Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian

Chương 21: Thứ Cảm Xúc Không Tên Này


Bạn đang đọc Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian FULL – Chương 21: Thứ Cảm Xúc Không Tên Này


Điểm thi của Trình Cẩm Chi bình thường thôi, nếu muốn vào trường cấp 3 bình thường thì điểm vậy là không có vấn đề, nhưng muốn vào trường cấp 3 trọng điểm thì kỳ thi lên cấp 3 năm sau Trình Cẩm Chi sẽ phải cố gắng hơn nữa.

Trình ba thì không có ý kiến gì, thấy thành tích thi của Trình Cẩm Chi như thế còn tưởng rằng là thi khá tốt nữa.

Bên phía Trình mẹ thì sau khi nhìn bảng điểm xong bèn dẫn Trình Cẩm Chi đến trường tra xét thành tích.

Vì để thành tích của Trình Cẩm Chi tốt hơn, nhà họ mới mời gia sư đến dạy, nhưng tại sao thi vẫn chỉ có chừng này điểm.

Thật ra điểm cũng không quá tệ, nhưng nếu so với 100 điểm tối đa đầy rẫy trong lớp thì khẳng định là khá thấp.

Trường chuyên trung học này trước giờ luôn là trường cấp 2 có tỉ lệ học sinh vào các trường trọng điểm cấp 3 tương đối cao.

Trình Cẩm Chi là từ trường chuyên tiểu học lên thẳng, nàng và Hạ Dữu Cẩu Vũ là bạn chung lớp.

Lớp họ là lớp chuyên, lớp chuyên là lớp giỏi nhất trong khối, Cẩu gia vừa đưa tượng điêu khắc vừa lại tổ chức học bổng, rõ rành rành là hi vọng Cẩu Vũ có thể được vào lớp chuyên.
Khai giảng tới đây Dung Tự sẽ lớp 7, mà Trình Cẩm Chi thì sẽ lớp 9.

Lớp 9 là phải chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi lên cấp 3, thi lên cấp 3 so với thi lên cấp 2 còn căng thẳng hơn, là đề thi chung toàn thành phố.

So với Cẩu Vũ và Hạ Dữu, Trình Cẩm Chi lên lớp 9 lại có phần vui vẻ.

Vì rốt cuộc Dung Tự đã vào trường cấp 2 của họ, những tháng ngày qua điều nàng mong mỏi nhất chỉ có một năm lớp 9 này thôi.

Lớp 9 thì nàng có thể chơi cùng Dung Tự rồi.
Ngày đến trường, Dung Tự mang theo tâm trạng thấp thỏm, cô sắp gặp bạn học mới rồi.

Dĩ nhiên là cô muốn để lại ấn tượng tốt cho bạn mới, như vậy thì cô sẽ không bị bài xích như thời tiểu học nữa.

Tuy rằng một mình thì cũng chẳng sao, nhưng khi bị người khác hỏi tại sao chỉ có một mình thì cô vẫn có phần buồn bã, nhưng cũng chẳng buồn mấy, có lẽ là vì Trình Cẩm Chi.

Cô biết dù cho người ta có không đếm xỉa cô, nhưng vẫn sẽ có một Trình Cẩm Chi luôn sẵn lòng chơi cùng cô.
“Là học sinh lớp 7 mới đến sao?” Thanh âm có phần quen thuộc.
Dung Tự ngẩng đầu nhìn lên, là đàn chị Hạ Dữu.


Hạ Dữu không có gì thay đổi so với thời tiểu học, từ hội trưởng hội học sinh tiểu học, biến thành thành viên bộ kỷ luật trung học cơ sở, khai giảng lớp 9, đã trở thành hội trưởng hội học sinh, là cán bộ lên chức nhanh nhất y như thời tiểu học.

Không như đại học hay cấp 3, ở cấp 2 hội học sinh rất có danh tiếng, có lẽ là do xã đoàn bộ ngành của đại học tương đối nhiều, vừa là bộ trưởng vừa là hội trưởng thì cũng chẳng hiếm lạ gì.
Dung Tự vội vã gật gật đầu.

“Chào đàn chị Hạ Dữu.”
“Chào em.” Hạ Dữu cười một tiếng, hình như định đưa tay giúp Dung Tự chỉnh lại thẻ học sinh.

Khi còn tiểu học, đàn chị Hạ Dữu cũng hay chỉnh khăn quàng đỏ cho Trình Cẩm Chi.

Trong phút chốc, Dung Tự có cảm giác như mình đã về thuở khi mấy người họ còn chung trường.

Từ 2 năm trước khi ba người họ lên trường cấp 2 mới, Dung Tự chỉ có một mình đi vào cổng trường thôi.
“Dung Tự!” Trình Cẩm Chi cũng đến rồi.

Tiết tự học buổi sáng của lớp 9 khá sớm nên đám họ rất sớm đã đến trường học.

Trình Cẩm Chi là phó bộ trưởng của bộ kỷ luật, lý do nàng không tham gia hội học sinh mà lại vào bộ kỷ luật thì rất đơn giản, là vì có thể trốn tiết tự học buổi sáng và tiết thể dục giữa giờ.

“Chú em đâu?” Trình Cẩm Chi khom người nặn má Dung Tự một lúc.

Hôm qua khi nàng nói với Dung Tự là nàng có tiết tự học buổi sáng, Dung Tự cũng nói với nàng là chú sẽ đưa cô đi học, dù sao cũng là ngày đầu tiên nhập học.
“Tạm thời chú có ca làm nên sáng sớm đã ra khỏi nhà rồi ạ.” Dung Tự đáp.
Thật ra thì một mình cũng chẳng sao, chỉ là có hơi nổi bật so với sự náo nhiệt vô cùng của xung quanh mà thôi.

Hôm nay là ngày khai giảng, dọc đường đi học có rất nhiều phụ huynh đi cùng con, lái xe ô tô, chạy xe đạp, đi bộ cũng có.
“Vậy à.” Trình Cẩm Chi vừa nói vừa lấy thẻ công tác của mình xuống.

“Chị đưa em vào lớp nha.”
“Chị không kiểm tra học sinh à?” Dung Tự nói.
Trình Cẩm Chi nhét thẻ công tác sang cho Hạ Dữu.

“Dữu Tử, dù sao cậu cũng rảnh, giúp mình nhìn một lúc đi.”
Hội trưởng hội học sinh xác thực rất rảnh, nhỏ chỉ có việc đi dạo vài vòng từng bộ ngành mà thôi.


Hạ Dữu gật gật đầu.

“Được, cậu đưa Dung Tự vào lớp đi.”
Trình Cẩm Chi dẫn Dung Tự đi đến trước danh sách lớp của học sinh mới.

Dung Tự thuộc lớp chuyên, Trình Cẩm Chi xem xem tòa dạy học rồi bảo: “Dung Tự, em chung một tòa dạy học với chị đó!”
“Em ở tầng hai, chị ở tầng năm.” Trình Cẩm Chi nói.
Dung Tự vội vàng gật gật đầu, khi còn tiểu học các cô còn chưa gần như thế.

Nhập học lớp 7 cũng chỉ có báo danh, tìm lớp nhận sách, chủ nhiệm thông báo học phí xong là học sinh có thể ôm sách về nhà rồi.

“Em vào đi.” Trình Cẩm Chi sờ sờ đầu Dung Tự một lúc.
Dung Tự vừa mới vào liền cảm thấy bạn cùng lớp đều đang nhìn cô.

Khi cô ngồi xuống, lớp học thậm chí yên tĩnh mấy giây.

Tiếp đó liền có các bạn học nữ đến đây, họ vô cùng phóng khoáng đưa tay ra.

“Chào cậu, chúng mình biết cậu, cậu là người đứng top 1 của trường chuyên tiểu học nè.”
Dung Tự cảm thấy những bạn nữ này khá quen, chợt nhận ra hình như đều là người trên bảng vàng của trường chuyên tiểu học.

Lớp chuyên của trường chuyên trung học, có cảm tưởng như bê hết lớp chuyên của trường chuyên tiểu học lên tới.
“Chào cậu chào cậu.” Dung Tự có phần hoảng hốt, vội vã nắm chặt tay các bạn học nữ này.
“Mình tên Chiêm Tổ Quỳnh, là lớp phó học tập của lớp.

Chuyện học tập còn mong cậu chỉ giáo nhiều hơn.” Tính cách của Chiêm Tổ Quỳnh rất tốt, có lẽ do tính cách mà lời của nhỏ cũng có vẻ rất lễ phép.
Đã chọn lớp phó học tập rồi sao? Dung Tự có chút thắc mắc, cô có bỏ qua khóa trình gì hay không đây?
“Mình tên Tinh Dã.” Tinh Dã không giống với phần lớn nữ sinh điềm đạm trong lớp, trông tướng đi của nhỏ có phần hoạt bát, nhỏ vừa chen lại đây là đã khoát tay lên trên bả vai Chiêm Tổ Quỳnh, có vẻ như quan hệ hai người rất tốt.

“A Quỳnh là lớp phó học tập trong lớp chuyên của trường tiểu học chúng ta, bây giờ thành viên lớp học cũng chẳng khác gì mấy, chúng mình bèn dựa theo cán bộ lớp trước đây để quản lý, một phần là vì mọi người cũng đã quen cách quản lý của ban cán bộ cũ rồi.

Bạn học Dung đừng sợ, những cán bộ lớp này vô cùng có kinh nghiệm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Dung Tự gật gật đầu.

“Chào các cậu.”
Dung Tự phát hiện những bạn học này không giống như các bạn học mà cô từng tiếp xúc qua, cả phương thức nói chuyện của họ cũng không giống.

Cách quản lý của lớp này đích xác rất có trật tự, giáo viên còn chưa vào, lớp phó kỷ luật đã bắt đầu duy trì kỷ luật lớp học, lớp trưởng thấy cả lớp đã đến đông đủ bèn đi văn phòng gọi giáo viên đến.

Giáo viên chủ nhiệm cũng mau chóng tiến đến, trông cổ rất nghiêm khắc, mang mắt kính gọng vàng, trong tay còn cầm cây thước, nét mặt thì rất nghiêm túc cẩn thận, không giống với cô Bối bao giờ cũng hay cười.
“Chào các bạn học, cô họ Đồ.” Dứt lời, cô Đồ liền viết họ của mình lên trên bảng đen.

“Sau này cô sẽ là chủ nhiệm lớp của các em, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì cô cũng sẽ là chủ nhiệm ba năm của các em.”
“Cô vẫn sẽ là chủ nhiệm của lớp chuyên, còn các em có vẫn là học sinh của lớp chuyên hay không thì còn phải dựa vào thành tích mới nói được.” Cô Đồ nói: “Các em là những học sinh cấp 2 xuất sắc của toàn thành phố nên chắc hiểu ý cô nói là gì.

Nội quy gì gì đó cô sẽ không lập lại bởi vì sau lớp có dán, hết thảy những thứ không liên quan đến học tập đừng mang vào trường, vào lớp.”
“Hiểu chưa?”
“Hiểu ạ, cô Đồ.” Giáo viên như vậy, Dung Tự đó giờ chưa bao giờ gặp, lưng cô bất giác cũng đứng thẳng lên một chút.
“Giờ cô viết học phí lên bảng, các em chép về cho phụ huynh xem.

Ngày mai chính thức vào học, hiểu chưa?”
“Hiểu ạ.”
Câu cửa miệng của cô Đồ chính là “hiểu chưa”, khi các bạn học quen biết nhau xong, họ cùng nhau lấy biệt hiệu cho chủ nhiệm là “Đồ hiểu chưa”, đôi khi các bạn học còn lén gọi cô Đồ là “Đồ phụ” (đồ: tàn sát, phụ: phụ nữ, nghĩa là người phụ nữ tàn sát).
“Gì? Đồ hiểu chưa dạy bọn em thật à.” Xem ra, không chỉ mỗi lớp cô gọi cô Đồ là Đồ hiểu chưa.

Cẩu Vũ sờ sờ cánh tay mình một lúc.

“Lớp 8 có lần chị không tập trung trong lớp, bị chủ nhiệm gọi đến văn phòng, cổ nói cô Đồ đi ngang qua lớp chị thấy chị đang nghịch di động.

Chủ nhiệm tịch thu di động của chị, chị vất vả lắm mới qua màn dũng sĩ đó.

Đồ hiểu chưa thật sự rất đáng sợ, mắc mớ gì bả đâu mà tự nhiên đi méc.”
Dũng sĩ là game mobile mà năm lớp 8 Cẩu Vũ thích chơi.
“Mình cảm thấy cô Đồ cũng được.” Hạ Dữu bảo.
“Đó là vì thành tích cậu tốt.” Cẩu Vũ nói: “Cậu hỏi Trình Cẩm Chi đi xem cậu ấy có thấy Đồ hiểu chưa tốt không.”
“Hả? Mắc mớ gì mình?”
“Đồ hiểu chưa không phải hay cáo trạng với chủ nhiệm cậu là cậu với Tằng Trạch yêu đương hay sao?”
“Nói lung tung.” Trình Cẩm Chi phản bác rất nhanh, có lẽ là thường xuyên bị người ta trêu chọc.
~
Bấy giờ, Dung Tự đã vào trường cấp 2 được một tháng.

Cô nhìn Trình Cẩm Chi bên cạnh, Trình Cẩm Chi đang đăm chiêu cúi đầu.


Khi tan học, Dung Tự lại đến tầng năm tìm Trình Cẩm Chi.

Còn chưa tới lớp Trình Cẩm Chi thì đã nhìn thấy bóng dáng nàng đang dựa vào trên lan can inox, có một nam sinh cao ngang nàng đứng bên cạnh.

Có lẽ là vì tầm mắt của Trình Cẩm Chi bị Tằng Trạch che lại, nên không nhìn thấy cô.

Tiểu học, Tằng Trạch từng là partner múa dẫn đầu của Trình Cẩm Chi.

Khi còn cấp 1, Tằng Trạch cũng rất được chào đón bởi giáo viên và các bạn học nữ.

Đến cấp 2, ngũ quan tuy rằng vẫn non nớt nhưng đã nẩy nở một chút, khi nam sinh cùng tuổi còn chưa cao thì cậu ta đã cao ngang bằng Trình Cẩm Chi.

Không biết Tằng Trạch nói cái gì mà khiến Trình Cẩm Chi cúi đầu cười một tiếng, trông còn có chút mắc cỡ.

Lúc Hạ Dữu và Cẩu Vũ nói, cô còn cảm thấy không sao, nhưng khi hôm nay nhìn thấy, phản ứng đầu tiên của Dung Tự chính là xoay người rời khỏi.
Trình Cẩm Chi, dường như không phải là Trình Cẩm Chi của một mình cô nữa rồi.
Khi Dung Tự ở Trình gia làm bài tập, cô quay đầu nhìn sang Trình Cẩm Chi.

Ngũ quan của Trình Cẩm Chi dần dần nẩy nở, nàng càng ngày càng xinh đẹp, dù cho có ăn mặc đồng phục học sinh thống nhất, cũng không che giấu nổi hào quang vọng lại từ trên người nàng.

Trình Cẩm Chi nằm lỳ ở trên giường chơi di động, thỉnh thoảng còn cười bất chợt.
“Chị, chị thích Tằng Trạch sao?”
“Hả, sao em giống như bọn Hạ Dữu thế?” Trình Cẩm Chi còn tưởng là cô nhiều chuyện.
Cô căn bản không muốn nhiều chuyện về nàng và bất luận nam sinh nào cả.
“Giận à?” Trình Cẩm Chi nhìn cái môi mím thành một đường của Dung Tự, nàng dè dặt chọt chọt má Dung Tự.

“Chị còn chưa nghĩ kỹ.”
Trình Cẩm Chi có thiện cảm với Tằng Trạch.

Trên đường về nhà, nghĩ đến chuyện này, Dung Tự liền dụi dụi mắt.
“Dung Tự, sao con khóc đó?” Chú thấy cô, bèn rất sửng sốt hỏi.
Dung Tự mở to vành mắt đỏ ửng, cô ngẩng đầu lên.

Bất giác dụi ra nước mắt mất rồi.

~
Yu Bi: bạn học Dung ghen rùiiii trùi ui thương quá thương TwT 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.