Đọc truyện Tình Đầu Dành Hết Cho Anh – Chương 15: Nụ hôn
Trương Trực Nam chở Hàn Ân đến trung tâm mua sắm lớn ở SM Mall, Hàn Ân tò mò, anh dẫn cô đến đây làm gì?
“Không lẽ muốn bận bộ đồng phục này hết ngày sao? Hay muốn người khác biết cô làm việc cho khách sạn Quý Bắc Đình?” Trương Trực Nam châm chọc.
“Có gì xấu hổ?” Hàn Ân liếc Trương Trực Nam.
Trương Trực Nam phì cười, dẫn cô đến khu gian hàng quần áo nổi tiếng.
Hàn Ân nhìn đến bảng hiệu Dolce & Gabbana mà toát mồ hôi. Cô liền kéo áo Trương Trực Nam, nói nhỏ: “Này! Tôi không có nhiều tiền đâu, tôi bận bộ đồng phục này được rồi.”
Trương Trực Nam nhíu mày: “Không lẽ Trương Trực Nam tôi không đủ tiền mua?”
“…” Hàn Ân cô quên nhỉ, người đàn ông này giàu đến nổi không đủ két sắt để bỏ tiền mà.
Trương Trực Nam ngó nghiêng, anh nhìn đến chiếc váy màu đen có kết hình hoa xuyến chi: “Lấy chiếc váy này!”
Người nhân viên liền vui vẻ cầm lấy: “Ngài rất tinh mắt, đây là chiếc váy nằm trong bộ sưu tập mùa xuân chỉ sản xuất 100 cái thôi đấy ạ.”
Anh thờ ơ với lời khen của nhân viên bán hàng, bảo Hàn Ân: “Cô vào trong thay đồ đi.”
Hàn Ân nói không bằng tuân lệnh, cô cầm chiếc váy trên tay nhìn vào giá nó tận 4.000 đô.
Nhân viên cầm theo đôi giày trắng đính đá hoa xuyến chi, miệng luôn tươi cười: “Vị khách ngoài kia bảo đem vào cho cô.”
Hàn Ân gật đầu cám ơn. Thay xong nhìn trong gương, đẹp nhưng hơn hai mươi ngàn tệ. Cô tiếc tiền, đúng là người giàu sài phun phí thật.
Trương Trực Nam dẫn cô đến một quán ăn của Pháp.
Không gian rất yên tĩnh. Quán ăn trang trí như một Paris thu nhỏ, gam màu nâu vàng ấm áp như mùa thu.
Hàn Ân ngồi vào bàn nhưng còn chưa tin được, Trương Trực Nam anh là muốn gì đây?
Trực Nam thản nhiên trước ánh mắt dè chừng của Hàn Ân: “Tôi đói!”
Anh gọi súp hành truyền thống, patê gan ngỗng, ức bò sốt phô mai và rượu nho Armagnac, anh cũng không quên gọi cho cô kem chanh La Taverme.
Hàn Ân không thèm nói chuyện với anh, cô chỉ cắm đầu ăn và ăn. Trương Trực Nam nhìn cô gái nhỏ mà buồn cười, cô ăn sai cách, thây vì cầm nỉa và dao, cô cứ lấy muỗng ăn.
Anh nhìn Hàn Ân chỗ nào cũng là điểm yếu, không một góc nào giống người yêu trong mơ của anh. Tính tình thì ngang bướng, cứng đầu, trừ khuôn mặt đáng yêu kia thì cô không được điểm cộng nào.
Những khuyết điểm của cô càng làm anh thích thú khám phá.
“Thế nào, ngon không?”
“…Cũng được!” Hàn Ân nói dối. Thật sự rất ngon nha.
Trương Trực Nam cũng biết cô nói dối, bằng chứng là má cô đã ửng hồng.
“Cô muốn đi đâu không?”
Hàn Ân: “Tôi muốn về nhà.”
“Được!” Trương Trực Nam gọi tính tiền.
40 phút sau, chiếc xe Trương Trực Nam đổ trước Niên Hoàng Thượng Đỉnh.
“Này, tôi bảo cho tôi về cơ mà?” Hàn Ân tức giận phồng má.
Trương Trực Nam xoay nhìn Hàn Ân, cười gian: “Nếu muốn về, tôi sẽ hôn cô!”
“Anh… đê tiện!” Hàn Ân bực mình mở cửa bước ra xe.
Trương Trực Nam khoái trí bước vào Niên Hoàng Thượng Đỉnh, Hàn Ân cũng thế bước theo.
Trong tiếng nhạc xập xình, Trương Trực Nam thoãi mái bắt chéo chân, uống cạn ly rượu, Hàn Ân như chú thỏ nhỏ khép người uống ly nước trái cây.
“Cô biết Bạch Phí Ưu?” Trương Trực Nam nhìn xung quanh, đôi mắt anh vô thức dừng lại một điểm.
Hàn Ân gật đầu: “Anh ấy thường lên tivi báo chí, cả đứa con nít bốn tuổi còn biết huống hồ gì tôi?!”
Trương Trực Nam lườm Hàn Ân: “Tôi đang nói nghiêm túc.”
Hàn Ân nhún vai: “Thì tôi cũng nói nghiêm túc.”
Anh thực sự đau đầu với cô gái này, lúc nào cũng nào cũng nói móc anh, y như người đàn ông kia. Đúng là khắc tinh của đời anh.
“Không phải người phụ nữ của Bạch Phí Ưu sao?” Phương Hạ Ngân từ xa bước đến, trên môi nở nụ cười khinh miệt.
Hàn Ân không bất ngờ, đây là chốn ăn chơi của người giàu, mà Phương Hạ Ngân lại theo đuổi công khai Bạch Phí Ưu, nên có mặt ở Niên Hoàng Thượng Đỉnh cũng không có gì là lạ.
“Hôm nay lại đến với tổng giám đốc của Quý Bắc Đình, xem ra cô thật ghê gớm.” Phương Hạ Ngân giễu cợt.
“Rồi thì sao? Phương tiểu thư, chí ít ra tôi cũng có giá hơn nhiều người.” Hàn Ân cười tươi, khuôn mặt càng xinh đẹp.
Phương Hạ Ngân tức giận: “Cô thật kinh tởm. Hôm kia vừa đi với Bạch Phí Ưu, hôm nay lại mồi chày Trương tổng. Cô đúng là hồ ly tinh.”
“Phương tiểu thư, xin ăn nói cho cẩn trọng. Bạn gái của tôi không phải để cô có quyền nói gì nói.” Trương Trực Nam cười nữa miệng, bàn tay anh kéo vai Hàn Ân xích lại gần mình.
Hàn Ân đẩy Trương Trực Nam ra, cô muốn nói “ai là bạn gái của anh?” anh liền che miệng cô lại. Cô chỉ biết ôm cục tức vào lòng mà nhìn anh diễn tuồng.
“Trương tổng, anh bị điên rồi! Cô gái này mồi chài đàn ông như thế mà anh còn quen được sao?” Phương Hạ Ngân trợn mắt, tại sao đám đàn ông ngu ngốc lại bị khuôn mặt ngây thơ này đánh lừa. Cô thật sự muốn xé nát khuôn mặt cô gái trước mắt này.
Phương Hạ Ngân nắm lấy tay Hàn Ân kéo dậy. Hàn Ân chưa hiểu chuyện gì đã bị ăn một cái tát thật mạnh.
“Hôm nay tôi sẽ cho mọi người thấy bộ mặt xấu xa của cô.” Phương Hạ Ngân vừa nắm tóc Hàn Ân kéo mạnh.
“Aaa…” Hàn Ân nhắm mắt chịu đựng đau đớn.
Trương Trực Nam đứng dậy, ôm lấy Hàn Ân, ánh mắt lạnh nhìn Phương Hạ Ngân: “Phương Hạ Ngân. Cô đừng có yêu quá hoá điên như thế! Chuyện của cô và Bạch Phí Ưu không liên quan đến Hàn Ân. Cô còn đụng chạm đến cô ấy, dù một sợi tóc thôi, tôi cũng sẽ không để cô yên ổn!”
Phương Hạ Ngân kinh sợ, không vì lời nói của Trương Trực Nam, mà là vì tên của cô gái này: “Hàn… Hàn Ân? Cô ta là Hàn Ân?”
Trương Trực Nam khó chịu: “Đúng! Cô ấy tên Hàn Ân.”
“Cô chính là kẻ đã phá hoại Bạch Phí Ưu đến tán gia bại sản?” Phương Hạ Ngân hét lớn chỉ ngón tay vào Hàn Ân, đôi mắt đầy thù địch.
Hèn chi, cô cảm giác cô gái này rất quen, bây giờ thì cô đã nhớ ra, có lần thấy hình cô gái này chụp chung cùng Bạch Phí Ưu, bức hình còn được để trên bàn làm việc của anh. Dù có bao nhiêu năm trôi qua, khuôn mặt ngây thơ và nụ cười này không lẫn vào đâu được.
Trương Trực Nam bất ngờ: “Cái gì??”
Hàn Ân sợ sệch, nước mắt cô đã chảy: “Không! Không phải tôi. Cô nói dối!”
Cô nắm lấy áo Trương Trực Nam, đôi mắt đã đỏ hoe, cầu khẩn: “Anh đưa tôi về đi! Làm ơn… đưa tôi rời khỏi đây đi… làm ơn.”
Trương Trực Nam còn muốn biết rõ chuyện này, nhưng khuôn mặt đẫm nước mắt của Hàn Ân làm anh phải dìu cô rời đi.
“Nè, tôi còn chưa nói xong! Hàn Ân cô quay lại đây cho tôi!” Phương Hạ Ngân nắm lấy tay Hàn Ân kéo lại.
Bỗng có bàn tay khác đã kéo Hàn Ân vào lòng mình, Phương Hạ Ngân vuột tay, ngước nhìn, là Bạch Phí Ưu.
Bạch Phí Ưu nhìn Trương Trực Nam: “Tôi và cô ấy có chuyện cần giải quyết! Cậu lo chuyện ở đây giúp tôi.”
“Bạch Phí Ưu, cô ta là kẻ đã phá nát gia đình anh, anh còn không thù hận?” Phương Hạ Ngân bất lực nhìn bóng dáng Bạch Phí Ưu rời đi.
Trương Trực Nam vô cùng ngạc nhiên với sự việc đang xảy ra. Anh biết Hàn Ân và Bạch Phí Ưu có quen biết, nhưng không lẽ là sự quen biết kiểu này sao?
Phòng tổng thống, khách sạn Quý Bắt Đình.
Bạch Phí Ưu dìu cô nằm trên ghế sô pha. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mi cô.
Hàn Ân nhắm mắt mơ màng ngủ, đôi mắt chợt mở hí, trước mắt mình là Bạch Phí Ưu, khuôn mặt anh không một chút gợn sóng.
Cô chộp lấy bàn tay anh, nước mắt càng rơi: “Bạch Phí Ưu, lời Phương Hạ Ngân có phải là thật không? Em đã làm gia đình anh phá sản là thật?”
Bạch Phí Ưu im lặng. Sự im lặng của anh làm Hàn Ân càng phát hoảng.
“Anh nói lí do đi! Làm ơn… Bạch Phí Ưu, anh nói lí do em biết đi!” Cô càng khóc nức nở.
“Anh chỉ cần nói đúng như lời Phương Hạ Ngân đã nói, em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh, làm ơn…”
Hàn Ân nất nghẹn. Có phải vì sự bướng bỉnh của cô làm anh phải phá sản, phá nát cả gia đình hạnh phúc của anh đang có không? Trời ơi, cô cần biết lí do.
Tiếng khóc của Hàn Ân làm thâm tâm Bạch Phí Ưu dao động. Trái tim anh đang đau đớn tột cùng, tại sao cô và anh lại quen biết để bây giờ lại xảy ra tình cảnh oái ăm này.
Nhưng anh đã hứa với lòng mình, hứa với người cha đã mất rằng sẽ không liên quan đến gia đình họ Hàn một lần nào nữa.
“Bạch Phí Ưu… làm ơn…”
Lí trí cuối cùng của anh cũng tắt đi, khuôn mặt Hàn Ân làm anh đau xót, anh muốn xoa dịu đi nước mắt của cô. Một bàn tay anh ôm lấy cô, một bàn tay nâng lên khuôn mặt xinh đẹp, anh đặt xuống một nụ hôn.
Nụ hôn dồn dập, mạnh mẽ cho sự thèm khát bấy lâu nay của chính mình. Bạch Phí Ưu mơ ước được chạm vào đôi môi cô biết nhường nào, mềm mại, ngọt ngào.
Hàn Ân kinh ngạc đôi giây, sau đó cô nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn đầu đời. Hai bàn tay cô câu cổ anh, kéo anh càng gần cô hơn.
Không biết được bao lâu, khi nụ hôn không còn thoã mãn được Bạch Phí Ưu, anh dần chuyển xuống chiếc cổ thon của cô, cắn mút. Bàn tay của anh cũng đã chẳng yên phận một chỗ.
“Umm” Hàn Ân rên rỉ. Bàn tay của Bạch Phí Ưu chạm đến đâu, cô rùng mình đến đó. Ánh mắt mơ màng, cô mong sự hiện diện của anh ngay lúc này là thật.
Tiếng rên của Hàn Ân làm Bạch Phí Ưu như tỉnh giấc mộng. Trước mắt anh hiện lại người cha kính yêu của mình lên cơn đau tim, gục xuống dưới đất. Hình ảnh đó ám ảnh anh suốt năm tháng này, có khi sẽ là cả đời này.
Anh vội vàng đẩy Hàn Ân ra, hoảng loạn anh bỏ trốn như kẻ thua cuộc.
“Xin lỗi…” Bạch Phí Ưu vội bước về phòng đóng cửa lại.
Bỏ lại Hàn Ân đôi mắt đã ướt lệ.