Đọc truyện Tình Đầu Của Nắng Hạ – Chương 20: Kế Hoạch Gặp Truy Tìm Anh Trai
Chương 20: Kế Hoạch Truy Tìm Anh Trai
Ngoài trời, mưa đã tạnh hẳn, nhưng nắng vẫn không lên. Tôi dắt tay hắn, cầm theo chiếc ô, bởi vì tôi đang mang ủng, nên đi qua một vài vũng nước lại cố ý giẫm mạnh chân, kết quả cái chân bị gãy lại nhói lên. Tôi méo miệng, gọi:
“Khương Ly, mùa xuân này cậu có muốn về Biện Từ không?”
Ngước sang liền thấy hắn mải miết ngắm cánh hoa còn xanh bên vệ đường, vẻ mặt trầm ngâm, một hồi mới đáp:
“Ừ, nếu cô đi.”
Tôi cong cong khóe mi, gật nhẹ đầu.
Nếu có thể trở về sớm, thì tốt rồi. Ánh trời hôm nay có chút biếc, nhưng mây vẫn lấp, nắng có cố vẫn chẳng thế len lỏi qua những đám mây dày đặc ấy. Cảm giác khoảng không ấy như trũng xuống, chỉ ngẩng đầu thôi là cảm thấy như có thể chạm tay lên bầu trời, vượt qua cả làn mây đến với mặt trời.
“Tôi về nhà trước.” Hắn bất ngờ lên tiếng, cùng với tiếp ngáp mệt mỏi, giọng nói cũng thiếu sự tỉnh táo, cùng lúc đưa cho tôi mấy túi đồ hắn vừa mua về. Tôi gật đầu tạm biệt.
“Ừ.”
Bầu trời yên bình thật.
Tôi lẳng lặng tháo đôi ủng ra, thay đôi dép đi trong nhà, bước từng bước cà nhắc tới chỗ chậu hoa Hồng Anh. Ba đỏa hoa nở rộ rực rỡ, dường như nó chỉ mong cả thế giới cũng tốt đẹp giống hệt nó vậy. Tôi khẽ vuốt vẽ cánh hoa mềm mại, lòng lặng yên. Đột nhiên nhớ tới Mãnh Lộ, anh đã trưởng thành, trước cả tôi rất nhiều, thật sự là một điều hiển nhiên. Người bản lĩnh như anh ấy, quả thật là đã trải qua rất nhiều khó khăn. Còn tôi, có lẽ cuộc sống như thế, đã thật sự vô cùng tốt đẹp rồi. Nghĩ thế, tôi lại cười, sau đó mới trút ra một cái thở dài lặng lẽ.
Tối hôm ấy, tôi có điện thoại từ Lương Từ, bị mắng một trận:
“Tôi nói cho hai cô cậu biết, nếu hai người không mau tới trường, tôi sẽ cho người đến nhà các người lôi đi học! Hết thời hạn nghỉ của học sinh Thanh Hy từ một tuần rồi. Còn thằng nhóc kia lại chẳng có lời xin phép gì cả, em có biết tôi đã phải lấp liếm khúm núm thế nào không? Thế nào? Hay là bởi vì tuần này học lớp Toán, các em không vừa lòng? Được thôi! Tôi… tôi sẽ tìm Bạch Xa Nghiêm đánh nhau!” Càng nói, Lương tiên sinh càng nghẹn giọng, một phần vì tức giận, cũng chắc là bởi vì quá uất ức. Tôi thương cảm dịu lời an ủi:
“Được rồi, thầy an tâm, bọn em sẽ lập tức chuẩn bị tới trường trong… ngày kia đi ạ.”
“…”
Đầu dây bên kia vẫn không thốt ra câu nào nữa, tôi cũng chưa tới mức rỗi hơi đứng đợi, bèn cúp máy dứt khoát.
Biết ngay mà… hai thằng cha hẹp hòi. Tôi hậm hực nghĩ.
Kể cũng lười, dạo này không đi học gì não cũng bị đình trệ. Mắt liếc về phía kệ sách sắp không thể chất chứa nổi nữa, tôi lẩm nhẩm đi tìm một chiếc hộp cát-tông lớn, sau khi quan sát tổng thể cũng sạch sẽ, tôi lót thêm vài tờ báo mới bằng giấy trơn lên, mới an tâm xếp những cuốn sách cũ vào.
Hơn nữa tôi còn giũ sách xem chúng có bị mốc hay không. Cứ lần lượt rồi đến một cuốn sách về côn trùng, tôi phát hiện một tấm hình bị rơi ra.
Gạt nhẹ lớp bụi mỏng trên tấm ảnh nhỏ, tôi bật cười khẽ như phản ứng tự nhiên. Chợt nhớ tới Thanh Nam ngày xưa chiều chuộng tôi cực kỳ, ngày nhỏ mà, tôi được một cậu bé hàng xóm thích, Nam ca còn đe dọa sẽ thiến cậu ta nữa cơ. Tin sao được, anh ấy cầm theo dao đi thật, nhưng cũng chỉ là chiếc dao dọc giấy bé tẹo, ấy vậy cũng đủ cho cậu bé kia chuốc cay đắng, tất nhiên là chưa hề có án mạng nhé. Còn chiếc ảnh tôi cầm trên tay, chụp chính giữa là Thanh Nam ca, ừm, tôi bây giờ phát hiện ra là anh ấy là siscon đấy. Anh ấy đứng cạnh một đứa nhóc dáng người nhỏ nhắn, đứa nhóc kia không mấy tươi tỉnh như anh trai, nó có vẻ không thích chụp ảnh.
Lại nói về cuốn sách, chính là vào dịp mà tôi mới chuyển nhà tới Biện Tử, đây được xem như món quà chào đón từ bác Du.
Đương nhiên sau khi tôi đọc xong, liền cất đi, nghĩ rằng nếu có dịp có thể lôi ra xem lại. Có lẽ anh tôi cũng từng đọc nó.
Thanh Nam hiện tại, tôi biết là anh ấy rất thành công, nhưng mà liệu có sống tốt không đây. Cha mẹ thật là.
Còn bây giờ, tôi thật sự có việc quan trọng.
Tôi biết, Mãnh Lộ tới, tức là Thanh Nam cũng về. Bức ảnh kia, kẹp vào trong trang sách cũ cũng đâu trùng hợp, tôi chưa từng đặt ảnh vào bên trong sách, nhanh hỏng lắm.
Thật sự mà nói, tìm anh trai là chuyện có chủ đích của tôi khi tới Lục Diệp. Nhưng mà cũng khó quá, giữa một nơi rộng lớn tới vậy, tìm đến bao giờ chứ. Mãnh Lộ quả thật không có hứng thú đối với anh trai tôi, thế nhưng vấn đề do tôi yêu cầu, mà cũng chẳng quá khó khăn, vậy nên anh ta chấp thuận “canh chừng” xem xem Thanh Nam có lộ diện không.
Việc tôi dự đoán Thanh Nam ở Lục Diệp cũng đã từ hồi học cấp 2 rồi, thậm chí có một số lần tôi cũng bị chệch hướng bởi mấy sự kiện không liên quan, nghĩ thế nào vẫn là về Lục Diệp, mà phương pháp duy nhất đến nơi này một cách đường đường chính chính thì phải kể đến chuyện học hành. Khi ba mẹ nghe tin, vẻ mặt hai người đắc thắng lắm, như thể đang thách thức tôi vậy. Và vì thế, tôi có mặt ở đây.
Bây giờ đã là 10 giờ trưa. Tôi đeo ba lô, ghi một tờ giấy nhớ dán ở cửa chính, sau đó lên đường.
Khi ngồi trên tàu bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận, bởi vì tôi chưa chắc chắn có gặp được Thanh Nam hay không, nếu vậy thì 4 tiếng đồng hồ bị lãng phí rồi. Chứng say xe bắt đầu tái phát, tôi ủ rũ tựa lưng vào ghế ngủ.
Đến nơi quả thật cũng đã trưa muộn, theo như bình thường hẳn là Mạn Đằng đã đi ngủ hết. Thế nhưng lại trông thấy nhà nhà bật đèn, xem chừng hôm nay là ngày đặc biệt. Dàn hoa năm nay nở có chút muộn, các dây leo xanh kéo dài từ đầu phố tới cuối phố, chúng là những loài hoa đón nắng tốt mà không bị héo, vào những ngày mưa tuyết lớn thì đám dây leo lại có trách nhiệm che chắn. Con phố này rất “xanh”, mặc dù cư dân không nhiều nhưng người ở đây đều có ý thức vô cùng tốt.
Hương thơm quen thuộc ngập tràn, cảm giác thân thiết bất chợt ào đến, tâm trạng tôi lại trở nên hỗn độn. Dường như rất vui, thế nhưng tôi lại thấy bồi hồi. Nếu như có thể gặp anh trai, không biết tôi sẽ phải xử sự ra sao.
Liếc ngang qua hàng rào căn nhà cũ, đám hoa vẫn như thế, có vẻ như bác Du đã trồng thêm vài bông Du Anh mà không nỡ ngắt. Tôi ngẩn ngơ trông lại, quyết định quay đầu đi về phía cuối phố, đi xuyên qua đám rẻ quạt đã úa. Ngẩng đầu liền thấy lá rơi lả tả, chào tiểu Cố.
Cây khổng lô reo tiếng lá, bất giác tôi hướng về phía cành cây to nhất, không bỏ qua cơ hội thấy được một ai khác.
Cởi đôi giày cũ ra, tôi leo lên phía căn nhà gỗ nhỏ, hơi ngập ngừng, có cảm giác khó mà đối mặt.
Anh ngồi trên chiếc bàn, lớp bụi đã bị xóa đi, cầm trên tay quyển sổ nhỏ mà tôi đã ghi chép suốt những năm qua, mắt hơi nheo lại. Tôi hơi rụt đầu xuống, rướn mắt nhìn lên, Thanh Nam không để ý đến sự xuất hiện của tôi, chỉ chăm chú cầm quyển sổ cười mơ màng. Tay tôi vươn ra cầm lấy thanh ngang trên bậc thang, vì căng thẳng nên bàn tay bất giác nắm chặt hơn. Mở miệng nhưng lại không dám thốt ra một lời.
Thế rồi trong lúc tôi chưa kịp chuẩn bị, anh ngẩng đầu lên, điệu bộ hết sức thành thạo, khuôn mặt bây giờ quá khác biệt so với ngày anh còn bé, con ngươi khẽ lướt qua tôi. Tôi giật mình, đơ ra ngay tức khắc.
“Sao em biết?” Thanh Nam cười thật nhẹ, cầm quyển sổ lại gần vầng trán.
Tôi chưa biết trả lời ra sao, chỉ tiến vào ngôi nhà, tay gõ gõ lên thành bàn, gật gù.
“Anh đúng là từ Lục Diệp về có phải không? Bố mẹ không cấm em tìm anh mà.”
“Nhóc con cũng bị đá ra khỏi nhà à?”
Thanh Nam ha ha cười. Dáng vẻ thật sự trưởng thành rất nhiều, hơn cả so với Mãnh Lộ.
“Em cũng tới Lục Diệp.”
Người kia nghe đến cũng chẳng ngạc nhiên, ra hiệu cho tôi đi theo.
Dù là sau bao nhiêu ngày, nhưng chúng tôi không cần nói chuyện với nhau quá nhiều, thật ra gặp được Thanh Nam là do tôi may mắn thôi.
Quay trở về nhà thì thấy bác Du đang bế con Sally ở sân nhà Mẫn Qùy, vừa trông ra tôi cùng Thanh Nam, bác ấy kinh ngạc:
“Thằng bé này… Thanh Nam đấy hả? Các cháu cùng từ Lục Diệp về sao?”
Anh trai cũng cúi đầu chào, tôi cười cười xoa xoa bộ lông của Sally:
“Vâng, cũng đúng là thế ạ?”
“Cháu có vội không, trong vườn có vài bông Thu Anh, cháu lấy đi nhé, bác không nỡ ngắt chúng.”
Bác Du cười phúc hậu, lại thở dài nhìn vườn hoa nhà Mẫn Qùy. Chắc chị ấy lại mộng du rồi, tôi khẽ lắc đầu ngán ngẩm:
“Bác cũng cứ lấy dùng đi ạ, cháu hôm nay đi hơi vội, quên mấy bông hoa mất rồi. Còn nữa, cháu nhớ bánh táo của bác lắm đó.” Tôi hào hứng.
Đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối, Thanh Nam luôn im lặng, hiếm khi anh ấy lại mất vẻ hoạt bát như kia. Vậy nên tôi đành từ biệt bác Du, nhân thể gửi lời chào tới mọi người, sau đó mới rời đi.
Thanh Nam cũng chào bác ấy, vẻ trưởng thành của anh ấy không thể đánh cắp mất núm đồng tiền dễ thương trên má, tôi liền rời con phố đi nhanh về ga tàu.
Người kia vẫn liên tục giữ im lặng, đương nhiên là tôi biết anh ta muốn gì, chẳng qua tôi không mấy hứng thú với cái mà anh ấy muốn, nhàm chán chết đi được, tôi khẽ thở dài. Vừa như chớp được thời cơ, Thanh Nam hơi liếc liếc về phía tôi, như trực chờ điều gì ấy, nào có dễ thế, ông anh là đồ con nít, đúng là không có gì khiến tôi mong chờ được.
Tôi vốn dĩ thừa biết Thanh Nam muốn hỏi gì, nhưng vẫn tỏ thái độ thờ ơ, khiến anh trai không nhịn được thốt ra vài câu:
“Này… em… sao…”