Bạn đang đọc Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian FULL – Chương 40: Nỗi Nhớ Của Thiếu Nữ
Dung Tự được nghỉ hè sớm hơn Trình Cẩm Chi, đợi khi Trình Cẩm Chi được nghỉ hè thì nàng đã phải đi thủ đô rồi.
Trong kỳ nghỉ, hai người cũng chẳng chờ đợi gì lâu, phần lớn thời gian họ đều dựa vào những cuộc gọi điện hay tin nhắn dù rằng xa nhau ngàn dặm.
Cuộc sống đào tạo của Trình Cẩm Chi vẫn rất cực, mỗi sáng sớm 5, 6 giờ là phải thức dậy, đến tận khuya khoắt mới được ngủ.
Vì để trò chuyện với Dung Tự thêm một lúc, lần nào Trình Cẩm Chi cũng buồn ngủ muốn chết nhưng phải cố gắng để không ngủ.
“Hả? Em sắp ngủ rồi?”
“Chị còn muốn nói chuyện với em thêm một lúc nữa.” Trình Cẩm Chi núp ở cầu thang, ôm đầu gối nói.
Ngồi chồm hổm quá lâu, thân thể còn có hơi choáng.
“Được rồi, em đi ngủ đi.” Trình Cẩm Chi bảo.
Gần đây tập luyện nhiều, mà ăn thì lại ít.
Lúc đứng dậy, Trình Cẩm Chi cảm giác mình có phần tuột huyết áp.
Đám bạn đào tạo chung với nàng hầu như cũng đều có tật xấu này.
Trong đám họ, có người từ nhỏ đã bắt đầu đào tạo, hầu hết đều có kinh nghiệm biểu diễn.
Người nửa chừng đổi nghề thì rất ít trong trường đào tạo.
Sinh hoạt ở loại trường đào tạo này, gần như là nghệ sĩ hạng 18 [1] chỉ còn kém nửa bước nữa là vào giới giải trí rồi.
Lúc vô cùng cực khổ đào tạo, Trình Cẩm Chi cũng từng nhắc với Dung Tự: “Cố gắng bước vào hạng 18 của giới giải trí.”
~
Dung Tự nhìn điện thoại, bấy giờ ông chủ tiệm ăn thò đầu ra hỏi.
“Dung Tự, con muốn ăn chút gì không?”
“Cám ơn ông chủ, con không đói.” Dung Tự bỏ điện thoại vào túi áo, tiếp tục lau bàn.
Tuy Dung Tự nói như vậy, nhưng ông chủ vẫn bưng tới một đĩa bún xào hương thơm dào dạt mà lại còn vô cùng nhiều.
“Ăn chút đi, từ lúc cơm trưa cho đến bây giờ đã gần 10 tiếng rồi.”
“Cám ơn ông chủ.
Ông ăn chưa?”
“Ăn rồi ăn rồi.
Con mau ăn đi.” Ông chủ châm một điếu thuốc, thấy Dung Tự ngồi xuống, bèn bắt đầu lảm nhảm với Dung Tự.
“Thế hệ mấy đứa này bây giờ, chịu khổ được như con là rất hiếm thấy đó.”
“Không phải đâu, ông chủ, ở nông thôn có rất nhiều đứa trẻ giống con.”
“Ở nông thôn là ở nông thôn chứ, ở đây là Thân Thành, là thành phố lớn.” Ông chủ nói: “Mấy đứa tuổi như con bây giờ, đều chỉ biết đọc truyện tranh hay chơi game mà thôi.
Con trai nhà ta cũng vậy, bảo nó vào giúp việc cho quán, nó còn bắt ta thêm cho nó tiền công.
Thêm thì thêm vậy, kết quả đĩa cũng không biết rửa, nhớt nhợt xà bông.
Làm chưa được nửa ngày thì la mệt với mẹ của nó.
Bảo nó tới làm việc như hầu ông Phật vậy đó.”
Ông chủ cứ kể như vậy, Dung Tự cũng không xen mồm, chỉ mím môi cười, tỏ ý mình đang nghe.
Bún xào rất nhiều, dường như Dung Tự quá đói nên chưa gì đã ăn gần hết.
Ông chủ vô cùng yêu thích Dung Tự, mới nửa tháng đã tính tiền công cho Dung Tự rồi.
“Mấy đứa khi nào khai giảng?”
“Đi học còn có thời gian sao?” Ông chủ nói.
“Không ạ, trường của bọn con phải ở nội trú.”
“Vậy à.
Vậy ta phải chuẩn bị tìm nhân viên phục vụ rồi.”
“Đã làm phiền ông chủ rồi.”
“Phiền hà gì đâu.” Ông chủ phất phất tay.
“Bây giờ mấy người ở ngoài đều ép bọn trẻ tụi con làm công hè miễn phí không thôi.”
Sau khi Dung Tự có tiền, lại tự mình đến chợ trời mua một ít thứ.
Tính đúng giờ, lại sang bên đường bày sạp.
Bày sạp nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với làm việc ở tiệm, ở tiệm vừa phải chạy bàn lại phải ghi menu rồi thu dọn bàn, thỉnh thoảng còn phải ra đằng sau rửa bát cho nhà bếp.
Hơn nữa, khi bày sạp thì cô có thể gọi điện thoại cho Trình Cẩm Chi.
Cô muốn đi thăm Trình Cẩm Chi, nhưng trên người cô không có tiền.
Vì thế, cô cần kiếm chút tiền.
Thím là không thể nào cho cô tiền tiêu vặt rồi, ở ngoài thì bà ta lại đi nói là khổ gì cũng được nhưng không thể khổ con, vất vả cực nhọc cũng phải đưa cô vào Văn Vũ.
Thỉnh thoảng Dung Tự không hiểu tại sao thím phải nói như vậy, người ta ai cũng biết tình hình trong nhà rồi, nói vậy ra ngoài thì có ý nghĩa gì?
Bày sạp cũng không kiếm lời được bao nhiêu, ngày mới đầu cô bày thì có một nhóm người đi tới.
Không phải là cán bộ quản lý đô thị, họ nói họ là người thu phí bảo hộ nơi đây, cô buộc phải đưa vì không đưa thì họ sẽ rủ cả nhóm ngồi chặn trước đằng sạp.
Mặt khác, nếu gặp quản lý đô thị thì phải chạy ngay.
Dung Tự thấy người ta chạy, tự cô cũng chạy theo.
Kết quả không phải là người ta trốn quản lý thu sạp hàng, mà là trốn kiểm tra hộ tịch.
Bày sạp bán chút đồ vặt, lại trữ thêm được một chút tiền.
Mà nếu cô muốn thăm Trình Cẩm Chi thì lộ phí đi đi về về cũng phải ít nhất 1000 tệ.
~
Đếm tiền của mình xong, Dung Tự lại bắt đầu xem sách tài chính.
Trước đó thím bảo cô đến nhà máy làm công, dì Ôn thấy cô quá cực nên nói chuyện với thím, dì ấy dẫn cô đến làm việc ở công ty của dì ấy.
Người ở văn phòng thấy cô có năng lực, nên bảo cô đi làm một vài biểu bảng báo cáo vô cùng căn bản.
Thật sự là vô cùng vô cùng căn bản, chỉ cần nhấp chuột vài click dịch tới dịch đi mà thôi.
Nghe dì nói, ở công ty làm loại công việc đơn giản như này, lương đều sẽ có hơn 3000 tệ.
Lương của dì tương đối cao, tiền thưởng một năm cũng không ít.
Khỏi cần nói chú Trình trước, lương của dì Ôn là cô đã vô cùng ước ao rồi.
Khi thực tập sinh trong công ty oán hận rằng mình không mua được đồ limited, dì Ôn đều sẽ nói như thế này: “Cũng sẽ có mà thôi, cố gắng lên thì những chuyện khác đều là vấn đề thời gian thôi.”
Trình gia thật sự mang đến ảnh hưởng rất lớn cho Dung Tự, dì Ôn ở nhà đều hay xem một ít sách, đi ứng đối sát hạch, hoặc là lại thi chứng chỉ gì đó, dù rằng đôi lúc dì Ôn cũng sẽ phàn nàn về chuyện công việc.
Sống trong gia đình như vậy, Trình Cẩm Chi cũng lạc quan bẩm sinh.
Dù cho ở trường đào tạo có gặp phải một ít chuyện không vui, nhưng rất nhanh sẽ lại cười khanh khách mà quên mất.
Dì bảo Trình Cẩm Chi là không tim không phổi, nhưng dù Trình Cẩm Chi có như vậy thì Dung Tự vẫn cảm giác được ẩm áp.
Sống trên thế giới này, ai cũng phải từng ít nhất một lần bước qua hố trũng.
Dung Tự muốn cho Trình Cẩm Chi một niềm vui bất ngờ, chờ khi lên xe, cô mới gửi tin nhắn cho Trình Cẩm Chi.
Đã muộn rồi, Trình Cẩm Chi hẳn đã ngủ.
Đại khái là lúc nửa đêm, Dung Tự liền nhận được cuộc gọi điện hết sức phấn khởi của Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi ngủ đến nửa đêm, thức dậy đi uống nước liền gặp được tin nhắn của Dung Tự.
“Tự Nhi, em sắp qua đây sao?”
“Em đến đâu rồi? Em cũng không nói với chị nghe nữa, cái đồ tiểu bại hoại này.”
“Chị tỉnh rồi, chị không ngủ được nữa.
Em nói chuyện với chị đi, đừng có kêu đi ngủ hay gì gì đó nha chưa.”
Dung Tự còn chưa tiếp lời, Trình Cẩm Chi đã nói một đống lớn lại một đống dài.
Điện thoại hết pin, Trình Cẩm Chi chạy về phòng ngủ gắn dây sạc vào, nói chuyện tận cho đến giờ đào tạo buổi sáng.
“Chị xin nghỉ rồi, em đứng ở trạm ra chờ đi, đừng nhúc nhích, chờ chị đến đấy.”
“Cẩm Chi, sao cậu dậy sớm như vậy?” Thẩm Thu Như đang còn lơ mơ ngủ, mắt mở nửa con.
“Mình xin thầy nghỉ rồi, đến giờ đào tạo cậu nói giúp mình một tiếng.”
“Hả? Xin nghỉ?” Thẩm Thu Như tỉnh ngủ.
Đến thủ đô rồi, Trình Cẩm Chi không chịu ra ngoài với họ bao giờ, có đi ra một hai lần thì lại không ngừng liên tục gọi điện thoại.
“Cậu về nhà sao?”
“Không phải.
Tự Nhi đến rồi.”
Nhỏ biết Tự Nhi, là em gái mà Trình Cẩm Chi hay nhắc đây mà.
“Cậu có mang về trường không? Mình còn chưa được xem người thật nè, người thật đẹp hơn trong ảnh không?”
“Đương nhiên, ở ngoài em ấy còn đẹp hơn trong ảnh.” Trình Cẩm Chi giương mày, lại quay đầu về nhìn Thẩm Thu Như.
“Mình cũng không dám dẫn em ấy về đâu, em ấy rất xấu hổ, không thể để cậu chòng ghẹo em ấy được.”
“Mình cam đoan.” Thẩm Thu Như vươn ba ngón tay.
“Đến lúc đó rồi nói sau.
Mình phải để cho em ấy nghỉ ngơi trước đã.”
“Dứt khoát mang về phòng đi, không phải phòng tụi mình còn dư một cái giường sao?”
“Mình đang suy nghĩ.
Quản lý kiểm tra nghiêm lắm.”
“Không sao đâu.
Chờ khi quản lý đi kiểm tra thì các cậu trốn ở phòng vệ sinh đi.”
“Vậy nếu chúng ta lên lớp thì không lẽ bắt em ấy chờ ở ký túc hả?” Trình Cẩm Chi nói: “Hiếm khi đến thủ đô một chuyến, mình còn định dẫn em ấy đi chơi đây.”
“Vậy cũng đúng.”
“Yên tâm đi.
Mình nhất định dẫn em ấy đến gặp cậu.”
“Đúng rồi, phải gặp người nhà mẹ đẻ là mình đây chứ.”
“Nói bậy gì đó.” Tai Trình Cẩm Chi đỏ ửng, nàng túm con gấu trong tay ném sang hướng Thẩm Thu Như.
Thẩm Thu Như đưa tay đỡ lấy gấu bông, nhỏ vỗ vỗ đầu con gấu, lại cọ cọ người nó.
“Bảo bối, ban đêm chỉ còn con ngủ với mẹ thôi.”
“Cái gì?”
“Người ta xa ơi là xa mới tới đây, cậu không đi mướn phòng với người ta hả?”
“Xấu xa!” Trước đó thì Trình Cẩm Chi chưa suy nghĩ gì nhiều, song từ khi Thẩm Thu Như nói với nàng rằng trong trường đào tạo có mấy đôi nghỉ học đi ra ngoài mướn phòng thì khác.
Hơn nữa lúc đi dạo phố, nàng quả thực nhìn thấy một đôi trong trường đi ra khỏi nhà nghỉ.
Ban ngày ban mặt mà đi mướn phòng, hơn nữa với số thời gian ít ỏi đó thì chắc là vào đánh bài rồi.
“Mình có nói cái gì à?”
“Cầm thú! Tự Nhi nhà mình còn chưa lên cấp 3!”
“Cầm thú! Tự Nhi nhà cậu còn chưa lên cấp 3!” Thẩm Thu Như dùng lời của Trình Cẩm Chi để đáp lại.
~
Dung Tự đứng ở cửa trạm ra đợi một lúc, rất nhanh sau đó liền nhìn thấy một Trình Cẩm Chi xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ, nhìn như minh tinh đi sang đây.
Trong lúc đi còn có vài người đang nhìn nàng, có lẽ là tưởng nàng là minh tinh nào đó.
“Tự Nhi.” Giày cao gót cộc cộc cộc, Dung Tự nhìn còn có phần hoảng sợ.
Trình Cẩm Chi bước nhanh tới ôm lấy cô.
“Chị rất…”
Nhớ em còn chưa nói ra khỏi miệng.
“Sao em lại cao thế này rồi?”
Trước đó Dung Tự chỉ cao ngang Trình Cẩm Chi thôi, bây giờ cũng vẫn cao ngang Trình Cẩm Chi, nhưng trong tình huống là bây giờ Trình Cẩm Chi đang mang giày cao gót.
“Em cũng cảm giác quần áo nhỏ đi.”
Không đúng, những thứ này không phải trọng điểm.
“Ôm chị, Tự Nhi.”
Trình Cẩm Chi tìm nhà nghỉ gần trường đào tạo cho Dung Tự.
“Tự Nhi, túi em bự quá, có cái gì trong đó vậy?”
“Một ít đồ ăn vặt, không phải chị bảo muốn ăn sao?”
“Em ngốc ư.
Em mang từ Thân Thành qua đây đó sao?”
“Em không rõ đường ở đây, không biết mua làm sao nên dứt khoát mua ở Thân Thành cho tiện.” Dung Tự đang xối nước tắm ở phòng tắm, nói chuyện với Trình Cẩm Chi cách một cánh cửa.
Quả nhiên Trình Cẩm Chi mở túi đồ ăn vặt ra, dựa vào trên khung cửa, vừa nói vừa ăn.
Thật ra cũng không phải bản thân không mua được, mà là vì duy trì dáng người mà thôi.
“Tự Nhi, em cao quá à.” Chờ Dung đi ra, Trình Cẩm Chi đã cởi giày cao gót lại nghếch đầu lên, tựa vào trong lòng Dung Tự.
Khiến người ta ngẩn ngơ quá đi, cao hơn Dung Tự đã nhiều năm như vậy, đột nhiên bây giờ Dung Tự còn cao hơn cả mình.
“Ừm…” Dung Tự mới vừa tắm xong, lỗ tai có hơi đỏ, cô đưa tay khẽ ôm Trình Cẩm Chi.
Dọc đường đi Trình Cẩm Chi huyên thuyên không ngớt, bấy giờ khít gần bên nhau thế này, nàng mới có hơi yên tĩnh.
Nấn ná gò má Dung Tự, lại cọ cọ vào cằm Dung Tự.
“Khi nãy đứng ở cửa trạm ra, chị suýt chút nữa khóc mất rồi.”
“Đào tạo mệt mỏi quá đi.” Trình Cẩm Chi hít mũi, nũng nịu nói với Dung Tự.
“Lát nữa chị phải về sao?”
“Không có, chị xin giáo viên nghỉ hai ngày rồi.
Đó giờ chị chưa xin nghỉ bao giờ hết, nên giờ chị xin thì thấy ấy cho phép ngay.”
“Ngoan quá.”
“Không lớn không nhỏ, chị là chị của em đó.” Trình Cẩm Chi đưa mí mắt lên, nghiêm túc nói: “Lúc em nói ngoan quá, em nên vò đầu của chị.”
Dung Tự ngại ngùng mà vò đầu Trình Cẩm Chi một cái.
Trước đây đều là Trình Cẩm Chi vò đầu cô.
“Chị vừa vui vẻ lại vừa khó chịu, bức rức đến khổ cực lắm.” Trình Cẩm Chi vùi vào trong áo tắm của Dung Tự.
“Khổ cực cái gì?”
“Thì cảm thấy mình khổ cực quá, xót xa quá đó.
Em vừa nhìn chị, chị đã muốn khóc.”
“Vậy chị khóc đi, khóc lên dễ chịu hơn.” Bị Trình Cẩm Chi ôm, Dung Tự vụng về an ủi.
Trình Cẩm Chi nín khóc mỉm cười.
“Nào có người an ủi như em thế này.”
“Dù sao thì chị có thể dựa vào em.” Dung Tự ôm đầu Trình Cẩm Chi.
Được dỗ dành như thế, Trình Cẩm Chi lại vùi vào hõm vai Dung Tự lần nữa.
Hai người nhớ nhung nhau, cứ yên lặng như vậy mà ôm nhau, cảm nhận nhịp tim và nỗi nhớ của lẫn nhau.
===
*Chú thích:
[1] Minh tinh hạng 18: Là tầng thấp nhất của giới minh tinh, không ai biết, không nổi tiếng gì.
Hạng 18 là cách nói cường điệu hóa, ngụ ý cấp bậc quá thấp.
Vì minh tinh thường thì chỉ chia thành hạng 1, hạng 2, hạng 3…