thế mà ném cả hành lý đi hả?”
Vừa thấy Dung Tự, Trình Cẩm Chi cũng chẳng quan tâm đang ở trường hợp nào, nàng vứt hành lý chạy vội sang đây.
Trình Cẩm Chi dù ngại ngùng nhưng vẫn thong dong leo xuống khỏi người Dung Tự.
“Còn có cậu mà.”
“Ôi, mình là phận cu li cho cậu à.”
Trình Cẩm Chi dắt tay Dung Tự, lại khẽ đụng vai Thẩm Thu Như một cái.
“Mời cậu ăn cơm.”
“Thôi đừng, vợ chồng son hai người đoàn tụ, mình đi làm bóng đèn làm chi.” Thẩm Thu Như đưa hành lý trong tay sang cho Dung Tự.
Dung Tự có phần ngượng ngùng mà nhận lấy.
“Chị Thẩm, chị thật sự không đi ăn cơm cùng bọn em sao?”
Nghe được hai chữ chị Thẩm, Thẩm Thu Như bất giác cảm thấy sảng khoái.
Nhỏ thoải mái thở ra một hơi.
“Không được, ba mẹ chị còn ở đằng kia, bọn họ tới đón chị.”
“Vậy được rồi.”
“Cẩm Chi, ba mẹ cậu đâu?” Trình ba Trình mẹ luôn luôn thương yêu Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi từ thủ đô xa lắc xa lơ trở về, theo đạo lý thì ba mẹ của nàng hẳn nên đứng ở đây chờ từ sớm rồi mới phải.
“Chú dì đi công tác rồi ạ.” Dung Tự nói.
“Đúng ùi, mình nói với họ là có Dung Tự rồi, họ mới yên tâm đó.” Trình Cẩm Chi nói.
“Ghê gớm, hai người.” Thẩm Thu Như chỉ ngón cái vào Trình Cẩm Chi cùng Dung Tự.
“Hai người đây là minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương [1] hen.”
“Được rồi được rồi, cậu đi nhanh đi, đừng để ba mẹ cậu chờ sốt ruột.”
“Em gái, em xem kìa.” Thẩm Thu Như vừa đi vừa cáo trạng về phía Dung Tự.
“Một cậu trước còn nói mời chị ăn cơm, bây giờ đã lộ nguyên hình rồi.”
Dung Tự cười đến thẹn thùng.
“Là tự cậu không ăn chứ bộ.”
“Được được, mình đi mình đi.
Ở đây không thích hợp cho chó độc thân [2] như mình hô hấp.” Thẩm Thu Như cười hì hì mà vẫy tay một lúc, kéo hành lý rồi đi mất.
~
“Chị muốn ăn sườn xào chua ngọt, lần trước em nhắc làm chị thèm mãi.” Chờ Dung Tự buông hành lý xuống, vừa lên chỗ ngồi đằng sau xe, Trình Cẩm Chi liền ôm lấy cánh tay của cô.
“Ừ được, em đã mua một ít nguyên liệu rồi.” Dung Tự có chìa khóa của Trình gia, sáng sớm cô đã đến chợ bán thức ăn mua một ít thịt, do Trình Cẩm Chi thích ăn thịt.
Lúc Dung Tự ở nhà bếp nấu ăn, Trình Cẩm Chi cắn dưa leo rồi trốn đi vào.
Nàng ôm Dung Tự, đem cằm đặt trên bả vai Dung Tự.
“Cần chị giúp sao?”
“Vậy chị rửa rau đi.”
“Chị muốn xắt đồ.”
“Đồ em xắt xong hết rồi.” Dung Tự nói: “Rau ở bên tay chị kìa, chị rửa một chút đi.”
“Được rồi.” Trình Cẩm Chi hân hoan cạ má Dung Tự, rồi đưa dưa leo mình đang ăn tới bên miệng Dung Tự.
Dung Tự cong môi, cũng khẽ cắn một cái.
“Chị ăn rau dưa hết rồi, đến lúc nấu thì làm sao bây giờ?” Dung Tự nói.
“Dưa leo ăn sống ngon mà.”
“Còn cà chua nữa.”
“Cà chua ăn sống ngon mà”
Dung Tự cầm lấy cà chua trong tay Trình Cẩm Chi qua.
“Lát nữa ăn cơm rồi, chị ăn nhiều dưa leo cà chưa như vậy thì không có bụng ăn thịt đâu.”
Trình Cẩm Chi cảm thấy lời Dung Tự cũng có lý, thế là cuối cùng cũng cho miệng ngưng nghỉ.
Lúc ăn cơm, Trình Cẩm Chi cũng ngồi sát Dung Tự.
“Tự Nhi, em đừng chỉ ăn chay thôi.”
Trình Cẩm Chi gắp vài cục sườn cho Dung Tự.
“Tự Nhi, em sắp đi học rồi phải không?”
“Vâng.” Dung Tự cắn sườn một ngụm, trên đôi môi mỏng liền hiện lên một ít mỡ dầu.
“Chúng em phải huấn luyện quân sự nên khai giảng khá sớm.”
Đôi mắt của Trình Cẩm Chi đã sớm bị hấp dẫn bởi đôi môi mỏng của Dung Tự.
Sườn xào chua ngọt vị ngòn ngọt, nước tương cũng có vị ngòn ngọt, đến khi mà hô hấp của hai người ở rất gần nhau, sắp chuẩn bị dán lên nhau thì điện thoại của Trình Cẩm Chi vang lên.
Sớm không vang muộn không vang, lại cứ cố ý vang vào lúc này.
Vừa xem, lại là Cẩu Vũ đáng ghét.
Sao chỗ nào cũng có Cẩu Vũ hết thế này.
“Ha ha ha Trình Cẩm Chi, cậu “ra tù” rồi đó hả?” Cẩu Vũ gọi quãng thời gian đào tạo của Trình Cẩm Chi là ngồi tù.
“Trình Cẩm Chi, cậu được lắm đấy, dám không nói mình nghe ha, may mà có Dữu Tử nói với mình.” Cẩu Vũ bảo: “Tối nay cậu ra được không? Bọn mình làm party tẩy trần cho cậu.”
“Tự cậu muốn làm party thì có, đứng có kéo mình vào.” Trình Cẩm Chi nói.
“Đừng mà, mình phát thư mời xong hết rồi.
Thế này nhé, mình cho phép cậu dẫn Dung Tự theo.” Dung Tự thật là một “bảo bảo ngoan”, từ lần trước cô ở party lấy sách giáo khoa ra, Cẩu Vũ liền hiểu cô đến để “phá đám”.
~
Trình Cẩm Chi nhảy được một hồi trên sàn nhảy, lại đi tới quầy bar, kéo tay Cẩu Vũ ra.
Cẩu Vũ đang cầm ly cocktail hòng đầu độc Dung Tự.
Trình Cẩm Chi hỏi bartender hai ly nước trái cây, nàng nhét một ly vào trong tay Dung Tự.
Hai tay Dung Tự cầm ly nước trái cây, nhìn Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi trang điểm rất đậm, trông không hề giống học sinh.
Cẩu Vũ nhìn nước trái cây trong tay hai người, nhỏ rốt cuộc cũng rõ rồi, Trình Cẩm Chi cũng đến đây để “phá đám”.
Ra ngoài lăn lộn, ai lại uống nước trái cây chứ.
“Hai người các cậu, thật là không có thú vị gì cả.”
“Không có gì đáng để chơi.” Ngón tay Trình Cẩm Chi bò bò trên quầy bar, lại bò đến bả vai Dung Tự, trêu ghẹo cổ Dung Tự một lúc.
Dung Tự bèn kéo ghế của Trình Cẩm Chi lại gần.
“Mệt rồi sao?”
“Ê? Bây giờ đang là phần cao trào, chưa gì cậu đã không được rồi hả?” Cẩu Vũ đẩy Trình Cẩm Chi một cái.
Cũng không để ý Cẩu Vũ, Trình Cẩm Chi chỉ lo kéo tay Dung Tự.
Bấy giờ sàn nhảy thay đổi một bài nhạc khá chậm, Dung Tự cứ như thế mà bị Trình Cẩm Chi kéo xuống sàn nhảy.
Cẩu Vũ huýt sáo một cái.
“Trình Cẩm Chi, cậu định cho Dung Tự tập thể dục theo đài radio hả?”
Cẩu Vũ có ý chế giễu “bảo bảo ngoan” Dung Tự.
“Em không biết nhảy” Khi nãy Trình Cẩm Chi đi vào sàn nhảy, Dung Tự cũng có nhìn theo.
Cô chưa từng thử cái này bao giờ.
“Không sao, chúng ta chỉ đong đưa một chút thôi.” Trình Cẩm Chi ôm sau gáy Dung Tự, đầu tựa ở vai Dung Tự.
Dung Tự nhìn nhìn người bên cạnh, hầu hết đều là tình nhân nam nữ.
Cô bắt chước họ mà ôm Trình Cẩm Chi, dẫn cơ thể của Trình Cẩm Chi khẽ đung đưa ở dưới sàn nhảy.
Trình Cẩm Chi quấn chặt cổ Dung Tự, cả người kề sát ở trên người Dung Tự.
“Buồn ngủ quá.”
Trình Cẩm Chi cũng không phải làm bằng sắt, đi đường lâu như vậy, chưa được nghỉ ngơi gì thì đã bị Cẩu Vũ gọi tới party.
Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi lên lầu hai, lầu hai thanh tĩnh hơn rất nhiều, là phòng nghỉ được sắp xếp chuyên môn.
Dung Tự bảo phục vụ lấy chăn, do nhiệt độ trong phòng nghỉ có hơi thấp.
Đến giờ này, Dung Tự cũng có chút buồn ngủ, nên ôm Trình Cẩm Chi cùng nằm xuống.
Lúc sắp ngủ, trong tai còn có tiếng nhạc bên dưới, chợt xa chợt gần mà rơi vào mộng cảnh.
Dung Tự tỉnh lại là do nghe tiếng đong đưa bàn ở phòng nghỉ bên cạnh, có cả tiếng chửi của cô gái.
Đầu tiên là Dung Tự tưởng rằng họ đang cãi lộn, càng nghe càng không đúng, dường như là…!Do Dung Tự cũng có xem qua phim người lớn nên cũng có một chút kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Cô nhúc nhích một chút, Trình Cẩm Chi trong lồng ngực cũng run lên một cái.
“Chị?” Trình Cẩm Chi tỉnh rồi.
Cách một hồi lâu, Dung Tự mới nhẹ nhàng mở miệng.
“Ừm…!A.” Thanh âm của Trình Cẩm Chi hơi nhỏ, còn mang theo chút ngại ngùng.
Có lẽ là Trình Cẩm Chi cũng bị đánh thức bởi tiếng động kế bên.
Hai người đều rõ ràng trong lòng là phòng kế đang làm gì, do đó cũng có chút ngại ngùng ẩn giấu.
Khi kế bên càng kịch liệt hơn nữa, Trình Cẩm Chi quay người sang, nàng đưa mắt nhìn về phía Dung Tự.
Trình Cẩm Chi thò cánh tay ra, ôm thật chặt lấy cổ của Dung Tự.
Dung Tự bị tiếng va chạm kế bên làm cho miệng khô lưỡi khô.
Đầu óc cô trống rỗng, cũng không có ôm Trình Cẩm Chi lại.
Không tới một phút, phòng kế bên liền có tiếng gõ cửa và tiếng mắng, dường như là phòng kế của phòng kế.
“Các người làm gì vậy? Không biết đi mướn phòng hả? Đây là nơi công cộng, có còn biết xấu hổ hay không?!”
Âm thanh của phòng bên cạnh mới vừa rồi còn rất “vang dội”, bị mắng như vậy, Dung Tự còn tưởng rằng hai nhóm người này sẽ cãi nhau.
Không ngờ người phòng bên lập tức im lặng, không quá một phút sau, cả dãy phòng đã hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc của sàn nhảy ở phía dưới.
May mắn thật, Dung Tự thở ra một hơi ở trong lòng.
Nhưng, Trình Cẩm Chi lại hơi đưa chân lên, kẹp lấy đùi Dung Tự.
Nàng kẹp rất chặt, bấy giờ Dung Tự không dám nhúc nhích.
Trình Cẩm Chi vùi ở cổ của cô, khẽ thở nhẹ, hai tay cũng siết chặt quần áo phía sau lưng của cô.
Bảo Trình Cẩm Chi nói sao đây, bị Dung Tự ôm như vậy, dường như nàng…
“Chị đến phòng vệ sinh một chút, hình như chị đến kỳ rồi.”
“Ừ ừ, em theo…” Dường như cái này không theo cùng được.
Dung Tự chợt im lặng, Trình Cẩm Chi cũng có chút ngại ngùng.
“Vậy em chờ chị ở cửa.”
“Được.”
Nhìn quần lót của mình, Trình Cẩm Chi càng thêm ngại ngùng.
Vừa nãy bên dưới nóng lên, nàng còn tưởng là đến kỳ rồi.
Kéo quần lót lên, vải ẩm ướt khiến nàng có hơi lạnh.
Nơi đó có hơi nhạy cảm, Trình Cẩm Chi bị “kích thích” một trận như thế, lại nghĩ đến chuyện vừa nãy.
Cái ôm của Dung Tự, còn có cả tiếng thở của Dung Tự.
Trình Cẩm Chi hơi co chân, có phải Dung Tự cố ý thở nặng thế không, làm hại nàng…
“Có rồi sao?” Chờ Trình Cẩm Chi đi ra, Dung Tự lại hỏi.
“Cũng sắp rồi.”
“Có phải là gần đây quá mệt mỏi hay không? Hình như cách ngày thường chị có còn rất sớm.” Dung Tự bảo rằng.
“Ừ…!có lẽ vậy.”
Trình Cẩm Chi đưa mí mắt lên, lại nhìn Dung Tự một chút.
Ngũ quan của Dung Tự đã dần dần nẩy nở, chỉ là ánh mắt còn hiện ra sự thẹn thùng và ngây ngô.
Tuy rằng Trình Cẩm Chi ngày thường không tim không phổi, nhưng đụng tới chuyện như vậy, mà còn lại ở trong độ tuổi này thì cũng phải cảm thấy ngại ngùng.
Lúc nằm xuống, nàng lại nhìn Dung Tự đang nằm ở phía bên kia.
Lý do Dung Tự nằm ở đằng đó là do cô sợ chen chúc Trình Cẩm Chi.
Cũng không biết Dung Tự đã ngủ chưa, nhưng mắt cô đã nhắm lại, hô hấp cũng đã đều đều.
Trình Cẩm Chi xoắn góc chăn, che đi gương mặt xấu hổ, chỉ lộ ra một đôi mắt đầy tình ý, nhìn Dung Tự đang nằm ở phía bên kia – đang đưa mặt về phía mình.
*Chú thích:
[1] Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: công khai cho sửa chữa sạn đạo, nhưng bí mật tiến quân theo đường Trần Thương – điển cố lẫy lừng gắn liền với sự xuất hiện của nhà Hán.
[2] chó độc thân: Ở TQ, mấy người FA được gọi là chó độc thân.